Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 231: Nữ Vi Duyệt Kỷ Giả Dung

/258


Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
===============================
Nữ Vi Duyệt Kỷ Giả Dung : Người con gái làm đẹp vì người mình yêu.
===============================
Ở một nơi hoang dã cách thánh vực khoảng mười dặm về phía đông, là nơi lúc trước Clark và Mã Tạp Tư đại chiến, có một nhóm người đến.
Dẫn đầu là một trung niên mặc trường bào màu lam, nhìn thấy trên mặt đất máu thịt lẫn lộn, hắn thoáng nhăn mặt.
Một thánh tế ti đứng bên cạnh chần chừ nói:" Giáo chủ đại nhận, đây giống như là do mã tạp tư đại nhân gây ra!"
"Quả thật là bạo phong tuyệt sát của Mã Tạp Tư!" Người áo lam kết luận.
Thánh tế ti hiển nhiên rất tin Người áo lam, không hề nghi ngờ, kinh hô:" Sao, sao lại có thể thế được, Mã Tạp tư đại nhân tao nhả, hơn nữa rất quý thuộc hạ."
Người áo lam gật đầu nói:" Đúng vậy, nhưng mà nếu như gặp được một người thì tính tình của hắn có thể biến đổi rất lớn."
Thánh tế ti kinh ngạc nói:"Là Ai?"
"Áo Địch Tư!"
Nghe được tên này, thánh tế ti thoáng cái trầm mặc, đây là sỉ nhục mà thánh điện không muốn nhắc tới, một chuẩn thần sử phản bội lại thánh điện.
" Áo Địch Tư sau khi phản bội lại thánh điện thì vẫn luôn né tránh, không có va chạm với chúng ta, sao lần này lại như thế?"
Người áo lam lắc đầu nói:" Vấn đề này ta cũng không rõ lắm. Trước tiên tìm được mã tạp tư rồi hãy nói. Lệnh cho các đôi ngũ khác lập tức tìm kiếm. Gặp được bất kỳ nhân vật khả nghi nào cũng phải nghiêm ngặt vặn hỏi!"
"Vâng!"
Lúc người áo lam phát ra lệnh lục soát thì Cổ Diêu và La Thi Mị cũng rời khỏi ngũ chỉ phong hướng về phía rời xa thánh vực mà đi.
Sức lực của La Thi Mị vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hơn nữa tâm tình của nàng hiện nay vô cùng bất ổn. Cổ Diêu không yên lòng. Vì thế đưa nàng cùng đi, để tránh xảy ra chuyện. Mặc dù hắn không biết mục tiêu của La Thi Mị là đi đâu.
Ngày đó sau khi đoạn tuyệt tình phụ tử với clark thì La Thi Mị tự phong bế bản thân lại. Trên đường đi luôn im lặng không nói lời nào. Cổ Diêu cũng hiểu rõ tâm tình hiện nay của nàng cho nên không có quấy rầy. Có đôi khi, cho người khác một không gian yên tĩnh còn tốt hơn là an ủi. Thời gian là phương thuốc tốt nhất, nó có thể chữa trị tất cả các vết thương.
Như vậy qua được hai ngày. Điều khiến Cổ Diêu vui mừng chính là nàng đã dần dần khôi phục tốt hơn, không bị suy giảm vì tâm tình không tốt. Vong linh khí âm lãnh ngày càng rõ ràng. Điều này chứng tỏ đấu khí của nàng đã khôi phục lại, có thể thu phát tự nhiên rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lúc này đang lúc hoàng hôn, hai người cũng đến một thị trấn nhỏ tên là phá lang, mặc dù nơi này cũng có tông giáo tài phán sở nhưng mà quy mô cũng nhỏ. Đã thoát khỏi phạm vi bao phủ của thánh điện.
"Thi Mị Tỷ. Phía trước không xa chính là pha lang, nếu như vẫn tiếp tục đi về phía tây thì tốt nhất nên nghỉ lại ở nơi này, vì đoạn đường rất dài sau đó không có thành thị nào khác."
Căn cứ vào tính cách của La Thi Mị, nghề nghiệp của nàng thì nàng luôn không muốn tiếp xúc với người khác, dưới tình huống bình thường thì tốt nhất là lựa đường hoang dã mà đi, nhưng mà Cổ Diêu thấy La Thi Mị cũng không có vội vã, thong thả mà đi nên mới nói thế.
