Thịnh Trình Việt nhếch môi nở nụ cười chiến thắng, anh vô cùng hài lòng với câu trả lời của Tiêu Mộc Diên, nhưng khi nhìn thấy nét buồn thương trong đôi mắt cô, tim anh vô cớ nhói đau. Anh nghĩ, chắc chắn là người phụ nữ này đã bỏ bùa anh nên mới khiến anh si mê cô đến vậy.
Lúc Âu Vũ Đình đến thì nơi đây đã chẳng còn một bóng người, anh lập tức gọi điện cho Tiêu Mộc Diên.
Trên xe.
Thịnh Trình Việt nhìn chiếc di động trong tay Tiêu Mộc Diên thì dứt khoát nhận lấy.
“Alo, Âu Vũ Đình.” Anh nhấn mạnh từng chữ, trong lúc nói chuyện còn cố ý nhìn sang Tiêu Mộc Diên.
“Sao lại là cậu, Diên Diên đâu?” Giọng Âu Vũ Đình đầy vẻ bất mãn, kẻ phiền phức mà vừa rồi Tiêu Mộc Diên nói chắc là Thịnh Trình Việt, rốt cuộc cô và Thịnh Trình Việt có quan hệ như thế nào? Vì sao Thịnh Trình Việt luôn đi tìm cô?
“Cô ấy đang ở bên cạnh tôi. Hình như cậu quên rồi thì phải, lần trước lúc cậu gọi điện thoại cho cô ấy ở nước ngoài, chúng tôi đang làm...”
“Cậu cho rằng có thể dùng thân thể để nhốt cô ấy sao? Cậu làm như vậy sẽ chỉ khiến cô ấy càng hận cậu, càng ghét cậu.” Âu Vũ Đình kích động hét lên, vừa nghĩ tới cảnh tượng lần đó là anh muốn nổi điên. Anh rất muốn coi nhẹ chuyện đó, nhưng càng muốn vậy thì lại càng nhớ rõ như in trong đầu.
“Cho dù cô ấy hận tôi thì có thể làm gì? Không phải cô ấy vẫn mê muội nằm dưới cơ thể tôi sao? Cậu ở bên cô ấy mấy năm nay, đã từng có được cô ấy chưa?” Thịnh Trình Việt nói với vẻ hời hợt nhưng trong lòng anh lại căng thẳng, có một sự chờ mong khó hiểu. Anh hy vọng Âu Vũ Đình sẽ nói là không có.
“Chuyện này không cần tổng giám đốc Thịnh lo, cho dù trước đây cậu và Diên Diên có quan hệ gì, tôi cũng sẽ không để ý. Tôi sắp đính hôn với Diên Diên rồi.” Âu Vũ Đình nói rành rọt. Lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay, anh có lòng tin với tình cảm 6 năm nay của bọn họ.
“Đính hôn?” Thịnh Trình Việt nhíu mày, còn cố ý nhìn về phía Tiêu Mộc Diên. Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy căng thẳng, quay đầu ra ngoài cửa sổ, không phủ nhận.
Đôi mắt Thịnh Trình Việt lập tức sầm xuống, người phụ nữ này ngầm thừa nhận sao? Cô đang ngầm thừa nhận việc sắp đính hôn với Âu Vũ Đình sao?
“Tổng giám đốc Thịnh còn chưa biết, có thể là do Diên Diên hay ngại nên chưa kịp nói cho cậu biết rồi.” Âu Vũ Đình tỏ vẻ đắc ý.
“Không có sự cho phép của tôi, sao Tiêu Mộc Diên có thể đính hôn được.” Thịnh Trình Việt nói xong liền hung dữ đập điện thoại của Tiêu Mộc Diên xuống đất. Điện thoại và pin lập tức chia đôi ngả.
Tiêu Mộc Diên cúi xuống định nhặt điện thoại của mình lên, nhưng đúng lúc này Thịnh Trình Việt lại tóm chặt cổ tay cô. Anh bóp mạnh khiến Tiêu Mộc Diên bất giác cau mày, cổ tay cô bị anh siết đến đau đớn.
