Mặc Tu Nhân “ừ một tiếng, cầm băng gạc và thuốc, sải bước đi về phía cửa nhà của Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến Mặc Tu Nhân ăn nói ngang ngạnh, nhưng mà cơ thể lại thành thật như vậy, chịu không được mà cong môi.
Mặc Tu Nhân của trước đây trong cơn giận dữ, hoặc là đang ghen, cũng là kiêu ngạo như vậy, chỉ có điều là, đợi sau khi anh hòa hoãn lại, anh đối với cô, từ trước đến nay đều là như không đếm xỉa đến, nguyện ý vì cô mà nhượng bộ, làm bất cứ điều gì cho cô.
Nghĩ đến những điều này, Bạch Cẩm Sương càng mềm lòng hơn.
Bước vào cửa, Mặc Tu Nhân ngồi trên sô pha, Bạch Cầm Sương đỏ mặt nói: “Anh cởi áo sơ mi ra trước đi!”
Vết thương ở lưng rất dễ bị rách ra, tuy sau khi nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày, sẽ không hở ra trên diện rộng, nhưng mà, vẫn rất dễ bị rách, máu dính vào quần áo, vậy nên Mặc Tu Nhân gần đây đều mặc áo sơ mi đen.
Anh trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, áo sơ mi được cởi ra, anh tiện tay vắt lên ghế sô pha, hai tay khoanh vào nhau, những cơ bắp trên vai hiện rõ ràng, Bạch Cẩm Sương nhìn vết thương của anh lại rớm máu, trong mắt không ngừng hiện lên sự đau xót.
Cô thận trọng cầm lọ thuốc và tăm bông lên, định giúp anh bôi thuốc, kết quả, vừa mới bôi thuốc lên miệng vết thương, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Bằng gạc dùng để băng bó vết thương trước đây của anh đâu rồi?”
Mặc Tu Nhân thân thể cứng đờ: “Bị quản gia gỡ ra rồi!”
“Vậy tại sao anh không bảo ông ấy bôi thuốc cho anh?" Bạch Cẩm Sương có chút tò mò.
Giọng nói của Mặc Tu Nhân cứng ngắc: “Ông ấy chân tay vụng về, làm đau anh!” Bạch Cẩm Sương nhanh chóng lấy tay ra: “Em làm đau anh sao?" Mặc Tu Nhân chịu không được vận về ấn đường của mình: “Người anh nói là ông ấy, không phải em!”.
Bạch Cẩm Sương ngớ ra, đột nhiên nghĩ đến câu anh nói trước đây, tùy ý tìm một người, chỉ cần thông minh khéo léo là được.
Trong lòng cô đột nhiên có chút ghen, anh thật sự vẫn dự định tìm một người thông minh nhanh nhẹn giúp anh bôi thuốc sao!
Cô giúp anh bôi thuốc mà không nói một lời.
Thuốc này là của bệnh viện kê cho, thanh thanh mát mát, khi bôi lên, vết thương có vẻ đỡ khó chịu hơn.
Chỉ có điều là, Mặc Tu Nhân nửa ngày cũng không nghe cô nói gì, không chịu được mà hỏi: “Em tại sao không nói nữa?”
Trong lòng của Bạch Cẩm Sương vẫn ghen chuyện anh muốn tìm người khác bôi thuốc, có chút bực bội: “Không có gì để nói!”
Mặc Tu Nhân nhướng mày, làm sao chỉ trong một thời gian, liền không vui rồi?
Ánh mắt anh lóe lên: “Em không muốn nói chuyện với anh?”
Bạch Cẩm Sương nghe xong câu này, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn: “Đúng, em không muốn nói chuyện với anh, thà tìm người khác bôi thuốc, cũng không đến tìm em!”
Mặc Tu Nhân sửng người một chút, đột nhiên hiểu được cô không vui ở chỗ nào.
Anh không khỏi cong môi: "Ai nói anh thà tìm người khác, cũng không bằng lòng tìm em?”
Bạch Cẩm Sương hừ nhẹ một tiếng: “Anh trước đây không phải nói, muốn tìm một người thông minh khéo léo, giúp anh bởi thuốc!”.
Đáy mắt của Mặc Tu Nhân hiện lên ý cười, chỉ cảm thấy hai người bọn họ trước đây giận dỗi, giống như trẻ con chơi nhà chòi, nghĩ kỹ lại, cũng khá thú vị.
Anh cười nhẹ nói: “Không có ai khác, anh chỉ muốn tìm em, chỉ là vừa mở cửa đã nhìn thấy em rồi!"
Bạch Cẩm Sương sững sờ, đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, anh là đến tìm cô, chỉ có điều, đột nhiên nhìn thấy anh, vậy nên mới xấu hổ?
Nghĩ đến lý do này, cô đột nhiên không thấy khó chịu nữa, trong lòng như ăn một viên kẹo to, bỗng trở nên ngọt ngào.
