- Kê Huyền muốn tiến hành Đoạt Thiên chiến? Khiêu chiến Nhiếp Vân sư huynh?
- Thật độc ác, Đoạt Thiên chiến phải dùng tuổi thọ làm đại giá. Đổi lấy một lần cơ hội khiêu chiến, hơn nữa một khi khiêu chiến tất nhiên phải có người chết. Không có thâm cừu đại hận, sẽ không có ai làm như vậy, Kê Huyền đây là điên rồi sao?
- Kê Huyền sư huynh căn bản không điên, ngươi cũng không phải không thấy, Nhiếp Vân kia một mực đoạt danh tiếng của hắn, hiện tại lại cướp vị trí thứ nhất của Giáp khu, nếu như Kê Huyền sư huynh lại không động, vị trí đệ tử hạch tâm đệ nhất phong sẽ bị đối phương cướp đi!
- Đúng vậy. Nếu thật như vậy, tất cả vinh dự của hắn đều sẽ không còn...
- Tiên hạ thủ vi cường, một khi Đoạt Thiên chiến mở ra, hai người sẽ được an bài ở một chiến trường, cho dù Nhiếp Vân này còn muốn trốn tránh cũng trốn không được, làm như vậy, mặc dù Kê Huyền sư huynh sẽ tổn thất một ít tuổi thọ, trả một cái giá lớn, lại có thể triệt để bảo trụ tôn nghiêm!
- Các ngươi nói như là Kê Huyền sư huynh có thể chiến thắng vậy, một khi thua thì sao? Mệnh chẳng phải không còn?
...
Nhìn một màn này ở trong mắt, rất nhiều ý niệm bắn ra, ở trên bầu trời không ngừng kích động, phảng phất như sương mù bốc hơi.
- Đoạt Thiên chiến? Đó là cái gì?
Nghe Kê Huyền khiêu chiến mình, Nhiếp Vân lắc đầu, có chút mê hoặc nhìn về phía Thượng Tuyền cách đó không xa.
Xem ra thằng này một chút cũng không có cảm thấy mình đang nhường hắn.
- Bài Vị Phong an bài trận đấu, dựa theo tình huống bình thường, là từng tràng tỷ thí, mà không phải cho ngươi muốn chiến với ai liền chiến với ai! Nhưng mà cũng có ngoại lệ, có ít người vì tranh đoạt vinh dự, cực kỳ muốn cùng một người khác chiến đấu, có thể mở ra Đoạt Thiên chiến, Đoạt Thiên chiến, cần người khiêu chiến tiêu hao sinh mệnh lực, một khi Bài Vị Phong cho phép, người bị khiêu chiến và người khiêu chiến đều bị truyền tống đến tỷ thí đài cao nhất, các đệ tử đều có thể chứng kiến!
Thượng Tuyền truyền âm nói.
- Thằng này...
Nghe được giải thích, Nhiếp Vân hiểu được, trong mắt hiện lên một đạo lãnh ý:
- Đã muốn chết, ta sẽ thanh toàn hắn!
Sau khi đi vào Quy Khư Hải, hắn không thích gây chuyện, nhưng không có nghĩa là hắn sợ phiền phức, xem ra vô luận ở địa phương nào, đều có người nhảy đáp, đối với loại người này, thủ đoạn khác đều vô dụng, chỉ có một phương pháp… một cái tát chụp chết!
Ông!
Ý nghĩ này vừa chấm dứt, trong đầu đột nhiên nhiều ra một ý niệm, Nhiếp Vân đứng dậy.
- Ta tiếp nhận khiêu chiến!
Thanh âm của hắn thông qua Bài Vị Phong truyền lại đến trong tai mỗi người, lập tức gây ra xôn xao.
- Nhiếp Vân sư huynh đã đáp ứng?
- Đoạt Thiên chiến, còn gọi là cuộc chiến hẳn phải chết, nghe nói người tiến vào tỷ thí, đều là không chết không ngớt, chỉ có một phương tử vong mới có thể chấm dứt!
- Đúng vậy, nếu như Nhiếp Vân sư huynh không đáp ứng, mặc dù Bài Vị Phong cũng không thể cưỡng chế người khác thi đấu, hắn đáp ứng, chẳng khác nào không có đường lui rồi!
- Nhiếp Vân sư huynh cũng là bị buộc không có biện pháp, Kê Huyền từ vừa mới bắt đầu liền hùng hổ dọa người, quyết thi đấu với hắn, nếu như hắn không tiếp, khẳng định để cho người xem thường...
- Thật không biết ai có thể chiến thắng, chỉ mong Nhiếp Vân sư huynh không có việc gì...
