Nghe thấy hắn giải thích. Mọi người đồng thời gật đầu, ngay cả Nhiếp Vân cũng đồng ý một tiếng.
Quan tâm quá sẽ bị loạn, cẩn thận quan sát một phen, quả nhiên đúng như lời hắn nói vậy. Nếu quả thật xuất hiện biến cố, như vậy đám tộc nhân Linh Tú tộc này nhất định đã sớm hoảng loạn, chứ không phải có bộ dáng này nối dài thành một hàng, chậm rãi đi về phía trước.
- Linh Tú sơn ở nơi nào?
Nếu đã đoán không ra có biến cố gì, Nhiếp Vân cũng yên lòng. Hắn hỏi.
- Linh Tú sơn cách nơi này không xa, chính là biển mây mù mà trước đó chúng ta đã đi qua.
Phù Ám Triều giải thích.
Khi tới đây mọi người đã đi qua một chỗ biển mây mù, Nhiếp Vân cũng không quan sát cẩn thận, thế nhưng lại nhớ nơi này. Đúng là cách nơi này không xa. Lúc này linh hồn khổng lồ của hắn lan tràn ra ngoài, giống như nước chảy dọc theo phương hướng trong trí nhớ.
Một lát sau, thu hồi linh hồn, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm.
Mới vừa rồi quét mắt qua biển mây mù một lần, quả nhiên hắn đã tìm được Linh Tú sơn, mặc dù trận pháp chung quanh cường đại, thế nhưng đối với hắn mà nói, cũng không có khó khăn gì. Quét mắt nhìn một vòng hắn lập tức phát hiện ra cũng không có biến cố gì. Bất quá, vị Tú Linh đại đế kia cũng không có mặt ở bên trong tộc.
- Lối các nàng đi chính là lối đi tới Vạn Pháp mà trước đó ta đã nói.
Đoạn Diệc đột nhiên nói.
- Ồ? Ý của ngươi là... Các nàng đang đi tới Vạn Pháp cung?
- Nhìn dáng dấp sẽ không có sai a. Nếu không. Không thể nào đi đường này được!
Đoạn Diệc dùng giọng khẳng định nói.
- Kỳ thực muốn biết các nàng làm gì, chúng ta đi qua hỏi một chút là được, cần gì phải xoắn xuýt như vậy chứ!
Tiêu Diêu Tiên cười nói một câu, sau đó bay về phía hàng nữ nhân dài như rắn phía trước.
- Theo sau.
Nhiếp Vân cũng không nói nhiều mà chậc lưỡi theo sau.
Tiêu Diêu Tiên nói không sai, muốn biết các nàng đang làm gì. So với việc ở chỗ này suy đoán, còn không bằng đi qua hỏi thăm. Bằng vào thân phận cường giả cấp bậc Chúa Tể nhưbọn họ, có lẽ đối phương cũng không dám không nói.
- Ha ha, các tiểu cô nương Linh Tú tộc, các ngươi vội vã đi Vạn Pháp cung như vậy là muốn làm gì? Có thể nói cho lão phu một chút hay không?
Còn chưa đi tới gần thì thanh âm của Tiêu Diêu Tiên đã vang lên.
Thấy hắn hỏi trực tiếp như vậy, tất cả mọi người thoáng cái lảo đảo, thiếu chút nữa đã từ trên không trung rớt xuống, chỉ có Nhiếp Vân là âm thầm gật đầu.
Tiêu Diêu Tiên tiêu dao không kềm chế được, phóng đãng vô cùng, trên người lại cầm một cái hồ lô rượu lớn. Đặc thù hết sức rõ ràng, rất nhiều người cũng có thể nhìn một cái đã nhận ra được. So với việc làm bộ, tự lừa dối mình, còn không bằng trực tiếp hỏi ra. Như vậy cũng tương đương với công bố thân phận, khi đó còn làm cho đối phương không thể nào không trả lời.
- Xin hỏi phía trước có phải là Tiêu Diêu Tiên tiền bối hay không?
Quả nhiên, đúng như Nhiếp Vân đoán vậy, nghe thấy thanh âm này, đám người đang đi về phía trước ngừng lại. Một nữ tử mặc y phục màu trắng bay đến không trung, thái độ cung kính mười phần.
Người mặc y phục màu trắng này là một mỹ phụ chừng ba mươi tuổi, giữa hai lông mày mang theo vẻ quý khí nặng nề, vừa nhìn dáng đã biết, nhất định có địa vị không thấp ở trong đám người.
