Trên mặt biển Caribe, bốn chiếc thuyền lớn lẳng lặng đậu một chỗ.
Một ít thủy thủ đang bắt cá, cũng có người bơi lội loanh quanh.
Biển cả không nổi sóng, rất xinh đẹp, khiến lòng người vui vẻ thoải mái.
Nếu như không phải có một tiếng kêu la thảm thiết thê lương, đây vốn đã có thể là một bức họa sinh hoạt trên biển hoàn mỹ tốt đẹp.
So với hai giờ trước, tiếng kêu thảm thiết đã thấp đi nhiều.
Cuống họng của vị xui xẻo kia đã khàn, thanh âm chỉ còn quanh quẩn trên tàu Công Chúa Ivana.
Mặc dù thế, phần lớn người đã chuyển sang những thuyền khác —— với họ mà nói, một màn phát sinh trên boong tàu Công Chúa Ivana thật sự quá huyết tinh tàn nhẫn, âm thanh kêu thét như đòi mạng càng khiến người nghe phát run từ tận đáy lòng.
Ai có thể tưởng tượng, người thanh niên bề ngoài nhã nhặn, lúc điên cuồng lên lại trở thành ác ma địa ngục như vậy?
Trên boong tàu Công Chúa Ivana, Thẩm Dịch vẫn đang nghiên cứu phương pháp chuyển đổi thuật chữa bệnh đê hèn.
Còn Lam Bình thì đang nằm quay đơ, xương cốt toàn thân cao thấp cơ hồ bị đánh nát.
Huyết thủy nhuộm đỏ quần áo, nếu như tính toán cẩn thận, đại khái cũng bằng toàn bộ huyết dịch trong thân thể một người.
Nhưng đối phương hết lần này tới lần khác vẫn không chết, thật không thể không tán thưởng sinh mạng mạo hiểm giả cứng cỏi.
Có điều giờ phút này, tử vong ngược lại trở thành một loại giải thoát với Lam Bình.
“Thẩm Dịch, ngươi là đồ con rùa, súc sinh, khốn kiếp, vô nhân tính…”
Lam Bình mắng chửi khàn cả giọng.
Thanh âm của gã ngày càng yếu ớt, khí lực cũng ngày càng nhỏ.
Giờ này khắc này, dù cho không có ai trông giữ, gã cũng không thể nào thoát được chiếc tàu này.
Thẩm Dịch ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục tiến hành trị liệu vết thương cũ của Lam Bình, sau đó lại chế tạo vết thương mới.
Thuật chữa bệnh đê hèn của hắn có thể khôi phục tánh mạng, khép miệng vết thương, tái sinh máu huyết, nhưng dính đến bộ phận xương cốt, hiệu quả cực kém.
Bởi vậy Lam Bình chẳng khác gì một người xui xẻo bị tai nạn xe cộ, trước gãy một chân, sau khi khỏi hẳn lại gãy chân tiếp, khỏi hẳn xong lại gãy tay. Đợi cho tay chân đều gãy, chỗ bị gãy ban đầu sẽ gãy tiếp lần hai.
Cuối cùng phát triển thành kết quả Lam Bình không ngừng bồi hồi giữa bị thương và lành lại, trình độ tàn phế lần lượt trở nên sâu sắc. Thẩm Dịch có thể khôi phục tánh mạng gã, có thể khiến gã giống như người rời khỏi bệnh viện sau ba tháng bị xe tông, ngoại trừ tàn phế ra đều bình thường, lại không cách nào trị tận gốc hậu quả tổn thương cốt cách ác liệt, không cách nào khôi phục công năng cơ bản.
Mà đây cũng chính là chỗ Thẩm Dịch muốn đột phá. Lúc trước thần quan có thể khiến tay đứt mọc dài, như vậy khôi phục loại tổn thương cấp bậc xương này cốt càng dễ ăn mới đúng. Trước kia Thẩm Dịch không có đối tượng nghiên cứu, hiện tại vừa vặn nắm lấy cơ hội.
Bất quá một màn này quả thật vô cùng thảm thiết, ngay cả Hồng Lãng gần đây lòng dạ ác độc đều có chút bất nhẫn: “Ta nói ngươi rốt cuộc muốn giày vò hắn tới khi nào? Ngươi xem thằng này một chút, sắp sửa không phải người nữa rồi.”
Thẩm Dịch thở dài: “Kỹ năng hồi quy, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Thời điểm thần quan trị liệu cho ta lần trước đã gieo một hạt giống hồi quy kỹ năng, ta có thể cảm nhận được nó, nhưng lại không thể lý giải và nắm giữ nó. Ta nghĩ, chỉ có thông qua vận dụng không ngừng nghỉ, mới có thể chậm rãi khai quật nó lên. Cho nên nếu muốn thuật chữa bệnh đê hèn trở lại diện mục vốn có, ta nhất định phải không ngừng thí nghiệm… Với lại thương thế của các ngươi cũng cần ta nhanh chóng nghiên cứu nó ra.”
Chính như một câu châm ngôn, một tay súng tốt đều do vô số đạn dược chất chồng, bác sĩ giải phẫu tốt đồng dạng cũng là dùng thi thể luyện ra được.
