Nhưng đến Hoàn Vũ Thần giới này thì lại không được.
Nếu như hắn đoán không sai, pháp tắc của Hoàn Vũ Thần giới này đã vượt qua ba nghìn đại nói. Tùy tiện một ít nọc độc bình thường cũng không phải là thứ mà Kịch Độc đan điền có thể chịu đựng được.
Giống như độc khí trong máu của vương giả có máu tươi màu vàng kia vậy, nếu như Kịch Độc đan điền hữu dụng, như vậy cũng không đến nỗi khiến cho hắn hôn mê tới mấy tháng.
Muốn để cho Kịch Độc đan điền có thể chịu đựng được độc trong thế giới này. Chỉ có một biện pháp, đó chính là khiến cho đan điền này tiếp tục tấn cấp, bắt đầu từ những loại độc đơn giản nhất, từng bước tăng lên.
Cũng có thể gọi là dùng độc để bồi bổ đan điền!
Trong lòng toát lên suy nghĩ này, Nhiếp Vân cũng không do dự nữa, bắt đầu khống chế kịch độc khí, chậm rãi lan tràn qua đám độc khí trong người đối phương.
Dù sao cho dù có trúng độc thì hắn cũng có thể dùng thiên phú Thôn phệ tống ra bên ngoài cơ thể. Cho nên đối với hắn mà nói, chuyệ nnày cũng không có sợ hãi quá lớn.
Kịch độc khí chậm rãi tiến vào trong cơ thể của đối phương, trong nháy mắt đã dung hợp cùng với độc khí ở trong người đối phương khí vào một chỗ. Sau đó lại giống như nước suối gặp nhau vậy, cùng nhau chảy xuôi.
Ở trong Hỗn Độn đại dương, kịch độc khí là vạn độc chi tổ, đối với tất cả độc vật đều có tác dụng áp chế cực mạnh. Mà ở chỗ này, rõ ràng đã không làm được điểm này. Bất quá, nó lại có thể dung hợp hoàn mỹ cùng với những độc vật khác. Khiến cho độc khí trong người của đối phương trở nên dễ chịu, làm cho hắn có thể khống chế nó tiến vào trong cơ thể của mình.
Độc khí vừa mới tiến vào đan điền thì sắc mặt của Nhiếp Vân lập tức thay đổi, ngay sau đó xao động ở trong cơ thể đã lập tức bị chế trụ.
Loại độc này mặc dù so ra kém với máu tươi màu vàng kia. Thế nhưng cũng không kém quá xa, nếu như không phải hắn vừa mới đột phá, thực lực đã mạnh hơn. Như vậy chỉ sợ cũng rất khó có thể áp chế được nó.
Tí tách tí tách!
Độc khí và Kịch Độc đan điền vừa mới bắt đầu thì còn cần hắn phải áp chế, có chút giống như nước lửa không thể dung hòa. Một lát sau, Kịch Độc đan điền dường như đã thích ứng được vậy, cũng không có động tĩnh nào khác nữa.
- Nhanh như vậy đã có thể làm quen rồi sao?
Nhiếp Vân nháy mắt nói.
Vốn hắn tưởng rằng Kịch Độc đan điền muốn dung hợp với loại độc này, ít nhất cũng cần phải phí không ít công phu và tinh lực. Thế nhưng hắn không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể thành công, xem ra chỉ cần từng bước một bồi bồ cho Kịch Độc đan điền, như vậy nó vẫn có không gian tấn cấp rất lớn!
Có Kịch Độc đan điền làm chỗ dựa, việc lấy độc khí của đối phương cũng không cần phải do dự nữa. Không bao lâu sau, Cầu Long độc lan tràn ở trong cơ thể Phùng Chấn đã bị hắn thanh trừ bảy tám phần mười.
- Được rồi.
Thanh trừ xong độc ở trong người đối phương, Nhiếp Vân biết rõ không bao lâu nữa đối phương sẽ tỉnh lại, cho nên hắn mới lui về phía sau một bước.
- Được rồi sao?
Kỳ thực không cần Nhiếp Vân nó thì những người khác cũng đã nhìn ra được tình huống trước mắt. Lúc này sắc mặt vô cùng nhợt nhạt của Phùng Chấn đã bắt đầu trở nên đỏ hồng. Thậm chí tốc độ hít thở cũng đã tăng lên không ít.
