Hơn nữa nhìn ánh mắt của hắn, dường như đã định liệu trước, trong lòng đã có chủ ý gì đó.
- Làm sao ngươi có thể biết trước nội dung của Hỗn Độn Vương Phù lệnh?
Nghe thấy hắn thừa nhận, không chỉ Nhiếp Vân cảm thấy kỳ quái mà ngay cả Tiêu Diêu Tiên cũng cũng vô cùng nghi hoặc.
Hỗn Độn Vương Phù lệnh đặt ở nơi trung tâm nhất trong chiến trường tam giới, bên trong Tam giới ma bàn. Trước khi không có mở ra Tam giới ma bàn, làm sao có thể biết trước được?
- Tại sao biết trước nội dung Hỗn Độn Vương Phù lệnh hay sao? Ha ha, bởi vì ta đã lấy được Vương Phù lệnh từ trước rồi.
Kiền Huyết hoàng đế nói.
- Ngươi lấy được Vương Phù lệnh trước?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
- Ngươi bớt ở chỗ này nói nhảm đi, Hỗn Độn Vương Phù lệnh không phải giấu ở bên trong Tam giới ma bàn sao? Làm sao ngươi có thể lấy được chứ?
Phù Ám Triều quát lớn.
- Hắc hắc, muốn ta nói cho các ngươi biết cũng không sao. Nhiếp Vân, ngươi thả ta đi, hơn nữa đồng ý sau này sẽ không tới tìm ta gây phiền toái, như vậy ta sẽ đem toàn bộ chuyện ta biết nói cho ngươi!
Hai mắt Kiền Huyết hoàng đế xoay chuyển, lại nhìn về phía Nhiếp Vân.
Hắn biết trong đám người này, người thiếu niên trước mắt này là mới là hạch tâm chân chính, chỉ cần hắn đồng ý, người khác nhất định không thể nói gì.
- Suy nghĩ của ngươi rất ngây thơ, ngươi không nói, ta có thể luyện hồn, đem ngươi luyện chế thành khôi lỗi, đương nhiên khi đó nhất định sẽ biết gì nói nấy!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Người này lấy được Hỗn Độn Vương Phù lệnh trước thời hạn, tìm được A Dục Vương, thiếu chút nữa khiến cho hắn chết, làm sao hắn có thể bỏ qua cho đối phương được chứ?
- Luyện hồn? Nhiếp Vân, chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ rằng ta dễ ức hiếp, mặc cho ngươi làm thịt đó chứ?
Đột nhiên Kiền Huyết hoàng đế nở nụ cười.
- Ồ? Chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp sao?
Nhiếp Vân hừ lạnh.
- Đương nhiên là có, nếu như các ngươi biết ta lấy được Hỗn Độn Vương Phù lệnh, hơn nữa hoàn thành nội dung phía trên, tìm được A Dục Vương thì cũng nên biết, hắn sẽ giúp ta hoàn thành một chuyện. Nếu như chuyện này là khiến cho ngươi bị giết... Ta tin rằng A Dục Vương rất thích tiếp nhận đề nghị này a!
Vẻ mặt Kiền Huyết hoàng đế đắc ý nói.
- Ồ?
Nghe hắn nói như vậy, lúc này mọi người mới nhớ tới nội dung Hỗn Độn Vương Phù lệnh thay đổi, cũng không phải là cường giả Phong vương nhàm chán, mà là có người đã hoàn thành nhiệm vụ!
Đối với người hoàn thành nhiệm vụ trên Hỗn Độn Vương Phù lệnh, cường giả Phong vương sẽ thiếu nợ một nhân tình, thỏa mãn vô điều kiện một chuyện của đối phương. Nếu như ngươi này thực sự muốn phần nhân tình này, lại yêu cầu đánh chết Nhiếp Vân, như vậy quả thật khó có thể ngăn cản.
- Hơn nữa... Ta đã thu được tất cả tin tức của ngươi, chỉ cần bóp vỡ cái ngọc bài này là có thể lập tức đem những này truyền cho A Dục Vương. Ta tin rằng, cho dù ta không cần tưởng thưởng nhiệm vụ trước kia thì hắn cũng rất thích thú giết ngươi!
Cổ tay Kiền Huyết hoàng đế khẽ lật một cái, trong lòng bàn tay hiện lên một cái ngọc bài.
Ngọc bài này nhìn qua cũng không bình thường, có chút tương tự với Hỗn Độn Vương Phù lệnh mà hắn nhìn thấy trước đó. Bên trên mang theo sắc thái Hỗn Độn, dường như có thể bỏ qua khoảng cách Hỗn Độn, trực tiếp thông tri cho cường giả Hỗn Độn Phong vương.
