Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Diệp Lâm dĩ nhiên cũng rõ ý tứ của Clark, không nhịn được lùi về hai bước.
"Thực lực của ngươi so với kỵ sĩ còn mạnh mẽ hơn nhưng ta lại ghét những ai xinh đẹp hơn ta, bởi vậy ngươi không thể tiếp nhận phán quyết của ta, đi chết đi!"
Clark lại phát ra một quân bài nhưng lần này là quân bài trống, chỉ có phía sau có đồ án.
Diệp Lâm kêu lên một tiếng, song chưởng đưa lên xuất hiện một lớp đấu khí có hình như quả cầu, cùng với các loại đấu khí thông thường bất đồng, lực lượng này nhìn qua giống như là kẹo đường vậy, mềm nhũn lại có vẻ sền sệt.
Quân bài của Clark sau khi chạm vào quả bóng tựa như là bị rơi xuống bùn vậy, nhất thời bị dính ở đó, hai tay của Diệp Lâm liên tục di chuyển, màu sắc của quả bóng cũn biến hóa tựa như là kính vạn hoa vậy, tuy nói có vẻ chậm nhưng trên thực tế lại diễn ra nhanh vô cùng, cuối cùng quả bóng phát bổ, lực phản chấn phát ra đẩy Diệp Lâm lùi về phía sau nhưng nàng không ngã xuống đất mà lại lợi dụng nó như một con yến lướt đi trong không trung, biến mất trong rừng rậm.
Clark cau mài:"Linh Huyễn Cửu Chuyển, người của Thuần Vu gia tộc?" sau đó hừ lạnh một tiếng nói:"Xem ra ngươi may mắn!"
Dương Phong rất là kinh ngạc, nhìn theo hướng chạy của Diệp Lâm, không nghĩ đến một tiểu cô nương yêu kiều như thế lại có được năng lực chạy thoát khỏi quân bài của Clark. Nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian nghĩ về chuyện này, bởi vì sự việc nghiêm trọng còn ở trước mắt.
Trong vài phút ngắn ngủi, đoàn người chỉ còn lại vài người, ngay cả Y Lệ Na và Lôi Mông khi chiến đấu với bầy phong lang oai dũng như một thiên thần lại không thể chịu nổi một chiêu của Clark, phải chịu chết thảm, ngay cả tiểu ma nữ kiêu ngạo Diệp Lâm cũng vội vàng đào tẩu.
Cổ Diêu thân hình run lên, lúc vừa mới chạy lại hắn thấy Lôi Mông chết thảm hết sức là phẫn nộ nhưng sau đó lại chuyển thành nỗi sợ hãi thật sâu.
Đây chính là cấp bậc của cao thủ? Đem sinh mạng của người khác đùa giỡn, mà người khác lại không hề có một chút khả năng phản kháng, việc này giống như trong một vở hài kịch nhưng rất tiếc nó lại là sự thật, nhìn quái nhân trước mắt, Cổ Diêu ý thức được bản thân mình nhỏ bé biết chừng nào.
Quả thật, trong mắt Clark, hắn và loài tiểu bò sát hoàn toàn giống nhau, Clark không chút biểu tình lấy ra một quân bài trắng, bởi vì Cổ Diêu chưa đủ tư cách tiếp nhận phán quyết của hắn.
Quân bài đòi mạng bay đến trước mặt Cổ Diêu, hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích được, bởi lẽ thân thể của hắn hoàn toàn không thể nào phản ứng kịp với quân bài, ngay cả Lôi Mông và Y Lệ Na còn không thể tránh được huống chi là hắn.
"Pặc!"
Một chùm ánh sáng chói mắt hiện lên, quân bài một lần nữa bị đánh bay, lại vẫn là Dương Phong, hoàng kim đấu khí trên người hắn đã chuyển thành màu trắng, nhưng lại lóng lánh quang mang hoàng kim rất là kì dị.
Clark tán thưởng nói:"Bạch Kim đấu khí? Kỵ sĩ, xem ra ta đã có chút sai lầm về ngươi", phải sửa lại một chút, ngươi hẳn là quân Q Pích!"
