Vị Tú Linh đại đế này trong truyền thuyết từng có tình cảm với đệ đệ Nhiếp Đồng, nhất định hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng mà cũng không cần thiết phải nói nhiều với nàng.
- Vâng!
Tần Xuyến tiên tử cắn môi một cái, không nói thêm gì nữa. Đối phương đường đường là Chúa Tể, có thể nói nhiều với nàng như vậy, đã là rất cho mặt mũi rồi. Nếu như tiếp tục hỏi nữa, như vậy quả thực là không thức thời.
- Con đường này tổng cộng có cửu chuyển thập tam loan, năm đó ta cũng chỉ đi qua một lần. Bất quá thời gian quá lâu, không nhớ rõ, cũng may là Đoạn Diệc lão đệ trí nhớ tốt, địa phương nguy hiểm như vậy mà vẫn nhớ rõ ràng!
Nhiếp Vân và Tần Xuyến tiên tử đối thoại đều dùng tinh thần ba động, những người khác cũng không biết. Phù Ám Triều nhìn về phía Đoạn Diệc đan dẫn đường phía trước, vẻ mặt tươi cười.
Lối đi tới Vạn Pháp cung không khác những không gian khác chút nào, hơn nữa đường cong rất nhiều. nếu như không nhớ mà mù quáng loạn đi, rất dễ dàng tiến vào không gian nghịch chuyển,. Đám người Đoạn Diệc, Tiêu Diêu Tiên đi ở phía trước, không có dừng lại một chút nào. Như vậy đã nói rõ đối phương cực kỳ hiểu rõ địa hình nơi.
- Lần đầu tiên ta tới Vạn Pháp cung còn xa không có thực lực như bây giờ, đi nhầm một bước là sẽ bỏ mạng, đương nhiên phải đem tất cả lộ trình nhớ lấy rồi
Đoạn Diệc cười một tiếng, lại nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Chủ nhân, trước mặt có một cái bình phong, vượt qua nó là đến nơi rồi!
- Được rồi.
Nhiếp Vân gật đầu, theo sát ở phía sau mà bay về phía trước. Chỉ chốc lát đã vòng qua cái bình phong che chắn cuối cùng. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên đúng như Đoạn Diệc nói, không gian trước mắt rộng mở trong sáng, một cái cung điện khổng lồ đang hiện lên ở trong hư không phía trước, lẳng lặng trôi lơ lửng.
Cung điện mang theo khí thế to lớn, hàng phục vạn pháp, trấn áp thiên cổ, còn chưa tới đến trước mắt thì đã cho người ta một loại cảm giác hoang mang và đại khí.
Vạn Pháp cung, đã đến!
- Thiên Tinh lăng không, vạn pháp hội tụ! Nếu nói riêng về địa thế, nơi này so với Quy Khư Hải còn mạnh hơn mấy phần!
Nhiếp Vân giương mắt nhìn về phía cung điện phía trước, miệng không khỏi khen ngợi một câu.
Cung điện trước mắt huy hoàng chỉ là phụ, qua trọng nhất là có vô vô số ngôi sao bao phủ chung quanh. Quang mang từ trước sau trái phải, bốn phương tám hướng chiếu xuống, tạo thành đặc biệt một hình ảnh đặc biệt, giống như đồng thời thi triển muôn vàn vũ kỹ. Các loại công pháp cùng nhau vận chuyển, khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn thì ánh mắt đã mê mệt, rơi vào trong đó.
Nhìn lâu còn có thể khiến cho người ta dễ dàng lĩnh ngộ huyền bí của ba nghìn đại đạo hơn, tu vi tăng nhiều.
Chỉ tính riêng hoàn cảnh, vị trí địa lý, so với Quy Khư Hải còn cường đại không ít, không hổ là nơi có Chúa Tể trấn giữ, rất là phi phàm.
- Bầu không khí rất tốt, xem ra tiến hành hôn lễ là thật!
Tử Đồng Bất Hủy nói.
Lúc này mọi người mới chú ý, chung quanh cung điện có quang mang thất thải bao phủ, bộ dáng như có chuyện vui.
- Vô Nhật Chúa Tể, nếu như ngươi và Vạn Pháp Chúa Tể đã sớm quen biết thì làm phiền ngươi thông báo một tiếng. Nếu không, trực tiếp đi qua rất dễ dàng tạo thành chuyện không vui!
Nhiếp Vân nói với Vô Nhật Chúa Tể.
