Trong nháy mắt đã từ lối đi bay ra, quả nhiên bọn họ đã cảm nhận được một đạo khí tức của Chí Tôn vực, dường như đã rơi vào bên trong Chí Tôn vực vậy.
- Ồ? Nơi này không phải là Thập Phương Thiên vực?
Mới vừa đáp xuống, Vạn Pháp Chúa Tể không nhịn được sửng sốt một chút. Bởi vì không gian trước mắt mặc dù là Chí Tôn vực, thế nhưng lại không phải là Thập Phương Thiên vực, mà là một nơi hoàn toàn bất đồng với tam giới.
Bất quá, cho dù không có ở tam giới, thế nhưng đối với bọn họ mà nói cũng không có gì. Tu vi thực lực đạt tới cấp bậc như vậy, căn bản không quan tâm đây là nơi nào.
Ùng ùng!
Đang thấy kỳ quái thì đột nhiên sau lưng vang vọng tiếng nổ kịch liệt. Cả đám vội vàng quay đầu lại nhìn thì đã thấy lối đi trước đó đã biến mất, dường như không tồn tại vậy.
- Ồ? Có chuyện gì xảy ra?
- Đây là nơi nào? Ta có cảm giác giống như là Chí Tôn vực, thế nhưng sao lại thấy không giống như bất kỳ một chỗ nào trong tam giới cơ chứ?
- Ta cũng không biết...
- Sao ta lại có cảm giác có cái gì đó không đúng, chẳng lẽ Nhiếp Vân kia giả bộ, mục đích chủ yếu là muốn dẫn chúng ta tới đây...
Thấy lối đi đã biến mất, chẳng biết tại sao trong lòng mọi người có chút căng thẳng. Ngay cả Vạn Pháp Chúa Tể cũng mất đi vẻ kiêu ngạo trước đó, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt.
- Hoan nghênh các ngươi đi tới thế giới của ta!
Trong lúc mọi người ở đây đang kỳ quái khiếp sợ thì có một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Đám người Vạn Pháp Chúa Tể vội vàng quay đầu thì đã thấy đám người Nhiếp Vân đang ở phía xa cười khanh khách, dường như đang nhìn về phía một đống thịt dễ ức hiếp ở trên thớt vậy.
Lúc này Nhiếp Vân đang đứng ở trên một cái sườn núi cách đó không xa, những người khác đứng ở phía sau. Trên mặt Nhiếp Vân mang theo vẻ bình tĩnh, hoàn toàn khác trước đó. Miệng cười khanh khách, dường như đã không còn lo lắng nữa.
- Ha ha, nếu đã đều ở đây, như vậy là tốt nhất!
Vạn Pháp Chúa Tể cũng không có ý thức được câu đi tới thế giới của ta của Nhiếp Vân là có ý gì. Hắn nhìn thấy những người này cũng không chạy trốn, đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó là nở nụ cười.
Trước đó hắn cho là đám người này đã trốn. Cho dù có thể đuổi theo thì nhất định cũng cần phải phí rất nhiều tay chân, bây giờ tất cả đều ở đây, loại phiền toái này cũng không có nữa. Cho nên mới khiến cho hắn mừng rỡ như điên.
- Yên tâm đi, Cửu U Trảm Cốt đao của ta rất nhanh sẽ khiến cho các ngươi mất đi tri giác, không có thống khổ gì a!
Thét dài một tiếng, vẻ mặt Vạn Pháp Chúa Tể âm ngoan vô cùng, chân từng bước một đi về phía trước.
- Lão đại, mấy người này giao cho ta xử lý đi, để cho ta đã nghiền một chút a. Được chứ?
Còn chưa tới đến trước mặt thì bên người Nhiếp Vân đã xuất hiện một bóng người gầy gò. Hai mắt nhìn đám người Vạn Pháp Chúa Tể, lưỡi liếm môi một cái rồi cười hắc hắc nói.
- Được a, nếu như ngươi muốn đi thì đi dạy dỗ chúng một trận. Bất quá trước tiên chớ vội giết, ta còn có việc muốn hỏi!
Thấy người này, Nhiếp Vân nở nụ cười.