- Tạ ơn đại nhân...
Phùng Thịnh cũng nhìn thấy điểm này, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân, vẻ mặt tràn ngập cảm kích. Hắn đi mấy bước tới bên cạnh phụ thân, chờ phụ thân tỉnh lại.
Phí Đồng nhìn thấy vị trước mắt này có thể dễ dàng hóa giải kịch độc mà ngay cả hắn cũng không thể. Trong lòng hắn đã lần nữa xác nhận qua một lần, ở chỗ sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ vui sướng nồng đậm.
Bằng vào thực lực Vương giả trung phẩm của hắn, ở chỗ này nhìn qua không tồi, thế nhưng ở trong Phổ Thiên hoàng triều, cái gì cũng không phải. Nếu như lần này có thể tìm hoàng tử về. Như vậy có thể tưởng tượng ra được, nhất định hắn sẽ đạt được vô số ban thưởng, đến lúc đó vô luận là địa vị hay là tu vi đều sẽ có biến hóa rất lớn!
- Đây là đâu? Sao ta lại ở nơi này?
Trong khi hắn đang suy nghĩ lung tung thì phía trước đã có một tiếng hừ nhẹ vang lên, Phùng Chấn vốn đang nằm ở trên băng ca không nhúc nhích lại chậm rãi mở mắt ra.
Hắn ngủ say mười năm, lúc này đã lần nữa tỉnh lại.
Không bao lâu Phùng Chấn đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng. Một lát sau, hắn thở dài một tiếng rồi lại đứng lên.
- Phụ thân, người mau nói cho bọn hắn biết đi. Là Điêu Vịnh tộc trưởng nói láo, những chuyện kia cũng là giả...
Thấy phụ thân biết chuyện đã xảy ra, Phùng Thịnh vội vàng nói một câu.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều lấy phụ thân làm gương. Hắn không tin, cũng không dám thừa nhận phụ thân lại làm ra loại chuyện như vậy.
- Không phải là giả... Là thật... Hơn nữa Điêu Vịnh tộc trưởng còn nói thiếu. Ban đầu nhìn thấy Cầu Long Thú, ta vì chạy thoát thân cho nên đẩy hắn về phía trước, sau đó lại chạy trốn trước... Hôn mê nhiều năm như vậy, quả thực là do ta tự mình gánh lấy…
Phùng Chấn khẽ lắc đầu thở dài, trong giọng nói không có bất kỳ một chút che dấu nào.
Cũng đã đi qua địa ngục một lần, cho nên đối với những chuyện này hắn cũng đã không quá coi trọng nữa. Hắn biết những năm này lão hữu đã hy sinh tất nhiều. Nếu như thật sự không thừa nhận, như vậy hắn còn mặt mũi nào nhìn đối phương cơ chứ?
- Biết sai thì có thể thay đổi, không bao giờ là muộn! Nếu như ngươi sống chết không thừa nhận, như vậy ta có thể cứu sống ngươi thì đương nhiên cũng có thể khiến cho ngươi trực tiếp tử vong!
Thấy hắn đã thừa nhận, tron mắt Nhiếp Vân hiện lên vẻ lạnh lẽo, thanh âm lạnh nhạt vang vọng.
Cũng không phải hắn chỉ hù dọa. Nếu như đối phương tỉnh lại mà lại không thừa nhận sự thật, còn định hồ lộng mọi người, như vậy tuyệt đối hắn sẽ xuất thủ!
Hắn giải quyết ân oán giữa Thanh Sơn Bộ, Lạc Sơn Bộ là bởi vì hắn cảm thấy đám người Điêu Vịnh tộc trưởng, Quán Lăng không tệ. Thế nhưng nếu như có người không thức thời, như vậy hắn cũng không thể làm gì khác hơn là xuất thủ một phen.
- Vâng.
Nghe thấy hắn nói như vậy, trên đầu hai người Phùng Chấn, Phùng Thịnh đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại. Tới giờ bọn hắn mới hiểu được, bọn họ đã đi một vòng qua quỷ môn quan.
- Bản thân chuyện này lỗi là do Lạc Sơn Bộ chúng ta, bây giờ chúng ta sẽ nói lời xin lỗi với Thanh Sơn Bộ. Đồng thời cũng bồi thường cho các vị. Hy vọng hai đại bộ lạc chúng ta có thể giống như trước đây, giao hảo trọn đời...
