- Vậy thì để xem ai là người có thể cười nói tới cuối cùng a!
Lưu Mộc vương tử vung tay một cái rồi nói.
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười, cũng không nói gì.
Hắn và hai người bọn họ đã sớm không chết không thôi, cho nên cũng không cần phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Đông đông đông đông!
Trong lúc mấy người đang đề phòng lẫn nhau thì tiếng pháo mừng liên tiếp vang lên, từ phía xa xa Uy Vũ Nghi Trượng đội đang chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Nhìn thấy Nghi Trượng đội đi về phía bên này, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên có chút ngưng trọng.
Ở trong Phổ Thiên hoàng triều này, người có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, dám nổi trống như vậy chỉ sợ chỉ có một người, đó chính là Phổ Thiên Đại Đế!
- Hoàng Thượng giá lâm!
Một thái giám mở miệng hô lớn một tiếng.
Đám người vốn đang tán loạn đều đồng loạt phủ phục xuống đất. Nhiếp Vân không muốn mình vừa mới tới đã bị Phổ Thiên Đại Đế chú ý cho nên quỳ gối theo sau mọi người.
Ầm ầm!
Một cái liễn xa cực lớn từ trên không trung bay tới, phía trước có mấy chục đầu siêu cấp thần thú mà ngay cả Nhiếp Vân cũng không gọi tên được. Lúc này những đầu siêu cấp thần thú này đang đạp không mà đến, đứng ở phía trước của mọi người.
Lặng lẽ nhìn lại, lúc này lại có một người trung niên tiến vào bên trong tầm mắt của mọi người.
Từ đầu tới cuối hắn một mực giả mạo hoàng tử thất lạc của Phổ Thiên Đại Đế, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng chính thức của vị Đại Đế này.
Cũng giống như Nguyên Dương Đế Quân vậy. Nếu như chỉ từ bên ngoài nhìn vào, tuyệt không thể tưởng tượng được đây là nhân vật vô thượng quát tháo cả Thần giới, bài danh top năm trong các Đại đế.
Tuy nhiên, hắn lại có một điểm khác với Nguyên Dương Đế Quân. Hắn được vô số con dân triều bái trong ức vạn năm, trong cơ thể đã hình thành một cỗ khí tức vương giả cao cao tại thượng. Cho nên cho dù người khác không nhìn ra được tu vi của hắn thì cũng có thể nhìn ra khí chất ở trên người hắn. Khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ở chung quanh Phổ Thiên Đại Đế, thời không dường như cũng phải vặn vẹo, ngay cả Thiên Đạo cũng có ý sợ hãi hắn. Cho nên mới không dám tới gần.
- Đáng sợ!
Chỉ mới liếc mắt nhìn một cái thì Nhiếp Vân đã lặng lẽ cúi đầu xuống, không dám nhìn đối phương quá nhiều.
Sauk hi tiến vào Thần giới, hắn cũng coi như đã từng nhìn thấy không ít cường giả Đế cảnh. Như là Nguyên Dương Đế Quân, Thần Tháp Đế Quân... Thậm chí ngay cả Nữ Đế Đế Huyền có danh khí rất lớn kia hắn cũng đã từng tận mắt nhìn thấy qua.
Tuy nhiên, nếu nói nói ai khiến cho hắn cảm nhận được cảm giác áp bách đáng sợ nhất. Như vậy không thể nghi ngờ chính là vị trước mắt này.
Dường như hai mắt của đối phương có thể nhìn thấu huyền ảo của Thiên Địa vũ trụ, nhìn thấu trong lòng người ta đang nghĩ cái gì. Làm cho người ta không có chỗ che dấu, lẩn trốn.
- Tốt nhất không nên sử dụng lực cắn nuốt, một khi bị hắn ta phát hiện ra... Khi đó sẽ rất phiền toái!
Trong lòng Nhiếp Vân lập tức trầm tư.
Lực cắn nuốt là Vô Thượng đại đạo mà vị Phổ Thiên Đại Đế trước mắt này lĩnh ngộ ra. Mà hắn thì mượn lực lượng của đan điền cho nên mới có thể phục chế thành công. Bình thường sử dụng ở trước mặt người khác thì hắn có thể nhẹ nhõm che dấu được. Thế nhưng một khi sử dụng ở chỗ này, tất sẽ bị người trước mắt này phát hiện ra. Khi đó ẽ có không ít phiền toái.
