- Nhờ phúc của ngươi, quả thực thiên đạo đối với Trần gia chúng ta ưu đãi có thừa. Bây giờ Trần gia chúng ta cũng đang phát triển không ngừng, đã trở thành đệ nhất gia tộc trong Cửu Thiên thế giới! Bất quá... Ta tới nơi này là vì mình, không muốn vận dụng uy danh của gia tộc!
Trần Lạc Dung nói, trên khuôn mặt trắng tin như ngọc mang theo một tia ngạo khí nhàn nhạt.
Ở trong miệng nàng, gia tộc là gia tộc, gia tộc cường đại thì nhiều nhất đãi ngộ của nàng có thể tốt hơn được một chút mà thôi. Nhưng nếu như dựa vào danh tiếng đệ nhất gia tộc mà ỷ thế hiếp người nàng lại không muốn làm.
- Không tệ!
Nhiếp Vân tán dương nàng một câu.
Tu luyện là nghịch thiên cải mệnh, nếu như không có loại lòng tự tin và dựa vào chính mình này, muốn đi xa hơn quả thực rất là khó khăn.
Giống như rất nhiều con cháu thế gia vậy. Có thế gia trợ giúp, mặc dù khởi điểm rất cao, thế nhưng nếu muốn thực sự đánh xuống một mảnh thiên hạ, đứng ở trên đỉnh đầu tất cả mọi người. Như vậy sẽ trở nên rất là khó khăn, trên thực tế, tỷ lệ thành công chưa chắc đã cao như tán tu.
Trần Lạc Dung này tuổi còn trẻ, hơn nữa còn là một nữ tử mà lại có thể nhìn thấy rõ điểm này. Khó trách lại được xưng là đệ nhất thiên tài Trần gia, quả nhiên rất là phi phàm.
- Ngươi muốn đột phá Tiên Quân sao?
Trong lòng tán dương nàng một câu, Nhiếp Vân hỏi.
Bằng vào thực lực của hắn hiện tại, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra được nữ tử trước mắt này đã sớm đạt tới Vương Tiên cảnh đỉnh phong. Cách Tiên Quân cũng chỉ còn có một đường, nếu nàng nói vì mình. Sợ rằng chính là vì muốn đột phá một đường cuối cùng này!
- Đúng vậy!
Trần Lạc Dung gật đầu:
- Đây là tiên đảo mà Kim Linh tiên tử ở, có một loại bảo vật tuyệt thế gọi là Kim Linh thủy. Cường giả Vương Tiên cảnh chỉ cần uống loại nước này, tỷ lệ đột phá Tiên Quân nhất định sẽ gia tăng thêm một phần! Mặc dù một phần đối với không ít người mà nói cũng là rất nhỏ. Thế nhưng vì một tia cơ hội kia lại đủ khiến cho vô số người điên cuồng!
- Kim Linh tiên tử? Kim Linh thủy?
Nhiếp Vân gật đầu hỏi.
Tiên Quân và Vương Tiên cảnh là chênh lệch đại cấp bậc, giống như là giữa Chúa Tể và Phong vương vậy. Loại chênh lệch này thật sự rất khó đột phá, đừng nói là có thể gia tăng một thành, cho dù là nửa thành thì cũng đủ khiến cho người ta điên cuồng!
Xem ra Kim Linh tiên tử này nhất định có quan hệ với Kim Linh Ngân Sa. Nếu không, cái gọi là Kim Linh thủy này tuyệt đối khó có có thể có được loại công hiệu này, hơn nữa Tĩnh Tâm cũng sẽ không dẫn hắn tới đây.
- Kim Linh tiên tử cũng không phải là người keo kiệt. Ngược lại còn hết sức rộng rãi. Chỉ cần thành tâm thì nàng sẽ cho! Cho nên... Mỗi năm đều có rất nhiều người tới dầu Kim Linh thủy, ta cũng giống vậy, đang sắp đột phá cho nên tính toán tới đây thử vận khí một chút.
Trần Lạc Dung nói.
- Ồ.
Giờ Nhiếp Vân mới hiểu ra được, khó trách nhiều người như vậy lại quỳ ở chỗ này. Có lẽ đây là cái thành tâm của những người tới đây, bày tỏ thành tâm với đối phương! Nếu như ngay cả một điểm tôn nghiêm này cũng không bỏ được. Như vậy đối phương dựa vào cái gì mà cho ngươi thứ ngươi muốn chứ?
