Chỉ cần là người thực lực không có đạt tới Chúa Tể, trên cơ bản trong nháy mắt đã bị đánh thành bụi phấn, hồn phi phách tán, khó có thể sống lại được.
Loại tình cảnh này giống như Phật giới, Nho giới ban đầu vậy. Ý niệm duy trì trật tự thiên địa biến mất, toàn bộ không gian dưới áp lực cường đại của Hỗn Độn đại dương, trong nháy mắt sẽ vỡ nát, cho dù là ai cũng không cứu nổi!
- Không...
Tất cả thống lĩnh đã trốn thoát. Biết rõ sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Thế nhưng nhìn thấy một màn trước mắt này, toàn thân vẫn không khỏi run rẩy, hai mắt đỏ ngầu một phen.
Bích Hải Huyền Thiên, hang ổ của A Dục Vương, so với Tà Nguyệt Chí Tôn vực còn kiên cố hơn. Bên trong có nuôi dưỡng vô số cường giả, nói sụp đổ là lập tức sụp đổ, đổi lại là ai cũng khó có thể tiếp nhận.
- Rốt cuộc bệ hạ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Bích Hải Huyền Thiên lại sụp đổ... Ta không tin!
- Ta đã sinh sống ở chỗ này năm nghìn vạn ức năm, vốn tưởng rằng đây là nơi kiên cố nhất ở trong Hỗn Độn đại dương, bất kỳ người nào cũng không có cách nào phá hủy được. Thế nhưng, không ngờ tới...
- Thân nhân bằng hữu của ta lại không thể cứu ra được, làm sao lại nhanh như vậy chứ?
- Không... Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hay không?
...
Tất cả thống lĩnh, tất cả mọi người đều không ngừng run rẩy.
Bọn họ khác với Nhiếp Vân. Nhiếp Vân đi tới nơi này cũng chỉ mới mấy ngày, cảm tình không sâu. Mà bọn họ đã sinh sống ở chỗ này không dưới ức vạn năm, đột nhiên thấy thế giới vỡ nát, trong lòng rung động, khổ sở, không cần phải nói.
- Mọi người không cần khẩn trương, Bích Hải Huyền Thiên sụp đổ cũng không có gì, chỉ cần bệ hạ vẫn còn sống. Như vậy có thể xây dựng lại...
Yến Huy thống lĩnh siết chặt hai tay, toàn thân cũng không nhịn được mà run rẩy. Bất quá lúc này hắn không thể hốt hoảng, hắn cố nén bi thương trong lòng, lại lớn tiếng quát lên một câu.
- Không sai, chỉ cần bệ hạ vẫn còn, dù có sụp đổ đi hơn nữa thì cũng có thể xây dựng lại!
- Tuy rằng nói là như vậy. Thế nhưng Bích Hải Huyền Thiên đã bắt đầu sụp đổ, điều này cũng đã nói bệ hạ tất đã bị thương nặng...
- Chúng ta phải đi cứu bệ hạ...
...
Lời nói của Yến Huy thống lĩnh khiến cho tất cả mọi người ý thức được cục diện hiện tại. Trong mắt từng người hiện lên vẻ lo lắng.
Bích Hải Huyền Thiên là hang ổ của A Dục Vương, hôm nay đột nhiên lại sụp đổ. Như vậy cũng đã nói lên một việc, nhất định bệ hạ đã gặp biến cố cực lớn, thậm chí cũng có thể đã bỏ mình!
Việc cần kíp bây giờ không phải là đau thương, xoắn xuýt việc đã chết bao nhiêu người, mà là... Nắm chặt thời gian tìm ra bệ hạ, cứu lấy bệ hạ!
Nếu như A Dục Vương vẫn lạc thực sự. Cho dù thực lực của bọn họ có mạnh hơn nữa thì cũng vô dụng!
Hang ổ đã nát, trứng có thể an toàn được sao?
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Nhiếp Đồng đã giết chết A Dục Vương rồi?
Khác với sự khẩn trương và nóng nảy của mọi người, trong lòng Nhiếp Vân cũng tràn ngập lo lắng. Bất quá đối tượng hắn lo lắng không phải là A Dục Vương mà là... Tu La vương!
Nếu như nói trong toàn bộ Hỗn Độn đại dương này ai có thể chém giết được A Dục Vương, sợ rằng cũng chỉ có Nhiếp Đồng mà thôi.