“Tổng giám đốc Thịnh, xin hãy buông tay.” Tiêu Mộc Diên lạnh lùng nói. Sao cô phải sợ anh chứ, dù sao cũng chỉ còn nửa tháng nữa là đến thời hạn rồi, đến lúc đó cô sẽ được tự do, cô muốn đính hôn với ai cũng chẳng liên quan gì tới Thịnh Trình Việt cả.
“Em không muốn giải thích với anh sao?” Đôi mắt sâu thẳm của Thịnh Trình Việt ánh nên vẻ lạnh lùng, khí thế toàn thân cũng vô cùng lạnh lẽo.
Tiêu Mộc Diên nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt không chớp mắt.
“Tôi có gì mà phải giải thích, chuyện của tôi không liên quan gì đến tổng giám đốc Thịnh. Tôi là người tình mà tổng giám đốc Thịnh mua, nhưng chỉ giới hạn ở trên giường thôi. Tôi vẫn có tự do của mình.”
Tiêu Mộc Diên nói rõ ràng. Cô chỉ cần chịu đựng nửa tháng nữa thôi, rồi cô sẽ vạch rõ giới hạn với anh.
Thịnh Trình Việt nhếch môi cười lạnh. Được, được lắm, người phụ nữ này năm lần bảy lượt xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh, cô cho rằng từ thời khắc cô bán mình kia, cô vẫn còn tự do hay sao?
Anh mở chiếc hộp nhỏ trong xe, lấy ra một bản hợp đồng, quăng mạnh vào người Tiêu Mộc Diên.
“Tự em xem đi, nhớ xem cho kĩ, không lại nói là anh bắt nạt em.” Dứt lời, Thịnh Trình Việt đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng vút đi như một cơn gió. Anh cũng không biết vì sao trong lòng rất buồn bực. Đây là lần đầu tiên anh muốn đối xử tốt với một người cô gái, không ngờ cô gái này lại không biết phân biệt tốt xấu như vậy.
Cô có biết từ xưa đến nay anh chưa từng nhìn nể nang phụ nữ, còn cô thì lại cả ngày mặt nặng mày nhẹ với anh, cô cho rằng cô là ai? Anh đối tốt với cô, cô lại không nhận, vậy thì đừng trách anh vô tình.
Tiêu Mộc Diên nhìn về phía Thịnh Trình Việt rồi mới nhìn xuống hợp đồng. Cô đột nhiên nhớ ra, lúc ký hợp đồng cô còn không thèm xem, bởi vì trong đầu chỉ nghĩ đến 35 tỷ cứu ba, nên mọi thứ trong mắt cô đều không quan trọng.
Lúc này cô mới nghiêm túc xem kĩ hợp đồng. Khi cô nhìn thấy điều khoản thứ năm thì cơ thể gần như cứng đờ.
Trong thời gian bán mình, mọi thứ của cô đều thuộc về anh, anh bắt cô đi hướng đông thì cô không được phép đi hướng tây. Anh không thích người khác chạm vào đồ của anh, thế nên trong thời gian bán mình, cô chỉ có thể cho anh chạm vào cơ thể mình, cô chỉ có thể nghĩ đến anh, còn phải báo cáo hành tung của mình cho anh.
Nhìn đến đây, Tiêu Mộc Diên kích động, cô nắm chặt bản hợp đồng trong tay.
Truyện up có bản quyền trên
“Tôi chỉ làm tình nhân cho anh, không bán bản thân cho anh.” Cô gằn từng chữ, trong lòng như có cơn sóng cuộn trào.
“Bản hợp đồng này là do em tự tay ký, anh cũng đâu có ép em.” Thịnh Trình Việt nở nụ cười chế nhạo. Mục đích cô đi theo anh chẳng qua là vì tiền mà thôi, còn giả vờ thanh cao cái gì.
Tiêu Mộc Diên không nói gì thêm nữa, thì ra ban đầu cô đã ký một hiệp ước bất bình đẳng.
Bầu không khí trong xe nhất thời lắng lại, Thịnh Trình Việt lái thẳng đến biệt thự của anh. Anh chưa từng đưa bất cứ người phụ nữ nào đến đây ngoại trừ cô, đối với anh, cô là một người đặc biệt.
