Nghe được hắn phân tích, tâm tư Diệu Âm tiên tử hoạt động và đi khắp đại điện, hai người lại gặp nhau và lắc đầu.
Cung điện này không có thông đạo, cũng không có những vật khác, cái gọi là Tiên Đạo Ngâm cũng không tìm được.
Cả đại điện trừ hai bức tượng điêu khắc này ra đã không có thứ khác.
- Không có Tiên Đạo Ngâm, làm thế nào cầm tiêu hợp tấu?
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Vốn tưởng rằng còn một cửa, nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ chỉ có hai pho tượng, cũng tìm không thấy Tiên Đạo Ngâm... làm sao cầm tiêu hợp tấu?
- Nhiếp Vân, ngươi nói... Có thể giống như hai tế đàn trước, cần diễn tấu nhạc khúc mới làm hai pho tượng tán thành? Chỉ có bọn họ tán thành mới có khúc phổ Tiên Đạo Ngâm?
Đột nhiên Diệu Âm tiên tử lên tiếng.
- Ân? Không tệ, rất có thể!
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, cũng hiểu đạo lý trong đó.
Không có khả năng vô duyên vô cớ làm ra điêu khắc như vậy, đã đứng sửng ở nơi này thì phải có mục đích, có lẽ đúng như nàng nói, chỉ có diễn tấu nhạc khúc làm hai pho tượng tán thành mới có thể nhìn thấy Tiên Đạo Ngâm, tìm được nhạc phổ cầm tiêu hợp tấu.
- Thử một chút a!
Dù sao cũng không có những biện pháp khác, Nhiếp Vân lật cổ tay một cái, một ống tiêu xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn đặt lên miệng và thổi.
Tiếng tiêu nức nở nghẹn ngào vang vọng cả cung điện, khúc nhạc hoàn mỹ mang theo kỹ pháp cao thâm làm cho khúc nhạc mỹ diệu khó nói thành lời.
Dường như nhạc khí trong cung điện cũng cảm nhận được tiếng tiêu của hắn, hội tụ chung quanh hắn và hình thành khí tràng cực kỳ cường đại, hương khí bức người.
Hô!
Một khúc cuối cùng.
- Không có phản ứng?
Nhiếp Vân cau mày.
Một khúc này không có gió quấy rối, không có bất kỳ tạp âm nào, hắn đã phát huy toàn bộ lực lượng của mình, nếu như ở bên ngoài tất nhiên xuất hiện cảnh tượng bách điểu triều bái nhưng pho tượng trước mặt không nhúc nhích, gian phòng cũng không có biến hóa gì, dường như tất cả suy đoán của bọn họ đều sai lầm.
Vốn tưởng rằng hậu điện có tế đàn, có mộ bia, kết quả không có cái gì, vốn tưởng rằng diễn tấu nhạc khúc có thể dẫn phát cộng minh, dẫn xuất nhạc phổ Tiên Đạo Ngâm... Kết quả không phát hiện cái gì, chẳng lẽ nữ tử cung trang nói sai, tại đây không có cái gì là Tiên Đạo Ngâm, chỉ là mộ địa bình thường.
- Ta đoán không phải nhạc khúc đơn thuần.
Diệu Âm tiên tử nhíu mày nhìn hắn.
Tuy nàng là người Tiên Âm Tông nhưng chưa bao giờ đi vào cung điện dưới mặt đất bao giờ cho nên không biết tình hình nơi này.
- Không phải nhạc khúc đơn thuần, chẳng lẽ cần khúc phổ đặc thù hay sao? Đúng rồi, ngươi có thể thử một chút nhạc khúc tổ sư các ngươi soạn đi.
Nhiếp Vân nghĩ đến cái gì, vội vàng nói.
Cũng có khả năng nơi này có cấm chế, có thể nhận thức khúc phổ, nếu thật là như vậy, chỉ sợ chỉ có nhạc khúc do tổ sư của các nàng soạn mới bị đánh động.
- Ta thử xem!
Diệu Âm tiên tử do dự một lúc sau đó lấy đàn cổ ra, nàng giống như Nhiếp Vân lúc nãy, phát huy cao nhất nhưng sau khi kết thúc cả khúc nhạc nhưng không có bất cứ biến hóa gì.
- Xem ra không phải...
Nhiếp Vân lắc đầu.
Hai người có lý giải tiên âm đại đạo đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, hiện tại không thể làm hai pho tượng có hành động, từ đó nói rõ cấp bậc nhạc khúc không được, cũng không sinh ra bất cứ biến hóa gì, xem ra hậu điện không có cấm chế, hoặc có thể nói phương thức mở ra không đúng.
