Ánh mặt trời sáng rỡ, Đường Thanh Thanh đi vào cục cảnh sát của thành phố Ninh Sơn, tâm tình hiện giờ của nàng cũng tương đối khá, mặc dù mấy ngày hôm này trên người của nàng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng kết quả của những việc ấy lại vô cùng tốt, đặc biệt là nàng còn biết được cha của nàng còn có hy vọng đứng lên, điều này càng làm cho nàng thêm vui vẻ.
Mà đêm qua, Đường Thanh Thanh còn nhận được điện thoại của Đồ Trường Văn, nói là công lao của vụ án này đều thuộc về nàng, mặc dù là súng của nàng còn chưa bắn phát nào nhưng mà tất cả mọi người trong cục cảnh sát đều cho rằng lúc nàng và mấy tên kia bắn nhau thì bọn hắn vô tình ngộ sát lẫn nhau, bởi vì trải qua khám nghiệm tử thì thì xác định quả thật năm viên đạn kia đều bắn ra từ súng của những tên kia.
Đồ Trường Văn còn nói cho nàng biết, chính miệng cục trưởng đã đpá ứng sẽ vì nàng mà giành lấy công lao của vụ án này. Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra thì nàng cũng nhận được lời đề bạt, nói tóm lại thì tiền đồ hiện tại của nàng đã bừng sáng.
- Tiểu đệ chết bầm này cũng không gọi điện thoại cho mình.
Đường Thanh Thanh không khỏi nhớ lại cậu em trai kết nghĩa thần thần bí bí Đường Kim này, cũng không biết tới cuối cùng là hắn còn giấu diếm nàng cái gì đây.
- Đợi lát nữa rồi mình gọi điện cho nó vậy.
Đường Thanh Thanh thì thào tự nói, kỳ thật thì tối hôm qua thì nàng cũng đã muốn gọi điện thoại cho Đường Kim bất quá nàng cảm thấy được những lời nói của cha nàng có lý, nếu cậu em kết nghĩa này của nàng có bí mật không muốn nói thì nàng cũng không cần phải hỏi hoài, dù sao thì Đường Thanh Thanh nàng và Đường Kim cũng quen biết với nhau có mấy ngày. Đường Kim giấu diếm với nàng cũng là điều bình thường thôi.
Mới quen biết nhau có vài ngày a.
Đường Thanh Thanh có chút cảm khái, nàng phát hiện bây giờ Đường Thanh Thanh nàng đã có một loại cảm giác quen thuộc và tin tưởng vào Đường Kim, giống như nàng và Đường Kim đã quen biết với nhau nhiều năm vậy. Cũng khó trách nàng nghĩ như thế, tuy rằng Đường Thanh Thanh nàng và Đường Kim mới quen biết với nhau vài ngày nhưng mà nàng và Đường Kim đã trải qua nhiều chuyện, mà dường như những chuyện đó đều là những chuyện nàng mới trải qua lần đầu tiên, từ trước đến nay thì nàng vẫn còn chưa trải qua.
- Tiểu Đường.
Lúc này vẻ mặt của Đồ Trường Văn tỏ ra mỏi mệt đi tới.
- Đồ đội trưởng, anh muốn đi ra ngoài sao?
Đường Thanh Thanh hỏi.
- Ừ, bận rộn cả tối, trở về có chút việc, thuận tiện nghỉ ngơi một chút.
Đồ Trường Văn gật gật đầu:
- Đúng rồi, có chuyện muốn nói cho cô biết, Phì Long và Sấu Hổ đã chết rồi.
- Hả?
Đường Thanh Thanh cả kinh:
- Đã chết rồi sao? Chết như thế nào?
- Hiện đang kiểm tra, bước đầu hoài nghi là do hít thuốc phiện quá liền.
Đồ Trường Văn trả lời:
- Tiểu Đường, tôi cũng nói cho cô biết, vụ án này chúng ta không cần phải lao vào, mặt trên đã phái ra người phụ trách.
