Để chuẩn bị chiến đấu sắp tới, tiểu đội 641 lần đầu tiên không tiến hành cường hóa. Trong khoảng thời gian tiếp theo, bọn họ chỉ tập trung huấn luyện kỹ năng vốn có, đồng thời mật thiết chú ý nhiệm vụ tuyên bố mỗi ngày. Mập mạp La Hạo lúc này cũng đã từ đội viên dự bị chuyển thành chính thức, sau khi trải qua mấy lần nhiệm vụ, hắn rốt cục chính thức nhận được tán thành của mọi người.
Bọn hắn hiện tại vẫn đang chờ đợi, chờ đợi thế giới nhiệm vụ bọn họ ngóng trông đến.
Trong khoảng thời gian này, Công Kích Mòn Giáp của Kim Cương đã tăng lên tới đẳng cấp 4, Tinh Thần Tham Sát của Thẩm Dịch cũng đã đến cấp 4.
Vấn đề lớn nhất của tiểu đội trước mắt chính là trong tay bọn hắn hiện không còn bao nhiêu điểm Huyết Tinh.
Trước khi tiến vào thế giới sân nhà, mọi người tổng cộng còn 15600 điểm Huyết Tinh. Số điểm này vốn đã ngại ít. Về sau thu mua Thôi Ân Lệnh bỏ ra 3400, kêu gọi binh sĩ bỏ ra 300 điểm, kiến tạo Kẻ Thu Gặt bỏ ra 1000, bán tinh thể được 8000 điểm, nhưng thu mua tình báo lại thêm vào 4000, cuối cùng còn thừa lại 14900 điểm.
Làm thế nào tận dụng tối đa phần tiền trong tay này đã trở thành một vấn đề lớn.
Về vấn đề này, Thẩm Dịch cũng không có biện pháp gì hay, chỉ có thể thường xuyên đi dạo thị trường lúc rảnh, nhìn xem có kỹ năng tiện nghi mà thực dụng gì không.
Đáng tiếc là loại sự tình này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, đám người mạo hiểm ai cũng không phải kẻ ngu, thứ tốt thực sự, cũng không thể bán hoàng kim như đất cát. Trên thực tế, tuyệt đại đa số mạo hiểm giả đều hận không thể bán cặn bã với giá hoàng kim, cơ hội giống như Thuật bẻ cong đường đạn, vẫn là ít càng thêm ít.
Hôm nay chấm dứt huấn luyện, tiểu đội trở lại trụ sở. Bởi vì lựa chọn địa chỉ gần giao dịch thị trường, mỗi lần trở về đều phải xuyên khu giao dịch náo nhiệt, mọi người cùng nhau đi tới, đều theo thói quen tìm xem có thứ gì tốt có thể sử dụng mà giá cả tiện nghi chút hay không, ngẫu nhiên cũng sẽ bình phẩm một phen từ đầu đến cuối.
“Thẩm Dịch, nhìn kìa.” Ôn Nhu đột nhiên chỉ vào một nơi cách đó không xa kêu lên.
Nhìn lại theo ngón tay Ôn Nhu, một kẻ mạo hiểm phía trước đang bán đạn đặc thù.
“Đạn băng cấp D: lực sát thương 12 điểm, đánh trúng mục tiêu tạo thành 8 điểm băng sát, đồng thời sinh ra hiệu quả giảm 6% tốc độ trong phạm vi 3×3, duy trì thời gian 3 giây, Có thể chồng chất hiểu quả giảm tốc độ với những kỹ năng khác.”
Hai mắt Thẩm Dịch tỏa sáng, sải bước đi tới: “Đạn băng này, ngươi có bao nhiêu? Giá bao nhiêu tiền?”
Người mạo hiểm kia trả lời: “Chỉ một hộp, 1500 điểm, miễn trả giá.”
Giá tiền này cũng coi như hợp lý. Thẩm Dịch rất muốn mua lại, bất quá vẫn là có chút do dự.
Từ lúc trở về từ nhiệm vụ, tất cả điểm Huyết Tinh cơ hồ đều là hắn tiêu mất, thành viên khác còn chưa có bất luận cường hóa gì cho mình. Cứ việc nói mọi người hiện tại rất tin tưởng hắn, nhưng làm người nếu chỉ cân nhắc chính mình mà không cân nhắc đồng đội, dù có tín nhiệm nhiều hơn nữa cũng sẽ không còn.
Phảng phất như nhìn ra tâm tư Thẩm Dịch, Ôn Nhu cười nói: “Muốn mua thì mua đi, đây dù sao cũng là đạn đặc thù khó được.”
Mấy người Hồng Lãng cũng cười nói: “Đúng đấy, Thẩm Dịch, ngươi chớ khách khí, thực lực của ngươi tăng lên, chúng ta càng có lợi.”