- Đây chính là cung điện dưới mặt đất của Tiên Âm Tông, dựa theo đạo lý có lẽ giống như lúc trước, dùng nhạc khí ơở ra, tại sao không có chút tác dụng nào? Chẳng lẽ vấn đề không phải nằm trên hai điêu khắc này?
Diệu Âm tiên tử cũng kỳ quái, có chút nghĩ không thông.
Tiên Âm Tông lưu lại cung điện dưới mặt đất không có khả năng không mở ra, nếu không cũng không có ý nghĩa gì.
- Điêu khắc?
Nghe được nàng nói bất đắc dĩ, nội tâm Nhiếp Vân hơi động.
Cả hậu điện không có cái gì, chỉ có hai điêu khắc hấp dẫn ánh mắt của người khác mà thôi.
ĐIêu khắc phân biệt điêu khắc Lạc Á và tổ sư khai phái Tiên Âm Tông, một người một cầm một tiêu, đây không phải cầm tiêu hợp tấu hay sao?
Cầm tiêu hợp tấu?
- Ta biết rồi!
Nhiếp Vân hiểu ra.
- Biết? Biết rõ cái gì?
Diệu Âm tiên tử nhìn qua.
- Ta biết rõ làm thế nào tìm Tiên Đạo Ngâm, không phải chúng ta một mình diễn tấu, mà là cầm tiêu hợp tấu...
Nhiếp Vân nói.
- Cầm tiêu hợp tấu?
Diệu Âm tiên tử nhìn điêu khắc lần nữa, cũng hiểu ra, gật gật đầu:
- Không sai, tại sao ta không nghĩ tới cơ chứ, điêu khắc tổ sư và Lạc Á tiền bối là đang hợp tấu, cũng đã nói lên muốn tìm được cầm phổ Tiên Đạo Ngâm phải có hành động tương tự.
- Nếu như vậy chúng ta bắt đầu đi... Chỉ có điều, cầm tiêu hợp tấu khúc không nhiều lắm, chúng ta diễn tấu thủ khúc nào đây?
- Dùng Vong Sở Tư do ngươi viết đi.
Nhiếp Vân nói.
Vong Sở Tư do Diệu Âm tiên tử viết ra, lúc trước hắn có học qua, cũng quen thuộc, nó hết sức đơn giản nên dễ diễn tấu.
- Tốt!
Diệu Âm tiên tử gật gật đầu, nàng lấy đàn cổ ra, âm thanh leng keng vang lên.
Nhiếp Vân theo sát đằng sau, tiếng tiêu vang lên, một cầm một tiêu, tuy lần đầu tiên hợp tấu nhưng không che vào đâu được, âm thanh mỹ diệu vang vọng cả đại điện.
Hô!
Tiếng đàn và tiêu ban đầu còn đông cứng, nhưng thời gian không lâu đã làm nhạc hương rung động, hai âm nhạc dung hợp với nhau, tinh thần Nhiếp Vân chấn động, hắn cảm nhận được sóng tinh thần lan tới và chậm rãi dung hợp với linh hồn của hắn.
- Cầm tiêu hợp tấu... Khó trách nữ tử cung trang nói ra những lời kia!
Cảm nhận được linh hồn đối phương buông ra không có giữ lại, Nhiếp Vân mới hiểu ra.
Muốn cầm tiêu hợp tấu hoàn mỹ, song phương diễn tấu đầu tiên phải tín nhiệm vô điều kiện, giống như hiện tại, linh hồn Diệu Âm tiên tử đã mở rộng, nếu như mình muốn đối phó nàng, một ý niệm cũng có thể biến thành ngu ngốc.
Biết rõ đối phương hoàn toàn tín nhiệm chính mình, Nhiếp Vân cảm động, cũng buông khống chế linh hồn.
Ông!
Không trung xuất hiện rung động, linh hồn hai người giao hòa hoàn mỹ với nhau.
Trong chốc lát Nhiếp Vân nhìn thấy hỉ nộ ái ố của Diệu Âm tiên tử, nhìn thấy cả đời này, linh hồn dung hợp, hắn có thể nhìn trộm đối phương, nữ tử trước mắt từ trên xuống dưới với hắn mà nói không có bí mật gì.
Khó trách nữ tử cung trang phải buộc mình cưới nữ hài này, một nữ hài không giữ lại chút bí mật nào của mình truyền cho nam tử khác, không gả cho hắn còn có thể làm sao?
