Quản sự của Bạch gia an bài chỗ ở cho ta, ta từ chối cho qua, vẫn là cực nhọc cả ngày lẫn đêm canh giữ ở bên cạch Thạch Đầu để chiếu cố, mới chiếu cố hai ngày, Thạch Đầu liền một cước đá ta đi ra, còn trách mắng:“Đều gầy còm nhom thành phẩm chất thứ hạng này rồi, còn quan tâm mù quáng! Nếu mà mệt mỏi suy sụp, ta sẽ mặc kệ nàng đấy!”
Ta không thể không quan tâm.
Bạch Tử là tên cuồng si y học, sắp xếp quản lí việc nhà toàn dựa vào quản sự. Đại bộ phận bệnh nhân đến tìm thầy thuốc chữa bệnh đều trú tại sân viện riêng biệt ở bên ngoài của Độ Ách sơn trang, để hắn mỗi ngày đi qua chẩn bệnh, bộ phận nhỏ bệnh hoạn đặc thù thì mới có thể ở tại bên trong sơn trang. Bọn ta nhờ phúc của Nam Cung Minh, hưởng thụ đãi ngộ VIP, trụ tại tiểu viện độc lập, gần với vườn hoa, dựa vào núi, cạnh bờ sông, còn có thị nữ dược đồng chuyên môn hầu hạ. Bình thường trụ ở loại tiểu viện đặc thù này, chữa bệnh đều là đệ tử thế gia có quan hệ tốt với Bạch gia, lúc phát tiền thưởng, bạc đều là vung như nước chảy. Ta cùng Thạch Đầu căn bản cũng có mấy đồng tiền, tất cả đều mất hết khi rơi vào rủi ro trong lúc gặp Long cầm thú, nay mỗi ngày ăn với uống không phải trả tiền, ở không mất đồng nào, lấy không dược, lại ngay cả một lạng bạc cũng chưa bao giờ phát thưởng cho người ta.
Vài ngày đầu, Bạch Tử mỗi ngày lại tới đây tuần tra, lại có Nam Cung Minh chạy ngược chạy xuôi biểu hiện ân cần, bọn thị nữ dược đồng không dám khinh mạn, trên toàn diện còn không có trở ngại. Sau lại biết chúng ta không phải là người có tiền có thế, Bạch Tử lại không quá tiếp đãi săn sóc, liền dần dần trở nên lơi lỏng. Hơn nữa thế giới này không có tốt lành hay khinh rẻ, không cấm kỵ nam nữ cưới hỏi, bọn thị nữ xinh đẹp mỹ lệ ở đây, không hề hiếm, đều bày tỏ ái mộ cho Nam Cung Minh anh tuấn nhiều tiền, ôn hoà nho nhã, từng người một đều mơ mộng bay lên đầu cành cây biến thành phượng hoàng, trèo lên con rùa vàng này, làm chủ mẫu của Nam Cung gia, câu dẫn tranh đoạt đánh nhau còn kịch liệt hơn so với văn trạch đấu ta xem trước kia, nhưng Nam Cung Minh rõ ràng chỉ muốn gặp ta, hận không thể mười hai canh giờ vây quanh xoay quanh ta, cho nên……
Nghe nói Bạch Tử từng đem người lấy sai dược, làm hại bệnh nhân của hắn, tha đi đánh chết, cho nên bọn họ không dám xằng bậy trong việc cung ứng dược vật, chỉ là kéo dài thời gian bốc thuốc nấu dược. Nhưng là phương diện đồ dùng sinh hoạt cũng là rối tinh rối mù, thực vật được đưa tới nhìn bên ngoài thì tươi sạch, bên trong không phải ôi thiu thì là mục nát, hoặc là cho nhiều thêm hai vốc muối, hoặc là không cho muối, bên trong canh gà chỉ có hai khẩu xương, trong canh cá thì lại là xương dằm còn thừa của lúc trước. Nước nóng với trà nóng lại càng đừng nói, nước được đưa lên còn có thể dư lại một chút độ ấm, đã coi như không tồi rồi. Nói tóm lại vài từ, chính là liếc ngang liếc dọc, bới móc thiếu sót châm chọc ta nhiều chuyện thích xen vào việc của người khác, không xứng đáng để sai sử các nàng, sau đó việc ai người ấy làm, ngốc dưới mái hiên cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Tới cửa cầu người khiến ta quả thật không có biện pháp cáo trạng, Bạch Tử chỉ để ý chữa bệnh, hắn một mực không biết gì về việc sinh hoạt lặt vặt. Nam Cung Minh và ta quan hệ mật thiết, nhưng cũng không phải là chủ nhân của nơi này, hơn nữa ta không thể lại mắc nợ nhân tình với hắn, đành phải cầm hà bao rỗng tuếch đến hỏi Thạch Đầu:“Chúng ta không có tiền chi tiêu hằng ngày, làm sao bây giờ?”
