Ngày hôm sau, ánh nắng len lỏi vào căn phòng tổng thống của khách sạn cao cấp. Hai bóng dáng nhỏ bé tựa vào nhau cùng say giấc nồng, Tiểu Phong rúc vào lòng cô ngủ, đôi môi nhỏ hơi chu lên.
Mộc Tâm khẽ xoay người, cô đã tỉnh từ lâu, chỉ là muốn ở bên cạnh Tiểu Phong một chút nữa, cô biết, đối với thế lực bây giờ của Lăng Tử Thiên sẽ nhanh chóng tìm tới đây. Vốn không cùng quan hệ huyết thông, nhưng tại sao cô lại rất thích được ở bên cạnh Tiểu Phong, rất thích đưa tay lên nựng má Tiểu Phong, lại còn cảm thấy giữa hai người có tình ruột thịt. Tại vì mất đi đứa trẻ kia nên cô ảo tưởng ư?
Mộc Tâm đưa tay lên lau mồ hôi cho Tiểu Phong, không biết nó ngủ mơ thấy ác mộng đáng sợ thế nào mà toàn thân đầm đìa mồ hôi. Hai má đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay cô, miệng lẩm bẩm - "Mẹ".
Lòng Mộc Tâm vì chữ 'mẹ' kia mà đau như dao cắt. Nếu không phải vì anh ta hại chết con cô, thì giờ mỗi ngày cô sẽ được nghe một tiếng 'mẹ' được bế bồng đứa trẻ trên tay. Mộc Tâm không rút tay mình ra khỏi tay Tiểu Phong, cô không biết khi ở Lăng gia nó được đối xử thế nào mà giờ lại thiếu cảm giác an toàn như vậy?
"King...Kong..." - Tiếng chuông cửa kéo dài tựa hồ như người bên ngoài muốn dùng tiếng chuông để giết chết cô, kèm theo âm thanh đầy giận dữ - "Mộc Tâm, cô giao Tiểu Phong ra đây. Tôi biết năm xưa cô vẫn còn hận tôi, nhưng Tiểu Phong không liên quan gì, nếu muốn tính sổ, thì cô cứ tính với tôi. Tiểu Phong nó còn nhỏ, tôi không muốn nó chịu khổ".
Mộc Tâm cười nhẹ một tiếng. Bước xuống giường, cẩn thận đắp lại chăn cho Tiểu Phong. Cô tao nhã khoác lên mình chiếc áo choàng tắm. Rồi mới mở cửa.
"Tiểu Phong đâu?" - Lăng Tử Thiên không thèm nhìn cô một cái, vội chạy vào phòng ngủ lớn, nhìn thấy Tiểu Phong đã ngủ anh mới yên tâm, nhẹ nhàng sập cửa rồi đi ra ngoài.
"Cô có ý gì?" - Lăng Tử Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hun hút của cô. Có ba năm không gặp, cô thay đổi rất nhiều, cũng xinh lên không ít.
"Chẳng có ý gì cả" - Mộc Tâm nhún vai, tự mình rót hai cốc nước, một của anh, một cho cô, thấy anh không có ý định nhận lấy, cô cười đặt lại xuống bàn.
"Tại sao Tiểu Phong lại ở trong khách sạn này với cô?" - Lăng Tử Thiên nghiếng răng hỏi, sáng nay dậy, nghe người giúp việc nói không thấy Tiểu Phong đâu, tim anh như bị treo lên.
"Tôi trên đường về nhà, lại thấy nó ngồi co rúm trên đường lớn, cả người ướt như chuột lột, không còn cách tôi phải đưa nó về đây" - Mộc Tâm cầm ly nước, ngửa cổ uống một ngụm thật to.
"Cô có thẳng đưa Tiểu Phong về Lăng gia" - Lăng Tử Thiên tiếp tục trách vấn. Nếu là cô của ba năm trước, hiện giờ hốc mới sẽ đỏ ửng lên, nhưng cô đã thay đổi, rất mạnh mẽ, và không còn sợ anh nữa.
"Chậc, cái đấy anh phải hỏi lại chính bản thân mình đi, vì sao tôi không đưa Tiểu Phong về Lăng gia, không phải vì cô ta và anh sao?" - Mộc Tâm nói một câu không rõ đầu đuôi. Cô đặt chiếc cô thuỷ tinh xuống bàn, từ tốn bước vào phòng ngủ lớn.
Lăng Tử Thiên không biết cô định làm gì nhưng vẫn đi theo cô.
Mộc Tâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Phong, vén chiếc áo lên, một loạt vết roi quật màu đỏ tươi đâm thẳng vào mắt Lăng Tử Thiên.
