Dừng xuống trước bệnh viện cả bốn người đều bình thường bước xuống xe, trông không có vẻ gì là có bà bầu bị ngã cả. Đám người cảnh sát nhìn nhau ngơ ngác, khi phát giác bị lừa đuổi theo thì có một đám người xuất hiện chặn họ lại. Những chuyện sau đó thì cứ để quyền lực Vương gia giải quyết.
Từ khi bước vào không gian màu trắng, lơ đãng mùi cồn này. Diệp Chi bắt đầu cảm giác chóng mặt, đến cái nắm tay cũng siết chặt Hải Khánh không rời. Anh chính là điểm tựa cuối cùng níu giữ cô chống cự qua quãng thời gian yếu đuối lí trí này.
- Em ổn không?
- Đưa em đến chỗ mẹ.
Giọng cô hơi run, sắc mặt cũng bớt hồng hào hơn. Tuy nhiên lúc này có khuyên nhủ gì cô cũng không muốn quay về. Lần trước có thể vào đây cùng anh thì lần này cô cũng sẽ vượt qua nỗi ám ảnh dài hơn một chút.
- Diệu Lê, là chuyện gì xảy ra thế? Xem bà kìa, già tới mức không nhận ra tôi luôn sao?
- Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Ba đâu, mẹ, ba bị sao?
Diệp Chi sợ hãi nắm chặt tay mẹ, mẹ cô đầu tóc rối bù trông cực kì đáng thương cứ mãi bám chặt tay Vương Huệ dường như không dám nhìn thẳng vào Diệp Chi. Mọi người có thể không rõ nhưng Diệp Chi suy cho cũng là người rõ nhất, linh cảm không ngừng mách bảo có chuyện gì tới nỗi mẹ e sợ không nhìn thẳng mặt cô.
- Được rồi, đừng loạn nữa. Hải Khánh lôi con bé ra xa một chút. Bà ngồi xuống tịnh tâm lại đi.
- Mẹ à, sao mẹ lại ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, có phải ba...
Mẹ cô chỉ gật đầu mà không trả lời, bác sĩ sợ người nhà làm loạn đã lớn tiếng ra nhắc nhở. Nhưng căn bản mấy người ở đó không có tâm trạng nghe.
Bệnh viện chi phối một màu trắng đơn điệu, tẻ nhạt và bi thương. Diệp Chi ngồi cạnh Hải Khánh chốc lát lại dõi ánh mắt nơm nớp hướng về cửa phòng phẫu thuật. Ba cô đang yên đang lành như thế tại sao có thể sốc tới mức lên cơn đau tim như vậy. Là mẹ nói với cô, tâm huyết của ba dồn hết vào dự án xây dựng khu trung tâm ở phía Bắc thành phố nhưng bị người ta hãm hại bòn rút vật liệu. Công trình bắt buộc phải ngừng lại, bị thu hồi giấy phép xây dựng và đang trong quá trình điều tra.
Cô không tin chỉ chút chuyện cỏn con ấy khiến ba suy xụp. Đây rõ ràng là điều phi lí nhất mà cô nghe, đồng thời mẹ đã ngầm cảnh cáo cô không được quyền biết thêm nữa nhưng lí do gì không cho cô biết. Trừ khi điều ấy liên quan tới cô. Hải Khánh vừa rời đi một chút, Diệp Chi đã không chần chừ mà đứng dậy tiến thẳng về phía trước.
- Chị Lan, mau nói cho em biết chuyện gì đi.
Diệp Chi lôi tuột người phụ nữ thân cận trong nhà vào một phòng trống. Ánh mắt cô thiếu điềm tĩnh chừng như có thể làm đủ mọi cách cho đối phương phải mở miệng. Lần đầu tiên thấy biểu hiện đáng sợ từ tiểu thư như vậy, chị Lan cũng hơi e sợ nuốt khan một cái. Thật sự đã dồn chị vào thế khó xử rồi,
- Tiểu thư, mọi chuyện cũng chỉ như bà chủ nói thôi ạ.
- Đã lôi chị vào đây rồi mà chị còn không chịu nói cho em sao? Rốt cuộc là chuyện gì khiến ba em tức giận tới mức vậy.
- Tiểu thư à, cô đừng khiến tôi khó xử nữa.
- Thử hỏi người thân của chị bị kích động đột ngột, chị có muốn biết lí do không?
Người phụ nữ đưa mắt nhìn Diệp Chi do dự, quả nhiên chỗ không có gì cãi lại cả tuy nhiên lời bà chủ nói cũng chỉ tốt cho tiểu thư mà thôi.
- Nếu chị không nói, em đi tìm người khác.
- Tiểu thư...
Chị Lan toan kéo tay Diệp Chi lại, chị vẫn do dự không muốn nói ra sự thật. Diệp Chi thiếu kiên nhẫn chừng như muốn rút tay ra ngay tức khắc.
- Để tôi nói. Hôm nay có một chàng trai đến nhà, chừng 25 tuổi gì đó, khi gặp người đó sắc mặt ông bà chủ không tốt. Sau đó ba người nói chuyện gì tôi nghe cũng không hiểu, cậu ta để lại một bìa giấy vàng gì đấy rồi bỏ đi. Ngay sau khi ông chủ xem xong thì bị kích động lên cơn đau tim.
- Bìa giấy đó là gì?
- Tôi không biết, bà chủ đã cất nó đi rồi. Tiểu thư, chuyện này tôi nghĩ cô có hỏi nữa cũng không tìm ra được gì thêm đâu.
- Nếu em biết chị còn giấu em điều gì nữa thì chưa biết chừng em làm gì với chị đâu, an nguy của ba mẹ em tùy thuộc vào lời chị nói hôm nay.
Nói rồi Diệp Chi bỏ đi, dĩ nhiên cô biết đó không phải là tất cả sự thật. Nếu chuyện đã tới mức khiến ba cô kích động như thế chỉ có thể là liên quan tới cô. Hẳn là mẹ con đã căn dặn người làm cận thận cái miệng với cô tuy nhiên Diệp Chi tin chị lan làm lâu năm trong nhà như vậy sẽ hiểu được nỗi lo mà cô đang chịu dằn vặt trong lòng.
- Vừa đi đâu?
Nhìn sắc mặt âu lo của Diệp Chi, Hải Khánh không khỏi nhíu mày. Nãy giờ tinh thần cô luôn căng thẳng như vậy, chừng nào cánh cửa kia còn chưa mở ra thì Diệp Chi còn chưa an lòng, cô cũng giận mẹ không chịu hé nửa lời sự thật cho cô cũng chỉ biết ngồi cạnh Hải Khánh.
- Ba sẽ không sao chứ?
