Thôi Bất Khứ giật cánh tay, không rút được về.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Dung Khanh lẫn người xung quanh đều đưa mắt nhìn sang.
Mặt Dung Khanh lộ vẻ cổ quái, chỉ cảm thấy thanh niên này cử chỉ nói năng tùy tiện, nếu đối phương trêu đùa một nữ tử xinh đẹp, hắn có thể sớm chặn lại, nhưng bây giờ trên mặt Thôi Bất Khứ có râu, rõ ràng là văn sĩ, lại càng không nói đến thân phận Tả Nguyệt cục, Dung Khanh nhớ tới truyền thuyết khiến người ta nghe mà khiếp đảm kia của Tả Nguyệt cục, trong lòng chỉ có một ý tưởng: Người này thật là gan to bằng trời.
Thậm chí hắn có chút đồng tình với Lý Thập Tứ.
Nếu là Thôi Bất Khứ, bây giờ đương nhiên Lý Thập Tứ đã bị tầm mắt cắt thành mấy chục khối, ném ngay ngắn xuống chảo dầu, nhưng lúc này Thôi Bất Khứ không phải là Thôi Bất Khứ, hắn là Thôi tiên sinh, mưu sĩ của Dung Khanh, mới vừa thể hiện nội liễm trầm mặc đã cho thấy tính cách của hắn hoàn toàn khác với Thôi Bất Khứ.
Thôi tiên sinh lộ ra vẻ mặt tức giận vô hình tựa như bị vũ nhục, lại không kịp chuẩn bị với biến cố: “Sao ngươi có thể như vậy!”
Hắn dùng sức giãy ra khỏi tay đối phương, lúc này rất thuận lợi, nhưng Lý Thập Tứ thuận thế buông ra mà vẫn còn cạ vào lòng bàn tay hắn một chút, khinh bạc mập mờ, như một tay già đời trong chuyện phong nguyệt, trai gái không tha.
“Dung ngự sử, ta và Thôi tiên sinh mới gặp mà như đã quen từ lâu, không biết ngươi có thể bỏ những yêu thích không?” Lý Thập Tứ quay đầu hỏi Dung Khanh. “Ngươi muốn điều kiện gì, chỉ cần nói ra là được.”
“Làm càn, Thôi tiên sinh là người không phải là vật, sao có thể như vậy được, còn không mau lui ra!” Dung Khanh khiển trách, hắn vốn dĩ đã chuẩn bị xong việc đến đây đấu trí, ai ngờ lại có cái tên Lý Thập Tứ không biết từ nơi nào nhô ra, lập tức làm rối loạn bước đi của hắn.
“Thập Tứ Lang, không được vô lễ!”
Trưởng tử Lý gia vội vã chạy tới, mặt đầy vẻ không biết làm sao hành lễ với Dung Khanh, “Dung ngự sử thứ lỗi, em họ ta trước đây lớn lên ở Lạc Dương, cô nhi quả mẫu, nên nuôi thành tính tình càn rỡ không cố kị gì, ngài đại nhân đại lượng chớ so đo với y!”
Mặt Lý Thập Tứ đầy vẻ cà lơ phất phơ: “Anh họ, cái gì mà càn rỡ không cố kị chứ, ta đây gọi là tính tình thật! Ca cơ cả sảnh đường này ta đều không có hứng thú, chỉ có vị tiên sinh này, hắn cũng không phải là vợ con ông cha gì của Dung ngự sử, có yêu thích gì mà không thể bỏ chứ, ta bỏ ra nhiều tiền hơn để Thôi tiên sinh đổi sang chỗ khác làm văn thư, không phải cũng như vậy sao?”
Dung Khanh trầm mặt xuống, cất cao giọng: “Hôm nay Hoàng huyện lệnh mời ta tới là để cho ta đến xem trò khôi hài như vậy sao!”
Lời vừa dứt, Huyện lệnh Hoàng Lược được lại viên vội vàng dẫn đến, người của Lý gia thì liên tục cáo lỗi, dùng sức kéo Lý Thập Tứ về chỗ ngồi.
Lý Thập Tứ vẫn còn lầm bầm lầu bầu ra vẻ không hài lòng lắm, nhưng bị anh em chú bác khiển trách một trận, cũng không dám làm gì nữa, chỉ đưa mắt đi khắp nơi, liên tục nhìn về phía Thôi Bất Khứ, thấy Thôi Bất Khứ phát hiện ra ánh mắt của mình, vô tình hay cố ý nhìn sang, liền nhe răng cười một tiếng với hắn.
Mặt Thôi Bất Khứ không cảm giác, dời tầm mắt đi.