...
Đoạt Thiên chiến, bởi vì cần tiêu hao tuổi thọ làm đại giá mới có thể mở ra, song phương tranh đấu tất nhiên có cừu hận bất cộng đái thiên, vì càng dễ giải quyết thù này, phương pháp xử lý trực tiếp nhất là một phương chết trận.
Cho nên, loại trận đấu này tất cả mọi người đều ngầm hiểu, Quy Khư Hải thành lập không biết bao nhiêu ngàn tỷ năm, cũng không biết kinh nghiệm qua bao nhiêu lần Đoạt Thiên chiến, mỗi một lần trận đấu kết thúc, đều là có một phương tử vong, chưa bao giờ có chuyện hai người đồng thời đi ra.
Chính bởi vì như thế, tỷ thí này lại được xưng là đoạt mệnh chiến, chiến một trận tất nhiên có người chết.
Nhiếp Vân là tân đệ tử hạch tâm, vừa đến Quy Khư Hải liền lóe ra hào quang chói lọi, mà Kê Huyền là đệ nhất nhân uy tín lâu năm, tất cả mọi người cho rằng một núi không thể chứa hai cọp, nhưng không nghĩ tới loại đối bính này sẽ đến nhanh như vậy, không thể quay lại như thế.
- Cái này...
- Kê Huyền này, rốt cuộc muốn làm cái gì?
- Ta xem hắn làm đệ nhất nhân nhiều năm như vậy, đã làm đến tự cao tự đại rồi!
- Hai hổ tranh chấp, tất có một con chết, Kê Huyền này dám làm như vậy, khẳng định có nắm chắc, Nhiếp Vân kia đoán chừng sẽ xui xẻo...
Ở trong đám trưởng lão cũng ý niệm lập loè, thần niệm trao đổi.
Những người này, không phải thập đại trưởng lão quan sát Thượng Tuyền và Nhiếp Đồng tỷ thí, đối với thực lực của Nhiếp Vân là không biết.
Cho dù biết rõ vừa rồi Giáp khu sắp hắn thứ nhất, cũng không cho rằng hắn có thể thắng được Kê Huyền.
Dù sao khảo thí bài vị, chỉ là Bài Vị Phong căn cứ lực lượng một quyền của ngươi tiến hành cân nhắc, nếu như hắn có át chủ bài không phát huy thì sao?
Lại nói thời điểm chiến đấu, rất nhiều chuyện thay đổi trong nháy mắt, thắng bại cũng không phải người đó thể định đoạt, cho dù lực lượng mạnh hơn hắn, thực lực cao hơn hắn, kết quả chính thức cũng chưa chắc có thể chiến thắng.
Trong lịch sử có rất nhiều đệ tử ở trong tỉ thí không được coi trọng, nhưng lúc chiến đấu lại phát huy ra lực lượng vượt qua bình thường.
Ở trong mắt những người này, Kê Huyền không tiếc hao tổn tuổi thọ tiến hành đoạt mệnh khiêu chiến, tất nhiên đã có nắm chắc, muốn dựa vào trận chiến này sáng lập uy danh, để cho tất cả mọi người biết rõ, hắn mới là lão đại của Thất Thập Nhị Phong!
- Nghiêu Nguyên trưởng lão, ngươi thấy thế nào?
Thập đại trưởng lão thấy một màn như vậy, đồng thời lắc đầu, một người trong đó hỏi.
- Tự mình muốn chết, trách không được người khác!
Nghiêu Nguyên trưởng lão thản nhiên nói, nói xong lần nữa nhắm mắt lại.
Hô!
Vạn chúng chú mục, ánh mắt của tất cả mọi người tập trung đài tỷ thí, hai bóng
người đột ngột xuất hiện.
Song phương đều đồng ý tiến hành Đoạt Thiên chiến, sẽ bị truyền tống đến đài tỷ thí.
Ông!
Nhiếp Vân chứng kiến Kê Huyền bị một tia sáng trắng bao phủ, ngay sau đó liền chứng kiến tuổi thọ của hắn dùng tốc độ kinh người biến mất mấy trăm vạn năm.
Loại tuổi thọ tổn thất này, bình thường ngoại nhân là nhìn không ra, chỉ có mình mới có thể cảm nhận được, Nhiếp Vân có được thiên phú Thiên Nhãn, có thể thấy nhất thanh nhị sở rất nhiều biến hóa nhỏ.
Tuy tổn thất mấy trăm vạn năm, nhưng đối với Kê Huyền tuổi thọ lâu dài, có thể sống không biết bao nhiêu tỷ năm mà nói, ảnh hưởng cũng không lớn!