Đoán ra chuyện có liên quan tới đệ đệ mình, sao Nhiếp Vân lại bình tĩnh được chứ?
Cho dù thực lực của A Dục Vương so với Nhiếp Đồng kém hơn. Thế nhưng cũng sẽ không kém hơn quá nhiều được. Hắn ta bị giết, Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát Vương thỏ tử hồ bi, tất nhiên sẽ dùng hết toàn lực. Tình huống bây giờ đã như vậy, chỉ sợ đệ đệ của hắn cũng không tốt hơn là bao. Nhất định phải nắm chặt thời gian đi tìm đệ đệ. Nhìn một chút xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
- Mau nhìn, Tà Nguyệt Chí Tôn vực cũng bắt đầu sụp đổ...
Trong lúc đang suy tư thì đột nhiên có một đạo thanh âm lo lắng vang lên, trong thanh âm hiệ lên vẻ khẩn trương và khủng hoảng.
Nghe thanh âm này nói như vậy, tất cả mọi người vội vàng nhìn qua phía Tà Nguyệt Chí Tôn vực. Quả nhiên đã thấy Hỗn Độn thế giới to lớn này đã bắt đầu không ngừng sụp đổ, khí lưu ở trong Hỗn Độn đại dương hướng bắt đầu tràn ngập, nhìn bộ dáng dường như thế giới to lớn này đã đi tới ngày cuối cùng.
- Tà Nguyệt Chí Tôn vực?
Da dầu Nhiếp Vân run rẩy.
Hắn là người đầu tiên rời khỏi Thiên địa lục đạo đi tới Chí Tôn vực này. Bên trong đó có không ít bằng hữu của hắn. Nhất là người của Quy Khư Hải, còn có vô số kỷ niệm. Bây giờ đột nhiên sụp đổ, trong lòng hắn cũng có chút không dám tin tưởng.
- Không thể để cho Chí Tôn vực này sụp đổ... Nếu không, tất cả mọi người sẽ chết!
Mặc dù không phải là ngươi sinh trưởng ở trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực. Thế nhưng bảo hắn trơ mắt nhìn thế giới này bị hủy diệt, tất cả mọi người tử vong. Chuyện này hắn vẫn không làm được!
Trong lòng căng thẳng, sắc mặt Nhiếp Vân nóng nảy, vội vàng quay đầu lại nói:
- Yến Huy, nhanh đưa thi thể Thời Không nhuyễn trùng cho ta!
- Thời Không nhuyễn trùng? Ngươi không phải là người của tiểu thế giới, không phải là Mông Tử, rốt cuộc ngươi là ai?
Yến Huy sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức nhìn qua, trong mắt có hàn mang bắn ra.
Có thể một hơi nói ra Thời Không nhuyễn trùng, hơn nữa lại còn biết tác dụng của nó. Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà người của tiểu thế giới có thể làm được. Hơn nữa lại dám nói chuyện với hắn như vậy, sợ rằng người chủ trì thi thể Tu La bổ thiên trận này đã không còn là Mông Tử, mà đã đổi thành một người khác.
- Ta là ai không quan trọng, đem Thời Không nhuyễn trùng cho ta. Ta phải cứu vớt Tà Nguyệt Chí Tôn vực, nếu không, một khi nó hoàn toàn sụp đổ, A Dục Vương cũng sẽ hồn phi phách tán, không có biện pháp cứu chữa!
Thời gian khẩn cấp, nói những chuyện khác có thể đối phương không tin. Mà có lẽ cũng không có hứng thú. Thế nhưng nếu nhắc tới A Dục Vương, nhất định đối phương sẽ không có cách nào cự tuyệt.
Ở trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực không có thiên đạo. Cho nên, nhất định là do ý niệm của A Dục Vương chống đỡ quy tắc, thế giới này không sụp đổ, ít nhất có thể giữ lại một tia chân linh bất diệt của hắn. Khi đó dù là bổn tôn đã hoàn toàn bị chém giết thì cũng có thể sống lại. Nếu như thế giới này đã hoàn toàn sụp đổ, như vậy muốn sống lại sẽ vô cùng khó khăn. Trừ phi hắn có được thủ đoạn như đệ đệ Nhiếp Đồng, trải qua ngàn vạn lần sống lại, như vậy còn có thể lần nữa đứng trên đỉnh phong.
