Ầm!
Chiêu số giống như va chạm, chiêu số của Nhiếp Vân có Hỗn Độn thần binh thích hợp nhất đỉnh phong nhất. Lực lượng lại cường đại hơn, vừa mới tiếp xúc, trong lúc nhất thời đã xuất hiện cục diện nghiêng về một phía.
Khí lãng đầy trời quay cuồng, tuyệt chiêu của Kê Huyền bị áp súc từng tấc, lực lượng hung mãnh cũng cuốn tới.
- Ngươi... Làm sao ngươi biết Quy Nguyên nhất mạch? Chiêu này ta tu luyện nhưng ba mươi vạn năm, mãi cho tới mấy ngày trước mới hoàn toàn luyện thành. Chuyện này không thể nào...
Kê Huyền gần như sắp điên.
Chiêu số này và Quy Nguyên Kim Ấn đều là dưới một lần cơ duyên xảo hợp hắn lấy được trong một di tích thượng cổ, vì chiêu số này hắn đã dốc lòng tu luyện bao nhiêu lâu. Mãi cho đến mấy ngày vừa rồi mới hoàn toàn thông hiểu đạo lí. Thành công đánh chiêu số ra được.
Vốn hắn tưởng rằng bằng vào chiêu này là có thể tùy tiện nghiền ép đối thủ đồng bối, vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất đệ tử hạch tâm. Thế nhưng có nằm mơ hắn cũng không thể nghĩ tới, chẳng những đối phương lấy đi Quy Nguyên Kim Ấn của hắn mà còn luyện hóa. Đồng thời còn thi triển ra tuyệt chiêu của hắn một cách hoàn mỹ. Thậm chí so với hắn còn thi triển lưu loát hơn. Chuyện này sao có thể được chứ?
- Không...
Tới lúc này hắn mới ý thức được rốt cuộc mình đã đắc tội với loại quái thai nào.
Ầm!
Lực lượng khổng lồ do Quy Nguyên Kim Ấn hình thành không ngừng chút nào, lập tức đánh xuống. Mũi, miệng Kê Huyền đều có máu tươi phun ra ngoài.
Thình thịch!
Một tiếng nổ kịch liệt vang vọng. Kim ấn từ trên đỉnh đầu Kê Huyền đè xuống, cường giả đỉnh phong hai nghìn sáu trăm đại đạo, trong nháy mắt đã biến thành một vũng máu, không lưu lại bất kỳ thứ gì. Cuối cùng ngay cả kêu thảm cũng không thể vang lên.
Sợ rằng cho tới trước khi chết hắn cũng không thể tin được lại có người dùng chính chiêu số mà hắn am hiểu nhất, dựa vào kiện binh khí mà hắn thành danh để đánh chết hắn.
Quang mang tiêu tán, Nhiếp Vân đứng ngạo nghễ tại chỗ.
Yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều cảm thấy trong cổ họng khô khốc. Hai mắt nhô ra.
Người đứng thứ nhất trong hàng đệ tử hạch tâm, không biết đã quát tháo bảy mươi hai phong bao lâu lại, chết ở trong binh khí của mình. Chết dưới chiêu số của mình, không có một chút năng lực chống cự nào. Loại rung động này quả thực quá lớn.
- Có còn ai muốn khiêu chiến với ta nữa hay không? Nhiếp Vân ta bồi tiếp tới cùng!
Cổ tay run lên, thu hồi lại Quy Nguyên Kim Ấn, Nhiếp Vân nhìn vòng quanh một tuần, thanh âm vang vọng mây xanh.
Lần nữa lại yên tĩnh.
Trước đó trong đám người có không ít người chất vấn hắn, bọn họ đều cảm thấy chỉ là hắn vận khí tốt, may mắn lĩnh ngộ Cổ Hỗn Độn ngữ, bản lĩnh chân thật cũng không có lớn bao nhiêu. Thế nhưng bây giờ bọn hắn mới biết, có thể lăng không thành lập một sơn phong trong Quy Khư Hải, hơn nữa không thông qua thi đấu bài vị lại có thể xếp hạng vị thứ nhất, đây tuyệt không phải là vận khí, mà là có lực lượng chân chính a!
- Hoa Dao, không phải ngươi vẫn cảm thấy thực lực Nhiếp Vân sư huynh không đủ hay sao? Không bằng ngươi cũng lên đi khiêu chiến một chút đi?
Thượng Tuyền quay đầu nhìn Hoa Dao một cái, cười khanh khách nói.