- Ngốc, suy nghĩ gì đấy? Tất nhiên sẽ không sao, nhắm mắt chút đi.
Anh kéo đầu cô dựa vào lòng mình, Diệp Chi lắc đầu nhăn nhó. Gam màu trắng toát xung quanh này không khỏi khiến cô khó chịu tuy nhiên cô không hề biết bản thân vô thức đã nắm chặt áo anh không rời. Đây là phản xạ tâm lí rất bình thường để chống lại chứng bệnh ám ảnh tâm lí, người bị bệnh luôn sẽ tìm một nơi an toàn để bấu víu, phần nào sẽ chế ngự được cảm giác sợ hãi. Hải Khánh, một khoảng trời rông lớn chừng như ôm ấp cô trong lòng, những điều vụn vặt cạnh bên dường như chẳng khiến cô phải để tâm, chỉ biết rằng bên anh từng chút một cô đều cảm thấy an tâm tuyệt đối. Tự lúc nào trong vòng tay anh đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Bên kia đường đối diện bệnh viện, chiếc Toyota màu ghi đã đỗ rất lâu chưa chịu rời đi. Giữa màn đêm tối mịt, trong xe phát ra một đốm lửa lập lòe, khói thuốc lượn lờ dưới ánh trăng tạo nên một ảo cảnh đơn sắc. Một người đàn ông trùm áo choàng lớn bước ra từ phía cổng bệnh viện dần tiến về phía bên kia đường, ông ta mở cửa xe sau bước vào. Người phía trên rút cho ông ta điếu thuốc vừa mới châm lửa.
Buổi đêm, thời tiết chuyển xuân giá lạnh, không gian đặc quánh mùi ẩm ướt. Người ngồi trên vứt mẩu thuốc ra ngoài, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên những tầng cao ốc đang sáng đèn.
- Cậu chủ, bên trong có cài người Ghost, tôi suýt nữa thì bị phát hiện.
- Ông ta chưa chết?
- Cậu chủ tôi...
Giọng người đàn ông ấp úng, điếu thuốc cầm trên tay run rẩy. Trong xe không đủ ánh sáng nhìn rõ mặt người tuy nhiên lại có thể cảm nhận được một luồng hắc khí ngột ngạt từ phía trên tràn xuống đầy ám ảnh.
- Cậu chủ, là người của Ghost bên trong.
- Không muốn trả thù cho Thế Kha?
Giọng nói cất lên không rõ tức giận hay là đang nhấn mạnh nhắc nhở, người ngồi trên tay đặt trên vô lăng gõ từng nhịp rất khẽ nhưng đều đặn tựa như đang nhẩm đếm. Người đàn ông phía sau do dự, ấp úng hồi lâu.
- Không phải, ý tôi không phải vậy. Cậu chủ có thể cho tôi biết con bé ở đâu không?
- Chọn con đường của nó.
Người đàn ông ngồi phía sau khẽ thả lỏng một chút rồi lại tiếp tục nói, trong giọng nói lại ê a tựa như đã nghĩ rất nhiều lần trong đầu, lúc này chẳng qua là đọc lại bản thảo trong đầu có sẵn bấy lâu mà thôi.
- Tôi trước giờ luôn trung thành với cậu, với lão gia, lão phu nhân. Trả thù cho gia đình cậu cũng là một phần trách nhiệm của tôi chứ không nhất thiết tôi vì Thế Kha. Có một điều duy nhất tôi xin cậu thành toàn chính là hãy bảo vệ con bé tránh khỏi thế giới mà tôi và bố nó đã sống. Cậu chủ, xin hãy vì chút lòng thành của tôi mà bảo vệ con bé.
Ông ta tự dập tắt điếu thuốc lại lẳng lặng bước ra khỏi xe. Cúi đầu trước người cậu chủ kia một lần nữa rồi tiếp tục hướng về phía cổng bệnh viện. Trong đêm, chiếc xe Toyota cũng khởi động máy lập tức bỏ đi. Khi ánh mắt anh liếc nhìn qua gương chiếu hậu về phía người đàn ông kia chỉ là một đôi mắt khinh mạo mang theo chút chế giễu. Trung thành? Hay là cái cớ ngụy tạo cho thời gian? Nếu đã trung thành tới vậy thì tại sao còn phải do dự?
***
[Truyện đã được chỉnh sửa, bản gốc thay đổi duy nhất tại santruyen.com]
Ca phẫu thuật thành công, ba Diệp Chi đã qua cơn nguy hiểm tuy nhiên vẫn rơi vào trạng thái hôn mê sâu đã chuyển sang phòng hồi sức. Cô thuyết phục mẹ về, bà dường như cũng đang muốn tránh mặt cô nên đồng ý về nhà trước. Nửa đêm, Diệp Chi có chút không an tâm. Hải Khánh bên cạnh sớm thiếp đi vì mệt, nhìn khuôn mặt anh lấm tấm mồ hôi, lại nhẫn nhịn ở cạnh cô ngồi ngoài băng ghế phòng bệnh. Con người này thật sự cô vẫn chưa thể hiểu hết vậy nên cũng e sợ. Sợ rằng chính cô không thể hiểu hết anh, bản chất phía sau của anh là gì mà không dễ gì bộc lộ?
Một mình cô bước vào phòng bệnh, chỉ mong ba giữa chừng có thể tỉnh lại. Hành lang vắng tanh, hơi lạnh không rõ từ đâu luôn khiến người ta phải rùng mình. Cô nép hai vai hơi co lại, từng bước chân ngập ngừng e sợ, dẫu gì cũng là ảnh hưởng tâm lí không thể nào hết được. Diệp Chi ngồi cạnh giường ba, không khỏi thở dài sầu não.
- Hai người có gì giấu con phải không? Sao lại không chịu nói cho con biết?
Đáp lại cô vẫn là không gian lạnh tanh. Cửa chính khẽ mở, vị bác sĩ bước vào nhìn cô chừng như có vẻ hơi bất ngờ.
- Bác sĩ, ba tôi bao giờ mới tỉnh lại?
- Hiện nay bệnh nhân vẫn đang nằm trong thời gian theo dõi, cô đừng quá lo lắng.
Vị bác sĩ không lạnh không nhạt nói. Diệp Chi thấy có gì không đúng lắm, vị bác sĩ này luôn tránh ánh mắt của cô.
Bác sĩ rút trong túi áo ra một ống thuốc dùng kim tiêm lấy thuốc rồi chuẩn bị tiêm vào ống truyền dịch.
- Khoan đã, tôi xem ống thuốc được không?