"Là ba, anh thật sự không biết trên tay Tiểu Phong có những vết như thế này sao? Nếu không phải tôi phát hiện khi đang thay quần áo cho Tiểu Phong thì như thế nào? Tôi thật sự không hiểu anh yêu Mạc Nhan ở chỗ nào, đến con ruột của mình cũng đánh đến nỗi vậy. Đêm qua, là chính miệng Tiểu Phong nói tôi đừng đưa nó về Lăng gia" - Mộc Tâm giễu cợt cười một tiếng thật lớn.
"Cô im miệng, Nhan Nhi không đánh Tiểu Phong đâu, có thể là người giúp việc" - có đánh chết Lăng Tử Thiên, ngàn vạn lần anh cũng không tin Nhan Nhi lương thiện của mình lại làm ra chuyện đó.
"Anh đúng là mù rồi. Lăng Tử Thiên, ba năm không gặp tôi thấy anh ngu đi mất rồi. Anh nói là do giúp việc đánh, anh điên à? Với cái tính cách tàn nhẫn của anh, ai dám động vào một sợi tóc của Tiểu Phong, trừ khi kẻ đó muốn chết. Anh ngày thường yêu thương Tiểu Phong như vậy, tất nhiên sẽ không ra tay, còn Mạc Nhan, tôi không chắc..!" - Mộc Tâm tốt bụng tỉ mỉ phân tích nhưng đổi lại, suýt chút nữa lãnh đủ một bạt tai từ anh.
"Lăng tổng, vợ tôi là có lòng tốt nói cho anh hiểu, sao anh lại ra tay đánh cô ấy chứ?" - Mạc Tư Thần không biết từ đâu xuất hiện, anh giữ chặt bàn tay đang giơ lên không trung của Lăng Tử Thiên, kịp thời ngăn chặn anh ta đánh cô.
"Mạc tổng, đồ tôi chơi chán rồi, anh cũng thích dùng sao?" - Lăng Tử Thiên hạ tay xuống, ý cười trong mắt anh càng trở nên rõ ràng.
"Thật tiếc, Tâm Tâm vốn không phải là đồ chơi" - nói xong, Mạc Tư Thần cởi áo vest khoác lên người cô, rồi bế ngang cô ra ngoài.
"Mộc Tâm, tốt nhất cô nên tránh xa Tiểu Phong ra, hơn nữa, cũng đừng dùng cách ly gián để khiến tình cảm giữa tôi và Nhan Nhi rạn nứt" - Nhìn bóng dáng hai người họ khuất dần, Lăng Tử Thiên hậm hực nói.
Mộc Tâm khẽ xoay người, cô đã tỉnh từ lâu, chỉ là muốn ở bên cạnh Tiểu Phong một chút nữa, cô biết, đối với thế lực bây giờ của Lăng Tử Thiên sẽ nhanh chóng tìm tới đây. Vốn không cùng quan hệ huyết thông, nhưng tại sao cô lại rất thích được ở bên cạnh Tiểu Phong, rất thích đưa tay lên nựng má Tiểu Phong, lại còn cảm thấy giữa hai người có tình ruột thịt. Tại vì mất đi đứa trẻ kia nên cô ảo tưởng ư?
Mộc Tâm đưa tay lên lau mồ hôi cho Tiểu Phong, không biết nó ngủ mơ thấy ác mộng đáng sợ thế nào mà toàn thân đầm đìa mồ hôi. Hai má đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay cô, miệng lẩm bẩm - "Mẹ".
Lòng Mộc Tâm vì chữ 'mẹ' kia mà đau như dao cắt. Nếu không phải vì anh ta hại chết con cô, thì giờ mỗi ngày cô sẽ được nghe một tiếng 'mẹ' được bế bồng đứa trẻ trên tay. Mộc Tâm không rút tay mình ra khỏi tay Tiểu Phong, cô không biết khi ở Lăng gia nó được đối xử thế nào mà giờ lại thiếu cảm giác an toàn như vậy?
"King...Kong..." - Tiếng chuông cửa kéo dài tựa hồ như người bên ngoài muốn dùng tiếng chuông để giết chết cô, kèm theo âm thanh đầy giận dữ - "Mộc Tâm, cô giao Tiểu Phong ra đây. Tôi biết năm xưa cô vẫn còn hận tôi, nhưng Tiểu Phong không liên quan gì, nếu muốn tính sổ, thì cô cứ tính với tôi. Tiểu Phong nó còn nhỏ, tôi không muốn nó chịu khổ".
Mộc Tâm cười nhẹ một tiếng. Bước xuống giường, cẩn thận đắp lại chăn cho Tiểu Phong. Cô tao nhã khoác lên mình chiếc áo choàng tắm. Rồi mới mở cửa.