Nàng liếc nhìn Cổ Diêu một cái rồi không thể không mở miệng nói:" Chúng ta vào thành đi, nghỉ lại đó một đêm, sáng mai tiếp tục lên đường."
Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, thần sắc bi ai của hai hôm trước cũng không còn, Cổ Diêu thấy thế thì yên tâm hơn nhiều, nhưng mà quyết định của la thị mị lại khiến cho hắn vô cùng khinh ngạc. Nếu như quyết định ở lại một đêm thì cũng không ảnh hưởng đến hành trình, nhưng mà La Thi Mị lại muốn vào thành, đây là chuyện vô cùng hiếm thấy.
Cổ Diêu cũng không có hỏi nhiều lắm, chỉ là nói:" Nhưng, trước khi vào thành chúng ta cần phải làm một vài việc!"
"Hử?"
Cổ Diêu cười nói:"Thi Mị Tỷ, tỷ cần phải hóa trang mới được, như thế thì mới có thể vào thành được!"
Làm một vong linh pháp sư, quan niệm của La Thi Mị rất rõ ràng, từ nhỏ đến lớn nàng hầu như là độc lai độc vãng, hơn nữa cũng không vào thành trấn, nên tự nhiên là quên đi vấn đề về dung mạo.
La Thi Mị ngẩn người, lộ vẻ khó khăn:" Nhưng mà, ta sẽ không hóa trang."
Tại thế giới này, tìm được gà ba chân, heo năm chân còn khó hơn là bắt nữ tử phải dịch dung, Cổ Diêu nghe thế thì bật cười nói:" Thi Mị tỷ, thật vây sao? Thật là tiếc quá, tỷ là một đại mỹ nữ, nếu như trang điểm thêm một chút thì nhất định sẽ khiến cho vô số na nhân gục ngã dưới chân."
" Hừ, ta không có hứng thú đó." Lời tuy là thế nhưng La Thi Mị vẫn có chút cao hứng, cuộc sống của nàng trước giờ vẫn chỉ có một mục tiêu duy nhất là báo thù, các bản năng của nữ nhân đều bị áp chế, hơn nữa nàng hầu như không có tiếp xúc với người khác, cho nên cũng không quan tâm đến diện mạo bên ngoài.
Nhưng đã là bản năng thì không thể nào tiêu diệt nó được, bất kỳ nữ nhân nào cũng thích đẹp, được một nam nhân khen như thế thì nàng cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Cổ Diêu lại nói:" Cũng may là đệ biết một chút kỹ xảo về hóa trang, Thi Mị tỷ, hay để cho đệ thử xem sao."
La Thi Mị ngạc nhiên nói:" Ngươi?"
Cổ Diêu mỉm cười:" Đúng vậy, nếu nói đúng ra thì đệ là một cao thủ đó, tỷ xem hình dáng của đệ là biết được thôi."
La Thi Mị nhìn thấy Cổ Diêu lúc này quả thật là hoàn toàn khác so với lần trước gặp mặt, nhưng mà hơi thở quen thuộc của hắn đã giúp nàng nhận ra được.
" Hì hì, Thi Mị tỷ, đừng quên, đệ cũng là một đạo tặc, cũng là người ở trong bóng tối, nhiều lúc cũng cần phải dịch dung, nếu như tỷ không có ý kiến thì đệ sẽ dịch dung giùm tỷ, đảm bảo là tỷ sẽ hài lòng."
Muốn vào thành thì quả thật là phải thay đổi diện mạo mới được, nếu không thì lúc đó sẽ có nhiều phiền toái, vì thế La Thi Mị lẳng lặng gật đầu.
Cổ Diêu liền lấy ra một cái mặt nạ đưa cho la thi mị.
La Thi Mị nhìn cái mặt nạ, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, tấm mặt nạ này rất mềm mại, sờ lên thì hoàn toàn giống như là da thật vậy, có thể khẳng định không phải là da giả.
Cổ Diêu nói:" Đây là mặt nạ da người, là lấy từ trên mặt người thật, sau khi trải qua một số các biện pháp xử lý thì sẽ không hư thối và rửa nát."