Trước đó tiến vào Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình là kế sách của hắn. Người như Vạn Pháp Chúa Tể kiến thức rộng rãi, để cho lối vào Nạp Vật thế giới diễn biến thành hắc động, như vậy người này chắc chắn sẽ không chui vào. Đồng thời vạn nhất bọn hắn dùng lực lượng mạnh mẽ phá hư Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình thì phiền toái lớn.
Cho nên, đem lối vào này biến thành lối đi chạy trốn, còn cố ý phát ra khí tức của Chí Tôn vực chính là vì mê hoặc đối phương. Sau đó đám người Nhiếp Vân lại đứng ở cửa động, giả dạng làm dáng vẻ đang chạy trốn, khi đó có thể khiến cho đối phương mắc lừa, không do dự đuổi vào theo.
Về phần mê trận trước mặt, đương nhiên là Mê Thiên Kỳ ban đầu ở Quy Khư Hải hắn đã lấy được ở Tề Thiên lĩnh. Lúc đó uy lực của trận pháp cũng không lớn, thậm chí đối với cường giả cấp bậc tông chủ cũng không có lực uy hiếp quá lớn. Thế nhưng tới tay Nhiếp Vân, hắn lại luyện chế lại một lần. Cho nên trận pháp lúc này ngay cả đối với cường giả Chúa Tể cũng có tác dụng nhất định.
Bất quá, vẫn là không có vây khốn được đối phương. Dĩ nhiên, mục đích của Nhiếp Vân cũng không phải là vây khốn bọn chúng, mà là đầu độc bọn chúng. Làm cho bọn hắn một loại ám chỉ tâm lý, khiến cho bọn chúng cảm thấy mình đã hết đường, như vậy mới có thể làm cho đối phương thường, rơi vào cạm bẫy.
Đối phương vừa mới tiến vào Nạp Vật thế giới, đừng nói là một món thần binh bán bộ Phong vương, cho dù là thần binh Phong vương chân chính, hoặc là cường giả Phong vương cũng vô dụng!
Phiến thế giới này hắn là chưởng khống giả duy nhất, là long thì cũng phải cuộn lại. Là hổ, thì cũng phải nằm!
Hơn nữa ở trong thế giới này. Hắn muốn giam cầm lực lượng của người nào, ban quyền lợi cho người nào, tất cả đều ở một ý niệm. Bất kỳ người nào cũng không có cách nào sửa đổi được.
- Yên tâm đi! Chuyện như vậy ta sở trường nhất, hắc hắc!
Bóng người gầy gò nở nụ cười, không là phải là ai khác. Mà chính là Tiểu Long lợi dụng linh hồn Hỗn Độn vương thạch mà sống lại.
Tiểu Long một mực tu luyện ở trong Nạp Vật thế giới, từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất. Cho nên nhìn thấy những người này lại dám đuổi giết đám người Nhiếp Vân, trong lòng nó lập tức hiện lên tâm tư chơi đùa. Vì vậy mới chủ động xin đi giết giặc.
- Ha ha. Nhiếp Vân, không phải ngươi điên rồi đó chứ! Muốn chết thì cũng không nên lôi kéo người khác a!
Nhiếp Vân và Tiểu Long đối thoại không có che giấu, cho nên tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng. Vạn Pháp Chúa Tể thấy Tiểu Long đi tới, hắn mở miệng cười như điên, ánh mắt nhìn đám người Nhiếp Vân giống như đang nhìn người chết vậy.
- Người này có bệnh sao? Ta còn tưởng rằng bọn họ không trốn đi lại còn đứng bất động tại chỗ. Tưởng có gì trợ thủ lợi hại, hóa ra chẳng qua chỉ là một tiểu tử Tru Thiên cảnh sơ kỳ. Người này... Sợ rằng ngay cả một trăm đại đạo cũng không lĩnh ngộ được a!
- Loại phế vật này tiện tay là có thể bóp chết, có lẽ người này đã bị chúng ta bị dọa sợ tới mức kinh hãi run sợ, vì vậy suy nghĩ mới hỗn loạn!
- Ai nói không phải chứ, để cho người thực lực như vậy tới, một hơi là có thể thổi chết a.
