Ánh mắt cô gái kia nhìn về phía bầu trời xa xôi, thật mông lung! Đến bây giờ, cô cũng chẳng hiểu, mình đang làm cái gì nữa? Trả thù ư, cũng không hẳn!
"Cô đến ở tạm đâu đấy đi, tuyệt đối đừng về Lăng gia" - cô gái kia thu tầm mắt, quay người đối diện với Mạc Nhan. Chiếc kính râm bản to che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp, nhìn cô giờ chẳng khác nào một con nhím đang xù lông trước bão tố.
Mạc Nhan "ừ" một tiếng. Chậm rãi rời khỏi nơi đây. Trước khi đi, cô ta còn cố ý quan sát vẻ mặt của cô gái kia.
Đứng ở đó hồi lâu, cô gái kia cũng quyết định lấy điện thoại, gửi đi một tin nhắn - "Sắp hết một ngày tôi dành cho anh, đã ký được đơn ly hôn chưa?" - nhấn nút gửi đi, Mộc Tâm cười khểnh một cái.
Rất nhanh, Lăng Tử Thiên đã gửi lại - "Cho tôi thêm một ngày nữa".
"Được, nhưng anh phải nhớ, không có Chu thị giúp đỡ, chưa biết chừng, Lăng thị cũng không thể duy trì thêm hai ngày nữa" - Đáp lại Lăng Tử Thiên, Mộc Tâm vứt điện thoại vào túi xách, lái xe rời đi.
[...]
Về đến Chu gia, điện thoại của Mộc Tâm bỗng đổ chuông, nhìn cái tên "Tư Thần" không ngừng nhấp nháy, lòng cô lại đau buốt từng cơn. Không biết thời gian đã trôi đi bao lâu, cuối cùng Mộc Tâm cũng nhấc máy - "Alo".
"Anh nhớ em" - ba từ ngắn gọn nhưng lại mang theo nỗi đau sâu sắc. Mộc Tâm cố gắng kìm nén những giọt nước mắt nóng hổi muốn rơi xuống.
Đã hai ngày không được nghe thấy giọng nói ấm áp của anh, đã hai ngày cũng chẳng được nhìn thấy anh. Cô biết, chẳng hẳn bây giờ anh đã ở văn phòng tổng tài của Mạc thị uống rượu. Anh khác với tất cả những người đàn ông khác cô từng quen, chỉ cần cô nói cô không thích điều gì, anh lập tức chiều theo ý cô. Cô nói cô không thích anh bước chân vào bar, anh liền không làm. Một người đàn ông tốt như vậy, lại bị huỷ hoại trong tay cô.
"Anh say rồi" - cô nhẹ nhàng lên tiếng.
"Anh không say, anh rất nhớ em. Tâm Tâm, anh rất nhớ em..." - anh nói rất gấp gáp, cứ như sợ cô sẽ cúp máy.
Cô không đáp, từng câu từng chữ của anh chẳng khác gì một con dao sắc bén, từng đợt từng đợt đâm vào trái tim mong manh của cô. Giờ cô thật sự hiểu rồi, thật sự hiểu thế nào gọi là "vạn tiễn xuyên tim".
"Tâm Tâm, đến đây ở cạnh anh một lát có được không? Chỉ một lát thôi có được không? Anh nhớ em quá, Tâm Tâm!" - giọng anh chứa đầy thống khổ. Anh là người cao cao tại thượng là thế, nhưng chỉ vì muốn nhìn thấy cô mà mở lời cầu xin. Với tính cách cao ngạo ấy, cô biết, anh chưa từng cầu xin ai, nhưng chỉ vì cô mà mở lời.
Tư Thần! Anh vì một người con gái như em, có đáng không? Vì một người không tiếc làm anh hết lần này đến lần khác tổn thương có xứng không?
Cô gắt gao nắm chặt điện thoại, bàn tay run run. Không biết là vì lý do gì mà cô lại đồng ý.
[...]
Quay đầu xe chạy thẳng đến Mạc thị.
Cả tập đoàn rộng lớn chỉ có mình phòng của Mạc Tư Thần là sáng đèn.
Cô từ từ đẩy cửa đi vào, mùi rượu nồng nặc khiến Mộc Tâm bất giác đưa tay lên che mũi.
"Em đến rồi" - Mạc Tư Thiên nghe thấy tiếng cửa mở, anh loạng choạng đi đến chỗ cô.
Hai ngày không gặp khuôn mặt điển trai đã trở nên hốc hác. Anh vốn là người coi trọng vẻ bề ngoài, giờ đến râu cũng chẳng thèm cạo, bộ dạng thật nhếch nhác.
Mộc Tâm nhíu mày, tầm nhìn chuyển xuống bàn tay anh, chảy thật nhiều máu.
Cô bước nhanh đến chỗ anh. Cầm lấy bàn tay đang chảy máu kia, dẫn anh ngồi xuống, rồi mới bắt đầu lau vết thương cho anh.
Cô giúp anh, anh chăm chú nhìn cô. Nếu bây giờ ông trời ban cho anh điều ước, anh sẽ ước thời gian mãi mãi ngừng trôi, ngừng tại giây phút này, để anh có thể được ở cạnh cô.
"Xong rồi" - mười phút trôi đi, Mộc Tâm ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh.
Mạc Tư Thần thấy cô né tránh, anh nâng khuôn mặt của cô lên. Chậm rãi đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng. Mỗi lưỡi quấn quýt, anh điên cuồng hút hết mật ngọt trong khoang miệng cô của.
Bàn tay cũng chẳng yên phận, từ từ trút bỏ từng cúc áo...
Mộc Tâm cũng không phản đối, lúc này cô muốn bản thân mình theo anh, muốn trao hết tất cả cho anh, dù ngày mai thức dậy, việc đầu tiên phải đối mặt chính là hai chữ "chia lìa".
