6h30, Tiểu Liên vừa dậy, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, 15 phút sau.
_Nguyệt Như, dậy nào, dậy, chúng ta trễ giờ rồi.
_Mới 7 giờ thôi, để tớ ngủ.
_Nào dậy đi.
_Đến tức chết cậu quá. Đi sơm làm gì, có được cộng điểm chuyên cần không?
Nói vậy nhưng Nguyệt Như cuối cùng cũng rời giường. Đứng trước bàn ăn với 2 đĩa ốp la, cầm miếng bánh mì, cô than thở.
_Tiểu Liên, nói cậu bao lần rồi, bảo cậu học nấu ăn đi, cậu không chịu, cậu định sau này 3 bữa đều là bánh mì ốp la đó chứ?
Hai người nhanh chóng giải quyết phần ăn của mình.
_Nguyệt Như, tối hôm qua hình như cậu về rất trễ. Có chuyện gì sao?
_Không có gì, chỉ là có một số việc cần giải quyết.
Hôm nay trời hơi âm u, Khải Nguyên im lặng xuất hiện ngay giữa buổi học, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu xuất hiện.
Chuông báo hết tiết vang lên.
_Nguyệt Như, hôm nay chúng ta đi...ủa, đi đâu rồi?
Tiểu Liên chậm rãi bước về căn-tin.
_Tôi có thể ngồi cùng bàn chứ.
_Được..được chứ.
Mặt Tiểu Liên bắt đầu nổi đỏ, người trước mặt không phải Khải Nguyên sao? Không phải học sinh trong trường không muốn bắt chuyện, ngồi cùng cô sao? Sao anh lại chủ động...chủ động...Chắc anh không biết cô là ai. Tình cờ thôi. Chắc vậy. Ha ha.
_Cô ăn ít nhỉ?
Ánh mắt ghen ghét xung quanh bắt đầu biến thành hình viên đạn, hận không thể bắn chết người.
_Tôi rất dễ nuôi, nhưng sức ăn hơi ít_Tiểu Liên rốt cục cũng lấy lại bình tĩnh.
_Vậy sao, để tôi ăn thử, thật ngon.
Ánh mắt tia lửa nổi lên khắp nơi, xoẹt xoẹt, Tiểu Liên bất chợt lạnh sống lưng, da gà nổi toàn thân.
Tan trường, Tiểu Liên chuẩn bị đến nơi làm thêm.
_Chào dì Trương, cháu đến rồi.
_Tốt tốt, hôm nay thật đông khách, vào thay đồ rồi phụ dì nào.
_Ơ, Khải Nguyên, sao cậu lại ở đây?
_Tại dao tôi không được ở đây? Tôi đến đây uống cà phê. Quán cũng vắng khách rồi, cô đi chơi với tôi đi.
_Nưng tôi vẫn đang trong giờ làm.
_Không sao ,tôi đã sin phép rồi, đi thôi.
Tiểu Liên bị Khải Nguyên lôi kéo. Hai người đi rất nhiều nơi, chợ đêm, bờ hồ, quán ăn lề đường, khu vui chơi. Khải Nguyên nhìn Tiểu Liên cười rực rỡ, trong tim bỗng có gì đó ấm áp.
_Em có thể làm bạn gái tối không?
Im lặng.
_Em không đồng ý?
_Không có, chẳng qua...
_Vậy là được rồi, coi như hôm nay là buổi hẹn rò đầu tiên, về thôi.
Thời gian chậm chậm trôi, tần suất gặp mặt của hai người chậm chậm tăng.
_Nguyệt Như, chỉ tớ cách làm bánh gatô đi.
_Không phải cậu không thích vào bếp sao. Mà hôm nay cậu không đi học à?
_Không sao, hôm nay tớ xin nghỉ, cậu dạy tớ đi.
_Cái gì, hôm nay có mưa không, mọt sách như cậu lại xin phép nghỉ học vì làm bánh?
_Ây, bỏ qua một bên đi, dạy tớ đi mà...
_Ây, được rồi, đi thôi.
Mặc dù Tiểu Liên không học buổi sáng nhưng buổi chiều vẫn phải học,ngồi trong lớp nhưng tâm hồn để đi đâu, khiến giáo viên nhiều lần nhắc nhở. Hôm nay bầu trời thật âm u mà.
