Ngay lúc Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ đang ở Lâm Lang các chờ Thiên Trì Ngọc Đảm xuất hiện, tại Xuân Hương phường trong thành Lục Công lại nghênh đón một vị khách kì quái.
Nói kỳ quái, là bởi vì đối phương cạo đầu trọc, tay cầm phật châu, nói hắn là hòa thượng, rõ ràng ăn mặc thường phục, nói hắn không phải hòa thượng, vẻ mặt lại như giếng cổ không gợn sóng, không giống như vào đây để tiêu khiển giải trí, mà giống vào truyền kinh giảng đạo cho người ta hơn.
Phường chủ Tiết nương tử nghênh đón khách nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu thấy khách nhân kì quái như thế, nghe nói đối phương không màng tới gác cổng, một hai phải xông tới, nàng đành phải tùy tiện búi tóc, ngáp dài, ra ngoài cùng hộ viện.
Hai bên vừa đối mặt, Tiết nương tử sửng sốt một chút, vội áp hỏa khí xuống vài phần, thay bằng một gương mặt tươi cười.
“Vị lang quân này, Xuân Hương phường chúng ta ban ngày không tiếp khách, ngài nếu có ý, không ngại chờ sau giờ Dậu(*) rồi tới.”
(*)Giờ Dậu: từ 17 đến 19 giờ tối.
Trưởng Tôn Bồ Đề nói: “Nghe nói Vân Vân tiểu nương tử một vũ điệu chấn động nửa thành, ta đặc biệt sang đây gặp nàng.”
Tiết nương tử che miệng cười một tiếng: “Vân Vân tiểu nương tử, chỉ sợ giờ này còn lười khởi hoạ nga mi(*)!”
(*)Khởi họa nga mi: trích trong bài “Bồ tát man” của Ôn Đình Quân thời Mãn Đường, dịch nghĩa nôm na là vẽ lông mày.
Nếu khách quen của Xuân Hương phường ở đây, nhìn thấy Tiết nương tử từ trước đến giờ cay nghiệt nóng nảy lại khách khí với một người không hiểu quy củ như vậy, chỉ sợ sẽ bị dọa rớt cằm, nhưng đối với Tiết nương tử mà nói, cho dù nàng gặp vô số người, Trưởng Tôn Bồ Đề anh tuấn, cũng đã khiến tức tối khi bị gọi rời giường sớm của nàng thay bằng một bộ mặt vui vẻ chào đón.
Trưởng Tôn Bồ Đề khẽ cau mày: “Nhưng ta chẳng qua chỉ đi ngang qua Lục Công thành, buổi tối phải đi rồi, không thể cho ta gặp nàng một chút sao?”
Hắn cầm một cái túi gấm, đưa cho Tiết nương tử.
Tiết nương tử nhận lấy mở ra, nhất thời sửng sốt một chút.
Trong túi tất cả đều là Nam Hải Kim Châu tròn vo nặng trĩu, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Trưởng Tôn Bồ Đề anh tuấn cộng thêm một túi Kim Châu này, đừng nói muốn Vân Vân tiểu nương tử đi theo, dù là muốn Tiết nương tử đích thân ra trận, nàng cũng sẽ không nói hai lời.
“Lang quân mau vào trong, ta đi gọi Vân Vân!”
Trưởng Tôn Bồ Đề khẽ gật đầu, ánh mắt không dấu vết quét qua trước phòng, một bóng người nhẹ nhàng chợt lóe lên, rất nhanh lại biến mất ở trong tầm mắt.
Nếu như muốn che giấu tai mắt người khác, đương nhiên ban đêm tới mới là tốt nhất, khi đó Xuân Hương phường người đến người đi, y hương tấn ảnh(*), dễ che giấu hành tung nhất.
(*)Y hương tấn ảnh ý chỉ quần áo vô cùng hoa lệ của cô gái.
Nhưng ban đêm đồng thời cũng là thời điểm đối phương dễ dàng nhất ẩn núp nhất, Kiều Tiên và Trưởng Tôn sau khi thương lượng, đều cho rằng đến vào ban ngày, ngược đường mà đi, dễ đánh đối phương một cái trở tay không kịp, nói không chừng còn có thể dụ rắn ra khỏi hang.