La Thi Mị cả ngày ở cùng người chết, cho nên đối với cái mặt nạ này hoàn toàn không bị hù dọa gì cả, đeo mặt nạ lên, có cảm giác là nó hoàn toàn phù hợp với mặt mình. Có cảm giác rất khăng khít, không giống như là mặt nạ. Rồi nàng thấy Cổ Diêu lấy ra một đống đồ từ trong tiêu dao giới thì nghi hoặc:" Không phải chỉ cần cái này thôi sao?"
" Vẫn chưa được, chỉ ngụy trang bằng mặt nạ không thì không thể gọi là dịch dung được. Màu da khác biệt, mùi thơm của cơ thể, kiểu tóc những thứ đó đều đã bán đứng tỷ, vì thế phải cần chú ý hơn. Không phải chỉ đơn giản như thế đâu, vì thế đệ cần phải làm thêm một số việc nữa, bảo đảm sẽ càng thêm an toàn." Cổ Diêu mở một vài thứ trong số đó ra, một cái bình nhỏ, trong đó có chứa phấn, có cái chứa dược thủy.
Tựa như một tượng sư chuyên chú, Cổ Diêu cẩn cẩn dực dực tạo ra một tác phẩm nghệ thuật, qua vài phút hắn mới dừng động tác rồi lấy ra một cái gương:" Thi Mị Tỷ. Tỷ xem xem."
Trong gương ngã chiếu ra là một thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi, nàng cột tóc đuôi ngựa. Lộ vẻ hoạt bát. Nét mặt vốn tái nhợt không tí huyết sắc đã được thay đổi hoàn toàn, hồng nhuận, mềm mại, vô cùng mịn màng, thể hiện ra một sức sống của tuổi thanh xuân, đôi môi vốn thâm đen lúc này đã chuyển sang thành một màu đỏ thắm, xinh đẹp động lòng người.
Đây là một thiếu nữ xinh đẹp tràn đầy sức sống, không ai nghĩ rằng cô gái này có bất cứ liên quan nào đến vong linh pháp sư, thậm chí là ngay cả La Thi Mị cũng nghĩ thế, không tin rằng người trong gương chính là mình. Cổ Diêu không chỉ thay đổi vẻ bề ngoài mà còn là cả khí chất. Ánh mắt của La Thi Mị lạnh lùng tựa như một đóa tuyết liên nở rộ, không thể khinh nhờn, nhưng lúc này thì lại trở thành nhiệt tình hòa ái, tràn đầy ước mơ và hy vọng, đôi môi anh đào hơi vểnh, khiến cho kẻ khác nhìn thấy không tự chủ mà mỉm cười, bởi vì cảm giác lạc quan yêu đời luôn khiến cho người ta sinh ra hảo cảm.
Ngoài ra, cô gái này cũng rất xinh đẹp, nhưng không phải là loại vẻ đẹp dễ dàng trêu chọc vào.
Dù La Thi Mị ở bên trong lớp mặt nạ có lạng lùng cỡ nào đi nữa nhưng biểu hiện ở bên ngoài thì lại hoàn toàn khác nhau, và cũng không cần nàng tận lực giả bộ, kỹ xảo này quả thật là thần kỳ.
Cổ Diêu thậm chí trả lại cho La Thi Mị một thanh âm khác, giọng nói của nàng thanh thúy êm tai, giống như là thanh âm của nước suối róc rách, nhẹ nhàng, càng hợp với hình dạng bên ngoài.
Sau khi thay đổi trang phục thì hai người liền vào thành, lúc này họ hoàn toàn giống như là một đôi tỷ đệ từ trong núi mới vào thành, trang phục của họ mộc mạc, ánh mắt chân thành thuần phác, rất tò mò với xung quanh.
Cho đến khi ăn xong cơm tối, dừng chân tại một gian khách sạn, cả quá trình cũng rất thuận lợi.
Đây là lần đầu La Thi Mị cùng người nhiều như vậy tiếp xúc nhưng lại không khiến cho họ chú ý, từ bắt đầu có chút bất an, sau đó lại dần dần quen, đương nhiên nàng hay là không cùng người khác nói nói, chỉ cần không cần phải, trao đổi nàng sẽ tận lực tránh cho đi tới trong phòng, La Thi Mị nhìn chính mình trong trong gương lớn, có chút không cách nào tiếp nhận, đối Cổ Diêu hóa trang thuật từ đáy lòng bội phục:"Ngươi là làm như thế nào thế? rất khó tin!"