Từ lúc mới bắt đầu, Thẩm Dịch đã biết rõ, nếu muốn nắm giữ kỹ xảo thần quan nói, cần phải vận dụng nhiều lần thuật chữa bệnh. Hơn nữa không chỉ là vận dụng đơn giản, còn phải suy nghĩ nó, lý giải nó, thăm dò nó trong quá trình vận dụng, như vậy mới có thể nắm giữ nó.
Trước giờ Thẩm Dịch luyện tập thuật chữa bệnh, chẳng khác gì đầu bếp luyện tập thái rau, theo đuổi hai chữ thuần thục. Theo nhiều lần băm thái, nhiều lần luyện tập dĩ nhiên là sẽ thuần thục.
Nhưng nếu muốn hồi phục thuật chữa bệnh trở lại như cũ, vậy đã dính đến vấn đề cấp độ sâu hơn.
Cũng giống như khắc hoa, không những phải có độ thuần thục, còn phải biết rõ làm thế nào để khắc hoa này.
Mặc dù có thể khắc một củ cà rốt to thành một đóa hoa hồng, nhưng lại không biết nên dùng đao pháp gì để khắc. Thú vị là, hai loại đao pháp này cơ bản là giống nhau, chỉ là chi tiết có chỗ biến hóa.
Điều Thẩm Dịch cần phải làm chính là tìm ra chỗ biến hóa.
Việc này cần hắn lý giải đao của mình, lý giải cách sử dụng nguyên liệu, nắm giữ kỹ xảo qua nhiều lần nghiên cứu.
Cân nhắc theo góc độ này, Lam Bình đích thật là vật thí nghiệm hết sức thích hợp —— cái mạng dai như gián của mạo hiểm giả khiến gã không dễ dàng tử vong, có thể ra tay nhiều lần, không khác gì một khối nguyên liệu dùng xong lại có thể tự động phục hồi như cũ, có thể tiếp tục điêu khắc, do đó khiến cho người điêu khắc trở nên quen thuộc nguyên liệu mà ra tay càng thêm dễ dàng.
Đương nhiên, đối với nguyên liệu chính là sự tàn phá.
Kim Cương quay đầu: “Mặc dù biết ngươi là nói đúng, bất quá ta vẫn thấy không ổn. Nhìn hắn thảm thế kia, ta cứ ớn lạnh sao sao ấy.”
Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời: “Vậy nói rõ anh đang sợ hãi, anh đang chuyển dời tổn thương của đối phương lên người mình trên mặt tinh thần.”
Nói xong Thẩm Dịch đứng dậy, đi đến một thùng nước cách đó không xa rửa tay.
“Ngươi nghiên cứu ra rồi?”
“Chỉ là hết sạch tinh thần, cần nghỉ một lát.”
“…”
Vì thí nghiệm phương pháp hồi quy thuật chữa bệnh đê hèn, Thẩm Dịch đã mang lên người áo choàng lông hạc, nhẫn thanh tĩnh cùng với tất cả trang bị thêm tinh thần và ý chí của bọn Kim Cương, nâng tinh thần của mình lên đến 52, ý chí càng là 51, cuối cùng còn dùng Thập Tự Giá tập trung vào kỹ năng thuật chữa bệnh đê hèn, khiến cho tiêu hao của nó chỉ còn 1 điểm.
Dù vậy, trong quá trình hai giờ giày vò, tinh thần của Thẩm Dịch vẫn mấy lần hao hết, không thể không dừng lại nghỉ ngơi, chờ đợi tinh thần lực tự động hồi phục.
Lam Bình nằm đó không xa vẫn còn đang vô lực quát mắng.
Gã đại khái cũng biết mình mắng nữa cũng vô dụng, thời khắc này đột nhiên cười ha hả, nói đứt quãng: “Thẩm Dịch, ta… ta còn tưởng rằng… ngươi thông… thông minh lắm, không nghĩ tới… ngươi lại… ngu ngốc vậy. Ngươi cho rằng dùng ta… làm thí nghiệm… thì sẽ được… chắc? Ngươi có thử thêm cũng… không thể khiến… kỹ năng biến dị… trở lại như cũ.”
“Đây không phải ngươi tính đấy.” Thẩm Dịch thản nhiên nói.
“Đương nhiên… không phải… ta tính… Nhưng ta… chính là biết rõ ngươi không thành công được.”
“Hả? Vì sao?” Thẩm Dịch có chút hào hứng.
Lam Bình lại kinh thường lắc đầu, không thèm để ý tới hắn.
“Ngươi tốt nhất nên nói cho ta. Đừng quên, chỉ cần ta chưa nắm giữ tốt kỹ xảo hồi quy kỹ năng, ta sẽ không thả ngươi đi. Dù sao ta chỉ cần thực thi hiệp nghị trước khi thế giới nhiệm vụ kết thúc, cũng không coi là không tuân theo quy định.”
“Nói cho ngươi biết… ngươi cũng không… giải quyết được.” Lam Bình cười khổ: “Ta chỉ nhắc nhở ngươi một việc… Nếu ngươi muốn leo đến đỉnh núi… Ngươi phải thấy đỉnh núi trước đã… Ngươi muốn đạt được thứ gì, ngươi phải biết nó… là cái gì trước… Ngay cả kỹ năng đấy… diện mạo ra sao cũng không biết… ngươi dựa vào cái gì… để hồi phục lại nó?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều khẽ giật mình.