Thạch Đầu trầm tư một lát, trả lời:“Chờ ta lành lại rồi, đi lấy bả đao chặn đường cướp bóc, mượn mấy lượng bạc lại đi Kì Liên Sơn lấy bảo tàng.”
Ta tỏ vẻ rất tán thành đối với lối suy nghĩ sâu xa của hắn, cũng mưu tính đi cướp của người giàu chia cho người nghèo cùng N cái phương án, cụ thể có thể tham khảo anh hùng trộm cắp Paul, quái đạo hai mươi mốt tướng mạo [1] ,anh hùng Batman vân vân……
[1] K20- Legend of the mask: phim/truyện tranh của Nhật Bản, tên phim là Quái nhân mặt nạ, nói về tên trộm bí ẩn chuyên cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo. Xem thêm
Thạch Đầu cười đến thiếu chút nữa miệng vết thương đau nhức, sau đó vuốt đầu ta an ủi nói:“Trước nhịn một chút, chi phí ăn uống ta không quan tâm, lời nói mỉa mai lạnh nhạt nghe liền mặc kệ, đợi lành thương, cho nàng đánh vòng tay bằng vàng, vòng cổ vàng , trâm cài tóc vàng, hết thảy phải nặng nhất lớn nhất ! Đều là đeo đầy người!”
Ta “Phi” hắn một ngụm, thấy hắn tâm tình rất tốt, liền đem chuyện lúc nhỏ dùng bạc trải giường nói ra, thấy hắn không ngừng cười, nửa đùa giỡn gắt gỏng nói:“Chờ sau khi chàng có tiền, ta không chỉ muốn dùng vàng đến trải giường, cái đồ vật trong nhà gì cũng đều phải làm bằng vàng! Còn muốn dùng vàng để trải đường!”
Thạch Đầu chỉ ngây ngốc nhìn ta nửa ngày, sợ hãi than hỏi:“Cái bô cũng muốn bằng vàng hả?!”
Ta nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, cười đến một lúc lâu, tích tụ trong lòng trở thành hư không, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Liền lấy ra mấy thứ mang đi từ chỗ Long cầm thú, bộ diêu[2] Bát Bảo tơ cuốn điểm hoa mai xanh ngọc, cùng vòng tai và vòng tay được chế từ dương chi bạch ngọc, do dự thật lâu, cảm thấy ba kiện trang sức này mặc dù vô giá, ta cũng không có thể đổi bán, để tránh bị tìm ra tung tích.
[2] Bộ diêu: vật đung đưa dùng đê trang trí làm đẹp cho phụ nữ.
Cuối cùng hạ quyết tâm, đưa bộ diêu cho Bạch gia tổng quản, đưa vòng tay cho Hạnh đại nương-quản dược phòng, đem vòng tai đưa cho phu nhân của Ngô tổng quản-quản chế dược, cười dặn dò bọn họ tương lai giữ lại cho nữ nhi áp đáy hòm.
