Một giờ sau, ca phẫu thuật đã hoàn thành, chỉ giữ được đứa trẻ, còn cô, đã sớm mất mạng. Nhung không hiểu sao, khi anh vào nhận xác cô, bác sĩ đã nói có người đã đến nhận rồi. Anh bế đứa trẻ trên tay, nó rất ngoan, không khóc, đôi mắt đen láy giống cô, sống mũi cao cùng bờ môi kiên nghị giống anh. Nó là con trai, anh đặt tên là Lăng Thiên Phong.
Anh cũng không quan tâm ai làm người đã mang cô đi, chỉ muốn nhanh chóng bế đứa bé về cho cô ta nuôi.
1 tuần sau, trong căn phòng ở bệnh viện khác, cô tỉnh dậy, hai mắt vô hồn, giọng nói yếu ớt - "Con ơi, con ở đâu?".
"Tâm Tâm, bình tĩnh là đi" - Mạc Tư Thần đau lòng ôm lấy cô, anh đưa tay vỗ nhẹ lưng cô. Anh biết, đứa trẻ đã được Lăng Tử Thiên bắt đi rồi, anh nên nói với cô sao đây, nói rằng đứa trẻ đã bị bố nó bắt đi sao? Cô sẽ không chịu nổi mất.
"Tư Thần, làm anh sao? Anh có biết con em đang ở đâu không?" - cô như con cá gặp nước, túm chặt lấy Mạc Tư Thần, ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn anh.
"Tâm Tâm, em phải nghe thật kỹ" - Mạc Tư Thần giữ chặt bờ vai không ngừng run rẩy của cô, anh không muốn mất cô thêm lần nữa. Tâm Tâm, xin lỗi em, là anh ích kỷ muốn em ở cạnh anh - "Bác sĩ nói, đứa trẻ sinh ra đã rất yếu, không đủ dưỡng khí, nên không giữ được".
"Không thể nào, không thể nào" - Mộc Tâm lẩm bẩm, cô tuyệt vọng chạy xuống giường, định đi tìm bác sĩ như Mạc Tư Thần đã giữ kịp cô.
"Tâm Tâm, bình tĩnh lại đi" - anh không nên để cô tự lựa chọn, không nên để cô ở bên cạnh ở Lăng Tử Thiên, để rồi trong toàn thân cô đầy vết thương.
"Anh nói em bình tĩnh sao đây?" - cô khóc, từng giọt nước mắt cứ thế chảy ướt áo anh, nghĩ được gì đó, cô đưa tay lên lau nước mắt, chắc chắn nói - "Chắc là do anh ta giết, anh ta là cầm thú, không phải người".
Mạc Tư Thần không đáp, nếu nhưng cách này có thể giúp cô đỡ tổn thương, vậy thì cứ để thế đi.
"Tư Thần, anh giúp em đi, giúp anh trả thù anh ta" - hai mắt cô ánh đầy lửa giận, cô phải trả thù, phải trả thù cho đứa bé!
"Được, anh sẽ giúp em, anh có một điều kiện".
"Anh nói đi".
"Làm vợ anh".
"Được".
Anh đau lòng nhìn cô, vì trả thù, cô có thể ở bên cạnh anh, đối với cô, anh chỉ là công cụ giúp cô trả thù sao?
Anh cũng không quan tâm ai làm người đã mang cô đi, chỉ muốn nhanh chóng bế đứa bé về cho cô ta nuôi.
1 tuần sau, trong căn phòng ở bệnh viện khác, cô tỉnh dậy, hai mắt vô hồn, giọng nói yếu ớt - "Con ơi, con ở đâu?".
"Tâm Tâm, bình tĩnh là đi" - Mạc Tư Thần đau lòng ôm lấy cô, anh đưa tay vỗ nhẹ lưng cô. Anh biết, đứa trẻ đã được Lăng Tử Thiên bắt đi rồi, anh nên nói với cô sao đây, nói rằng đứa trẻ đã bị bố nó bắt đi sao? Cô sẽ không chịu nổi mất.
"Tư Thần, làm anh sao? Anh có biết con em đang ở đâu không?" - cô như con cá gặp nước, túm chặt lấy Mạc Tư Thần, ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn anh.
"Tâm Tâm, em phải nghe thật kỹ" - Mạc Tư Thần giữ chặt bờ vai không ngừng run rẩy của cô, anh không muốn mất cô thêm lần nữa. Tâm Tâm, xin lỗi em, là anh ích kỷ muốn em ở cạnh anh - "Bác sĩ nói, đứa trẻ sinh ra đã rất yếu, không đủ dưỡng khí, nên không giữ được".
"Không thể nào, không thể nào" - Mộc Tâm lẩm bẩm, cô tuyệt vọng chạy xuống giường, định đi tìm bác sĩ như Mạc Tư Thần đã giữ kịp cô.
"Tâm Tâm, bình tĩnh lại đi" - anh không nên để cô tự lựa chọn, không nên để cô ở bên cạnh ở Lăng Tử Thiên, để rồi trong toàn thân cô đầy vết thương.
"Anh nói em bình tĩnh sao đây?" - cô khóc, từng giọt nước mắt cứ thế chảy ướt áo anh, nghĩ được gì đó, cô đưa tay lên lau nước mắt, chắc chắn nói - "Chắc là do anh ta giết, anh ta là cầm thú, không phải người".
Mạc Tư Thần không đáp, nếu nhưng cách này có thể giúp cô đỡ tổn thương, vậy thì cứ để thế đi.
"Tư Thần, anh giúp em đi, giúp anh trả thù anh ta" - hai mắt cô ánh đầy lửa giận, cô phải trả thù, phải trả thù cho đứa bé!
"Được, anh sẽ giúp em, anh có một điều kiện".
"Anh nói đi".
"Làm vợ anh".
"Được".
Anh đau lòng nhìn cô, vì trả thù, cô có thể ở bên cạnh anh, đối với cô, anh chỉ là công cụ giúp cô trả thù sao?
/34
|