Cuộc họp cổ đổng kết thúc. Cô một mình ở lại trong căn phòng rộng lớn.
Không làm chủ được Chu thị, cô làm sao có thể trả thù được Lăng Tử Thiên đây?
Cả kế hoạch của cô, cũng chỉ vì anh mà tan vỡ.
Cô mất công xây dựng, anh lại nhẫn tâm tàn phá.
Cô tin tưởng anh, anh lại phụ lòng tin của cô.
"Hôm qua, chịu đến, cũng chỉ là muốn anh đồng ý đúng không?" - Mạc Tư Thần đi đến trước mặt cô, giễu cợt hỏi.
"Đúng" - cô đáp, con tim vì câu nói của anh mà lại bắt đầu nhói đau.
"Hỏi em một lần cuối cùng, em có từng yêu anh không?" - Anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt hổ phách lấp lánh, như mong chờ câu trả lời của cô sẽ là 'có'.
"Không hề. Người đàn ông trước giờ tôi yêu chỉ có mình Lăng Tử Thiên mà thôi" - cô nói không chút do dự.
Đã không đến được với nhau, vậy thì cần gì cho nhau hy vọng.
Cho hy vọng, chỉ làm hai bên tổn thương sâu sắc. Đến cuối đời cũng vẫn là không thể xoa dịu.
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô, ánh mắt ấy như muốn nhìn thấu cô, nhìn thấu suy nghĩ trong lời nói của cô, nhưng vẻ mặt cô lại không chút thay đổi.
Tối qua, cô nói yêu anh, là do anh nghe nhầm ư.
Là do anh khao khát tình yêu của cô nên tự biên tự diễn ư?
Mạc Tư Thần lắc đầu, sao mình lại si tình đến mức này? Đã biết rõ cô chỉ yêu mình anh ta, vì sao lại còn mong chờ câu trả lời của cô?
Mạc Tư Thần à, mày tại sao lại thích hành hạ bản thân?
Anh không nói, cô không nói, không khí liền trở nên yên tĩnh. Cuối cùng vẫn là cô lên tiếng phá tan bầu không khí bức bối này - "Mạc tổng, tôi đi trước"
Hai chữ 'Mạc tổng' như cây gậy đánh thẳng vào tim anh. Anh hiểu chứ, sao lại không hiểu, cô là đang vẽ vạch gianh giới với anh, là đang đẩy anh ra khỏi thế giới của cô.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô dần khuất sau cánh cửa, anh cười nhạt.
Mười năm yêu cô ngoài đau đớn thì chẳng nhận được cái gì nữa. À không, còn có, chính là sự phũ phàng của cô....
Hốc mắt Mộc Tâm đã đỏ hoe, cô chạy thật nhanh xuống phía cuối hành lang, liếc nhìn xung quanh, thấy không có người cô mới ngồi xổm xuống khóc thật to.
Tư Thần à? Tại sao lại ngăn chặn kế hoạch của em? Tại sao?
Vì cái gì mà anh luôn muốn một mình hứng chọn cơ chứ? Vì cái gì?
Sao em lại không hiểu anh đã muốn làm gì, có phải anh muốn thay em giết chết Lăng Tử Thiên không?
Nhưng Tư Mạc à, em muốn chính bản thân mình tự tay giết chết anh ra, như vậy, em mới có thoải mái mà sống tiếp.
Hai tiếng chỉ để khóc, mắt Mộc Tâm đã sưng phồng cả lên.
Cô cầm lấy chiếc điện thoại, mở ra xem thì toàn thấy Mạc Nhan gọi gần trăm cuộc.
Gọi lại thì không ai bắt máy.
[...]
Ngày hôm sau, ti vi đưa tin đêm ngày hôm qua, có một cô gái uống say bí tỉ, không biết trời đất là gì, lao ra đường, bị xe cán qua, không cấp cứu kịp thời nên tử vọng.
Được biết người nạn nhân chính là Mạc Nhan, thiếu phu nhân của Lăng gia...
Nhìn tin tức trên tivi, lòng Mộc Tâm không hiểu sao lại đau đến giữ dội...
"Tâm Nhi, em thấy tôi giải quyết thế nào? Ai bảo cô ta không chịu ký đơn ly hôn, nên tôi đành phải giết chết cô ta thôi" - đọc dòng tin nhắn do Lăng Tử Thiên gửi đến, sống lưng Mộc Tâm lạnh buốt từng cơn.
