Chỉ có hoàn toàn nắm chắc đối với nguy hiểm, như vậy mới có thể dự đoán tình huống trước được. Khi đó mới có thể đưa ra quyết định né tránh, mới có thể sống được lâu hơn.
- Khảo nghiệm ý thức nguy hiểm? Không sai a!
Tất cả bọn họ đều không phải là kẻ ngu, sau khi nghe thấy Nhiếp Vân nói thẳng ra. Sao cả đám lại không rõ cơ chứ?
- Nhưng mà... Cho dù biết ải này khảo hạch cái gì. Thế nhưng lôi điện dày đặc như vậy, chúng ta muốn đi qua, cũng rất khó a.
Vẻ mặt Hầu Triệu tràn ngập bất đắc dĩ.
Mọi người đồng thời thở dài một tiếng.
Hắn nói không sai, cho dù biết cửa ải này khảo hạch cái gì thì cũng vô ích a. Lôi điện trước mắt dày đặc như vậy, giống như mưa to trút xuống, cơ hồ không có lúc nào gián đoạn. Bằng vào thực lực bây giờ của bọn họ, muốn xông qua, hiển nhiên là chuyện không thể nào hoàn thành được.
- Các ngươi trên người có đồ vật dùng da hay không?
Nhiếp Vân không có trả lời câu nói của hắn, mà là hỏi lại.
- Da?
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, không biết hắn nói lời này là có dụng ý gì.
- Ta có, đây là ba của thần thú mà ta săn giết được trước kia!
Một người thanh niên đi tới, bàn tay khẽ lật một cái, trên mặt đất lập tức xuất hiện một đống da của thần thú.
Làm tu luyện giả, chuyện săn giết thần thú là vô cùng bình thường. Loại da thần thú này rất nhiều người cũng có không ít.
- Các ngươi nhìn đây.
Lăng không chộp một trảo, cách không nắm lấy một tấm da trên mặt đất. Sau đó tay hắn nhẹ nhàng run lên, dọc theo mặt đất bay đi về phía trước, xông vào bên trong khu vực lôi điện.
Ầm Ầm!
Vừa mới tiến vào trong đó thì lôi điện dường như đã bị thứ gì đó hấp dẫn, lập tức tràn tới. Trong phút chốc đã đánh nát tấm da này thành bụi phấn, da bay tán loạn, khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng.
- Da lấy đi từ trên người một ít thần thú, tuy rằng là vật chết, thế nhưng lại giống như vật có sinh mạng vậy. Có thể hấp dẫn lôi điện qua đó. Nếu biển lôi điện này không có khe hở thì chúng ta có thể tạo ra khe hở, sau đó lại nghĩ biện pháp xông qua phía trước!
Nhiếp Vân nói.
- Đúng vậy a!
Mọi người nhất thời hiểu ra, ánh mắt đồng loạt sáng lên.
Động tác mới vừa rồi của Nhiếp Vân mặc dù đơn giản, thế nhưng lại rất trực tiếp. Da vừa mới tiến vào biển lôi điện lôi điện hải thì trong nháy mắt lôi điện chung quanh đều bị hấp dẫn, tạo thành một cái lối đi trong giây lát. Thời gian tồn tại lối đi này rất ngắn. Chỉ chừng một phần ngàn hô hấp chừng. Thế nhưng nếu bọn hắn tăng thêm tốc độ thì hoàn toàn có thể thuận lợi thông qua!
Đương nhiên, còn phải xem mọi người có can đảm và quyết đoán như vậy hay không a.
Sau khi lôi điện bị tấm da hấp dẫn, phần lớn uy lực sẽ bị hút đi. Thế nhưng vẫn sẽ có một bộ phận vọt qua đám người vượt ải. Nếu như tố chất tâm lý không tốt, hoặc là có bất kỳ một chút không may nào. Như vậy sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền. Trở thành đối tượng chăm sóc trọng điểm của lôi điện.
Chính vì vậy, nguy hiểm vẫn là cực lớn, nếu như không có tâm lý vững chắc khi đối đầu với nguy hiểm. Cho dù đây chỉ là một phần nhỏ thì cũng rất khó né tránh được.
