- Lần này đi trong thành, chúng ta mua được binh khí thích hợp, đội trưởng, không bằng chúng ta đi tìm con quỷ nhỏ kia, thuận tiện dạy dỗ bọn họ một lát! Để cho những người ngoại lai này biết, cái gì là trời cao đất rộng, người nào không thể đắc tội!
Lần này đi Hồng Hà thành chẳng những vì “lão gia tử” chuẩn bị lễ vật, còn mua không ít binh khí, bây giờ trong tay mỗi người bọn họ đều cầm binh khí mới, từng cái lòng tin tăng nhiều.
Thực lực của một người, cấp bậc thứ nhất, vũ kỹ thứ hai, binh khí thứ ba! Dĩ nhiên, vũ khí cấp bậc cao, hoặc vũ kỹ quá mạnh mẻ, sức chiến đấu cũng sẽ bất đồng, đây chỉ là một quy luật phổ biến, mà không phải nhân tố quyết định cuối cùng.
Liền giống Nhiếp Vân bây giờ, mặc dù chỉ là Vương cảnh viên mãn, bằng vào vũ kỹ và ý thức chiến đấu, chém giết cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ không quá khó khăn, lợi dụng không gian chi lực của thế giới nạp vật đánh cận chiến, Hoàng cảnh hậu kỳ cũng có lực đánh một trận!
Tình huống như hắn thì không thể dùng cấp bậc tới tính toán.
Thực lực của hắn đặc thù, nhưng những người trước mắt này bất đồng, có một binh khí tốt, tuyệt đối có thể để cho thực lực gia tăng vài phần, lấy thí dụ, một Vương cảnh sơ kỳ bình thường, có một binh khí tốt, gặp phải Vương cảnh trung kỳ cũng có thể đánh một trận!
Đây chính là binh khí mang tới hiệu ứng.
Tài, kỹ, pháp, thân, tứ đại yếu tố của người tu luyện, binh khí thuộc về tài, không thể thiếu được.
- Được!
Phiêu Lưu Tử tựa hồ đối với người kia ôm oán khí rất lớn, nghe thuộc hạ đề nghị, lập tức gật đầu đáp ứng.
- Đúng là không cần đi tìm...
Nghe được mấy cái này đối thoại, Nhiếp Vân khẽ mỉm cười, thầm nói chính hợp ý ta.
Cái sơn trại này không nhỏ, hắn đang rầu đi nơi nào tìm những phi thăng giả kia, nếu đối phương muốn đi khiêu chiến, đúng là giúp hắn giải quyết phiền toái.
Tiếp tục theo ở phía sau, thời gian không lâu, đi tới một chỗ ở.
Là một tiểu viện không lớn, tất cả đều là kiến trúc bằng gỗ mới tinh, nhìn dáng dấp hẳn mới vừa xây dựng không lâu.
- Diêm Nhã Hân, đi ra!
Nương theo một tiếng quát to, cửa mở ra, mấy bóng người bước ra ngoài.
- Ta tưởng là ai, nguyên lai là Phiêu Lưu Tử đội trưởng, không biết đã trễ thế này tìm ta có chuyện gì?
Nói chuyện là một nữ nhân chừng hai mươi tuổi, mặt mũi thanh tú, lười biếng tựa vào khung cửa.
Nữ nhân này bận quần áo màu xám tro, mái tóc khoác lên vai, cặp mắt như hạnh, mang nụ cười ngoạn vị.
- Không phải Lăng Nguyệt...
Thấy dung mạo cùng cử động của nữ nhân này, Nhiếp Vân nhướng mày.
Người con gái trước mắt này, dung mạo kém Đạm Đài Lăng Nguyệt cách xa vạn dặm không nói, khí chất, khí tức cũng khác biệt rất lớn, cho dù ngụy trang mạnh hơn nữa, hắn cũng có thể xác định, tuyệt không phải là cùng một người.
Một người ngụy trang như thế nào đi nữa, gì đó trong xương sẽ không thay đổi, người trước mắt này mang mị thái, mọi cử động có vị đạo để cho người ta mê hoặc, tuyệt không phải Đạm Đài Lăng Nguyệt.
- Xem ra lần này đi không rồi...
Nhiếp Vân cười khổ.
Trước nghe được “con quỷ nhỏ” có thể là phi thăng giả, động tâm tư, cảm thấy có khi chính là Đạm Đài Lăng Nguyệt, nhưng hiện tại xem ra, vẫn là nghĩ quá dễ dàng.