Xuân Hương Phường lầu các trùng trùng, hành lang gấp khúc, ám hương mơ hồ, quả thực có cảm giác khuê phòng tàng kiều, Trưởng Tôn đi sau Tiết nương tử, nghĩ nơi này cực dễ giấu người, cho dù là cao thủ võ công đến đây tìm, chỉ cần đối phương nín thở lặng im, giấu mình sau lớp chim cá trùng trùng này, thật đúng là chưa chắc có thể tìm được.
“Đây là chỗ Vân Vân ở, ngươi tự mình lên đi, nàng có thể còn chưa thức dậy.” Tiết nương tử cười nói.
Vị Vân Vân tiểu nương tử này mặc dù vừa bán nghệ không bán thân, không phải muốn là được, nhưng Trưởng Tôn quả thực rộng rãi, ra tay chính là một túi Kim Châu, chớ nói một Vân Vân, cho dù mười Vân Vân cũng được.
Tiết nương tử dứt lời, xoay người rời đi, Trưởng Tôn gõ hai cái, cửa rất nhanh đã mở ra, một thiếu nữ nhìn thấy hắn đứng ở cửa.
Trưởng Tôn Bồ Đề nói: “Ta đến tìm Vân Vân.”
Thiếu nữ hơi giận: “Ngươi thật là không hiểu quy củ, nương tử ban ngày không tiếp khách, mau mau rời đi, nếu không ta sẽ gọi người đấy.”
Trưởng tôn: “Là Tiết nương tử đưa ta tới.”
Thiếu nữ sửng sốt một chút, vẻ giận dữ ngay sau đó hóa thành bi ai, nhưng chợt lóe rồi biến mất, nàng bình tĩnh nói: “Vậy lang quân mau vào đi, làm phiền ngài ngồi chờ một chút, Vân Vân nương tử còn chưa dậy, ta đi đánh thức nàng.”
Trưởng Tôn gật đầu: “Làm phiền.”
Nói vậy tất nhiên là hao phí tâm tư trang điểm rồi, Trưởng Tôn nhìn quanh bốn phía, thấy phía trước cửa sổ có một bình hoa mai vàng, hắn đang nghĩ ngày xuân lấy đâu ra hoa mai, tiến lên nhìn, mới biết là hoa lụa, chỉ là làm rất tốt, tô màu đều đều, hơi có hứng thú, lấy lấy giả thay thật.
“Đẹp sao?” Phía sau truyền đến giọng của nữ tử, uyển chuyển êm tai.
“Đẹp.” Trưởng tôn Bồ Đề quay đầu lại, “Đây là ngươi làm?”
Vân Vân cười không nói, tùy ý vén một lọn tóc xanh lên, ảo mỏng mặc ngoài y phục, lỏng lẻo, có vẻ lười biếng phong tình.
“Đẹp thì tốt, cần gì phải quan tâm xuất xứ? Sao lang quân lại đến giữa ban ngày, Tiết nương tử lại không ngăn trở sao?”
Trưởng Tôn Bồ Đề lời ít ý nhiều: “Một túi Kim Châu.”
Vân Vân nghe một lần là hiểu, nàng tự cười một tiếng: “Khó trách Tiết nương tử chịu phá lệ vì ngươi.”
Dứt lời nàng chủ động cầm tay Trưởng Tôn, tựa sát vào.
Không cần biết dáng múa của vị Vân Vân tiểu nương tử này nghiêng nước nghiêng thành bao nhiêu, rất nhiều người vì vậy mà vung tiền như rác, nói cho cùng vẫn bởi vì bản thân nàng, nhuyễn ngọc ôn hương mà nơi khác khó tùy tiện lấy được, nhưng thật ra những người chạy theo như vịt kia, tất nhiên phần lớn đều để có hư vinh độc chiếm.
Vân Vân cũng rất rõ điều này, nên cũng không làm bộ làm tịch như những hoa khôi nhạc phường khác.