Loại tình cảnh này giống như Phật giới, Nho giới ban đầu vậy. Ý niệm duy trì trật tự thiên địa biến mất, toàn bộ không gian dưới áp lực cường đại của Hỗn Độn đại dương, trong nháy mắt sẽ vỡ nát, cho dù là ai cũng không cứu nổi!
- Không...
Tất cả thống lĩnh đã trốn thoát. Biết rõ sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Thế nhưng nhìn thấy một màn trước mắt này, toàn thân vẫn không khỏi run rẩy, hai mắt đỏ ngầu một phen.
Bích Hải Huyền Thiên, hang ổ của A Dục Vương, so với Tà Nguyệt Chí Tôn vực còn kiên cố hơn. Bên trong có nuôi dưỡng vô số cường giả, nói sụp đổ là lập tức sụp đổ, đổi lại là ai cũng khó có thể tiếp nhận.
- Rốt cuộc bệ hạ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Bích Hải Huyền Thiên lại sụp đổ... Ta không tin!
- Ta đã sinh sống ở chỗ này năm nghìn vạn ức năm, vốn tưởng rằng đây là nơi kiên cố nhất ở trong Hỗn Độn đại dương, bất kỳ người nào cũng không có cách nào phá hủy được. Thế nhưng, không ngờ tới...
- Thân nhân bằng hữu của ta lại không thể cứu ra được, làm sao lại nhanh như vậy chứ?
- Không... Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hay không?
...
Tất cả thống lĩnh, tất cả mọi người đều không ngừng run rẩy.
Bọn họ khác với Nhiếp Vân. Nhiếp Vân đi tới nơi này cũng chỉ mới mấy ngày, cảm tình không sâu. Mà bọn họ đã sinh sống ở chỗ này không dưới ức vạn năm, đột nhiên thấy thế giới vỡ nát, trong lòng rung động, khổ sở, không cần phải nói.
- Mọi người không cần khẩn trương, Bích Hải Huyền Thiên sụp đổ cũng không có gì, chỉ cần bệ hạ vẫn còn sống. Như vậy có thể xây dựng lại...
Yến Huy thống lĩnh siết chặt hai tay, toàn thân cũng không nhịn được mà run rẩy. Bất quá lúc này hắn không thể hốt hoảng, hắn cố nén bi thương trong lòng, lại lớn tiếng quát lên một câu.
- Không sai, chỉ cần bệ hạ vẫn còn, dù có sụp đổ đi hơn nữa thì cũng có thể xây dựng lại!
- Tuy rằng nói là như vậy. Thế nhưng Bích Hải Huyền Thiên đã bắt đầu sụp đổ, điều này cũng đã nói bệ hạ tất đã bị thương nặng...
- Chúng ta phải đi cứu bệ hạ...
...
Lời nói của Yến Huy thống lĩnh khiến cho tất cả mọi người ý thức được cục diện hiện tại. Trong mắt từng người hiện lên vẻ lo lắng.
Bích Hải Huyền Thiên là hang ổ của A Dục Vương, hôm nay đột nhiên lại sụp đổ. Như vậy cũng đã nói lên một việc, nhất định bệ hạ đã gặp biến cố cực lớn, thậm chí cũng có thể đã bỏ mình!
Việc cần kíp bây giờ không phải là đau thương, xoắn xuýt việc đã chết bao nhiêu người, mà là... Nắm chặt thời gian tìm ra bệ hạ, cứu lấy bệ hạ!
Nếu như A Dục Vương vẫn lạc thực sự. Cho dù thực lực của bọn họ có mạnh hơn nữa thì cũng vô dụng!
Hang ổ đã nát, trứng có thể an toàn được sao?
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Nhiếp Đồng đã giết chết A Dục Vương rồi?
Khác với sự khẩn trương và nóng nảy của mọi người, trong lòng Nhiếp Vân cũng tràn ngập lo lắng. Bất quá đối tượng hắn lo lắng không phải là A Dục Vương mà là... Tu La vương!
Nếu như nói trong toàn bộ Hỗn Độn đại dương này ai có thể chém giết được A Dục Vương, sợ rằng cũng chỉ có Nhiếp Đồng mà thôi.