Đã tất cả mọi người nói như vậy, Thẩm Dịch cũng không khách khí, nói với người mạo hiểm kia: “Được, ta mua hộp đạn băng này.”
Đúng lúc đó, một thanh âm quen thuộc truyền đến: “Hộp đạn này bán cho ta.”
Người mạo hiểm kia trả lời: “Có người đã tới trước.”
“Ta ra hai ngàn điểm.”
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã đàn ông cường tráng to lớn cao ngạo đứng cách đó không xa. Bên cạnh gã còn mấy người đang đứng. Ngoại trừ một người, những người khác cũng không ngụy trang diện mạo, cứ như vậy công nhiên đứng giữa khu chợ giao dịch, công nhiên cướp đi vật phẩm người khác nhìn trúng từ trước.
Hồng Lãng có chút căm tức: “Thằng đần này là ai? Sao không biết làm người chút nào.”
Dưới tình huống bình thường, đám mạo hiểm giả sẽ không bao giờ làm ra loại hành vi ngu xuẩn đắc tội người này.
Thẩm Dịch cười khổ một cái: “Còn có thể là ai? Hắn chính là Tạ Vinh Quân.”
***
Kỳ thật, từ sau khi tiến vào Khu Phổ Thông, Thẩm Dịch vẫn chờ Tạ Vinh Quân xuất hiện.
Hắn biết rõ đây là chuyện sớm muộn, theo tính tình cao ngạo của Tạ Vinh Quân mà nói, gã nhất định sẽ hung hăng buông lời một phen trước khi giết mình.
Cũng giống như lựa chọn giữa vô thanh vô tức tiêu diệt cừu nhân và làm nhục cừu nhân đến chết, tuyệt đại đa số sẽ chọn thứ hai.
Nó đại biểu một loại thống khoái được phát tiết.
Bởi vậy Tạ Vinh Quân xuất hiện, là chuyện sớm hay muộn.
Chỉ là Thẩm Dịch cũng không ngờ sẽ xuất hiện dưới tình huống này.
Mua xong đạn băng, Tạ Vinh Quân tung hứng hộp đạn vài cái, mới quay đầu cười nói với Thẩm Dịch: “Kỳ thật thứ này vô dụng với ta, có điều mua nó chí ít có chỗ tốt, chính là để ngươi không cách nào dùng nó đối phó ta.”
Thẩm Dịch cười cười, hắn dứt khoát giải trừ ngụy trang trên người, lộ ra chân thật diện mạo.
Sau đó hắn mới nói: “Vậy cũng hơi rắc rối rồi, trong chợ này thứ tốt nhiều như vậy, ta nhìn trúng cái nào ngươi liền mua cái nấy, ta lo lắng tài sản của ngươi không đủ a.”
Tạ Vinh Quân lắc đầu: “Một nửa thực lực của ngươi nằm trên súng của ngươi. Những vật khác dù cho ngươi… ngươi cũng không phát huy ra được tác dụng gì. Lại nói tiếp, ta cũng rất đồng tình với ngươi… Ngươi là người thông minh, nhưng đáng tiếc vận khí không tốt. Thuật chữa bệnh đê hèn là kỹ năng tốt, Cướp Đoạt càng là kỹ năng hi hữu khó được, Tinh Thần Tham Sát cũng không tệ, Thuật bẻ cong đường đạn chẳng những có thể giúp ngươi bắn đạn vòng cung, cũng có thể giúp ngươi tỏa định mục tiêu… Những kỹ năng này, nếu nằm riêng lẻ trên bất luận người nào, đều có thể phát huy ra giá trị của nó, chỉ duy toàn bộ nằm trên một người, ngược lại sẽ suy yếu thực lực của hắn.”
Gã nhìn Thẩm Dịch: “Chiến đấu mới là bản chất của mạo hiểm giả, tất cả kỹ năng phụ trợ, đều chỉ là thứ yếu. Ngươi biết càng nhiều, ngươi lại càng yếu. Ngươi có được quá nhiều kỹ năng phụ trợ, nhưng mục tiêu dùng để phụ trợ lại không đủ mạnh, cũng giảm mạnh giá trị phát huy của mấy kỹ năng này.”
Tạ Vinh Quân quả nhiên không hổ là đội trưởng đội mạnh uy tín lâu năm, liếc mắt đã nhìn ra vấn đề lớn nhất của Thẩm Dịch. Nếu lấy Thuật chữa bệnh đê hèn của Thẩm Dịch chuyển sang Tạ Vinh Quân, với thực lực của gã, tất nhiên có thể tối đa hóa ưu thế kỹ năng này. Mà Thẩm Dịch lại không được, ví dụ như trong lúc hắn chiến đấu, thường thường chỉ có cơ hội sử dụng thuật chữa bệnh một đến hai lần, chính là bởi vì năng lực hồi phục có hạn của nó, còn kém rất rất xa trình độ hao tổn tánh mạng của hắn.
