Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 479: Thúc thúc mau cứu ta
/528
|
Tên cảnh sát trung niên hét thảm một tiếng rồi ngã ngửa ra sau, máu mũi tuôn ra ào ào, người còn chưa tiếp đất đã ăn thêm một đạp của Đường Kim bay ra ngoài, hắn không bị bay xuống núi mà bay về phía tên cảnh sát còn lại, tên kia chưa kịp phản ứng đã bị cả người tên cảnh sát trung niên đụng phải, cả hai ngã lăn ra đất hôn mê tại chỗ.
- Ngươi, ngươi dám…
Mã Như Lượng biến sắc, hắn không tin vào mắt mình nữa, hắn không nghĩ tới Đường Kim sẽ ra tay mà thân thủ của Đường Kim lại tốt như thế, nhoằng cái đã giải quyết hai tên cảnh sát.
Trước lúc đến, Mã Như Lượng nghĩ mọi việc sẽ rất thuận lợi, tiên lễ hậu binh, đầu tiên bồi thường cho Đường Kim, nếu hắn vẫn không chịu nhận thì mời về đồn làm việc, về đồn cảnh sát rồi mà còn không ngoan ngoãn nghe lời sao? Cho dù Đường Kim vẫn không chịu nghe thì lúc đưa hắn về đồn cho người lén dỡ nhà, hắn có quay lại thấy nhà bị dỡ rồi thì còn làm gì được nữa? Chả nhẽ còn muốn xây lại cái mới?
Nhưng bây giờ rõ ràng là kế hoạch đã lệch khỏi quỹ đạo, hắn theo bản năng nhìn về bốn phía, phát hiện nơi này rừng núi hoang vu, không có lấy một bóng người, nhất thời càng thêm sợ hãi, con hàng này sẽ không trực tiếp kết liễu mình chứ?
Bốp! Bốp! bốp…
Mấy âm thanh vang dội liên tiếp vang lên, cảm giác đau rát từ mặt Mã Như Lượng bốc lên, chính là Đường Kim thưởng cho hắn vài cái bạt tai, Đường Kim với tay móc khẩu súng ngắn từ hông tên cảnh sát trung niên, ngắm thẳng vào đầu Mã Như Lượng nhẹ nhàng nói:
- Ta không thích bạo lực, càng không thích nói lời thừa, một câu thôi, thằng Tiếu huyện trưởng giắm chó kia đang ở đâu?
- Ngươi…ngươi muốn làm gì?
Mã Như Lượng mặt trắng bệch, mồ lôi vã ra như tắm
Đường Kim không đáp, chỉ nhẹ nhàng mở chốt bảo hiểm, lạnh lùng nhìn Mã Như Lượng
- Đừng, đừng bắn, ta…ta biết Tiếu huyện trưởng đang ở đâu!
Mã Như Lượng sợ vỡ mật, vội vàng khai
- Ở đâu?
- Ta…ta không biết!... ối!
Mã Như Lượng vừa nói được mấy từ Đường Kim đã lấy báng súng chốt ngay vào đầu hắn
- Đừng, đừng bắn, tuy rằng ta không biết ông ấy đang ở đâu nhưng ta có thể giúp ngươi tìm ông ta, ta đưa ngươi đi tìm ông ta, thật đấy, ta là thư kí của ông ấy, ta biết ông ta thường đến nơi nào.
Mã Như Lượng sợ hãi không thôi, dùng tốc độ nhanh nhất đáp lời Đường Kim
- Dẫn đường đi!
Đường Kim thu súng về, túm lấy cổ áo Mã Như Lượng rồi đem hắn nhấc lên, chớp mắt đã xuống đến chân núi
Huyện Sa Dương thuộc về thành phố Ninh Sơn quản lí, nhưng trên thực tế do khoảng cách tới trung tâm quá sa, hai bên cũng ít lãnh đạo qua lại nhiều, bình thường nói đến Ninh Sơn thường để chỉ mấy khu phố chứ không có quan hệ gì với mấy huyện ở dưới cả.