Đúng vậy!
Mỗi người đều biết thuật chữa bệnh đê hèn là biến dị từ kỹ năng chữa bệnh nào đó.
Nhưng rốt cuộc là biến dị từ kỹ năng chữa bệnh nào a?
Ngay cả nó là cái gì cũng không biết, làm thế nào trở lại như cũ.
Thẩm Dịch vỗ bắp đùi mình: “Đáng chết, ta làm sao quên béng vụ này!”
Kỳ thật cũng không thể trách hắn, trong khoảng thời gian này hắn bề bộn nhiều việc đối phó đội Thứ Huyết, nào có tinh lực cân nhắc ba thứ linh tinh, nhất là mấy chuyện cần dụng tâm suy nghĩ thế này. So với Thẩm Dịch, Lam Bình thân chịu nỗi khổ thí nghiệm, ngược lại càng có thể thấy rõ vấn đề trong đó.
Thời khắc này được Lam Bình nhắc nhở, Thẩm Dịch nhanh chóng xông vào khoang thuyền lấy ra PDA, bắt đầu tra tìm tất cả kỹ năng chữa bệnh.
Huyết Tinh đô thị có rất nhiều loại kỹ năng chữa bệnh, có cái nhắm vào gì đấy, có cái phụ trợ, thậm chí có cái sở hữu năng lực sát thương nhất định, hoặc năng lực phòng ngự, vân vân, muôn màu muôn vẻ.
Thẩm Dịch nhanh chóng tra duyệt những kỹ năng này, vừa tra vừa tự nói: “Chỗ tốt lớn nhất của thuật chữa bệnh đê hèn là chính tiết kiệm tinh thần lực, cân nhắc từ hướng này, kỹ năng nguyên gốc nhất định là tiêu hao tinh thần rất nhiều.”
Ôn Nhu cũng theo vào: “Anh không phải còn nói, mạo hiểm giả phát minh thuật chữa bệnh này có thể là muốn mượn cơ hội tiếp xúc thân thể phái nữ sao? Có khả năng vốn là kỹ năng trị liệu viễn trình.”
Sau đó tới Kim Cương: “Thần quan dùng nó khôi phục tay phải của ngươi, điều này nói rõ năng lực hồi phục của nó nhất định rất mạnh.”
Hồng Lãng thì trầm giọng nói: “Nhưng hạn chế sử dụng nhất định rất lớn, ví dụ như thời gian hồi phục, nói không chừng còn phải bỏ ra một cái giá lớn gì khác.”
La Hạo cũng bổ sung một câu: “Chưa hẳn là kỹ năng cấp D, có khi cấp cao hơn.”
Theo mọi người phân tích ngươi một câu ta một câu, Thẩm Dịch tìm tòi ngày càng chuẩn, thẳng tới ngón tay cuối cùng dừng lại trên một kỹ năng.
“Thuật chữa bệnh thần thánh cấp C: dùng bản thân làm trung tâm, chế tạo một kết giới thần thánh phạm vi 5×5, duy trì thời gian 20 giây, mỗi giây khôi phục 10 điểm sinh mệnh, trị liệu tất cả thương tổn, đồng thời gây tổn thương thánh quang 10 điểm/giây lên mọi sinh vật bất tử trong phạm vi kết giới. Mỗi khi tăng lên 1 đẳng cấp, gia tăng 5 điểm trị liệu và sát thương. Trong lúc sử dụng kỹ năng, người sử dụng không thể di động hay công kích, nếu không kỹ năng sẽ bị cắt ngang. Sử dụng kỹ năng tiêu hao 30 điểm tinh thần, thời gian hồi phục 10 phút.”
Ánh mắt dừng lại trên nó, Thẩm Dịch ngừng một lát, rốt cuộc nói: “Tôi nghĩ… Chúng ta đã tìm được nó. Thần thánh… đê hèn… Hoàn toàn là hai cực trái ngược… Khó trách lại gọi là thuật chữa bệnh đê hèn.”
Thẩm Dịch thổn thức không thôi.
Ai sẽ nghĩ tới, nguyên gốc của thuật chữa bệnh đê hèn, vậy mà lại là một kỹ năng như thế.
So với thuật chữa bệnh đê hèn, thuật chữa bệnh thần thánh có đặc điểm viễn trình, tác dụng trong phạm vi, năng lực hồi phục mạnh cùng với sở hữu năng lực công kích. Nhưng chỗ thiếu sót chính là bản thân người sử dụng không thể di động hay công kích trong lúc sử dụng, tiêu hao rất lớn, thời gian phóng thích kỹ năng lại rất dài. Một khi lọt vào công kích trong lúc sử dụng kỹ năng, cũng chỉ có thể bị đánh không hoàn thủ —— thời gian 20 giây, đầy đủ cho một mạo hiểm giả chém mình hơn mấy chục đao, chà đạp mình tươi sống đến chết.
Cho nên loại trị liệu này thích hợp sử dụng sau chiến đấu hơn là trong lúc chiến đấu.
Mục đích phát minh thuật chữa bệnh đê hèn, chính là để đền bù thiếu sót của thuật chữa bệnh thần thánh, đi theo hướng hoàn toàn trái ngược, bởi vậy danh tự cũng trái ngược theo.