- Các ngươi có dám đi qua hay không?
Ném tấm da xong, Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng, hai mắt lập lòe.
- Sao lại không dám cơ chứ? Cùng lắm thì chết ở bên trong. Dù sao hai ải trước đó đều là cửu tử nhất sinh, liều mạng một phen.
- Không qua được thì cũng chết, còn không bằng chết một cách tráng liệt một chút.
- Không có gì là không được a. Hai ải cũng có thể qua được. Ta không tin ải này chúng ta không qua được...
...
Mọi người đồng thời rống lên, khí thế như cầu vồng.
Trải qua hai ải khảo hạch, trạng thái của mọi người rõ ràng đã hoàn toàn khác với trước đó. Có tự tin và dũng khí mạnh hơn. Hơn nữa khi hành động càng thêm thống nhất, càng giống như một chỉnh thể hơn.
Nếu như đổi lại là trước kia, những người này bởi vì thiên tư trác tuyệt, cho nên mỗi người đều tự làm theo ý mình, có tính toán riêng của mình. Chỉ là trải qua hai ải trước đó bọn họ đã biết rõ, chỉ bằng vào một thân một mình, muốn thông qua ải này sẽ vô cùng khó khăn. Chính là chuyện không thể!
Phương thức duy nhất có thể thông qua chỉ có một, đó chính là nghe theo sự sắp xếp của người thiếu niên trước mắt này. Tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực.
- Rất tốt, bây giờ lấy ra toàn bộ những tấm da trên người các ngươi. Để xem chúng ta có bao nhiêu!
Thấy khí độ của mọi người như vậy, Nhiếp Vân khẽ gật đầu một cái. Trải qua hai ải lần trước gột rửa, mọi người đã hoàn toàn nhận rõ ra bản thân mình, không còn cao ngạo tự đại, tự tin mù quáng giống như trước nữa.
Tự tin là chuyện tốt, thế nhưng tự tin quá... Cũng không phải là chuyện tốt.
Trải qua khảo hạch tàn khốc, tùy thời cũng sẽ có thể mất mạng khiến cho bọn họ ma luyện được tài trí hơn người, có sự dẻo dai và sức chịu đựng hơn người.
- Được!
Mọi người đồng loạt gật đầu, đều cầm những vật có liên quan tới da, kể thi thể động vật cũng bị lấy ra ngoài.
- Chỉ có một chút như vậy thôi sao?
Nhiếp Vân nhíu mày một cái.
Bây giờ bọn hắn còn lại tới bảy người, Tĩnh Tâm không có vật này, năm người khác dù có vét sạch túi gộp lại một chỗ cũng chỉ có chừng ba trăm tấm da mà thôi.
Một tấm da bất quá chỉ hấp dẫn được lôi điện mấy chục thước, chừng ba trăm tấm, muốn mượn vào số lượng này để thông qua biển lôi điện mấy vạn dặm, quả thực là chuyện không thể nào!
- Những tấm da này cũng đã không tồi rồi. Nếu giảm xuống chút nữa, như vậy chúng ta cũng coi thường, cho nên...
Vẻ mặt mọi người lúng ta lúng túng.
Bọn họ đều là thiên tài trong các thế giới, hoặc là dựa vào đại tông môn, hoặc là dựa vào thế lực lớn. Cho dù là tán tu cũng lăn lộn rất tốt. Mặc dù không thể nói là phú giáp một phương, thế nhưng cũng tuyệt đối đều là cấp bậc phú hào. Loại người như vậy nhất định sẽ coi thường những loại da thông thường, cho nên sao trên người bọn hắn có thể có quá nhiều được chứ?
Năm người hơn ba trăm tấm, trung bình mỗi người hơn sáu mươi tấm cũng đã coi như không tệ rồi.
Bất quá, mặc dù không tệ, thế nhưng muốn mượn những thứ này để vượt qua khu lôi đình này, hiển nhiên là chuyện không quá lý tưởng.
- Lấy binh khí của mình ra! Rót ý niệm vào bên trong. Ta muốn thần binh Hỗn Độn cấp bậc hạ phẩm trở lên!