Diệp Chi lập tức đứng dậy, ngăn tay vị bác sĩ kia lại. Đôi giày ông ta đang đi khi bước vào đây còn rơi rắc cả đất cát, ống quần phía dưới lại hơi ẩm ướt còn có vết bùn, trên người ông ta lại không có mùi cồn. Diệp Chi khá nhạy cảm với mùi cồn nên hoàn toàn phán đoán được người này không từ bệnh viện tới. Ông ta do dự, Diệp Chi càng chắc chắn hơn với suy luận của mình. Trong lúc ông ta còn chưa kịp phản ứng cô lập tức ra đòn hất mạnh người đàn ông lạ tránh xa giường bệnh của ba cô.
- Nhãi ranh, không ngờ bị mày phát hiện.
Người đàn ông né tránh đòn ra tay của cô đồng thời rút trong túi áo ra con dao thái hoa quả, mũi dao nhọn hoắt nhằm hướng cô lao tới.
Diệp Chi hoảng loạn, cô muốn chạy ra ngoài gọi Hải Khánh nhưng tuyệt đối không muốn bỏ ba ở lại. Sức đàn ông vẫn hơn hẳn một con nhóc chưa hết tuổi vị thành niên, ông ta hất ngã cô vào góc tường. Diệp Chi bị xô mạnh đầu vào vật cứng bất giác choáng váng, cô vẫn nhận thức được ba đang gặp nguy hiểm. Ông ta đang cố tiêm dung dịch gì đó vào chai truyền dịch của ba cô. Không chậm giây nào, trước khi ông ta thực hiện được ý đồ Diệp Chi lần nữa lao tới, sức cô yếu ớt chỉ có thể túm tay ông ta lôi lại.
- Ông muốn làm gì?
- Vẫn còn cố chấp, sức lực mày cũng không tệ nhỉ. Nếu đã muốn chết trước ba mày tới vậy thì tao cho mày toại nguyện.
- Hải Khánh, cứu... Ưm....
Gã đàn ông nhếch môi bịt miệng cô lại, ánh mắt của gã ngập trong thù hận nhìn thẳng cô đồng thời chĩa mũi dao vào bụng cô.
- Yên tâm, không ai có thể cứu mày được đâu. Sao mày có thể không nhớ tao nhỉ?
- Ông là ai?
Diệp Chi bị khống chế dưới sàn, đầu óc cô quay mòng trong sợ hãi. Có phải ông ta đã làm gì Hải Khánh rồi không? Còn nữa, ý ông ta là cô từng quen gương mặt này?
- Phải rồi, gương mặt sợ hãi này của mày. Tao còn nhớ rất rõ, tại sao mày có thể quên tao như vậy? Ba mày, gia đình mày đã phũ bạc anh em tao trong khi bọn tao đối xử rất tốt với mày. Lâm Diệp Chi, mày đâu cần tỏ ra đáng thương tới vậy?
- Ông là ai?... Tôi không quen.
Diệp Chi nhăn mày, miệng cô bị ông ta bóp chặt tới nỗi mỗi từ nói ra đều đau đớn. Mũi dao trước bụng cũng từ từ ấn sâu xuống từng thớ thịt nhói buốt.
- Tóm lại, hôm nay tao phải giết mày trước, diệt trừ từ mầm mống nhỏ nhất của Lâm gia.
Gã cười khà khà, Diệp Chi giãy dụa nhưng bất lực. Đầu cô đang chảy máu, dưới bụng mũi dao cũng từ từ ấn sâu vào.
- Không... nhớ, tôi... không nhớ!
Diệp Chi cũng không gào lên được. Đầu óc bị đình trệ bởi cơn đau nhói từ bụng truyền lên tận não bộ. Gã rút dao ra, máu từ bụng cô chảy ra, gã lại từ ra vô cùng hào hứng khi nhìn thấy máu. Gã kéo lê cô về phía giường bệnh, giọng cười của hắn khàn đục lại có phần điên dại. Diệp Chi ôm chặt bụng, quặn thắt không gào ra được lời nào nữa, mồ hôi từ trán chảy xuống ngày một nhiều hơn. Trong đầu cô, hình ảnh của máu bỗng hóa thành vết loang của kí ức. Gương mặt người đàn ông này cô quen sao? Vì cớ gì lại hận gia đình cô tới vậy?
- Lâm Hữu Huy, mở mắt nhìn con gái mày đi. Ngày hôm nay tao sẽ lấy đi tất cả của mày, kẻ vong ân bội nghĩa. Mau tỉnh dậy nhìn đi, tao sẽ để nó từ từ mất máu mà chết, cũng sẽ để mày co giật mà dần chết. Haha, tuyệt vời phải không?
Lúc gã hống hách đạp giường xê dịch đi ít nhiều, đang lúc gã không để ý, Diệp Chi với bình hoa trên bàn liền hất tay làm đổ nó. Giữa đêm khuya, tiếng đổ vỡ vọng ra từ trong phòng không khỏi khiến người ta chú ý. Gã đàn ông chửi thề một câu rồi quăng mạnh Diệp Chi xuống sàn, cô bị chấn động không nhỏ dần dần kiệt sức, khóe môi bất giác động đậy, áp mặt xuống sàn dần cảm nhận được tiếng bước chân đang lại gần đây.
Cửa phòng bệnh đột ngột mở mạnh ra lần nữa. Là Mai Nhi vừa nhìn qua đã phát giác ra nguy hiểm liền xông tới nhưng vẫn là gã nhanh trí túm lấy gáy Diệp Chi đồng thời chĩa mũi dao ngấm máu lên ngực của ba cô.
- Tao có chết cũng phải lôi chúng mày đi cùng.
- Diệp Chi, xin lỗi chị tới muộn.
Mai Nhi nóng vội chừng như muốn lao tới giải cứu mà không thể, cô căm hận nhìn gã đàn ông lạ mặt vừa phẫn nộ xót xa trước bộ dạng nhẫn nhịn chịu đau của Diệp Chi, phần áo trước bụng đã loang vệt máu dài từng giọt một chảy xuống sàn.
- Còn muốn sống thì buông dao xuống.
- Tao khinh, chúng mày có thể tha cho tao sao? Đứng yên đấy bằng không tao đồng loạt lấy đi hai mạng chúng nó. Để tao xem lũ ghost chúng mày tuyệt tình tới đâu.
Đáy mắt Mai Nhi bất giác hiện lên vài tia kinh ngạc lẫn hoài nghi. Diệp Chi mơ mơ màng màng, cô không rõ gã nói gì khiến Mai Nhi đờ người ra như thế. Gã cười man rợ chưng như đắc thắng, cô ra hiệu cho Mai Nhi nhưng có vẻ Mai Nhi đang chưa thoát khỏi tình trạng lơ lửng hại cô mất sức một hồi giơ tay làm dấu. Khi ngón tay cuối cùng của cô cụp lại, Diệp Chi siết chặt nắm đấm bất giác xoáy người dùng khuỷu tay thụi mạnh vào mạn sườn của gã. Vì bị đánh bất ngờ, dao trong tay của hắn bị bật ra. Mai Nhi thừa cơ lao tới nhấc cao chân đá thẳng vào chín diện khiến hắn bị bật ra phía sau.