"He he, hoàn hảo rồi, " Cổ Diêu có chút đắc ý:" Đúng rồi, Thi Mị Tỷ, hay là đệ dạy cho tỷ."
La Thi Mị nhướng mày:" Cái này, ta không có hứng thú gì."
Cổ Diêu triển khai ba tấc lưỡi của mình, hết lời ba hoa:" Thi Mị tỷ, học một chút thôi, ở một góc độ nào đó thì hóa trang rất là hữu dụng, có nó thì sau này tỷ hành tẩu trên đại lục cũng dễ dàng hơn rất nhiều."
La Thi Mị là một vong linh ma pháp sư gặp phải bất kỳ ai cũng khiến cho nàng lâm vào nguy hiểm, nếu như đụng phải thánh điện, nếu thoát được thi không nói gì, nhưng nếu như nàng có thể thông qua dịch dung mà có thể tránh được những phền toái đó thì Cổ Diêu cũng yên tâm hơn rất nhiều, vì thế hắn cố gắng thuyết phục La Thi Mị học.
Nhìn thấy La Thi Mị đang do dự thì hắn tiếp tục tấn công:" Yên tâm đi, Thi Mị tỷ, nắm giữ yếu quyết của nó không phải là khó đâu, nếu như tỷ không học được thì đệ sẽ không thu tiền học phí đâu!"
"Khì khì!" La Thi Mị không nhịn được cười:"Nói như vậy, nếu như học được, thì phải đóng tiền? Nhưng mà ta không có một xu dính túi."
Từ khi biết La Thi Mị đến nay thì đây là lần đầ tiên Cổ Diêu nhìn thấy nàng cười, nụ cười của nàng như băng sơn tan chảy, lại giống như trăm hoa đua nở, chỉ có thể dùng từ kinh diễm để hình dung, Cổ Diêu ngây người ra nhìn nàng.
khuôn mặt xinh xắn của La Thi Mị nóng lên, sẳng giọng nói:" Đồ đần, nhìn cái chi chi?" Cổ Diêu khôi phục lại tinh thần, thàm nghĩ, nếu như thân thế của Thi Mị tỷ không phải bi thảm như thế, mà là được sinh ra trong một gia đình phú quý thì nhất định sẽ là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Khiến cho không biết bao nhiêu nam nhân phải tranh giành đến đầu rơi máu chảy.
Hơn nữa, đây cũng chính là lần đầu tiên La Thi Mị nói đùa.
" Cảm thấy rất lạ có phải không?" La Thi Mị nói:" Ta đã nghĩ thông suốt. Trước đây ta vẫn còn cố gắng ôm lấy một tia hi vọng, nhưng mà bây giờ thì hi vọng đã hoàn toàn tan biến, ta không cần phải mong chờ vào kỳ tích nữa, nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng mục tiêu của ta thì vẫn như trước, vì thế ta phải sống cho thật tốt để đến khi có cơ hội chính tay đâm chết tên kia."
Nghe đến đây thì Cổ Diêu cũng không biết là nên vì La Thi Mị cao hứng hay là bi ai nữa, sinh phụ trở thành cừu nhân, dù sao thì cũng là bi kịch. Ít nhất là dù sao thì nàng cũng đã bình tĩnh hạ quyết tâm. Không còn rối loạn nữa, đây cũng đã là chuyện tốt. Càng đáng vui hơn nữa là nàng đã cười, cười là đã biểu hiện ra sự vui sướng. Cổ Diêu hy vọng là nàng sẽ vui vẻ, không phải cả ngày sống trong cảm giác buồn bực.
La Thi Mị cười đùa thì cũng gián tiếp cho thấy nàng đồng ý học thuật dịch dung, Cổ Diêu cảm thấy rất thích thú, vui vẻ khi được tạm thời làm sư phụ nàng, thuật dịch dung cũng là một trong những sở trường của tiêu dao môn. Ngoại trừ tiêu dao vô ảnh ra thì dạy cho La Thi Mị các kỹ năng khác không tính là vi phạm môn quy phải không ta?