Mặc dù có thể ngăn cản được Clark một lần nữa nhưng dương cũng không khá mấy, hổ khẩu của hắn máu tươi chảy ròng ròng. Thực lực của Clark quả là thâm sâu khó lường.
Dương Phong không nói gì, đem Cổ Diêu lên tuyết báo, sau đó quất ngựa đi đến kế bên Hàn đại hộ, nhảy xuống đem Hàn Đan đã ngất đi lên lưng tuyết báo, nhưng hắn cũng không có cỡi lên mà vỗ lên ái sủng trầm giọng hô:"Chạy!"
Về phần Hàn đại hộ, hắn đành phải bất lực, chỉ có thể cứu được hai người, huống hồ Hàn đại hộ sắc mặt như tro tàn mà ôm lấy thi thể của thê tử, hoàn toàn ngây người.
"Dương đại ca!?" bị Dương Phong kéo đi, Cổ Diêu rốt cục cũng từ trong sợ hãi mà tỉnh lại:"Vậy còn huynh?"
"Ta không đi được!"
Trong câu nói của Dương Phong bao hàm một nỗi đau khổ, Clark sẽ không tha cho hai người Cổ Diêu chạy, bởi vậy hắn phải ở lại ngăn cản, càng quan trọng hơn là hai đoàn viên thân như huynh muội chết thảm, hắn tình nguyện chết trận cũng không muốn có một cuộc sống tạm bợ.
Cổ Diêu cũng biết, Dương Phong đã hạ quyết tâm, nhìn thấy Dương Phong vì mình mà hy sinh, Cổ Diêu kích động hô lớn:"Tại sao? Tại sao lại đối xử tốt với đệ như vậy?"
Suốt đường đi hắn cũng không biết, tại sao Dương Phong và hắn chỉ là bình thủy tương phùng lại chiếu cố mình như vậy, thậm chí đem công pháp quý giá truyền thụ cho mình.
Dương Phong mỉm cười, nói không nên lời:"khi còn bé, ta có một đệ đệ, giống như ngươi, hắn cũng có giấc mộng là trở thành một người đỉnh thiên lập địa, thậm chí không hề sợ hãi mà khiêu chiến xung quanh để đề cao năng lực của chính mình. Chúng ta vốn là cô nhi không cha không mẹ, sống nương tựa nhau, ta không hy vọng hắn gặp phải chuyện gì nên vẫn khuyên bảo, nhưng hắn không nghe, thậm chí vì thế mà nhiều lần cãi nhau ầm ĩ, sau đó chuyện mà ta sợ hãi nhất cuối cùng cũng xảy ra, hắn đã chết, hắn còn trẻ mà lại khiêu chiến với một người có thực lực mạnh hơn hẳn hắn nên bị trọng thương, cố gắng trở về đến phòng của ta liền tiêu khí, nhưng khi chết trên mặt vẫn còn mang theo vẻ tươi cười, rất muốn nói với ra điều gì đó nhưng lại không thể nói nữa, bất quá bây giờ ta đã tìm được đáp án, nhớ tối hôm đó đã đã hỏi ngươi gì không? Đáp án của ngươi cũng chính là đáp án của đệ đệ ta "một người chỉ cần đã từng phấn đấu, nhân sinh vốn là đặc sắc, cho dù là chết cũng không hối hận." "
"Đáng tiếc, ta không thể dạy ngươi linh động nữa rồi, vô luận thế nào, hy vọng ngươi may mắn hơn so với đệ đệ của ta." Đối mặt với tử vong Dương Phong lại hiện lên vẻ tươi cười bởi vì hắn đã giải khai được nỗi niềm trong lòng, vỗ vỗ lên đầu tuyết báo:"Hỏa kế, đành phải nhờ ngươi rồi."
Tựa hồ như dự cảm được có điềm xấu xảy ra với Dương Phong, cùng với chủ nhân tình thâm, tuyết báo quỳ xuống đất, chết sống không muốn rời đi.
Dương Phong đành phải dùng trường thương đâm lên mông nó một cái, tuyết báo rên lên một tiếng hướng về phía xa mà chạy.