Nhưng Trưởng Tôn Bồ Đề lại đẩy tay nàng ra.
“Ta muốn xem ngươi khiêu vũ.”
Vân Vân cười hì hì một cái: “Lang quân chẳng lẽ xấu hổ, muốn thưởng vũ nhạc trước? Cũng được, nhưng bây giờ không có đào kép phụ họa, chỉ có thể để thị nữ của ta đến gảy tỳ bà.”
Trưởng Tôn Bồ Đề nói: “Ta không xấu hổ, cũng không cố làm thanh cao, chẳng qua chỉ đơn thuần muốn nhìn ngươi nhảy một bản.”
Vẻ mặt hắn bình thản, ngay cả nụ cười cũng không có, nhưng lời nói lại đáng tin hơn chút.
“Cái trâm vàng này, ngươi còn nhớ không?” Trưởng Tôn lấy một cái trâm từ trong tay áo ra đưa cho nàng.
Ban đầu vẻ mặt Vân Vân lơ mơ, sau đó dần thay đổi, tựa như nhớ ra điều gì.
“Ngươi có phải là người ở hẻm đầu đông kia…”
Trưởng Tôn gật gật đầu: “Tám năm trước, một thiếu niên lưu lạc đầu đường, đói khổ lạnh lẽo, thiếu chút nữa sẽ chết, là ngươi cho hắn một cái trâm vàng, bảo hắn đi cầm đồ, vượt qua cửa ải khó khăn. Sau này hắn có tiền, liền chuộc lại cây trâm này, vẫn luôn mang theo bên người, hôm nay đặc biệt tới trả lại, trả lại ngươi một đoạn trước sau vẹn toàn.”
Vân Vân nhìn chằm chằm cây trâm vàng kia hồi lâu, nước mắt dần dần tràn đầy trong mắt, cuối cùng nhỏ xuống lòng bàn tay Trưởng Tôn Bồ Đề.
“Tám năm, ngươi đã là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, nhưng ta đã già rồi.”
Trưởng Tôn nói: “Ngươi nếu nguyện ý, ta có thể chuộc thân cho ngươi.”
Vân Vân lau nước mắt, lắc đầu cười nói: “Ta thích cuộc sống như thế này, vạn người theo dõi, say trong vàng son, ngươi không cần nhọc lòng vì ta, cây trâm vàng này, ngươi giữ lại làm kỉ niệm đi, ngươi muốn xem điệu gì, ta nhảy cho ngươi.”
Qua khúc nhạc đệm nho nhỏ này, thái độ của Vân Vân tiểu nương tử đối với Trưởng Tôn Bồ Đề, đã thêm mấy phần thân cận, không hời hợt khách khí giống như ban đầu nữa.
Trưởng Tôn nhìn nàng một cái thật lâu, cất trâm vàng vào trong tay áo.”
“Vậy thì nhảy một điệu Say Gió Đông đi.”
…
Trong Lâm Lang các, gần như tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên, cảnh tượng an tĩnh nhất thời sôi trào lên, không ít người duỗi dài cổ nhìn khối ngọc thạch trong suốt, rực rỡ lung linh trong tay thị nữ.
Không cần người Lâm Lang Các giới thiệu, cũng không cần phải là người nghiên cứu về ngọc thạch, đều có thể biết đây là bảo bối.
“Thiên Trì Ngọc Đảm, là như vậy?” Bùi Kinh Chập không nhịn được lên tiếng.
Bọn họ cũng đã từng suy đoán, Thiên Trì Ngọc Đảm rất có thể sẽ xuất hiện trong đấu giá của Lâm Lang các, nhưng ai cũng không nghĩ đến sẽ xuất hiện quang minh chính đại như vậy, nếu như lúc này Giải Kiếm phủ ra mặt lấy ngọc thạch đi, không phải đối phương phí hết tâm tư đều thất bại sao?
“Có phải là giả không?” Ngay sau đó hắn lại nghĩ đến khả năng này.
Nếu Lâm Lang các đã mang thứ này ra, bây giờ muốn bọn họ thu hồi lại, hiển nhiên là không kịp rồi, bất kể thật hay giả, trước hết phải lấy về tay mới có thể giám định.
