Cho nên. Một khi tiến vào nơi này, thứ khiến cho người ta sợ hãi nhất cũng không phải là cương phong tùy thời có thể khiến cho người ta tan nát thành bột phấn, mà là màu sắc khiến cho người ta mất đi cảm giác phương hướng!
Không có cảm giác phương hướng, cho dù người có mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ không tìm được phương hướng, không có phương hướng thì sao có thể rời đi được chứ
Nếu như dựa theo kinh nghiệm trước kia, dùng linh hồn dò xét, lại dùng mắt thường quan sát. Cho dù có ở đây mấy ngàn năm sợ rằng cũng không có cách nào tìm được đường ra!
Nhiếp Vân do dự một lát, lại quyết định mạo hiểm thử một lần. Đó chính là buông lỏng cả người, đem cả người dung hợp cùng với vòng xoáy này.
Làm như vậy, nhất định phải có sự can đảm và quyết đoán rất lớn.
Bởi vì chung quanh đều là cương phong mang tới nguy hiểm trí mạng, cho dù là tập trung lực chú ý thì cũng rất khó sống sót. Một khi buông lỏng tâm cảnh chẳng khác nào là tự mình tìm chết! Lại nói, ở trong tình huống nguy hiểm như vậy, chỉ cần là người có dục vọng cầu sinh thì đều khẩn trương, có ai có thể bình tĩnh ứng phó với mọi thứ chứ?
Mạo hiểm thử một lần. Ai ngờ lại có thể lập tức thành công, không thể không nói, vận khí của hắn quá tốt.
- Ca ca nhanh như vậy đã lĩnh ngộ phương pháp phá giải vòng xoáy, quả nhiên lợi hại a. Ban đầu mặc dù tứ đại vương giả kinh tài tuyệt diễm. Thế nhưng người lĩnh ngộ nhanh nhất cũng tốn mất ba năm!
Thấy hành động và vẻ mặt của Nhiếp Vân, trong lòng Nhiếp Đồng tràn ngập khiếp sợ.
Không hổ là ca ca của hắn, quả thực quá lợi hại!
- Vận khí mà thôi.
Nhiếp Vân cũng không có giải thích, mà chỉ cười nhạt một tiếng.
Sở dĩ hắn có thể nhanh chóng lĩnh ngộ điểm này như vậy cũng không phải là vì hắn thông minh. Mà là có Nhiếp Đồng chỉ dẫn. Hơn nữa trước đó đối phương đã tiến vào đây hai lần mà không sao, chuyện này khiến cho trong lòng hắn đã không còn cảm giác lo lắng kia nữa.
Nếu như đổi lại là lúc hắn chưa biết chỗ này, cũng không biết phía trước có nguy hiểm hay không. Muốn hắn lĩnh ngộ nhanh như vậy, chuyện này nhất định hắn không làm được.
Ban đầu đám người Tu La vương bằng vào thực lực Chúa Tể bình thường, cũng không biết những điểm này. Bọn họ chẳng những có thể còn sống, mà còn tìm được trung tâm của vòng xoáy. Cho dù thời gian tiêu hao lâu hơn một chút, nhưng mà vẫn đủ để khiến cho người ta bội phục không thôi!
Chỉ bằng vào điểm này, sao hắn có thể xấu hổ tự kiêu được chứ.
Một là người dò đường, một là người đi bộ. Hai người hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn không thể nào so sánh được.
- Đi!
Thân thể buông lỏng, dung hợp với vòng xoáy trước mắt, tìm hiểu rõ quy luật vận chuyển của toàn bộ vòng xoáy. Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng không ngừng nghỉ chút nào, cả hai dọc theo phương hướng vận chuyển của vòng xoáy, nhanh chóng đi về phía trước.
Những vòng xoáy này cũng không phải là vận chuyển đơn thuần theo một hướng, mà là do nhiều loại khí lưu giao hòa. Trên dưới phải trái quanh quẩn, vòng xoáy tạo thành từng cái bức tường vững chãi, tựa như một cái mê cung to lớn vậy. Nếu như không tìm được đường ra mà cứng rắn xông loạn, như vậy cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nhiếp Đồng dựa theo trí nhớ mà Tu La vương lưu lại, khống chế Tu La kiếm bay cực nhanh, Nhiếp Vân cũng theo sat ở phía sau, không ngừng tính toán, dường như sợ sẽ xảy ra vấn đề vậy.
