Những đại nhân vật này nếu như không tới nơi này, không có có mưu đồ. Như vậy ở trong thế lực của mình tất sẽ có thể sống rất là tiêu dao, thế nhưng lúc này lại chết ở chỗ này, đủ để thấy được chỗ đáng sợ của một chữ tham.
- Bất quá... Nếu như sống ức vạn năm không cách nào đột phá, thân nhân đều chết hết, nhất định ta sẽ xông lên một lần!
Mặc dù cảm khái, thế nhưng suy nghĩ lại một chút, cũng không thể chỉ nói những người này tham lam.
Dù sao sống ức vạn năm, toàn bộ thân nhân chết sạch, su khi không còn bất kỳ ràng buộc nào, nếu như biết được tiến vào nơi này là có cơ hội thay đổi số mạng, tăng lên thực lực. Như vậy coi như là hắn, cũng nhất định không có cách nào cự tuyệt được loại cám dỗ này a.
Cho dù Nhiếp Vân cộng thêm thời gian kiếp trước sống cũng tương đối ngắn, lại có chuyện trong lòng, hơn nữa tu vi lại không có đạt tới được cực hạn, chính vì vậy hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua loại cảm giác này, cũng không có cách nào hiểu được.
Sợ rằng cho dù những người này chết đi cũng sẽ cảm thấy rất cao hứng, có cảm giác như là giải thoát.
Sống quá lâu, có đôi khi cũng không phải là chuyện gì tốt.
Dọc theo ma bàn càng đi xuống phía dưới, người chết cũng càng ngày càng nhiều, nhìn dáng vẻ thi thể là có thể đoán ra được lúc còn sống cũng rất cường đại. Thế nhưng tới nơi này, đã xuất hiện rất nhiều thi thể cường giả trong Bách Cường bảng.
- Chiến trường tam giới, Hỗn Độn Vương Phù lệnh... Cường giả Phong vương cố ý làm ra cái này, là không phải là muốn để cho vô số cao thủ chiến đấu, tự giết lẫn nhau đó chứ?
Đột nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong lòng hắn.
Theo lý thuyết mà nói, cường giả Phong vương thủ đoạn vô số, chỉ cần một ý niệm là có thể bao trùm toàn bộ Chí Tôn vực. Loại cường giả này muốn làm gì chuyện cũng vô cùng đơn giản, cần gì phải để cho một ít cường giả Tru Thiên cảnh làm cơ chứ?
Dù sao nếu như quả thật khó khăn đến mức mà bọn họ cũng không làm được, đừng nói là Tru Thiên cảnh đỉnh phong, cho dù là Chúa Tể cũng nhất định không hoàn thành được chuyện này!
Đã như vậy thì có thể nhìn ra được mờ ám, ba đại cường giả Phong vương cố ý làm ra chiến trường tam giới, ban bố một cái Vương Phù lệnh, sẽ không phải là để cho bọn họ tự giết lẫn nhau đó chứ?
Nếu như quả thật là như vậy, như vậy mục đích bọn họ làm như vậy là vì cái gì?
Nhìn thi thể ngổn ngang khắp nơi, Nhiếp Vân lắc đầu một cái.
Đáng thương cho người khi xương cốt đang trôi vô định thì bản thân lại vẫn đang nằm trong mộng!
Những người này có lẽ thân nhân bằng hữu đang chờ bọn họ trở về, mà lúc này cả đám đã thành một cỗ thi thể, không có biện pháp đoàn tụ nữa.
Trong lòng cảm khái, chân không ngừng bước đi, rất nhanh đã đi qua từng khúc ngoặt, một cái vòng tròn to lớn xuất hiện ở trước mặt Nhiếp Vân.
Lúc này vô số cường giả đang đứng ở trên bàn quay, mỗi một người đều khẩn trương nhìn vào chính giữa.
Nhiếp Vân nhìn qua một cái, đám người Phù Ám Triều cũng đang ở trong đám người, đám người Vĩnh Dạ hoàng đế cũng đang ở cùng với bọn họ.
Lúc này mọi người cũng không có hành động gì, dường như đang đứng đợi, cũng giống như đang kiêng kỵ thứ gì đó.
Nhiếp Vân tung người bay ra, đáp xuống bên cạnh đám người Phù Ám Triều.
- Chủ nhân!