Dung Khanh tuy là khách, nhưng là Ngự sử khâm sai, Huyện lệnh Hoàng Lược nhường ra vị trí chủ nhà, bởi vì Thôi Bất Khứ đi cùng nên cũng được thuận lợi ngồi ở bên cạnh Dung Khanh, nhìn được tổng quát.
Hôm nay tổ chức yến tiệc, người tới đều là vọng tộc địa chủ bản xứ, bọn họ có nhiều ruộng đất, lần này thiên tai nghiêm trọng, lũ lụt vừa qua, năm nay thu được cũng hóa thành hư không, muốn nhận địa tô cũng không được, những người này ai nấy đều cố nâng cao tinh thần để làm như vui vẻ, nhưng đừng nói sơn trân hải vị, cho dù có là gan rồng mật phượng thì chắc cũng chẳng còn tâm trạng gì mà ăn.
Hoàng Lược ngồi ở vị trí thứ hai, cất cao giọng nói: “Vốn bên ngoài thành đang có nạn lụt không ngừng, không tiện để mở tiệc rượu, nhưng mấy vị này đều là danh sĩ của bổn thành, lần này nghe nói Dung ngự sử phụng mệnh tới thị sát, mừng rỡ không thôi, nên mới chủ động bái kiến, lúc này hạ quan mới triệu tập bọn họ đến đây để xin ý kiến thượng quan.”
Ngự sử hạ tuần, đơn giản là hỏi chuyện thiên tai, giám sát giúp nạn thiên tai, lương thực cứu nạn chỉ để ưu tiên cho những nạn dân trôi dạt khắp nơi kia, để tránh có vài người lâm vào đường cùng mà tạo phản, thế gia địa chủ chẳng có chút ích lợi nào cả, cho nên mọi người cũng không mấy hứng thú vói yến hội hôm nay, nghe Hoàng Lược nói gì mà “chủ động bái kiến thì đều thầm mắng Hoàng Lược vỗ mông ngựa, đổi trắng thay đen.
Nhưng Dung Khanh rất là hài lòng với sự thức thời của Hoàng Lược, bởi vì cho dù Hoàng Lược không chủ động mời thì hắn cũng sẽ đưa ra ý muốn gặp vọng tộc trong huyện, hắn phụng mệnh tuần tra, không chỉ phải tra tình hình thiên tai mà còn xem lương thực có thật sự được dùng để giúp nạn thiên tai hay không, địa chủ bản xứ có cấu kết ở bên trong với quan phủ để mưu lợi hay không, hắn lên làm Ngự sử không lâu, đây là lần đầu tiên ra ngoài kinh điều tra, trước khi rời kinh hắn đã đặc biệt đi hỏi thăm một vị tiền bối trên quan trường, nhớ kỹ những việc quan trọng này trong lòng.
Nói tóm lại, biểu hiện của Hoàng Lược vẫn khiến hắn rất hài lòng, ít nhất tối nay cũng không có món ăn trân quý mĩ vị gì, đều là thức ăn tầm thường, đồ chay chiếm đa số, thậm chí có chút mộc mạc, Dung Khanh còn có thể thấy được thức ăn quê hương trong đó, mặc dù biết có thể là Hoàng Lược hỏi thăm trước để cố ý sắp xếp, thế nhưng những món ăn này chỉ là rau trộn đơn giản, cho nên hắn vẫn ăn vui vẻ.
Mọi người thay nhau đi lên mời rượu, trong đó còn có Huyện thừa Lý Duyên cùng Huyện úy Vũ Nghĩa, hắn không làm ra mặt lạnh được, chỉ có theo tình hình mà uống mấy hớp nhỏ, trước khi ảnh hưởng đến thần trí, hắn đã đặt chén rượu xuống, ho nhẹ hai tiếng.
“Lần này mặc dù triều đình gửi lương thực giúp nạn thiên tai, nhưng mà ta cũng đi theo, chính mắt thấy lũ lụt ngút trời, nhà cửa đồng ruộng chìm ngập đếm không hết, vì vậy mà trăm họ trôi giạt khắp nơi cửa nát nhà tan, mặc dù Hoàng huyện lệnh đã để nạn dân vào thành, nhưng chung quy lương thực cứu trợ vẫn có hạn, nhiều nhất là không quá nửa tháng sẽ khô kiệt, nhưng mà khi đó cho dù lũ lụt đã rút, có gieo giống cấy mạ lần nữa thì ít nhất cũng phải mùa xuân sang năm mới có thu hoạch được, trước khi đến lúc đó còn phải chịu qua một mùa đông giá rét.”
Người ở đây đều đã thành tinh, sao cần hắn phải nói nhiều, nghe đến đây thì mọi người liền biết hắn muốn nói gì rồi.