"Câu chuyện của người thật cảm động!" Clark xoa tay nói, thanh âm bán nam bán nữ của hắn tiếp tục:"chỉ tiếc chuyện xưa của ngươi chấm dứt với một bi kịch, nay cũng vậy, ngươi tưởng bọn họ có thể trốn thoát được sao?"
Bàn tay của hắn run lên, một quân bài bay ra hướng đến chỗ tuyết báo.
"A!" Dương Phong hét lớn, toàn bộ bạch kim đấu khí trên cơ thể dồn về phía trường thương, tụ lại thành một cánh tay với màu sắc như cầu vồng.
Tuyệt kỹ mạnh mẽ của kỵ sĩ – Trường Hồng Quán Nhật.
Trường hồng đánh trúng vào quân bài nhưng khiến cho Dương Phong hoảng sợ chính là một kích toàn lực của hắn bị đẩy bật ra.
Clark cười trào phúng, tiếng cười của hắn the thé:"Chỉ bằng ngươi có thể ngăn cản ta ba lần sao?"
Bên tai truyền đến tiếng kêu bi thảm của tuyết báo, còn có tiếng kinh hô của Cổ Diêu, hai mắt của Dương Phong muốn nứt ra nhưng hắn không thể nào thay đổi được tình cảnh bởi vì thực lực song Phương chênh lệch quá xa, một quân bài K xẹt qua yết hầu Dương Phong trong nháy mắt.
Máu tươi từ trong cổ Dương Phong trào ra nhưng, nhưng hắn lại lấy kỵ sĩ thương cắm xuống đất, hai mắt mở to đầy vẻ phẫn nộ, tuy không còn hô hấp nhưng vẫn đứng hiên ngang không ngã xuống.
Cùng lúc đó, Gia Lợi Đặc đang chuẩn bị phát động ma pháp cũng co quắp thân mình rồi ngã xuống, trước mặt hắn cắm một quân bài !. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy lại chứng kiến cảnh tượng đó, Cổ Diêu kêu lên bi thống:"Dương đại ca!"
Từ Lôi Mông hắn có được tình cảm hữu nghị của một bằng hữu, Dương Phong cho hắn sự quan tâm của một huynh trưởng.
Nhưng hiện giờ vị huynh trưởng thân thiết đó lại vì bảo hộ mình mà phải chết.
Cổ Diêu lệ nóng đây mặt, sự sợ hãi của hắn không còn trong tâm trí nữa, nó đã biến mất không chút bóng dáng, trong lòng hắn chỉ còn lại nỗi phẫn nộ, nắm chặt nắm tay, hắn nói từng chữ:"Nghe đây tên biến thái xấu xí kia, nếu như ta không chết, một ngày nào đó ta nhất định sẽ giết ngươi, nhất định!"
Bị xúc phạm vào điều kiêng kỵ sắc mặt của Clark trầm xuống, giận dữ cười nói:"Ha ha, chỉ dựa vào ngươi, một tiểu bò sát còn chưa dứt sữa? Bất quá, về phần dũng khí ngươi đu tư cách để tiếp nhận phán quyết của ta, chỉ tiếc ngươi chỉ xứng với quân bài số 2, thấp kém nhất trong trò chơi! Mà ta lại là đại quỷ trong trò chơi, chúa tể hết thảy, không ai có thể hơn ta được, ngươi có rõ ràng không, ha ha ha …"
Từ trong tiếng cười điên cuồng hắn rút ra quân bài số 2 bắn về phía Cổ Diêu.
Cổ Diêu khẽ cắn môi, giơ khốn long lên chắn trước mặt Hàn Đan, cho dù là chết hắn cũng muốn chết với phương thức của một dũng sĩ.
Lúc này Hàn đại hộ vốn mất hồn đột nhiên bạo khởi một quyền lên trên quân bài, ngay cả Dương Phong dùng toàn lực cũng không thể ngăn cản được, nhất thời biến thành vô số mảnh vụn.
=============
Lời của tác giả - ta cũng ké theo
Tổng bộ, tổng bộ, đạo tặc gọi tổng bộ, quân địch hỏa lực dày đặc, thân mời bầu phiếu yểm hộ!