Bọn họ tổng cộng có sáu vị Chúa Tể, còn có cường giả như Nhiếp Vân, không được mời mà đột nhiên. Nếu như trực tiếp đi qua, chỉ sợ sẽ làm cho Vạn Pháp Chúa Tể tức giận, khi đó cũng không tốt.
Bất kể thực lực như thế nào, quy củ vẫn phải tuân thủ, Nhiếp Vân luôn luôn là người không phạm tat a không phạm người, người khác đối với hắn có thiện ý thì hắn cũng sẽ không ỷ thế hiếp người.
- Được!
Vô Nhật Chúa Tể gật đầu, bước lên trước, thanh âm vang vọng kích động:
- Vạn Pháp Chúa Tể, sao tổ chức hôn lễ mà thế cũng không thông báo một tiếng, để cho chúng ta tới uống rượu a.
Thanh âm phối hợp với lực lượng đặc thù của Chúa Tể truyền vào, dường như khiến cho ngay cả ánh sao chung quanh cũng ảm đạm đi một ít.
- Hóa ra là Vô Nhật Chúa Tể. Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây a? Ta còn tưởng ngươi đang bế quan, cho nên mới không dám quấy rầy. Nếu như ngươi đã đến thì tốt quá, nhanh tới uống một chén rượu mừng a.
Ngay sau đó có một đạo thanh âm hùng tráng vang lên, một đạo lưu quang nhanh chóng lan tràn từ Vạn Pháp cung sang phía bên này.
- Ha ha, không riêng gì ta, còn có Nhiếp Vân Chúa Tể, Tiêu Diêu Tiên Chúa Tể, Phù Ám Triều Chúa Tể, Đoạn Diệc Chúa Tể cùng với Tử Đồng Bất Hủy Chúa Tể cũng đi đòi rượu mừng a. Ngươi ngàn vạn lần không nên hẹp hòi đó.
Vô Nhật Chúa Tể nói tiếp.
- Nhiếp Vân... Chúa Tể?
Ầm!
Lời còn chưa dứt thì đã nghe được một đạo thanh âm rung động. Phía trước cầu vồng có một bóng người bắn thẳng ra, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Tên tuổi cra Nhiếp Vân ở trong lòng những Chúa Tể khác đã biến thành cấm kỵ, hắn đột nhiên tới bái phỏng. Quả thực đã mang tới rung động quá lớn cho Vạn Pháp Chúa Tể.
Nương theo bóng người nhanh chóng chạy tới đón tiếp, Nhiếp Vân đã thấy rõ bộ dáng của vị Vạn Pháp Chúa Tể này.
Khác với những Chúa Tể khác, vị Vạn Pháp Chúa Tể này nhìn qua chỉ chừng ba mươi tuổi, thân cao cánh tay dài, bộ dáng anh tuấn. Chỉ từ diện mạo nhìn vào, chẳng những không giống Chúa Tể, mà ngược lại còn giống như một vị công tử thế gia. Bất quá, từ trong ánh mắt của hắn Nhiếp Vân đã có thể nhìn ra người này lạnh lùng âm ngoan, không phải là nhân vật dễ đối phó.
- Chư vị Chúa Tể tự mình giá lâm mà không có nói trước một tiếng để cho ta đi ra nghênh đón. Quả thực là có tội.
Vừa phi hành Vạn Pháp Chúa Tể vừa nói xin lỗi.
- Nghênh đón? Tiểu tử ngươi luôn luôn ra vẻ a. Bình thường cũng không thèm ra, huống chi là ngày vui như hôm nay!
Dường như Vô Nhật Chúa Tể hiểu rõ hắn vô cùng, cho nên lập tức cười một tiếng, nói.
- Ách... Vô Nhật Chúa Tể nói như vậy là oan uổng ta quá. Không phải là tar a vẻ, quả thực là đang bế quan tu luyện...
Xem ra giữa hai người từng xảy ra chút chuyện không vui. Lúc này Vạn Pháp Chúa Tể cười khổ, lại chuyển chủ đề nói chuyện:
- Vị này chắc hẳn là Nhiếp Vân Chúa Tể a, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt càng thấy lời đồn còn không bằng!
Mặc dù trước đó đám người Phù Ám Triều không phải là Chúa Tể, thế nhưng dù gì cũng là nhân vật tiến vào Bách Cường bảng, cũng biết không ít. Vạn Pháp Chúa Tể vừa nhìn một cái đã lập tức nhận ra được, chỉ có Nhiếp Vân là rất lạ mặt, hơn nữa lại trẻ tuổi, còn có khí độ như vậy. Nếu không nhìn ra thì quả thực mù mắt.