- Lạc Dung, vị này là ai?
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một đạo thanh âm không vui vang lên, một người thanh niên đã đi tới gần ba người.
Người này nhìn về phía Trần Lạc Dung, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, như muốn chiếm làm của riêng. Vừa nhìn một cái cũng đã biết đối phương có ý với nàng, có lẽ là đang đeo đuổi. Lúc này thấy nàng và Nhiếp Vân trò chuyện, hơn nữa lại còn vui sướng như vậy cho nên trong lòng ghen tức, cũng không quỳ được nữa mà đứng lên rồi đi tới.
- Ta tên là Trần Lạc Dung, xin gọi tên họ đầy đủ! Chúng ta còn không có tới mức thân cận như vậy!
Thấy người thanh niên này, đôi mi thanh tú của Trần Lạc Dung khẽ nhíu lại, lộ ra vẻ không vui.
Xem ra đối với việc đeo đuổi của người thanh niên này, không những nàng không hưởng thụ mà còn có cảm giác chán ghét ở bên trong.
- Lạc Dung, không nên như vậy a. Nếu như chúng ta quả thật kết thành đạo lữ, cùng nhau bổ sung lẫn nhau. Như vậy ngang dọc Cửu Thiên thế giới là chuyện dễ dàng, người nào dám ngăn cản chứ?
Người thanh niên này vội nói.
Hắn còn không biết được Trần Lạc Dung là người của đệ nhất gia tộc Trần gia, hắn còn tưởng rằng nàng là một vị tán tu nào đó.
- Không cần! Ta cũng không thể nào kết thành đạo lữ với ngươi được.
Trần Lạc Dung trực tiếp cự tuyệt, cắt đứt lời nói của đối phương.
Nếu như không có gặp được Nhiếp Vân, người trước mắt này tuổi còn trẻ đã đạt tới Vương Tiên cảnh đỉnh phong, không sai biệt lắm với nàng. Như vậy coi như cũng là thanh niên tài tuấn. Mà bây giờ, đã có mặt trời nổi bật rồi, cho dù có nhiều nến nữa thì vẫn chỉ là nến, hoàn toàn không có tính so sánh.
Hơn nữa người trước mắt này chỉ cần tiếp xúc lâu nàng đã có thể phát hiện ra. Lòng đố kỵ cực mạnh, tâm thuật bất chính, loại người như vậy không có biện pháp trở thành đạo lữ của nàng.
- Không phải là bởi vì tên mặt trắng nhỏ này đó chứ?
Thấy Trần Lạc Dung trực tiếp bác bỏ, không có chút do dự nào, thanh niên này hoàn toàn nổi giận. Trong mắt lóe lên hàn ý lạnh lẽo như băng. Hai mắt nhìn về phía Nhiếp Vân rồi nói.
Mới vừa rồi Trần Lạc Dung thấy người này, bộ dáng lập tức thẹn thùng khẩn trương. Tất cả mọi thứ hắn đều nhìn thấy ở trong mắt, cho nên lúc này đâu còn không biết đã có chuyện gì xảy ra chứ? Lúc này nghe thấy nàng lên tiếng bác bỏ, lửa giận nhất thời đều chuyển tới trên người Nhiếp Vân.
- Càn rỡ, ngươi muốn chết?
Nghe thấy người này vô lễ, Tĩnh Tâm nổi giận, đôi mi thanh tú nhíu lại, trong ánh mắt mang theo một đạo điện mang.
Dám vô lễ với chủ nhân, ta không quản ngươi có thân phận gì, ta sẽ trực tiếp động thủ.
- Ha ha, ta muốn chết? Đây là nơi ở của Kim Linh tiên tử, ngươi dám động thủ ở chỗ này thì cứ việc động thủ. Bất quá cũng sẽ bị tiên tử chán ghét. Sau này có muốn lấy được Kim Linh thủy không thể nghi ngờ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Thanh niên này cười lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn về phía Nhiếp Vân nói:
- Tiểu tử, cô nương như Trần Lạc Dung không phải là thứ mà ngươi có thể đụng chạm. Lập tức cút ra xa, như vậy ta có thể bỏ qua, sau này sẽ không đi tìm ngươi gây phiền toái. Nếu không... Hắc hắc, ta sẽ khiến cho ngươi biết người nào ngươi không đắc tội nổi...