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 2 : Sơ Thiệp Giang Hồ
Diệp Lâm dĩ nhiên cũng rõ ý tứ của Clark, không nhịn được lùi về hai bước.
"Thực lực của ngươi so với kỵ sĩ còn mạnh mẽ hơn nhưng ta lại ghét những ai xinh đẹp hơn ta, bởi vậy ngươi không thể tiếp nhận phán quyết của ta, đi chết đi!"
Clark lại phát ra một quân bài nhưng lần này là quân bài trống, chỉ có phía sau có đồ án.
Diệp Lâm kêu lên một tiếng, song chưởng đưa lên xuất hiện một lớp đấu khí có hình như quả cầu, cùng với các loại đấu khí thông thường bất đồng, lực lượng này nhìn qua giống như là kẹo đường vậy, mềm nhũn lại có vẻ sền sệt.
Quân bài của Clark sau khi chạm vào quả bóng tựa như là bị rơi xuống bùn vậy, nhất thời bị dính ở đó, hai tay của Diệp Lâm liên tục di chuyển, màu sắc của quả bóng cũn biến hóa tựa như là kính vạn hoa vậy, tuy nói có vẻ chậm nhưng trên thực tế lại diễn ra nhanh vô cùng, cuối cùng quả bóng phát bổ, lực phản chấn phát ra đẩy Diệp Lâm lùi về phía sau nhưng nàng không ngã xuống đất mà lại lợi dụng nó như một con yến lướt đi trong không trung, biến mất trong rừng rậm.
Clark cau mài:"Linh Huyễn Cửu Chuyển, người của Thuần Vu gia tộc?" sau đó hừ lạnh một tiếng nói:"Xem ra ngươi may mắn!"
Dương Phong rất là kinh ngạc, nhìn theo hướng chạy của Diệp Lâm, không nghĩ đến một tiểu cô nương yêu kiều như thế lại có được năng lực chạy thoát khỏi quân bài của Clark. Nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian nghĩ về chuyện này, bởi vì sự việc nghiêm trọng còn ở trước mắt.
Trong vài phút ngắn ngủi, đoàn người chỉ còn lại vài người, ngay cả Y Lệ Na và Lôi Mông khi chiến đấu với bầy phong lang oai dũng như một thiên thần lại không thể chịu nổi một chiêu của Clark, phải chịu chết thảm, ngay cả tiểu ma nữ kiêu ngạo Diệp Lâm cũng vội vàng đào tẩu.
Cổ Diêu thân hình run lên, lúc vừa mới chạy lại hắn thấy Lôi Mông chết thảm hết sức là phẫn nộ nhưng sau đó lại chuyển thành nỗi sợ hãi thật sâu.
Đây chính là cấp bậc của cao thủ? Đem sinh mạng của người khác đùa giỡn, mà người khác lại không hề có một chút khả năng phản kháng, việc này giống như trong một vở hài kịch nhưng rất tiếc nó lại là sự thật, nhìn quái nhân trước mắt, Cổ Diêu ý thức được bản thân mình nhỏ bé biết chừng nào.
Quả thật, trong mắt Clark, hắn và loài tiểu bò sát hoàn toàn giống nhau, Clark không chút biểu tình lấy ra một quân bài trắng, bởi vì Cổ Diêu chưa đủ tư cách tiếp nhận phán quyết của hắn.
Quân bài đòi mạng bay đến trước mặt Cổ Diêu, hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích được, bởi lẽ thân thể của hắn hoàn toàn không thể nào phản ứng kịp với quân bài, ngay cả Lôi Mông và Y Lệ Na còn không thể tránh được huống chi là hắn.
"Pặc!"
Một chùm ánh sáng chói mắt hiện lên, quân bài một lần nữa bị đánh bay, lại vẫn là Dương Phong, hoàng kim đấu khí trên người hắn đã chuyển thành màu trắng, nhưng lại lóng lánh quang mang hoàng kim rất là kì dị.
Clark tán thưởng nói:"Bạch Kim đấu khí? Kỵ sĩ, xem ra ta đã có chút sai lầm về ngươi", phải sửa lại một chút, ngươi hẳn là quân Q Pích!"