Nhiếp Vân nhìn một cái đã nhận ra thực lực của nàng ở trong đám người cũng cực cao. Là siêu cấp cường giả lĩnh ngộ hai nghìn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, so với đám người Bạch Đầu tôn giả cũng không kém chút nào.
- Chính là lão phu!
Tiêu Diêu Tiên không có ý định che giấu thân phận ch onene vuốt vuốt râu cười gật đầu.
- Tại hạ là Tần Xuyến tiên tử dưới quyền Tú Linh đại đế của Linh Tú tộc, tham kiến Tửu tiên tiền bối!
Thấy hắn gật đầu xác nhận, hai mắt Tần Xuyến tiên tử này sáng lên, vội vàng khom người, báo tin ra tên họ, lai lịch của mình.
- Được rồi. Bảy trăm ngàn năm trước ta đã cùng uống rượu qua với Tú Linh đại đế một lần, coi như là có chút giao tình, các ngươi nhiều người rời khỏi Linh Tú sơn đi Vạn Pháp cung như vậy là có chuyện gì?
Tiêu Diêu Tiên hỏi tiếp.
- Không dám giấu giếm tiền bối, bọn ta đi tới tham gia hôn lễ của đại đế và Vạn Pháp Chúa Tể!
Tần Xuyến tiên tử vội nói.
- Hôn lễ? Hôn lễ của Tú Linh đại đế và Vạn Pháp Chúa Tể?
Lần này không chỉ Tiêu Diêu Tiên sửng sốt mà đám người Nhiếp Vân cũng đều sửng sốt.
Trước bọn họ vẫn còn ở đang nói Tú Linh đại đế bởi vì hận một nam nhân mà Vạn Pháp Chúa Tể theo đuổi ức vạn năm cũng không có được tán thành. Sao lại đột nhiên tiến hành hôn lễ?
Chúa Tể và Chúa Tể kết hôn, hôn lễ long trọng, dựa theo đạo lý mà nói, cũng nên thông báo cho những Chúa Tể khác như bọn họ chứ. Vì sao bọn họ lại cũng không biết được?
- Đúng vậy!
Tần Xuyến tiên tử gật đầu.
- Có chuyện gì xảy ra? Tú Linh đại đế của các ngươi sắp gả cho Vạn Pháp Chúa Tể nhanh như vậy sao? Sao không ai trong chúng ta được biết vậy?
Tiêu Diêu Tiên hỏi.
- Chuyện này ta cũng không biết, là đại đế ra lệnh, chúng ta qua đó chỉ là vì xem lễ. Những chuyện khác cũng không được biết. Nếu như tiền bối muốn biết, không bằng đi cùng chúng ta đi, như vậy tiền bối cũng có thể hỏi nguyên do ở trước mặt Đại đế.
Tần Xuyến tiên tử vội nói.
- Không cần ngươi nói thì ta cũng sẽ qua!
Nghe khẩu khí của nàng, dường như đối với chuyện này cũng không biết, thậm chí còn mang theo vẻ nghi hoặc. Vì vậy muốn mượn miệng của hắn hỏi thăm. Cho nên mới khiến cho Tiêu Diêu Tiên hừ lạnh một tiếng.
- Đi thôi, đi xem một chút, để xem Vạn Pháp Chúa Tể và Tú Linh đại đế rốt cuộc định giở trò quỷ gì!
Hỏi rõ mọi chuyện, Tiêu Diêu Tiên cũng không ngừng lại mà quay đầu nhìn đám người Nhiếp Vân một cái, lại sải bước bay về phía trước.
- Đi!
Nghe được đối phương muốn kết hôn cùng Vạn Pháp Chúa Tể, Nhiếp Vân cũng muốn tìm hiểu rõ ngọn nghành.
Mặc dù không xác định được chuyện Vô Nhật Chúa Tể nói trước dó có phải là thật hay không. Nhưng mà chẳng biết tại sao, trong lòng hắn lại có một cảm giác, vị Tú Linh đại đế này nhất định có một ít quan hệ với đệ đệ. Nhiều năm như vậy mà không có động tĩnh, sao lúc này lại đột nhiên kết hôn chứ?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không thể kháng cự hay sao?
Nếu như quả thật là vậy, lần này vô luận thế nào hắn cũng phải xía vào!