Thực lực của hai người đều là tồn tại đỉnh tiêm trong cả Hỗn Độn đại dương, mặc dù trên đường có vài lần có chút lỗi, thế nhưng vẫn bình an vô sự vượt qua.
Một đường đi về phía trước, ở trong vòng xoáy không có khái niệm thời gian. Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc hai người cũng đã cảm thấy vòng xoáy chung quanh thong thả lại. Khí lưu cuồn cuộn cũng lắng đọng xuống.
- Ở phía trước chính là trung tâm của vòng xoáy.
Nhiếp Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù có trí nhớ của Tu La vương, thế nhưng trên thực tế đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này. Là điểm mà Hỗn Độn đại dương sinh ra, bên trong nguy hiểm rất lớn, cho dù hắn là cường giả Phong vương thì cũng không dám xem thường chỗ này chút nào.
Nhiếp Vân khẽ gật đầu một cái, cũng không có nói nhiều. Tu La kiếm tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, lần nữa vòng qua hai đạo cương phong, một màu đen nhánh trước mắt dường như đã đi tới tận cùng, có một chút quang mang le lói ở phía cuối.
Chút quang mang này cũng không lớn, không mạnh, thế nhưng lại giống như cọng rơm rạ ném cho người bị chết đuối vậy, khiến cho người ta sinh ra hy vọng.
Nhiếp Đồng khống chế trường kiếm, nhanh chóng vọt tới.
Ông!
Quang mang càng ngày càng lớn, ngay sau đó Nhiếp Vân đã nhìn thấy một cái cửa lớn xuất hiện ở trước mắt.
Cái cửa lớn này lối liền giữa trời và đất, không nhìn thấy rõ rốt cuộc nó cao bao nhiêu. Có lẽ là bắc ngang qua ức vạn dặm hư không, lẳng lặng đứng chặn ở trên mặt đất phía trước. Khiến cho người ta có cảm giác rung động vô hình.
- Đây chính là Tạo Hóa Chi Môn viễn cổ hay sao?
Nhiếp Vân nuốt nước miếng một cái, thanh âm có chút khô khốc.
Cho dù bằng vào định lực và tu vi của hắn, đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa rộng lớn như vậy, ở sâu trong lòng vẫn cảm thấy có chút khủng hoảng, sinh ra cảm giác vô lực nồng đậm.
Nếu như cái cửa này cũng chỉ to lớn thì cũng thôi đi, mấu chốt là khí tức từ phía trên tản mát ra!
Cứng cáp, phong cách cổ xưa!
Tựa như đã đứng sừng sững ở nơi này không biết bao nhiêu năm, lại giống như đã bắc ngang qua từ viễn cổ cho đến bây giờ. Khiến cho người ta có một loại cảm giác thời gian thác loạn.
Cánh cửa màu xám xanh, phía trên có từng đạo dấu vết thời gian lưu lại, giống như phù văn đặc thù điêu khắc ở phía trên cửa. Mang theo vẻ tang thương, xưa cũ. Chỉ mới nhìn một chút đã có chút không nhịn được mà chìm đắm vào trong đó, muốn cẩn thận nghiên cứu một phen.
- Tạo Hóa Chi Môn viễn cổ này... Chẳng lẽ là do người ta chế tạo ra hay sao?
Một lát sau, Nhiếp Vân từ trong khiếp sợ tỉnh lại, hắn không nhịn được hỏi một câu.
Cánh cửa to lớn như vậy, đường văn đặc thù v như vậy, chẳng lẽ là do người ta đúc thành hay sao?
Nếu như là thật, như vậy thực lực của người này là gì? Lại tới từ nơi nào?
Hỗn Độn đại dương sao lại có nhân vật hung mãnh như vậy cơ chứ?
- Đệ cũng không biết, ban đầu khi lần đầu tiên tứ đại Phong vương tới đây cũng từng khiếp sợ như ca ca vậy, bất quá, cuối cùng cũng không có được kết quả gì.