Một tên trung niên họ Đinh lập tức chặn câu chuyện lại: “Dung ngự sử chăm lo dân tình, than trời trách đất, bọn ta rất kính trọng, lần này lũ lụt tới một cái, ruộng đất nhà chúng ta cũng bị lũ lụt cuốn hết sạch, nhưng mẫu thân ta thiện tâm không đành lòng để người làm thuê đói bụng, còn mang lương thực tồn kho ra cho họ ăn, bây giờ nhà đã hết lương thực dư, mắt thấy bên trong quận còn rất nhiều nơi cũng gặp tai ương, lương thực còn phải từ vận chuyển từ bên ngoài quận tới, giá còn đắt hơn vàng, bọn ta thật sự không mua nổi, xin Dung ngự sử giúp chúng ta suy nghĩ vài cách, cứu chúng ta một mạng!”
Trước đây Dung Khanh đã nghe nói Đinh gia là địa chủ lớn nhất huyện, nhà cũng có người làm quan, ông ta vừa mở miệng, những người khác đều rối rít phụ họa.
“Đúng vậy, ruộng đất nhà chúng ta cũng đều bị chìm mất rồi!”
“Nhà ta đã hết sạch lương thực, cầu Ngự sử nghĩ cách để triều đình cho thêm chút lương cứu nạn đi!”
“Dung ngự sử, ngài phải vì dân làm chủ!”
Mồm năm miệng mười ầm ầm lên, Dung Khanh có chút sững sờ, hắn vốn định để địa chủ mang lương thực dư thừa tới quyên góp, lại bị bọn họ giành trước kể khổ, không thể nói tiếp lời này được nữa.
Huyện thừa Lý Duyên đúng lúc nói: “Các vị, Dung ngự sử vừa mới tới không được mấy ngày, hôm nay cho gọi mọi người tới cũng là vì biết tình hình rõ ràng, chư vị có oan tình nổi khổ gì, không bằng trực tiếp thuật lại, nhưng qua tối nay nếu phát hiện có người khua môi múa mép ở bên ngoài để bôi nhọ triều đình, quan phủ sẽ quyết không khoan dung.”
Hoàng Lược mắt lạnh bên cạnh xem kịch vui, ngược lại thì Lý Duyên chủ động ra mặt, Dung Khanh càng có thêm mấy phần hảo cảm với Lý Duyên, hắn đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy một người cất cao giọng nói: “Lý huyện thừa, ngài nói lời nói này, thứ cho tiểu nhân không dám gật bừa!”
Dung Khanh nghe quen tai, theo tiếng nhìn lại, phát hiện người nói chuyện chính là Lý Thập Tứ vừa đùa bỡn Thôi Bất Khứ.
“Hiện ở bên ngoài đang bàn luận sôi nổi, tin vịt nổi lên bốn phía, đều nói triều đình không phát lương xuống mà muốn mọi người tự tìm đường ra, những lời này cũng không phải là chúng ta thả ra ngoài! Ban đầu nhà chúng ta đều cho người làm một ngày ba bữa, hôm nay chỉ có thể giảm thành một ngày hai bữa ăn, phải nói là rất khó khăn, chúng ta cũng không tốt hơn nạn dân bao nhiêu, chỉ là bởi vì ở trong thành, nhất thời không tới mức phải dọn nhà, nếu mưa cứ tiếp tục rơi như vậy nữa, sớm muộn thì lũ lụt cũng ngập vào trong thành, đến lúc đó toàn bộ huyện Quang Thiên cũng toi luôn, là đi hay ở, xin Dung ngự sử nghĩ cách cho chúng ta!”
Lý Thập Tứ tùy tiện nói, không những không ngăn cản, còn ít đi mấy phần cung kính với Dung Khanh, giống hệt như một kẻ ăn chơi trác táng bị chiều hư.
Dung Khanh trầm mặt xuống: “Bây giờ chư vị phải nên đồng tâm hiệp lực, cùng chung ải khó, nhưng ngươi lại ở đây nói đi hay ở, nếu ra trước trận thì chính là nhiễu loạn lòng quân! Nói thật với các ngươi, kho lương của triều đình cũng không phải là lấy hoài không hết, nếu nạn dân không chịu được trời đông giá rét này thì sẽ có rất nhiều người chết đói chết rét, chưa nói các ngươi năm sau không có ai trồng trọt, những người mang lòng bất mãn sẽ dễ tụ tập đám người gây chuyện hơn, đến lúc đó bị thiệt còn không phải là các ngươi sao!”
Mọi người thầm nghĩ, Dung ngự sử vòng vo hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng đi vào vấn đề chính, vẫn muốn đào thuế ruộng từ trong tay vọng tộc địa chủ bản xứ, nhưng sao mọi người có thể dễ giao mạng ra như vậy được, mọi người vẫn trông cậy vào triều đình ra mặt, bớt việc để lo hơn.