- Diệp Chi, sao rồi?
Dĩ nhiên là mất máu rồi, bà chị này lúc cuống lên hay hỏi mấy câu thừa thãi. Cô đã dồn hết sức lực vào cuối đánh đó hiện tại chỉ có thể là nửa tỉnh nửa mơ nhưng vẫn gắn gượng cầm cự. Mai Nhi cứ cầm hai vai cô lắc liên tục, xương gần như muốn rạn nứt không bằng, chẳng thèm để ý Diệp Chi đã đuối sức tới mực nào.
- Em nói đi, đừng có làm chị sợ.
- Chị làm em sợ thì có.
Diệp Chi thều thào gục đầu trên vai Mai Nhi, người cô mềm nhũn. Hình như hai người bỏ lỡ còn có một tên nguy hiểm chưa giải quyết xong, Mai Nhi nhìn gã chuẩn bị lên gân cốt giã cho gã nhừ tử để trả thù. Bất ngờ từ phía cửa hình bóng cao lớn ấy xuất hiện, mang theo hơi nước giá lạnh từng bước tiến vào phòng vút nhanh trong chớp mắt đã triển khai thế tấn công.
Là dáng người cao lớn thân thuộc ấy, vẫn bóng lưng thẳng tắp ấy, hai tay anh đút trong túi quần thật sự đã siết lại thành quyền, chân giơ cao đá xuống một đường đẹp mắt nhưng mạnh mẽ về phía gã đàn ông kia. Ông ta mảy may không còn nhúc nhích được nữa, chưa dừng lại anh liên tục bồi thêm mấy câu nữa vào người ông ta. Sắc mặt anh cau lại, lạnh lùng xa cách như một người Diệp Chi chưa từng quen biết khiến cô bất giác co người lại. Mỗi một nhát đạp xuống thân thể kia tưởng chừng như có thể nghe thấy xương cốt rạn nứt.
Đám người của bệnh viện chậm chạp lúc này mới tới, vừa nhìn toàn cảnh đang diễn ra liền hoang mang do dự không dám tiến vào nữa. Mai Nhi tới cạnh anh ngăn lại, anh dường như không cam tâm liền thẳng tay hất cô ra không do dự.
- Khỉ thật, bà đây còn muốn điều tra.
Mai Nhi bực tức gắt lên liền không nương tay mà thẳng chân đạp mạnh Hải Khánh lùi lại, sau đó lập tức kiểm tra xem gã đàn ông còn có thể sống hay không.
- Cậu còn muốn xông tới đánh chết hắn sao? Còn nữa Diệp Chi sẽ chết trước đấy.
Mai Nhi phẫn nộ gắt lên.
Anh dừng khựng lại cau mày, một lời cũng không mở miệng bỗng nhiên hấp tấp quay ngươi lại phía Diệp Chi ôm chặt cô vào lòng.
- Mau, lũ các người còn đứng đấy. Mau cứu cô ấy bằng không bai nhiêu cái mạng ở đây đừng hòng sống tới ngày mai.
Giọng anh rất lớn, lọt vào tai người khác liền trở thành lời tuyên phán từ địa ngục. Quang cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.
Hải Khánh quỳ xuống cạnh cô ôm chặt cô vào lòng. Người anh ướt sũng, trên tóc vẫn còn nước đang nhà giọt. Cô không rõ tại sao anh lại ướt như chuột lột như vậy, cũng không hề quen ánh mắt anh đáng sợ như vậy. Đôi mắt sâu hút như diêm vương tử địa, phảng phất mùi máu tanh càng khiến anh trở nên độc đoán hơn nữa.
Anh bế cô chạy dọc hành lang, thậm chí còn đạp phăng cái giường mà họ vừa kéo tới cứu hộ cho cô. Giọng anh rất lớn không ngừng nói sẽ lấy mạng họ, lọt qua tai cô liền ồn ào không chịu được. Cô chỉ muốn nhắm mắt một chút thôi nhưng cũng không thể an tâm mà nhắm mắt.
- Diệp Nhi, tỉnh lại. Em mở mắt cho tôi. Mau mở mắt.
Hải Khánh lắc qua lắc lại mặt cô đau muốn chết, muốn bẻ cổ cô luôn chắc. Diệp Chi mở choàng mắt đột ngột túm cổ áo anh kéo xuống mà mắng.
- Muốn tiễn vợ anh đi sớm chắc, ngậm miệng lại bà đây yên tĩnh một chút.
Giọng cô nói không ra hơi, bàn tay anh lại siết chặt cô hơn nữa, anh vùi đầu xuống vai cô thủ thỉ từng từ một thật rõ ràng.
- Diệp Nhi, em là vợ tôi. Khi tôi chưa cho phép thì ngay cả tử thần cũng không được mang em đi.
Gian phòng bệnh nhốn nháo, những người mặc áo blouse trắng cướp cô từ tay anh, tuyệt nhiên không cho anh bước vào phòng cấp cứu nửa bước. Cánh tay săn chắc siết chặt những đường gân nổi lên hằn rõ, anh đấm mạnh vào tường, khớp ngón tay rỉ máu từng chút một nhỏ xuống. Ngay lúc này anh muốn thay cô chịu tất cả đau đớn. Sâu trong ánh mắt vừa phẫn nộ vừa ai oán, chính là cảm giác bất lực khi thân thể cô nằm trên vũng máu co quắt mình lại khiến lòng anh tê tái không sao diễn tả được.
- Khỉ thật, cậu giết chết ông ta rồi.
Mai Nhi từ sau lưng anh phẫn nộ hét lên, cô chưa kịp hạ nắm đấm thì chính anh đã đẩy mạnh cô vào tường. Khớp ngón tay anh có động từ từ nhưng mạnh mẽ tưởng chừng như muốn siết lấy bả vai cô nát vụn, đôi mắt nâu trống rỗng như nhuốm màu tử địa, mùi hắc khí lởn vởn dường như đang mạnh mẽ bùng nổ.
- Cậu muốn lôi Diệp Nhi ra làm phép thử, nếu bây giờ cô ấy có mệnh hệ gì cậu tuyệt đối sẽ không an toàn.
Mai Nhi mở to mắt bất ngờ như thể điều ấy chẳng liên quan gì tới cô cả, đối trọi với ánh mắt kiên định và độc đoán đầy quyền uy của Hải Khánh cô dĩ nhiên không thể thắng nổi. Mai Nhi vòng tay trước ngực, khóe môi nhếch lên có chút giễu cợt.