Mặc dù Thượng Tuyền không nghe được nàng nói nói xấu Nhiếp Vân, nhưng mà từ vẻ khinh thị và sự ưu việt trong ánh mắt của nàng ta, nàng lại nhìn thấy rất rõ ràng.
- Ta...
Hoa Dao giật mình, vội vàng khoát tay.
Nàng mặc dù tự luyến, thế nhưng cũng biết ngay cả Kê Huyền cũng không phải là đối thủ của người này, sao nàng có thể thắng nổi Nhiếp Vân cơ chứ?
Cho tới giờ phút này nàng mới biết, những lời nói trước đó của nàng là ngây thơ tới nhường nào.
Trước đó Thiên Chiến phong, nàng vẫn cho rằng Nhiếp Vân dùng lời nói chọc giận Kê Huyền, làm cho hắn phát huy không được tốt. Cho nên mới nhân cơ hội chiếm tiện nghi, mà bây giờ nhìn lại, thực lực của đối phương như vậy, còn cần phải dùng tới loại thủ đoạn này hay sao?
Nếu như thực sự động thủ, chỉ cần một cái tát là có thể đập chết, căn bản không cần phải nói nhảm nhiều như vậy a.
Sợ rằng mục đích của Nhiếp Vân là muốn làm cho hắn biết khó mà lui, mà Kê Huyền lại khăng khăng nhất mực. Mãi tới trước khi chết hắn cũng không biết, thực lực mà hắn tự cho là kiêu ngạo, ở trong mắt đối phương cũng chỉ giống như một thằng hề, là một trò cười mà thôi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hoa Dao ảm đạm.
Ngay cả Kê Huyền ở trong mắt đối phương cũng chỉ là thằng hề, như vậy thì nàng là thứ gì cơ chứ?
- Nếu không có ai khiêu chiến, ta không hy vọng sẽ lại được nghe bất kỳ lời phỉ bang nào. Đồng thời cũng không hy vọng có người ở khiêu khích tôn nghiêm của ta, gây phiền phức cho đệ tử mới! Nếu không, Kê Huyền chính là kết quả của kẻ đó!
Thấy không ai xuất đầu nữa, Nhiếp Vân mình đánh chết Kê Huyền đã lập được uy. Lúc này hắn không nói thêm gì nữa, để mặc cho một đạo bạch quang bao phủ thân thể. Sưu một cái, lần nữa trở về chỗ ngồi số một ở trong khu vực chữ Giáp.
Lúc này vị trí số một của hắn đã không còn ai dám nghi vấn, cũng không có ai dám khiêu chiến.
- Ngạo nghễ đứng, một lời kêu lên, khiến cho người của một sơn phong cũng không dám thở mạnh, đây mới thật sự là cường giả!
- So sánh với Nhiếp Vân sư huynh, tất cả những cường giả trước kia không tính là thứ gì. Khó trách có thể lĩnh ngộ Cổ Hỗn Độn ngữ, thực lực như vậy quá đáng sợ a!
- Cường giả chân chính, đối mặt với nghi vấn không cần giãi bày, chỉ cần chiến đấu một trận là không còn ai dám nói cái gì. Không biết lúc nào, ta mới có được bản lĩnh như Nhiếp Vân sư huynh cơ chứ?
- Từ nay về sau Nhiếp Vân sư huynh chính là thần tượng của ta, ta sẽ lấy hắn là mục tiêu cả đời của ta.
...
Tất cả đệ tử hạch tâm, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn đều nhìn một màn này vào trong mắt, mỗi một người đều âm thầm hạ quyết tâm.
Cho dù trước kia Kê Huyền có mạnh hơn nữa, phong quang hơn nữa thì người cũng đã chết, đã tan thành mây khói, đã không còn bất kỳ chút giá trị nào khiến cho người ta lưu luyến nữa.
Đoạt Thiên chiến kết thúc, thi đấu xếp hạng bình thường vẫn còn phải tiếp tục.
Từng trận tỷ thí không ngừng diễn ra, bất quá, rất nhiều trận đều tiến hành ở trong phạm vi nhỏ, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy Đoạt Thiên chiến không còn tình huống thú vị nào nữa.
Có loại cường giả như Nhiếp Vân và Kê Huyền chiến đấu trước đó, những trận chiến sau này đã không đề khiến cho những người khác hứng thú được. Chẳng qua chỉ là tranh tài cho có lệ, không có quá nhiều điểm sáng.