"Cô đến ở tạm đâu đấy đi, tuyệt đối đừng về Lăng gia" - cô gái kia thu tầm mắt, quay người đối diện với Mạc Nhan. Chiếc kính râm bản to che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp, nhìn cô giờ chẳng khác nào một con nhím đang xù lông trước bão tố.
Mạc Nhan "ừ" một tiếng. Chậm rãi rời khỏi nơi đây. Trước khi đi, cô ta còn cố ý quan sát vẻ mặt của cô gái kia.
Đứng ở đó hồi lâu, cô gái kia cũng quyết định lấy điện thoại, gửi đi một tin nhắn - "Sắp hết một ngày tôi dành cho anh, đã ký được đơn ly hôn chưa?" - nhấn nút gửi đi, Mộc Tâm cười khểnh một cái.
Rất nhanh, Lăng Tử Thiên đã gửi lại - "Cho tôi thêm một ngày nữa".
"Được, nhưng anh phải nhớ, không có Chu thị giúp đỡ, chưa biết chừng, Lăng thị cũng không thể duy trì thêm hai ngày nữa" - Đáp lại Lăng Tử Thiên, Mộc Tâm vứt điện thoại vào túi xách, lái xe rời đi.
[...]
Về đến Chu gia, điện thoại của Mộc Tâm bỗng đổ chuông, nhìn cái tên "Tư Thần" không ngừng nhấp nháy, lòng cô lại đau buốt từng cơn. Không biết thời gian đã trôi đi bao lâu, cuối cùng Mộc Tâm cũng nhấc máy - "Alo".
"Anh nhớ em" - ba từ ngắn gọn nhưng lại mang theo nỗi đau sâu sắc. Mộc Tâm cố gắng kìm nén những giọt nước mắt nóng hổi muốn rơi xuống.
Đã hai ngày không được nghe thấy giọng nói ấm áp của anh, đã hai ngày cũng chẳng được nhìn thấy anh. Cô biết, chẳng hẳn bây giờ anh đã ở văn phòng tổng tài của Mạc thị uống rượu. Anh khác với tất cả những người đàn ông khác cô từng quen, chỉ cần cô nói cô không thích điều gì, anh lập tức chiều theo ý cô. Cô nói cô không thích anh bước chân vào bar, anh liền không làm. Một người đàn ông tốt như vậy, lại bị huỷ hoại trong tay cô.
"Anh say rồi" - cô nhẹ nhàng lên tiếng.
"Anh không say, anh rất nhớ em. Tâm Tâm, anh rất nhớ em..." - anh nói rất gấp gáp, cứ như sợ cô sẽ cúp máy.
Cô không đáp, từng câu từng chữ của anh chẳng khác gì một con dao sắc bén, từng đợt từng đợt đâm vào trái tim mong manh của cô. Giờ cô thật sự hiểu rồi, thật sự hiểu thế nào gọi là "vạn tiễn xuyên tim".
"Tâm Tâm, đến đây ở cạnh anh một lát có được không? Chỉ một lát thôi có được không? Anh nhớ em quá, Tâm Tâm!" - giọng anh chứa đầy thống khổ. Anh là người cao cao tại thượng là thế, nhưng chỉ vì muốn nhìn thấy cô mà mở lời cầu xin. Với tính cách cao ngạo ấy, cô biết, anh chưa từng cầu xin ai, nhưng chỉ vì cô mà mở lời.
Tư Thần! Anh vì một người con gái như em, có đáng không? Vì một người không tiếc làm anh hết lần này đến lần khác tổn thương có xứng không?
Cô gắt gao nắm chặt điện thoại, bàn tay run run. Không biết là vì lý do gì mà cô lại đồng ý.
[...]
Quay đầu xe chạy thẳng đến Mạc thị.
Cả tập đoàn rộng lớn chỉ có mình phòng của Mạc Tư Thần là sáng đèn.
Cô từ từ đẩy cửa đi vào, mùi rượu nồng nặc khiến Mộc Tâm bất giác đưa tay lên che mũi.
"Em đến rồi" - Mạc Tư Thiên nghe thấy tiếng cửa mở, anh loạng choạng đi đến chỗ cô.
Hai ngày không gặp khuôn mặt điển trai đã trở nên hốc hác. Anh vốn là người coi trọng vẻ bề ngoài, giờ đến râu cũng chẳng thèm cạo, bộ dạng thật nhếch nhác.
Mộc Tâm nhíu mày, tầm nhìn chuyển xuống bàn tay anh, chảy thật nhiều máu.
Cô bước nhanh đến chỗ anh. Cầm lấy bàn tay đang chảy máu kia, dẫn anh ngồi xuống, rồi mới bắt đầu lau vết thương cho anh.
Cô giúp anh, anh chăm chú nhìn cô. Nếu bây giờ ông trời ban cho anh điều ước, anh sẽ ước thời gian mãi mãi ngừng trôi, ngừng tại giây phút này, để anh có thể được ở cạnh cô.
"Xong rồi" - mười phút trôi đi, Mộc Tâm ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh.
Mạc Tư Thần thấy cô né tránh, anh nâng khuôn mặt của cô lên. Chậm rãi đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng. Mỗi lưỡi quấn quýt, anh điên cuồng hút hết mật ngọt trong khoang miệng cô của.
Bàn tay cũng chẳng yên phận, từ từ trút bỏ từng cúc áo...
Mộc Tâm cũng không phản đối, lúc này cô muốn bản thân mình theo anh, muốn trao hết tất cả cho anh, dù ngày mai thức dậy, việc đầu tiên phải đối mặt chính là hai chữ "chia lìa".
/34
|