- Leader, cậu không thể dẫn chúng tôi vào chỗ chết chỉ vì con bé đó chứ?
Từ khi bước vào không gian màu trắng, lơ đãng mùi cồn này. Diệp Chi bắt đầu cảm giác chóng mặt, đến cái nắm tay cũng siết chặt Hải Khánh không rời. Anh chính là điểm tựa cuối cùng níu giữ cô chống cự qua quãng thời gian yếu đuối lí trí này.
- Em ổn không?
- Đưa em đến chỗ mẹ.
Giọng cô hơi run, sắc mặt cũng bớt hồng hào hơn. Tuy nhiên lúc này có khuyên nhủ gì cô cũng không muốn quay về. Lần trước có thể vào đây cùng anh thì lần này cô cũng sẽ vượt qua nỗi ám ảnh dài hơn một chút.
- Diệu Lê, là chuyện gì xảy ra thế? Xem bà kìa, già tới mức không nhận ra tôi luôn sao?
- Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Ba đâu, mẹ, ba bị sao?
Diệp Chi sợ hãi nắm chặt tay mẹ, mẹ cô đầu tóc rối bù trông cực kì đáng thương cứ mãi bám chặt tay Vương Huệ dường như không dám nhìn thẳng vào Diệp Chi. Mọi người có thể không rõ nhưng Diệp Chi suy cho cũng là người rõ nhất, linh cảm không ngừng mách bảo có chuyện gì tới nỗi mẹ e sợ không nhìn thẳng mặt cô.
- Được rồi, đừng loạn nữa. Hải Khánh lôi con bé ra xa một chút. Bà ngồi xuống tịnh tâm lại đi.
- Mẹ à, sao mẹ lại ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, có phải ba...
Mẹ cô chỉ gật đầu mà không trả lời, bác sĩ sợ người nhà làm loạn đã lớn tiếng ra nhắc nhở. Nhưng căn bản mấy người ở đó không có tâm trạng nghe.
Bệnh viện chi phối một màu trắng đơn điệu, tẻ nhạt và bi thương. Diệp Chi ngồi cạnh Hải Khánh chốc lát lại dõi ánh mắt nơm nớp hướng về cửa phòng phẫu thuật. Ba cô đang yên đang lành như thế tại sao có thể sốc tới mức lên cơn đau tim như vậy. Là mẹ nói với cô, tâm huyết của ba dồn hết vào dự án xây dựng khu trung tâm ở phía Bắc thành phố nhưng bị người ta hãm hại bòn rút vật liệu. Công trình bắt buộc phải ngừng lại, bị thu hồi giấy phép xây dựng và đang trong quá trình điều tra.
Cô không tin chỉ chút chuyện cỏn con ấy khiến ba suy xụp. Đây rõ ràng là điều phi lí nhất mà cô nghe, đồng thời mẹ đã ngầm cảnh cáo cô không được quyền biết thêm nữa nhưng lí do gì không cho cô biết. Trừ khi điều ấy liên quan tới cô. Hải Khánh vừa rời đi một chút, Diệp Chi đã không chần chừ mà đứng dậy tiến thẳng về phía trước.
- Chị Lan, mau nói cho em biết chuyện gì đi.
Diệp Chi lôi tuột người phụ nữ thân cận trong nhà vào một phòng trống. Ánh mắt cô thiếu điềm tĩnh chừng như có thể làm đủ mọi cách cho đối phương phải mở miệng. Lần đầu tiên thấy biểu hiện đáng sợ từ tiểu thư như vậy, chị Lan cũng hơi e sợ nuốt khan một cái. Thật sự đã dồn chị vào thế khó xử rồi,
- Tiểu thư, mọi chuyện cũng chỉ như bà chủ nói thôi ạ.
- Đã lôi chị vào đây rồi mà chị còn không chịu nói cho em sao? Rốt cuộc là chuyện gì khiến ba em tức giận tới mức vậy.
- Tiểu thư à, cô đừng khiến tôi khó xử nữa.
- Thử hỏi người thân của chị bị kích động đột ngột, chị có muốn biết lí do không?
Người phụ nữ đưa mắt nhìn Diệp Chi do dự, quả nhiên chỗ không có gì cãi lại cả tuy nhiên lời bà chủ nói cũng chỉ tốt cho tiểu thư mà thôi.
- Nếu chị không nói, em đi tìm người khác.
- Tiểu thư...
Chị Lan toan kéo tay Diệp Chi lại, chị vẫn do dự không muốn nói ra sự thật. Diệp Chi thiếu kiên nhẫn chừng như muốn rút tay ra ngay tức khắc.
- Để tôi nói. Hôm nay có một chàng trai đến nhà, chừng 25 tuổi gì đó, khi gặp người đó sắc mặt ông bà chủ không tốt. Sau đó ba người nói chuyện gì tôi nghe cũng không hiểu, cậu ta để lại một bìa giấy vàng gì đấy rồi bỏ đi. Ngay sau khi ông chủ xem xong thì bị kích động lên cơn đau tim.
- Bìa giấy đó là gì?
- Tôi không biết, bà chủ đã cất nó đi rồi. Tiểu thư, chuyện này tôi nghĩ cô có hỏi nữa cũng không tìm ra được gì thêm đâu.
- Nếu em biết chị còn giấu em điều gì nữa thì chưa biết chừng em làm gì với chị đâu, an nguy của ba mẹ em tùy thuộc vào lời chị nói hôm nay.
Nói rồi Diệp Chi bỏ đi, dĩ nhiên cô biết đó không phải là tất cả sự thật. Nếu chuyện đã tới mức khiến ba cô kích động như thế chỉ có thể là liên quan tới cô. Hẳn là mẹ con đã căn dặn người làm cận thận cái miệng với cô tuy nhiên Diệp Chi tin chị lan làm lâu năm trong nhà như vậy sẽ hiểu được nỗi lo mà cô đang chịu dằn vặt trong lòng.
- Vừa đi đâu?
Nhìn sắc mặt âu lo của Diệp Chi, Hải Khánh không khỏi nhíu mày. Nãy giờ tinh thần cô luôn căng thẳng như vậy, chừng nào cánh cửa kia còn chưa mở ra thì Diệp Chi còn chưa an lòng, cô cũng giận mẹ không chịu hé nửa lời sự thật cho cô cũng chỉ biết ngồi cạnh Hải Khánh.
- Ba sẽ không sao chứ?
- Ngốc, suy nghĩ gì đấy? Tất nhiên sẽ không sao, nhắm mắt chút đi.