Tiếu huyện trưởng tên thật là Tiếu Trung Hiếu, thực ra chỉ là cấp phó, mà trong số cấp phó cũng chỉ xếp ở gần cuối mà thôi, hắn quản lí phương diện giáo dục, nhưng mà quan chức nổi tiếng nhất huyện lại không phải là bí thư hay chủ tịch gì đó mà chính là Tiếu Trung Hiếu vị phó huyện trưởng ( phó chủ tịch) này
Tiếu Trung Hiếu được xưng là quan chức minh tinh, ngoại hình tuấn lãng ưa nhìn, hắn thường dùng hình tượng chính nghĩa xuất hiện trước công chúng, bề ngoài thì là đứa con có hiếu, lúc nào cũng tuyên truyền đề cao chữ hiếu, nghe nói từng quỳ dưới đất giúp mẹ già rửa chân trước mặt mọi người, mà hắn còn quan tâm giáo dục, thường quyên góp cấp học bổng cho học sinh nghèo vượt khó, nói chung là khá có tiếng tăm.
Ba ngày trước mẹ Tiếu Trung Hiếu chết, hắn nghe tin khóc nấc lên, nghe nói ngất luôn tại chỗ, dáng vẻ thương tâm ấy, cho dù là ai cũng không nhìn ra chút giả tạo nào hết. Nhưng mà lúc này đứa con hiếu thảo ấy lại không ở bên linh cữu mẹ, cũng không đi tiếp đãi khách đến phúng viếng, mà hắn đang ở một căn nhà ba tần nằm trong khu nào đó của huyện vui vẻ chơi trò sói bắt dê
- Thúc thúc, ta cầu xin người, tha cho ta đi, ta mới chỉ 13 tuổi…
Một thiếu nữ gầy còm mặc đồng phục học sinh đang nằm trên chiếc sô pha trong phòng khách,run rẩy thu người lại một góc, bộ mặt sợ hãi tha thiết cầu xin.
- Tiểu muội muội, đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng với ngươi.
Một người trung niên thân hình không tính là cao nhưng khá anh tuấn đang bày ra một bộ mặt dâm đãng, bộ dạng này của thiếu nữ càng làm hắn hưng phấn.
Hiển nhiên đây không phải diễn tiết mục hài sói sám và cừu, mà là đang diễn ra một việc hết sức đồi bại, thiếu nữ gầy còm kia không phải là con cừu thông minh, mà chỉ là một con cừu không có một chút sức phản kháng, còn người trung niên kia không phải là một con sói hiền lành ngu ngốc mà là một con sói háo sắc.
- Vương lão sư cứu ta với…
Thiếu nữ nghẹn ngào nhìn người thứ ba trong phòng, là một người phụ nữ chưa tới 30 tuổi, có chút nhan sắc, chỉ là tay cô ta đang cầm máy quay phim, hình như muốn ghi lại khoảnh khắc này. Đối với lời cầu xin của thiếu nữ, cô ta lờ đi làm như không thấy.
Nhìn người đàn ông kia càng lúc càng tới gần mình, bộ mặt thanh tú của thiếu nữ đã thấm đẫm nước mắt, nàng không thể hiểu nổi thế giới này sao lại biến đổi nhanh như vậy, tự mình luôn nghĩ rằng Vương lão sư là một cô giáo quan tâm đến học sinh, vì trước đây cô ấy luôn quan tâm nàng, hết giờ học còn dạy thêm giờ cho nàng, còn vị thúc thúc này nữa, nàng luôn nghĩ rằng ông ta là người lương thiện, trước kia do nhà nghèo, suýt nữa phải bỏ học, may mà có ông ta khuyên góp nàng mới có thể đi học tiếp, nhưng mà không ngờ rằng, vèo một cái hai người này đã thay đổi 180 độ.
Vị Tiếu thúc thúc này đột nhiên biến thành sắc lang, mà Vương lão sư không những tự tay đưa nàng vào hang sói mà còn ở một bên quay clip, lúc này đây thế giới tươi đẹp trong lòng cô bé tan vỡ hết rồi, lần đầu tiên cô bé được thấy thế giới này đen tối và xấu xa như vậy, nhưng bây giờ có biết thì cũng muộn rồi.
- Chạy đi, chạy nữa đi, nếu như ta không bắt được ngươi thì ta sẽ tha cho ngươi, thế nào hả?
Nhìn thiếu nữ nằm bất động trên sô pha, Tiếu huyện trưởng dường như có chút bất mãn, hắn càng thích chơi trò mèo đuổi chuột hơn.
Thiếu nữ rất muốn chạy nhưng nỗi sợ hãi làm cả người nàng run rẩy, không có chút sức lực nào hết, nàng nhìn ra cửa chỉ thấy Vương lão sư đang đứng chốt ở đấy, cho dù có chạy cũng không thoát.