Chiêu số giống như va chạm, chiêu số của Nhiếp Vân có Hỗn Độn thần binh thích hợp nhất đỉnh phong nhất. Lực lượng lại cường đại hơn, vừa mới tiếp xúc, trong lúc nhất thời đã xuất hiện cục diện nghiêng về một phía.
Khí lãng đầy trời quay cuồng, tuyệt chiêu của Kê Huyền bị áp súc từng tấc, lực lượng hung mãnh cũng cuốn tới.
- Ngươi... Làm sao ngươi biết Quy Nguyên nhất mạch? Chiêu này ta tu luyện nhưng ba mươi vạn năm, mãi cho tới mấy ngày trước mới hoàn toàn luyện thành. Chuyện này không thể nào...
Kê Huyền gần như sắp điên.
Chiêu số này và Quy Nguyên Kim Ấn đều là dưới một lần cơ duyên xảo hợp hắn lấy được trong một di tích thượng cổ, vì chiêu số này hắn đã dốc lòng tu luyện bao nhiêu lâu. Mãi cho đến mấy ngày vừa rồi mới hoàn toàn thông hiểu đạo lí. Thành công đánh chiêu số ra được.
Vốn hắn tưởng rằng bằng vào chiêu này là có thể tùy tiện nghiền ép đối thủ đồng bối, vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất đệ tử hạch tâm. Thế nhưng có nằm mơ hắn cũng không thể nghĩ tới, chẳng những đối phương lấy đi Quy Nguyên Kim Ấn của hắn mà còn luyện hóa. Đồng thời còn thi triển ra tuyệt chiêu của hắn một cách hoàn mỹ. Thậm chí so với hắn còn thi triển lưu loát hơn. Chuyện này sao có thể được chứ?
- Không...
Tới lúc này hắn mới ý thức được rốt cuộc mình đã đắc tội với loại quái thai nào.
Ầm!
Lực lượng khổng lồ do Quy Nguyên Kim Ấn hình thành không ngừng chút nào, lập tức đánh xuống. Mũi, miệng Kê Huyền đều có máu tươi phun ra ngoài.
Thình thịch!
Một tiếng nổ kịch liệt vang vọng. Kim ấn từ trên đỉnh đầu Kê Huyền đè xuống, cường giả đỉnh phong hai nghìn sáu trăm đại đạo, trong nháy mắt đã biến thành một vũng máu, không lưu lại bất kỳ thứ gì. Cuối cùng ngay cả kêu thảm cũng không thể vang lên.
Sợ rằng cho tới trước khi chết hắn cũng không thể tin được lại có người dùng chính chiêu số mà hắn am hiểu nhất, dựa vào kiện binh khí mà hắn thành danh để đánh chết hắn.
Quang mang tiêu tán, Nhiếp Vân đứng ngạo nghễ tại chỗ.
Yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều cảm thấy trong cổ họng khô khốc. Hai mắt nhô ra.
Người đứng thứ nhất trong hàng đệ tử hạch tâm, không biết đã quát tháo bảy mươi hai phong bao lâu lại, chết ở trong binh khí của mình. Chết dưới chiêu số của mình, không có một chút năng lực chống cự nào. Loại rung động này quả thực quá lớn.
- Có còn ai muốn khiêu chiến với ta nữa hay không? Nhiếp Vân ta bồi tiếp tới cùng!
Cổ tay run lên, thu hồi lại Quy Nguyên Kim Ấn, Nhiếp Vân nhìn vòng quanh một tuần, thanh âm vang vọng mây xanh.
Lần nữa lại yên tĩnh.
Trước đó trong đám người có không ít người chất vấn hắn, bọn họ đều cảm thấy chỉ là hắn vận khí tốt, may mắn lĩnh ngộ Cổ Hỗn Độn ngữ, bản lĩnh chân thật cũng không có lớn bao nhiêu. Thế nhưng bây giờ bọn hắn mới biết, có thể lăng không thành lập một sơn phong trong Quy Khư Hải, hơn nữa không thông qua thi đấu bài vị lại có thể xếp hạng vị thứ nhất, đây tuyệt không phải là vận khí, mà là có lực lượng chân chính a!
- Hoa Dao, không phải ngươi vẫn cảm thấy thực lực Nhiếp Vân sư huynh không đủ hay sao? Không bằng ngươi cũng lên đi khiêu chiến một chút đi?
Thượng Tuyền quay đầu nhìn Hoa Dao một cái, cười khanh khách nói.