Lý Thập Tứ mở miệng lần nữa, nói ra tiếng lòng của những người khác: “Dung ngự sử nói vậy là sai rồi, nếu đến mức kia thì chúng ta có thể dọn đi mà!”
Đinh địa chủ thở dài nói: “Dung ngự sử, chúng ta cũng muốn giúp đỡ quê hương, nhưng bây giờ có lòng mà không đủ lực!”
Những người khác cũng nói: “Đúng vậy, bây giờ chúng ta là ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không có cách nào giúp người khác đâu.”
“Được rồi!” Hoàng Lược rốt cuộc lên tiếng, “Hai năm trước, quận Quang Thiên đã từng quyên lương giảm thuế, cho dù có một ít thiên tai nhỏ thì chúng ta cũng có thể tự cấp tự túc, năm nay bất hạnh gặp nạn lớn, triều đình trừ việc giúp lương ra thì còn cần các vị xuất lực, giống như hai năm trước vậy, định quyên lương miễn thuế, chẳng qua cụ thể giảm thuế như thế nào thì còn cần các vị cùng nhau nghĩ cách.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, vẫn là cái tên Lý Thập Tứ làm người khác chán ghét kia ra mặt: “Hoàng phủ quân, vừa rồi chúng ta đã nói hết rồi, cũng không phải là chúng ta không chịu quyên mà thật sự là không có lương để góp, đừng nói miễn thuế, cho dù triều đình có miễn thuế mười năm sau thì năm nay chúng ta cũng không quyên ra được lương thực đâu!”
Dung Khanh cảm thấy bữa cơm tối nay cực kì hỏng bét.
Hắn vốn tưởng rằng mình đã thăm dò một ít tình huống của huyện Quang Thiên, tối nay có tâm tư muốn ra oai phủ đầu, thậm chí còn muốn ra chút danh tiếng trước mặt Thôi Bất Khứ, đè khí thế của hắn xuống, lại không nghĩ rằng tối nay chỗ nào cũng không thuận theo, không những nhóm địa chủ không phối hợp, những quan viên của huyện Quang Thiên cũng không hề tích cực.
Rốt cuộc là ai đưa cho hắn hai bức vẽ ẩn danh kia, Dung Khanh vốn muốn mượn yến hội này để tìm ra chút đầu mối, ai ngờ phản ứng của nhóm quan viên địa chủ lại khiến hắn rơi vào thế bị động.
Thôi Bất Khứ bên cạnh vẫn không mở miệng, khẳng định đối phương đang cười nhạo mình rồi, Dung Khanh thầm nghĩ, tâm trạng rất buồn bực, số lần uống rượu bất tri bất giác nhiều hơn một chút.
Đương nhiên Thôi Bất Khứ cảm thấy Dung Khanh quá non nớt, tối nay từ đầu tới đuôi đều bị nắm mũi dẫn đi, nhưng sự chú ý của hắn cũng không ở trên người Dung Khanh.
Mới đầu biểu hiện của Lý Thập Tứ rất dễ khiến hắn cho rằng đối phương là Phượng Tiêu giả trang, diện mạo tuổi tác toàn bộ thay đổi thì không kỳ quái lắm, Kiều Tiên cũng có thể làm được, lúc trước bọn họ ở Tây Đột Quyết cũng đã từng dịch dung rồi.
Hơn nữa hành động của Lý Thập Tứ quá mức phách lối, rất giống tác phong của Phượng Tiêu.
Nhưng mà khi hắn nhìn thấy Lý Thập Tứ đi mời rượu Huyện úy Vũ Nghĩa, trên mặt hiện ra vẻ nịnh hót, ý tưởng này lại có chút dao động, bởi vì hình như Phượng Tiêu chưa bao giờ hạ thấp mình với người khác như vậy.
Có thể họ Phượng cà lơ phất phơ, nhìn như không để bất kỳ chuyện gì trên người, nhưng trên thực tế lại cực kì kiêu ngạo, trừ mình ra thì chẳng coi trọng ai cả, muốn y khom lưng cúi đầu với người nào đó thì căn bản là chuyện không thể.
Cho nên, Lý Thập Tứ chỉ là Lý Thập Tứ, hẳn không có chút quan hệ nào với họ Phượng đâu nhỉ?
Thôi Bất Khứ rũ mắt, lần đầu cảm thấy hoang mang với bệnh đa nghi của mình.
Theo lý thuyết, hắn lặng yên không một tiếng động rời kinh thành, lúc này cho dù Phượng Nhị phát hiện hắn không có ở đó thì cũng không khả năng phong tỏa hướng đi của hắn nhanh như vậy được, càng không thể nào đuổi tới nhanh thế, tạo ra một thân phận mới, cho nên hắn cần gì phải sầu muộn nhiều, cần gì phải nhìn thấy ai cũng đều nghĩ đến Phượng Nhị
Trong lúc nhất thời, ngay cả Dung Khanh lẫn người xung quanh đều đưa mắt nhìn sang.