Hoàn Vũ Thần giới lớn như vậy, tìm mấy người nào có dễ dàng như vậy!
Không cần suy nghĩ... Lần này đi không rồi.
- Tìm ngươi làm gì? Muốn cùng ngươi tỷ thí một chút, không biết có dám đáp ứng hay không? Không dám đáp ứng, lập tức từ nơi này dọn ra ngoài!
- Tỷ thí? Ngươi xác định? Tốt!
Thời điểm tâm tư của Nhiếp Vân chuyển động, hai người đã bắt đầu động thủ.
Đám người chiếm núi làm vua như các nàng, là quyết không giảng quy tắc gì cả, một câu không hợp liền trực tiếp động thủ.
Thực lực của Phiêu Lưu Tử là Vương cảnh đỉnh phong, tay cầm một thanh Uyên Ương kiếm, hai tay vũ động, kiếm khí như gió.
- Ân? Có binh khí mới, khó trách tự tin như vậy tìm ta khiêu chiến, không tệ, để cho ta nhìn món binh khí này của ngươi uy lực thế nào!
Nữ nhân gọi Diêm Nhã Hân tựa hồ nhìn thấu Uyên Ương kiếm trong tay nàng là vừa lấy được, nhẹ nhàng cười một tiếng, thân thể mềm mại thoáng một cái, trong tay cũng có một thanh trường kiếm đâm ra.
Nhìn hai người chiến đấu ở trong mắt, Nhiếp Vân lần nữa lắc đầu.
Thực lực của Diêm Nhã Hân kia cùng Phiêu Lưu Tử chênh lệch không bao nhiêu, đều là Vương cảnh đỉnh phong, tài nghệ vũ kỹ cùng nắm chắt chiến đấu cũng không sai biệt lắm, cẩn thận nhắc tới, người trước có thể mạnh hơn một ít, bất quá Phiêu Lưu Tử có binh khí lợi hại, sức chiến đấu tăng cường, người trước tựa hồ có chút bị động.
- Thực lực của Đạm Đài Lăng Nguyệt không thể nào kém cõi như vậy...
Trước đó mặc dù nhận ra đối phương không thể nào là Đạm Đài Lăng Nguyệt, nhưng còn ôm mong đợi, lúc này gặp các nàng chiến đấu, tia mong đợi kia cũng hoàn toàn biến mất.
Đạm Đài Lăng Nguyệt thân là Thiên Vị vương giả của Hỗn Độn hải dương, lại là Thiên Đạo sư của Thiên Địa lục đạo, đối với vũ kỹ nắm chắt so với hắn chỉ mạnh không kém, cho dù lần nữa sống lại mất trí nhớ, không nhận biết hắn, không nhớ cảm tình giữa hai người, nhưng lý giải cùng nắm giữ Võ Đạo, lại không có biến hóa chút nào.
Loại cảm ngộ Võ Đạo này, cho dù đối mặt Vương cảnh viên mãn cũng có thể đánh một trận, chớ nói chi là thực lực như Phiêu Lưu Tử.
- Được rồi, đi về trước a, để cho lão bản giúp ta lưu ý...
Xác nhận vị này không phải Đạm Đài Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân tràn đầy thất vọng, đang định lặng lẽ trở về, liền thấy Diêm Nhã Hân đã bị thế công bén nhọn của Phiêu Lưu Tử ép vào góc, đã sắp thua trận rồi.
- Hắc hắc, ngươi không phải rất ngông cuồng sao? Sao hôm nay trở nên kém như vậy?
Thắng lợi trong tầm mắt, Phiêu Lưu Tử mặt đầy hưng phấn, cười to một tiếng, Uyên Ương kiếm liên tục vũ động, giống như một đóa hoa nở rộ, căn bản không cho đối phương cơ hội hoàn thủ.
- Có binh khí mới liền cuồng... bây giờ ta sẽ để cho ngươi biết thực lực chân chính của ta!
Bị buộc đến tuyệt cảnh, trên mặt Diêm Nhã Hân không có chút hốt hoảng nào, ngược lại nhíu mày, không có lui về phía sau, đột nhiên bước lên trước, một kiếm đâm ra.
Một kiếm này nhìn không có quá nhiều hoa chiêu, lại thẳng vào chỗ yếu hại, để cho Phiêu Lưu Tử không thể không phòng.
Hô!
Mủi kiếm của Phiêu Lưu Tử rạch một cái, nghênh hướng trường kiếm của đối phương, muốn ngăn trở công kích của nàng.