Trước đây, Thẩm Dịch đã từng nhiều lần phỏng đoán dụng ý của cái tên thuật chữa bệnh đê hèn này, đến khi thật sự biết được chân tướng, lại phát hiện hóa ra lại đơn giản như vậy.
Suy luận vĩnh viễn chỉ là suy luận, rất nhiều suy luận xây dựng một cách vô căn cứ, nghe rất chí lí, nhưng lại cách thực tế vạn dặm.
Hết thảy hành động xây dựng trên cơ sở suy luận vô căn cứ, thường thường đều không thực tế, cuối cùng chỉ có thể chấm dứt thảm bại.
May mắn là tuy Thẩm Dịch ưa thích suy luận, nhưng cũng không mê tín suy luận, bởi vậy chưa có phạm sai lầm gì lớn.
Ba giờ sau.
Boong tàu Công Chúa Ivana.
Thẩm Dịch nhắm mắt suy ngẫm.
Sau khi sáng tỏ phương hướng, lại thí nghiệm thêm nhiều lần, Thẩm Dịch dần dần thoát khỏi màn sương che phủ hồi quy kỹ năng.
Kỳ thật thần quan đã gieo hạt giống hồi quy kỹ năng vào thân thể hắn, hắn sở dĩ một mực không thể thành công, hoàn toàn là vì tinh thần của hắn căn bản không đủ chèo chống phóng thích thuật chữa bệnh thần thánh.
Chỉ có tiến hành nếm thử dưới tình huống tinh thần lực của mình phù hợp điều kiện, mới có thể chân chính lý giải và nắm giữ mấu chốt trong đó. Chẳng mấy chốc hắn phát hiện, chỉ cần tìm được con đường chính xác, đi thông thành công kỳ thật cũng không khó.
Thời khắc này, qua nhiều lần nếm thử không gián đoạn, Thẩm Dịch cảm giác được tinh thần lực của mình như bị thứ gì đó hấp đi một chút, đột nhiên biến mất hơn nửa.
Một vầng sáng vàng óng ánh dần dần lan ra dưới chân hắn, bầu trời trở nên xán lạn, không khí cũng biến thành tươi mát.
Đắm chìm trong ánh mặt trời mưa móc, mỗi người đều cảm nhận được ánh sáng sinh mệnh chói lọi dễ chịu.
Lam Bình kinh hãi phát hiện, toàn bộ vết thương của mình bị Thẩm Dịch tra tấn lúc trước vậy mà đã bắt đầu phục hồi như cũ một cách kỳ tích, Ôn Nhu cũng phát hiện xương cánh tay trái của mình đang khôi phục, còn có tay chân Hồng Lãng, vốn là tàn khuyết không đầy đủ, không cách nào trị liệu toàn diện, giờ lại xuất hiện chuyển biến tốt đẹp, cũng nhanh chóng khôi phục.
Bên tai Thẩm Dịch vang lên thanh âm nhắc nhở quen thuộc: “Ngươi hồi phục lại thuật chữa bệnh đê hèn biến dị, đạt được năng lực sử dụng thuật chữa bệnh thần thánh, thuật chữa bệnh đê hèn của ngươi có thể tự do chuyển hóa thành thuật chữa bệnh thần thánh. Bởi vì năng lực ban đầu của ngươi là cấp D, ngươi không thể khiến cấp bậc năng lực sau khi biến hóa của ngươi cao hơn ban đầu. Ngươi có thể lựa chọn, một: hạ cấp bậc của thuật chữa bệnh thần thánh xuống thành cấp D, hiệu quả giảm xuống 50%, tiêu hao 20 điểm tinh thần. Hai: trả thêm 6000 điểm Huyết Tinh, nâng thuật chữa bệnh đê hèn của ngươi lên thành cấp C, gia tăng 100% năng lực hồi phục, tiêu hao 3 điểm tinh thần lực.”
“Lựa chọn trả 6000 điểm Huyết Tinh, nâng thuật chữa bệnh đê hèn lên cấp C.”
“Ngươi không đủ điểm Huyết Tinh, dưới tình huống không phải nhiệm vụ, ngươi có thể lựa chọn trả một kiện trang bị giá trị 6000 điểm để thay thế.”
“Trả bằng trang bị: Thực Nguyệt Cung.”
“Cấp bậc kỹ năng của ngươi tăng lên. Thuật chữa bệnh đê hèn cấp C, đẳng cấp 4, mỗi lần tiêu hao 2 điểm tinh thần lực, với ngoại thương, loại tổn thương chảy máu tiến hành trị liệu hữu hiệu, mỗi lần khôi phục sinh mệnh 120 điểm. Với tổn thương đâm xuyên, xé rách, chấn động hoặc do kỹ năng gây ra tiến hành trị liệu bậc trung, mỗi lần khôi phục sinh mệnh 72 điểm. Với tổn thương loại tàn khuyết, loại độc tố tiến hành trị liệu đơn sơ, mỗi lần khôi phục 12 điểm. Với công kích đặc thù không có hiệu quả. Thời gian hồi phục 60 giây.”
“Thuật chữa bệnh đê hèn và thuật chữa bệnh thần thánh dùng chung thời gian hồi phục."