“Bởi vật này không rõ lai lịch, Lâm Lang các không dám kết luận, cho nên giá khởi điểm sẽ thấp hơn các bảo vật khác, tạm thời là năm quan, khách quý xin mời ra giá.”
Tiếng nói của người trung niên vừa dứt, đã có người nâng lên sáu quan, giá cả tăng dần, chỉ chốc lát sau đã có người ra giá năm mươi quan, nhưng tình hình vẫn sôi sục như cũ, âm thanh tăng giá liên tục vang lên, mắt thấy không thể kết thúc trong chớp mắt, ngay cả Lâm Ung vẫn luôn án binh bất động, lúc này cũng gia nhập hàng ngũ đấu giá, trực tiếp ra giá một trăm quan, nhưng ngay sau đó lại có người nâng giá lên.
“Lang quân, vậy chúng ta ——” Bùi Kinh Chập không nhịn được hỏi Phượng Tiêu.
Một khối bảo ngọc như vậy, cho dù không phải Thiên Trì Ngọc Đảm, chắc cũng sẽ dẫn đến vô số người tranh nhau cướp đoạt, huống chi tin Thiên Trì Ngọc Đảm mất trộm đã sớm âm thầm truyền ra ngoài, không ít người tin tức linh thông tự nhiên nghe được tiếng gió, mới có thể khiến cho khối bảo ngọc này khiến người ta phải nóng mắt hơn nhiều so với các vật phẩm trước.
Phượng Tiêu nói: “Chờ một chút.”
Cứ như vậy, đến thời điểm giá được nâng lên thành ba ngàn lượng bạc trắng, mắt thấy người tăng giá vẫn rục rịch như cũ, Bùi Kinh Chập được Phượng Tiêu bày mưu tính kế, trực tiếp ra năm ngàn lượng bạc trắng, cộng thêm mười viên Nam Hải Kim Châu.
Tình cảnh lập tức an tĩnh lại.
Rất nhiều người theo tiếng Bùi Kinh Chập nhìn về phía này.
Thôi Bất Khứ cuộn áo khoác lại, cơ thể hơi rúc bên trong, tránh được rất nhiều ánh mắt không cần thiết.
Phượng Tiêu còn cố ý lại gần: “Cũng không phải là tiểu nương tử, sao lại xấu hổ như thế, ngay cả người cũng không thấy nữa rồi?”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Ngươi nổi tiếng như thế, ta sợ ở chung một chỗ với ngươi, tối ngủ ngay cả mất đầu cũng không biết.”
Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng, đưa tay vòng qua eo hắn, mập mờ nói: “Vậy ngươi có thể chung chăn gối cùng ta a, ta bảo vệ ngươi vô tư không lo!”
Thôi Bất Khứ như đoán được bỗng nhiên đứng dậy, lấy tư thế sét đánh không kịp bịt tai cho Phượng Tiêu một cái tát, tốc độc cực nhanh, ngay cả cao thủ võ lâm như Phượng Tiêu cũng không kịp phản ứng, thế đánh được một nửa mới tránh về phía sau.
“Thứ đăng đồ tử mặt dày vô sỉ nhà ngươi, đã chiếm muội muội của ta rồi, thậm chí ngay cả ta cũng không buông tha, bần đạo cũng đã trốn đến tận Lục Công thành, còn không thoát khỏi ngươi, chẳng lẽ trên đời này không có vương pháp sao?”
Dưới con mắt mọi người, Thôi Bất Khứ vẻ mặt nghiêm khắc, lẫm liệt không thể xâm phạm, một khuôn mặt càng tức giận đến trắng bệch, khiến người ta nghĩ đến cây trúc trong tuyết, bẻ mà không gãy.
Phượng Tiêu: …
Y không nghĩ tới Thôi Bất Khứ một đường ẩn nhẫn không phát, nhưng lại đợi đến lúc này, dưới con mắt của vạn người, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Phượng Tiêu đều thay đổi.