Tiêu Mộc Diên không ngờ anh lại đưa cô đến biệt thự, không phải là anh muốn... Cô thầm tự giễu trong lòng, anh chỉ coi cô như công cụ để thỏa mãn dục vọng, sao có thể quan tâm đến sức khỏe của cô chứ? Cho dù bây giờ cô không thể quan hệ thì chỉ cần anh muốn, anh vẫn sẽ cưỡng ép cô.
“Ngây ra đó làm gì? Còn không mau vào.” Giọng Thịnh Trình Việt lạnh nhạt, còn thoáng vẻ mất kiên nhẫn, anh đi thẳng vào trước.
Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu nhìn bóng lưng Thịnh Trình Việt, cuối cùng cũng đi theo vào. Chỉ còn nửa tháng nữa thôi, cô phải chịu đựng.
“Làm gì mà cách xa vậy, qua đây.” Thịnh Trình Việt vừa mở ngăn kéo vừa nói với giọng khó chịu, lẽ nào cô không nhìn thấy anh đang lấy thuốc cho cô sao?
Tiêu Mộc Diên khép chặt cổ áo, vẻ mặt lập tức trắng bệch.
Thịnh Trình Việt vốn chỉ lo lấy thuốc, không hề chú ý tới sắc mặt của Tiêu Mộc Diên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cô, anh không khỏi sửng sốt. Nhìn dáng vẻ của cô cứ như thể anh đang muốn cưỡng bức cô vậy. Anh đáng sợ đến thế sao?
“Ngồi lên đùi anh.” Anh vẫn nói lạnh nhạt, thật ra anh chỉ muốn trêu ghẹo cô gái này một chút, nhưng đúng lúc ấy anh lại nhìn thấy chiếc dây chuyền kim cương đeo trên cổ cô.
Anh lập tức nheo mắt đầy nguy hiểm. Anh hiểu cô gái này, cô không thể nào mua nổi sợi dây chuyền trên cổ ấy. Đây là dây chuyền kim cương, giá cả chắc chắn không thấp, có lẽ phải hơn 350 tỷ.
“Sợi dây chuyền trên cổ em là từ đâu ra?” Thịnh Trình Việt vừa hỏi vừa giơ tay chạm vào cổ cô.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy cổ man mát nên cũng sờ tay lên, lập tức bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào bàn tay to của anh.
“Được tặng.” Hiển nhiên là cô không muốn trả lời câu hỏi của Thịnh Trình Việt.
“Ồ? Ai mà lại tặng em sợi dây đáng giá cả mấy trăm tỷ thế này nhỉ? Thân phận của cô cao quý thật đấy.” Trong lúc nói chuyện, Thịnh Trình Việt đã nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, chỉ cần anh giật mạnh một cái là sợi dây sẽ đứt ngay lập tức.
“Anh nói cái gì?” Tiêu Mộc Diên khiếp sợ, tuy cô cũng biết sợi dây chuyền này rất quý giá, nhưng sau khi nghe anh nói giá cả, cô vẫn sợ ngây người.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, dạng phụ nữ ham hư vinh này anh đã gặp nhiều rồi, rõ ràng đã nhận sợi dây chuyền rồi mà còn giả vờ không biết giá trị của nó.
“Là ai tặng cho em? Âu Vũ Đình? Hay là Trương Vân Doanh?” Tuy giọng Thịnh Trình Việt lạnh nhạt nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn cảm nhận được anh đang cố nén cơn giận dữ.
“Là một người bạn tặng.” Vừa dứt lời, Tiêu Mộc Diên liền ngồi xuống đùi Thịnh Trình Việt, cảm giác khom lưng bị anh kéo thật khó chịu.
“Một người bạn à? Loại phụ nữ như em cũng đáng giá vài trăm tỷ sao?” Trong khi nói, tay Thịnh Trình Việt bất giác siết chặt sợi dây chuyền.
Dường như Tiêu Mộc Diên có thể cảm nhận được Thịnh Trình Việt siết tay, cô chỉ cảm thấy căng thẳng.
“Đừng giật đứt sợi dây chuyền này.” Cô sợ hãi kêu lên. Sợi dây chuyền này quý giá như vậy, nếu như cô từ chối đính hôn với Âu Vũ Đình thì phải trả lại cho anh ấy, giờ mà làm hỏng thì cô làm sao đền được?