Một ít thủy thủ đang bắt cá, cũng có người bơi lội loanh quanh.
Biển cả không nổi sóng, rất xinh đẹp, khiến lòng người vui vẻ thoải mái.
Nếu như không phải có một tiếng kêu la thảm thiết thê lương, đây vốn đã có thể là một bức họa sinh hoạt trên biển hoàn mỹ tốt đẹp.
So với hai giờ trước, tiếng kêu thảm thiết đã thấp đi nhiều.
Cuống họng của vị xui xẻo kia đã khàn, thanh âm chỉ còn quanh quẩn trên tàu Công Chúa Ivana.
Mặc dù thế, phần lớn người đã chuyển sang những thuyền khác —— với họ mà nói, một màn phát sinh trên boong tàu Công Chúa Ivana thật sự quá huyết tinh tàn nhẫn, âm thanh kêu thét như đòi mạng càng khiến người nghe phát run từ tận đáy lòng.
Ai có thể tưởng tượng, người thanh niên bề ngoài nhã nhặn, lúc điên cuồng lên lại trở thành ác ma địa ngục như vậy?
Trên boong tàu Công Chúa Ivana, Thẩm Dịch vẫn đang nghiên cứu phương pháp chuyển đổi thuật chữa bệnh đê hèn.
Còn Lam Bình thì đang nằm quay đơ, xương cốt toàn thân cao thấp cơ hồ bị đánh nát.
Huyết thủy nhuộm đỏ quần áo, nếu như tính toán cẩn thận, đại khái cũng bằng toàn bộ huyết dịch trong thân thể một người.
Nhưng đối phương hết lần này tới lần khác vẫn không chết, thật không thể không tán thưởng sinh mạng mạo hiểm giả cứng cỏi.
Có điều giờ phút này, tử vong ngược lại trở thành một loại giải thoát với Lam Bình.
“Thẩm Dịch, ngươi là đồ con rùa, súc sinh, khốn kiếp, vô nhân tính…”
Lam Bình mắng chửi khàn cả giọng.
Thanh âm của gã ngày càng yếu ớt, khí lực cũng ngày càng nhỏ.
Giờ này khắc này, dù cho không có ai trông giữ, gã cũng không thể nào thoát được chiếc tàu này.
Thẩm Dịch ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục tiến hành trị liệu vết thương cũ của Lam Bình, sau đó lại chế tạo vết thương mới.
Thuật chữa bệnh đê hèn của hắn có thể khôi phục tánh mạng, khép miệng vết thương, tái sinh máu huyết, nhưng dính đến bộ phận xương cốt, hiệu quả cực kém.
Bởi vậy Lam Bình chẳng khác gì một người xui xẻo bị tai nạn xe cộ, trước gãy một chân, sau khi khỏi hẳn lại gãy chân tiếp, khỏi hẳn xong lại gãy tay. Đợi cho tay chân đều gãy, chỗ bị gãy ban đầu sẽ gãy tiếp lần hai.
Cuối cùng phát triển thành kết quả Lam Bình không ngừng bồi hồi giữa bị thương và lành lại, trình độ tàn phế lần lượt trở nên sâu sắc. Thẩm Dịch có thể khôi phục tánh mạng gã, có thể khiến gã giống như người rời khỏi bệnh viện sau ba tháng bị xe tông, ngoại trừ tàn phế ra đều bình thường, lại không cách nào trị tận gốc hậu quả tổn thương cốt cách ác liệt, không cách nào khôi phục công năng cơ bản.
Mà đây cũng chính là chỗ Thẩm Dịch muốn đột phá. Lúc trước thần quan có thể khiến tay đứt mọc dài, như vậy khôi phục loại tổn thương cấp bậc xương này cốt càng dễ ăn mới đúng. Trước kia Thẩm Dịch không có đối tượng nghiên cứu, hiện tại vừa vặn nắm lấy cơ hội.
Bất quá một màn này quả thật vô cùng thảm thiết, ngay cả Hồng Lãng gần đây lòng dạ ác độc đều có chút bất nhẫn: “Ta nói ngươi rốt cuộc muốn giày vò hắn tới khi nào? Ngươi xem thằng này một chút, sắp sửa không phải người nữa rồi.”
Thẩm Dịch thở dài: “Kỹ năng hồi quy, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Thời điểm thần quan trị liệu cho ta lần trước đã gieo một hạt giống hồi quy kỹ năng, ta có thể cảm nhận được nó, nhưng lại không thể lý giải và nắm giữ nó. Ta nghĩ, chỉ có thông qua vận dụng không ngừng nghỉ, mới có thể chậm rãi khai quật nó lên. Cho nên nếu muốn thuật chữa bệnh đê hèn trở lại diện mục vốn có, ta nhất định phải không ngừng thí nghiệm… Với lại thương thế của các ngươi cũng cần ta nhanh chóng nghiên cứu nó ra.”
Chính như một câu châm ngôn, một tay súng tốt đều do vô số đạn dược chất chồng, bác sĩ giải phẫu tốt đồng dạng cũng là dùng thi thể luyện ra được.