Cung điện này không có thông đạo, cũng không có những vật khác, cái gọi là Tiên Đạo Ngâm cũng không tìm được.
Cả đại điện trừ hai bức tượng điêu khắc này ra đã không có thứ khác.
- Không có Tiên Đạo Ngâm, làm thế nào cầm tiêu hợp tấu?
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Vốn tưởng rằng còn một cửa, nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ chỉ có hai pho tượng, cũng tìm không thấy Tiên Đạo Ngâm... làm sao cầm tiêu hợp tấu?
- Nhiếp Vân, ngươi nói... Có thể giống như hai tế đàn trước, cần diễn tấu nhạc khúc mới làm hai pho tượng tán thành? Chỉ có bọn họ tán thành mới có khúc phổ Tiên Đạo Ngâm?
Đột nhiên Diệu Âm tiên tử lên tiếng.
- Ân? Không tệ, rất có thể!
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, cũng hiểu đạo lý trong đó.
Không có khả năng vô duyên vô cớ làm ra điêu khắc như vậy, đã đứng sửng ở nơi này thì phải có mục đích, có lẽ đúng như nàng nói, chỉ có diễn tấu nhạc khúc làm hai pho tượng tán thành mới có thể nhìn thấy Tiên Đạo Ngâm, tìm được nhạc phổ cầm tiêu hợp tấu.
- Thử một chút a!
Dù sao cũng không có những biện pháp khác, Nhiếp Vân lật cổ tay một cái, một ống tiêu xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn đặt lên miệng và thổi.
Tiếng tiêu nức nở nghẹn ngào vang vọng cả cung điện, khúc nhạc hoàn mỹ mang theo kỹ pháp cao thâm làm cho khúc nhạc mỹ diệu khó nói thành lời.
Dường như nhạc khí trong cung điện cũng cảm nhận được tiếng tiêu của hắn, hội tụ chung quanh hắn và hình thành khí tràng cực kỳ cường đại, hương khí bức người.
Hô!
Một khúc cuối cùng.
- Không có phản ứng?
Nhiếp Vân cau mày.
Một khúc này không có gió quấy rối, không có bất kỳ tạp âm nào, hắn đã phát huy toàn bộ lực lượng của mình, nếu như ở bên ngoài tất nhiên xuất hiện cảnh tượng bách điểu triều bái nhưng pho tượng trước mặt không nhúc nhích, gian phòng cũng không có biến hóa gì, dường như tất cả suy đoán của bọn họ đều sai lầm.
Vốn tưởng rằng hậu điện có tế đàn, có mộ bia, kết quả không có cái gì, vốn tưởng rằng diễn tấu nhạc khúc có thể dẫn phát cộng minh, dẫn xuất nhạc phổ Tiên Đạo Ngâm... Kết quả không phát hiện cái gì, chẳng lẽ nữ tử cung trang nói sai, tại đây không có cái gì là Tiên Đạo Ngâm, chỉ là mộ địa bình thường.
- Ta đoán không phải nhạc khúc đơn thuần.
Diệu Âm tiên tử nhíu mày nhìn hắn.
Tuy nàng là người Tiên Âm Tông nhưng chưa bao giờ đi vào cung điện dưới mặt đất bao giờ cho nên không biết tình hình nơi này.
- Không phải nhạc khúc đơn thuần, chẳng lẽ cần khúc phổ đặc thù hay sao? Đúng rồi, ngươi có thể thử một chút nhạc khúc tổ sư các ngươi soạn đi.
Nhiếp Vân nghĩ đến cái gì, vội vàng nói.
Cũng có khả năng nơi này có cấm chế, có thể nhận thức khúc phổ, nếu thật là như vậy, chỉ sợ chỉ có nhạc khúc do tổ sư của các nàng soạn mới bị đánh động.
- Ta thử xem!
Diệu Âm tiên tử do dự một lúc sau đó lấy đàn cổ ra, nàng giống như Nhiếp Vân lúc nãy, phát huy cao nhất nhưng sau khi kết thúc cả khúc nhạc nhưng không có bất cứ biến hóa gì.
- Xem ra không phải...
Nhiếp Vân lắc đầu.
Hai người có lý giải tiên âm đại đạo đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, hiện tại không thể làm hai pho tượng có hành động, từ đó nói rõ cấp bậc nhạc khúc không được, cũng không sinh ra bất cứ biến hóa gì, xem ra hậu điện không có cấm chế, hoặc có thể nói phương thức mở ra không đúng.