Sắc mặt Thịnh Trình Việt lập tức sa sầm, sợi dây chuyền này là do người đàn ông cô thích tặng nên cô mới để ý như vậy sao? Chết tiệt, chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự yêu Âu Vũ Đình?
Đôi mắt sâu thẳm của anh thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, ngay giây sau đó, anh giật mạnh tay, sợi dây chuyền vang lên tiếng đứt. Cũng trong khoảnh khắc ấy, cơ thể Tiêu Mộc Diên cứng đờ, cô cảm giác cả đời cũng không thể trả lại sợi dây chuyền này được, đây là sợi dây Âu Vũ Đình vừa đưa tặng cô.
Thịnh Trình Việt nắm chặt sợi dây chuyền, trên sợi dây vẫn còn nhiệt độ cơ thể Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói, nỗi cay đắng đang lan ra.
Thịnh Trình Việt nắm chặt sợi dây, bây giờ sợi dây đã đứt, nhưng anh không hề thấy vui vẻ chút nào, nhất là khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tiêu Mộc Diên.
“Vứt nó đi, tôi mua cho em sợi dây khác đẹp hơn.” Anh cũng không biết vì sao phải nói như vậy, coi như là an ủi cô vậy.
“Haha, đồ của anh tôi không nhận nổi.” Tiêu Mộc Diên nói xong liền cướp lại sợi dây trong tay Thịnh Trình Việt, rồi quay người bỏ đi.
Thịnh Trình Việt nhìn bóng lưng kiêu ngạo xen lẫn cô đơn của Tiêu Mộc Diên, bóng lưng ấy khiến anh chỉ muốn ôm lấy cô.
Anh cúi đầu nhìn thuốc tiêu sưng vừa lấy ra trong tay, anh còn chưa kịp bôi thuốc cho cô mà? Anh cứ nhìn lọ thuốc mà ngây người.
Tiêu Mộc Diên trở về phòng mình, trưa hôm nay lúc rời đi cô còn suy nghĩ, sau này có lẽ cô sẽ không bao giờ đến nơi này nữa, không ngờ buổi tối cô lại quay về đây. Chuyện này đúng là nực cười.
Lúc Âu Vũ Đình đến thì nơi đây đã chẳng còn một bóng người, anh lập tức gọi điện cho Tiêu Mộc Diên.
Trên xe.
Thịnh Trình Việt nhìn chiếc di động trong tay Tiêu Mộc Diên thì dứt khoát nhận lấy.
“Alo, Âu Vũ Đình.” Anh nhấn mạnh từng chữ, trong lúc nói chuyện còn cố ý nhìn sang Tiêu Mộc Diên.
“Sao lại là cậu, Diên Diên đâu?” Giọng Âu Vũ Đình đầy vẻ bất mãn, kẻ phiền phức mà vừa rồi Tiêu Mộc Diên nói chắc là Thịnh Trình Việt, rốt cuộc cô và Thịnh Trình Việt có quan hệ như thế nào? Vì sao Thịnh Trình Việt luôn đi tìm cô?
“Cô ấy đang ở bên cạnh tôi. Hình như cậu quên rồi thì phải, lần trước lúc cậu gọi điện thoại cho cô ấy ở nước ngoài, chúng tôi đang làm...”
“Cậu cho rằng có thể dùng thân thể để nhốt cô ấy sao? Cậu làm như vậy sẽ chỉ khiến cô ấy càng hận cậu, càng ghét cậu.” Âu Vũ Đình kích động hét lên, vừa nghĩ tới cảnh tượng lần đó là anh muốn nổi điên. Anh rất muốn coi nhẹ chuyện đó, nhưng càng muốn vậy thì lại càng nhớ rõ như in trong đầu.
“Cho dù cô ấy hận tôi thì có thể làm gì? Không phải cô ấy vẫn mê muội nằm dưới cơ thể tôi sao? Cậu ở bên cô ấy mấy năm nay, đã từng có được cô ấy chưa?” Thịnh Trình Việt nói với vẻ hời hợt nhưng trong lòng anh lại căng thẳng, có một sự chờ mong khó hiểu. Anh hy vọng Âu Vũ Đình sẽ nói là không có.