Bản thân hắn chính là hoàng tử giả, cho nên hắn cũng không muốn bị đối phương bắt thóp, khi đó phải chịu lửa giận của một vị Đại Đế.
- Tranh đoạt Vạn Giới Vũ Y liên quan đến việc thí luyện thành công hay không ở Vạn Giới Động thiên. Cho nên yêu cầu công bằng, công chính. Vì vậy bây giờ ta cũng muốn tuyên bố mấy quy định!
Đại thái giám vừa mới lên tiếng thay Phổ Thiên Đại Đế trước đó lại tiến lên phía trước một bước rồi mở miệng hô.
Lực lượng ở trong cơ thể vị thái giám này hùng hậu, không nhìn ra được tu vi cụ thể. Thế nhưng từ khí độ, hành động của người này đã biết rõ đối phương cũn không đơn giản, sợ rằng ngay cả cường giả Hoàng cảnh viên mãn bình thường cũng không phải là đối thủ của đối phương.
- Thứ nhất, cạnh tranh Vạn Giới Vũ Y không cho phép vận dụng tư binh, sủng vật!
- Thứ hai, không cho phép hạ sát thủ, không thể giết người khác!
- Thứ ba, có thể kết minh, liên hợp. Tuy nhiên, cuối cùng người chiến thắng lại chỉ có một, hi vọng các ngươi biết điều tiết hợp lý!
Đại thái giám một hơi lưu loát nói ra hơn mười cái quy định.
Nghe thấy những quy định này, Nhiếp Vân lặng lẽ nhìn về phía Lưu Mộc vương tử, quả nhiên đã nhìn thấy sắc mặt của đối phương trở nên khó coi.
Chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là Khôi Lỗi Thâu Tiên Tá Thọ cảnh, thuộc về các loại sủng vật. Lúc này lại bị hạn chế không thể sử dụng, như vậy chẳng khác nào thực lực của hắn đã hạ thấp rất nhiều.
- Đề mục lần này là tiến vào Hỏa Long địa uyên hái Hỏa Long chi tâm, chỉ có thời gian một ngày, vô luận có thành công hay không cũng sẽ chấm dứt khảo hạch!
Sau khi nói xong, vị Đại thái giám này nói ra hạng mục tỷ thí, quả nhiên đúng như tin tức mà Nhữ Hạ Vương tử nhận được vậy.
Tranh đoạt Vạn Giới Vũ Y, không biết phải trải qua bao nhiêu lần, có rất rất nhiều đề mục khảo hạch. Cho nên cũng có không ít người có thể đoán ra được.
- Được rồi, lên đường đi!
Đại thái giám khẽ quát một tiếng, bàn tay lăng không chộp ra một trảo. Một cái cánh cửa cực lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, ở đằng sau cánh cửa là một không gian không giống với Thần giới. Là nơi thi đấu tỷ thí tranh đoạt Vạn Giới Vũ Y.
- Đi thôi!
Nhữ Hạ Vương tử khẽ gật gật đầu, sau đó dẫn đầu đi tới cánh cửa phía trước mặt.
Tuy rằng rất nhiều người đều không biết Hỏa Long chi tâm là thứ gì. Thế nhưng nếu như phải yêu cầu là hái được. Như vậy nhất định tới trước sẽ có ưu thế rất lớn. Cho nên cũng đã có không ít người không thể chờ đợi được mà lập tức tiến lên.
Sưu sưu sưu sưu!
Tiếng xé gió liên tiếng vang vọng, khí tức ngàn vạn.
Vô số tài tuấn nhanh chóng tiến về phía cánh cửa trước mặt.
Người tham dự thí luyện tham ngộ Vạn Giới Động thiên, mỗi một ngời đều là người nổi bật bên trong hậu nhân của các Đại Đế. Thủ đoạn bảo vệ tính mạng cũng có rất nhiều, giờ phút này cả đám đồng thời xuất phát. Trên không trung lập tức phát ra thanh âm như là nức nở nghẹn ngào, lại như tiếng sấm nổ. Rất nhiều thân ảnh đều
giống như cá diếc sang sông, sau khi tiến vào cánh cửa lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Lưu Mộc vương tử vung tay một cái rồi nói.