Không chỉ có Vạn Pháp Chúa Tể, những người áo đen khác cũng đồng thời nở nụ
cười, cả đám cười lớn, thiếu chút nữa lăn lộn trên mặt đất.
- Ồ? Nơi này không phải là Thập Phương Thiên vực?
Mới vừa đáp xuống, Vạn Pháp Chúa Tể không nhịn được sửng sốt một chút. Bởi vì không gian trước mắt mặc dù là Chí Tôn vực, thế nhưng lại không phải là Thập Phương Thiên vực, mà là một nơi hoàn toàn bất đồng với tam giới.
Bất quá, cho dù không có ở tam giới, thế nhưng đối với bọn họ mà nói cũng không có gì. Tu vi thực lực đạt tới cấp bậc như vậy, căn bản không quan tâm đây là nơi nào.
Ùng ùng!
Đang thấy kỳ quái thì đột nhiên sau lưng vang vọng tiếng nổ kịch liệt. Cả đám vội vàng quay đầu lại nhìn thì đã thấy lối đi trước đó đã biến mất, dường như không tồn tại vậy.
- Ồ? Có chuyện gì xảy ra?
- Đây là nơi nào? Ta có cảm giác giống như là Chí Tôn vực, thế nhưng sao lại thấy không giống như bất kỳ một chỗ nào trong tam giới cơ chứ?
- Ta cũng không biết...
- Sao ta lại có cảm giác có cái gì đó không đúng, chẳng lẽ Nhiếp Vân kia giả bộ, mục đích chủ yếu là muốn dẫn chúng ta tới đây...
Thấy lối đi đã biến mất, chẳng biết tại sao trong lòng mọi người có chút căng thẳng. Ngay cả Vạn Pháp Chúa Tể cũng mất đi vẻ kiêu ngạo trước đó, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt.
- Hoan nghênh các ngươi đi tới thế giới của ta!
Trong lúc mọi người ở đây đang kỳ quái khiếp sợ thì có một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Đám người Vạn Pháp Chúa Tể vội vàng quay đầu thì đã thấy đám người Nhiếp Vân đang ở phía xa cười khanh khách, dường như đang nhìn về phía một đống thịt dễ ức hiếp ở trên thớt vậy.
Lúc này Nhiếp Vân đang đứng ở trên một cái sườn núi cách đó không xa, những người khác đứng ở phía sau. Trên mặt Nhiếp Vân mang theo vẻ bình tĩnh, hoàn toàn khác trước đó. Miệng cười khanh khách, dường như đã không còn lo lắng nữa.
- Ha ha, nếu đã đều ở đây, như vậy là tốt nhất!
Vạn Pháp Chúa Tể cũng không có ý thức được câu đi tới thế giới của ta của Nhiếp Vân là có ý gì. Hắn nhìn thấy những người này cũng không chạy trốn, đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó là nở nụ cười.
Trước đó hắn cho là đám người này đã trốn. Cho dù có thể đuổi theo thì nhất định cũng cần phải phí rất nhiều tay chân, bây giờ tất cả đều ở đây, loại phiền toái này cũng không có nữa. Cho nên mới khiến cho hắn mừng rỡ như điên.
- Yên tâm đi, Cửu U Trảm Cốt đao của ta rất nhanh sẽ khiến cho các ngươi mất đi tri giác, không có thống khổ gì a!
Thét dài một tiếng, vẻ mặt Vạn Pháp Chúa Tể âm ngoan vô cùng, chân từng bước một đi về phía trước.
- Lão đại, mấy người này giao cho ta xử lý đi, để cho ta đã nghiền một chút a. Được chứ?
Còn chưa tới đến trước mặt thì bên người Nhiếp Vân đã xuất hiện một bóng người gầy gò. Hai mắt nhìn đám người Vạn Pháp Chúa Tể, lưỡi liếm môi một cái rồi cười hắc hắc nói.
- Được a, nếu như ngươi muốn đi thì đi dạy dỗ chúng một trận. Bất quá trước tiên chớ vội giết, ta còn có việc muốn hỏi!
Thấy người này, Nhiếp Vân nở nụ cười.