- Đã biết, cám ơn Đồ đội trưởng.
Đường Thanh Thanh vội vàng nói.
Đồ Trường Văn gật gật đầu, không nói cái gì nữa, rất nhanh rời đi.
Đường Thanh Thanh đứng nguyên tại chỗ sợ run thật lớn một lát, Phì Long chết rồi sao? Không phải là do Đường Kim làm đó chứ?
Lắc đầu, Đường Thanh Thanh liền gạt bỏ ý nghĩ này, sau đó nàng đi vào bên trong cục cảnh sát.
Mới vừa đi vào văn phòng của đại đội hình cảnh thì có người kêu Đường Thanh Thanh:
- Đường Thanh Thanh, cục trưởng muốn cô đi vào phòng của ngài một chuyện.
- Đã rõ.
Đường Thanh Thanh trả lời sau đó liền hướng văn phòng của cục trưởng mà đi đến.
Đi đến trước cửa phòng cục trưởng thì Đường Thanh Thanh gõ nhẹ vào cửa, trong phòng liền truyền ra giọng nói của Nhâm Chính Kiệt:
- Mời vào.
- Cục trưởng, ngài tìm tôi có…
Đường Thanh Thanh đẩy cửa đi vào nhưng mà nàng còn nói chưa dứt lời thì liền im lặng, bởi vì nàng phát hiện này lúc này bên trong phòng cục trưởng thì không chỉ có duy nhất một mình Nhâm Chính Kiệt mà ngồi đối diện với Nhâm Chính Kiệt là một người nam nhân.
- Cô chính là Đường Thanh Thanh sao?
Nam nhân ngồi đối diện với Nhâm Chính Kiệt quay đầu lại, giọng nói của hắn tỏ ra lạnh lùng truyền vào trong tai của Đường Thanh Thanh.
- Hả?
Đường Thanh Thanh không khỏi kinh hô một tiếng, giọn nói lạnh lùng này, khuôn mặt anh tuấn, hơn nữa còn mặc áo gió, đây không phải là người ngồi ở trên chiếc Lamborghini xuất hiện trong vụ bắt cóc Diệp Tường sao?
- Tiểu Đường, giới thiệu với cô, vị này chính là Lâm tiên sinh được cấp trên phái tới, cậu ta có mấy vấn đề muốn hỏi cô, cô chỉ cần trả lời một cách thành thật là được rồi.
Lúc này Nhâm Chính Kiệt mở miệng nói.
- Được, được, cục trưởng.
Đường Thanh Thanh có chút bất an, trực giác nói cho nàng biết, đây nhất định không phải là chuyện tốt gì cả.
Nam tử mặc áo gió đứng lên, nhìn vào Đường Thanh Thanh, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng, dường như khuôn mặt xinh đẹp, dáng người mỹ lệ của Đường Thanh Thanh không khiến cho hắn cảm thấy có hứng thú vậy. Nhưng mà loại ánh mắt này ngược lại đã làm cho Đường Thanh Thanh có cảm giác nổi da gà, cũng may là mấy ngày hôm nay nàng đã trải qua nhiều chuyện, hơn nữa bên trong phòng này còn có Nhâm Chính Kiệt cho nên giờ phút này Đường Thanh Thanh miễn cưỡng tỏ ra bình tĩnh nhưng mà nàng cũng vẫn cảm thấy một loại áp lực cực lớn.
- Tôi gọi là Lâm Thiên Hùng mà Lâm Tuấn Hùng chính là em trai tôi.
Nam tử mặc áo gió lại mở miệng, giọng nói vô cùng lạnh lùng:
- Tôi đã xem qua hồ sơ điều tra của cô, tôi phát hiện có người mà các cô không điều tra qua, tôi muốn biết nguyên nhân là gì.
- Người nào?