Đoán ra chuyện có liên quan tới đệ đệ mình, sao Nhiếp Vân lại bình tĩnh được chứ?
Cho dù thực lực của A Dục Vương so với Nhiếp Đồng kém hơn. Thế nhưng cũng sẽ không kém hơn quá nhiều được. Hắn ta bị giết, Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát Vương thỏ tử hồ bi, tất nhiên sẽ dùng hết toàn lực. Tình huống bây giờ đã như vậy, chỉ sợ đệ đệ của hắn cũng không tốt hơn là bao. Nhất định phải nắm chặt thời gian đi tìm đệ đệ. Nhìn một chút xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
- Mau nhìn, Tà Nguyệt Chí Tôn vực cũng bắt đầu sụp đổ...
Trong lúc đang suy tư thì đột nhiên có một đạo thanh âm lo lắng vang lên, trong thanh âm hiệ lên vẻ khẩn trương và khủng hoảng.
Nghe thanh âm này nói như vậy, tất cả mọi người vội vàng nhìn qua phía Tà Nguyệt Chí Tôn vực. Quả nhiên đã thấy Hỗn Độn thế giới to lớn này đã bắt đầu không ngừng sụp đổ, khí lưu ở trong Hỗn Độn đại dương hướng bắt đầu tràn ngập, nhìn bộ dáng dường như thế giới to lớn này đã đi tới ngày cuối cùng.
- Tà Nguyệt Chí Tôn vực?
Da dầu Nhiếp Vân run rẩy.
Hắn là người đầu tiên rời khỏi Thiên địa lục đạo đi tới Chí Tôn vực này. Bên trong đó có không ít bằng hữu của hắn. Nhất là người của Quy Khư Hải, còn có vô số kỷ niệm. Bây giờ đột nhiên sụp đổ, trong lòng hắn cũng có chút không dám tin tưởng.
- Không thể để cho Chí Tôn vực này sụp đổ... Nếu không, tất cả mọi người sẽ chết!
Mặc dù không phải là ngươi sinh trưởng ở trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực. Thế nhưng bảo hắn trơ mắt nhìn thế giới này bị hủy diệt, tất cả mọi người tử vong. Chuyện này hắn vẫn không làm được!
Trong lòng căng thẳng, sắc mặt Nhiếp Vân nóng nảy, vội vàng quay đầu lại nói:
- Yến Huy, nhanh đưa thi thể Thời Không nhuyễn trùng cho ta!
- Thời Không nhuyễn trùng? Ngươi không phải là người của tiểu thế giới, không phải là Mông Tử, rốt cuộc ngươi là ai?
Yến Huy sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức nhìn qua, trong mắt có hàn mang bắn ra.
Có thể một hơi nói ra Thời Không nhuyễn trùng, hơn nữa lại còn biết tác dụng của nó. Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà người của tiểu thế giới có thể làm được. Hơn nữa lại dám nói chuyện với hắn như vậy, sợ rằng người chủ trì thi thể Tu La bổ thiên trận này đã không còn là Mông Tử, mà đã đổi thành một người khác.
- Ta là ai không quan trọng, đem Thời Không nhuyễn trùng cho ta. Ta phải cứu vớt Tà Nguyệt Chí Tôn vực, nếu không, một khi nó hoàn toàn sụp đổ, A Dục Vương cũng sẽ hồn phi phách tán, không có biện pháp cứu chữa!
Thời gian khẩn cấp, nói những chuyện khác có thể đối phương không tin. Mà có lẽ cũng không có hứng thú. Thế nhưng nếu nhắc tới A Dục Vương, nhất định đối phương sẽ không có cách nào cự tuyệt.
Ở trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực không có thiên đạo. Cho nên, nhất định là do ý niệm của A Dục Vương chống đỡ quy tắc, thế giới này không sụp đổ, ít nhất có thể giữ lại một tia chân linh bất diệt của hắn. Khi đó dù là bổn tôn đã hoàn toàn bị chém giết thì cũng có thể sống lại. Nếu như thế giới này đã hoàn toàn sụp đổ, như vậy muốn sống lại sẽ vô cùng khó khăn. Trừ phi hắn có được thủ đoạn như đệ đệ Nhiếp Đồng, trải qua ngàn vạn lần sống lại, như vậy còn có thể lần nữa đứng trên đỉnh phong.
/3634
|