- Thế nào? Nếu không muốn chết, thì lập tức hạ Hỗn Độn thệ ngôn, sau này sẽ không tìm ta gây phiền toái, như vậy giữa hai chúng ta sẽ không ai thiếu nợ ai!
Thấy đám người Nhiếp Vân không nói lời nào, Kiền Huyết hoàng đế nói.
- Thú vị, thú vị! Từng có rất nhiều người đã nói với ta những lời như vậy, dám phách lối ở trước mặt ta, nhưng... Bọn họ đều đã chết hết rồi!
Nhiếp Vân không giận mà cười.
- Nghe khẩu khí của ngươi dường như là không đồng ý?
Kiền Huyết hoàng đế cúi đầu nhìn ngọc bài trong lòng bàn tay, nói:
- Nếu như ta lấy được tin tức không sai, có phải ngươi có một người đệ đệ hay không? Ta cảm thấy hắn mới chính là người thỏa mãn yêu cầu của Hỗn Độn Vương Phù lệnh...
- Ồ?
Hai mắt Nhiếp Vân híp lại một cái.
Làm cho A Dục Vương hiểu lầm là hắn, mặc dù sẽ nhận áp lực gấp bội, thế nhưng có thể bảo vệ được đệ đệ. Nếu như để cho đối phương biết Nhiếp Đồng chính là Tu La vương thì phiền toái sẽ rất lớn!
Mặc dù không biết tình huống của đệ đệ rốt cuộc như thế nào, thế nhưng hắn cũng biết đệ đệ đang ở thời kỳ mấu chốt, bản thân ba đại Phong vương cường giả đã có cừu oán với đệ đệ. Một khi biết đệ đệ còn không có khôi phục, làm sao sẽ bỏ qua cho cơ hội này chứ?
Về phần mình bị A Dục Vương chú ý, đối phương chỉ biết mình có liên quan với Tu La vương, cũng không biết quan hệ cụ thể thế nào, càng không biết vị trí cụ thể của Nhiếp Đồng. Đối phương sợ giết mình sẽ mất đi đầu mối, dưới tình huống ném chuột sợ vỡ bình, ngược lại cũng tương đối an toàn một ít.
Bằng không, bằng vào tôn nghiêm của cường giả Phong vương, dùng những lời đó khiêu chiến hắn, đổi lại là người khác, nhất định đã sớm chết mấy lần rồi!
Chính là bởi vì không biết sự tồn tại của Nhiếp Đồng cho nên hắn mới an toàn, bây giờ Kiền Huyết hoàng đế đột nhiên lại nói ra lời này, xem ra hắn ta đã đoán ra cái gì đó. Hơn nữa nhất định đã biết tin tức gì, chuyện này nhất thời khiến cho sát cơ của Nhiếp Vân sôi trào, từng đạo kiếm khí nóng bỏng ở trong ánh mắt lóe lên, tùy thời sẽ bắn ra ngoài.
- Hắc hắc. không phải ngươi định đánh chết ta ngay bây giờ đó chứ?
Cảm nhận được sát cơ của hắn, Kiền Huyết hoàng đế nở nụ cười, nói:
- Thực lực củaNhiếp Vân Chúa Tể ta hết sức tin tưởng. Nếu như thực sự động thủ, thậm chí ta còn không có cơ hội bóp vỡ ngọc bài! Bất quá... Ngươi xác định phần tài liệu này chỉ có trong tay ta thôi sao?
- Ngươi có ý gì?
Đoạn Diệc hừ lạnh.
- Rất đơn giản, ta sợ bị người ta trong lúc vô tình giết chết cho nên đã đem tài liệu chia làm vài phần. Chia ra để vào trong tay người khác, một khi ta chết đi, bọn họ sẽ
lập tức đem tin tức này truyền ra ngoài! Như vậy, cho dù chết... Ta cũng phải kéo ngươi đi cùng!
Vẻ mặt Kiền Huyết hoàng đế âm lãnh vô cùng.
Đối với loại người như hắn mà nói, âm mưu tính toán cả đời, loại chuyện như vậy muốn nắm bắt trong tay, cực kỳ đơn giản.
- Hơn nữa... Cũng không nên nghĩ chơi thủ đoạn, hoặc là luyện hồn ta. Bởi vì một khi ta xuất hiện tình huống như vậy, đối phương cũng sẽ đem tin tức truyền ra ngoài!