Nếu như hắn có kỹ năng phòng ngự siêu cường như Thủ Hộ Cứ Điểm của Tạ Vinh Quân, như vậy có thể giảm mạnh trình độ thương tổn của chính mình, từ đó có thể tiến thêm một bước phát huy giá trị thuật chữa bệnh.
Đây cũng chính là kỹ năng phụ thuộc lẫn nhau.
Kỹ năng phụ trợ chung quy chỉ thứ yếu, không thể trở thành chủ công, quá nhiều kỹ năng phụ trợ đã chú định Thẩm Dịch yếu thế trên phương diện tác chiến.
Thẩm Dịch nhún nhún vai không mấy quan tâm: “Vậy thời điểm ngươi giết ta chẳng phải sẽ càng dùng ít sức a?”
“Cũng sẽ càng đau lòng chút ít. Nói thực ra ngươi không thích hợp làm đội trưởng, mà thích hợp làm trợ thủ chuyên nghiệp hơn. Người như ngươi, vô luận đi đội ngũ nào, đều sẽ được trọng dụng… Thực lực chân thật của ngươi kỳ thật đã tương đương với một mạo hiểm giả trung đẳng Khu Phổ Thông. Thật đáng tiếc, nếu như ngươi không giết em ta, có lẽ ta sẽ xem xét cho ngươi gia nhập đội ngũ của ta.”
“Vậy cũng hơi phiền đấy, đội ngũ của các ngươi không phải đã đủ quân số rồi sao? Nếu như đủ quân số, ngươi làm sao tiếp thu ta? Giết chết một đội viên có sẵn?”
Sắc mặt Tạ Vinh Quân chìm xuống.
Muốn nói động thủ, Thẩm Dịch khẳng định không phải đối thủ của gã, nhưng nói đến đá đểu nhau, gã còn thật không phải đối thủ Thẩm Dịch.
Nhìn Thẩm Dịch cười chẳng hề để ý, trong lòng Tạ Vinh Quân bùng lên lửa cháy.
Lần này gã treo giải thưởng kếch xù đổi lấy tin tức phe Thẩm Dịch, vốn tính cho Thẩm Dịch một đòn đả kích, để hắn gây thù hằn bốn phía, thu thập tình báo chỉ là kèm theo.
Gã dù sao cũng là đội trưởng đội Thứ Huyết, thực lực mạnh nhất Khu Phổ Thông, với gã mà nói, có tình báo tiểu đội 641 hay không cũng không trọng yếu.
Không nghĩ tới Thẩm Dịch vừa về đến nơi, đã có người bán tình báo của bọn hắn cho gã.
Sự “vô năng” của Thẩm Dịch mang tới hậu quả khiến gã phải chi ra đại lượng điểm Huyết Tinh, vì thế mà lệnh treo giải thưởng bị ép phải hủy bỏ, có thể nói ăn trộm gà bất thành.
Trong lòng gã phẫn nộ, tự nhiên phải nghĩ biện pháp nuốt trôi cơn tức này, mượn cơ hội đoạt mua đạn băng, lại vạch trần chi tiết của đối phương, chính là muốn đả kích tâm lý Thẩm Dịch, nhưng giờ phút này nhìn biểu hiện của hắn, như thế nào cũng không giống bộ dạng bị đả kích.
Cừu nhân vui vẻ chính là thống khổ của bản thân, cho nên thời khắc này gã nhìn Thẩm Dịch, càng nhìn càng không vừa mắt.
Nếu như nói gã vốn chỉ có sát ý không có hận ý với Thẩm Dịch, vậy bây giờ ngó dáng điệu tươi cười như không có chuyện gì xảy ra của Thẩm Dịch, hận ý của gã cũng bắt đầu chậm rãi bốc lên.
Không ai có thể coi rẻ gã như thế!
Gã bỗng cười vài tiếng trầm thấp, đột nhiên nói: “Chu Nghi Vũ, cái tên Thẩm Dịch này quả nhiên phách lối như ngươi nói thật.”
Chu Nghi Vũ.
Nghe được cái tên này, Hồng Lãng Kim Cương đồng thời nhìn lại sau lưng Tạ Vinh Quân.
Kẻ dùng quyền hạn ngụy trang che dấu bản thân kia bất đắc dĩ cười khổ vài tiếng: “Ha ha, mọi người vẫn khỏe?”
Đúng là tiếng Chu Nghi Vũ.
Hồng Lãng Kim Cương đỏ ngầu cả mắt.
Cho dù đã sớm chuẩn bị việc Chu Nghi Vũ bán đứng, nhưng không quan tâm là một chuyện, đối phương có làm hay không lại là chuyện khác.
Tự bán ra tình báo của mình, đó là yêu cầu chiến thuật, là nhu cầu lợi ích; người khác bán ra, đó là bán đứng, là bội bạc.