Dù là ba vị tổng quản kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng nhận qua trang sức quý trọng như vậy. Khuôn mặt già nua, ngay tại trận, cười đến tươi như hoa. Thuốc trị thương và đồ dùng của Thạch Đầu cuối cùng được đảm bảo.
Về phần những người khác châm biếm bóng gió bên tai, ta đem da mặt làm cho dày thêm vài phần, lười quan tâm tới bọn họ. Hương vị của canh mà nhạt, thì tự mình đi phòng bếp lấy hai nắm muối, hương vị mặn, tự mình đi thêm chút nước. Lúc muốn ăn, liền tội nghiệp đi tìm nhóm dược đồng hoặc nam đầy tớ làm việc ở phòng bếp, dựa vào khung cửa, lấy khăn tay nhỏ bé bôi gừng tươi, chùi xoa đỏ vành mắt, thê thê thảm thảm tìm kiếm này nọ, giả dạng so với nữ chủ bi tình càng đáng thương hơn.
Lâm Lạc Nhi sắc đẹp khuynh thành, khóc lên lại càng thêm động lòng người, giây sát hết thảy sinh vật giống đực. Chưa dùng đến ba khắc chung, gà cũng có, cá cũng có, rau xanh cũng có , ta lại hướng về phía bọn họ cười hai cái, than cũng có , nước cũng có, sau đó cầm tất cả, quay về nấu bếp riêng cho Thạch Đầu, làm cho hắn nằm thong dong thoải mái. Đám thị nữ kia tức giận đến độ muốn lấy mạng, muốn chỉnh ta, nhưng Bạch Tử không quản chuyện, tổng quản bị thu mua, ta lại là khách nhân, các nàng chỉ có thể chế giễu mỉa mai ngầm đâm chọc, mỗi ngày ở ngoài cửa mắng ta là làm việc “Không biết xấu hổ”, “Hồ ly tinh”.
Ta nghe những lời kịch kinh điển từ văn trạch đấu, xem thủ đoạn kinh điển trong văn trạch đấu, trong lòng cảm thán ngàn vạn, nếu ta năm đó xuyên qua đến, chỉ cần ứng phó những việc nhỏ này thì tốt biết bao a?! Ta cam đoan có thể nhịn cười, nghe các nàng mắng trên ba canh giờ mà không thay đổi, mặc kệ là tiểu thiếp tới cửa hay là bị đánh bằng roi, đều có thể mặt không đổi sắc tim không đập……
Chỉ cần không bị chết cháy, không đi giết người phân thây, không bị X ngược đãi, cuộc sống đều rất tốt đẹp!
Lại qua vài ngày, ta phát hiện cái tiểu nha đầu kia kêu Tiểu Hỉ ở tại cách vách, cũng là một viện riêng biệt, Bạch Tử cơ hồ mỗi ngày đều đi hai ba lần, vào nhà nửa ngày không đi ra. Lại không biết hắn có phải hay không thật sự là ngu ngốc trong cuộc sống sinh hoạt, tuy rằng sủng tiểu nha đầu này, chỉ xem xét bảo bọn thị nữ chiếu cố tốt, đối với sinh hoạt hàng ngày của nàng cũng không để tâm.
Kết quả bọn thị nữ bằng mặt không bằng lòng, ở mặt ngoài không tồi, không ngừng lén làm chuyện nhỏ. Thường xuyên cắt xén ăn vụng, trộm dùng các đồ dùng được chia cấp cho nàng, mà tiểu nha đầu kia không phải giả ngây thơ, nàng thật sự bị ngốc, chỉ số thông minh giống như trẻ nhỏ tám chín tuổi, thoáng dỗ dành hai câu, liền vui tươi hớn hở cầm bạc nguyên bảo cùng người đổi lấy hạt dưa vàng, hơn nữa vui thích đến cười không ngừng.