Kiền Huyết hoàng đế tựa như kẻ trí nắm tất cả vào trong tay.
- Làm sao ngươi có thể biết trước nội dung của Hỗn Độn Vương Phù lệnh?
Nghe thấy hắn thừa nhận, không chỉ Nhiếp Vân cảm thấy kỳ quái mà ngay cả Tiêu Diêu Tiên cũng cũng vô cùng nghi hoặc.
Hỗn Độn Vương Phù lệnh đặt ở nơi trung tâm nhất trong chiến trường tam giới, bên trong Tam giới ma bàn. Trước khi không có mở ra Tam giới ma bàn, làm sao có thể biết trước được?
- Tại sao biết trước nội dung Hỗn Độn Vương Phù lệnh hay sao? Ha ha, bởi vì ta đã lấy được Vương Phù lệnh từ trước rồi.
Kiền Huyết hoàng đế nói.
- Ngươi lấy được Vương Phù lệnh trước?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
- Ngươi bớt ở chỗ này nói nhảm đi, Hỗn Độn Vương Phù lệnh không phải giấu ở bên trong Tam giới ma bàn sao? Làm sao ngươi có thể lấy được chứ?
Phù Ám Triều quát lớn.
- Hắc hắc, muốn ta nói cho các ngươi biết cũng không sao. Nhiếp Vân, ngươi thả ta đi, hơn nữa đồng ý sau này sẽ không tới tìm ta gây phiền toái, như vậy ta sẽ đem toàn bộ chuyện ta biết nói cho ngươi!
Hai mắt Kiền Huyết hoàng đế xoay chuyển, lại nhìn về phía Nhiếp Vân.
Hắn biết trong đám người này, người thiếu niên trước mắt này là mới là hạch tâm chân chính, chỉ cần hắn đồng ý, người khác nhất định không thể nói gì.
- Suy nghĩ của ngươi rất ngây thơ, ngươi không nói, ta có thể luyện hồn, đem ngươi luyện chế thành khôi lỗi, đương nhiên khi đó nhất định sẽ biết gì nói nấy!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Người này lấy được Hỗn Độn Vương Phù lệnh trước thời hạn, tìm được A Dục Vương, thiếu chút nữa khiến cho hắn chết, làm sao hắn có thể bỏ qua cho đối phương được chứ?
- Luyện hồn? Nhiếp Vân, chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ rằng ta dễ ức hiếp, mặc cho ngươi làm thịt đó chứ?
Đột nhiên Kiền Huyết hoàng đế nở nụ cười.
- Ồ? Chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp sao?
Nhiếp Vân hừ lạnh.
- Đương nhiên là có, nếu như các ngươi biết ta lấy được Hỗn Độn Vương Phù lệnh, hơn nữa hoàn thành nội dung phía trên, tìm được A Dục Vương thì cũng nên biết, hắn sẽ giúp ta hoàn thành một chuyện. Nếu như chuyện này là khiến cho ngươi bị giết... Ta tin rằng A Dục Vương rất thích tiếp nhận đề nghị này a!
Vẻ mặt Kiền Huyết hoàng đế đắc ý nói.
- Ồ?
Nghe hắn nói như vậy, lúc này mọi người mới nhớ tới nội dung Hỗn Độn Vương Phù lệnh thay đổi, cũng không phải là cường giả Phong vương nhàm chán, mà là có người đã hoàn thành nhiệm vụ!
Đối với người hoàn thành nhiệm vụ trên Hỗn Độn Vương Phù lệnh, cường giả Phong vương sẽ thiếu nợ một nhân tình, thỏa mãn vô điều kiện một chuyện của đối phương. Nếu như ngươi này thực sự muốn phần nhân tình này, lại yêu cầu đánh chết Nhiếp Vân, như vậy quả thật khó có thể ngăn cản.
- Hơn nữa... Ta đã thu được tất cả tin tức của ngươi, chỉ cần bóp vỡ cái ngọc bài này là có thể lập tức đem những này truyền cho A Dục Vương. Ta tin rằng, cho dù ta không cần tưởng thưởng nhiệm vụ trước kia thì hắn cũng rất thích thú giết ngươi!
Cổ tay Kiền Huyết hoàng đế khẽ lật một cái, trong lòng bàn tay hiện lên một cái ngọc bài.
Ngọc bài này nhìn qua cũng không bình thường, có chút tương tự với Hỗn Độn Vương Phù lệnh mà hắn nhìn thấy trước đó. Bên trên mang theo sắc thái Hỗn Độn, dường như có thể bỏ qua khoảng cách Hỗn Độn, trực tiếp thông tri cho cường giả Hỗn Độn Phong vương.