Trước đó tiến vào Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình là kế sách của hắn. Người như Vạn Pháp Chúa Tể kiến thức rộng rãi, để cho lối vào Nạp Vật thế giới diễn biến thành hắc động, như vậy người này chắc chắn sẽ không chui vào. Đồng thời vạn nhất bọn hắn dùng lực lượng mạnh mẽ phá hư Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình thì phiền toái lớn.
Cho nên, đem lối vào này biến thành lối đi chạy trốn, còn cố ý phát ra khí tức của Chí Tôn vực chính là vì mê hoặc đối phương. Sau đó đám người Nhiếp Vân lại đứng ở cửa động, giả dạng làm dáng vẻ đang chạy trốn, khi đó có thể khiến cho đối phương mắc lừa, không do dự đuổi vào theo.
Về phần mê trận trước mặt, đương nhiên là Mê Thiên Kỳ ban đầu ở Quy Khư Hải hắn đã lấy được ở Tề Thiên lĩnh. Lúc đó uy lực của trận pháp cũng không lớn, thậm chí đối với cường giả cấp bậc tông chủ cũng không có lực uy hiếp quá lớn. Thế nhưng tới tay Nhiếp Vân, hắn lại luyện chế lại một lần. Cho nên trận pháp lúc này ngay cả đối với cường giả Chúa Tể cũng có tác dụng nhất định.
Bất quá, vẫn là không có vây khốn được đối phương. Dĩ nhiên, mục đích của Nhiếp Vân cũng không phải là vây khốn bọn chúng, mà là đầu độc bọn chúng. Làm cho bọn hắn một loại ám chỉ tâm lý, khiến cho bọn chúng cảm thấy mình đã hết đường, như vậy mới có thể làm cho đối phương thường, rơi vào cạm bẫy.
Đối phương vừa mới tiến vào Nạp Vật thế giới, đừng nói là một món thần binh bán bộ Phong vương, cho dù là thần binh Phong vương chân chính, hoặc là cường giả Phong vương cũng vô dụng!
Phiến thế giới này hắn là chưởng khống giả duy nhất, là long thì cũng phải cuộn lại. Là hổ, thì cũng phải nằm!
Hơn nữa ở trong thế giới này. Hắn muốn giam cầm lực lượng của người nào, ban quyền lợi cho người nào, tất cả đều ở một ý niệm. Bất kỳ người nào cũng không có cách nào sửa đổi được.
- Yên tâm đi! Chuyện như vậy ta sở trường nhất, hắc hắc!
Bóng người gầy gò nở nụ cười, không là phải là ai khác. Mà chính là Tiểu Long lợi dụng linh hồn Hỗn Độn vương thạch mà sống lại.
Tiểu Long một mực tu luyện ở trong Nạp Vật thế giới, từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất. Cho nên nhìn thấy những người này lại dám đuổi giết đám người Nhiếp Vân, trong lòng nó lập tức hiện lên tâm tư chơi đùa. Vì vậy mới chủ động xin đi giết giặc.
- Ha ha. Nhiếp Vân, không phải ngươi điên rồi đó chứ! Muốn chết thì cũng không nên lôi kéo người khác a!
Nhiếp Vân và Tiểu Long đối thoại không có che giấu, cho nên tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng. Vạn Pháp Chúa Tể thấy Tiểu Long đi tới, hắn mở miệng cười như điên, ánh mắt nhìn đám người Nhiếp Vân giống như đang nhìn người chết vậy.
- Người này có bệnh sao? Ta còn tưởng rằng bọn họ không trốn đi lại còn đứng bất động tại chỗ. Tưởng có gì trợ thủ lợi hại, hóa ra chẳng qua chỉ là một tiểu tử Tru Thiên cảnh sơ kỳ. Người này... Sợ rằng ngay cả một trăm đại đạo cũng không lĩnh ngộ được a!
- Loại phế vật này tiện tay là có thể bóp chết, có lẽ người này đã bị chúng ta bị dọa sợ tới mức kinh hãi run sợ, vì vậy suy nghĩ mới hỗn loạn!
- Ai nói không phải chứ, để cho người thực lực như vậy tới, một hơi là có thể thổi chết a.
Không chỉ có Vạn Pháp Chúa Tể, những người áo đen khác cũng đồng thời nở nụ
cười, cả đám cười lớn, thiếu chút nữa lăn lộn trên mặt đất.
/3634
|