- Đây chính là cung điện dưới mặt đất của Tiên Âm Tông, dựa theo đạo lý có lẽ giống như lúc trước, dùng nhạc khí ơở ra, tại sao không có chút tác dụng nào? Chẳng lẽ vấn đề không phải nằm trên hai điêu khắc này?
Diệu Âm tiên tử cũng kỳ quái, có chút nghĩ không thông.
Tiên Âm Tông lưu lại cung điện dưới mặt đất không có khả năng không mở ra, nếu không cũng không có ý nghĩa gì.
- Điêu khắc?
Nghe được nàng nói bất đắc dĩ, nội tâm Nhiếp Vân hơi động.
Cả hậu điện không có cái gì, chỉ có hai điêu khắc hấp dẫn ánh mắt của người khác mà thôi.
ĐIêu khắc phân biệt điêu khắc Lạc Á và tổ sư khai phái Tiên Âm Tông, một người một cầm một tiêu, đây không phải cầm tiêu hợp tấu hay sao?
Cầm tiêu hợp tấu?
- Ta biết rồi!
Nhiếp Vân hiểu ra.
- Biết? Biết rõ cái gì?
Diệu Âm tiên tử nhìn qua.
- Ta biết rõ làm thế nào tìm Tiên Đạo Ngâm, không phải chúng ta một mình diễn tấu, mà là cầm tiêu hợp tấu...
Nhiếp Vân nói.
- Cầm tiêu hợp tấu?
Diệu Âm tiên tử nhìn điêu khắc lần nữa, cũng hiểu ra, gật gật đầu:
- Không sai, tại sao ta không nghĩ tới cơ chứ, điêu khắc tổ sư và Lạc Á tiền bối là đang hợp tấu, cũng đã nói lên muốn tìm được cầm phổ Tiên Đạo Ngâm phải có hành động tương tự.
- Nếu như vậy chúng ta bắt đầu đi... Chỉ có điều, cầm tiêu hợp tấu khúc không nhiều lắm, chúng ta diễn tấu thủ khúc nào đây?
- Dùng Vong Sở Tư do ngươi viết đi.
Nhiếp Vân nói.
Vong Sở Tư do Diệu Âm tiên tử viết ra, lúc trước hắn có học qua, cũng quen thuộc, nó hết sức đơn giản nên dễ diễn tấu.
- Tốt!
Diệu Âm tiên tử gật gật đầu, nàng lấy đàn cổ ra, âm thanh leng keng vang lên.
Nhiếp Vân theo sát đằng sau, tiếng tiêu vang lên, một cầm một tiêu, tuy lần đầu tiên hợp tấu nhưng không che vào đâu được, âm thanh mỹ diệu vang vọng cả đại điện.
Hô!
Tiếng đàn và tiêu ban đầu còn đông cứng, nhưng thời gian không lâu đã làm nhạc hương rung động, hai âm nhạc dung hợp với nhau, tinh thần Nhiếp Vân chấn động, hắn cảm nhận được sóng tinh thần lan tới và chậm rãi dung hợp với linh hồn của hắn.
- Cầm tiêu hợp tấu... Khó trách nữ tử cung trang nói ra những lời kia!
Cảm nhận được linh hồn đối phương buông ra không có giữ lại, Nhiếp Vân mới hiểu ra.
Muốn cầm tiêu hợp tấu hoàn mỹ, song phương diễn tấu đầu tiên phải tín nhiệm vô điều kiện, giống như hiện tại, linh hồn Diệu Âm tiên tử đã mở rộng, nếu như mình muốn đối phó nàng, một ý niệm cũng có thể biến thành ngu ngốc.
Biết rõ đối phương hoàn toàn tín nhiệm chính mình, Nhiếp Vân cảm động, cũng buông khống chế linh hồn.
Ông!
Không trung xuất hiện rung động, linh hồn hai người giao hòa hoàn mỹ với nhau.
Trong chốc lát Nhiếp Vân nhìn thấy hỉ nộ ái ố của Diệu Âm tiên tử, nhìn thấy cả đời này, linh hồn dung hợp, hắn có thể nhìn trộm đối phương, nữ tử trước mắt từ trên xuống dưới với hắn mà nói không có bí mật gì.
Khó trách nữ tử cung trang phải buộc mình cưới nữ hài này, một nữ hài không giữ lại chút bí mật nào của mình truyền cho nam tử khác, không gả cho hắn còn có thể làm sao?
/3634
|