- Thế nào? Nếu không muốn chết, thì lập tức hạ Hỗn Độn thệ ngôn, sau này sẽ không tìm ta gây phiền toái, như vậy giữa hai chúng ta sẽ không ai thiếu nợ ai!
Thấy đám người Nhiếp Vân không nói lời nào, Kiền Huyết hoàng đế nói.
- Thú vị, thú vị! Từng có rất nhiều người đã nói với ta những lời như vậy, dám phách lối ở trước mặt ta, nhưng... Bọn họ đều đã chết hết rồi!
Nhiếp Vân không giận mà cười.
- Nghe khẩu khí của ngươi dường như là không đồng ý?
Kiền Huyết hoàng đế cúi đầu nhìn ngọc bài trong lòng bàn tay, nói:
- Nếu như ta lấy được tin tức không sai, có phải ngươi có một người đệ đệ hay không? Ta cảm thấy hắn mới chính là người thỏa mãn yêu cầu của Hỗn Độn Vương Phù lệnh...
- Ồ?
Hai mắt Nhiếp Vân híp lại một cái.
Làm cho A Dục Vương hiểu lầm là hắn, mặc dù sẽ nhận áp lực gấp bội, thế nhưng có thể bảo vệ được đệ đệ. Nếu như để cho đối phương biết Nhiếp Đồng chính là Tu La vương thì phiền toái sẽ rất lớn!
Mặc dù không biết tình huống của đệ đệ rốt cuộc như thế nào, thế nhưng hắn cũng biết đệ đệ đang ở thời kỳ mấu chốt, bản thân ba đại Phong vương cường giả đã có cừu oán với đệ đệ. Một khi biết đệ đệ còn không có khôi phục, làm sao sẽ bỏ qua cho cơ hội này chứ?
Về phần mình bị A Dục Vương chú ý, đối phương chỉ biết mình có liên quan với Tu La vương, cũng không biết quan hệ cụ thể thế nào, càng không biết vị trí cụ thể của Nhiếp Đồng. Đối phương sợ giết mình sẽ mất đi đầu mối, dưới tình huống ném chuột sợ vỡ bình, ngược lại cũng tương đối an toàn một ít.
Bằng không, bằng vào tôn nghiêm của cường giả Phong vương, dùng những lời đó khiêu chiến hắn, đổi lại là người khác, nhất định đã sớm chết mấy lần rồi!
Chính là bởi vì không biết sự tồn tại của Nhiếp Đồng cho nên hắn mới an toàn, bây giờ Kiền Huyết hoàng đế đột nhiên lại nói ra lời này, xem ra hắn ta đã đoán ra cái gì đó. Hơn nữa nhất định đã biết tin tức gì, chuyện này nhất thời khiến cho sát cơ của Nhiếp Vân sôi trào, từng đạo kiếm khí nóng bỏng ở trong ánh mắt lóe lên, tùy thời sẽ bắn ra ngoài.
- Hắc hắc. không phải ngươi định đánh chết ta ngay bây giờ đó chứ?
Cảm nhận được sát cơ của hắn, Kiền Huyết hoàng đế nở nụ cười, nói:
- Thực lực củaNhiếp Vân Chúa Tể ta hết sức tin tưởng. Nếu như thực sự động thủ, thậm chí ta còn không có cơ hội bóp vỡ ngọc bài! Bất quá... Ngươi xác định phần tài liệu này chỉ có trong tay ta thôi sao?
- Ngươi có ý gì?
Đoạn Diệc hừ lạnh.
- Rất đơn giản, ta sợ bị người ta trong lúc vô tình giết chết cho nên đã đem tài liệu chia làm vài phần. Chia ra để vào trong tay người khác, một khi ta chết đi, bọn họ sẽ
lập tức đem tin tức này truyền ra ngoài! Như vậy, cho dù chết... Ta cũng phải kéo ngươi đi cùng!
Vẻ mặt Kiền Huyết hoàng đế âm lãnh vô cùng.
Đối với loại người như hắn mà nói, âm mưu tính toán cả đời, loại chuyện như vậy muốn nắm bắt trong tay, cực kỳ đơn giản.
- Hơn nữa... Cũng không nên nghĩ chơi thủ đoạn, hoặc là luyện hồn ta. Bởi vì một khi ta xuất hiện tình huống như vậy, đối phương cũng sẽ đem tin tức truyền ra ngoài!
Kiền Huyết hoàng đế tựa như kẻ trí nắm tất cả vào trong tay.
/3634
|