Mặt Dung Khanh lộ vẻ cổ quái, chỉ cảm thấy thanh niên này cử chỉ nói năng tùy tiện, nếu đối phương trêu đùa một nữ tử xinh đẹp, hắn có thể sớm chặn lại, nhưng bây giờ trên mặt Thôi Bất Khứ có râu, rõ ràng là văn sĩ, lại càng không nói đến thân phận Tả Nguyệt cục, Dung Khanh nhớ tới truyền thuyết khiến người ta nghe mà khiếp đảm kia của Tả Nguyệt cục, trong lòng chỉ có một ý tưởng: Người này thật là gan to bằng trời.
Thậm chí hắn có chút đồng tình với Lý Thập Tứ.
Nếu là Thôi Bất Khứ, bây giờ đương nhiên Lý Thập Tứ đã bị tầm mắt cắt thành mấy chục khối, ném ngay ngắn xuống chảo dầu, nhưng lúc này Thôi Bất Khứ không phải là Thôi Bất Khứ, hắn là Thôi tiên sinh, mưu sĩ của Dung Khanh, mới vừa thể hiện nội liễm trầm mặc đã cho thấy tính cách của hắn hoàn toàn khác với Thôi Bất Khứ.
Thôi tiên sinh lộ ra vẻ mặt tức giận vô hình tựa như bị vũ nhục, lại không kịp chuẩn bị với biến cố: “Sao ngươi có thể như vậy!”
Hắn dùng sức giãy ra khỏi tay đối phương, lúc này rất thuận lợi, nhưng Lý Thập Tứ thuận thế buông ra mà vẫn còn cạ vào lòng bàn tay hắn một chút, khinh bạc mập mờ, như một tay già đời trong chuyện phong nguyệt, trai gái không tha.
“Dung ngự sử, ta và Thôi tiên sinh mới gặp mà như đã quen từ lâu, không biết ngươi có thể bỏ những yêu thích không?” Lý Thập Tứ quay đầu hỏi Dung Khanh. “Ngươi muốn điều kiện gì, chỉ cần nói ra là được.”
“Làm càn, Thôi tiên sinh là người không phải là vật, sao có thể như vậy được, còn không mau lui ra!” Dung Khanh khiển trách, hắn vốn dĩ đã chuẩn bị xong việc đến đây đấu trí, ai ngờ lại có cái tên Lý Thập Tứ không biết từ nơi nào nhô ra, lập tức làm rối loạn bước đi của hắn.
“Thập Tứ Lang, không được vô lễ!”
Trưởng tử Lý gia vội vã chạy tới, mặt đầy vẻ không biết làm sao hành lễ với Dung Khanh, “Dung ngự sử thứ lỗi, em họ ta trước đây lớn lên ở Lạc Dương, cô nhi quả mẫu, nên nuôi thành tính tình càn rỡ không cố kị gì, ngài đại nhân đại lượng chớ so đo với y!”
Mặt Lý Thập Tứ đầy vẻ cà lơ phất phơ: “Anh họ, cái gì mà càn rỡ không cố kị chứ, ta đây gọi là tính tình thật! Ca cơ cả sảnh đường này ta đều không có hứng thú, chỉ có vị tiên sinh này, hắn cũng không phải là vợ con ông cha gì của Dung ngự sử, có yêu thích gì mà không thể bỏ chứ, ta bỏ ra nhiều tiền hơn để Thôi tiên sinh đổi sang chỗ khác làm văn thư, không phải cũng như vậy sao?”
Dung Khanh trầm mặt xuống, cất cao giọng: “Hôm nay Hoàng huyện lệnh mời ta tới là để cho ta đến xem trò khôi hài như vậy sao!”
Lời vừa dứt, Huyện lệnh Hoàng Lược được lại viên vội vàng dẫn đến, người của Lý gia thì liên tục cáo lỗi, dùng sức kéo Lý Thập Tứ về chỗ ngồi.
Lý Thập Tứ vẫn còn lầm bầm lầu bầu ra vẻ không hài lòng lắm, nhưng bị anh em chú bác khiển trách một trận, cũng không dám làm gì nữa, chỉ đưa mắt đi khắp nơi, liên tục nhìn về phía Thôi Bất Khứ, thấy Thôi Bất Khứ phát hiện ra ánh mắt của mình, vô tình hay cố ý nhìn sang, liền nhe răng cười một tiếng với hắn.
Mặt Thôi Bất Khứ không cảm giác, dời tầm mắt đi.
Dung Khanh tuy là khách, nhưng là Ngự sử khâm sai, Huyện lệnh Hoàng Lược nhường ra vị trí chủ nhà, bởi vì Thôi Bất Khứ đi cùng nên cũng được thuận lợi ngồi ở bên cạnh Dung Khanh, nhìn được tổng quát.