- Vâng!
Tần Xuyến tiên tử cắn môi một cái, không nói thêm gì nữa. Đối phương đường đường là Chúa Tể, có thể nói nhiều với nàng như vậy, đã là rất cho mặt mũi rồi. Nếu như tiếp tục hỏi nữa, như vậy quả thực là không thức thời.
- Con đường này tổng cộng có cửu chuyển thập tam loan, năm đó ta cũng chỉ đi qua một lần. Bất quá thời gian quá lâu, không nhớ rõ, cũng may là Đoạn Diệc lão đệ trí nhớ tốt, địa phương nguy hiểm như vậy mà vẫn nhớ rõ ràng!
Nhiếp Vân và Tần Xuyến tiên tử đối thoại đều dùng tinh thần ba động, những người khác cũng không biết. Phù Ám Triều nhìn về phía Đoạn Diệc đan dẫn đường phía trước, vẻ mặt tươi cười.
Lối đi tới Vạn Pháp cung không khác những không gian khác chút nào, hơn nữa đường cong rất nhiều. nếu như không nhớ mà mù quáng loạn đi, rất dễ dàng tiến vào không gian nghịch chuyển,. Đám người Đoạn Diệc, Tiêu Diêu Tiên đi ở phía trước, không có dừng lại một chút nào. Như vậy đã nói rõ đối phương cực kỳ hiểu rõ địa hình nơi.
- Lần đầu tiên ta tới Vạn Pháp cung còn xa không có thực lực như bây giờ, đi nhầm một bước là sẽ bỏ mạng, đương nhiên phải đem tất cả lộ trình nhớ lấy rồi
Đoạn Diệc cười một tiếng, lại nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Chủ nhân, trước mặt có một cái bình phong, vượt qua nó là đến nơi rồi!
- Được rồi.
Nhiếp Vân gật đầu, theo sát ở phía sau mà bay về phía trước. Chỉ chốc lát đã vòng qua cái bình phong che chắn cuối cùng. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên đúng như Đoạn Diệc nói, không gian trước mắt rộng mở trong sáng, một cái cung điện khổng lồ đang hiện lên ở trong hư không phía trước, lẳng lặng trôi lơ lửng.
Cung điện mang theo khí thế to lớn, hàng phục vạn pháp, trấn áp thiên cổ, còn chưa tới đến trước mắt thì đã cho người ta một loại cảm giác hoang mang và đại khí.
Vạn Pháp cung, đã đến!
- Thiên Tinh lăng không, vạn pháp hội tụ! Nếu nói riêng về địa thế, nơi này so với Quy Khư Hải còn mạnh hơn mấy phần!
Nhiếp Vân giương mắt nhìn về phía cung điện phía trước, miệng không khỏi khen ngợi một câu.
Cung điện trước mắt huy hoàng chỉ là phụ, qua trọng nhất là có vô vô số ngôi sao bao phủ chung quanh. Quang mang từ trước sau trái phải, bốn phương tám hướng chiếu xuống, tạo thành đặc biệt một hình ảnh đặc biệt, giống như đồng thời thi triển muôn vàn vũ kỹ. Các loại công pháp cùng nhau vận chuyển, khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn thì ánh mắt đã mê mệt, rơi vào trong đó.
Nhìn lâu còn có thể khiến cho người ta dễ dàng lĩnh ngộ huyền bí của ba nghìn đại đạo hơn, tu vi tăng nhiều.
Chỉ tính riêng hoàn cảnh, vị trí địa lý, so với Quy Khư Hải còn cường đại không ít, không hổ là nơi có Chúa Tể trấn giữ, rất là phi phàm.
- Bầu không khí rất tốt, xem ra tiến hành hôn lễ là thật!
Tử Đồng Bất Hủy nói.
Lúc này mọi người mới chú ý, chung quanh cung điện có quang mang thất thải bao phủ, bộ dáng như có chuyện vui.
- Vô Nhật Chúa Tể, nếu như ngươi và Vạn Pháp Chúa Tể đã sớm quen biết thì làm phiền ngươi thông báo một tiếng. Nếu không, trực tiếp đi qua rất dễ dàng tạo thành chuyện không vui!
Nhiếp Vân nói với Vô Nhật Chúa Tể.
Bọn họ tổng cộng có sáu vị Chúa Tể, còn có cường giả như Nhiếp Vân, không được mời mà đột nhiên. Nếu như trực tiếp đi qua, chỉ sợ sẽ làm cho Vạn Pháp Chúa Tể tức giận, khi đó cũng không tốt.