Nhưng đúng lúc này, mắt thiếu nữ bỗng sáng lên, bởi vì nàng nhìn thấy đằng sau Vương lão sư là một người thanh niên mặc áo gió màu đen, lúc này đây, nàng như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, vội vành hướng về phía thanh niên kia la lên:
- Cứu ta với, thúc thúc mau cứu ta!
- Ngươi, ngươi dám…
Mã Như Lượng biến sắc, hắn không tin vào mắt mình nữa, hắn không nghĩ tới Đường Kim sẽ ra tay mà thân thủ của Đường Kim lại tốt như thế, nhoằng cái đã giải quyết hai tên cảnh sát.
Trước lúc đến, Mã Như Lượng nghĩ mọi việc sẽ rất thuận lợi, tiên lễ hậu binh, đầu tiên bồi thường cho Đường Kim, nếu hắn vẫn không chịu nhận thì mời về đồn làm việc, về đồn cảnh sát rồi mà còn không ngoan ngoãn nghe lời sao? Cho dù Đường Kim vẫn không chịu nghe thì lúc đưa hắn về đồn cho người lén dỡ nhà, hắn có quay lại thấy nhà bị dỡ rồi thì còn làm gì được nữa? Chả nhẽ còn muốn xây lại cái mới?
Nhưng bây giờ rõ ràng là kế hoạch đã lệch khỏi quỹ đạo, hắn theo bản năng nhìn về bốn phía, phát hiện nơi này rừng núi hoang vu, không có lấy một bóng người, nhất thời càng thêm sợ hãi, con hàng này sẽ không trực tiếp kết liễu mình chứ?
Bốp! Bốp! bốp…
Mấy âm thanh vang dội liên tiếp vang lên, cảm giác đau rát từ mặt Mã Như Lượng bốc lên, chính là Đường Kim thưởng cho hắn vài cái bạt tai, Đường Kim với tay móc khẩu súng ngắn từ hông tên cảnh sát trung niên, ngắm thẳng vào đầu Mã Như Lượng nhẹ nhàng nói:
- Ta không thích bạo lực, càng không thích nói lời thừa, một câu thôi, thằng Tiếu huyện trưởng giắm chó kia đang ở đâu?
- Ngươi…ngươi muốn làm gì?
Mã Như Lượng mặt trắng bệch, mồ lôi vã ra như tắm
Đường Kim không đáp, chỉ nhẹ nhàng mở chốt bảo hiểm, lạnh lùng nhìn Mã Như Lượng
- Đừng, đừng bắn, ta…ta biết Tiếu huyện trưởng đang ở đâu!
Mã Như Lượng sợ vỡ mật, vội vàng khai
- Ở đâu?
- Ta…ta không biết!... ối!
Mã Như Lượng vừa nói được mấy từ Đường Kim đã lấy báng súng chốt ngay vào đầu hắn
- Đừng, đừng bắn, tuy rằng ta không biết ông ấy đang ở đâu nhưng ta có thể giúp ngươi tìm ông ta, ta đưa ngươi đi tìm ông ta, thật đấy, ta là thư kí của ông ấy, ta biết ông ta thường đến nơi nào.
Mã Như Lượng sợ hãi không thôi, dùng tốc độ nhanh nhất đáp lời Đường Kim
- Dẫn đường đi!
Đường Kim thu súng về, túm lấy cổ áo Mã Như Lượng rồi đem hắn nhấc lên, chớp mắt đã xuống đến chân núi
Huyện Sa Dương thuộc về thành phố Ninh Sơn quản lí, nhưng trên thực tế do khoảng cách tới trung tâm quá sa, hai bên cũng ít lãnh đạo qua lại nhiều, bình thường nói đến Ninh Sơn thường để chỉ mấy khu phố chứ không có quan hệ gì với mấy huyện ở dưới cả.
Tiếu huyện trưởng tên thật là Tiếu Trung Hiếu, thực ra chỉ là cấp phó, mà trong số cấp phó cũng chỉ xếp ở gần cuối mà thôi, hắn quản lí phương diện giáo dục, nhưng mà quan chức nổi tiếng nhất huyện lại không phải là bí thư hay chủ tịch gì đó mà chính là Tiếu Trung Hiếu vị phó huyện trưởng ( phó chủ tịch) này
Tiếu Trung Hiếu được xưng là quan chức minh tinh, ngoại hình tuấn lãng ưa nhìn, hắn thường dùng hình tượng chính nghĩa xuất hiện trước công chúng, bề ngoài thì là đứa con có hiếu, lúc nào cũng tuyên truyền đề cao chữ hiếu, nghe nói từng quỳ dưới đất giúp mẹ già rửa chân trước mặt mọi người, mà hắn còn quan tâm giáo dục, thường quyên góp cấp học bổng cho học sinh nghèo vượt khó, nói chung là khá có tiếng tăm.
