Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 53: Sức chiến đấu của các vị quá kém
/528
|
Người nói chuyện chính là một cảnh sát khôi ngô dáng người to lớn, người này đúng là Cao Thăng phó phòng cảnh sát ở thành Nam này, cùng đi với Cao Thăng còn có một cảnh sát khoảng chừng năm mươi tuổi.
Ánh mắt của Cao Thăng nhìn sơ qua quán lẩu, sau đó tầm mắt dừng lại trên người tiểu Thất:
- Lão Thất, cậu lại làm cái gì ở đây đó hả?
- Cao sở trưởng, muộn như thế này rồi mà ngài vẫn còn chưa tan sở sao?
Vẻ mặt của tiểu Thất cũng tỏ ra tươi cười:
- Tôi mang các anh em đến đây để ăn lẩu, hẳn là không có vấn đề gì chứ?
- Ăn lẩu à?
Cao Thăng hừ lạnh một tiếng sau đó nhìn vào tên đầu trọc cao kia đang còn hôn mê rồi nói:
- Hắn ăn nhiều quá cho nên bất tỉnh sao?
- Hắn hả? Uống nhiều quá cho nên không cẩn thận mà té ngã, đụng vào cạnh bàn cho nên mới bất tỉnh, chúng tôi đang định đưa hắn đi bệnh viện đây.
Sắc mặt của tiểu Thất không đổi, nói.
- Vậy còn cậu?
Cao Thăng liền nhìn vào tên đầu trọc lùn rồi hỏi tiếp:
- Không lẽ cậu cũng bị té ngã sao?
- Cao sở trưởng thật không hổ danh là thần thám, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tôi bị té ngã.
Tên đầu trọc lùn kia cười hì hì, hiển nhiên là bây giờ hắn cũng không dám nói sự thật.
Còn về phần những người xem náo nhiệt ở trong quán lẩu kia thì mặc dù bọn hắn biết được đám người kia là trợn mắt nói lời bịa đặt nhưng mà bọn hắn cũng không dám nói gì, nhưng mà điều khiến cho bọn hắn nghĩ mãi không ra chính là một bang lớn như thế đến đây vì sao lại không dám đập tên tiểu tử kia? Rốt cuộc thì tên tiểu tử mang theo ba cô gái xinh đẹp ăn lẩu kia, có thân phận như thế nào?
Cao Thăng khẽ nhíu mắt, hắn lại nhìn vào mấy người đang xem náo nhiệt ở trong quán lẩu, đột nhiên có một bóng dáng quen thuộc đối với hắn, thấy vậy thì hắn liền đi lên vài bước:
- Là Đường Kim ư?
- Cao đại ca, anh đi ăn cơm tối sao?
Đường Kim ngẩn đầu lên, hướng về phía Cao Thăng cười hì hì:
- Nếu không thì hãy ngồi xuống đây cùng ăn đi.
- Tôi đã ăn rồi.
Cao Thăng lắc lắc đầu, vẻ mặt lộ ra vẻ kỳ quái rồi nhìn vào đám người tiểu Thất một cái sau đó nhỏ giọng:
- Đường Kim, bọn hắn tới tìm cậu để gây phiền toái sao?
- Không phải a, tiểu Thất này biết trên người tôi không mang đủ tiền cho nên hắn mới đặc biệt đến đây để trả tiền bữa ăn này giúp tôi.
Đường Kim nghiêm trang mà nói.
- Ông chủ, bàn bên kia bao nhiêu tiền? Tôi đến tính tiền đây.
Dường như là muốn trả lời câu hỏi của Đường Kim nên tiểu Thất bắt đầu móc tiền ra thanh toán.
Rất nhanh tiểu Thất liền thanh toán xong, sau đó liền quay đầu lại nhìn Cao Thăng:
- Cao sở trưởng, chúng tôi có thể đi được rồi chứ?