“Chuyện này không cần tổng giám đốc Thịnh lo, cho dù trước đây cậu và Diên Diên có quan hệ gì, tôi cũng sẽ không để ý. Tôi sắp đính hôn với Diên Diên rồi.” Âu Vũ Đình nói rành rọt. Lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay, anh có lòng tin với tình cảm 6 năm nay của bọn họ.
“Đính hôn?” Thịnh Trình Việt nhíu mày, còn cố ý nhìn về phía Tiêu Mộc Diên. Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy căng thẳng, quay đầu ra ngoài cửa sổ, không phủ nhận.
Đôi mắt Thịnh Trình Việt lập tức sầm xuống, người phụ nữ này ngầm thừa nhận sao? Cô đang ngầm thừa nhận việc sắp đính hôn với Âu Vũ Đình sao?
“Tổng giám đốc Thịnh còn chưa biết, có thể là do Diên Diên hay ngại nên chưa kịp nói cho cậu biết rồi.” Âu Vũ Đình tỏ vẻ đắc ý.
“Không có sự cho phép của tôi, sao Tiêu Mộc Diên có thể đính hôn được.” Thịnh Trình Việt nói xong liền hung dữ đập điện thoại của Tiêu Mộc Diên xuống đất. Điện thoại và pin lập tức chia đôi ngả.
Tiêu Mộc Diên cúi xuống định nhặt điện thoại của mình lên, nhưng đúng lúc này Thịnh Trình Việt lại tóm chặt cổ tay cô. Anh bóp mạnh khiến Tiêu Mộc Diên bất giác cau mày, cổ tay cô bị anh siết đến đau đớn.
“Tổng giám đốc Thịnh, xin hãy buông tay.” Tiêu Mộc Diên lạnh lùng nói. Sao cô phải sợ anh chứ, dù sao cũng chỉ còn nửa tháng nữa là đến thời hạn rồi, đến lúc đó cô sẽ được tự do, cô muốn đính hôn với ai cũng chẳng liên quan gì tới Thịnh Trình Việt cả.
“Em không muốn giải thích với anh sao?” Đôi mắt sâu thẳm của Thịnh Trình Việt ánh nên vẻ lạnh lùng, khí thế toàn thân cũng vô cùng lạnh lẽo.
Tiêu Mộc Diên nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt không chớp mắt.
“Tôi có gì mà phải giải thích, chuyện của tôi không liên quan gì đến tổng giám đốc Thịnh. Tôi là người tình mà tổng giám đốc Thịnh mua, nhưng chỉ giới hạn ở trên giường thôi. Tôi vẫn có tự do của mình.”
Tiêu Mộc Diên nói rõ ràng. Cô chỉ cần chịu đựng nửa tháng nữa thôi, rồi cô sẽ vạch rõ giới hạn với anh.
Thịnh Trình Việt nhếch môi cười lạnh. Được, được lắm, người phụ nữ này năm lần bảy lượt xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh, cô cho rằng từ thời khắc cô bán mình kia, cô vẫn còn tự do hay sao?
Anh mở chiếc hộp nhỏ trong xe, lấy ra một bản hợp đồng, quăng mạnh vào người Tiêu Mộc Diên.
“Tự em xem đi, nhớ xem cho kĩ, không lại nói là anh bắt nạt em.” Dứt lời, Thịnh Trình Việt đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng vút đi như một cơn gió. Anh cũng không biết vì sao trong lòng rất buồn bực. Đây là lần đầu tiên anh muốn đối xử tốt với một người cô gái, không ngờ cô gái này lại không biết phân biệt tốt xấu như vậy.
Cô có biết từ xưa đến nay anh chưa từng nhìn nể nang phụ nữ, còn cô thì lại cả ngày mặt nặng mày nhẹ với anh, cô cho rằng cô là ai? Anh đối tốt với cô, cô lại không nhận, vậy thì đừng trách anh vô tình.