Mọi người đồng loạt bay vút qua đầu đám người Tần Xuyến tiên tử, không gian nghịch chuyển chung quanh dường như đối với bọn họ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Quan tâm quá sẽ bị loạn, cẩn thận quan sát một phen, quả nhiên đúng như lời hắn nói vậy. Nếu quả thật xuất hiện biến cố, như vậy đám tộc nhân Linh Tú tộc này nhất định đã sớm hoảng loạn, chứ không phải có bộ dáng này nối dài thành một hàng, chậm rãi đi về phía trước.
- Linh Tú sơn ở nơi nào?
Nếu đã đoán không ra có biến cố gì, Nhiếp Vân cũng yên lòng. Hắn hỏi.
- Linh Tú sơn cách nơi này không xa, chính là biển mây mù mà trước đó chúng ta đã đi qua.
Phù Ám Triều giải thích.
Khi tới đây mọi người đã đi qua một chỗ biển mây mù, Nhiếp Vân cũng không quan sát cẩn thận, thế nhưng lại nhớ nơi này. Đúng là cách nơi này không xa. Lúc này linh hồn khổng lồ của hắn lan tràn ra ngoài, giống như nước chảy dọc theo phương hướng trong trí nhớ.
Một lát sau, thu hồi linh hồn, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm.
Mới vừa rồi quét mắt qua biển mây mù một lần, quả nhiên hắn đã tìm được Linh Tú sơn, mặc dù trận pháp chung quanh cường đại, thế nhưng đối với hắn mà nói, cũng không có khó khăn gì. Quét mắt nhìn một vòng hắn lập tức phát hiện ra cũng không có biến cố gì. Bất quá, vị Tú Linh đại đế kia cũng không có mặt ở bên trong tộc.
- Lối các nàng đi chính là lối đi tới Vạn Pháp mà trước đó ta đã nói.
Đoạn Diệc đột nhiên nói.
- Ồ? Ý của ngươi là... Các nàng đang đi tới Vạn Pháp cung?
- Nhìn dáng dấp sẽ không có sai a. Nếu không. Không thể nào đi đường này được!
Đoạn Diệc dùng giọng khẳng định nói.
- Kỳ thực muốn biết các nàng làm gì, chúng ta đi qua hỏi một chút là được, cần gì phải xoắn xuýt như vậy chứ!
Tiêu Diêu Tiên cười nói một câu, sau đó bay về phía hàng nữ nhân dài như rắn phía trước.
- Theo sau.
Nhiếp Vân cũng không nói nhiều mà chậc lưỡi theo sau.
Tiêu Diêu Tiên nói không sai, muốn biết các nàng đang làm gì. So với việc ở chỗ này suy đoán, còn không bằng đi qua hỏi thăm. Bằng vào thân phận cường giả cấp bậc Chúa Tể nhưbọn họ, có lẽ đối phương cũng không dám không nói.
- Ha ha, các tiểu cô nương Linh Tú tộc, các ngươi vội vã đi Vạn Pháp cung như vậy là muốn làm gì? Có thể nói cho lão phu một chút hay không?
Còn chưa đi tới gần thì thanh âm của Tiêu Diêu Tiên đã vang lên.
Thấy hắn hỏi trực tiếp như vậy, tất cả mọi người thoáng cái lảo đảo, thiếu chút nữa đã từ trên không trung rớt xuống, chỉ có Nhiếp Vân là âm thầm gật đầu.
Tiêu Diêu Tiên tiêu dao không kềm chế được, phóng đãng vô cùng, trên người lại cầm một cái hồ lô rượu lớn. Đặc thù hết sức rõ ràng, rất nhiều người cũng có thể nhìn một cái đã nhận ra được. So với việc làm bộ, tự lừa dối mình, còn không bằng trực tiếp hỏi ra. Như vậy cũng tương đương với công bố thân phận, khi đó còn làm cho đối phương không thể nào không trả lời.
- Xin hỏi phía trước có phải là Tiêu Diêu Tiên tiền bối hay không?
Quả nhiên, đúng như Nhiếp Vân đoán vậy, nghe thấy thanh âm này, đám người đang đi về phía trước ngừng lại. Một nữ tử mặc y phục màu trắng bay đến không trung, thái độ cung kính mười phần.
Người mặc y phục màu trắng này là một mỹ phụ chừng ba mươi tuổi, giữa hai lông mày mang theo vẻ quý khí nặng nề, vừa nhìn dáng đã biết, nhất định có địa vị không thấp ở trong đám người.
