Ầm Ầm!
Cổ thuyền do Băng Phách hàn tinh tạo thành rơi xuống phía trên Hỏa Long chi hải, một hồi nước gợn sóng nhộn nhạo lập tức lan tràn, sau đó cổ thuyền đã vững vàng dừng lại bên trên.
Hỏa Long chi hải trước đó không gì không đốt lúc này lại trở nên ngoan ngoãn dịu dàng, không tạo thành được một chút tổn thương nào đối với Cổ thuyền.
Xem ra Hỏa Long chi hải này cũng không phải là vật gì cũng có thể đốt cháy, ít nhất loại bảo vật cấp bậc như Băng Phách hàn tinh này cũng không đốt hết được.
Đa Ba vương tử hất ống tay áo lên, thả người nhảy vào bên trên Cổ thuyền, sau đó quay người muốn đi về phía trước.
Dường như Lưu Mộc vương tử đã có giao dịch nào đó với hắn, người này lập tức theo sát phía sau, bay lên trên. Hai người đứng ở trên bong thuyền, nhìn về phía mọi người đang ở bên bờ biển lửa. Khóe miệng nở nụ cười vui vẻ nhàn nhạt.
- Ba Đa huynh mang theo ta một đoạn đường có lẽ không có vấn đề gì chứ!
Ma Nghiêm mỉm cười, cũng theo sát hai người mà nhảy lên trên boong tàu.
- Đương nhiên không thành vấn đề, nếu như Ma Nghiêm huynh không chê cứ đi cùng với ta là được.
Đa Ba vương tử cười cười.
- Thống khoái như vậy sao? Ngươi hào phóng như vậy. Một lát nữa ta không biết lúc tranh đoạt Hỏa Long chi tâm có nên rat ay với ngươi hay không a.
Ma Nghiêm nhíu mày một phen, lại nói một câu.
Những lời mà hắn nói rất là trực tiếp, ý là Ba Đa ngươi định dùng Cổ thuyền do Băng Phách hàn tinh tạo thành để thu mua nhân tâm. Thế nhưng Ma Nghiêm ta phải nói rõ, ta có thể lên Cổ thuyền của ngươi, thế nhưng cũng sẽ không cảm kích ngươi!
- Ma Nghiêm huynh nói đùa rồi. Nếu như các vị không chê thì có thể đi cùng với ta một chỗ. Về phần Hỏa Long chi tâm chúng ta bằng vào tài năng của mình để tranh đoạt. Tại hạ tuyệt đối không dùng ân tình lần này để áp chế các vị a!
Đa Ba vương tử thản nhiên nói.
- Hừ!
Nghe thấy lời nói của hắn, sắc mặt của Nhữ Hạ Vương tử lập tức trầm xuống.
Rất rõ ràng, Đa Ba vương tử cố ý làm như vậy chính là vì muốn lôi kéo nhân tâm.
Cho dù lúc cạnh tranh Hỏa Long chi tâm thì mọi người sẽ không lưu tình. Thế nhưng dù sao nhân tâm hắn cũng đã thu mua được. Cho nên phàm là người đã từng lên chiếc Cổ thuyền của hắn. Về sau lúc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, những người này không có khả năng ngang nhiên trở mặt với hắn.
- Đã như vậy thì ta cũng không khách khí nữa. Dù sao ta cũng không có biện pháp thông qua được Hỏa Long chi hải này!
Thân thể của Ma Nghiêm tung lên, nhảy lên trên bên Cổ thuyền.
Đối với người khác mà nói, nếu như nhận ân mà không báo rất có thể sẽ trở thành Tâm Ma. Thế nhưng đối với hắn mà nói, căn bản không phải là chuyện gì quá lớn.
- Ngô huynh, Xi huynh, Độc giác huynh, ba người các ngươi có muốn đi cùng một chỗ với ta hay không?
Thấy Ma Nghiêm đã không quan tâm mà nhảy lên trên cổ thuyền, vẻ mặt của Đa Ba vương tử không thay đổi mà lại còn mỉm cười, quay đầu sang mời những người khác.
Trong mấy người còn lại mà hắn gọi không có Nhữ Hạ và Nhiếp Vân, rất rõ ràng, hắn muốn làm cho mấy người này khó coi.
- Đa Ba vương tử đã có thịnh tình như vậy thì chúng ta cũng sẽ không khách khí!