Hôm nay tổ chức yến tiệc, người tới đều là vọng tộc địa chủ bản xứ, bọn họ có nhiều ruộng đất, lần này thiên tai nghiêm trọng, lũ lụt vừa qua, năm nay thu được cũng hóa thành hư không, muốn nhận địa tô cũng không được, những người này ai nấy đều cố nâng cao tinh thần để làm như vui vẻ, nhưng đừng nói sơn trân hải vị, cho dù có là gan rồng mật phượng thì chắc cũng chẳng còn tâm trạng gì mà ăn.
Hoàng Lược ngồi ở vị trí thứ hai, cất cao giọng nói: “Vốn bên ngoài thành đang có nạn lụt không ngừng, không tiện để mở tiệc rượu, nhưng mấy vị này đều là danh sĩ của bổn thành, lần này nghe nói Dung ngự sử phụng mệnh tới thị sát, mừng rỡ không thôi, nên mới chủ động bái kiến, lúc này hạ quan mới triệu tập bọn họ đến đây để xin ý kiến thượng quan.”
Ngự sử hạ tuần, đơn giản là hỏi chuyện thiên tai, giám sát giúp nạn thiên tai, lương thực cứu nạn chỉ để ưu tiên cho những nạn dân trôi dạt khắp nơi kia, để tránh có vài người lâm vào đường cùng mà tạo phản, thế gia địa chủ chẳng có chút ích lợi nào cả, cho nên mọi người cũng không mấy hứng thú vói yến hội hôm nay, nghe Hoàng Lược nói gì mà “chủ động bái kiến thì đều thầm mắng Hoàng Lược vỗ mông ngựa, đổi trắng thay đen.
Nhưng Dung Khanh rất là hài lòng với sự thức thời của Hoàng Lược, bởi vì cho dù Hoàng Lược không chủ động mời thì hắn cũng sẽ đưa ra ý muốn gặp vọng tộc trong huyện, hắn phụng mệnh tuần tra, không chỉ phải tra tình hình thiên tai mà còn xem lương thực có thật sự được dùng để giúp nạn thiên tai hay không, địa chủ bản xứ có cấu kết ở bên trong với quan phủ để mưu lợi hay không, hắn lên làm Ngự sử không lâu, đây là lần đầu tiên ra ngoài kinh điều tra, trước khi rời kinh hắn đã đặc biệt đi hỏi thăm một vị tiền bối trên quan trường, nhớ kỹ những việc quan trọng này trong lòng.
Nói tóm lại, biểu hiện của Hoàng Lược vẫn khiến hắn rất hài lòng, ít nhất tối nay cũng không có món ăn trân quý mĩ vị gì, đều là thức ăn tầm thường, đồ chay chiếm đa số, thậm chí có chút mộc mạc, Dung Khanh còn có thể thấy được thức ăn quê hương trong đó, mặc dù biết có thể là Hoàng Lược hỏi thăm trước để cố ý sắp xếp, thế nhưng những món ăn này chỉ là rau trộn đơn giản, cho nên hắn vẫn ăn vui vẻ.
Mọi người thay nhau đi lên mời rượu, trong đó còn có Huyện thừa Lý Duyên cùng Huyện úy Vũ Nghĩa, hắn không làm ra mặt lạnh được, chỉ có theo tình hình mà uống mấy hớp nhỏ, trước khi ảnh hưởng đến thần trí, hắn đã đặt chén rượu xuống, ho nhẹ hai tiếng.
“Lần này mặc dù triều đình gửi lương thực giúp nạn thiên tai, nhưng mà ta cũng đi theo, chính mắt thấy lũ lụt ngút trời, nhà cửa đồng ruộng chìm ngập đếm không hết, vì vậy mà trăm họ trôi giạt khắp nơi cửa nát nhà tan, mặc dù Hoàng huyện lệnh đã để nạn dân vào thành, nhưng chung quy lương thực cứu trợ vẫn có hạn, nhiều nhất là không quá nửa tháng sẽ khô kiệt, nhưng mà khi đó cho dù lũ lụt đã rút, có gieo giống cấy mạ lần nữa thì ít nhất cũng phải mùa xuân sang năm mới có thu hoạch được, trước khi đến lúc đó còn phải chịu qua một mùa đông giá rét.”
Người ở đây đều đã thành tinh, sao cần hắn phải nói nhiều, nghe đến đây thì mọi người liền biết hắn muốn nói gì rồi.