Từ lúc mới bắt đầu, Thẩm Dịch đã biết rõ, nếu muốn nắm giữ kỹ xảo thần quan nói, cần phải vận dụng nhiều lần thuật chữa bệnh. Hơn nữa không chỉ là vận dụng đơn giản, còn phải suy nghĩ nó, lý giải nó, thăm dò nó trong quá trình vận dụng, như vậy mới có thể nắm giữ nó.
Trước giờ Thẩm Dịch luyện tập thuật chữa bệnh, chẳng khác gì đầu bếp luyện tập thái rau, theo đuổi hai chữ thuần thục. Theo nhiều lần băm thái, nhiều lần luyện tập dĩ nhiên là sẽ thuần thục.
Nhưng nếu muốn hồi phục thuật chữa bệnh trở lại như cũ, vậy đã dính đến vấn đề cấp độ sâu hơn.
Cũng giống như khắc hoa, không những phải có độ thuần thục, còn phải biết rõ làm thế nào để khắc hoa này.
Mặc dù có thể khắc một củ cà rốt to thành một đóa hoa hồng, nhưng lại không biết nên dùng đao pháp gì để khắc. Thú vị là, hai loại đao pháp này cơ bản là giống nhau, chỉ là chi tiết có chỗ biến hóa.
Điều Thẩm Dịch cần phải làm chính là tìm ra chỗ biến hóa.
Việc này cần hắn lý giải đao của mình, lý giải cách sử dụng nguyên liệu, nắm giữ kỹ xảo qua nhiều lần nghiên cứu.
Cân nhắc theo góc độ này, Lam Bình đích thật là vật thí nghiệm hết sức thích hợp —— cái mạng dai như gián của mạo hiểm giả khiến gã không dễ dàng tử vong, có thể ra tay nhiều lần, không khác gì một khối nguyên liệu dùng xong lại có thể tự động phục hồi như cũ, có thể tiếp tục điêu khắc, do đó khiến cho người điêu khắc trở nên quen thuộc nguyên liệu mà ra tay càng thêm dễ dàng.
Đương nhiên, đối với nguyên liệu chính là sự tàn phá.
Kim Cương quay đầu: “Mặc dù biết ngươi là nói đúng, bất quá ta vẫn thấy không ổn. Nhìn hắn thảm thế kia, ta cứ ớn lạnh sao sao ấy.”
Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời: “Vậy nói rõ anh đang sợ hãi, anh đang chuyển dời tổn thương của đối phương lên người mình trên mặt tinh thần.”
Nói xong Thẩm Dịch đứng dậy, đi đến một thùng nước cách đó không xa rửa tay.
“Ngươi nghiên cứu ra rồi?”
“Chỉ là hết sạch tinh thần, cần nghỉ một lát.”
“…”
Vì thí nghiệm phương pháp hồi quy thuật chữa bệnh đê hèn, Thẩm Dịch đã mang lên người áo choàng lông hạc, nhẫn thanh tĩnh cùng với tất cả trang bị thêm tinh thần và ý chí của bọn Kim Cương, nâng tinh thần của mình lên đến 52, ý chí càng là 51, cuối cùng còn dùng Thập Tự Giá tập trung vào kỹ năng thuật chữa bệnh đê hèn, khiến cho tiêu hao của nó chỉ còn 1 điểm.
Dù vậy, trong quá trình hai giờ giày vò, tinh thần của Thẩm Dịch vẫn mấy lần hao hết, không thể không dừng lại nghỉ ngơi, chờ đợi tinh thần lực tự động hồi phục.
Lam Bình nằm đó không xa vẫn còn đang vô lực quát mắng.
Gã đại khái cũng biết mình mắng nữa cũng vô dụng, thời khắc này đột nhiên cười ha hả, nói đứt quãng: “Thẩm Dịch, ta… ta còn tưởng rằng… ngươi thông… thông minh lắm, không nghĩ tới… ngươi lại… ngu ngốc vậy. Ngươi cho rằng dùng ta… làm thí nghiệm… thì sẽ được… chắc? Ngươi có thử thêm cũng… không thể khiến… kỹ năng biến dị… trở lại như cũ.”
“Đây không phải ngươi tính đấy.” Thẩm Dịch thản nhiên nói.
“Đương nhiên… không phải… ta tính… Nhưng ta… chính là biết rõ ngươi không thành công được.”
“Hả? Vì sao?” Thẩm Dịch có chút hào hứng.
Lam Bình lại kinh thường lắc đầu, không thèm để ý tới hắn.
“Ngươi tốt nhất nên nói cho ta. Đừng quên, chỉ cần ta chưa nắm giữ tốt kỹ xảo hồi quy kỹ năng, ta sẽ không thả ngươi đi. Dù sao ta chỉ cần thực thi hiệp nghị trước khi thế giới nhiệm vụ kết thúc, cũng không coi là không tuân theo quy định.”
“Nói cho ngươi biết… ngươi cũng không… giải quyết được.” Lam Bình cười khổ: “Ta chỉ nhắc nhở ngươi một việc… Nếu ngươi muốn leo đến đỉnh núi… Ngươi phải thấy đỉnh núi trước đã… Ngươi muốn đạt được thứ gì, ngươi phải biết nó… là cái gì trước… Ngay cả kỹ năng đấy… diện mạo ra sao cũng không biết… ngươi dựa vào cái gì… để hồi phục lại nó?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều khẽ giật mình.