_Em ra rồi, hôm nay chúng ta đi đâu?
_Em mới biết một quán ăn, đi thôi.
Hai người đến một quán ăn gần trường, không khí thật lãng mạn.
_Hôm nay em sẽ cho anh một bất ngờ, ta đa... lần đầu em làm bánh kem, cũng là lần đầu chủ động tặng quà cho con trai. Anh thấy sao.
_Rất đẹp.
_ Ước rồi thổi nến nào....a!....
_A!...
Rắc... rắc (mị không biết tiếng máy ảnh kêu sao =.= )
Sáng sớm hôm sau, tại bản tin nhà trường, những bức ảnh rõ nét trên bảng khiến nhiều người đi qua tò mò. Trên mặt mỗi người xem đều biến đổi sau khi nhìn rõ: trố mắt, xám ngắt, đỏ bừng.
*chát*
_Cô là Tô Tiểu Liên? _Một nhóm nữ sinh lôi Tiểu Liên ra sau trường, đi đầu là một cô gái hết sức xinh đẹp.
_Đúng.. đúng vậy_Tiểu Liên ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
*Chát*
_Cô thật bản lĩnh, dám quyến rũ Khải Nguyên.
Nói rồi cô gái lạ mặt vứt cho Tiểu Liên một xấp ảnh, trong ảnh là cảnh cô đúc bánh cho Khải Nguyên, hai người cười rất vui vẻ, sau đó là cảnh hai người trò chuyện, đi chơi, đi xem phim. Mặt Tiểu Liên theo từng tấm hình bị lật mà xám lại: bị phát hiện rồi
Thật ra, hai người đã quen biết gần hai tuần tuần những vãn không muốn cho ai biết. Bây giờ bị phanh phui, thật không có chút vui vẻ nào.
_Tốt lắm Tô Tiểu Liên, hôm nay không dạy cho cô một bài học , cô chắc sẽ quên mình là ai rồi mà, nên nhớ, đồ không nên động, vẫn là không nên động. Muốn trèo cao thì phải trả giá, hơn nữa đều không có cái kết đẹp. Đánh.
_Nguyệt Như, dậy nào, dậy, chúng ta trễ giờ rồi.
_Mới 7 giờ thôi, để tớ ngủ.
_Nào dậy đi.
_Đến tức chết cậu quá. Đi sơm làm gì, có được cộng điểm chuyên cần không?
Nói vậy nhưng Nguyệt Như cuối cùng cũng rời giường. Đứng trước bàn ăn với 2 đĩa ốp la, cầm miếng bánh mì, cô than thở.
_Tiểu Liên, nói cậu bao lần rồi, bảo cậu học nấu ăn đi, cậu không chịu, cậu định sau này 3 bữa đều là bánh mì ốp la đó chứ?
Hai người nhanh chóng giải quyết phần ăn của mình.
_Nguyệt Như, tối hôm qua hình như cậu về rất trễ. Có chuyện gì sao?
_Không có gì, chỉ là có một số việc cần giải quyết.
Hôm nay trời hơi âm u, Khải Nguyên im lặng xuất hiện ngay giữa buổi học, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu xuất hiện.
Chuông báo hết tiết vang lên.
_Nguyệt Như, hôm nay chúng ta đi...ủa, đi đâu rồi?
Tiểu Liên chậm rãi bước về căn-tin.
_Tôi có thể ngồi cùng bàn chứ.
_Được..được chứ.
Mặt Tiểu Liên bắt đầu nổi đỏ, người trước mặt không phải Khải Nguyên sao? Không phải học sinh trong trường không muốn bắt chuyện, ngồi cùng cô sao? Sao anh lại chủ động...chủ động...Chắc anh không biết cô là ai. Tình cờ thôi. Chắc vậy. Ha ha.
_Cô ăn ít nhỉ?
Ánh mắt ghen ghét xung quanh bắt đầu biến thành hình viên đạn, hận không thể bắn chết người.
_Tôi rất dễ nuôi, nhưng sức ăn hơi ít_Tiểu Liên rốt cục cũng lấy lại bình tĩnh.
_Vậy sao, để tôi ăn thử, thật ngon.