Phượng Tiêu nghĩ trong đầu, đúng là lật thuyền trong mương, một hồi, đùa quá trớn rồi.
Nói kỳ quái, là bởi vì đối phương cạo đầu trọc, tay cầm phật châu, nói hắn là hòa thượng, rõ ràng ăn mặc thường phục, nói hắn không phải hòa thượng, vẻ mặt lại như giếng cổ không gợn sóng, không giống như vào đây để tiêu khiển giải trí, mà giống vào truyền kinh giảng đạo cho người ta hơn.
Phường chủ Tiết nương tử nghênh đón khách nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu thấy khách nhân kì quái như thế, nghe nói đối phương không màng tới gác cổng, một hai phải xông tới, nàng đành phải tùy tiện búi tóc, ngáp dài, ra ngoài cùng hộ viện.
Hai bên vừa đối mặt, Tiết nương tử sửng sốt một chút, vội áp hỏa khí xuống vài phần, thay bằng một gương mặt tươi cười.
“Vị lang quân này, Xuân Hương phường chúng ta ban ngày không tiếp khách, ngài nếu có ý, không ngại chờ sau giờ Dậu(*) rồi tới.”
(*)Giờ Dậu: từ 17 đến 19 giờ tối.
Trưởng Tôn Bồ Đề nói: “Nghe nói Vân Vân tiểu nương tử một vũ điệu chấn động nửa thành, ta đặc biệt sang đây gặp nàng.”
Tiết nương tử che miệng cười một tiếng: “Vân Vân tiểu nương tử, chỉ sợ giờ này còn lười khởi hoạ nga mi(*)!”
(*)Khởi họa nga mi: trích trong bài “Bồ tát man” của Ôn Đình Quân thời Mãn Đường, dịch nghĩa nôm na là vẽ lông mày.
Nếu khách quen của Xuân Hương phường ở đây, nhìn thấy Tiết nương tử từ trước đến giờ cay nghiệt nóng nảy lại khách khí với một người không hiểu quy củ như vậy, chỉ sợ sẽ bị dọa rớt cằm, nhưng đối với Tiết nương tử mà nói, cho dù nàng gặp vô số người, Trưởng Tôn Bồ Đề anh tuấn, cũng đã khiến tức tối khi bị gọi rời giường sớm của nàng thay bằng một bộ mặt vui vẻ chào đón.
Trưởng Tôn Bồ Đề khẽ cau mày: “Nhưng ta chẳng qua chỉ đi ngang qua Lục Công thành, buổi tối phải đi rồi, không thể cho ta gặp nàng một chút sao?”
Hắn cầm một cái túi gấm, đưa cho Tiết nương tử.
Tiết nương tử nhận lấy mở ra, nhất thời sửng sốt một chút.
Trong túi tất cả đều là Nam Hải Kim Châu tròn vo nặng trĩu, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Trưởng Tôn Bồ Đề anh tuấn cộng thêm một túi Kim Châu này, đừng nói muốn Vân Vân tiểu nương tử đi theo, dù là muốn Tiết nương tử đích thân ra trận, nàng cũng sẽ không nói hai lời.
“Lang quân mau vào trong, ta đi gọi Vân Vân!”
Trưởng Tôn Bồ Đề khẽ gật đầu, ánh mắt không dấu vết quét qua trước phòng, một bóng người nhẹ nhàng chợt lóe lên, rất nhanh lại biến mất ở trong tầm mắt.
Nếu như muốn che giấu tai mắt người khác, đương nhiên ban đêm tới mới là tốt nhất, khi đó Xuân Hương phường người đến người đi, y hương tấn ảnh(*), dễ che giấu hành tung nhất.
(*)Y hương tấn ảnh ý chỉ quần áo vô cùng hoa lệ của cô gái.
Nhưng ban đêm đồng thời cũng là thời điểm đối phương dễ dàng nhất ẩn núp nhất, Kiều Tiên và Trưởng Tôn sau khi thương lượng, đều cho rằng đến vào ban ngày, ngược đường mà đi, dễ đánh đối phương một cái trở tay không kịp, nói không chừng còn có thể dụ rắn ra khỏi hang.