Trần Lạc Dung nói, trên khuôn mặt trắng tin như ngọc mang theo một tia ngạo khí nhàn nhạt.
Ở trong miệng nàng, gia tộc là gia tộc, gia tộc cường đại thì nhiều nhất đãi ngộ của nàng có thể tốt hơn được một chút mà thôi. Nhưng nếu như dựa vào danh tiếng đệ nhất gia tộc mà ỷ thế hiếp người nàng lại không muốn làm.
- Không tệ!
Nhiếp Vân tán dương nàng một câu.
Tu luyện là nghịch thiên cải mệnh, nếu như không có loại lòng tự tin và dựa vào chính mình này, muốn đi xa hơn quả thực rất là khó khăn.
Giống như rất nhiều con cháu thế gia vậy. Có thế gia trợ giúp, mặc dù khởi điểm rất cao, thế nhưng nếu muốn thực sự đánh xuống một mảnh thiên hạ, đứng ở trên đỉnh đầu tất cả mọi người. Như vậy sẽ trở nên rất là khó khăn, trên thực tế, tỷ lệ thành công chưa chắc đã cao như tán tu.
Trần Lạc Dung này tuổi còn trẻ, hơn nữa còn là một nữ tử mà lại có thể nhìn thấy rõ điểm này. Khó trách lại được xưng là đệ nhất thiên tài Trần gia, quả nhiên rất là phi phàm.
- Ngươi muốn đột phá Tiên Quân sao?
Trong lòng tán dương nàng một câu, Nhiếp Vân hỏi.
Bằng vào thực lực của hắn hiện tại, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra được nữ tử trước mắt này đã sớm đạt tới Vương Tiên cảnh đỉnh phong. Cách Tiên Quân cũng chỉ còn có một đường, nếu nàng nói vì mình. Sợ rằng chính là vì muốn đột phá một đường cuối cùng này!
- Đúng vậy!
Trần Lạc Dung gật đầu:
- Đây là tiên đảo mà Kim Linh tiên tử ở, có một loại bảo vật tuyệt thế gọi là Kim Linh thủy. Cường giả Vương Tiên cảnh chỉ cần uống loại nước này, tỷ lệ đột phá Tiên Quân nhất định sẽ gia tăng thêm một phần! Mặc dù một phần đối với không ít người mà nói cũng là rất nhỏ. Thế nhưng vì một tia cơ hội kia lại đủ khiến cho vô số người điên cuồng!
- Kim Linh tiên tử? Kim Linh thủy?
Nhiếp Vân gật đầu hỏi.
Tiên Quân và Vương Tiên cảnh là chênh lệch đại cấp bậc, giống như là giữa Chúa Tể và Phong vương vậy. Loại chênh lệch này thật sự rất khó đột phá, đừng nói là có thể gia tăng một thành, cho dù là nửa thành thì cũng đủ khiến cho người ta điên cuồng!
Xem ra Kim Linh tiên tử này nhất định có quan hệ với Kim Linh Ngân Sa. Nếu không, cái gọi là Kim Linh thủy này tuyệt đối khó có có thể có được loại công hiệu này, hơn nữa Tĩnh Tâm cũng sẽ không dẫn hắn tới đây.
- Kim Linh tiên tử cũng không phải là người keo kiệt. Ngược lại còn hết sức rộng rãi. Chỉ cần thành tâm thì nàng sẽ cho! Cho nên... Mỗi năm đều có rất nhiều người tới dầu Kim Linh thủy, ta cũng giống vậy, đang sắp đột phá cho nên tính toán tới đây thử vận khí một chút.
Trần Lạc Dung nói.
- Ồ.
Giờ Nhiếp Vân mới hiểu ra được, khó trách nhiều người như vậy lại quỳ ở chỗ này. Có lẽ đây là cái thành tâm của những người tới đây, bày tỏ thành tâm với đối phương! Nếu như ngay cả một điểm tôn nghiêm này cũng không bỏ được. Như vậy đối phương dựa vào cái gì mà cho ngươi thứ ngươi muốn chứ?
- Lạc Dung, vị này là ai?