Anh kéo đầu cô dựa vào lòng mình, Diệp Chi lắc đầu nhăn nhó. Gam màu trắng toát xung quanh này không khỏi khiến cô khó chịu tuy nhiên cô không hề biết bản thân vô thức đã nắm chặt áo anh không rời. Đây là phản xạ tâm lí rất bình thường để chống lại chứng bệnh ám ảnh tâm lí, người bị bệnh luôn sẽ tìm một nơi an toàn để bấu víu, phần nào sẽ chế ngự được cảm giác sợ hãi. Hải Khánh, một khoảng trời rông lớn chừng như ôm ấp cô trong lòng, những điều vụn vặt cạnh bên dường như chẳng khiến cô phải để tâm, chỉ biết rằng bên anh từng chút một cô đều cảm thấy an tâm tuyệt đối. Tự lúc nào trong vòng tay anh đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Bên kia đường đối diện bệnh viện, chiếc Toyota màu ghi đã đỗ rất lâu chưa chịu rời đi. Giữa màn đêm tối mịt, trong xe phát ra một đốm lửa lập lòe, khói thuốc lượn lờ dưới ánh trăng tạo nên một ảo cảnh đơn sắc. Một người đàn ông trùm áo choàng lớn bước ra từ phía cổng bệnh viện dần tiến về phía bên kia đường, ông ta mở cửa xe sau bước vào. Người phía trên rút cho ông ta điếu thuốc vừa mới châm lửa.
Buổi đêm, thời tiết chuyển xuân giá lạnh, không gian đặc quánh mùi ẩm ướt. Người ngồi trên vứt mẩu thuốc ra ngoài, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên những tầng cao ốc đang sáng đèn.
- Cậu chủ, bên trong có cài người Ghost, tôi suýt nữa thì bị phát hiện.
- Ông ta chưa chết?
- Cậu chủ tôi...
Giọng người đàn ông ấp úng, điếu thuốc cầm trên tay run rẩy. Trong xe không đủ ánh sáng nhìn rõ mặt người tuy nhiên lại có thể cảm nhận được một luồng hắc khí ngột ngạt từ phía trên tràn xuống đầy ám ảnh.
- Cậu chủ, là người của Ghost bên trong.
- Không muốn trả thù cho Thế Kha?
Giọng nói cất lên không rõ tức giận hay là đang nhấn mạnh nhắc nhở, người ngồi trên tay đặt trên vô lăng gõ từng nhịp rất khẽ nhưng đều đặn tựa như đang nhẩm đếm. Người đàn ông phía sau do dự, ấp úng hồi lâu.
- Không phải, ý tôi không phải vậy. Cậu chủ có thể cho tôi biết con bé ở đâu không?
- Chọn con đường của nó.
Người đàn ông ngồi phía sau khẽ thả lỏng một chút rồi lại tiếp tục nói, trong giọng nói lại ê a tựa như đã nghĩ rất nhiều lần trong đầu, lúc này chẳng qua là đọc lại bản thảo trong đầu có sẵn bấy lâu mà thôi.
- Tôi trước giờ luôn trung thành với cậu, với lão gia, lão phu nhân. Trả thù cho gia đình cậu cũng là một phần trách nhiệm của tôi chứ không nhất thiết tôi vì Thế Kha. Có một điều duy nhất tôi xin cậu thành toàn chính là hãy bảo vệ con bé tránh khỏi thế giới mà tôi và bố nó đã sống. Cậu chủ, xin hãy vì chút lòng thành của tôi mà bảo vệ con bé.
Ông ta tự dập tắt điếu thuốc lại lẳng lặng bước ra khỏi xe. Cúi đầu trước người cậu chủ kia một lần nữa rồi tiếp tục hướng về phía cổng bệnh viện. Trong đêm, chiếc xe Toyota cũng khởi động máy lập tức bỏ đi. Khi ánh mắt anh liếc nhìn qua gương chiếu hậu về phía người đàn ông kia chỉ là một đôi mắt khinh mạo mang theo chút chế giễu. Trung thành? Hay là cái cớ ngụy tạo cho thời gian? Nếu đã trung thành tới vậy thì tại sao còn phải do dự?
***
[Truyện đã được chỉnh sửa, bản gốc thay đổi duy nhất tại santruyen.com]
Ca phẫu thuật thành công, ba Diệp Chi đã qua cơn nguy hiểm tuy nhiên vẫn rơi vào trạng thái hôn mê sâu đã chuyển sang phòng hồi sức. Cô thuyết phục mẹ về, bà dường như cũng đang muốn tránh mặt cô nên đồng ý về nhà trước. Nửa đêm, Diệp Chi có chút không an tâm. Hải Khánh bên cạnh sớm thiếp đi vì mệt, nhìn khuôn mặt anh lấm tấm mồ hôi, lại nhẫn nhịn ở cạnh cô ngồi ngoài băng ghế phòng bệnh. Con người này thật sự cô vẫn chưa thể hiểu hết vậy nên cũng e sợ. Sợ rằng chính cô không thể hiểu hết anh, bản chất phía sau của anh là gì mà không dễ gì bộc lộ?
Một mình cô bước vào phòng bệnh, chỉ mong ba giữa chừng có thể tỉnh lại. Hành lang vắng tanh, hơi lạnh không rõ từ đâu luôn khiến người ta phải rùng mình. Cô nép hai vai hơi co lại, từng bước chân ngập ngừng e sợ, dẫu gì cũng là ảnh hưởng tâm lí không thể nào hết được. Diệp Chi ngồi cạnh giường ba, không khỏi thở dài sầu não.
- Hai người có gì giấu con phải không? Sao lại không chịu nói cho con biết?
Đáp lại cô vẫn là không gian lạnh tanh. Cửa chính khẽ mở, vị bác sĩ bước vào nhìn cô chừng như có vẻ hơi bất ngờ.
- Bác sĩ, ba tôi bao giờ mới tỉnh lại?
- Hiện nay bệnh nhân vẫn đang nằm trong thời gian theo dõi, cô đừng quá lo lắng.
Vị bác sĩ không lạnh không nhạt nói. Diệp Chi thấy có gì không đúng lắm, vị bác sĩ này luôn tránh ánh mắt của cô.
Bác sĩ rút trong túi áo ra một ống thuốc dùng kim tiêm lấy thuốc rồi chuẩn bị tiêm vào ống truyền dịch.
- Khoan đã, tôi xem ống thuốc được không?
Diệp Chi lập tức đứng dậy, ngăn tay vị bác sĩ kia lại. Đôi giày ông ta đang đi khi bước vào đây còn rơi rắc cả đất cát, ống quần phía dưới lại hơi ẩm ướt còn có vết bùn, trên người ông ta lại không có mùi cồn. Diệp Chi khá nhạy cảm với mùi cồn nên hoàn toàn phán đoán được người này không từ bệnh viện tới. Ông ta do dự, Diệp Chi càng chắc chắn hơn với suy luận của mình. Trong lúc ông ta còn chưa kịp phản ứng cô lập tức ra đòn hất mạnh người đàn ông lạ tránh xa giường bệnh của ba cô.