Người ta mắng nàng, nàng cũng không hiểu, còn tưởng rằng là lời hay, một cái bộ dạng cười ngây ngô, mỗi ngày đuổi theo mèo chạy khắp nơi, thường thường cũng chạy tới trong sân của chúng ta, thấy ta liền kêu “Thiên tiên tỷ tỷ”, sau đó kêu Thạch Đầu là “Sẽ Không Động ca ca”.
Chỉ cần không phải là nữ chủ, nữ xứng tranh giành nam nhân với ta, ta không chán ghét đứa nhỏ không có tâm cơ như thế này, trong lòng không có gánh nặng khi cùng nàng ở một chỗ, không cần tính kế cái gì. Liền thường xuyên chăm sóc nàng, có ăn ngon trò chơi vui, đều lưu lại một phần cho nàng, còn có một lần từng giúp nàng lên mái hiên tìm mèo.
Nàng lập tức thích ta, thường xuyên líu ríu lại đây hàn huyên chơi đùa với ta, nói chuyện không ngừng, còn lôi kéo Bạch Tử muốn “Sẽ Không Động ca ca” mau chóng lành bệnh, ồn ào náo nhiễu đến mức Bạch Tử phải đi đến phòng bệnh của Thạch Đầu nhiều thêm hai lần.
Lúc ta vụng trộm nấu bếp riêng, nàng giúp ta trộm củi lửa.
Ta cảm thán hoa tàn rồi, nàng liền nói hoa về nhà rồi.
Ta nói nàng quá ngây thơ, nàng chớp chớp mắt hỏi ta, cái gì là ngây thơ?
Ta bảo nàng bắt cá, nàng bắt cá chép trong ao đem tới.
Dù sao…… Ở chung cũng khá vui vẻ.
Bạch Tử không thích chúng ta tiếp cận cho lắm, tựa hồ rất lo lắng Tiểu Hỉ, lén răn dạy nàng vài lần, cũng cảnh cáo ta vài lần. Ta liền đem chuyện bọn thị nữ đã làm nói cho hắn, khuyến cáo:“Ngươi thật sự thích nàng, liền chăm sóc nhiều hơn một chút, nàng tâm tư đơn thuần, vừa dễ dàng tin tưởng người khác, cũng dễ dàng bị lừa.”
Tiểu Hỉ đối với Bạch Tử cũng là lúc thì vui lúc thì không vui, trong chốc lát nháo muốn tìm hắn làm bạn, trong chốc lát lại chán ghét hắn, chán ghét đến mức muốn chạy trốn, ta hỗ trợ, thật vất vả tìm ra nàng từ gầm giường, nàng nước mắt lưng tròng lên án:“Bạch đại ca luôn dùng kim đâm ta, còn rót thuốc đắng, ta chán ghét hắn!”
Ta bất đắc dĩ nâng trán, giải thích:“Ngươi thân thể không tốt, hắn cho ngươi châm cứu là đúng, nếu là sợ đau, bệnh liền theo cả đời không khỏi.”
Nàng hướng về ngón tay, suy nghĩ nửa ngày, vẫn là đuổi theo sau mà đi đến bên Bạch Tử.
Bạch Tử nắm tay nàng, một người tuyệt mỹ một người đáng yêu, hai người chậm rãi đi dưới chỗ hoa rợp. Vẻ mặt của Bạch Tử so với bình thường nhu hòa hơn rất nhiều, hắn một bên kể câu chuyện cổ tích không biết từ quyển sách nào đọc được, một bên đáp ứng mang theo nàng đi nhìn hoa đăng, cái bóng phía sau lưng bọn họ được ánh tịch dương kéo ra thật dài, thoạt nhìn phi thường ấm áp, đẹp đẽ đến mức như ảo giác.
Đại khái là hiệu ứng cánh bướm, tình tiết truyện cũng đã thay đổi.
Nay thần y có người trong lòng, lại chán ghét ta, nhất định sẽ không trở thành cầm thú.