Ba người Ngô Thiền, Xi Yêu, Độc Giác còn chưa nói thì Nhiếp Vân đã dẫn đầu cười mở miệng.
Lời còn chưa dứt thì hắn đã kéo Nhữ Hạ Vương tử ở bên cạnh một cái, sau đó thả người nhảy lên trên Cổ thuyền.
- Ồ?
Vốn ý định ban đầu của Đa Ba vương tử là mời đám người Ngô Thiền. Không quan tâm tới hai người Nhữ Hạ và Nhiếp Vân, khiến cho bọn hắn xấu mặt khó coi. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không có nghĩ tới Nhiếp Vân này không có chút ngại ngùng nào mà trực tiếp mặt dày mày dạn mở miệng... Ta cũng không có mời ngươi a?
Sao da mặt ngươi lại dày như vậy cơ chứ?
- Vốn ta còn cảm thấy như vậy sẽ không tốt, không cố sức lại đi cưỡi Cổ thuyền của ngươi. Như vậy cũng khó mà ăn nói... Ai ngờ vương tử lại thành khẩn mời như vậy, từng lời đều vô cùng chân thành. Nếu như ta không lên, như vậy cũng quá là không biết xấu hổ... Cho nên ta chỉ có thể quấy rầy vương tử mà thôi.
Lúc Nhiếp Vân nói chuyện, vẻ mặt có xấu hổ và ngại ngùng, cũng có chút bất đắc dĩ. Giống như hắn lên Cổ thuyền là vì Đa Ba vương tử dốc sức liều mạng mời. Mà vốn ý định ban đầu của hắn không phải là tới. Bởi vì không muốn làm cho đối phương khó chịu cho nên mới miễn cưỡng đi lên Cổ thuyền vậy.
Trong ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
- Ngươi...
Nghe thấy lời nói vô sỉ của hắn, Đa Ba vương tử cảm thấy phổi mình như sắp nổ tung, sắc mặt nhăn nhó. Hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng, lại nói:
- Nhiếp huynh khách khí rồi. Vốn ý định ban đầu của tại hạ cũng không định mời nhị vị lên Cổ thuyền. Nhữ Hạ Vương tử và Nhiếp huynh đều là người có bản lĩnh lớn. Chiếc Cổ thuyền này của ta quá nhỏ...
- Vương tử khiêm tốn rồi.
Nhiếp Vân ngắt lời của hắn, vẻ mặt tràn ngập chính khí, nói:
- Băng Phách hàn tinh chính là chí bảo Vô thượng trong Thần giới, người bình thường muốn có được một cân nửa lượng cũng phải tốn một cái giá rất lớn. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không tin có người lại có thể tìm ra tìm được nhiều như vậy. Lại còn chế tạo ra một chiếc cổ thuyền a. Cổ thuyền hơi nhỏ, tuy nhiên, chỉ cần chúng ta hơi xích vào nhau một chút thì vẫn có thể ngồi đủ. Yên tâm đi, hai người chúng ta cũng sẽ chú ý!
Vốn Đa Ba vương tử còn đỡ một ít, thế nhưng nghe thấy hắn nói như thế, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà phải phun ra một ngụm máu tươi, sắp bị tức chết.
Khiêm tốn? Khiêm tốn cái con bà ngươi a!
Còn có cái gì mà Cổ thuyền hơi nhỏ. Điểm chính mà ta nói chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao? Chẳng lẽ ngươi không có nghe ra được ý tứ trong lời nói của ta hay sao?
Ý ta là nói Cổ thuyền của ta nhỏ, không thể nào chứa được đại thần như hai người các ngươi a..
- Ha ha! Vị Nhiếp huynh này ta đã sớm nghe nói qua tên tuổi. Thế nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy, quả nhiên khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn ah! Rất hợp khẩu vị của ta!
Đa Ba vương tử còn đang định nói chuyện thì lại có tiếng cười vang lên, Độc Giác này cũng bay lên boong tàu, mở miệng cất tiếng cười to.
Hắn tính cách ngay thẳng, đối với những chuyện cong cong thẳng thẳng của Đa Ba vương tử cũng không thích, giờ phút này nhìn thấy Nhiếp Vân vẽ mặt đối phương trần trụi như vậy. Quả thực hắn đã có chút không nhịn được.