Bất quá, kiếm trong tay nàng còn không có tiếp xúc đối phương, cổ tay của đối phương run lên, trường kiếm thay đổi một cái phương hướng, từ một góc độ mà người khác không thể tưởng tượng nổi đâm tới.
Lần này đi Hồng Hà thành chẳng những vì “lão gia tử” chuẩn bị lễ vật, còn mua không ít binh khí, bây giờ trong tay mỗi người bọn họ đều cầm binh khí mới, từng cái lòng tin tăng nhiều.
Thực lực của một người, cấp bậc thứ nhất, vũ kỹ thứ hai, binh khí thứ ba! Dĩ nhiên, vũ khí cấp bậc cao, hoặc vũ kỹ quá mạnh mẻ, sức chiến đấu cũng sẽ bất đồng, đây chỉ là một quy luật phổ biến, mà không phải nhân tố quyết định cuối cùng.
Liền giống Nhiếp Vân bây giờ, mặc dù chỉ là Vương cảnh viên mãn, bằng vào vũ kỹ và ý thức chiến đấu, chém giết cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ không quá khó khăn, lợi dụng không gian chi lực của thế giới nạp vật đánh cận chiến, Hoàng cảnh hậu kỳ cũng có lực đánh một trận!
Tình huống như hắn thì không thể dùng cấp bậc tới tính toán.
Thực lực của hắn đặc thù, nhưng những người trước mắt này bất đồng, có một binh khí tốt, tuyệt đối có thể để cho thực lực gia tăng vài phần, lấy thí dụ, một Vương cảnh sơ kỳ bình thường, có một binh khí tốt, gặp phải Vương cảnh trung kỳ cũng có thể đánh một trận!
Đây chính là binh khí mang tới hiệu ứng.
Tài, kỹ, pháp, thân, tứ đại yếu tố của người tu luyện, binh khí thuộc về tài, không thể thiếu được.
- Được!
Phiêu Lưu Tử tựa hồ đối với người kia ôm oán khí rất lớn, nghe thuộc hạ đề nghị, lập tức gật đầu đáp ứng.
- Đúng là không cần đi tìm...
Nghe được mấy cái này đối thoại, Nhiếp Vân khẽ mỉm cười, thầm nói chính hợp ý ta.
Cái sơn trại này không nhỏ, hắn đang rầu đi nơi nào tìm những phi thăng giả kia, nếu đối phương muốn đi khiêu chiến, đúng là giúp hắn giải quyết phiền toái.
Tiếp tục theo ở phía sau, thời gian không lâu, đi tới một chỗ ở.
Là một tiểu viện không lớn, tất cả đều là kiến trúc bằng gỗ mới tinh, nhìn dáng dấp hẳn mới vừa xây dựng không lâu.
- Diêm Nhã Hân, đi ra!
Nương theo một tiếng quát to, cửa mở ra, mấy bóng người bước ra ngoài.
- Ta tưởng là ai, nguyên lai là Phiêu Lưu Tử đội trưởng, không biết đã trễ thế này tìm ta có chuyện gì?
Nói chuyện là một nữ nhân chừng hai mươi tuổi, mặt mũi thanh tú, lười biếng tựa vào khung cửa.
Nữ nhân này bận quần áo màu xám tro, mái tóc khoác lên vai, cặp mắt như hạnh, mang nụ cười ngoạn vị.
- Không phải Lăng Nguyệt...
Thấy dung mạo cùng cử động của nữ nhân này, Nhiếp Vân nhướng mày.
Người con gái trước mắt này, dung mạo kém Đạm Đài Lăng Nguyệt cách xa vạn dặm không nói, khí chất, khí tức cũng khác biệt rất lớn, cho dù ngụy trang mạnh hơn nữa, hắn cũng có thể xác định, tuyệt không phải là cùng một người.
Một người ngụy trang như thế nào đi nữa, gì đó trong xương sẽ không thay đổi, người trước mắt này mang mị thái, mọi cử động có vị đạo để cho người ta mê hoặc, tuyệt không phải Đạm Đài Lăng Nguyệt.
- Xem ra lần này đi không rồi...
Nhiếp Vân cười khổ.
Trước nghe được “con quỷ nhỏ” có thể là phi thăng giả, động tâm tư, cảm thấy có khi chính là Đạm Đài Lăng Nguyệt, nhưng hiện tại xem ra, vẫn là nghĩ quá dễ dàng.
Hoàn Vũ Thần giới lớn như vậy, tìm mấy người nào có dễ dàng như vậy!
Không cần suy nghĩ... Lần này đi không rồi.