Mặc dù có thể ngăn cản được Clark một lần nữa nhưng dương cũng không khá mấy, hổ khẩu của hắn máu tươi chảy ròng ròng. Thực lực của Clark quả là thâm sâu khó lường.
Dương Phong không nói gì, đem Cổ Diêu lên tuyết báo, sau đó quất ngựa đi đến kế bên Hàn đại hộ, nhảy xuống đem Hàn Đan đã ngất đi lên lưng tuyết báo, nhưng hắn cũng không có cỡi lên mà vỗ lên ái sủng trầm giọng hô:"Chạy!"
Về phần Hàn đại hộ, hắn đành phải bất lực, chỉ có thể cứu được hai người, huống hồ Hàn đại hộ sắc mặt như tro tàn mà ôm lấy thi thể của thê tử, hoàn toàn ngây người.
"Dương đại ca!?" bị Dương Phong kéo đi, Cổ Diêu rốt cục cũng từ trong sợ hãi mà tỉnh lại:"Vậy còn huynh?"
"Ta không đi được!"
Trong câu nói của Dương Phong bao hàm một nỗi đau khổ, Clark sẽ không tha cho hai người Cổ Diêu chạy, bởi vậy hắn phải ở lại ngăn cản, càng quan trọng hơn là hai đoàn viên thân như huynh muội chết thảm, hắn tình nguyện chết trận cũng không muốn có một cuộc sống tạm bợ.
Cổ Diêu cũng biết, Dương Phong đã hạ quyết tâm, nhìn thấy Dương Phong vì mình mà hy sinh, Cổ Diêu kích động hô lớn:"Tại sao? Tại sao lại đối xử tốt với đệ như vậy?"
Suốt đường đi hắn cũng không biết, tại sao Dương Phong và hắn chỉ là bình thủy tương phùng lại chiếu cố mình như vậy, thậm chí đem công pháp quý giá truyền thụ cho mình.
Dương Phong mỉm cười, nói không nên lời:"khi còn bé, ta có một đệ đệ, giống như ngươi, hắn cũng có giấc mộng là trở thành một người đỉnh thiên lập địa, thậm chí không hề sợ hãi mà khiêu chiến xung quanh để đề cao năng lực của chính mình. Chúng ta vốn là cô nhi không cha không mẹ, sống nương tựa nhau, ta không hy vọng hắn gặp phải chuyện gì nên vẫn khuyên bảo, nhưng hắn không nghe, thậm chí vì thế mà nhiều lần cãi nhau ầm ĩ, sau đó chuyện mà ta sợ hãi nhất cuối cùng cũng xảy ra, hắn đã chết, hắn còn trẻ mà lại khiêu chiến với một người có thực lực mạnh hơn hẳn hắn nên bị trọng thương, cố gắng trở về đến phòng của ta liền tiêu khí, nhưng khi chết trên mặt vẫn còn mang theo vẻ tươi cười, rất muốn nói với ra điều gì đó nhưng lại không thể nói nữa, bất quá bây giờ ta đã tìm được đáp án, nhớ tối hôm đó đã đã hỏi ngươi gì không? Đáp án của ngươi cũng chính là đáp án của đệ đệ ta "một người chỉ cần đã từng phấn đấu, nhân sinh vốn là đặc sắc, cho dù là chết cũng không hối hận." "
"Đáng tiếc, ta không thể dạy ngươi linh động nữa rồi, vô luận thế nào, hy vọng ngươi may mắn hơn so với đệ đệ của ta." Đối mặt với tử vong Dương Phong lại hiện lên vẻ tươi cười bởi vì hắn đã giải khai được nỗi niềm trong lòng, vỗ vỗ lên đầu tuyết báo:"Hỏa kế, đành phải nhờ ngươi rồi."
Tựa hồ như dự cảm được có điềm xấu xảy ra với Dương Phong, cùng với chủ nhân tình thâm, tuyết báo quỳ xuống đất, chết sống không muốn rời đi.
Dương Phong đành phải dùng trường thương đâm lên mông nó một cái, tuyết báo rên lên một tiếng hướng về phía xa mà chạy.