Xuân Hương Phường lầu các trùng trùng, hành lang gấp khúc, ám hương mơ hồ, quả thực có cảm giác khuê phòng tàng kiều, Trưởng Tôn đi sau Tiết nương tử, nghĩ nơi này cực dễ giấu người, cho dù là cao thủ võ công đến đây tìm, chỉ cần đối phương nín thở lặng im, giấu mình sau lớp chim cá trùng trùng này, thật đúng là chưa chắc có thể tìm được.
“Đây là chỗ Vân Vân ở, ngươi tự mình lên đi, nàng có thể còn chưa thức dậy.” Tiết nương tử cười nói.
Vị Vân Vân tiểu nương tử này mặc dù vừa bán nghệ không bán thân, không phải muốn là được, nhưng Trưởng Tôn quả thực rộng rãi, ra tay chính là một túi Kim Châu, chớ nói một Vân Vân, cho dù mười Vân Vân cũng được.
Tiết nương tử dứt lời, xoay người rời đi, Trưởng Tôn gõ hai cái, cửa rất nhanh đã mở ra, một thiếu nữ nhìn thấy hắn đứng ở cửa.
Trưởng Tôn Bồ Đề nói: “Ta đến tìm Vân Vân.”
Thiếu nữ hơi giận: “Ngươi thật là không hiểu quy củ, nương tử ban ngày không tiếp khách, mau mau rời đi, nếu không ta sẽ gọi người đấy.”
Trưởng tôn: “Là Tiết nương tử đưa ta tới.”
Thiếu nữ sửng sốt một chút, vẻ giận dữ ngay sau đó hóa thành bi ai, nhưng chợt lóe rồi biến mất, nàng bình tĩnh nói: “Vậy lang quân mau vào đi, làm phiền ngài ngồi chờ một chút, Vân Vân nương tử còn chưa dậy, ta đi đánh thức nàng.”
Trưởng Tôn gật đầu: “Làm phiền.”
Nói vậy tất nhiên là hao phí tâm tư trang điểm rồi, Trưởng Tôn nhìn quanh bốn phía, thấy phía trước cửa sổ có một bình hoa mai vàng, hắn đang nghĩ ngày xuân lấy đâu ra hoa mai, tiến lên nhìn, mới biết là hoa lụa, chỉ là làm rất tốt, tô màu đều đều, hơi có hứng thú, lấy lấy giả thay thật.
“Đẹp sao?” Phía sau truyền đến giọng của nữ tử, uyển chuyển êm tai.
“Đẹp.” Trưởng tôn Bồ Đề quay đầu lại, “Đây là ngươi làm?”
Vân Vân cười không nói, tùy ý vén một lọn tóc xanh lên, ảo mỏng mặc ngoài y phục, lỏng lẻo, có vẻ lười biếng phong tình.
“Đẹp thì tốt, cần gì phải quan tâm xuất xứ? Sao lang quân lại đến giữa ban ngày, Tiết nương tử lại không ngăn trở sao?”
Trưởng Tôn Bồ Đề lời ít ý nhiều: “Một túi Kim Châu.”
Vân Vân nghe một lần là hiểu, nàng tự cười một tiếng: “Khó trách Tiết nương tử chịu phá lệ vì ngươi.”
Dứt lời nàng chủ động cầm tay Trưởng Tôn, tựa sát vào.
Không cần biết dáng múa của vị Vân Vân tiểu nương tử này nghiêng nước nghiêng thành bao nhiêu, rất nhiều người vì vậy mà vung tiền như rác, nói cho cùng vẫn bởi vì bản thân nàng, nhuyễn ngọc ôn hương mà nơi khác khó tùy tiện lấy được, nhưng thật ra những người chạy theo như vịt kia, tất nhiên phần lớn đều để có hư vinh độc chiếm.
Vân Vân cũng rất rõ điều này, nên cũng không làm bộ làm tịch như những hoa khôi nhạc phường khác.
Nhưng Trưởng Tôn Bồ Đề lại đẩy tay nàng ra.