Lúc này đám người Phù Ám Triều đã không còn kiêng kỵ nữa, tất cả đều chào đón hắn.
Trước bọn họ cảm thấy nhận đối phương là chủ quả thực hết sức khuất nhục, thế nhưng khi thấy Nhiếp Vân trực tiếp đánh chết Chúa Tể cấp là Kiền Huyết khác lão tổ, loại quan điểm này lập tức thay đổi.
Có thể khiến cho một đối thủ cạnh tranh đố kỵ, trên cơ bản đều là thực lực song phương ngang hàng với nhau. Thế nhưng thực lực của Nhiếp Vân cao hơn đối phương quá nhiều, ghen tị hâm mộ hay không cam lòng cũng đã trở thành nực cười.
- Chủ nhân?
Vĩnh Dạ hoàng đế nghe được đám người Phù Ám Triều gọi như vậy, hắn không nhịn được sửng sốt một chút, ngay sau đó lại cười khổ một phen.
- Các ngươi lừa gạt ta thật là khổ!
Nếu mấy người này là người hầu của Nhiếp Vân, nhất định đã sớm biết tu vi của hắn. Ban đầu khi tới chỗ ở bên ngoài Tam giới ma bàn bọn hắn lại không nhắc nhở lấy một câu. Khiến cho hắn mất mặt lớn như vậy, có mắt như mù.
- Hoàng đế bệ hạ ngươi cũng không thể trách tội chúng ta a, là chủ nhân không muốn bại lộ thực lực, chúng ta chỉ có thể tuân thủ mà thôi!
Thấy bộ dáng của hắn, Phù Ám Triều cười nói.
Vĩnh Dạ hoàng đế lắc đầu một cái, lại đi mấy bước đi tới bên cạnh Nhiếp Vân rồi nói.
- Tại hạ Hoàng đế Vĩnh Dạ vương triều Ngụy Vĩnh Dạ tham kiến Nhiếp Vân Chúa Tể!
- Được rồi.
Nhiếp Vân gật đầu một cái, từ chối cho ý kiến.
Thực lực tương đương với địa vị, thực lực không đủ, người khác xem thường mình là chuyện rất bình thường, đối với cách làm của Vĩnh Dạ hoàng đế hắn cũng không có tức giận, cũng không có tán thành.
- Nhà ta lão tổ là Vô Nhật Chúa Tể!
Thấy Nhiếp Vân không để ý tới mình, Vĩnh Dạ hoàng đế vội vàng giới thiệu lai lịch của mình.
- Vô Nhật Chúa Tể?
Nhiếp Vân nhíu mày một cái, nhớ tới một cái tên trên Bách Cường bảng.
Vô Nhật Chúa Tể cũng là Chúa Tể lão làng, sống không biết bao nhiêu ức vạn năm, là người đồng bối với đám người Tiêu Diêu Tiên. Trong tam giới đồn đãi rằng người này lãnh khốc tuyệt tình, không có hậu nhân. Không nghĩ tới Vĩnh Dạ hoàng triều hoàng đế nhất mạch có thể so với Kiền Huyết hoàng triều lại chính là truyền thừa của hắn!
Chuyện này quả thực là đại ẩn ở thành phố a!
- Có chuyện gì xảy ra, các ngươi không muốn đi tìm Hỗn Độn Vương Phù lệnh hay sao? Sao lại đứng ở đây?
Trong lòng cảm khái một tiếng, Nhiếp Vân thấy mọi người không có động tĩnh gì mà mỗi người đều đứng đợi tại chỗ vẻ mặt có chút buồn bực cho nên hắn kỳ quái hỏi.
- Chúa Tể, mời xem!
Thấy hắn nghi ngờ, Vĩnh Dạ hoàng đế chỉ về phía trước.
- Cái này...
Nhiếp Vân ngẩng đầu, chỉ nhìn một cái thì hai hàng lông mày lập tức đã nhíu lại.
Xuất hiện ở trước mắt hắn là một cái quang mang to lớn, phía trên có phù văn lưu chuyển, tản mát ra khí tức cường đại không thể xâm phạm, ở chính giữa là một thạch đài trôi lơ lửng, một cái cáo thị màu vàng đang lẳng lặng đứng sừng sững ở trong đó.
Cáo thị này khép lại, cho nên người ta không thấy được chữ viết phía trên, thế nhưng lại mơ hồ có thể cảm nhận được uy áp ở phía trên.