Cổ thuyền do Băng Phách hàn tinh tạo thành rơi xuống phía trên Hỏa Long chi hải, một hồi nước gợn sóng nhộn nhạo lập tức lan tràn, sau đó cổ thuyền đã vững vàng dừng lại bên trên.
Hỏa Long chi hải trước đó không gì không đốt lúc này lại trở nên ngoan ngoãn dịu dàng, không tạo thành được một chút tổn thương nào đối với Cổ thuyền.
Xem ra Hỏa Long chi hải này cũng không phải là vật gì cũng có thể đốt cháy, ít nhất loại bảo vật cấp bậc như Băng Phách hàn tinh này cũng không đốt hết được.
Đa Ba vương tử hất ống tay áo lên, thả người nhảy vào bên trên Cổ thuyền, sau đó quay người muốn đi về phía trước.
Dường như Lưu Mộc vương tử đã có giao dịch nào đó với hắn, người này lập tức theo sát phía sau, bay lên trên. Hai người đứng ở trên bong thuyền, nhìn về phía mọi người đang ở bên bờ biển lửa. Khóe miệng nở nụ cười vui vẻ nhàn nhạt.
- Ba Đa huynh mang theo ta một đoạn đường có lẽ không có vấn đề gì chứ!
Ma Nghiêm mỉm cười, cũng theo sát hai người mà nhảy lên trên boong tàu.
- Đương nhiên không thành vấn đề, nếu như Ma Nghiêm huynh không chê cứ đi cùng với ta là được.
Đa Ba vương tử cười cười.
- Thống khoái như vậy sao? Ngươi hào phóng như vậy. Một lát nữa ta không biết lúc tranh đoạt Hỏa Long chi tâm có nên rat ay với ngươi hay không a.
Ma Nghiêm nhíu mày một phen, lại nói một câu.
Những lời mà hắn nói rất là trực tiếp, ý là Ba Đa ngươi định dùng Cổ thuyền do Băng Phách hàn tinh tạo thành để thu mua nhân tâm. Thế nhưng Ma Nghiêm ta phải nói rõ, ta có thể lên Cổ thuyền của ngươi, thế nhưng cũng sẽ không cảm kích ngươi!
- Ma Nghiêm huynh nói đùa rồi. Nếu như các vị không chê thì có thể đi cùng với ta một chỗ. Về phần Hỏa Long chi tâm chúng ta bằng vào tài năng của mình để tranh đoạt. Tại hạ tuyệt đối không dùng ân tình lần này để áp chế các vị a!
Đa Ba vương tử thản nhiên nói.
- Hừ!
Nghe thấy lời nói của hắn, sắc mặt của Nhữ Hạ Vương tử lập tức trầm xuống.
Rất rõ ràng, Đa Ba vương tử cố ý làm như vậy chính là vì muốn lôi kéo nhân tâm.
Cho dù lúc cạnh tranh Hỏa Long chi tâm thì mọi người sẽ không lưu tình. Thế nhưng dù sao nhân tâm hắn cũng đã thu mua được. Cho nên phàm là người đã từng lên chiếc Cổ thuyền của hắn. Về sau lúc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, những người này không có khả năng ngang nhiên trở mặt với hắn.
- Đã như vậy thì ta cũng không khách khí nữa. Dù sao ta cũng không có biện pháp thông qua được Hỏa Long chi hải này!
Thân thể của Ma Nghiêm tung lên, nhảy lên trên bên Cổ thuyền.
Đối với người khác mà nói, nếu như nhận ân mà không báo rất có thể sẽ trở thành Tâm Ma. Thế nhưng đối với hắn mà nói, căn bản không phải là chuyện gì quá lớn.
- Ngô huynh, Xi huynh, Độc giác huynh, ba người các ngươi có muốn đi cùng một chỗ với ta hay không?
Thấy Ma Nghiêm đã không quan tâm mà nhảy lên trên cổ thuyền, vẻ mặt của Đa Ba vương tử không thay đổi mà lại còn mỉm cười, quay đầu sang mời những người khác.
Trong mấy người còn lại mà hắn gọi không có Nhữ Hạ và Nhiếp Vân, rất rõ ràng, hắn muốn làm cho mấy người này khó coi.
- Đa Ba vương tử đã có thịnh tình như vậy thì chúng ta cũng sẽ không khách khí!