“Ta muốn xem ngươi khiêu vũ.”
Vân Vân cười hì hì một cái: “Lang quân chẳng lẽ xấu hổ, muốn thưởng vũ nhạc trước? Cũng được, nhưng bây giờ không có đào kép phụ họa, chỉ có thể để thị nữ của ta đến gảy tỳ bà.”
Trưởng Tôn Bồ Đề nói: “Ta không xấu hổ, cũng không cố làm thanh cao, chẳng qua chỉ đơn thuần muốn nhìn ngươi nhảy một bản.”
Vẻ mặt hắn bình thản, ngay cả nụ cười cũng không có, nhưng lời nói lại đáng tin hơn chút.
“Cái trâm vàng này, ngươi còn nhớ không?” Trưởng Tôn lấy một cái trâm từ trong tay áo ra đưa cho nàng.
Ban đầu vẻ mặt Vân Vân lơ mơ, sau đó dần thay đổi, tựa như nhớ ra điều gì.
“Ngươi có phải là người ở hẻm đầu đông kia…”
Trưởng Tôn gật gật đầu: “Tám năm trước, một thiếu niên lưu lạc đầu đường, đói khổ lạnh lẽo, thiếu chút nữa sẽ chết, là ngươi cho hắn một cái trâm vàng, bảo hắn đi cầm đồ, vượt qua cửa ải khó khăn. Sau này hắn có tiền, liền chuộc lại cây trâm này, vẫn luôn mang theo bên người, hôm nay đặc biệt tới trả lại, trả lại ngươi một đoạn trước sau vẹn toàn.”
Vân Vân nhìn chằm chằm cây trâm vàng kia hồi lâu, nước mắt dần dần tràn đầy trong mắt, cuối cùng nhỏ xuống lòng bàn tay Trưởng Tôn Bồ Đề.
“Tám năm, ngươi đã là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, nhưng ta đã già rồi.”
Trưởng Tôn nói: “Ngươi nếu nguyện ý, ta có thể chuộc thân cho ngươi.”
Vân Vân lau nước mắt, lắc đầu cười nói: “Ta thích cuộc sống như thế này, vạn người theo dõi, say trong vàng son, ngươi không cần nhọc lòng vì ta, cây trâm vàng này, ngươi giữ lại làm kỉ niệm đi, ngươi muốn xem điệu gì, ta nhảy cho ngươi.”
Qua khúc nhạc đệm nho nhỏ này, thái độ của Vân Vân tiểu nương tử đối với Trưởng Tôn Bồ Đề, đã thêm mấy phần thân cận, không hời hợt khách khí giống như ban đầu nữa.
Trưởng Tôn nhìn nàng một cái thật lâu, cất trâm vàng vào trong tay áo.”
“Vậy thì nhảy một điệu Say Gió Đông đi.”
…
Trong Lâm Lang các, gần như tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên, cảnh tượng an tĩnh nhất thời sôi trào lên, không ít người duỗi dài cổ nhìn khối ngọc thạch trong suốt, rực rỡ lung linh trong tay thị nữ.
Không cần người Lâm Lang Các giới thiệu, cũng không cần phải là người nghiên cứu về ngọc thạch, đều có thể biết đây là bảo bối.
“Thiên Trì Ngọc Đảm, là như vậy?” Bùi Kinh Chập không nhịn được lên tiếng.
Bọn họ cũng đã từng suy đoán, Thiên Trì Ngọc Đảm rất có thể sẽ xuất hiện trong đấu giá của Lâm Lang các, nhưng ai cũng không nghĩ đến sẽ xuất hiện quang minh chính đại như vậy, nếu như lúc này Giải Kiếm phủ ra mặt lấy ngọc thạch đi, không phải đối phương phí hết tâm tư đều thất bại sao?
“Có phải là giả không?” Ngay sau đó hắn lại nghĩ đến khả năng này.
Nếu Lâm Lang các đã mang thứ này ra, bây giờ muốn bọn họ thu hồi lại, hiển nhiên là không kịp rồi, bất kể thật hay giả, trước hết phải lấy về tay mới có thể giám định.