Nói đơn giản chút ít, chính vì Chu Nghi Vũ bán đứng, tiểu đội mới kiếm ít đi một số điểm Huyết Tinh.
Nói phức tạp chút ít, cái thằng này quá không giảng đạo nghĩa, lão tử buông tha ngươi…ngươi còn dám bán lão tử.
Thời khắc này nhìn mặt cười bất đắc dĩ của Chu Nghi Vũ, Hồng Lãng hận không thể một quyền đập bẹp hắn.
“Thứ ăn cây táo rào cây sung!” Kẽ răng Kim Cương toát ra những lời này.
Những lời này đã kích thích nghiêm trọng thần kinh Chu Nghi Vũ: “Kim Cương, tốt xấu gì mọi người cũng từng hoạn nạn có nhau, nói chuyện không nên khó nghe như vậy. Ta không có lỗi gì với các ngươi hết, càng không phải chó săn của các ngươi. Đúng vậy, là ta tiết lộ ngọn nguồn của các ngươi với Tạ lão đại. Mớ kỹ năng của Thẩm Dịch, kể cả Kích Hoạt, Giọt Lệ Thủy Tinh, Huân Chương Vinh Dự, ‘Vampire sờ mó’ ẩn hình, còn có đạn xuyên giáp, đạn lửa, đạn chữa bệnh ta đều nói tất! Bất quá vậy thì sao? Trong thế giới nhiệm vụ Terminator, Thẩm Dịch thiếu ta một khoản nợ, món nợ này tốt xấu cũng đáng mấy ngàn điểm rồi. Ta hủy đi món nợ ấy, coi như đã trả nhân tình cho hắn. Hiện tại ta thu hồi lợi ích ta nên được từ Tạ lão đại, cũng không tính quá phận chứ?”
Ôn Nhu tiến lên trước một bước: “Ngươi sao không nói Thẩm Dịch còn tha chết cho ngươi?”
Chu Nghi Vũ rống to: “Ta không thiếu mạng hắn!”
“Vậy bây giờ ngươi thiếu!” Hồng Lãng nhìn hằm hằm Chu Nghi Vũ: “Nhãi ranh, ta nhất định sẽ làm thịt ngươi, cmn chứ nhất định sẽ làm thịt ngươi!”
“Ngươi trước lo giữ mạng mình đi đã.” Chu Nghi Vũ khinh thường trả lời: “Muốn giết ta? Trước giải quyết phiền phức của mình nói sau. Đừng trách ta không cảnh tỉnh các ngươi, các ngươi bất quá là một đội ngũ đẳng cấp 2, đội Thứ Huyết lại là đẳng cấp 5. Các ngươi còn chưa chiêu mộ đầy thành viên chính thức, lại muốn cùng đánh với đội cấp 5 đã chiêu mộ đầy toàn bộ thành viên. Quá ngây thơ rồi!”
Hồng Lãng đang muốn xông lên mắng, Thẩm Dịch lại khoát tay chặn lại: “Chớ nói nhảm, Hồng Lãng. Nơi này là Huyết Tinh đô thị, bán đứng hay bị bán đứng, đều tính là cái gì? Kỳ thật lúc trước tha chết cho hắn, không phải cũng đã chuẩn bị tâm tư sao? Bây giờ sao lại tức giận như vậy? Muốn đánh muốn giết ta không có ý kiến, nhưng ta không có hứng thú đứng mắng ầm ĩ giữa đường giữa xá. Chu Nghi Vũ kỳ thật nói cũng không sai, trong thế giới Terminator, ta thiếu hắn một khoản nợ, nhưng cuối cùng không có hoàn lại. Đã như vậy, để Tạ lão đại thay ta trả món nợ này coi như cũng công bình.”
Chu Nghi Vũ giống như không nghĩ tới Thẩm Dịch dễ nói chuyện như vậy, ngây ngốc một chút mới nói: “Thẩm Dịch, lời này của ngươi coi như công bình, nể tình ngươi buông tha cho ta một lần… Ngươi không phải muốn biết Xạ Thủ là gì sao? Ta cho ngươi hai câu nói: Thứ nhất, một Xạ Thủ tốt, trọng yếu nhất chính là súng, tùy mỗi loại mà có tác dụng và ý nghĩa bất đồng, ngươi suy nghĩ thật kỹ, dùng bộ óc vốn có của ngươi mà suy nghĩ cẩn thận. Thứ hai: Bất kỳ nghề nghiệp nào, đều có được có mất.”
Nói đến đây, Chu Nghi Vũ xòe hai tay: “Tốt rồi, có quan hệ đến chuyện Xạ Thủ, ta đã nói hết cho ngươi, hiện tại chúng ta không ai nợ ai. Lần sau gặp lại, chính là thời khắc ngươi chết ta sống.”