Lắc đầu một cái, Nhiếp Vân lại nói tiếp.
- Khảo nghiệm ý thức nguy hiểm? Không sai a!
Tất cả bọn họ đều không phải là kẻ ngu, sau khi nghe thấy Nhiếp Vân nói thẳng ra. Sao cả đám lại không rõ cơ chứ?
- Nhưng mà... Cho dù biết ải này khảo hạch cái gì. Thế nhưng lôi điện dày đặc như vậy, chúng ta muốn đi qua, cũng rất khó a.
Vẻ mặt Hầu Triệu tràn ngập bất đắc dĩ.
Mọi người đồng thời thở dài một tiếng.
Hắn nói không sai, cho dù biết cửa ải này khảo hạch cái gì thì cũng vô ích a. Lôi điện trước mắt dày đặc như vậy, giống như mưa to trút xuống, cơ hồ không có lúc nào gián đoạn. Bằng vào thực lực bây giờ của bọn họ, muốn xông qua, hiển nhiên là chuyện không thể nào hoàn thành được.
- Các ngươi trên người có đồ vật dùng da hay không?
Nhiếp Vân không có trả lời câu nói của hắn, mà là hỏi lại.
- Da?
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, không biết hắn nói lời này là có dụng ý gì.
- Ta có, đây là ba của thần thú mà ta săn giết được trước kia!
Một người thanh niên đi tới, bàn tay khẽ lật một cái, trên mặt đất lập tức xuất hiện một đống da của thần thú.
Làm tu luyện giả, chuyện săn giết thần thú là vô cùng bình thường. Loại da thần thú này rất nhiều người cũng có không ít.
- Các ngươi nhìn đây.
Lăng không chộp một trảo, cách không nắm lấy một tấm da trên mặt đất. Sau đó tay hắn nhẹ nhàng run lên, dọc theo mặt đất bay đi về phía trước, xông vào bên trong khu vực lôi điện.
Ầm Ầm!
Vừa mới tiến vào trong đó thì lôi điện dường như đã bị thứ gì đó hấp dẫn, lập tức tràn tới. Trong phút chốc đã đánh nát tấm da này thành bụi phấn, da bay tán loạn, khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng.
- Da lấy đi từ trên người một ít thần thú, tuy rằng là vật chết, thế nhưng lại giống như vật có sinh mạng vậy. Có thể hấp dẫn lôi điện qua đó. Nếu biển lôi điện này không có khe hở thì chúng ta có thể tạo ra khe hở, sau đó lại nghĩ biện pháp xông qua phía trước!
Nhiếp Vân nói.
- Đúng vậy a!
Mọi người nhất thời hiểu ra, ánh mắt đồng loạt sáng lên.
Động tác mới vừa rồi của Nhiếp Vân mặc dù đơn giản, thế nhưng lại rất trực tiếp. Da vừa mới tiến vào biển lôi điện lôi điện hải thì trong nháy mắt lôi điện chung quanh đều bị hấp dẫn, tạo thành một cái lối đi trong giây lát. Thời gian tồn tại lối đi này rất ngắn. Chỉ chừng một phần ngàn hô hấp chừng. Thế nhưng nếu bọn hắn tăng thêm tốc độ thì hoàn toàn có thể thuận lợi thông qua!
Đương nhiên, còn phải xem mọi người có can đảm và quyết đoán như vậy hay không a.
Sau khi lôi điện bị tấm da hấp dẫn, phần lớn uy lực sẽ bị hút đi. Thế nhưng vẫn sẽ có một bộ phận vọt qua đám người vượt ải. Nếu như tố chất tâm lý không tốt, hoặc là có bất kỳ một chút không may nào. Như vậy sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền. Trở thành đối tượng chăm sóc trọng điểm của lôi điện.
Chính vì vậy, nguy hiểm vẫn là cực lớn, nếu như không có tâm lý vững chắc khi đối đầu với nguy hiểm. Cho dù đây chỉ là một phần nhỏ thì cũng rất khó né tránh được.
- Các ngươi có dám đi qua hay không?