Nếu như hắn đoán không sai, pháp tắc của Hoàn Vũ Thần giới này đã vượt qua ba nghìn đại nói. Tùy tiện một ít nọc độc bình thường cũng không phải là thứ mà Kịch Độc đan điền có thể chịu đựng được.
Giống như độc khí trong máu của vương giả có máu tươi màu vàng kia vậy, nếu như Kịch Độc đan điền hữu dụng, như vậy cũng không đến nỗi khiến cho hắn hôn mê tới mấy tháng.
Muốn để cho Kịch Độc đan điền có thể chịu đựng được độc trong thế giới này. Chỉ có một biện pháp, đó chính là khiến cho đan điền này tiếp tục tấn cấp, bắt đầu từ những loại độc đơn giản nhất, từng bước tăng lên.
Cũng có thể gọi là dùng độc để bồi bổ đan điền!
Trong lòng toát lên suy nghĩ này, Nhiếp Vân cũng không do dự nữa, bắt đầu khống chế kịch độc khí, chậm rãi lan tràn qua đám độc khí trong người đối phương.
Dù sao cho dù có trúng độc thì hắn cũng có thể dùng thiên phú Thôn phệ tống ra bên ngoài cơ thể. Cho nên đối với hắn mà nói, chuyệ nnày cũng không có sợ hãi quá lớn.
Kịch độc khí chậm rãi tiến vào trong cơ thể của đối phương, trong nháy mắt đã dung hợp cùng với độc khí ở trong người đối phương khí vào một chỗ. Sau đó lại giống như nước suối gặp nhau vậy, cùng nhau chảy xuôi.
Ở trong Hỗn Độn đại dương, kịch độc khí là vạn độc chi tổ, đối với tất cả độc vật đều có tác dụng áp chế cực mạnh. Mà ở chỗ này, rõ ràng đã không làm được điểm này. Bất quá, nó lại có thể dung hợp hoàn mỹ cùng với những độc vật khác. Khiến cho độc khí trong người của đối phương trở nên dễ chịu, làm cho hắn có thể khống chế nó tiến vào trong cơ thể của mình.
Độc khí vừa mới tiến vào đan điền thì sắc mặt của Nhiếp Vân lập tức thay đổi, ngay sau đó xao động ở trong cơ thể đã lập tức bị chế trụ.
Loại độc này mặc dù so ra kém với máu tươi màu vàng kia. Thế nhưng cũng không kém quá xa, nếu như không phải hắn vừa mới đột phá, thực lực đã mạnh hơn. Như vậy chỉ sợ cũng rất khó có thể áp chế được nó.
Tí tách tí tách!
Độc khí và Kịch Độc đan điền vừa mới bắt đầu thì còn cần hắn phải áp chế, có chút giống như nước lửa không thể dung hòa. Một lát sau, Kịch Độc đan điền dường như đã thích ứng được vậy, cũng không có động tĩnh nào khác nữa.
- Nhanh như vậy đã có thể làm quen rồi sao?
Nhiếp Vân nháy mắt nói.
Vốn hắn tưởng rằng Kịch Độc đan điền muốn dung hợp với loại độc này, ít nhất cũng cần phải phí không ít công phu và tinh lực. Thế nhưng hắn không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể thành công, xem ra chỉ cần từng bước một bồi bồ cho Kịch Độc đan điền, như vậy nó vẫn có không gian tấn cấp rất lớn!
Có Kịch Độc đan điền làm chỗ dựa, việc lấy độc khí của đối phương cũng không cần phải do dự nữa. Không bao lâu sau, Cầu Long độc lan tràn ở trong cơ thể Phùng Chấn đã bị hắn thanh trừ bảy tám phần mười.
- Được rồi.
Thanh trừ xong độc ở trong người đối phương, Nhiếp Vân biết rõ không bao lâu nữa đối phương sẽ tỉnh lại, cho nên hắn mới lui về phía sau một bước.
- Được rồi sao?
Kỳ thực không cần Nhiếp Vân nó thì những người khác cũng đã nhìn ra được tình huống trước mắt. Lúc này sắc mặt vô cùng nhợt nhạt của Phùng Chấn đã bắt đầu trở nên đỏ hồng. Thậm chí tốc độ hít thở cũng đã tăng lên không ít.
- Tạ ơn đại nhân...