Một tên trung niên họ Đinh lập tức chặn câu chuyện lại: “Dung ngự sử chăm lo dân tình, than trời trách đất, bọn ta rất kính trọng, lần này lũ lụt tới một cái, ruộng đất nhà chúng ta cũng bị lũ lụt cuốn hết sạch, nhưng mẫu thân ta thiện tâm không đành lòng để người làm thuê đói bụng, còn mang lương thực tồn kho ra cho họ ăn, bây giờ nhà đã hết lương thực dư, mắt thấy bên trong quận còn rất nhiều nơi cũng gặp tai ương, lương thực còn phải từ vận chuyển từ bên ngoài quận tới, giá còn đắt hơn vàng, bọn ta thật sự không mua nổi, xin Dung ngự sử giúp chúng ta suy nghĩ vài cách, cứu chúng ta một mạng!”
Trước đây Dung Khanh đã nghe nói Đinh gia là địa chủ lớn nhất huyện, nhà cũng có người làm quan, ông ta vừa mở miệng, những người khác đều rối rít phụ họa.
“Đúng vậy, ruộng đất nhà chúng ta cũng đều bị chìm mất rồi!”
“Nhà ta đã hết sạch lương thực, cầu Ngự sử nghĩ cách để triều đình cho thêm chút lương cứu nạn đi!”
“Dung ngự sử, ngài phải vì dân làm chủ!”
Mồm năm miệng mười ầm ầm lên, Dung Khanh có chút sững sờ, hắn vốn định để địa chủ mang lương thực dư thừa tới quyên góp, lại bị bọn họ giành trước kể khổ, không thể nói tiếp lời này được nữa.
Huyện thừa Lý Duyên đúng lúc nói: “Các vị, Dung ngự sử vừa mới tới không được mấy ngày, hôm nay cho gọi mọi người tới cũng là vì biết tình hình rõ ràng, chư vị có oan tình nổi khổ gì, không bằng trực tiếp thuật lại, nhưng qua tối nay nếu phát hiện có người khua môi múa mép ở bên ngoài để bôi nhọ triều đình, quan phủ sẽ quyết không khoan dung.”
Hoàng Lược mắt lạnh bên cạnh xem kịch vui, ngược lại thì Lý Duyên chủ động ra mặt, Dung Khanh càng có thêm mấy phần hảo cảm với Lý Duyên, hắn đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy một người cất cao giọng nói: “Lý huyện thừa, ngài nói lời nói này, thứ cho tiểu nhân không dám gật bừa!”
Dung Khanh nghe quen tai, theo tiếng nhìn lại, phát hiện người nói chuyện chính là Lý Thập Tứ vừa đùa bỡn Thôi Bất Khứ.
“Hiện ở bên ngoài đang bàn luận sôi nổi, tin vịt nổi lên bốn phía, đều nói triều đình không phát lương xuống mà muốn mọi người tự tìm đường ra, những lời này cũng không phải là chúng ta thả ra ngoài! Ban đầu nhà chúng ta đều cho người làm một ngày ba bữa, hôm nay chỉ có thể giảm thành một ngày hai bữa ăn, phải nói là rất khó khăn, chúng ta cũng không tốt hơn nạn dân bao nhiêu, chỉ là bởi vì ở trong thành, nhất thời không tới mức phải dọn nhà, nếu mưa cứ tiếp tục rơi như vậy nữa, sớm muộn thì lũ lụt cũng ngập vào trong thành, đến lúc đó toàn bộ huyện Quang Thiên cũng toi luôn, là đi hay ở, xin Dung ngự sử nghĩ cách cho chúng ta!”
Lý Thập Tứ tùy tiện nói, không những không ngăn cản, còn ít đi mấy phần cung kính với Dung Khanh, giống hệt như một kẻ ăn chơi trác táng bị chiều hư.
Dung Khanh trầm mặt xuống: “Bây giờ chư vị phải nên đồng tâm hiệp lực, cùng chung ải khó, nhưng ngươi lại ở đây nói đi hay ở, nếu ra trước trận thì chính là nhiễu loạn lòng quân! Nói thật với các ngươi, kho lương của triều đình cũng không phải là lấy hoài không hết, nếu nạn dân không chịu được trời đông giá rét này thì sẽ có rất nhiều người chết đói chết rét, chưa nói các ngươi năm sau không có ai trồng trọt, những người mang lòng bất mãn sẽ dễ tụ tập đám người gây chuyện hơn, đến lúc đó bị thiệt còn không phải là các ngươi sao!”
Mọi người thầm nghĩ, Dung ngự sử vòng vo hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng đi vào vấn đề chính, vẫn muốn đào thuế ruộng từ trong tay vọng tộc địa chủ bản xứ, nhưng sao mọi người có thể dễ giao mạng ra như vậy được, mọi người vẫn trông cậy vào triều đình ra mặt, bớt việc để lo hơn.