Mặc dù Thượng Tuyền không nghe được nàng nói nói xấu Nhiếp Vân, nhưng mà từ vẻ khinh thị và sự ưu việt trong ánh mắt của nàng ta, nàng lại nhìn thấy rất rõ ràng.
- Ta...
Hoa Dao giật mình, vội vàng khoát tay.
Nàng mặc dù tự luyến, thế nhưng cũng biết ngay cả Kê Huyền cũng không phải là đối thủ của người này, sao nàng có thể thắng nổi Nhiếp Vân cơ chứ?
Cho tới giờ phút này nàng mới biết, những lời nói trước đó của nàng là ngây thơ tới nhường nào.
Trước đó Thiên Chiến phong, nàng vẫn cho rằng Nhiếp Vân dùng lời nói chọc giận Kê Huyền, làm cho hắn phát huy không được tốt. Cho nên mới nhân cơ hội chiếm tiện nghi, mà bây giờ nhìn lại, thực lực của đối phương như vậy, còn cần phải dùng tới loại thủ đoạn này hay sao?
Nếu như thực sự động thủ, chỉ cần một cái tát là có thể đập chết, căn bản không cần phải nói nhảm nhiều như vậy a.
Sợ rằng mục đích của Nhiếp Vân là muốn làm cho hắn biết khó mà lui, mà Kê Huyền lại khăng khăng nhất mực. Mãi tới trước khi chết hắn cũng không biết, thực lực mà hắn tự cho là kiêu ngạo, ở trong mắt đối phương cũng chỉ giống như một thằng hề, là một trò cười mà thôi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hoa Dao ảm đạm.
Ngay cả Kê Huyền ở trong mắt đối phương cũng chỉ là thằng hề, như vậy thì nàng là thứ gì cơ chứ?
- Nếu không có ai khiêu chiến, ta không hy vọng sẽ lại được nghe bất kỳ lời phỉ bang nào. Đồng thời cũng không hy vọng có người ở khiêu khích tôn nghiêm của ta, gây phiền phức cho đệ tử mới! Nếu không, Kê Huyền chính là kết quả của kẻ đó!
Thấy không ai xuất đầu nữa, Nhiếp Vân mình đánh chết Kê Huyền đã lập được uy. Lúc này hắn không nói thêm gì nữa, để mặc cho một đạo bạch quang bao phủ thân thể. Sưu một cái, lần nữa trở về chỗ ngồi số một ở trong khu vực chữ Giáp.
Lúc này vị trí số một của hắn đã không còn ai dám nghi vấn, cũng không có ai dám khiêu chiến.
- Ngạo nghễ đứng, một lời kêu lên, khiến cho người của một sơn phong cũng không dám thở mạnh, đây mới thật sự là cường giả!
- So sánh với Nhiếp Vân sư huynh, tất cả những cường giả trước kia không tính là thứ gì. Khó trách có thể lĩnh ngộ Cổ Hỗn Độn ngữ, thực lực như vậy quá đáng sợ a!
- Cường giả chân chính, đối mặt với nghi vấn không cần giãi bày, chỉ cần chiến đấu một trận là không còn ai dám nói cái gì. Không biết lúc nào, ta mới có được bản lĩnh như Nhiếp Vân sư huynh cơ chứ?
- Từ nay về sau Nhiếp Vân sư huynh chính là thần tượng của ta, ta sẽ lấy hắn là mục tiêu cả đời của ta.
...
Tất cả đệ tử hạch tâm, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn đều nhìn một màn này vào trong mắt, mỗi một người đều âm thầm hạ quyết tâm.
Cho dù trước kia Kê Huyền có mạnh hơn nữa, phong quang hơn nữa thì người cũng đã chết, đã tan thành mây khói, đã không còn bất kỳ chút giá trị nào khiến cho người ta lưu luyến nữa.
Đoạt Thiên chiến kết thúc, thi đấu xếp hạng bình thường vẫn còn phải tiếp tục.
Từng trận tỷ thí không ngừng diễn ra, bất quá, rất nhiều trận đều tiến hành ở trong phạm vi nhỏ, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy Đoạt Thiên chiến không còn tình huống thú vị nào nữa.
Có loại cường giả như Nhiếp Vân và Kê Huyền chiến đấu trước đó, những trận chiến sau này đã không đề khiến cho những người khác hứng thú được. Chẳng qua chỉ là tranh tài cho có lệ, không có quá nhiều điểm sáng.
/3634
|