Mặc Tu Nhân nhẹ giọng nói: "Em không tức giận nữa sao?”
Bạch Cẩm Sương miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo: “Vốn dĩ em không tức giận, em luôn rất vui vẻ mà!”
Mặc Tu Nhân cười nhẹ: “Thật không? Em đã vui vẻ như vậy, vậy thì! ”
Bạch Cẩm Sương vừa bồi thuốc, vừa mong đợi lời nói của anh: “Vậy thì cái gì?"
Mặc Tu Nhân hằng giọng: "Vậy thì vợ à, về nhà với anh! Có được không?”
Bạch Cẩm Sương mặt đỏ bừng: “Vợ cái gì, xin đính chính lại một chút, là vợ cũ!”
Giọng nói của Mặc Tu Nhân mang theo ý cười, nói: “Vậy thì em trả lại cho anh thứ mà em đã trộm mất của anh!”
Bạch Cẩm Sương có chút lờ mờ: "Thứ gì?"
Mặc Tu Nhân trầm giọng nói, ngữ khí đặc biệt ôn nhu: “Trái tim!”
Bạch Cẩm Sương: ".
"
Vừa rồi cô còn thiếu chút nữa nghĩ rằng, thứ anh nói là con trai!
Cô đỏ mặt, tay bôi thuốc nặng hơn vài phần: “Xin lỗi, em không có nhìn thấy trái tim của anh!”
Khi Mặc Tu Nhân nghe thấy điều này, anh nhịn không được mà trực tiếp bật cười.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: “Anh cười cái gì?".
Mặc Tu Nhân quay đầu liếc mắt nhìn cô, ý cười trong mắt càng sâu hơn: “Cười em thật đáng yêu!”
Bạch Cầm Sương đỏ mặt không nói gì.
Tâm trạng của Mặc Tu Nhân vô cùng vui vẻ, Bạch Cẩm Sương bôi thuốc xong, đang dự định quấn băng gạc lại cho anh, anh đột nhiên nhớ tới Lục Thành Ngôn, mở lời hỏi: "Cẩm Sương, lúc Lục Thành Ngôn thôi miên cho em, có hành động gì kỳ lạ không?”
Bạch Cẩm Sương sững người, không ngờ được rằng anh lại đột nhiên hỏi điều này, cô nói: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân lóe lên: “Anh cả nói anh ta có thể có mưu đồ khác, vậy nên, bản thân không thể để lộ rõ ràng thân phận, rút dây đồng rừng, nếu thật sự đúng như lời anh ấy nói, vậy thì Lục Thành Ngôn nghìn vàng khó mời, đột nhiên trùng hợp như vậy trở về nước giúp em điều trị, thì cần phải truy đến cùng!”.
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương hơi thay đổi: “Ý anh là, anh ta có thể khi thôi miên cho em đã động tay động chân gì đó?"
Mặc Tu Nhân mím chặt môi: “Anh vẫn chưa xác định được, chỉ là có chút lo lắng, chỉ có điều là, lần đầu điên điều trị thôi miên, cho dù anh ta thật sự muốn làm cái gì, anh ở bên ngoài, anh ta cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ!”.
Bạch Cầm Sương suy nghĩ một chút, khẳng định lời nói của anh: “Dù sao khi em có lại được ý thức, anh ta vẫn rất bình thường, chỉ có điều là! vốn em không có cảm giác an toàn gì, nghĩ đến việc thôi miên rất bài xích, hơn nữa! cảm giác mà Lục Thành Ngôn mang lại cho em, quả thực là có vài phần kì lạ, anh ta dường như không có bất kỳ cảm xúc nào, khi đối mặt với người khác, nếu mặt không biểu lộ cảm xúc gì, thì cũng chỉ là mỉm cười nhẹ nhàng, nghĩ kỹ lại, thực sự cảm thấy có chút không bình thường!”
Nghe được câu này, tay của Mặc Tu Nhân giơ lên, nắm lấy tay của Bạch Cẩm Sương, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, bất kể khi nào, anh đều sẽ ở bên cạnh của em, về Lục Thành Ngôn, anh đã cử người đi điều tra, em không cần quá lo lắng!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Em tin anh!”
Ba chữ này, khiến cho Mặc Tu Nhân không kiềm được mà lộ vẻ cảm động, siết chặt tay của Bạch Cầm Sương: “Nào, quấn băng gạc cho anh!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, khi quấn băng gạc, hai tay giống như cẩn thận ôm lấy Mặc Tu Nhân từ phía sau, mặt Bạch Cẩm Sương có chút đỏ lên.
Để che giấu sự không dễ chịu của mình, mở miệng hỏi chuyện nhà họ Vưu: "Ông cụ Vưu hôm nay cùng anh gặp mặt, không có chuyện gì đúng không?”
.
/1097
|