Tiêu Mộc Diên nhìn về phía Thịnh Trình Việt rồi mới nhìn xuống hợp đồng. Cô đột nhiên nhớ ra, lúc ký hợp đồng cô còn không thèm xem, bởi vì trong đầu chỉ nghĩ đến 35 tỷ cứu ba, nên mọi thứ trong mắt cô đều không quan trọng.
Lúc này cô mới nghiêm túc xem kĩ hợp đồng. Khi cô nhìn thấy điều khoản thứ năm thì cơ thể gần như cứng đờ.
Trong thời gian bán mình, mọi thứ của cô đều thuộc về anh, anh bắt cô đi hướng đông thì cô không được phép đi hướng tây. Anh không thích người khác chạm vào đồ của anh, thế nên trong thời gian bán mình, cô chỉ có thể cho anh chạm vào cơ thể mình, cô chỉ có thể nghĩ đến anh, còn phải báo cáo hành tung của mình cho anh.
Nhìn đến đây, Tiêu Mộc Diên kích động, cô nắm chặt bản hợp đồng trong tay.
Truyện up có bản quyền trên
“Tôi chỉ làm tình nhân cho anh, không bán bản thân cho anh.” Cô gằn từng chữ, trong lòng như có cơn sóng cuộn trào.
“Bản hợp đồng này là do em tự tay ký, anh cũng đâu có ép em.” Thịnh Trình Việt nở nụ cười chế nhạo. Mục đích cô đi theo anh chẳng qua là vì tiền mà thôi, còn giả vờ thanh cao cái gì.
Tiêu Mộc Diên không nói gì thêm nữa, thì ra ban đầu cô đã ký một hiệp ước bất bình đẳng.
Bầu không khí trong xe nhất thời lắng lại, Thịnh Trình Việt lái thẳng đến biệt thự của anh. Anh chưa từng đưa bất cứ người phụ nữ nào đến đây ngoại trừ cô, đối với anh, cô là một người đặc biệt.
Tiêu Mộc Diên không ngờ anh lại đưa cô đến biệt thự, không phải là anh muốn... Cô thầm tự giễu trong lòng, anh chỉ coi cô như công cụ để thỏa mãn dục vọng, sao có thể quan tâm đến sức khỏe của cô chứ? Cho dù bây giờ cô không thể quan hệ thì chỉ cần anh muốn, anh vẫn sẽ cưỡng ép cô.
“Ngây ra đó làm gì? Còn không mau vào.” Giọng Thịnh Trình Việt lạnh nhạt, còn thoáng vẻ mất kiên nhẫn, anh đi thẳng vào trước.
Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu nhìn bóng lưng Thịnh Trình Việt, cuối cùng cũng đi theo vào. Chỉ còn nửa tháng nữa thôi, cô phải chịu đựng.
“Làm gì mà cách xa vậy, qua đây.” Thịnh Trình Việt vừa mở ngăn kéo vừa nói với giọng khó chịu, lẽ nào cô không nhìn thấy anh đang lấy thuốc cho cô sao?
Tiêu Mộc Diên khép chặt cổ áo, vẻ mặt lập tức trắng bệch.
Thịnh Trình Việt vốn chỉ lo lấy thuốc, không hề chú ý tới sắc mặt của Tiêu Mộc Diên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cô, anh không khỏi sửng sốt. Nhìn dáng vẻ của cô cứ như thể anh đang muốn cưỡng bức cô vậy. Anh đáng sợ đến thế sao?
“Ngồi lên đùi anh.” Anh vẫn nói lạnh nhạt, thật ra anh chỉ muốn trêu ghẹo cô gái này một chút, nhưng đúng lúc ấy anh lại nhìn thấy chiếc dây chuyền kim cương đeo trên cổ cô.
Anh lập tức nheo mắt đầy nguy hiểm. Anh hiểu cô gái này, cô không thể nào mua nổi sợi dây chuyền trên cổ ấy. Đây là dây chuyền kim cương, giá cả chắc chắn không thấp, có lẽ phải hơn 350 tỷ.
“Sợi dây chuyền trên cổ em là từ đâu ra?” Thịnh Trình Việt vừa hỏi vừa giơ tay chạm vào cổ cô.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy cổ man mát nên cũng sờ tay lên, lập tức bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào bàn tay to của anh.