"Tiểu Phong đâu?" - Lăng Tử Thiên không thèm nhìn cô một cái, vội chạy vào phòng ngủ lớn, nhìn thấy Tiểu Phong đã ngủ anh mới yên tâm, nhẹ nhàng sập cửa rồi đi ra ngoài.
"Cô có ý gì?" - Lăng Tử Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hun hút của cô. Có ba năm không gặp, cô thay đổi rất nhiều, cũng xinh lên không ít.
"Chẳng có ý gì cả" - Mộc Tâm nhún vai, tự mình rót hai cốc nước, một của anh, một cho cô, thấy anh không có ý định nhận lấy, cô cười đặt lại xuống bàn.
"Tại sao Tiểu Phong lại ở trong khách sạn này với cô?" - Lăng Tử Thiên nghiếng răng hỏi, sáng nay dậy, nghe người giúp việc nói không thấy Tiểu Phong đâu, tim anh như bị treo lên.
"Tôi trên đường về nhà, lại thấy nó ngồi co rúm trên đường lớn, cả người ướt như chuột lột, không còn cách tôi phải đưa nó về đây" - Mộc Tâm cầm ly nước, ngửa cổ uống một ngụm thật to.
"Cô có thẳng đưa Tiểu Phong về Lăng gia" - Lăng Tử Thiên tiếp tục trách vấn. Nếu là cô của ba năm trước, hiện giờ hốc mới sẽ đỏ ửng lên, nhưng cô đã thay đổi, rất mạnh mẽ, và không còn sợ anh nữa.
"Chậc, cái đấy anh phải hỏi lại chính bản thân mình đi, vì sao tôi không đưa Tiểu Phong về Lăng gia, không phải vì cô ta và anh sao?" - Mộc Tâm nói một câu không rõ đầu đuôi. Cô đặt chiếc cô thuỷ tinh xuống bàn, từ tốn bước vào phòng ngủ lớn.
Lăng Tử Thiên không biết cô định làm gì nhưng vẫn đi theo cô.
Mộc Tâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Phong, vén chiếc áo lên, một loạt vết roi quật màu đỏ tươi đâm thẳng vào mắt Lăng Tử Thiên.
"Là ba, anh thật sự không biết trên tay Tiểu Phong có những vết như thế này sao? Nếu không phải tôi phát hiện khi đang thay quần áo cho Tiểu Phong thì như thế nào? Tôi thật sự không hiểu anh yêu Mạc Nhan ở chỗ nào, đến con ruột của mình cũng đánh đến nỗi vậy. Đêm qua, là chính miệng Tiểu Phong nói tôi đừng đưa nó về Lăng gia" - Mộc Tâm giễu cợt cười một tiếng thật lớn.
"Cô im miệng, Nhan Nhi không đánh Tiểu Phong đâu, có thể là người giúp việc" - có đánh chết Lăng Tử Thiên, ngàn vạn lần anh cũng không tin Nhan Nhi lương thiện của mình lại làm ra chuyện đó.
"Anh đúng là mù rồi. Lăng Tử Thiên, ba năm không gặp tôi thấy anh ngu đi mất rồi. Anh nói là do giúp việc đánh, anh điên à? Với cái tính cách tàn nhẫn của anh, ai dám động vào một sợi tóc của Tiểu Phong, trừ khi kẻ đó muốn chết. Anh ngày thường yêu thương Tiểu Phong như vậy, tất nhiên sẽ không ra tay, còn Mạc Nhan, tôi không chắc..!" - Mộc Tâm tốt bụng tỉ mỉ phân tích nhưng đổi lại, suýt chút nữa lãnh đủ một bạt tai từ anh.
"Lăng tổng, vợ tôi là có lòng tốt nói cho anh hiểu, sao anh lại ra tay đánh cô ấy chứ?" - Mạc Tư Thần không biết từ đâu xuất hiện, anh giữ chặt bàn tay đang giơ lên không trung của Lăng Tử Thiên, kịp thời ngăn chặn anh ta đánh cô.
"Mạc tổng, đồ tôi chơi chán rồi, anh cũng thích dùng sao?" - Lăng Tử Thiên hạ tay xuống, ý cười trong mắt anh càng trở nên rõ ràng.
"Thật tiếc, Tâm Tâm vốn không phải là đồ chơi" - nói xong, Mạc Tư Thần cởi áo vest khoác lên người cô, rồi bế ngang cô ra ngoài.
"Mộc Tâm, tốt nhất cô nên tránh xa Tiểu Phong ra, hơn nữa, cũng đừng dùng cách ly gián để khiến tình cảm giữa tôi và Nhan Nhi rạn nứt" - Nhìn bóng dáng hai người họ khuất dần, Lăng Tử Thiên hậm hực nói.
/34
|