Ta hâm mộ nhìn theo đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này rời đi, nhưng là trong lòng luôn luôn có một tia quái dị nói không nên lời, mạc danh kỳ diệu tụ hợp vòng quanh ở trong lòng, không gạt ra được.
Ta không thể không quan tâm.
Bạch Tử là tên cuồng si y học, sắp xếp quản lí việc nhà toàn dựa vào quản sự. Đại bộ phận bệnh nhân đến tìm thầy thuốc chữa bệnh đều trú tại sân viện riêng biệt ở bên ngoài của Độ Ách sơn trang, để hắn mỗi ngày đi qua chẩn bệnh, bộ phận nhỏ bệnh hoạn đặc thù thì mới có thể ở tại bên trong sơn trang. Bọn ta nhờ phúc của Nam Cung Minh, hưởng thụ đãi ngộ VIP, trụ tại tiểu viện độc lập, gần với vườn hoa, dựa vào núi, cạnh bờ sông, còn có thị nữ dược đồng chuyên môn hầu hạ. Bình thường trụ ở loại tiểu viện đặc thù này, chữa bệnh đều là đệ tử thế gia có quan hệ tốt với Bạch gia, lúc phát tiền thưởng, bạc đều là vung như nước chảy. Ta cùng Thạch Đầu căn bản cũng có mấy đồng tiền, tất cả đều mất hết khi rơi vào rủi ro trong lúc gặp Long cầm thú, nay mỗi ngày ăn với uống không phải trả tiền, ở không mất đồng nào, lấy không dược, lại ngay cả một lạng bạc cũng chưa bao giờ phát thưởng cho người ta.
Vài ngày đầu, Bạch Tử mỗi ngày lại tới đây tuần tra, lại có Nam Cung Minh chạy ngược chạy xuôi biểu hiện ân cần, bọn thị nữ dược đồng không dám khinh mạn, trên toàn diện còn không có trở ngại. Sau lại biết chúng ta không phải là người có tiền có thế, Bạch Tử lại không quá tiếp đãi săn sóc, liền dần dần trở nên lơi lỏng. Hơn nữa thế giới này không có tốt lành hay khinh rẻ, không cấm kỵ nam nữ cưới hỏi, bọn thị nữ xinh đẹp mỹ lệ ở đây, không hề hiếm, đều bày tỏ ái mộ cho Nam Cung Minh anh tuấn nhiều tiền, ôn hoà nho nhã, từng người một đều mơ mộng bay lên đầu cành cây biến thành phượng hoàng, trèo lên con rùa vàng này, làm chủ mẫu của Nam Cung gia, câu dẫn tranh đoạt đánh nhau còn kịch liệt hơn so với văn trạch đấu ta xem trước kia, nhưng Nam Cung Minh rõ ràng chỉ muốn gặp ta, hận không thể mười hai canh giờ vây quanh xoay quanh ta, cho nên……
Nghe nói Bạch Tử từng đem người lấy sai dược, làm hại bệnh nhân của hắn, tha đi đánh chết, cho nên bọn họ không dám xằng bậy trong việc cung ứng dược vật, chỉ là kéo dài thời gian bốc thuốc nấu dược. Nhưng là phương diện đồ dùng sinh hoạt cũng là rối tinh rối mù, thực vật được đưa tới nhìn bên ngoài thì tươi sạch, bên trong không phải ôi thiu thì là mục nát, hoặc là cho nhiều thêm hai vốc muối, hoặc là không cho muối, bên trong canh gà chỉ có hai khẩu xương, trong canh cá thì lại là xương dằm còn thừa của lúc trước. Nước nóng với trà nóng lại càng đừng nói, nước được đưa lên còn có thể dư lại một chút độ ấm, đã coi như không tồi rồi. Nói tóm lại vài từ, chính là liếc ngang liếc dọc, bới móc thiếu sót châm chọc ta nhiều chuyện thích xen vào việc của người khác, không xứng đáng để sai sử các nàng, sau đó việc ai người ấy làm, ngốc dưới mái hiên cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Tới cửa cầu người khiến ta quả thật không có biện pháp cáo trạng, Bạch Tử chỉ để ý chữa bệnh, hắn một mực không biết gì về việc sinh hoạt lặt vặt. Nam Cung Minh và ta quan hệ mật thiết, nhưng cũng không phải là chủ nhân của nơi này, hơn nữa ta không thể lại mắc nợ nhân tình với hắn, đành phải cầm hà bao rỗng tuếch đến hỏi Thạch Đầu:“Chúng ta không có tiền chi tiêu hằng ngày, làm sao bây giờ?”