“Được tặng.” Hiển nhiên là cô không muốn trả lời câu hỏi của Thịnh Trình Việt.
“Ồ? Ai mà lại tặng em sợi dây đáng giá cả mấy trăm tỷ thế này nhỉ? Thân phận của cô cao quý thật đấy.” Trong lúc nói chuyện, Thịnh Trình Việt đã nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, chỉ cần anh giật mạnh một cái là sợi dây sẽ đứt ngay lập tức.
“Anh nói cái gì?” Tiêu Mộc Diên khiếp sợ, tuy cô cũng biết sợi dây chuyền này rất quý giá, nhưng sau khi nghe anh nói giá cả, cô vẫn sợ ngây người.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, dạng phụ nữ ham hư vinh này anh đã gặp nhiều rồi, rõ ràng đã nhận sợi dây chuyền rồi mà còn giả vờ không biết giá trị của nó.
“Là ai tặng cho em? Âu Vũ Đình? Hay là Trương Vân Doanh?” Tuy giọng Thịnh Trình Việt lạnh nhạt nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn cảm nhận được anh đang cố nén cơn giận dữ.
“Là một người bạn tặng.” Vừa dứt lời, Tiêu Mộc Diên liền ngồi xuống đùi Thịnh Trình Việt, cảm giác khom lưng bị anh kéo thật khó chịu.
“Một người bạn à? Loại phụ nữ như em cũng đáng giá vài trăm tỷ sao?” Trong khi nói, tay Thịnh Trình Việt bất giác siết chặt sợi dây chuyền.
Dường như Tiêu Mộc Diên có thể cảm nhận được Thịnh Trình Việt siết tay, cô chỉ cảm thấy căng thẳng.
“Đừng giật đứt sợi dây chuyền này.” Cô sợ hãi kêu lên. Sợi dây chuyền này quý giá như vậy, nếu như cô từ chối đính hôn với Âu Vũ Đình thì phải trả lại cho anh ấy, giờ mà làm hỏng thì cô làm sao đền được?
Sắc mặt Thịnh Trình Việt lập tức sa sầm, sợi dây chuyền này là do người đàn ông cô thích tặng nên cô mới để ý như vậy sao? Chết tiệt, chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự yêu Âu Vũ Đình?
Đôi mắt sâu thẳm của anh thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, ngay giây sau đó, anh giật mạnh tay, sợi dây chuyền vang lên tiếng đứt. Cũng trong khoảnh khắc ấy, cơ thể Tiêu Mộc Diên cứng đờ, cô cảm giác cả đời cũng không thể trả lại sợi dây chuyền này được, đây là sợi dây Âu Vũ Đình vừa đưa tặng cô.
Thịnh Trình Việt nắm chặt sợi dây chuyền, trên sợi dây vẫn còn nhiệt độ cơ thể Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói, nỗi cay đắng đang lan ra.
Thịnh Trình Việt nắm chặt sợi dây, bây giờ sợi dây đã đứt, nhưng anh không hề thấy vui vẻ chút nào, nhất là khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tiêu Mộc Diên.
“Vứt nó đi, tôi mua cho em sợi dây khác đẹp hơn.” Anh cũng không biết vì sao phải nói như vậy, coi như là an ủi cô vậy.
“Haha, đồ của anh tôi không nhận nổi.” Tiêu Mộc Diên nói xong liền cướp lại sợi dây trong tay Thịnh Trình Việt, rồi quay người bỏ đi.
Thịnh Trình Việt nhìn bóng lưng kiêu ngạo xen lẫn cô đơn của Tiêu Mộc Diên, bóng lưng ấy khiến anh chỉ muốn ôm lấy cô.
Anh cúi đầu nhìn thuốc tiêu sưng vừa lấy ra trong tay, anh còn chưa kịp bôi thuốc cho cô mà? Anh cứ nhìn lọ thuốc mà ngây người.
Tiêu Mộc Diên trở về phòng mình, trưa hôm nay lúc rời đi cô còn suy nghĩ, sau này có lẽ cô sẽ không bao giờ đến nơi này nữa, không ngờ buổi tối cô lại quay về đây. Chuyện này đúng là nực cười.
/848
|