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một đạo thanh âm không vui vang lên, một người thanh niên đã đi tới gần ba người.
Người này nhìn về phía Trần Lạc Dung, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, như muốn chiếm làm của riêng. Vừa nhìn một cái cũng đã biết đối phương có ý với nàng, có lẽ là đang đeo đuổi. Lúc này thấy nàng và Nhiếp Vân trò chuyện, hơn nữa lại còn vui sướng như vậy cho nên trong lòng ghen tức, cũng không quỳ được nữa mà đứng lên rồi đi tới.
- Ta tên là Trần Lạc Dung, xin gọi tên họ đầy đủ! Chúng ta còn không có tới mức thân cận như vậy!
Thấy người thanh niên này, đôi mi thanh tú của Trần Lạc Dung khẽ nhíu lại, lộ ra vẻ không vui.
Xem ra đối với việc đeo đuổi của người thanh niên này, không những nàng không hưởng thụ mà còn có cảm giác chán ghét ở bên trong.
- Lạc Dung, không nên như vậy a. Nếu như chúng ta quả thật kết thành đạo lữ, cùng nhau bổ sung lẫn nhau. Như vậy ngang dọc Cửu Thiên thế giới là chuyện dễ dàng, người nào dám ngăn cản chứ?
Người thanh niên này vội nói.
Hắn còn không biết được Trần Lạc Dung là người của đệ nhất gia tộc Trần gia, hắn còn tưởng rằng nàng là một vị tán tu nào đó.
- Không cần! Ta cũng không thể nào kết thành đạo lữ với ngươi được.
Trần Lạc Dung trực tiếp cự tuyệt, cắt đứt lời nói của đối phương.
Nếu như không có gặp được Nhiếp Vân, người trước mắt này tuổi còn trẻ đã đạt tới Vương Tiên cảnh đỉnh phong, không sai biệt lắm với nàng. Như vậy coi như cũng là thanh niên tài tuấn. Mà bây giờ, đã có mặt trời nổi bật rồi, cho dù có nhiều nến nữa thì vẫn chỉ là nến, hoàn toàn không có tính so sánh.
Hơn nữa người trước mắt này chỉ cần tiếp xúc lâu nàng đã có thể phát hiện ra. Lòng đố kỵ cực mạnh, tâm thuật bất chính, loại người như vậy không có biện pháp trở thành đạo lữ của nàng.
- Không phải là bởi vì tên mặt trắng nhỏ này đó chứ?
Thấy Trần Lạc Dung trực tiếp bác bỏ, không có chút do dự nào, thanh niên này hoàn toàn nổi giận. Trong mắt lóe lên hàn ý lạnh lẽo như băng. Hai mắt nhìn về phía Nhiếp Vân rồi nói.
Mới vừa rồi Trần Lạc Dung thấy người này, bộ dáng lập tức thẹn thùng khẩn trương. Tất cả mọi thứ hắn đều nhìn thấy ở trong mắt, cho nên lúc này đâu còn không biết đã có chuyện gì xảy ra chứ? Lúc này nghe thấy nàng lên tiếng bác bỏ, lửa giận nhất thời đều chuyển tới trên người Nhiếp Vân.
- Càn rỡ, ngươi muốn chết?
Nghe thấy người này vô lễ, Tĩnh Tâm nổi giận, đôi mi thanh tú nhíu lại, trong ánh mắt mang theo một đạo điện mang.
Dám vô lễ với chủ nhân, ta không quản ngươi có thân phận gì, ta sẽ trực tiếp động thủ.
- Ha ha, ta muốn chết? Đây là nơi ở của Kim Linh tiên tử, ngươi dám động thủ ở chỗ này thì cứ việc động thủ. Bất quá cũng sẽ bị tiên tử chán ghét. Sau này có muốn lấy được Kim Linh thủy không thể nghi ngờ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Thanh niên này cười lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn về phía Nhiếp Vân nói:
- Tiểu tử, cô nương như Trần Lạc Dung không phải là thứ mà ngươi có thể đụng chạm. Lập tức cút ra xa, như vậy ta có thể bỏ qua, sau này sẽ không đi tìm ngươi gây phiền toái. Nếu không... Hắc hắc, ta sẽ khiến cho ngươi biết người nào ngươi không đắc tội nổi...
/3634
|