Ánh mắt tia lửa nổi lên khắp nơi, xoẹt xoẹt, Tiểu Liên bất chợt lạnh sống lưng, da gà nổi toàn thân.
Tan trường, Tiểu Liên chuẩn bị đến nơi làm thêm.
_Chào dì Trương, cháu đến rồi.
_Tốt tốt, hôm nay thật đông khách, vào thay đồ rồi phụ dì nào.
_Ơ, Khải Nguyên, sao cậu lại ở đây?
_Tại dao tôi không được ở đây? Tôi đến đây uống cà phê. Quán cũng vắng khách rồi, cô đi chơi với tôi đi.
_Nưng tôi vẫn đang trong giờ làm.
_Không sao ,tôi đã sin phép rồi, đi thôi.
Tiểu Liên bị Khải Nguyên lôi kéo. Hai người đi rất nhiều nơi, chợ đêm, bờ hồ, quán ăn lề đường, khu vui chơi. Khải Nguyên nhìn Tiểu Liên cười rực rỡ, trong tim bỗng có gì đó ấm áp.
_Em có thể làm bạn gái tối không?
Im lặng.
_Em không đồng ý?
_Không có, chẳng qua...
_Vậy là được rồi, coi như hôm nay là buổi hẹn rò đầu tiên, về thôi.
Thời gian chậm chậm trôi, tần suất gặp mặt của hai người chậm chậm tăng.
_Nguyệt Như, chỉ tớ cách làm bánh gatô đi.
_Không phải cậu không thích vào bếp sao. Mà hôm nay cậu không đi học à?
_Không sao, hôm nay tớ xin nghỉ, cậu dạy tớ đi.
_Cái gì, hôm nay có mưa không, mọt sách như cậu lại xin phép nghỉ học vì làm bánh?
_Ây, bỏ qua một bên đi, dạy tớ đi mà...
_Ây, được rồi, đi thôi.
Mặc dù Tiểu Liên không học buổi sáng nhưng buổi chiều vẫn phải học,ngồi trong lớp nhưng tâm hồn để đi đâu, khiến giáo viên nhiều lần nhắc nhở. Hôm nay bầu trời thật âm u mà.
_Em ra rồi, hôm nay chúng ta đi đâu?
_Em mới biết một quán ăn, đi thôi.
Hai người đến một quán ăn gần trường, không khí thật lãng mạn.
_Hôm nay em sẽ cho anh một bất ngờ, ta đa... lần đầu em làm bánh kem, cũng là lần đầu chủ động tặng quà cho con trai. Anh thấy sao.
_Rất đẹp.
_ Ước rồi thổi nến nào....a!....
_A!...
Rắc... rắc (mị không biết tiếng máy ảnh kêu sao =.= )
Sáng sớm hôm sau, tại bản tin nhà trường, những bức ảnh rõ nét trên bảng khiến nhiều người đi qua tò mò. Trên mặt mỗi người xem đều biến đổi sau khi nhìn rõ: trố mắt, xám ngắt, đỏ bừng.
*chát*
_Cô là Tô Tiểu Liên? _Một nhóm nữ sinh lôi Tiểu Liên ra sau trường, đi đầu là một cô gái hết sức xinh đẹp.
_Đúng.. đúng vậy_Tiểu Liên ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
*Chát*
_Cô thật bản lĩnh, dám quyến rũ Khải Nguyên.
Nói rồi cô gái lạ mặt vứt cho Tiểu Liên một xấp ảnh, trong ảnh là cảnh cô đúc bánh cho Khải Nguyên, hai người cười rất vui vẻ, sau đó là cảnh hai người trò chuyện, đi chơi, đi xem phim. Mặt Tiểu Liên theo từng tấm hình bị lật mà xám lại: bị phát hiện rồi
Thật ra, hai người đã quen biết gần hai tuần tuần những vãn không muốn cho ai biết. Bây giờ bị phanh phui, thật không có chút vui vẻ nào.
_Tốt lắm Tô Tiểu Liên, hôm nay không dạy cho cô một bài học , cô chắc sẽ quên mình là ai rồi mà, nên nhớ, đồ không nên động, vẫn là không nên động. Muốn trèo cao thì phải trả giá, hơn nữa đều không có cái kết đẹp. Đánh.
/4
|