Nhìn khuôn mặt nghiêm trang của Chu Nghi Vũ, nét tươi cười trên mặt Thẩm Dịch càng đậm.
Hắn nói: “Cảm ơn ngươi đã nói ta biết tin tức trọng yếu như vậy, liền như ngươi nói, ta và ngươi… không ai nợ ai."
Bọn hắn hiện tại vẫn đang chờ đợi, chờ đợi thế giới nhiệm vụ bọn họ ngóng trông đến.
Trong khoảng thời gian này, Công Kích Mòn Giáp của Kim Cương đã tăng lên tới đẳng cấp 4, Tinh Thần Tham Sát của Thẩm Dịch cũng đã đến cấp 4.
Vấn đề lớn nhất của tiểu đội trước mắt chính là trong tay bọn hắn hiện không còn bao nhiêu điểm Huyết Tinh.
Trước khi tiến vào thế giới sân nhà, mọi người tổng cộng còn 15600 điểm Huyết Tinh. Số điểm này vốn đã ngại ít. Về sau thu mua Thôi Ân Lệnh bỏ ra 3400, kêu gọi binh sĩ bỏ ra 300 điểm, kiến tạo Kẻ Thu Gặt bỏ ra 1000, bán tinh thể được 8000 điểm, nhưng thu mua tình báo lại thêm vào 4000, cuối cùng còn thừa lại 14900 điểm.
Làm thế nào tận dụng tối đa phần tiền trong tay này đã trở thành một vấn đề lớn.
Về vấn đề này, Thẩm Dịch cũng không có biện pháp gì hay, chỉ có thể thường xuyên đi dạo thị trường lúc rảnh, nhìn xem có kỹ năng tiện nghi mà thực dụng gì không.
Đáng tiếc là loại sự tình này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, đám người mạo hiểm ai cũng không phải kẻ ngu, thứ tốt thực sự, cũng không thể bán hoàng kim như đất cát. Trên thực tế, tuyệt đại đa số mạo hiểm giả đều hận không thể bán cặn bã với giá hoàng kim, cơ hội giống như Thuật bẻ cong đường đạn, vẫn là ít càng thêm ít.
Hôm nay chấm dứt huấn luyện, tiểu đội trở lại trụ sở. Bởi vì lựa chọn địa chỉ gần giao dịch thị trường, mỗi lần trở về đều phải xuyên khu giao dịch náo nhiệt, mọi người cùng nhau đi tới, đều theo thói quen tìm xem có thứ gì tốt có thể sử dụng mà giá cả tiện nghi chút hay không, ngẫu nhiên cũng sẽ bình phẩm một phen từ đầu đến cuối.
“Thẩm Dịch, nhìn kìa.” Ôn Nhu đột nhiên chỉ vào một nơi cách đó không xa kêu lên.
Nhìn lại theo ngón tay Ôn Nhu, một kẻ mạo hiểm phía trước đang bán đạn đặc thù.
“Đạn băng cấp D: lực sát thương 12 điểm, đánh trúng mục tiêu tạo thành 8 điểm băng sát, đồng thời sinh ra hiệu quả giảm 6% tốc độ trong phạm vi 3×3, duy trì thời gian 3 giây, Có thể chồng chất hiểu quả giảm tốc độ với những kỹ năng khác.”
Hai mắt Thẩm Dịch tỏa sáng, sải bước đi tới: “Đạn băng này, ngươi có bao nhiêu? Giá bao nhiêu tiền?”
Người mạo hiểm kia trả lời: “Chỉ một hộp, 1500 điểm, miễn trả giá.”
Giá tiền này cũng coi như hợp lý. Thẩm Dịch rất muốn mua lại, bất quá vẫn là có chút do dự.
Từ lúc trở về từ nhiệm vụ, tất cả điểm Huyết Tinh cơ hồ đều là hắn tiêu mất, thành viên khác còn chưa có bất luận cường hóa gì cho mình. Cứ việc nói mọi người hiện tại rất tin tưởng hắn, nhưng làm người nếu chỉ cân nhắc chính mình mà không cân nhắc đồng đội, dù có tín nhiệm nhiều hơn nữa cũng sẽ không còn.
Phảng phất như nhìn ra tâm tư Thẩm Dịch, Ôn Nhu cười nói: “Muốn mua thì mua đi, đây dù sao cũng là đạn đặc thù khó được.”
Mấy người Hồng Lãng cũng cười nói: “Đúng đấy, Thẩm Dịch, ngươi chớ khách khí, thực lực của ngươi tăng lên, chúng ta càng có lợi.”
Đã tất cả mọi người nói như vậy, Thẩm Dịch cũng không khách khí, nói với người mạo hiểm kia: “Được, ta mua hộp đạn băng này.”
Đúng lúc đó, một thanh âm quen thuộc truyền đến: “Hộp đạn này bán cho ta.”
Người mạo hiểm kia trả lời: “Có người đã tới trước.”