- Được rồi, đi đi, đừng có ở đây quấy rầy người khác dùng cơm.
Cao Thăng phất phất tay, mặc dù đám người tiểu Thất đều phủ nhận nhưng mà Cao Thăng vẫn hiểu được, bọn họ vừa rồi tuyệt đối là có xung đột, mà đám người tiểu Thất cũng đã bị tổn thất nặng.
Tiểu Thất rất nhanh liền mang theo đám thủ hạ rời đi, thoáng một cái trong quán lẩu lại trở nên vắng vẻ.
Cao Thăng nhìn vào Đường Kim, trên mặt vẫn lộ ra vẻ cổ quái, trầm ngâm một lát thì hắn mới mở miệng:
- Đường Kim, cậu vẫn là nên cẩn thận một chút, đám người kia không dễ chọc vào đâu.
- Cao đại ca, thật sự là anh đã ăn cơm tối rồi sao?
Đường Kim cười hì hì, mở miệng hỏi.
Trên mặt của Cao Thăng lộ ra vài phần bắt đắc dĩ, sau đó hắn lấy từ trong túi quần ra một cái danh thiếp rồi đưa cho Đường Kim:
- Trên này có ghi số điện thoại của tôi, sau này nếu có chuyện thì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi, bây giờ thì tôi cũng không quấy rầy cậu ăn lẩu nữa.
Đường Kim nhận lấy danh thiếp từ trên tay của Cao Thăng rồi nở nụ cười sáng lạn:
- Nếu có chuyện gì thì em sẽ gọi cho anh.
Cao Thăng gật gật đầu, không nói cái gì nữa, rất nhanh xoay người rời đi.
Mà chờ sau khi Cao Thăng rời đi, thì những người khác trong quán lẩu đều nhìn vào Đường Kim, ánh mắt bây giờ của bọn hắn không còn giống với lúc trước nữa, một số người lại càng âm thầm nói nhỉ, chẳng trách tên tiểu tử này không sợ đám người kia, thì ra là người ở hắc bạch thì hắn đều quen biết hết a.
- Anh Đường Tinh, anh thật lợi hại nha.
Tiểu Đậu Nha mở đôi mắt to ra rồi nhìn vào Đường Kim, trong giọng nói mang theo vài phần sùng bái.
- Đường Kim, cuối cùng thì cậu là ai? Như thế nào mà tên Thất ca kia lại sợ cậu đến như vậy? Còn có, Cao sở trưởng kia nữa, dường như thì hắn cũng rất thân với cậu a?
Trương Ny lại càng tò mò thân phận của Đường Kim hơn.
- Hừ, Đường Kim chết tiết, tôi sẽ nói cho mẹ của tôi biết cậu là người hỗn trong hắc đạo, lần này thì mẹ của tôi nhất định sẽ từ hôn.
Tần Thủy Dao lại tỏ ra vui vẻ.
Đường Kim liếc nhìn Tần Thủy Dao một cái rồi phun ra hai chữ:
- Đồ ngốc.
Đáng thương thay cho Tần Thủy Dao, nụ cười trên mặt của nàng ngay lập tức liền biến mất, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, sau đó liền tiếp tục ăn lẩu.
Kế tiếp trong khoảng thời giang gió êm song lặng này thì cũng không có ai dám quấy rầy Đường Kim nữa, thẳng cho đến lúc chín giờ tối thì bốn người mới đi ra khỏi quán lẩu Tiểu Phì Dương.
- Tần Thủy Dao, tớ giống như là đã ăn nó quá rồi.
Trương Ny xoa bụng, một bộ dạng giống như là nuốt phải quả mướp đắng.
- Tớ cũng ăn nhiều như cậu, không thể đi được nữa rồi.
Tần Thủy Dao cũng là như vậy, từ nhỏ cho đến lớn thì đây là lần đầu tiên mà nàng ăn nhiều như vậy.
- Tôi cũng ăn no quá rồi a.