Ném tấm da xong, Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng, hai mắt lập lòe.
- Sao lại không dám cơ chứ? Cùng lắm thì chết ở bên trong. Dù sao hai ải trước đó đều là cửu tử nhất sinh, liều mạng một phen.
- Không qua được thì cũng chết, còn không bằng chết một cách tráng liệt một chút.
- Không có gì là không được a. Hai ải cũng có thể qua được. Ta không tin ải này chúng ta không qua được...
...
Mọi người đồng thời rống lên, khí thế như cầu vồng.
Trải qua hai ải khảo hạch, trạng thái của mọi người rõ ràng đã hoàn toàn khác với trước đó. Có tự tin và dũng khí mạnh hơn. Hơn nữa khi hành động càng thêm thống nhất, càng giống như một chỉnh thể hơn.
Nếu như đổi lại là trước kia, những người này bởi vì thiên tư trác tuyệt, cho nên mỗi người đều tự làm theo ý mình, có tính toán riêng của mình. Chỉ là trải qua hai ải trước đó bọn họ đã biết rõ, chỉ bằng vào một thân một mình, muốn thông qua ải này sẽ vô cùng khó khăn. Chính là chuyện không thể!
Phương thức duy nhất có thể thông qua chỉ có một, đó chính là nghe theo sự sắp xếp của người thiếu niên trước mắt này. Tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực.
- Rất tốt, bây giờ lấy ra toàn bộ những tấm da trên người các ngươi. Để xem chúng ta có bao nhiêu!
Thấy khí độ của mọi người như vậy, Nhiếp Vân khẽ gật đầu một cái. Trải qua hai ải lần trước gột rửa, mọi người đã hoàn toàn nhận rõ ra bản thân mình, không còn cao ngạo tự đại, tự tin mù quáng giống như trước nữa.
Tự tin là chuyện tốt, thế nhưng tự tin quá... Cũng không phải là chuyện tốt.
Trải qua khảo hạch tàn khốc, tùy thời cũng sẽ có thể mất mạng khiến cho bọn họ ma luyện được tài trí hơn người, có sự dẻo dai và sức chịu đựng hơn người.
- Được!
Mọi người đồng loạt gật đầu, đều cầm những vật có liên quan tới da, kể thi thể động vật cũng bị lấy ra ngoài.
- Chỉ có một chút như vậy thôi sao?
Nhiếp Vân nhíu mày một cái.
Bây giờ bọn hắn còn lại tới bảy người, Tĩnh Tâm không có vật này, năm người khác dù có vét sạch túi gộp lại một chỗ cũng chỉ có chừng ba trăm tấm da mà thôi.
Một tấm da bất quá chỉ hấp dẫn được lôi điện mấy chục thước, chừng ba trăm tấm, muốn mượn vào số lượng này để thông qua biển lôi điện mấy vạn dặm, quả thực là chuyện không thể nào!
- Những tấm da này cũng đã không tồi rồi. Nếu giảm xuống chút nữa, như vậy chúng ta cũng coi thường, cho nên...
Vẻ mặt mọi người lúng ta lúng túng.
Bọn họ đều là thiên tài trong các thế giới, hoặc là dựa vào đại tông môn, hoặc là dựa vào thế lực lớn. Cho dù là tán tu cũng lăn lộn rất tốt. Mặc dù không thể nói là phú giáp một phương, thế nhưng cũng tuyệt đối đều là cấp bậc phú hào. Loại người như vậy nhất định sẽ coi thường những loại da thông thường, cho nên sao trên người bọn hắn có thể có quá nhiều được chứ?
Năm người hơn ba trăm tấm, trung bình mỗi người hơn sáu mươi tấm cũng đã coi như không tệ rồi.
Bất quá, mặc dù không tệ, thế nhưng muốn mượn những thứ này để vượt qua khu lôi đình này, hiển nhiên là chuyện không quá lý tưởng.
- Lấy binh khí của mình ra! Rót ý niệm vào bên trong. Ta muốn thần binh Hỗn Độn cấp bậc hạ phẩm trở lên!
Lắc đầu một cái, Nhiếp Vân lại nói tiếp.
/3634
|