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười, cũng không nói gì.
Hắn và hai người bọn họ đã sớm không chết không thôi, cho nên cũng không cần phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Đông đông đông đông!
Trong lúc mấy người đang đề phòng lẫn nhau thì tiếng pháo mừng liên tiếp vang lên, từ phía xa xa Uy Vũ Nghi Trượng đội đang chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Nhìn thấy Nghi Trượng đội đi về phía bên này, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên có chút ngưng trọng.
Ở trong Phổ Thiên hoàng triều này, người có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, dám nổi trống như vậy chỉ sợ chỉ có một người, đó chính là Phổ Thiên Đại Đế!
- Hoàng Thượng giá lâm!
Một thái giám mở miệng hô lớn một tiếng.
Đám người vốn đang tán loạn đều đồng loạt phủ phục xuống đất. Nhiếp Vân không muốn mình vừa mới tới đã bị Phổ Thiên Đại Đế chú ý cho nên quỳ gối theo sau mọi người.
Ầm ầm!
Một cái liễn xa cực lớn từ trên không trung bay tới, phía trước có mấy chục đầu siêu cấp thần thú mà ngay cả Nhiếp Vân cũng không gọi tên được. Lúc này những đầu siêu cấp thần thú này đang đạp không mà đến, đứng ở phía trước của mọi người.
Lặng lẽ nhìn lại, lúc này lại có một người trung niên tiến vào bên trong tầm mắt của mọi người.
Từ đầu tới cuối hắn một mực giả mạo hoàng tử thất lạc của Phổ Thiên Đại Đế, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng chính thức của vị Đại Đế này.
Cũng giống như Nguyên Dương Đế Quân vậy. Nếu như chỉ từ bên ngoài nhìn vào, tuyệt không thể tưởng tượng được đây là nhân vật vô thượng quát tháo cả Thần giới, bài danh top năm trong các Đại đế.
Tuy nhiên, hắn lại có một điểm khác với Nguyên Dương Đế Quân. Hắn được vô số con dân triều bái trong ức vạn năm, trong cơ thể đã hình thành một cỗ khí tức vương giả cao cao tại thượng. Cho nên cho dù người khác không nhìn ra được tu vi của hắn thì cũng có thể nhìn ra khí chất ở trên người hắn. Khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ở chung quanh Phổ Thiên Đại Đế, thời không dường như cũng phải vặn vẹo, ngay cả Thiên Đạo cũng có ý sợ hãi hắn. Cho nên mới không dám tới gần.
- Đáng sợ!
Chỉ mới liếc mắt nhìn một cái thì Nhiếp Vân đã lặng lẽ cúi đầu xuống, không dám nhìn đối phương quá nhiều.
Sauk hi tiến vào Thần giới, hắn cũng coi như đã từng nhìn thấy không ít cường giả Đế cảnh. Như là Nguyên Dương Đế Quân, Thần Tháp Đế Quân... Thậm chí ngay cả Nữ Đế Đế Huyền có danh khí rất lớn kia hắn cũng đã từng tận mắt nhìn thấy qua.
Tuy nhiên, nếu nói nói ai khiến cho hắn cảm nhận được cảm giác áp bách đáng sợ nhất. Như vậy không thể nghi ngờ chính là vị trước mắt này.
Dường như hai mắt của đối phương có thể nhìn thấu huyền ảo của Thiên Địa vũ trụ, nhìn thấu trong lòng người ta đang nghĩ cái gì. Làm cho người ta không có chỗ che dấu, lẩn trốn.
- Tốt nhất không nên sử dụng lực cắn nuốt, một khi bị hắn ta phát hiện ra... Khi đó sẽ rất phiền toái!
Trong lòng Nhiếp Vân lập tức trầm tư.
Lực cắn nuốt là Vô Thượng đại đạo mà vị Phổ Thiên Đại Đế trước mắt này lĩnh ngộ ra. Mà hắn thì mượn lực lượng của đan điền cho nên mới có thể phục chế thành công. Bình thường sử dụng ở trước mặt người khác thì hắn có thể nhẹ nhõm che dấu được. Thế nhưng một khi sử dụng ở chỗ này, tất sẽ bị người trước mắt này phát hiện ra. Khi đó ẽ có không ít phiền toái.