Ba người Ngô Thiền, Xi Yêu, Độc Giác còn chưa nói thì Nhiếp Vân đã dẫn đầu cười mở miệng.
Lời còn chưa dứt thì hắn đã kéo Nhữ Hạ Vương tử ở bên cạnh một cái, sau đó thả người nhảy lên trên Cổ thuyền.
- Ồ?
Vốn ý định ban đầu của Đa Ba vương tử là mời đám người Ngô Thiền. Không quan tâm tới hai người Nhữ Hạ và Nhiếp Vân, khiến cho bọn hắn xấu mặt khó coi. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không có nghĩ tới Nhiếp Vân này không có chút ngại ngùng nào mà trực tiếp mặt dày mày dạn mở miệng... Ta cũng không có mời ngươi a?
Sao da mặt ngươi lại dày như vậy cơ chứ?
- Vốn ta còn cảm thấy như vậy sẽ không tốt, không cố sức lại đi cưỡi Cổ thuyền của ngươi. Như vậy cũng khó mà ăn nói... Ai ngờ vương tử lại thành khẩn mời như vậy, từng lời đều vô cùng chân thành. Nếu như ta không lên, như vậy cũng quá là không biết xấu hổ... Cho nên ta chỉ có thể quấy rầy vương tử mà thôi.
Lúc Nhiếp Vân nói chuyện, vẻ mặt có xấu hổ và ngại ngùng, cũng có chút bất đắc dĩ. Giống như hắn lên Cổ thuyền là vì Đa Ba vương tử dốc sức liều mạng mời. Mà vốn ý định ban đầu của hắn không phải là tới. Bởi vì không muốn làm cho đối phương khó chịu cho nên mới miễn cưỡng đi lên Cổ thuyền vậy.
Trong ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
- Ngươi...
Nghe thấy lời nói vô sỉ của hắn, Đa Ba vương tử cảm thấy phổi mình như sắp nổ tung, sắc mặt nhăn nhó. Hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng, lại nói:
- Nhiếp huynh khách khí rồi. Vốn ý định ban đầu của tại hạ cũng không định mời nhị vị lên Cổ thuyền. Nhữ Hạ Vương tử và Nhiếp huynh đều là người có bản lĩnh lớn. Chiếc Cổ thuyền này của ta quá nhỏ...
- Vương tử khiêm tốn rồi.
Nhiếp Vân ngắt lời của hắn, vẻ mặt tràn ngập chính khí, nói:
- Băng Phách hàn tinh chính là chí bảo Vô thượng trong Thần giới, người bình thường muốn có được một cân nửa lượng cũng phải tốn một cái giá rất lớn. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không tin có người lại có thể tìm ra tìm được nhiều như vậy. Lại còn chế tạo ra một chiếc cổ thuyền a. Cổ thuyền hơi nhỏ, tuy nhiên, chỉ cần chúng ta hơi xích vào nhau một chút thì vẫn có thể ngồi đủ. Yên tâm đi, hai người chúng ta cũng sẽ chú ý!
Vốn Đa Ba vương tử còn đỡ một ít, thế nhưng nghe thấy hắn nói như thế, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà phải phun ra một ngụm máu tươi, sắp bị tức chết.
Khiêm tốn? Khiêm tốn cái con bà ngươi a!
Còn có cái gì mà Cổ thuyền hơi nhỏ. Điểm chính mà ta nói chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao? Chẳng lẽ ngươi không có nghe ra được ý tứ trong lời nói của ta hay sao?
Ý ta là nói Cổ thuyền của ta nhỏ, không thể nào chứa được đại thần như hai người các ngươi a..
- Ha ha! Vị Nhiếp huynh này ta đã sớm nghe nói qua tên tuổi. Thế nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy, quả nhiên khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn ah! Rất hợp khẩu vị của ta!
Đa Ba vương tử còn đang định nói chuyện thì lại có tiếng cười vang lên, Độc Giác này cũng bay lên boong tàu, mở miệng cất tiếng cười to.
Hắn tính cách ngay thẳng, đối với những chuyện cong cong thẳng thẳng của Đa Ba vương tử cũng không thích, giờ phút này nhìn thấy Nhiếp Vân vẽ mặt đối phương trần trụi như vậy. Quả thực hắn đã có chút không nhịn được.
/3634
|