Thạch Đầu trầm tư một lát, trả lời:“Chờ ta lành lại rồi, đi lấy bả đao chặn đường cướp bóc, mượn mấy lượng bạc lại đi Kì Liên Sơn lấy bảo tàng.”
Ta tỏ vẻ rất tán thành đối với lối suy nghĩ sâu xa của hắn, cũng mưu tính đi cướp của người giàu chia cho người nghèo cùng N cái phương án, cụ thể có thể tham khảo anh hùng trộm cắp Paul, quái đạo hai mươi mốt tướng mạo [1] ,anh hùng Batman vân vân……
[1] K20- Legend of the mask: phim/truyện tranh của Nhật Bản, tên phim là Quái nhân mặt nạ, nói về tên trộm bí ẩn chuyên cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo. Xem thêm
Thạch Đầu cười đến thiếu chút nữa miệng vết thương đau nhức, sau đó vuốt đầu ta an ủi nói:“Trước nhịn một chút, chi phí ăn uống ta không quan tâm, lời nói mỉa mai lạnh nhạt nghe liền mặc kệ, đợi lành thương, cho nàng đánh vòng tay bằng vàng, vòng cổ vàng , trâm cài tóc vàng, hết thảy phải nặng nhất lớn nhất ! Đều là đeo đầy người!”
Ta “Phi” hắn một ngụm, thấy hắn tâm tình rất tốt, liền đem chuyện lúc nhỏ dùng bạc trải giường nói ra, thấy hắn không ngừng cười, nửa đùa giỡn gắt gỏng nói:“Chờ sau khi chàng có tiền, ta không chỉ muốn dùng vàng đến trải giường, cái đồ vật trong nhà gì cũng đều phải làm bằng vàng! Còn muốn dùng vàng để trải đường!”
Thạch Đầu chỉ ngây ngốc nhìn ta nửa ngày, sợ hãi than hỏi:“Cái bô cũng muốn bằng vàng hả?!”
Ta nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, cười đến một lúc lâu, tích tụ trong lòng trở thành hư không, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Liền lấy ra mấy thứ mang đi từ chỗ Long cầm thú, bộ diêu[2] Bát Bảo tơ cuốn điểm hoa mai xanh ngọc, cùng vòng tai và vòng tay được chế từ dương chi bạch ngọc, do dự thật lâu, cảm thấy ba kiện trang sức này mặc dù vô giá, ta cũng không có thể đổi bán, để tránh bị tìm ra tung tích.
[2] Bộ diêu: vật đung đưa dùng đê trang trí làm đẹp cho phụ nữ.
Cuối cùng hạ quyết tâm, đưa bộ diêu cho Bạch gia tổng quản, đưa vòng tay cho Hạnh đại nương-quản dược phòng, đem vòng tai đưa cho phu nhân của Ngô tổng quản-quản chế dược, cười dặn dò bọn họ tương lai giữ lại cho nữ nhi áp đáy hòm.
Dù là ba vị tổng quản kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng nhận qua trang sức quý trọng như vậy. Khuôn mặt già nua, ngay tại trận, cười đến tươi như hoa. Thuốc trị thương và đồ dùng của Thạch Đầu cuối cùng được đảm bảo.