Tiểu Đậu Nha liền nói theo.
Đường Kim liếc mắt nhìn tam nữ một cái rồi lắc đầu:
- Sức chiến đấu của các cô thật quá kém, tôi còn có thể ăn nữa.
- Cậu chính là một con heo.
Tần Thủy Dao hung hăng trừng mắt nhìn vào Đường Kim một cái:
- Không đúng, heo cũng không ăn nhiều như cậu nữa.
- Cô không phải là tôi thì làm sao biết tôi đây ăn nhiều hay không?
Đường Kim thuận miệng hỏi Tần Thủy Dao một câu sau đó liền nhìn qua Tiểu Đậu Nha:
- Đi thôi, chúng ta trở về trường học đi.
- A, được.
Tiểu Đậu Nha đáp một tiếng, sau đó cùng nói chuyện với hai nàng:
- Tần Thủy Dao, Trương Ny, chúng tớ đi trước a, tạm biệt.
Đường Kim đã xoay người đi phía trước rồi, Tiểu Đậu Nha vội vàng đuổi theo, còn về phần Tần Thủy Dao và Trương Ny thì hai nàng tính đón xe đi về nhà.
Tần Thủy Dao đứng ở ven đường, một bên chờ xe một bên không nhịn được mà nhìn vào bóng lưng Đường Kim đang cách xa nàng khoảng trăm mét, rồi căm giận mắng một câu:
- Tên Đường Kim chết tiệt, đều là do hắn, nếu không có hắn thì làm sao ta lại ăn nhiều như thế. Ta mà béo lên thì nhất định phải tìm hắn để tính sổ.
- Sợ cái gì chứ? Nếu cậu mà mập lên thì cậu lấy Đường Kim thôi.
Trương Ny liền cười hì hì.
Tần Thủy Dao đang muốn nói chuyện thì đột nhiên nghe được một tiếng chói tai
"Két…"
Một chiếc xe có rèm chạy qua bên cạnh người của Tần Thủy Dao và Trương Ny thì đột nhiên dừng lại, sau đó cửa xe liền bị người ta mở ra, hai tên thanh niên có dáng người vạm vỡ liền nhảy xuống xe, đột nhiên chạy về phía hai nàng.
Dường như cùng một lúc, hai tên thanh niên có dáng người vạm vỡ kia liền cùng bắt lấy Tần Thủy Dao và Trương Ny, sau đó liền ôm bọn họ lên rồi quăng vào trong xe, dường như là muốn bắt cóc người ở trên phố vậy.
Biến cố bất thình lình này hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Tần Thủy Dao và Trương Ny nhưng hai người cũng kịp phản ứng, dường như là theo bản năng mà Trương Ny kêu lên:
- Cứu mạng a…Cứu mạng…
Trương Ny vừa kêu lên một tiếng thì miệng của nàng đã bị bịt lại, một giây sau nàng cũng đã bị khống chế đưa vào xe, mặc dù là nàng liều mạng giãy dụa nhưng mà cũng không có chút hiệu quả nàng, khí lực của nàng thật sự quá yếu còn khí lực của đối phương thì lại lớn.
Tuy rằng Tần Thủy Dao cũng cảm thấy ngoài ý muốn nhưng mà phản ứng của nàng cũng tương đương hơn người, ngay tại khi đối phương bắt lấy nàng đưa nàng vào trong xe thì đột nhiên nàng lại tung chân lên, một cược đá vào hạ bộ của đối phương.
Một cước này vô cùng nhanh chóng, hơn nữa lại vô cùng chính xác, đây tuyệt đối không phải là nàng làm bừa mà nàng đã sớm luyện tập vô số lần. Lúc này, nàng chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết, tên nam tử kia liền bưng kín hạ bộ của mình, còn tay kia của hắn là vẫn nắm lấy Tần Thủy Dao, không buông tha cho Tần Thủy Dao.
/528
|