- Đây chính là Hỗn Độn Vương Phù lệnh?
Trong lòng Nhiếp Vân chấn động.
- Bất quá... Nếu như sống ức vạn năm không cách nào đột phá, thân nhân đều chết hết, nhất định ta sẽ xông lên một lần!
Mặc dù cảm khái, thế nhưng suy nghĩ lại một chút, cũng không thể chỉ nói những người này tham lam.
Dù sao sống ức vạn năm, toàn bộ thân nhân chết sạch, su khi không còn bất kỳ ràng buộc nào, nếu như biết được tiến vào nơi này là có cơ hội thay đổi số mạng, tăng lên thực lực. Như vậy coi như là hắn, cũng nhất định không có cách nào cự tuyệt được loại cám dỗ này a.
Cho dù Nhiếp Vân cộng thêm thời gian kiếp trước sống cũng tương đối ngắn, lại có chuyện trong lòng, hơn nữa tu vi lại không có đạt tới được cực hạn, chính vì vậy hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua loại cảm giác này, cũng không có cách nào hiểu được.
Sợ rằng cho dù những người này chết đi cũng sẽ cảm thấy rất cao hứng, có cảm giác như là giải thoát.
Sống quá lâu, có đôi khi cũng không phải là chuyện gì tốt.
Dọc theo ma bàn càng đi xuống phía dưới, người chết cũng càng ngày càng nhiều, nhìn dáng vẻ thi thể là có thể đoán ra được lúc còn sống cũng rất cường đại. Thế nhưng tới nơi này, đã xuất hiện rất nhiều thi thể cường giả trong Bách Cường bảng.
- Chiến trường tam giới, Hỗn Độn Vương Phù lệnh... Cường giả Phong vương cố ý làm ra cái này, là không phải là muốn để cho vô số cao thủ chiến đấu, tự giết lẫn nhau đó chứ?
Đột nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong lòng hắn.
Theo lý thuyết mà nói, cường giả Phong vương thủ đoạn vô số, chỉ cần một ý niệm là có thể bao trùm toàn bộ Chí Tôn vực. Loại cường giả này muốn làm gì chuyện cũng vô cùng đơn giản, cần gì phải để cho một ít cường giả Tru Thiên cảnh làm cơ chứ?
Dù sao nếu như quả thật khó khăn đến mức mà bọn họ cũng không làm được, đừng nói là Tru Thiên cảnh đỉnh phong, cho dù là Chúa Tể cũng nhất định không hoàn thành được chuyện này!
Đã như vậy thì có thể nhìn ra được mờ ám, ba đại cường giả Phong vương cố ý làm ra chiến trường tam giới, ban bố một cái Vương Phù lệnh, sẽ không phải là để cho bọn họ tự giết lẫn nhau đó chứ?
Nếu như quả thật là như vậy, như vậy mục đích bọn họ làm như vậy là vì cái gì?
Nhìn thi thể ngổn ngang khắp nơi, Nhiếp Vân lắc đầu một cái.
Đáng thương cho người khi xương cốt đang trôi vô định thì bản thân lại vẫn đang nằm trong mộng!
Những người này có lẽ thân nhân bằng hữu đang chờ bọn họ trở về, mà lúc này cả đám đã thành một cỗ thi thể, không có biện pháp đoàn tụ nữa.
Trong lòng cảm khái, chân không ngừng bước đi, rất nhanh đã đi qua từng khúc ngoặt, một cái vòng tròn to lớn xuất hiện ở trước mặt Nhiếp Vân.
Lúc này vô số cường giả đang đứng ở trên bàn quay, mỗi một người đều khẩn trương nhìn vào chính giữa.
Nhiếp Vân nhìn qua một cái, đám người Phù Ám Triều cũng đang ở trong đám người, đám người Vĩnh Dạ hoàng đế cũng đang ở cùng với bọn họ.
Lúc này mọi người cũng không có hành động gì, dường như đang đứng đợi, cũng giống như đang kiêng kỵ thứ gì đó.
Nhiếp Vân tung người bay ra, đáp xuống bên cạnh đám người Phù Ám Triều.
- Chủ nhân!
Lúc này đám người Phù Ám Triều đã không còn kiêng kỵ nữa, tất cả đều chào đón hắn.