“Ta ra hai ngàn điểm.”
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã đàn ông cường tráng to lớn cao ngạo đứng cách đó không xa. Bên cạnh gã còn mấy người đang đứng. Ngoại trừ một người, những người khác cũng không ngụy trang diện mạo, cứ như vậy công nhiên đứng giữa khu chợ giao dịch, công nhiên cướp đi vật phẩm người khác nhìn trúng từ trước.
Hồng Lãng có chút căm tức: “Thằng đần này là ai? Sao không biết làm người chút nào.”
Dưới tình huống bình thường, đám mạo hiểm giả sẽ không bao giờ làm ra loại hành vi ngu xuẩn đắc tội người này.
Thẩm Dịch cười khổ một cái: “Còn có thể là ai? Hắn chính là Tạ Vinh Quân.”
***
Kỳ thật, từ sau khi tiến vào Khu Phổ Thông, Thẩm Dịch vẫn chờ Tạ Vinh Quân xuất hiện.
Hắn biết rõ đây là chuyện sớm muộn, theo tính tình cao ngạo của Tạ Vinh Quân mà nói, gã nhất định sẽ hung hăng buông lời một phen trước khi giết mình.
Cũng giống như lựa chọn giữa vô thanh vô tức tiêu diệt cừu nhân và làm nhục cừu nhân đến chết, tuyệt đại đa số sẽ chọn thứ hai.
Nó đại biểu một loại thống khoái được phát tiết.
Bởi vậy Tạ Vinh Quân xuất hiện, là chuyện sớm hay muộn.
Chỉ là Thẩm Dịch cũng không ngờ sẽ xuất hiện dưới tình huống này.
Mua xong đạn băng, Tạ Vinh Quân tung hứng hộp đạn vài cái, mới quay đầu cười nói với Thẩm Dịch: “Kỳ thật thứ này vô dụng với ta, có điều mua nó chí ít có chỗ tốt, chính là để ngươi không cách nào dùng nó đối phó ta.”
Thẩm Dịch cười cười, hắn dứt khoát giải trừ ngụy trang trên người, lộ ra chân thật diện mạo.
Sau đó hắn mới nói: “Vậy cũng hơi rắc rối rồi, trong chợ này thứ tốt nhiều như vậy, ta nhìn trúng cái nào ngươi liền mua cái nấy, ta lo lắng tài sản của ngươi không đủ a.”
Tạ Vinh Quân lắc đầu: “Một nửa thực lực của ngươi nằm trên súng của ngươi. Những vật khác dù cho ngươi… ngươi cũng không phát huy ra được tác dụng gì. Lại nói tiếp, ta cũng rất đồng tình với ngươi… Ngươi là người thông minh, nhưng đáng tiếc vận khí không tốt. Thuật chữa bệnh đê hèn là kỹ năng tốt, Cướp Đoạt càng là kỹ năng hi hữu khó được, Tinh Thần Tham Sát cũng không tệ, Thuật bẻ cong đường đạn chẳng những có thể giúp ngươi bắn đạn vòng cung, cũng có thể giúp ngươi tỏa định mục tiêu… Những kỹ năng này, nếu nằm riêng lẻ trên bất luận người nào, đều có thể phát huy ra giá trị của nó, chỉ duy toàn bộ nằm trên một người, ngược lại sẽ suy yếu thực lực của hắn.”
Gã nhìn Thẩm Dịch: “Chiến đấu mới là bản chất của mạo hiểm giả, tất cả kỹ năng phụ trợ, đều chỉ là thứ yếu. Ngươi biết càng nhiều, ngươi lại càng yếu. Ngươi có được quá nhiều kỹ năng phụ trợ, nhưng mục tiêu dùng để phụ trợ lại không đủ mạnh, cũng giảm mạnh giá trị phát huy của mấy kỹ năng này.”
Tạ Vinh Quân quả nhiên không hổ là đội trưởng đội mạnh uy tín lâu năm, liếc mắt đã nhìn ra vấn đề lớn nhất của Thẩm Dịch. Nếu lấy Thuật chữa bệnh đê hèn của Thẩm Dịch chuyển sang Tạ Vinh Quân, với thực lực của gã, tất nhiên có thể tối đa hóa ưu thế kỹ năng này. Mà Thẩm Dịch lại không được, ví dụ như trong lúc hắn chiến đấu, thường thường chỉ có cơ hội sử dụng thuật chữa bệnh một đến hai lần, chính là bởi vì năng lực hồi phục có hạn của nó, còn kém rất rất xa trình độ hao tổn tánh mạng của hắn.
Nếu như hắn có kỹ năng phòng ngự siêu cường như Thủ Hộ Cứ Điểm của Tạ Vinh Quân, như vậy có thể giảm mạnh trình độ thương tổn của chính mình, từ đó có thể tiến thêm một bước phát huy giá trị thuật chữa bệnh.