- Tìm ngươi làm gì? Muốn cùng ngươi tỷ thí một chút, không biết có dám đáp ứng hay không? Không dám đáp ứng, lập tức từ nơi này dọn ra ngoài!
- Tỷ thí? Ngươi xác định? Tốt!
Thời điểm tâm tư của Nhiếp Vân chuyển động, hai người đã bắt đầu động thủ.
Đám người chiếm núi làm vua như các nàng, là quyết không giảng quy tắc gì cả, một câu không hợp liền trực tiếp động thủ.
Thực lực của Phiêu Lưu Tử là Vương cảnh đỉnh phong, tay cầm một thanh Uyên Ương kiếm, hai tay vũ động, kiếm khí như gió.
- Ân? Có binh khí mới, khó trách tự tin như vậy tìm ta khiêu chiến, không tệ, để cho ta nhìn món binh khí này của ngươi uy lực thế nào!
Nữ nhân gọi Diêm Nhã Hân tựa hồ nhìn thấu Uyên Ương kiếm trong tay nàng là vừa lấy được, nhẹ nhàng cười một tiếng, thân thể mềm mại thoáng một cái, trong tay cũng có một thanh trường kiếm đâm ra.
Nhìn hai người chiến đấu ở trong mắt, Nhiếp Vân lần nữa lắc đầu.
Thực lực của Diêm Nhã Hân kia cùng Phiêu Lưu Tử chênh lệch không bao nhiêu, đều là Vương cảnh đỉnh phong, tài nghệ vũ kỹ cùng nắm chắt chiến đấu cũng không sai biệt lắm, cẩn thận nhắc tới, người trước có thể mạnh hơn một ít, bất quá Phiêu Lưu Tử có binh khí lợi hại, sức chiến đấu tăng cường, người trước tựa hồ có chút bị động.
- Thực lực của Đạm Đài Lăng Nguyệt không thể nào kém cõi như vậy...
Trước đó mặc dù nhận ra đối phương không thể nào là Đạm Đài Lăng Nguyệt, nhưng còn ôm mong đợi, lúc này gặp các nàng chiến đấu, tia mong đợi kia cũng hoàn toàn biến mất.
Đạm Đài Lăng Nguyệt thân là Thiên Vị vương giả của Hỗn Độn hải dương, lại là Thiên Đạo sư của Thiên Địa lục đạo, đối với vũ kỹ nắm chắt so với hắn chỉ mạnh không kém, cho dù lần nữa sống lại mất trí nhớ, không nhận biết hắn, không nhớ cảm tình giữa hai người, nhưng lý giải cùng nắm giữ Võ Đạo, lại không có biến hóa chút nào.
Loại cảm ngộ Võ Đạo này, cho dù đối mặt Vương cảnh viên mãn cũng có thể đánh một trận, chớ nói chi là thực lực như Phiêu Lưu Tử.
- Được rồi, đi về trước a, để cho lão bản giúp ta lưu ý...
Xác nhận vị này không phải Đạm Đài Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân tràn đầy thất vọng, đang định lặng lẽ trở về, liền thấy Diêm Nhã Hân đã bị thế công bén nhọn của Phiêu Lưu Tử ép vào góc, đã sắp thua trận rồi.
- Hắc hắc, ngươi không phải rất ngông cuồng sao? Sao hôm nay trở nên kém như vậy?
Thắng lợi trong tầm mắt, Phiêu Lưu Tử mặt đầy hưng phấn, cười to một tiếng, Uyên Ương kiếm liên tục vũ động, giống như một đóa hoa nở rộ, căn bản không cho đối phương cơ hội hoàn thủ.
- Có binh khí mới liền cuồng... bây giờ ta sẽ để cho ngươi biết thực lực chân chính của ta!
Bị buộc đến tuyệt cảnh, trên mặt Diêm Nhã Hân không có chút hốt hoảng nào, ngược lại nhíu mày, không có lui về phía sau, đột nhiên bước lên trước, một kiếm đâm ra.
Một kiếm này nhìn không có quá nhiều hoa chiêu, lại thẳng vào chỗ yếu hại, để cho Phiêu Lưu Tử không thể không phòng.
Hô!
Mủi kiếm của Phiêu Lưu Tử rạch một cái, nghênh hướng trường kiếm của đối phương, muốn ngăn trở công kích của nàng.
Bất quá, kiếm trong tay nàng còn không có tiếp xúc đối phương, cổ tay của đối phương run lên, trường kiếm thay đổi một cái phương hướng, từ một góc độ mà người khác không thể tưởng tượng nổi đâm tới.
/3634
|