Nhiếp Đồng cũng nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn trước mắt, trong mắt mang theo vẻ kính sợ nồng đậm.
Không có cảm giác phương hướng, cho dù người có mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ không tìm được phương hướng, không có phương hướng thì sao có thể rời đi được chứ
Nếu như dựa theo kinh nghiệm trước kia, dùng linh hồn dò xét, lại dùng mắt thường quan sát. Cho dù có ở đây mấy ngàn năm sợ rằng cũng không có cách nào tìm được đường ra!
Nhiếp Vân do dự một lát, lại quyết định mạo hiểm thử một lần. Đó chính là buông lỏng cả người, đem cả người dung hợp cùng với vòng xoáy này.
Làm như vậy, nhất định phải có sự can đảm và quyết đoán rất lớn.
Bởi vì chung quanh đều là cương phong mang tới nguy hiểm trí mạng, cho dù là tập trung lực chú ý thì cũng rất khó sống sót. Một khi buông lỏng tâm cảnh chẳng khác nào là tự mình tìm chết! Lại nói, ở trong tình huống nguy hiểm như vậy, chỉ cần là người có dục vọng cầu sinh thì đều khẩn trương, có ai có thể bình tĩnh ứng phó với mọi thứ chứ?
Mạo hiểm thử một lần. Ai ngờ lại có thể lập tức thành công, không thể không nói, vận khí của hắn quá tốt.
- Ca ca nhanh như vậy đã lĩnh ngộ phương pháp phá giải vòng xoáy, quả nhiên lợi hại a. Ban đầu mặc dù tứ đại vương giả kinh tài tuyệt diễm. Thế nhưng người lĩnh ngộ nhanh nhất cũng tốn mất ba năm!
Thấy hành động và vẻ mặt của Nhiếp Vân, trong lòng Nhiếp Đồng tràn ngập khiếp sợ.
Không hổ là ca ca của hắn, quả thực quá lợi hại!
- Vận khí mà thôi.
Nhiếp Vân cũng không có giải thích, mà chỉ cười nhạt một tiếng.
Sở dĩ hắn có thể nhanh chóng lĩnh ngộ điểm này như vậy cũng không phải là vì hắn thông minh. Mà là có Nhiếp Đồng chỉ dẫn. Hơn nữa trước đó đối phương đã tiến vào đây hai lần mà không sao, chuyện này khiến cho trong lòng hắn đã không còn cảm giác lo lắng kia nữa.
Nếu như đổi lại là lúc hắn chưa biết chỗ này, cũng không biết phía trước có nguy hiểm hay không. Muốn hắn lĩnh ngộ nhanh như vậy, chuyện này nhất định hắn không làm được.
Ban đầu đám người Tu La vương bằng vào thực lực Chúa Tể bình thường, cũng không biết những điểm này. Bọn họ chẳng những có thể còn sống, mà còn tìm được trung tâm của vòng xoáy. Cho dù thời gian tiêu hao lâu hơn một chút, nhưng mà vẫn đủ để khiến cho người ta bội phục không thôi!
Chỉ bằng vào điểm này, sao hắn có thể xấu hổ tự kiêu được chứ.
Một là người dò đường, một là người đi bộ. Hai người hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn không thể nào so sánh được.
- Đi!
Thân thể buông lỏng, dung hợp với vòng xoáy trước mắt, tìm hiểu rõ quy luật vận chuyển của toàn bộ vòng xoáy. Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng không ngừng nghỉ chút nào, cả hai dọc theo phương hướng vận chuyển của vòng xoáy, nhanh chóng đi về phía trước.
Những vòng xoáy này cũng không phải là vận chuyển đơn thuần theo một hướng, mà là do nhiều loại khí lưu giao hòa. Trên dưới phải trái quanh quẩn, vòng xoáy tạo thành từng cái bức tường vững chãi, tựa như một cái mê cung to lớn vậy. Nếu như không tìm được đường ra mà cứng rắn xông loạn, như vậy cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nhiếp Đồng dựa theo trí nhớ mà Tu La vương lưu lại, khống chế Tu La kiếm bay cực nhanh, Nhiếp Vân cũng theo sat ở phía sau, không ngừng tính toán, dường như sợ sẽ xảy ra vấn đề vậy.