Đây cũng chính là kỹ năng phụ thuộc lẫn nhau.
Kỹ năng phụ trợ chung quy chỉ thứ yếu, không thể trở thành chủ công, quá nhiều kỹ năng phụ trợ đã chú định Thẩm Dịch yếu thế trên phương diện tác chiến.
Thẩm Dịch nhún nhún vai không mấy quan tâm: “Vậy thời điểm ngươi giết ta chẳng phải sẽ càng dùng ít sức a?”
“Cũng sẽ càng đau lòng chút ít. Nói thực ra ngươi không thích hợp làm đội trưởng, mà thích hợp làm trợ thủ chuyên nghiệp hơn. Người như ngươi, vô luận đi đội ngũ nào, đều sẽ được trọng dụng… Thực lực chân thật của ngươi kỳ thật đã tương đương với một mạo hiểm giả trung đẳng Khu Phổ Thông. Thật đáng tiếc, nếu như ngươi không giết em ta, có lẽ ta sẽ xem xét cho ngươi gia nhập đội ngũ của ta.”
“Vậy cũng hơi phiền đấy, đội ngũ của các ngươi không phải đã đủ quân số rồi sao? Nếu như đủ quân số, ngươi làm sao tiếp thu ta? Giết chết một đội viên có sẵn?”
Sắc mặt Tạ Vinh Quân chìm xuống.
Muốn nói động thủ, Thẩm Dịch khẳng định không phải đối thủ của gã, nhưng nói đến đá đểu nhau, gã còn thật không phải đối thủ Thẩm Dịch.
Nhìn Thẩm Dịch cười chẳng hề để ý, trong lòng Tạ Vinh Quân bùng lên lửa cháy.
Lần này gã treo giải thưởng kếch xù đổi lấy tin tức phe Thẩm Dịch, vốn tính cho Thẩm Dịch một đòn đả kích, để hắn gây thù hằn bốn phía, thu thập tình báo chỉ là kèm theo.
Gã dù sao cũng là đội trưởng đội Thứ Huyết, thực lực mạnh nhất Khu Phổ Thông, với gã mà nói, có tình báo tiểu đội 641 hay không cũng không trọng yếu.
Không nghĩ tới Thẩm Dịch vừa về đến nơi, đã có người bán tình báo của bọn hắn cho gã.
Sự “vô năng” của Thẩm Dịch mang tới hậu quả khiến gã phải chi ra đại lượng điểm Huyết Tinh, vì thế mà lệnh treo giải thưởng bị ép phải hủy bỏ, có thể nói ăn trộm gà bất thành.
Trong lòng gã phẫn nộ, tự nhiên phải nghĩ biện pháp nuốt trôi cơn tức này, mượn cơ hội đoạt mua đạn băng, lại vạch trần chi tiết của đối phương, chính là muốn đả kích tâm lý Thẩm Dịch, nhưng giờ phút này nhìn biểu hiện của hắn, như thế nào cũng không giống bộ dạng bị đả kích.
Cừu nhân vui vẻ chính là thống khổ của bản thân, cho nên thời khắc này gã nhìn Thẩm Dịch, càng nhìn càng không vừa mắt.
Nếu như nói gã vốn chỉ có sát ý không có hận ý với Thẩm Dịch, vậy bây giờ ngó dáng điệu tươi cười như không có chuyện gì xảy ra của Thẩm Dịch, hận ý của gã cũng bắt đầu chậm rãi bốc lên.
Không ai có thể coi rẻ gã như thế!
Gã bỗng cười vài tiếng trầm thấp, đột nhiên nói: “Chu Nghi Vũ, cái tên Thẩm Dịch này quả nhiên phách lối như ngươi nói thật.”
Chu Nghi Vũ.
Nghe được cái tên này, Hồng Lãng Kim Cương đồng thời nhìn lại sau lưng Tạ Vinh Quân.
Kẻ dùng quyền hạn ngụy trang che dấu bản thân kia bất đắc dĩ cười khổ vài tiếng: “Ha ha, mọi người vẫn khỏe?”
Đúng là tiếng Chu Nghi Vũ.
Hồng Lãng Kim Cương đỏ ngầu cả mắt.
Cho dù đã sớm chuẩn bị việc Chu Nghi Vũ bán đứng, nhưng không quan tâm là một chuyện, đối phương có làm hay không lại là chuyện khác.
Tự bán ra tình báo của mình, đó là yêu cầu chiến thuật, là nhu cầu lợi ích; người khác bán ra, đó là bán đứng, là bội bạc.
Nói đơn giản chút ít, chính vì Chu Nghi Vũ bán đứng, tiểu đội mới kiếm ít đi một số điểm Huyết Tinh.
Nói phức tạp chút ít, cái thằng này quá không giảng đạo nghĩa, lão tử buông tha ngươi…ngươi còn dám bán lão tử.