Ba ngày trước mẹ Tiếu Trung Hiếu chết, hắn nghe tin khóc nấc lên, nghe nói ngất luôn tại chỗ, dáng vẻ thương tâm ấy, cho dù là ai cũng không nhìn ra chút giả tạo nào hết. Nhưng mà lúc này đứa con hiếu thảo ấy lại không ở bên linh cữu mẹ, cũng không đi tiếp đãi khách đến phúng viếng, mà hắn đang ở một căn nhà ba tần nằm trong khu nào đó của huyện vui vẻ chơi trò sói bắt dê
- Thúc thúc, ta cầu xin người, tha cho ta đi, ta mới chỉ 13 tuổi…
Một thiếu nữ gầy còm mặc đồng phục học sinh đang nằm trên chiếc sô pha trong phòng khách,run rẩy thu người lại một góc, bộ mặt sợ hãi tha thiết cầu xin.
- Tiểu muội muội, đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng với ngươi.
Một người trung niên thân hình không tính là cao nhưng khá anh tuấn đang bày ra một bộ mặt dâm đãng, bộ dạng này của thiếu nữ càng làm hắn hưng phấn.
Hiển nhiên đây không phải diễn tiết mục hài sói sám và cừu, mà là đang diễn ra một việc hết sức đồi bại, thiếu nữ gầy còm kia không phải là con cừu thông minh, mà chỉ là một con cừu không có một chút sức phản kháng, còn người trung niên kia không phải là một con sói hiền lành ngu ngốc mà là một con sói háo sắc.
- Vương lão sư cứu ta với…
Thiếu nữ nghẹn ngào nhìn người thứ ba trong phòng, là một người phụ nữ chưa tới 30 tuổi, có chút nhan sắc, chỉ là tay cô ta đang cầm máy quay phim, hình như muốn ghi lại khoảnh khắc này. Đối với lời cầu xin của thiếu nữ, cô ta lờ đi làm như không thấy.
Nhìn người đàn ông kia càng lúc càng tới gần mình, bộ mặt thanh tú của thiếu nữ đã thấm đẫm nước mắt, nàng không thể hiểu nổi thế giới này sao lại biến đổi nhanh như vậy, tự mình luôn nghĩ rằng Vương lão sư là một cô giáo quan tâm đến học sinh, vì trước đây cô ấy luôn quan tâm nàng, hết giờ học còn dạy thêm giờ cho nàng, còn vị thúc thúc này nữa, nàng luôn nghĩ rằng ông ta là người lương thiện, trước kia do nhà nghèo, suýt nữa phải bỏ học, may mà có ông ta khuyên góp nàng mới có thể đi học tiếp, nhưng mà không ngờ rằng, vèo một cái hai người này đã thay đổi 180 độ.
Vị Tiếu thúc thúc này đột nhiên biến thành sắc lang, mà Vương lão sư không những tự tay đưa nàng vào hang sói mà còn ở một bên quay clip, lúc này đây thế giới tươi đẹp trong lòng cô bé tan vỡ hết rồi, lần đầu tiên cô bé được thấy thế giới này đen tối và xấu xa như vậy, nhưng bây giờ có biết thì cũng muộn rồi.
- Chạy đi, chạy nữa đi, nếu như ta không bắt được ngươi thì ta sẽ tha cho ngươi, thế nào hả?
Nhìn thiếu nữ nằm bất động trên sô pha, Tiếu huyện trưởng dường như có chút bất mãn, hắn càng thích chơi trò mèo đuổi chuột hơn.
Thiếu nữ rất muốn chạy nhưng nỗi sợ hãi làm cả người nàng run rẩy, không có chút sức lực nào hết, nàng nhìn ra cửa chỉ thấy Vương lão sư đang đứng chốt ở đấy, cho dù có chạy cũng không thoát.
Nhưng đúng lúc này, mắt thiếu nữ bỗng sáng lên, bởi vì nàng nhìn thấy đằng sau Vương lão sư là một người thanh niên mặc áo gió màu đen, lúc này đây, nàng như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, vội vành hướng về phía thanh niên kia la lên:
- Cứu ta với, thúc thúc mau cứu ta!
/528
|