Nhiếp Vân nhìn một cái đã nhận ra thực lực của nàng ở trong đám người cũng cực cao. Là siêu cấp cường giả lĩnh ngộ hai nghìn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, so với đám người Bạch Đầu tôn giả cũng không kém chút nào.
- Chính là lão phu!
Tiêu Diêu Tiên không có ý định che giấu thân phận ch onene vuốt vuốt râu cười gật đầu.
- Tại hạ là Tần Xuyến tiên tử dưới quyền Tú Linh đại đế của Linh Tú tộc, tham kiến Tửu tiên tiền bối!
Thấy hắn gật đầu xác nhận, hai mắt Tần Xuyến tiên tử này sáng lên, vội vàng khom người, báo tin ra tên họ, lai lịch của mình.
- Được rồi. Bảy trăm ngàn năm trước ta đã cùng uống rượu qua với Tú Linh đại đế một lần, coi như là có chút giao tình, các ngươi nhiều người rời khỏi Linh Tú sơn đi Vạn Pháp cung như vậy là có chuyện gì?
Tiêu Diêu Tiên hỏi tiếp.
- Không dám giấu giếm tiền bối, bọn ta đi tới tham gia hôn lễ của đại đế và Vạn Pháp Chúa Tể!
Tần Xuyến tiên tử vội nói.
- Hôn lễ? Hôn lễ của Tú Linh đại đế và Vạn Pháp Chúa Tể?
Lần này không chỉ Tiêu Diêu Tiên sửng sốt mà đám người Nhiếp Vân cũng đều sửng sốt.
Trước bọn họ vẫn còn ở đang nói Tú Linh đại đế bởi vì hận một nam nhân mà Vạn Pháp Chúa Tể theo đuổi ức vạn năm cũng không có được tán thành. Sao lại đột nhiên tiến hành hôn lễ?
Chúa Tể và Chúa Tể kết hôn, hôn lễ long trọng, dựa theo đạo lý mà nói, cũng nên thông báo cho những Chúa Tể khác như bọn họ chứ. Vì sao bọn họ lại cũng không biết được?
- Đúng vậy!
Tần Xuyến tiên tử gật đầu.
- Có chuyện gì xảy ra? Tú Linh đại đế của các ngươi sắp gả cho Vạn Pháp Chúa Tể nhanh như vậy sao? Sao không ai trong chúng ta được biết vậy?
Tiêu Diêu Tiên hỏi.
- Chuyện này ta cũng không biết, là đại đế ra lệnh, chúng ta qua đó chỉ là vì xem lễ. Những chuyện khác cũng không được biết. Nếu như tiền bối muốn biết, không bằng đi cùng chúng ta đi, như vậy tiền bối cũng có thể hỏi nguyên do ở trước mặt Đại đế.
Tần Xuyến tiên tử vội nói.
- Không cần ngươi nói thì ta cũng sẽ qua!
Nghe khẩu khí của nàng, dường như đối với chuyện này cũng không biết, thậm chí còn mang theo vẻ nghi hoặc. Vì vậy muốn mượn miệng của hắn hỏi thăm. Cho nên mới khiến cho Tiêu Diêu Tiên hừ lạnh một tiếng.
- Đi thôi, đi xem một chút, để xem Vạn Pháp Chúa Tể và Tú Linh đại đế rốt cuộc định giở trò quỷ gì!
Hỏi rõ mọi chuyện, Tiêu Diêu Tiên cũng không ngừng lại mà quay đầu nhìn đám người Nhiếp Vân một cái, lại sải bước bay về phía trước.
- Đi!
Nghe được đối phương muốn kết hôn cùng Vạn Pháp Chúa Tể, Nhiếp Vân cũng muốn tìm hiểu rõ ngọn nghành.
Mặc dù không xác định được chuyện Vô Nhật Chúa Tể nói trước dó có phải là thật hay không. Nhưng mà chẳng biết tại sao, trong lòng hắn lại có một cảm giác, vị Tú Linh đại đế này nhất định có một ít quan hệ với đệ đệ. Nhiều năm như vậy mà không có động tĩnh, sao lúc này lại đột nhiên kết hôn chứ?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không thể kháng cự hay sao?
Nếu như quả thật là vậy, lần này vô luận thế nào hắn cũng phải xía vào!
Mọi người đồng loạt bay vút qua đầu đám người Tần Xuyến tiên tử, không gian nghịch chuyển chung quanh dường như đối với bọn họ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
/3634
|