Thời khắc này nhìn mặt cười bất đắc dĩ của Chu Nghi Vũ, Hồng Lãng hận không thể một quyền đập bẹp hắn.
“Thứ ăn cây táo rào cây sung!” Kẽ răng Kim Cương toát ra những lời này.
Những lời này đã kích thích nghiêm trọng thần kinh Chu Nghi Vũ: “Kim Cương, tốt xấu gì mọi người cũng từng hoạn nạn có nhau, nói chuyện không nên khó nghe như vậy. Ta không có lỗi gì với các ngươi hết, càng không phải chó săn của các ngươi. Đúng vậy, là ta tiết lộ ngọn nguồn của các ngươi với Tạ lão đại. Mớ kỹ năng của Thẩm Dịch, kể cả Kích Hoạt, Giọt Lệ Thủy Tinh, Huân Chương Vinh Dự, ‘Vampire sờ mó’ ẩn hình, còn có đạn xuyên giáp, đạn lửa, đạn chữa bệnh ta đều nói tất! Bất quá vậy thì sao? Trong thế giới nhiệm vụ Terminator, Thẩm Dịch thiếu ta một khoản nợ, món nợ này tốt xấu cũng đáng mấy ngàn điểm rồi. Ta hủy đi món nợ ấy, coi như đã trả nhân tình cho hắn. Hiện tại ta thu hồi lợi ích ta nên được từ Tạ lão đại, cũng không tính quá phận chứ?”
Ôn Nhu tiến lên trước một bước: “Ngươi sao không nói Thẩm Dịch còn tha chết cho ngươi?”
Chu Nghi Vũ rống to: “Ta không thiếu mạng hắn!”
“Vậy bây giờ ngươi thiếu!” Hồng Lãng nhìn hằm hằm Chu Nghi Vũ: “Nhãi ranh, ta nhất định sẽ làm thịt ngươi, cmn chứ nhất định sẽ làm thịt ngươi!”
“Ngươi trước lo giữ mạng mình đi đã.” Chu Nghi Vũ khinh thường trả lời: “Muốn giết ta? Trước giải quyết phiền phức của mình nói sau. Đừng trách ta không cảnh tỉnh các ngươi, các ngươi bất quá là một đội ngũ đẳng cấp 2, đội Thứ Huyết lại là đẳng cấp 5. Các ngươi còn chưa chiêu mộ đầy thành viên chính thức, lại muốn cùng đánh với đội cấp 5 đã chiêu mộ đầy toàn bộ thành viên. Quá ngây thơ rồi!”
Hồng Lãng đang muốn xông lên mắng, Thẩm Dịch lại khoát tay chặn lại: “Chớ nói nhảm, Hồng Lãng. Nơi này là Huyết Tinh đô thị, bán đứng hay bị bán đứng, đều tính là cái gì? Kỳ thật lúc trước tha chết cho hắn, không phải cũng đã chuẩn bị tâm tư sao? Bây giờ sao lại tức giận như vậy? Muốn đánh muốn giết ta không có ý kiến, nhưng ta không có hứng thú đứng mắng ầm ĩ giữa đường giữa xá. Chu Nghi Vũ kỳ thật nói cũng không sai, trong thế giới Terminator, ta thiếu hắn một khoản nợ, nhưng cuối cùng không có hoàn lại. Đã như vậy, để Tạ lão đại thay ta trả món nợ này coi như cũng công bình.”
Chu Nghi Vũ giống như không nghĩ tới Thẩm Dịch dễ nói chuyện như vậy, ngây ngốc một chút mới nói: “Thẩm Dịch, lời này của ngươi coi như công bình, nể tình ngươi buông tha cho ta một lần… Ngươi không phải muốn biết Xạ Thủ là gì sao? Ta cho ngươi hai câu nói: Thứ nhất, một Xạ Thủ tốt, trọng yếu nhất chính là súng, tùy mỗi loại mà có tác dụng và ý nghĩa bất đồng, ngươi suy nghĩ thật kỹ, dùng bộ óc vốn có của ngươi mà suy nghĩ cẩn thận. Thứ hai: Bất kỳ nghề nghiệp nào, đều có được có mất.”
Nói đến đây, Chu Nghi Vũ xòe hai tay: “Tốt rồi, có quan hệ đến chuyện Xạ Thủ, ta đã nói hết cho ngươi, hiện tại chúng ta không ai nợ ai. Lần sau gặp lại, chính là thời khắc ngươi chết ta sống.”
Nhìn khuôn mặt nghiêm trang của Chu Nghi Vũ, nét tươi cười trên mặt Thẩm Dịch càng đậm.
Hắn nói: “Cảm ơn ngươi đã nói ta biết tin tức trọng yếu như vậy, liền như ngươi nói, ta và ngươi… không ai nợ ai."
/378
|