"Câu chuyện của người thật cảm động!" Clark xoa tay nói, thanh âm bán nam bán nữ của hắn tiếp tục:"chỉ tiếc chuyện xưa của ngươi chấm dứt với một bi kịch, nay cũng vậy, ngươi tưởng bọn họ có thể trốn thoát được sao?"
Bàn tay của hắn run lên, một quân bài bay ra hướng đến chỗ tuyết báo.
"A!" Dương Phong hét lớn, toàn bộ bạch kim đấu khí trên cơ thể dồn về phía trường thương, tụ lại thành một cánh tay với màu sắc như cầu vồng.
Tuyệt kỹ mạnh mẽ của kỵ sĩ – Trường Hồng Quán Nhật.
Trường hồng đánh trúng vào quân bài nhưng khiến cho Dương Phong hoảng sợ chính là một kích toàn lực của hắn bị đẩy bật ra.
Clark cười trào phúng, tiếng cười của hắn the thé:"Chỉ bằng ngươi có thể ngăn cản ta ba lần sao?"
Bên tai truyền đến tiếng kêu bi thảm của tuyết báo, còn có tiếng kinh hô của Cổ Diêu, hai mắt của Dương Phong muốn nứt ra nhưng hắn không thể nào thay đổi được tình cảnh bởi vì thực lực song Phương chênh lệch quá xa, một quân bài K xẹt qua yết hầu Dương Phong trong nháy mắt.
Máu tươi từ trong cổ Dương Phong trào ra nhưng, nhưng hắn lại lấy kỵ sĩ thương cắm xuống đất, hai mắt mở to đầy vẻ phẫn nộ, tuy không còn hô hấp nhưng vẫn đứng hiên ngang không ngã xuống.
Cùng lúc đó, Gia Lợi Đặc đang chuẩn bị phát động ma pháp cũng co quắp thân mình rồi ngã xuống, trước mặt hắn cắm một quân bài !. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy lại chứng kiến cảnh tượng đó, Cổ Diêu kêu lên bi thống:"Dương đại ca!"
Từ Lôi Mông hắn có được tình cảm hữu nghị của một bằng hữu, Dương Phong cho hắn sự quan tâm của một huynh trưởng.
Nhưng hiện giờ vị huynh trưởng thân thiết đó lại vì bảo hộ mình mà phải chết.
Cổ Diêu lệ nóng đây mặt, sự sợ hãi của hắn không còn trong tâm trí nữa, nó đã biến mất không chút bóng dáng, trong lòng hắn chỉ còn lại nỗi phẫn nộ, nắm chặt nắm tay, hắn nói từng chữ:"Nghe đây tên biến thái xấu xí kia, nếu như ta không chết, một ngày nào đó ta nhất định sẽ giết ngươi, nhất định!"
Bị xúc phạm vào điều kiêng kỵ sắc mặt của Clark trầm xuống, giận dữ cười nói:"Ha ha, chỉ dựa vào ngươi, một tiểu bò sát còn chưa dứt sữa? Bất quá, về phần dũng khí ngươi đu tư cách để tiếp nhận phán quyết của ta, chỉ tiếc ngươi chỉ xứng với quân bài số 2, thấp kém nhất trong trò chơi! Mà ta lại là đại quỷ trong trò chơi, chúa tể hết thảy, không ai có thể hơn ta được, ngươi có rõ ràng không, ha ha ha …"
Từ trong tiếng cười điên cuồng hắn rút ra quân bài số 2 bắn về phía Cổ Diêu.
Cổ Diêu khẽ cắn môi, giơ khốn long lên chắn trước mặt Hàn Đan, cho dù là chết hắn cũng muốn chết với phương thức của một dũng sĩ.
Lúc này Hàn đại hộ vốn mất hồn đột nhiên bạo khởi một quyền lên trên quân bài, ngay cả Dương Phong dùng toàn lực cũng không thể ngăn cản được, nhất thời biến thành vô số mảnh vụn.
=============
Lời của tác giả - ta cũng ké theo
Tổng bộ, tổng bộ, đạo tặc gọi tổng bộ, quân địch hỏa lực dày đặc, thân mời bầu phiếu yểm hộ!
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 2 : Sơ Thiệp Giang Hồ
/258
|