Về phần những người khác châm biếm bóng gió bên tai, ta đem da mặt làm cho dày thêm vài phần, lười quan tâm tới bọn họ. Hương vị của canh mà nhạt, thì tự mình đi phòng bếp lấy hai nắm muối, hương vị mặn, tự mình đi thêm chút nước. Lúc muốn ăn, liền tội nghiệp đi tìm nhóm dược đồng hoặc nam đầy tớ làm việc ở phòng bếp, dựa vào khung cửa, lấy khăn tay nhỏ bé bôi gừng tươi, chùi xoa đỏ vành mắt, thê thê thảm thảm tìm kiếm này nọ, giả dạng so với nữ chủ bi tình càng đáng thương hơn.
Lâm Lạc Nhi sắc đẹp khuynh thành, khóc lên lại càng thêm động lòng người, giây sát hết thảy sinh vật giống đực. Chưa dùng đến ba khắc chung, gà cũng có, cá cũng có, rau xanh cũng có , ta lại hướng về phía bọn họ cười hai cái, than cũng có , nước cũng có, sau đó cầm tất cả, quay về nấu bếp riêng cho Thạch Đầu, làm cho hắn nằm thong dong thoải mái. Đám thị nữ kia tức giận đến độ muốn lấy mạng, muốn chỉnh ta, nhưng Bạch Tử không quản chuyện, tổng quản bị thu mua, ta lại là khách nhân, các nàng chỉ có thể chế giễu mỉa mai ngầm đâm chọc, mỗi ngày ở ngoài cửa mắng ta là làm việc “Không biết xấu hổ”, “Hồ ly tinh”.
Ta nghe những lời kịch kinh điển từ văn trạch đấu, xem thủ đoạn kinh điển trong văn trạch đấu, trong lòng cảm thán ngàn vạn, nếu ta năm đó xuyên qua đến, chỉ cần ứng phó những việc nhỏ này thì tốt biết bao a?! Ta cam đoan có thể nhịn cười, nghe các nàng mắng trên ba canh giờ mà không thay đổi, mặc kệ là tiểu thiếp tới cửa hay là bị đánh bằng roi, đều có thể mặt không đổi sắc tim không đập……
Chỉ cần không bị chết cháy, không đi giết người phân thây, không bị X ngược đãi, cuộc sống đều rất tốt đẹp!
Lại qua vài ngày, ta phát hiện cái tiểu nha đầu kia kêu Tiểu Hỉ ở tại cách vách, cũng là một viện riêng biệt, Bạch Tử cơ hồ mỗi ngày đều đi hai ba lần, vào nhà nửa ngày không đi ra. Lại không biết hắn có phải hay không thật sự là ngu ngốc trong cuộc sống sinh hoạt, tuy rằng sủng tiểu nha đầu này, chỉ xem xét bảo bọn thị nữ chiếu cố tốt, đối với sinh hoạt hàng ngày của nàng cũng không để tâm.
Kết quả bọn thị nữ bằng mặt không bằng lòng, ở mặt ngoài không tồi, không ngừng lén làm chuyện nhỏ. Thường xuyên cắt xén ăn vụng, trộm dùng các đồ dùng được chia cấp cho nàng, mà tiểu nha đầu kia không phải giả ngây thơ, nàng thật sự bị ngốc, chỉ số thông minh giống như trẻ nhỏ tám chín tuổi, thoáng dỗ dành hai câu, liền vui tươi hớn hở cầm bạc nguyên bảo cùng người đổi lấy hạt dưa vàng, hơn nữa vui thích đến cười không ngừng.
Người ta mắng nàng, nàng cũng không hiểu, còn tưởng rằng là lời hay, một cái bộ dạng cười ngây ngô, mỗi ngày đuổi theo mèo chạy khắp nơi, thường thường cũng chạy tới trong sân của chúng ta, thấy ta liền kêu “Thiên tiên tỷ tỷ”, sau đó kêu Thạch Đầu là “Sẽ Không Động ca ca”.