Sau khi thuyết phục chính mình. Cổ Diêu bắt đầu chương trình học, La Thi Mị không hiểu sự đời nhưng không có nghĩa là nàng ngốc, ngược lại nàng thông minh tuyệt đỉnh, nếu không thì đã không thể nào dựa vào bút ký của mẫu thân mà tu luyện được vong linh thuật, hơn nữa dưới sự chỉ dạy rất tận tâm của Cổ Diêu thì nàng nhanh chóng nhập môn, hầu như là nhất điểm tức thông, tốc độ học tập của nàng cũng khiến Cổ Diêu phải tự ti.
Thời gian vẫn cứ trôi qua, nhìn La Thi Mị dùng đôi tay của chính mình mà hóa trang thành những nữ tử có tính cách khác nhau, trăng cũng đã lên cao.
Cổ Diêu phát hiện ra là đã khuya rồi cho nên vội đứng dậy cáo từ:" Ay da, Thi Mị tỷ, không còn sớm nữa, tỷ nghỉ sớm đi, sáng mai chúng ta gặp lại."
Vừa định đứng lên thì có một đôi tay mềm mại kéo hắn lại, quay đầu lại hắn nhìn thấy la thi mị, lúc này đã gỡ bỏ lớp hóa trang, quay về với diện mạo vốn có của mình:" Tại sao, lại đối xử với ta tốt như thế?"
Nàng thông minh hơn người, đương nhiên biết được dụng tâm của Cổ Diêu, nàng đột nhiên cảm giác được rất ấm áp.
"Bởi vì, " Cổ Diêu cười:"Tỷ là Thi Mị Tỷ của đệ!"
một lý do rất đơn giản, nhưng lại bao hàm rất nhiều ý tứ nói không nên lời, bởi vì tỷ là Thi Mị tỷ của đệ, cho nên có làm việc gì vì tỷ cũng đúng thôi. Nhưng đối với người khác lại hoàn toàn quan tâm, giống như lời của clark, thì dùng cả tính mạng của mình để quan tâm thì mới có tể là được điều đó.
Một đôi môi mềm mại chiếm lấy miệng của Cổ Diêu, đôi môi ấy đã từng lạnh như băng nhưng lúc này lại tựa như một ngọn lửa, bởi vì La Thi Mị đã mở rộng lòng mình, đã tín nhiệm một người.
"Ách?"
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi , Cổ Diêu liền nói không ra lời, bởi vì hắn không nghĩ tới La Thi Mị sẽ làm như vậy.
"Đêm nay ở cùng ta, được không?"
Thanh âm quyến rũ của La Thi Mị tràn ngập sức sát thương, nó cũng thắp lên dục hỏa trong lòng của Cổ Diêu.
Ta chỉ xem nàng như là tỷ tỷ, như thế thì không được, nhưng đáng tiếc cái ý nghĩ đó của Cổ Diêu hết sức yếu đuối, hơn nữa mặc dù hắn coi nàng là tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ lại là nữ, mà còn là một đại mỹ nữ với sức hấp dẫn rất cao.
Và có lẽ cũng là do đấu khí kích thích, cho nên hai trái tim non hòa nhịp với nhau?
Đèn trong phòng lập tức được tắt, bóng đêm bao phủ căn phòng, đây là một đêm khiến cho người ta không thể nào quên được.
Cũng giống như lần trước, hai người kết hợp với nhau như nước sữa giao hòa, đấu khí tự nhiên trao đổi, nhưng có điều khác biệt là lúc này La Thi Mị tự nguyện và Cổ Diêu thì không phải là ở trạng thái vô thức.
Trong lúc cảm nhận sự thoải mái thì trong lòng của Cổ Diêu hiện lên một tia nghi hoặc, tại sao cảm giác tuyệt vời này lại có chút quen thuộc?
Một ý thức đã được chôn dấu ở nơi sâu nhất trong não hắn hiện lên, Cổ Diêu đột nhiên nhớ đến một việc, đó là chuyện mà hắn đã làm khi mất đi lý trí.