Đường Thanh Thanh cố gắng để cho bản thân bình tĩnh, người này thật sự là anh trai của Lâm Tuấn Hùng sao? Xem ra sự việc thật sự không ổn rồi a.
- Đường Kim.
Lâm Thiên Hùng lạnh lùng phun ra hai chữ.
Trong lòng của Đường Thanh Thanh đột nhiên nhảy dựng lên, dự đoán của nàng là thật, tên Lâm Thiên Hùng này quả nhiên là hướng về phía Đường Kim mà tới đây.
- Lâm tiên sinh, dường như Đường Kim cùng vụ án này không có quan hệ gì, có cần phải điều tra sao?
Đường Thanh Thanh hút vào một hơi, mở miệng nói.
- Mục tiêu bắt cóc lần này chính là Tần Thủy Dao mà Tần Thủy Dao lại là vị hôn thê của Đường Kim, hơn nữa trước khi sự việc bắt cóc xảy ra thì Tần Thủy Dao cùng với Đường Kim cùng nhau ăn cơm chung, như thế nào mà không có quan hệ với cậu ta?
Lâm Thiên Hùng lạnh lùng nhìn vào Đường Thanh Thanh:
- Tôi biết, là cô không muốn điều tra việc này. Nghe nói, Đường Kim là em trai kết nghĩa của cô sao?
- Lâm tiên sinh, đúng vậy, Đường Kim là em trai kết nghĩa của tôi nhưng mà tôi cũng không có bao che cho nó, hơn nữa vào lúc Lâm Tuấn Hùng tử vong thì Đường Kim đang ở trường học, cho nên khẳng định chuyện này không có quan hệ gì với Đường Kim.
Bây giờ thì Đường Thanh Thanh đã tỉnh táo trở lại tuy rằng nàng không biết rốt cuộc là Lâm Thiên Hùng đến đây là vì cái gì nhưng mà ngày hôm qua thì Lưu Khôi vô cùng cung kính đối với Lâm Tuấn Hùng, mà bây giờ thì Nhâm Chính Kiệt cũng tương đối khách khí với Lâm Thiên Hùng, hiển nhiên là lai lịch của Lâm Thiên Hùng bất phàm rồi. Đường Thanh Thanh biết nàng cần phải cẩn thận ứng đối, nói cách khác, rất có thể chuyện này sẽ mang đến phiền phức lớn cho Đường Kim.
- Có quan hệ hay không thì tôi đi điều tra thì sẽ rõ.
Ánh mắt của Lâm Thiên Hùng lãnh khốc nhìn vào Đường Thanh Thanh:
- Hiện giờ, cô đưa toàn bộ tư liệu có liên quan đến Đường Kim cho tôi. Nếu cô đã là chị kết nghĩa của Đường Kim, thì cô cũng biết khá nhiều về hắn, như vậy đi, bây giờ cô hãy nói những gì cô biết về hắn cho tôi.
- Lâm tiên sinh, tôi mới chỉ quen biết với Đường Kim có ba ngày, đối với mọi chuyện của Đường Kim thì tôi cũng không rõ ràng lắm.
Đường Kim nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Thiên Hùng, lúc này đây thì Đường Thanh Thanh nàng cũng không có lùi bước.
- Cô che chở cho hắn đúng không? Rất tốt.
Trong mắt của Lâm Thiên Hùng hiện ra một tia trào phúng:
- Cô cho rằng cô không nói thì tôi không có cách nào từ trong miệng của cô hỏi ra chuyện của Đường Kim sao?
Nói đến đây, đột nhiên giọng nói của Lâm Thiên Hùng hoàn toàn lạnh xuống:
- Đường Thanh Thanh, tôi nói cho cô biết, nếu bây giờ cô không đem mọi chuyện của Đường Kim nói cho tôi biết thì tôi sẽ mang cô đến một chỗ, đến chỗ ấy thì cô có thể từ từ nói.
/528
|