- Thật độc ác, Đoạt Thiên chiến phải dùng tuổi thọ làm đại giá. Đổi lấy một lần cơ hội khiêu chiến, hơn nữa một khi khiêu chiến tất nhiên phải có người chết. Không có thâm cừu đại hận, sẽ không có ai làm như vậy, Kê Huyền đây là điên rồi sao?
- Kê Huyền sư huynh căn bản không điên, ngươi cũng không phải không thấy, Nhiếp Vân kia một mực đoạt danh tiếng của hắn, hiện tại lại cướp vị trí thứ nhất của Giáp khu, nếu như Kê Huyền sư huynh lại không động, vị trí đệ tử hạch tâm đệ nhất phong sẽ bị đối phương cướp đi!
- Đúng vậy. Nếu thật như vậy, tất cả vinh dự của hắn đều sẽ không còn...
- Tiên hạ thủ vi cường, một khi Đoạt Thiên chiến mở ra, hai người sẽ được an bài ở một chiến trường, cho dù Nhiếp Vân này còn muốn trốn tránh cũng trốn không được, làm như vậy, mặc dù Kê Huyền sư huynh sẽ tổn thất một ít tuổi thọ, trả một cái giá lớn, lại có thể triệt để bảo trụ tôn nghiêm!
- Các ngươi nói như là Kê Huyền sư huynh có thể chiến thắng vậy, một khi thua thì sao? Mệnh chẳng phải không còn?
...
Nhìn một màn này ở trong mắt, rất nhiều ý niệm bắn ra, ở trên bầu trời không ngừng kích động, phảng phất như sương mù bốc hơi.
- Đoạt Thiên chiến? Đó là cái gì?
Nghe Kê Huyền khiêu chiến mình, Nhiếp Vân lắc đầu, có chút mê hoặc nhìn về phía Thượng Tuyền cách đó không xa.
Xem ra thằng này một chút cũng không có cảm thấy mình đang nhường hắn.
- Bài Vị Phong an bài trận đấu, dựa theo tình huống bình thường, là từng tràng tỷ thí, mà không phải cho ngươi muốn chiến với ai liền chiến với ai! Nhưng mà cũng có ngoại lệ, có ít người vì tranh đoạt vinh dự, cực kỳ muốn cùng một người khác chiến đấu, có thể mở ra Đoạt Thiên chiến, Đoạt Thiên chiến, cần người khiêu chiến tiêu hao sinh mệnh lực, một khi Bài Vị Phong cho phép, người bị khiêu chiến và người khiêu chiến đều bị truyền tống đến tỷ thí đài cao nhất, các đệ tử đều có thể chứng kiến!
Thượng Tuyền truyền âm nói.
- Thằng này...
Nghe được giải thích, Nhiếp Vân hiểu được, trong mắt hiện lên một đạo lãnh ý:
- Đã muốn chết, ta sẽ thanh toàn hắn!
Sau khi đi vào Quy Khư Hải, hắn không thích gây chuyện, nhưng không có nghĩa là hắn sợ phiền phức, xem ra vô luận ở địa phương nào, đều có người nhảy đáp, đối với loại người này, thủ đoạn khác đều vô dụng, chỉ có một phương pháp… một cái tát chụp chết!
Ông!
Ý nghĩ này vừa chấm dứt, trong đầu đột nhiên nhiều ra một ý niệm, Nhiếp Vân đứng dậy.
- Ta tiếp nhận khiêu chiến!
Thanh âm của hắn thông qua Bài Vị Phong truyền lại đến trong tai mỗi người, lập tức gây ra xôn xao.
- Nhiếp Vân sư huynh đã đáp ứng?
- Đoạt Thiên chiến, còn gọi là cuộc chiến hẳn phải chết, nghe nói người tiến vào tỷ thí, đều là không chết không ngớt, chỉ có một phương tử vong mới có thể chấm dứt!
- Đúng vậy, nếu như Nhiếp Vân sư huynh không đáp ứng, mặc dù Bài Vị Phong cũng không thể cưỡng chế người khác thi đấu, hắn đáp ứng, chẳng khác nào không có đường lui rồi!
- Nhiếp Vân sư huynh cũng là bị buộc không có biện pháp, Kê Huyền từ vừa mới bắt đầu liền hùng hổ dọa người, quyết thi đấu với hắn, nếu như hắn không tiếp, khẳng định để cho người xem thường...
- Thật không biết ai có thể chiến thắng, chỉ mong Nhiếp Vân sư huynh không có việc gì...
...