Lý Thập Tứ mở miệng lần nữa, nói ra tiếng lòng của những người khác: “Dung ngự sử nói vậy là sai rồi, nếu đến mức kia thì chúng ta có thể dọn đi mà!”
Đinh địa chủ thở dài nói: “Dung ngự sử, chúng ta cũng muốn giúp đỡ quê hương, nhưng bây giờ có lòng mà không đủ lực!”
Những người khác cũng nói: “Đúng vậy, bây giờ chúng ta là ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không có cách nào giúp người khác đâu.”
“Được rồi!” Hoàng Lược rốt cuộc lên tiếng, “Hai năm trước, quận Quang Thiên đã từng quyên lương giảm thuế, cho dù có một ít thiên tai nhỏ thì chúng ta cũng có thể tự cấp tự túc, năm nay bất hạnh gặp nạn lớn, triều đình trừ việc giúp lương ra thì còn cần các vị xuất lực, giống như hai năm trước vậy, định quyên lương miễn thuế, chẳng qua cụ thể giảm thuế như thế nào thì còn cần các vị cùng nhau nghĩ cách.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, vẫn là cái tên Lý Thập Tứ làm người khác chán ghét kia ra mặt: “Hoàng phủ quân, vừa rồi chúng ta đã nói hết rồi, cũng không phải là chúng ta không chịu quyên mà thật sự là không có lương để góp, đừng nói miễn thuế, cho dù triều đình có miễn thuế mười năm sau thì năm nay chúng ta cũng không quyên ra được lương thực đâu!”
Dung Khanh cảm thấy bữa cơm tối nay cực kì hỏng bét.
Hắn vốn tưởng rằng mình đã thăm dò một ít tình huống của huyện Quang Thiên, tối nay có tâm tư muốn ra oai phủ đầu, thậm chí còn muốn ra chút danh tiếng trước mặt Thôi Bất Khứ, đè khí thế của hắn xuống, lại không nghĩ rằng tối nay chỗ nào cũng không thuận theo, không những nhóm địa chủ không phối hợp, những quan viên của huyện Quang Thiên cũng không hề tích cực.
Rốt cuộc là ai đưa cho hắn hai bức vẽ ẩn danh kia, Dung Khanh vốn muốn mượn yến hội này để tìm ra chút đầu mối, ai ngờ phản ứng của nhóm quan viên địa chủ lại khiến hắn rơi vào thế bị động.
Thôi Bất Khứ bên cạnh vẫn không mở miệng, khẳng định đối phương đang cười nhạo mình rồi, Dung Khanh thầm nghĩ, tâm trạng rất buồn bực, số lần uống rượu bất tri bất giác nhiều hơn một chút.
Đương nhiên Thôi Bất Khứ cảm thấy Dung Khanh quá non nớt, tối nay từ đầu tới đuôi đều bị nắm mũi dẫn đi, nhưng sự chú ý của hắn cũng không ở trên người Dung Khanh.
Mới đầu biểu hiện của Lý Thập Tứ rất dễ khiến hắn cho rằng đối phương là Phượng Tiêu giả trang, diện mạo tuổi tác toàn bộ thay đổi thì không kỳ quái lắm, Kiều Tiên cũng có thể làm được, lúc trước bọn họ ở Tây Đột Quyết cũng đã từng dịch dung rồi.
Hơn nữa hành động của Lý Thập Tứ quá mức phách lối, rất giống tác phong của Phượng Tiêu.
Nhưng mà khi hắn nhìn thấy Lý Thập Tứ đi mời rượu Huyện úy Vũ Nghĩa, trên mặt hiện ra vẻ nịnh hót, ý tưởng này lại có chút dao động, bởi vì hình như Phượng Tiêu chưa bao giờ hạ thấp mình với người khác như vậy.
Có thể họ Phượng cà lơ phất phơ, nhìn như không để bất kỳ chuyện gì trên người, nhưng trên thực tế lại cực kì kiêu ngạo, trừ mình ra thì chẳng coi trọng ai cả, muốn y khom lưng cúi đầu với người nào đó thì căn bản là chuyện không thể.
Cho nên, Lý Thập Tứ chỉ là Lý Thập Tứ, hẳn không có chút quan hệ nào với họ Phượng đâu nhỉ?
Thôi Bất Khứ rũ mắt, lần đầu cảm thấy hoang mang với bệnh đa nghi của mình.
Theo lý thuyết, hắn lặng yên không một tiếng động rời kinh thành, lúc này cho dù Phượng Nhị phát hiện hắn không có ở đó thì cũng không khả năng phong tỏa hướng đi của hắn nhanh như vậy được, càng không thể nào đuổi tới nhanh thế, tạo ra một thân phận mới, cho nên hắn cần gì phải sầu muộn nhiều, cần gì phải nhìn thấy ai cũng đều nghĩ đến Phượng Nhị
/191
|