- Nhãi ranh, không ngờ bị mày phát hiện.
Người đàn ông né tránh đòn ra tay của cô đồng thời rút trong túi áo ra con dao thái hoa quả, mũi dao nhọn hoắt nhằm hướng cô lao tới.
Diệp Chi hoảng loạn, cô muốn chạy ra ngoài gọi Hải Khánh nhưng tuyệt đối không muốn bỏ ba ở lại. Sức đàn ông vẫn hơn hẳn một con nhóc chưa hết tuổi vị thành niên, ông ta hất ngã cô vào góc tường. Diệp Chi bị xô mạnh đầu vào vật cứng bất giác choáng váng, cô vẫn nhận thức được ba đang gặp nguy hiểm. Ông ta đang cố tiêm dung dịch gì đó vào chai truyền dịch của ba cô. Không chậm giây nào, trước khi ông ta thực hiện được ý đồ Diệp Chi lần nữa lao tới, sức cô yếu ớt chỉ có thể túm tay ông ta lôi lại.
- Ông muốn làm gì?
- Vẫn còn cố chấp, sức lực mày cũng không tệ nhỉ. Nếu đã muốn chết trước ba mày tới vậy thì tao cho mày toại nguyện.
- Hải Khánh, cứu... Ưm....
Gã đàn ông nhếch môi bịt miệng cô lại, ánh mắt của gã ngập trong thù hận nhìn thẳng cô đồng thời chĩa mũi dao vào bụng cô.
- Yên tâm, không ai có thể cứu mày được đâu. Sao mày có thể không nhớ tao nhỉ?
- Ông là ai?
Diệp Chi bị khống chế dưới sàn, đầu óc cô quay mòng trong sợ hãi. Có phải ông ta đã làm gì Hải Khánh rồi không? Còn nữa, ý ông ta là cô từng quen gương mặt này?
- Phải rồi, gương mặt sợ hãi này của mày. Tao còn nhớ rất rõ, tại sao mày có thể quên tao như vậy? Ba mày, gia đình mày đã phũ bạc anh em tao trong khi bọn tao đối xử rất tốt với mày. Lâm Diệp Chi, mày đâu cần tỏ ra đáng thương tới vậy?
- Ông là ai?... Tôi không quen.
Diệp Chi nhăn mày, miệng cô bị ông ta bóp chặt tới nỗi mỗi từ nói ra đều đau đớn. Mũi dao trước bụng cũng từ từ ấn sâu xuống từng thớ thịt nhói buốt.
- Tóm lại, hôm nay tao phải giết mày trước, diệt trừ từ mầm mống nhỏ nhất của Lâm gia.
Gã cười khà khà, Diệp Chi giãy dụa nhưng bất lực. Đầu cô đang chảy máu, dưới bụng mũi dao cũng từ từ ấn sâu vào.
- Không... nhớ, tôi... không nhớ!
Diệp Chi cũng không gào lên được. Đầu óc bị đình trệ bởi cơn đau nhói từ bụng truyền lên tận não bộ. Gã rút dao ra, máu từ bụng cô chảy ra, gã lại từ ra vô cùng hào hứng khi nhìn thấy máu. Gã kéo lê cô về phía giường bệnh, giọng cười của hắn khàn đục lại có phần điên dại. Diệp Chi ôm chặt bụng, quặn thắt không gào ra được lời nào nữa, mồ hôi từ trán chảy xuống ngày một nhiều hơn. Trong đầu cô, hình ảnh của máu bỗng hóa thành vết loang của kí ức. Gương mặt người đàn ông này cô quen sao? Vì cớ gì lại hận gia đình cô tới vậy?
- Lâm Hữu Huy, mở mắt nhìn con gái mày đi. Ngày hôm nay tao sẽ lấy đi tất cả của mày, kẻ vong ân bội nghĩa. Mau tỉnh dậy nhìn đi, tao sẽ để nó từ từ mất máu mà chết, cũng sẽ để mày co giật mà dần chết. Haha, tuyệt vời phải không?
Lúc gã hống hách đạp giường xê dịch đi ít nhiều, đang lúc gã không để ý, Diệp Chi với bình hoa trên bàn liền hất tay làm đổ nó. Giữa đêm khuya, tiếng đổ vỡ vọng ra từ trong phòng không khỏi khiến người ta chú ý. Gã đàn ông chửi thề một câu rồi quăng mạnh Diệp Chi xuống sàn, cô bị chấn động không nhỏ dần dần kiệt sức, khóe môi bất giác động đậy, áp mặt xuống sàn dần cảm nhận được tiếng bước chân đang lại gần đây.
Cửa phòng bệnh đột ngột mở mạnh ra lần nữa. Là Mai Nhi vừa nhìn qua đã phát giác ra nguy hiểm liền xông tới nhưng vẫn là gã nhanh trí túm lấy gáy Diệp Chi đồng thời chĩa mũi dao ngấm máu lên ngực của ba cô.
- Tao có chết cũng phải lôi chúng mày đi cùng.
- Diệp Chi, xin lỗi chị tới muộn.
Mai Nhi nóng vội chừng như muốn lao tới giải cứu mà không thể, cô căm hận nhìn gã đàn ông lạ mặt vừa phẫn nộ xót xa trước bộ dạng nhẫn nhịn chịu đau của Diệp Chi, phần áo trước bụng đã loang vệt máu dài từng giọt một chảy xuống sàn.
- Còn muốn sống thì buông dao xuống.
- Tao khinh, chúng mày có thể tha cho tao sao? Đứng yên đấy bằng không tao đồng loạt lấy đi hai mạng chúng nó. Để tao xem lũ ghost chúng mày tuyệt tình tới đâu.
Đáy mắt Mai Nhi bất giác hiện lên vài tia kinh ngạc lẫn hoài nghi. Diệp Chi mơ mơ màng màng, cô không rõ gã nói gì khiến Mai Nhi đờ người ra như thế. Gã cười man rợ chưng như đắc thắng, cô ra hiệu cho Mai Nhi nhưng có vẻ Mai Nhi đang chưa thoát khỏi tình trạng lơ lửng hại cô mất sức một hồi giơ tay làm dấu. Khi ngón tay cuối cùng của cô cụp lại, Diệp Chi siết chặt nắm đấm bất giác xoáy người dùng khuỷu tay thụi mạnh vào mạn sườn của gã. Vì bị đánh bất ngờ, dao trong tay của hắn bị bật ra. Mai Nhi thừa cơ lao tới nhấc cao chân đá thẳng vào chín diện khiến hắn bị bật ra phía sau.