Thực lực của hai người đều là tồn tại đỉnh tiêm trong cả Hỗn Độn đại dương, mặc dù trên đường có vài lần có chút lỗi, thế nhưng vẫn bình an vô sự vượt qua.
Một đường đi về phía trước, ở trong vòng xoáy không có khái niệm thời gian. Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc hai người cũng đã cảm thấy vòng xoáy chung quanh thong thả lại. Khí lưu cuồn cuộn cũng lắng đọng xuống.
- Ở phía trước chính là trung tâm của vòng xoáy.
Nhiếp Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù có trí nhớ của Tu La vương, thế nhưng trên thực tế đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này. Là điểm mà Hỗn Độn đại dương sinh ra, bên trong nguy hiểm rất lớn, cho dù hắn là cường giả Phong vương thì cũng không dám xem thường chỗ này chút nào.
Nhiếp Vân khẽ gật đầu một cái, cũng không có nói nhiều. Tu La kiếm tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, lần nữa vòng qua hai đạo cương phong, một màu đen nhánh trước mắt dường như đã đi tới tận cùng, có một chút quang mang le lói ở phía cuối.
Chút quang mang này cũng không lớn, không mạnh, thế nhưng lại giống như cọng rơm rạ ném cho người bị chết đuối vậy, khiến cho người ta sinh ra hy vọng.
Nhiếp Đồng khống chế trường kiếm, nhanh chóng vọt tới.
Ông!
Quang mang càng ngày càng lớn, ngay sau đó Nhiếp Vân đã nhìn thấy một cái cửa lớn xuất hiện ở trước mắt.
Cái cửa lớn này lối liền giữa trời và đất, không nhìn thấy rõ rốt cuộc nó cao bao nhiêu. Có lẽ là bắc ngang qua ức vạn dặm hư không, lẳng lặng đứng chặn ở trên mặt đất phía trước. Khiến cho người ta có cảm giác rung động vô hình.
- Đây chính là Tạo Hóa Chi Môn viễn cổ hay sao?
Nhiếp Vân nuốt nước miếng một cái, thanh âm có chút khô khốc.
Cho dù bằng vào định lực và tu vi của hắn, đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa rộng lớn như vậy, ở sâu trong lòng vẫn cảm thấy có chút khủng hoảng, sinh ra cảm giác vô lực nồng đậm.
Nếu như cái cửa này cũng chỉ to lớn thì cũng thôi đi, mấu chốt là khí tức từ phía trên tản mát ra!
Cứng cáp, phong cách cổ xưa!
Tựa như đã đứng sừng sững ở nơi này không biết bao nhiêu năm, lại giống như đã bắc ngang qua từ viễn cổ cho đến bây giờ. Khiến cho người ta có một loại cảm giác thời gian thác loạn.
Cánh cửa màu xám xanh, phía trên có từng đạo dấu vết thời gian lưu lại, giống như phù văn đặc thù điêu khắc ở phía trên cửa. Mang theo vẻ tang thương, xưa cũ. Chỉ mới nhìn một chút đã có chút không nhịn được mà chìm đắm vào trong đó, muốn cẩn thận nghiên cứu một phen.
- Tạo Hóa Chi Môn viễn cổ này... Chẳng lẽ là do người ta chế tạo ra hay sao?
Một lát sau, Nhiếp Vân từ trong khiếp sợ tỉnh lại, hắn không nhịn được hỏi một câu.
Cánh cửa to lớn như vậy, đường văn đặc thù v như vậy, chẳng lẽ là do người ta đúc thành hay sao?
Nếu như là thật, như vậy thực lực của người này là gì? Lại tới từ nơi nào?
Hỗn Độn đại dương sao lại có nhân vật hung mãnh như vậy cơ chứ?
- Đệ cũng không biết, ban đầu khi lần đầu tiên tứ đại Phong vương tới đây cũng từng khiếp sợ như ca ca vậy, bất quá, cuối cùng cũng không có được kết quả gì.
Nhiếp Đồng cũng nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn trước mắt, trong mắt mang theo vẻ kính sợ nồng đậm.
/3634
|