Chỉ cần không phải là nữ chủ, nữ xứng tranh giành nam nhân với ta, ta không chán ghét đứa nhỏ không có tâm cơ như thế này, trong lòng không có gánh nặng khi cùng nàng ở một chỗ, không cần tính kế cái gì. Liền thường xuyên chăm sóc nàng, có ăn ngon trò chơi vui, đều lưu lại một phần cho nàng, còn có một lần từng giúp nàng lên mái hiên tìm mèo.
Nàng lập tức thích ta, thường xuyên líu ríu lại đây hàn huyên chơi đùa với ta, nói chuyện không ngừng, còn lôi kéo Bạch Tử muốn “Sẽ Không Động ca ca” mau chóng lành bệnh, ồn ào náo nhiễu đến mức Bạch Tử phải đi đến phòng bệnh của Thạch Đầu nhiều thêm hai lần.
Lúc ta vụng trộm nấu bếp riêng, nàng giúp ta trộm củi lửa.
Ta cảm thán hoa tàn rồi, nàng liền nói hoa về nhà rồi.
Ta nói nàng quá ngây thơ, nàng chớp chớp mắt hỏi ta, cái gì là ngây thơ?
Ta bảo nàng bắt cá, nàng bắt cá chép trong ao đem tới.
Dù sao…… Ở chung cũng khá vui vẻ.
Bạch Tử không thích chúng ta tiếp cận cho lắm, tựa hồ rất lo lắng Tiểu Hỉ, lén răn dạy nàng vài lần, cũng cảnh cáo ta vài lần. Ta liền đem chuyện bọn thị nữ đã làm nói cho hắn, khuyến cáo:“Ngươi thật sự thích nàng, liền chăm sóc nhiều hơn một chút, nàng tâm tư đơn thuần, vừa dễ dàng tin tưởng người khác, cũng dễ dàng bị lừa.”
Tiểu Hỉ đối với Bạch Tử cũng là lúc thì vui lúc thì không vui, trong chốc lát nháo muốn tìm hắn làm bạn, trong chốc lát lại chán ghét hắn, chán ghét đến mức muốn chạy trốn, ta hỗ trợ, thật vất vả tìm ra nàng từ gầm giường, nàng nước mắt lưng tròng lên án:“Bạch đại ca luôn dùng kim đâm ta, còn rót thuốc đắng, ta chán ghét hắn!”
Ta bất đắc dĩ nâng trán, giải thích:“Ngươi thân thể không tốt, hắn cho ngươi châm cứu là đúng, nếu là sợ đau, bệnh liền theo cả đời không khỏi.”
Nàng hướng về ngón tay, suy nghĩ nửa ngày, vẫn là đuổi theo sau mà đi đến bên Bạch Tử.
Bạch Tử nắm tay nàng, một người tuyệt mỹ một người đáng yêu, hai người chậm rãi đi dưới chỗ hoa rợp. Vẻ mặt của Bạch Tử so với bình thường nhu hòa hơn rất nhiều, hắn một bên kể câu chuyện cổ tích không biết từ quyển sách nào đọc được, một bên đáp ứng mang theo nàng đi nhìn hoa đăng, cái bóng phía sau lưng bọn họ được ánh tịch dương kéo ra thật dài, thoạt nhìn phi thường ấm áp, đẹp đẽ đến mức như ảo giác.
Đại khái là hiệu ứng cánh bướm, tình tiết truyện cũng đã thay đổi.
Nay thần y có người trong lòng, lại chán ghét ta, nhất định sẽ không trở thành cầm thú.
Ta hâm mộ nhìn theo đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này rời đi, nhưng là trong lòng luôn luôn có một tia quái dị nói không nên lời, mạc danh kỳ diệu tụ hợp vòng quanh ở trong lòng, không gạt ra được.
/86
|