- Diệp Chi, sao rồi?
Dĩ nhiên là mất máu rồi, bà chị này lúc cuống lên hay hỏi mấy câu thừa thãi. Cô đã dồn hết sức lực vào cuối đánh đó hiện tại chỉ có thể là nửa tỉnh nửa mơ nhưng vẫn gắn gượng cầm cự. Mai Nhi cứ cầm hai vai cô lắc liên tục, xương gần như muốn rạn nứt không bằng, chẳng thèm để ý Diệp Chi đã đuối sức tới mực nào.
- Em nói đi, đừng có làm chị sợ.
- Chị làm em sợ thì có.
Diệp Chi thều thào gục đầu trên vai Mai Nhi, người cô mềm nhũn. Hình như hai người bỏ lỡ còn có một tên nguy hiểm chưa giải quyết xong, Mai Nhi nhìn gã chuẩn bị lên gân cốt giã cho gã nhừ tử để trả thù. Bất ngờ từ phía cửa hình bóng cao lớn ấy xuất hiện, mang theo hơi nước giá lạnh từng bước tiến vào phòng vút nhanh trong chớp mắt đã triển khai thế tấn công.
Là dáng người cao lớn thân thuộc ấy, vẫn bóng lưng thẳng tắp ấy, hai tay anh đút trong túi quần thật sự đã siết lại thành quyền, chân giơ cao đá xuống một đường đẹp mắt nhưng mạnh mẽ về phía gã đàn ông kia. Ông ta mảy may không còn nhúc nhích được nữa, chưa dừng lại anh liên tục bồi thêm mấy câu nữa vào người ông ta. Sắc mặt anh cau lại, lạnh lùng xa cách như một người Diệp Chi chưa từng quen biết khiến cô bất giác co người lại. Mỗi một nhát đạp xuống thân thể kia tưởng chừng như có thể nghe thấy xương cốt rạn nứt.
Đám người của bệnh viện chậm chạp lúc này mới tới, vừa nhìn toàn cảnh đang diễn ra liền hoang mang do dự không dám tiến vào nữa. Mai Nhi tới cạnh anh ngăn lại, anh dường như không cam tâm liền thẳng tay hất cô ra không do dự.
- Khỉ thật, bà đây còn muốn điều tra.
Mai Nhi bực tức gắt lên liền không nương tay mà thẳng chân đạp mạnh Hải Khánh lùi lại, sau đó lập tức kiểm tra xem gã đàn ông còn có thể sống hay không.
- Cậu còn muốn xông tới đánh chết hắn sao? Còn nữa Diệp Chi sẽ chết trước đấy.
Mai Nhi phẫn nộ gắt lên.
Anh dừng khựng lại cau mày, một lời cũng không mở miệng bỗng nhiên hấp tấp quay ngươi lại phía Diệp Chi ôm chặt cô vào lòng.
- Mau, lũ các người còn đứng đấy. Mau cứu cô ấy bằng không bai nhiêu cái mạng ở đây đừng hòng sống tới ngày mai.
Giọng anh rất lớn, lọt vào tai người khác liền trở thành lời tuyên phán từ địa ngục. Quang cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.
Hải Khánh quỳ xuống cạnh cô ôm chặt cô vào lòng. Người anh ướt sũng, trên tóc vẫn còn nước đang nhà giọt. Cô không rõ tại sao anh lại ướt như chuột lột như vậy, cũng không hề quen ánh mắt anh đáng sợ như vậy. Đôi mắt sâu hút như diêm vương tử địa, phảng phất mùi máu tanh càng khiến anh trở nên độc đoán hơn nữa.
Anh bế cô chạy dọc hành lang, thậm chí còn đạp phăng cái giường mà họ vừa kéo tới cứu hộ cho cô. Giọng anh rất lớn không ngừng nói sẽ lấy mạng họ, lọt qua tai cô liền ồn ào không chịu được. Cô chỉ muốn nhắm mắt một chút thôi nhưng cũng không thể an tâm mà nhắm mắt.
- Diệp Nhi, tỉnh lại. Em mở mắt cho tôi. Mau mở mắt.
Hải Khánh lắc qua lắc lại mặt cô đau muốn chết, muốn bẻ cổ cô luôn chắc. Diệp Chi mở choàng mắt đột ngột túm cổ áo anh kéo xuống mà mắng.
- Muốn tiễn vợ anh đi sớm chắc, ngậm miệng lại bà đây yên tĩnh một chút.
Giọng cô nói không ra hơi, bàn tay anh lại siết chặt cô hơn nữa, anh vùi đầu xuống vai cô thủ thỉ từng từ một thật rõ ràng.
- Diệp Nhi, em là vợ tôi. Khi tôi chưa cho phép thì ngay cả tử thần cũng không được mang em đi.
Gian phòng bệnh nhốn nháo, những người mặc áo blouse trắng cướp cô từ tay anh, tuyệt nhiên không cho anh bước vào phòng cấp cứu nửa bước. Cánh tay săn chắc siết chặt những đường gân nổi lên hằn rõ, anh đấm mạnh vào tường, khớp ngón tay rỉ máu từng chút một nhỏ xuống. Ngay lúc này anh muốn thay cô chịu tất cả đau đớn. Sâu trong ánh mắt vừa phẫn nộ vừa ai oán, chính là cảm giác bất lực khi thân thể cô nằm trên vũng máu co quắt mình lại khiến lòng anh tê tái không sao diễn tả được.
- Khỉ thật, cậu giết chết ông ta rồi.
Mai Nhi từ sau lưng anh phẫn nộ hét lên, cô chưa kịp hạ nắm đấm thì chính anh đã đẩy mạnh cô vào tường. Khớp ngón tay anh có động từ từ nhưng mạnh mẽ tưởng chừng như muốn siết lấy bả vai cô nát vụn, đôi mắt nâu trống rỗng như nhuốm màu tử địa, mùi hắc khí lởn vởn dường như đang mạnh mẽ bùng nổ.
- Cậu muốn lôi Diệp Nhi ra làm phép thử, nếu bây giờ cô ấy có mệnh hệ gì cậu tuyệt đối sẽ không an toàn.
Mai Nhi mở to mắt bất ngờ như thể điều ấy chẳng liên quan gì tới cô cả, đối trọi với ánh mắt kiên định và độc đoán đầy quyền uy của Hải Khánh cô dĩ nhiên không thể thắng nổi. Mai Nhi vòng tay trước ngực, khóe môi nhếch lên có chút giễu cợt.
- Leader, cậu không thể dẫn chúng tôi vào chỗ chết chỉ vì con bé đó chứ?
/31
|