Trước bọn họ cảm thấy nhận đối phương là chủ quả thực hết sức khuất nhục, thế nhưng khi thấy Nhiếp Vân trực tiếp đánh chết Chúa Tể cấp là Kiền Huyết khác lão tổ, loại quan điểm này lập tức thay đổi.
Có thể khiến cho một đối thủ cạnh tranh đố kỵ, trên cơ bản đều là thực lực song phương ngang hàng với nhau. Thế nhưng thực lực của Nhiếp Vân cao hơn đối phương quá nhiều, ghen tị hâm mộ hay không cam lòng cũng đã trở thành nực cười.
- Chủ nhân?
Vĩnh Dạ hoàng đế nghe được đám người Phù Ám Triều gọi như vậy, hắn không nhịn được sửng sốt một chút, ngay sau đó lại cười khổ một phen.
- Các ngươi lừa gạt ta thật là khổ!
Nếu mấy người này là người hầu của Nhiếp Vân, nhất định đã sớm biết tu vi của hắn. Ban đầu khi tới chỗ ở bên ngoài Tam giới ma bàn bọn hắn lại không nhắc nhở lấy một câu. Khiến cho hắn mất mặt lớn như vậy, có mắt như mù.
- Hoàng đế bệ hạ ngươi cũng không thể trách tội chúng ta a, là chủ nhân không muốn bại lộ thực lực, chúng ta chỉ có thể tuân thủ mà thôi!
Thấy bộ dáng của hắn, Phù Ám Triều cười nói.
Vĩnh Dạ hoàng đế lắc đầu một cái, lại đi mấy bước đi tới bên cạnh Nhiếp Vân rồi nói.
- Tại hạ Hoàng đế Vĩnh Dạ vương triều Ngụy Vĩnh Dạ tham kiến Nhiếp Vân Chúa Tể!
- Được rồi.
Nhiếp Vân gật đầu một cái, từ chối cho ý kiến.
Thực lực tương đương với địa vị, thực lực không đủ, người khác xem thường mình là chuyện rất bình thường, đối với cách làm của Vĩnh Dạ hoàng đế hắn cũng không có tức giận, cũng không có tán thành.
- Nhà ta lão tổ là Vô Nhật Chúa Tể!
Thấy Nhiếp Vân không để ý tới mình, Vĩnh Dạ hoàng đế vội vàng giới thiệu lai lịch của mình.
- Vô Nhật Chúa Tể?
Nhiếp Vân nhíu mày một cái, nhớ tới một cái tên trên Bách Cường bảng.
Vô Nhật Chúa Tể cũng là Chúa Tể lão làng, sống không biết bao nhiêu ức vạn năm, là người đồng bối với đám người Tiêu Diêu Tiên. Trong tam giới đồn đãi rằng người này lãnh khốc tuyệt tình, không có hậu nhân. Không nghĩ tới Vĩnh Dạ hoàng triều hoàng đế nhất mạch có thể so với Kiền Huyết hoàng triều lại chính là truyền thừa của hắn!
Chuyện này quả thực là đại ẩn ở thành phố a!
- Có chuyện gì xảy ra, các ngươi không muốn đi tìm Hỗn Độn Vương Phù lệnh hay sao? Sao lại đứng ở đây?
Trong lòng cảm khái một tiếng, Nhiếp Vân thấy mọi người không có động tĩnh gì mà mỗi người đều đứng đợi tại chỗ vẻ mặt có chút buồn bực cho nên hắn kỳ quái hỏi.
- Chúa Tể, mời xem!
Thấy hắn nghi ngờ, Vĩnh Dạ hoàng đế chỉ về phía trước.
- Cái này...
Nhiếp Vân ngẩng đầu, chỉ nhìn một cái thì hai hàng lông mày lập tức đã nhíu lại.
Xuất hiện ở trước mắt hắn là một cái quang mang to lớn, phía trên có phù văn lưu chuyển, tản mát ra khí tức cường đại không thể xâm phạm, ở chính giữa là một thạch đài trôi lơ lửng, một cái cáo thị màu vàng đang lẳng lặng đứng sừng sững ở trong đó.
Cáo thị này khép lại, cho nên người ta không thấy được chữ viết phía trên, thế nhưng lại mơ hồ có thể cảm nhận được uy áp ở phía trên.
- Đây chính là Hỗn Độn Vương Phù lệnh?
Trong lòng Nhiếp Vân chấn động.
/3634
|