Đúng vậy!
Mỗi người đều biết thuật chữa bệnh đê hèn là biến dị từ kỹ năng chữa bệnh nào đó.
Nhưng rốt cuộc là biến dị từ kỹ năng chữa bệnh nào a?
Ngay cả nó là cái gì cũng không biết, làm thế nào trở lại như cũ.
Thẩm Dịch vỗ bắp đùi mình: “Đáng chết, ta làm sao quên béng vụ này!”
Kỳ thật cũng không thể trách hắn, trong khoảng thời gian này hắn bề bộn nhiều việc đối phó đội Thứ Huyết, nào có tinh lực cân nhắc ba thứ linh tinh, nhất là mấy chuyện cần dụng tâm suy nghĩ thế này. So với Thẩm Dịch, Lam Bình thân chịu nỗi khổ thí nghiệm, ngược lại càng có thể thấy rõ vấn đề trong đó.
Thời khắc này được Lam Bình nhắc nhở, Thẩm Dịch nhanh chóng xông vào khoang thuyền lấy ra PDA, bắt đầu tra tìm tất cả kỹ năng chữa bệnh.
Huyết Tinh đô thị có rất nhiều loại kỹ năng chữa bệnh, có cái nhắm vào gì đấy, có cái phụ trợ, thậm chí có cái sở hữu năng lực sát thương nhất định, hoặc năng lực phòng ngự, vân vân, muôn màu muôn vẻ.
Thẩm Dịch nhanh chóng tra duyệt những kỹ năng này, vừa tra vừa tự nói: “Chỗ tốt lớn nhất của thuật chữa bệnh đê hèn là chính tiết kiệm tinh thần lực, cân nhắc từ hướng này, kỹ năng nguyên gốc nhất định là tiêu hao tinh thần rất nhiều.”
Ôn Nhu cũng theo vào: “Anh không phải còn nói, mạo hiểm giả phát minh thuật chữa bệnh này có thể là muốn mượn cơ hội tiếp xúc thân thể phái nữ sao? Có khả năng vốn là kỹ năng trị liệu viễn trình.”
Sau đó tới Kim Cương: “Thần quan dùng nó khôi phục tay phải của ngươi, điều này nói rõ năng lực hồi phục của nó nhất định rất mạnh.”
Hồng Lãng thì trầm giọng nói: “Nhưng hạn chế sử dụng nhất định rất lớn, ví dụ như thời gian hồi phục, nói không chừng còn phải bỏ ra một cái giá lớn gì khác.”
La Hạo cũng bổ sung một câu: “Chưa hẳn là kỹ năng cấp D, có khi cấp cao hơn.”
Theo mọi người phân tích ngươi một câu ta một câu, Thẩm Dịch tìm tòi ngày càng chuẩn, thẳng tới ngón tay cuối cùng dừng lại trên một kỹ năng.
“Thuật chữa bệnh thần thánh cấp C: dùng bản thân làm trung tâm, chế tạo một kết giới thần thánh phạm vi 5×5, duy trì thời gian 20 giây, mỗi giây khôi phục 10 điểm sinh mệnh, trị liệu tất cả thương tổn, đồng thời gây tổn thương thánh quang 10 điểm/giây lên mọi sinh vật bất tử trong phạm vi kết giới. Mỗi khi tăng lên 1 đẳng cấp, gia tăng 5 điểm trị liệu và sát thương. Trong lúc sử dụng kỹ năng, người sử dụng không thể di động hay công kích, nếu không kỹ năng sẽ bị cắt ngang. Sử dụng kỹ năng tiêu hao 30 điểm tinh thần, thời gian hồi phục 10 phút.”
Ánh mắt dừng lại trên nó, Thẩm Dịch ngừng một lát, rốt cuộc nói: “Tôi nghĩ… Chúng ta đã tìm được nó. Thần thánh… đê hèn… Hoàn toàn là hai cực trái ngược… Khó trách lại gọi là thuật chữa bệnh đê hèn.”
Thẩm Dịch thổn thức không thôi.
Ai sẽ nghĩ tới, nguyên gốc của thuật chữa bệnh đê hèn, vậy mà lại là một kỹ năng như thế.
So với thuật chữa bệnh đê hèn, thuật chữa bệnh thần thánh có đặc điểm viễn trình, tác dụng trong phạm vi, năng lực hồi phục mạnh cùng với sở hữu năng lực công kích. Nhưng chỗ thiếu sót chính là bản thân người sử dụng không thể di động hay công kích trong lúc sử dụng, tiêu hao rất lớn, thời gian phóng thích kỹ năng lại rất dài. Một khi lọt vào công kích trong lúc sử dụng kỹ năng, cũng chỉ có thể bị đánh không hoàn thủ —— thời gian 20 giây, đầy đủ cho một mạo hiểm giả chém mình hơn mấy chục đao, chà đạp mình tươi sống đến chết.
Cho nên loại trị liệu này thích hợp sử dụng sau chiến đấu hơn là trong lúc chiến đấu.
Mục đích phát minh thuật chữa bệnh đê hèn, chính là để đền bù thiếu sót của thuật chữa bệnh thần thánh, đi theo hướng hoàn toàn trái ngược, bởi vậy danh tự cũng trái ngược theo.