Phùng Thịnh cũng nhìn thấy điểm này, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân, vẻ mặt tràn ngập cảm kích. Hắn đi mấy bước tới bên cạnh phụ thân, chờ phụ thân tỉnh lại.
Phí Đồng nhìn thấy vị trước mắt này có thể dễ dàng hóa giải kịch độc mà ngay cả hắn cũng không thể. Trong lòng hắn đã lần nữa xác nhận qua một lần, ở chỗ sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ vui sướng nồng đậm.
Bằng vào thực lực Vương giả trung phẩm của hắn, ở chỗ này nhìn qua không tồi, thế nhưng ở trong Phổ Thiên hoàng triều, cái gì cũng không phải. Nếu như lần này có thể tìm hoàng tử về. Như vậy có thể tưởng tượng ra được, nhất định hắn sẽ đạt được vô số ban thưởng, đến lúc đó vô luận là địa vị hay là tu vi đều sẽ có biến hóa rất lớn!
- Đây là đâu? Sao ta lại ở nơi này?
Trong khi hắn đang suy nghĩ lung tung thì phía trước đã có một tiếng hừ nhẹ vang lên, Phùng Chấn vốn đang nằm ở trên băng ca không nhúc nhích lại chậm rãi mở mắt ra.
Hắn ngủ say mười năm, lúc này đã lần nữa tỉnh lại.
Không bao lâu Phùng Chấn đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng. Một lát sau, hắn thở dài một tiếng rồi lại đứng lên.
- Phụ thân, người mau nói cho bọn hắn biết đi. Là Điêu Vịnh tộc trưởng nói láo, những chuyện kia cũng là giả...
Thấy phụ thân biết chuyện đã xảy ra, Phùng Thịnh vội vàng nói một câu.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều lấy phụ thân làm gương. Hắn không tin, cũng không dám thừa nhận phụ thân lại làm ra loại chuyện như vậy.
- Không phải là giả... Là thật... Hơn nữa Điêu Vịnh tộc trưởng còn nói thiếu. Ban đầu nhìn thấy Cầu Long Thú, ta vì chạy thoát thân cho nên đẩy hắn về phía trước, sau đó lại chạy trốn trước... Hôn mê nhiều năm như vậy, quả thực là do ta tự mình gánh lấy…
Phùng Chấn khẽ lắc đầu thở dài, trong giọng nói không có bất kỳ một chút che dấu nào.
Cũng đã đi qua địa ngục một lần, cho nên đối với những chuyện này hắn cũng đã không quá coi trọng nữa. Hắn biết những năm này lão hữu đã hy sinh tất nhiều. Nếu như thật sự không thừa nhận, như vậy hắn còn mặt mũi nào nhìn đối phương cơ chứ?
- Biết sai thì có thể thay đổi, không bao giờ là muộn! Nếu như ngươi sống chết không thừa nhận, như vậy ta có thể cứu sống ngươi thì đương nhiên cũng có thể khiến cho ngươi trực tiếp tử vong!
Thấy hắn đã thừa nhận, tron mắt Nhiếp Vân hiện lên vẻ lạnh lẽo, thanh âm lạnh nhạt vang vọng.
Cũng không phải hắn chỉ hù dọa. Nếu như đối phương tỉnh lại mà lại không thừa nhận sự thật, còn định hồ lộng mọi người, như vậy tuyệt đối hắn sẽ xuất thủ!
Hắn giải quyết ân oán giữa Thanh Sơn Bộ, Lạc Sơn Bộ là bởi vì hắn cảm thấy đám người Điêu Vịnh tộc trưởng, Quán Lăng không tệ. Thế nhưng nếu như có người không thức thời, như vậy hắn cũng không thể làm gì khác hơn là xuất thủ một phen.
- Vâng.
Nghe thấy hắn nói như vậy, trên đầu hai người Phùng Chấn, Phùng Thịnh đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại. Tới giờ bọn hắn mới hiểu được, bọn họ đã đi một vòng qua quỷ môn quan.
- Bản thân chuyện này lỗi là do Lạc Sơn Bộ chúng ta, bây giờ chúng ta sẽ nói lời xin lỗi với Thanh Sơn Bộ. Đồng thời cũng bồi thường cho các vị. Hy vọng hai đại bộ lạc chúng ta có thể giống như trước đây, giao hảo trọn đời...
/3634
|