Không làm chủ được Chu thị, cô làm sao có thể trả thù được Lăng Tử Thiên đây?
Cả kế hoạch của cô, cũng chỉ vì anh mà tan vỡ.
Cô mất công xây dựng, anh lại nhẫn tâm tàn phá.
Cô tin tưởng anh, anh lại phụ lòng tin của cô.
"Hôm qua, chịu đến, cũng chỉ là muốn anh đồng ý đúng không?" - Mạc Tư Thần đi đến trước mặt cô, giễu cợt hỏi.
"Đúng" - cô đáp, con tim vì câu nói của anh mà lại bắt đầu nhói đau.
"Hỏi em một lần cuối cùng, em có từng yêu anh không?" - Anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt hổ phách lấp lánh, như mong chờ câu trả lời của cô sẽ là 'có'.
"Không hề. Người đàn ông trước giờ tôi yêu chỉ có mình Lăng Tử Thiên mà thôi" - cô nói không chút do dự.
Đã không đến được với nhau, vậy thì cần gì cho nhau hy vọng.
Cho hy vọng, chỉ làm hai bên tổn thương sâu sắc. Đến cuối đời cũng vẫn là không thể xoa dịu.
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô, ánh mắt ấy như muốn nhìn thấu cô, nhìn thấu suy nghĩ trong lời nói của cô, nhưng vẻ mặt cô lại không chút thay đổi.
Tối qua, cô nói yêu anh, là do anh nghe nhầm ư.
Là do anh khao khát tình yêu của cô nên tự biên tự diễn ư?
Mạc Tư Thần lắc đầu, sao mình lại si tình đến mức này? Đã biết rõ cô chỉ yêu mình anh ta, vì sao lại còn mong chờ câu trả lời của cô?
Mạc Tư Thần à, mày tại sao lại thích hành hạ bản thân?
Anh không nói, cô không nói, không khí liền trở nên yên tĩnh. Cuối cùng vẫn là cô lên tiếng phá tan bầu không khí bức bối này - "Mạc tổng, tôi đi trước"
Hai chữ 'Mạc tổng' như cây gậy đánh thẳng vào tim anh. Anh hiểu chứ, sao lại không hiểu, cô là đang vẽ vạch gianh giới với anh, là đang đẩy anh ra khỏi thế giới của cô.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô dần khuất sau cánh cửa, anh cười nhạt.
Mười năm yêu cô ngoài đau đớn thì chẳng nhận được cái gì nữa. À không, còn có, chính là sự phũ phàng của cô....
Hốc mắt Mộc Tâm đã đỏ hoe, cô chạy thật nhanh xuống phía cuối hành lang, liếc nhìn xung quanh, thấy không có người cô mới ngồi xổm xuống khóc thật to.
Tư Thần à? Tại sao lại ngăn chặn kế hoạch của em? Tại sao?
Vì cái gì mà anh luôn muốn một mình hứng chọn cơ chứ? Vì cái gì?
Sao em lại không hiểu anh đã muốn làm gì, có phải anh muốn thay em giết chết Lăng Tử Thiên không?
Nhưng Tư Mạc à, em muốn chính bản thân mình tự tay giết chết anh ra, như vậy, em mới có thoải mái mà sống tiếp.
Hai tiếng chỉ để khóc, mắt Mộc Tâm đã sưng phồng cả lên.
Cô cầm lấy chiếc điện thoại, mở ra xem thì toàn thấy Mạc Nhan gọi gần trăm cuộc.
Gọi lại thì không ai bắt máy.
[...]
Ngày hôm sau, ti vi đưa tin đêm ngày hôm qua, có một cô gái uống say bí tỉ, không biết trời đất là gì, lao ra đường, bị xe cán qua, không cấp cứu kịp thời nên tử vọng.
Được biết người nạn nhân chính là Mạc Nhan, thiếu phu nhân của Lăng gia...
Nhìn tin tức trên tivi, lòng Mộc Tâm không hiểu sao lại đau đến giữ dội...
"Tâm Nhi, em thấy tôi giải quyết thế nào? Ai bảo cô ta không chịu ký đơn ly hôn, nên tôi đành phải giết chết cô ta thôi" - đọc dòng tin nhắn do Lăng Tử Thiên gửi đến, sống lưng Mộc Tâm lạnh buốt từng cơn.
/34
|