Bản thân hắn chính là hoàng tử giả, cho nên hắn cũng không muốn bị đối phương bắt thóp, khi đó phải chịu lửa giận của một vị Đại Đế.
- Tranh đoạt Vạn Giới Vũ Y liên quan đến việc thí luyện thành công hay không ở Vạn Giới Động thiên. Cho nên yêu cầu công bằng, công chính. Vì vậy bây giờ ta cũng muốn tuyên bố mấy quy định!
Đại thái giám vừa mới lên tiếng thay Phổ Thiên Đại Đế trước đó lại tiến lên phía trước một bước rồi mở miệng hô.
Lực lượng ở trong cơ thể vị thái giám này hùng hậu, không nhìn ra được tu vi cụ thể. Thế nhưng từ khí độ, hành động của người này đã biết rõ đối phương cũn không đơn giản, sợ rằng ngay cả cường giả Hoàng cảnh viên mãn bình thường cũng không phải là đối thủ của đối phương.
- Thứ nhất, cạnh tranh Vạn Giới Vũ Y không cho phép vận dụng tư binh, sủng vật!
- Thứ hai, không cho phép hạ sát thủ, không thể giết người khác!
- Thứ ba, có thể kết minh, liên hợp. Tuy nhiên, cuối cùng người chiến thắng lại chỉ có một, hi vọng các ngươi biết điều tiết hợp lý!
Đại thái giám một hơi lưu loát nói ra hơn mười cái quy định.
Nghe thấy những quy định này, Nhiếp Vân lặng lẽ nhìn về phía Lưu Mộc vương tử, quả nhiên đã nhìn thấy sắc mặt của đối phương trở nên khó coi.
Chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là Khôi Lỗi Thâu Tiên Tá Thọ cảnh, thuộc về các loại sủng vật. Lúc này lại bị hạn chế không thể sử dụng, như vậy chẳng khác nào thực lực của hắn đã hạ thấp rất nhiều.
- Đề mục lần này là tiến vào Hỏa Long địa uyên hái Hỏa Long chi tâm, chỉ có thời gian một ngày, vô luận có thành công hay không cũng sẽ chấm dứt khảo hạch!
Sau khi nói xong, vị Đại thái giám này nói ra hạng mục tỷ thí, quả nhiên đúng như tin tức mà Nhữ Hạ Vương tử nhận được vậy.
Tranh đoạt Vạn Giới Vũ Y, không biết phải trải qua bao nhiêu lần, có rất rất nhiều đề mục khảo hạch. Cho nên cũng có không ít người có thể đoán ra được.
- Được rồi, lên đường đi!
Đại thái giám khẽ quát một tiếng, bàn tay lăng không chộp ra một trảo. Một cái cánh cửa cực lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, ở đằng sau cánh cửa là một không gian không giống với Thần giới. Là nơi thi đấu tỷ thí tranh đoạt Vạn Giới Vũ Y.
- Đi thôi!
Nhữ Hạ Vương tử khẽ gật gật đầu, sau đó dẫn đầu đi tới cánh cửa phía trước mặt.
Tuy rằng rất nhiều người đều không biết Hỏa Long chi tâm là thứ gì. Thế nhưng nếu như phải yêu cầu là hái được. Như vậy nhất định tới trước sẽ có ưu thế rất lớn. Cho nên cũng đã có không ít người không thể chờ đợi được mà lập tức tiến lên.
Sưu sưu sưu sưu!
Tiếng xé gió liên tiếng vang vọng, khí tức ngàn vạn.
Vô số tài tuấn nhanh chóng tiến về phía cánh cửa trước mặt.
Người tham dự thí luyện tham ngộ Vạn Giới Động thiên, mỗi một ngời đều là người nổi bật bên trong hậu nhân của các Đại Đế. Thủ đoạn bảo vệ tính mạng cũng có rất nhiều, giờ phút này cả đám đồng thời xuất phát. Trên không trung lập tức phát ra thanh âm như là nức nở nghẹn ngào, lại như tiếng sấm nổ. Rất nhiều thân ảnh đều
giống như cá diếc sang sông, sau khi tiến vào cánh cửa lập tức biến mất không thấy gì nữa.
/3634
|