Năm năm trước, vào một đêm trong thời gian thực tập nhiệm vụ của thần thánh học viện, chính là đêm mà hắn vì đuổi theo huyết ma cứu Đan Đan quay về nên bị tẩu hỏa nhập ma, gần như là tử vong, La Thi Mị chỉ dùng một phương pháp để cứu mình, nhưng nàng lại không nói ra, chỉ một mình chịu khuất nhục.
Dưới sự áy náy, Cổ Diêu cũng âm thầm cảm thấy may mắn, Thi Mị Tỷ à Thi Mị Tỷ, đệ phải cảm kích tỷ như thế nào mới tốt đây? Nếu như không có tỷ, thì có lẽ là đã không có ta bây giờ.
Điều mà Cổ Diêu có thể làm lúc này là cố gắng để có thể giúp cho la thị mị đạt được cảm giác tốt nhất, hắn sẽ dùng hết sức lực của mình để giúp cho La Thi Mị vui sướng, mà điều đó cũng chính là làm cho hắn vui sướng.
Dứt bỏ sự rụt rè, La Thi Mị có vẻ rất điên cuồng, có lẽ là vì các áp lực từ trước đến nay đã được vứt bỏ, tích cực nắm thế chủ động, còn Cổ Diêu người nắm được bí pháp của cực lạc quyết thì lại ở thế hạ phong, nhưng mà không cần đến nó, bởi vì hai người có được đấu khí kích thích cho nên cảm giác hưng phấn rất cao.
Cuộc chiến kéo dài hơn ba giờ, cho đến tận nửa đêm thì mây mới tan gió mới ngừng, hai người ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ sâu.
Một cảm giác thoải mái tràn khắp người, khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang, Cổ Diêu cột lại thắt lưng, tinh thần thoải mái, đấu khí tràn đầy, sức lực dư thừa, hai người, một cực âm một chí dương giao hòa, một lần nữa mang đến nhiều lợi ích cho đối phương.
Theo bản năng mà hắn vuốt ve bên cạnh, nhưng hắn lại chạm vào một khoảng không, Cổ Diêu kinh hãi bật dậy, chỉ thấy bên cạnh trống rỗng, người đã biến mất, chỉ còn lại vài sợi tóc và mùi hương thoang thoảng lưu lại.
"Thi Mị tỷ!"
Cổ Diêu hô to, không ai trả lời, tìm khắp cả các phòng mà vẫn không thấy.
Trở lại phòng ngủ, trên giường vẫn giữ lại dấu vết về tình cảm mãnh liệt tối hôm qua, chứng minh hắn không phải đang nằm mơ.
Tối hôm qua quả thật cùng La Thi Mị phát sinh quan hệ, nhưng bây giờ, nàng đã vô thanh vô tức mà đi, có lẽ là có chuyện quan trọng, có lẽ là bởi vì tối hôm qua phóng túng nên không biết phải đối mặt Cổ Diêu ra sao, vừa lại hoặc là nguyên nhân khác.
Cuối cùng là như thế, đột ngột xuất hiện trước mặt mình rồi sau đó lại đột ngột rời khỏi, đó là 'xì tai' của la thi mị.
Nhưng mà lần này nàng đã mang theo một phần con tim của Cổ Diêu rời đi. Cổ Diêu có cảm giác buồn vô cớ, lúc này hắn phát hiện trên cái bàn bên cạnh giường có một tờ giấy nhỏ được đặt dưới một chén trà. Nhất định là của La Thi Mị lưu lại, Cổ Diêu vội vàng dùng tốt độ nhanh nhất chộp lấy.
Trên mảnh giấy có vài dòng chữ ngay ngắn:" Gặp ngươi, đó là điều may mắn nhất trong đời của ta, nhưng ta phải đi, nếu như sau này có may mắn gặp lại nhau, thì lúc đó ta sẽ hoàn toàn khác, sẽ cho ngươi gặp được một La Thi Mị tốt nhất, gặp lại."
Trái tim Cổ Diêu run lên, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng hắn.
'Nữ Vi Duyệt Kỷ Giả Dung', chẳng lẽ chính là lý do này sao?
Thi Mị Tỷ, kiên cường mà sống, hãy sống cho tốt, hy vọng tỷ có thể sống vui vẻ, gặp lại!

/258

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status