Trước đây, Thẩm Dịch đã từng nhiều lần phỏng đoán dụng ý của cái tên thuật chữa bệnh đê hèn này, đến khi thật sự biết được chân tướng, lại phát hiện hóa ra lại đơn giản như vậy.
Suy luận vĩnh viễn chỉ là suy luận, rất nhiều suy luận xây dựng một cách vô căn cứ, nghe rất chí lí, nhưng lại cách thực tế vạn dặm.
Hết thảy hành động xây dựng trên cơ sở suy luận vô căn cứ, thường thường đều không thực tế, cuối cùng chỉ có thể chấm dứt thảm bại.
May mắn là tuy Thẩm Dịch ưa thích suy luận, nhưng cũng không mê tín suy luận, bởi vậy chưa có phạm sai lầm gì lớn.
Ba giờ sau.
Boong tàu Công Chúa Ivana.
Thẩm Dịch nhắm mắt suy ngẫm.
Sau khi sáng tỏ phương hướng, lại thí nghiệm thêm nhiều lần, Thẩm Dịch dần dần thoát khỏi màn sương che phủ hồi quy kỹ năng.
Kỳ thật thần quan đã gieo hạt giống hồi quy kỹ năng vào thân thể hắn, hắn sở dĩ một mực không thể thành công, hoàn toàn là vì tinh thần của hắn căn bản không đủ chèo chống phóng thích thuật chữa bệnh thần thánh.
Chỉ có tiến hành nếm thử dưới tình huống tinh thần lực của mình phù hợp điều kiện, mới có thể chân chính lý giải và nắm giữ mấu chốt trong đó. Chẳng mấy chốc hắn phát hiện, chỉ cần tìm được con đường chính xác, đi thông thành công kỳ thật cũng không khó.
Thời khắc này, qua nhiều lần nếm thử không gián đoạn, Thẩm Dịch cảm giác được tinh thần lực của mình như bị thứ gì đó hấp đi một chút, đột nhiên biến mất hơn nửa.
Một vầng sáng vàng óng ánh dần dần lan ra dưới chân hắn, bầu trời trở nên xán lạn, không khí cũng biến thành tươi mát.
Đắm chìm trong ánh mặt trời mưa móc, mỗi người đều cảm nhận được ánh sáng sinh mệnh chói lọi dễ chịu.
Lam Bình kinh hãi phát hiện, toàn bộ vết thương của mình bị Thẩm Dịch tra tấn lúc trước vậy mà đã bắt đầu phục hồi như cũ một cách kỳ tích, Ôn Nhu cũng phát hiện xương cánh tay trái của mình đang khôi phục, còn có tay chân Hồng Lãng, vốn là tàn khuyết không đầy đủ, không cách nào trị liệu toàn diện, giờ lại xuất hiện chuyển biến tốt đẹp, cũng nhanh chóng khôi phục.
Bên tai Thẩm Dịch vang lên thanh âm nhắc nhở quen thuộc: “Ngươi hồi phục lại thuật chữa bệnh đê hèn biến dị, đạt được năng lực sử dụng thuật chữa bệnh thần thánh, thuật chữa bệnh đê hèn của ngươi có thể tự do chuyển hóa thành thuật chữa bệnh thần thánh. Bởi vì năng lực ban đầu của ngươi là cấp D, ngươi không thể khiến cấp bậc năng lực sau khi biến hóa của ngươi cao hơn ban đầu. Ngươi có thể lựa chọn, một: hạ cấp bậc của thuật chữa bệnh thần thánh xuống thành cấp D, hiệu quả giảm xuống 50%, tiêu hao 20 điểm tinh thần. Hai: trả thêm 6000 điểm Huyết Tinh, nâng thuật chữa bệnh đê hèn của ngươi lên thành cấp C, gia tăng 100% năng lực hồi phục, tiêu hao 3 điểm tinh thần lực.”
“Lựa chọn trả 6000 điểm Huyết Tinh, nâng thuật chữa bệnh đê hèn lên cấp C.”
“Ngươi không đủ điểm Huyết Tinh, dưới tình huống không phải nhiệm vụ, ngươi có thể lựa chọn trả một kiện trang bị giá trị 6000 điểm để thay thế.”
“Trả bằng trang bị: Thực Nguyệt Cung.”
“Cấp bậc kỹ năng của ngươi tăng lên. Thuật chữa bệnh đê hèn cấp C, đẳng cấp 4, mỗi lần tiêu hao 2 điểm tinh thần lực, với ngoại thương, loại tổn thương chảy máu tiến hành trị liệu hữu hiệu, mỗi lần khôi phục sinh mệnh 120 điểm. Với tổn thương đâm xuyên, xé rách, chấn động hoặc do kỹ năng gây ra tiến hành trị liệu bậc trung, mỗi lần khôi phục sinh mệnh 72 điểm. Với tổn thương loại tàn khuyết, loại độc tố tiến hành trị liệu đơn sơ, mỗi lần khôi phục 12 điểm. Với công kích đặc thù không có hiệu quả. Thời gian hồi phục 60 giây.”
“Thuật chữa bệnh đê hèn và thuật chữa bệnh thần thánh dùng chung thời gian hồi phục."
/378
|