“Bởi vật này không rõ lai lịch, Lâm Lang các không dám kết luận, cho nên giá khởi điểm sẽ thấp hơn các bảo vật khác, tạm thời là năm quan, khách quý xin mời ra giá.”
Tiếng nói của người trung niên vừa dứt, đã có người nâng lên sáu quan, giá cả tăng dần, chỉ chốc lát sau đã có người ra giá năm mươi quan, nhưng tình hình vẫn sôi sục như cũ, âm thanh tăng giá liên tục vang lên, mắt thấy không thể kết thúc trong chớp mắt, ngay cả Lâm Ung vẫn luôn án binh bất động, lúc này cũng gia nhập hàng ngũ đấu giá, trực tiếp ra giá một trăm quan, nhưng ngay sau đó lại có người nâng giá lên.
“Lang quân, vậy chúng ta ——” Bùi Kinh Chập không nhịn được hỏi Phượng Tiêu.
Một khối bảo ngọc như vậy, cho dù không phải Thiên Trì Ngọc Đảm, chắc cũng sẽ dẫn đến vô số người tranh nhau cướp đoạt, huống chi tin Thiên Trì Ngọc Đảm mất trộm đã sớm âm thầm truyền ra ngoài, không ít người tin tức linh thông tự nhiên nghe được tiếng gió, mới có thể khiến cho khối bảo ngọc này khiến người ta phải nóng mắt hơn nhiều so với các vật phẩm trước.
Phượng Tiêu nói: “Chờ một chút.”
Cứ như vậy, đến thời điểm giá được nâng lên thành ba ngàn lượng bạc trắng, mắt thấy người tăng giá vẫn rục rịch như cũ, Bùi Kinh Chập được Phượng Tiêu bày mưu tính kế, trực tiếp ra năm ngàn lượng bạc trắng, cộng thêm mười viên Nam Hải Kim Châu.
Tình cảnh lập tức an tĩnh lại.
Rất nhiều người theo tiếng Bùi Kinh Chập nhìn về phía này.
Thôi Bất Khứ cuộn áo khoác lại, cơ thể hơi rúc bên trong, tránh được rất nhiều ánh mắt không cần thiết.
Phượng Tiêu còn cố ý lại gần: “Cũng không phải là tiểu nương tử, sao lại xấu hổ như thế, ngay cả người cũng không thấy nữa rồi?”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Ngươi nổi tiếng như thế, ta sợ ở chung một chỗ với ngươi, tối ngủ ngay cả mất đầu cũng không biết.”
Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng, đưa tay vòng qua eo hắn, mập mờ nói: “Vậy ngươi có thể chung chăn gối cùng ta a, ta bảo vệ ngươi vô tư không lo!”
Thôi Bất Khứ như đoán được bỗng nhiên đứng dậy, lấy tư thế sét đánh không kịp bịt tai cho Phượng Tiêu một cái tát, tốc độc cực nhanh, ngay cả cao thủ võ lâm như Phượng Tiêu cũng không kịp phản ứng, thế đánh được một nửa mới tránh về phía sau.
“Thứ đăng đồ tử mặt dày vô sỉ nhà ngươi, đã chiếm muội muội của ta rồi, thậm chí ngay cả ta cũng không buông tha, bần đạo cũng đã trốn đến tận Lục Công thành, còn không thoát khỏi ngươi, chẳng lẽ trên đời này không có vương pháp sao?”
Dưới con mắt mọi người, Thôi Bất Khứ vẻ mặt nghiêm khắc, lẫm liệt không thể xâm phạm, một khuôn mặt càng tức giận đến trắng bệch, khiến người ta nghĩ đến cây trúc trong tuyết, bẻ mà không gãy.
Phượng Tiêu: …
Y không nghĩ tới Thôi Bất Khứ một đường ẩn nhẫn không phát, nhưng lại đợi đến lúc này, dưới con mắt của vạn người, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Phượng Tiêu đều thay đổi.
Phượng Tiêu nghĩ trong đầu, đúng là lật thuyền trong mương, một hồi, đùa quá trớn rồi.
/191
|