Bất kể thực lực như thế nào, quy củ vẫn phải tuân thủ, Nhiếp Vân luôn luôn là người không phạm tat a không phạm người, người khác đối với hắn có thiện ý thì hắn cũng sẽ không ỷ thế hiếp người.
- Được!
Vô Nhật Chúa Tể gật đầu, bước lên trước, thanh âm vang vọng kích động:
- Vạn Pháp Chúa Tể, sao tổ chức hôn lễ mà thế cũng không thông báo một tiếng, để cho chúng ta tới uống rượu a.
Thanh âm phối hợp với lực lượng đặc thù của Chúa Tể truyền vào, dường như khiến cho ngay cả ánh sao chung quanh cũng ảm đạm đi một ít.
- Hóa ra là Vô Nhật Chúa Tể. Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây a? Ta còn tưởng ngươi đang bế quan, cho nên mới không dám quấy rầy. Nếu như ngươi đã đến thì tốt quá, nhanh tới uống một chén rượu mừng a.
Ngay sau đó có một đạo thanh âm hùng tráng vang lên, một đạo lưu quang nhanh chóng lan tràn từ Vạn Pháp cung sang phía bên này.
- Ha ha, không riêng gì ta, còn có Nhiếp Vân Chúa Tể, Tiêu Diêu Tiên Chúa Tể, Phù Ám Triều Chúa Tể, Đoạn Diệc Chúa Tể cùng với Tử Đồng Bất Hủy Chúa Tể cũng đi đòi rượu mừng a. Ngươi ngàn vạn lần không nên hẹp hòi đó.
Vô Nhật Chúa Tể nói tiếp.
- Nhiếp Vân... Chúa Tể?
Ầm!
Lời còn chưa dứt thì đã nghe được một đạo thanh âm rung động. Phía trước cầu vồng có một bóng người bắn thẳng ra, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Tên tuổi cra Nhiếp Vân ở trong lòng những Chúa Tể khác đã biến thành cấm kỵ, hắn đột nhiên tới bái phỏng. Quả thực đã mang tới rung động quá lớn cho Vạn Pháp Chúa Tể.
Nương theo bóng người nhanh chóng chạy tới đón tiếp, Nhiếp Vân đã thấy rõ bộ dáng của vị Vạn Pháp Chúa Tể này.
Khác với những Chúa Tể khác, vị Vạn Pháp Chúa Tể này nhìn qua chỉ chừng ba mươi tuổi, thân cao cánh tay dài, bộ dáng anh tuấn. Chỉ từ diện mạo nhìn vào, chẳng những không giống Chúa Tể, mà ngược lại còn giống như một vị công tử thế gia. Bất quá, từ trong ánh mắt của hắn Nhiếp Vân đã có thể nhìn ra người này lạnh lùng âm ngoan, không phải là nhân vật dễ đối phó.
- Chư vị Chúa Tể tự mình giá lâm mà không có nói trước một tiếng để cho ta đi ra nghênh đón. Quả thực là có tội.
Vừa phi hành Vạn Pháp Chúa Tể vừa nói xin lỗi.
- Nghênh đón? Tiểu tử ngươi luôn luôn ra vẻ a. Bình thường cũng không thèm ra, huống chi là ngày vui như hôm nay!
Dường như Vô Nhật Chúa Tể hiểu rõ hắn vô cùng, cho nên lập tức cười một tiếng, nói.
- Ách... Vô Nhật Chúa Tể nói như vậy là oan uổng ta quá. Không phải là tar a vẻ, quả thực là đang bế quan tu luyện...
Xem ra giữa hai người từng xảy ra chút chuyện không vui. Lúc này Vạn Pháp Chúa Tể cười khổ, lại chuyển chủ đề nói chuyện:
- Vị này chắc hẳn là Nhiếp Vân Chúa Tể a, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt càng thấy lời đồn còn không bằng!
Mặc dù trước đó đám người Phù Ám Triều không phải là Chúa Tể, thế nhưng dù gì cũng là nhân vật tiến vào Bách Cường bảng, cũng biết không ít. Vạn Pháp Chúa Tể vừa nhìn một cái đã lập tức nhận ra được, chỉ có Nhiếp Vân là rất lạ mặt, hơn nữa lại trẻ tuổi, còn có khí độ như vậy. Nếu không nhìn ra thì quả thực mù mắt.
/3634
|