Đoạt Thiên chiến, bởi vì cần tiêu hao tuổi thọ làm đại giá mới có thể mở ra, song phương tranh đấu tất nhiên có cừu hận bất cộng đái thiên, vì càng dễ giải quyết thù này, phương pháp xử lý trực tiếp nhất là một phương chết trận.
Cho nên, loại trận đấu này tất cả mọi người đều ngầm hiểu, Quy Khư Hải thành lập không biết bao nhiêu ngàn tỷ năm, cũng không biết kinh nghiệm qua bao nhiêu lần Đoạt Thiên chiến, mỗi một lần trận đấu kết thúc, đều là có một phương tử vong, chưa bao giờ có chuyện hai người đồng thời đi ra.
Chính bởi vì như thế, tỷ thí này lại được xưng là đoạt mệnh chiến, chiến một trận tất nhiên có người chết.
Nhiếp Vân là tân đệ tử hạch tâm, vừa đến Quy Khư Hải liền lóe ra hào quang chói lọi, mà Kê Huyền là đệ nhất nhân uy tín lâu năm, tất cả mọi người cho rằng một núi không thể chứa hai cọp, nhưng không nghĩ tới loại đối bính này sẽ đến nhanh như vậy, không thể quay lại như thế.
- Cái này...
- Kê Huyền này, rốt cuộc muốn làm cái gì?
- Ta xem hắn làm đệ nhất nhân nhiều năm như vậy, đã làm đến tự cao tự đại rồi!
- Hai hổ tranh chấp, tất có một con chết, Kê Huyền này dám làm như vậy, khẳng định có nắm chắc, Nhiếp Vân kia đoán chừng sẽ xui xẻo...
Ở trong đám trưởng lão cũng ý niệm lập loè, thần niệm trao đổi.
Những người này, không phải thập đại trưởng lão quan sát Thượng Tuyền và Nhiếp Đồng tỷ thí, đối với thực lực của Nhiếp Vân là không biết.
Cho dù biết rõ vừa rồi Giáp khu sắp hắn thứ nhất, cũng không cho rằng hắn có thể thắng được Kê Huyền.
Dù sao khảo thí bài vị, chỉ là Bài Vị Phong căn cứ lực lượng một quyền của ngươi tiến hành cân nhắc, nếu như hắn có át chủ bài không phát huy thì sao?
Lại nói thời điểm chiến đấu, rất nhiều chuyện thay đổi trong nháy mắt, thắng bại cũng không phải người đó thể định đoạt, cho dù lực lượng mạnh hơn hắn, thực lực cao hơn hắn, kết quả chính thức cũng chưa chắc có thể chiến thắng.
Trong lịch sử có rất nhiều đệ tử ở trong tỉ thí không được coi trọng, nhưng lúc chiến đấu lại phát huy ra lực lượng vượt qua bình thường.
Ở trong mắt những người này, Kê Huyền không tiếc hao tổn tuổi thọ tiến hành đoạt mệnh khiêu chiến, tất nhiên đã có nắm chắc, muốn dựa vào trận chiến này sáng lập uy danh, để cho tất cả mọi người biết rõ, hắn mới là lão đại của Thất Thập Nhị Phong!
- Nghiêu Nguyên trưởng lão, ngươi thấy thế nào?
Thập đại trưởng lão thấy một màn như vậy, đồng thời lắc đầu, một người trong đó hỏi.
- Tự mình muốn chết, trách không được người khác!
Nghiêu Nguyên trưởng lão thản nhiên nói, nói xong lần nữa nhắm mắt lại.
Hô!
Vạn chúng chú mục, ánh mắt của tất cả mọi người tập trung đài tỷ thí, hai bóng
người đột ngột xuất hiện.
Song phương đều đồng ý tiến hành Đoạt Thiên chiến, sẽ bị truyền tống đến đài tỷ thí.
Ông!
Nhiếp Vân chứng kiến Kê Huyền bị một tia sáng trắng bao phủ, ngay sau đó liền chứng kiến tuổi thọ của hắn dùng tốc độ kinh người biến mất mấy trăm vạn năm.
Loại tuổi thọ tổn thất này, bình thường ngoại nhân là nhìn không ra, chỉ có mình mới có thể cảm nhận được, Nhiếp Vân có được thiên phú Thiên Nhãn, có thể thấy nhất thanh nhị sở rất nhiều biến hóa nhỏ.
Tuy tổn thất mấy trăm vạn năm, nhưng đối với Kê Huyền tuổi thọ lâu dài, có thể sống không biết bao nhiêu tỷ năm mà nói, ảnh hưởng cũng không lớn!
/3634
|