*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Một y phục trắng không dính bụi trần, mờ ảo mà lại thần thánh, như một đóa bạch liên trên vách núi kia, tinh khiết tuyệt đẹp, khiến trong mắt người ta tràn đầy kinh diễm.
Thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt tinh xảo, dung nhan tuyệt mỹ không có một ai phong hoa tuyệt đại như nàng, không được hoàn mỹ chính là, trên người nàng lại thiếu một tia khí thế.
Ngay cả nụ cười trên mặt cũng khiến cho người ta cảm giác rất giả tạo.
Ánh mắt của Quân Thanh Vũ nhìn khuôn mặt của thiếu nữ, rốt cuộc không thể dời ánh mắt đi, trong nháy mắt, từng màn khiếp trước như quay chậm hiện lên ở trong đầu nàng.
Từ từ nhắm mắt lại, hai tay Quân Thanh Vũ đặt ở bên cạnh nắm chặt thành quyền, kiềm chế hận ý mãnh liệt ở trong lòng, nàng sợ, sợ mình nhịn không được sẽ đi lên xé nữ nhân này thành mảnh nhỏ!
Nhưng nàng hiểu rõ, bây giờ, còn chưa đến lúc……
“Quân Thanh Vũ?” Mập mạp phát hiện thiếu nữ khác thường, nghi ngờ chớp mắt.
Nếu hắn không nhìn lầm, ở khoảnh khắc vừa rồi, trong mắt Quân Thanh Vũ hiện lên một tia hận ý mãnh liệt. Cho dù là đối mặt với Quân Nhất Phàm nàng đều không hận như vậy.
Cũng may lúc này ánh mắt của mọi người đều bị Quân Mộng Liên hấp dẫn, lúc này không ai phát hiện oán hận trong mắt nàng……
“Ở đây xảy ra chuyện gì?” Quân Tử Duy nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua mọi người ngoài cửa Quân gia: “Ai có thể giải thích với ta một chút không?”
Trong lòng nhị gia cả kinh, du sao cũng không nghĩ đến Quân Tử Duy đã trở lại nhanh như vậy.
“Đại ca, là thế này.” Do dự một lát, nhị gia cẩn thận nhìn Quân Tử Du: “Là Quân Thanh Vũ đánh Mục Thanh của Mục gia thành tàn phế, cho nên gia chủ Mục gia là đến lấy lại công đạo cho hắn.”
Án mắt Lạnh lẽo lướt qua trên người Quân Thanh Vũ, lại dừng lại ở trên khuôn mặt tức giận của Mục Phi Nhiên, không nóng không lạnh nói: “Người của Quân gia ta ra tay với Mục gia ngươi tất nhiên là có lý do, chắc là Mục gia ngươi làm sai trước, một khi đã như vậy, ta cũng không cho rằng ngươi có tư cách lấy lại công đạo với Quân gia ta!”
Sắc mặt của Mục Phi Nhiên khẽ đổi, cho dù sớm biết Quân Tử Duy này rất bênh vực người của mình, không nghĩ đến bênh vực người mình đến loại trình độ này, rõ ràng chính là trợn tròn mắt nói dối.
“Quân gia chủ, ngươi thật sự định hoàn toàn đối địch với Mục gia ta? Mục Phi Nhiên ta thật sự không bằng Quân Tử Duy ngươi, nhưng nếu Mục gia chúng ta để cho cá chết lưới rách, trước khi ta chết cũng có thể hung hăng cắn ngươi một ngụm!”
Sắc mặt của ông ta xanh mét, giọng nói khó tránh khỏi đề cao mấy độ.
“Tự nhiên.” Vẻ mặt của Quân Tử Duy vẫn lãnh khốc, không để uy hiếp của Mục Phi Nhiên vào mắt chút nào.
Cho dù như thế nào, ông đều không thể vì một uy hiếp mà từ bỏ con rối ông định bồi dưỡng.
“Được! Được! Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ khiến các ngươi hối hận! Người đâu, nâng thiếu gia trở về cho ta!” Hung tợn trừng mắt nhìn Quân Tử Duy, Mục Phi Nhiên
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Một y phục trắng không dính bụi trần, mờ ảo mà lại thần thánh, như một đóa bạch liên trên vách núi kia, tinh khiết tuyệt đẹp, khiến trong mắt người ta tràn đầy kinh diễm.
Thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt tinh xảo, dung nhan tuyệt mỹ không có một ai phong hoa tuyệt đại như nàng, không được hoàn mỹ chính là, trên người nàng lại thiếu một tia khí thế.
Ngay cả nụ cười trên mặt cũng khiến cho người ta cảm giác rất giả tạo.
Ánh mắt của Quân Thanh Vũ nhìn khuôn mặt của thiếu nữ, rốt cuộc không thể dời ánh mắt đi, trong nháy mắt, từng màn khiếp trước như quay chậm hiện lên ở trong đầu nàng.
Từ từ nhắm mắt lại, hai tay Quân Thanh Vũ đặt ở bên cạnh nắm chặt thành quyền, kiềm chế hận ý mãnh liệt ở trong lòng, nàng sợ, sợ mình nhịn không được sẽ đi lên xé nữ nhân này thành mảnh nhỏ!
Nhưng nàng hiểu rõ, bây giờ, còn chưa đến lúc……
“Quân Thanh Vũ?” Mập mạp phát hiện thiếu nữ khác thường, nghi ngờ chớp mắt.
Nếu hắn không nhìn lầm, ở khoảnh khắc vừa rồi, trong mắt Quân Thanh Vũ hiện lên một tia hận ý mãnh liệt. Cho dù là đối mặt với Quân Nhất Phàm nàng đều không hận như vậy.
Cũng may lúc này ánh mắt của mọi người đều bị Quân Mộng Liên hấp dẫn, lúc này không ai phát hiện oán hận trong mắt nàng……
“Ở đây xảy ra chuyện gì?” Quân Tử Duy nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua mọi người ngoài cửa Quân gia: “Ai có thể giải thích với ta một chút không?”
Trong lòng nhị gia cả kinh, du sao cũng không nghĩ đến Quân Tử Duy đã trở lại nhanh như vậy.
“Đại ca, là thế này.” Do dự một lát, nhị gia cẩn thận nhìn Quân Tử Du: “Là Quân Thanh Vũ đánh Mục Thanh của Mục gia thành tàn phế, cho nên gia chủ Mục gia là đến lấy lại công đạo cho hắn.”
Án mắt Lạnh lẽo lướt qua trên người Quân Thanh Vũ, lại dừng lại ở trên khuôn mặt tức giận của Mục Phi Nhiên, không nóng không lạnh nói: “Người của Quân gia ta ra tay với Mục gia ngươi tất nhiên là có lý do, chắc là Mục gia ngươi làm sai trước, một khi đã như vậy, ta cũng không cho rằng ngươi có tư cách lấy lại công đạo với Quân gia ta!”
Sắc mặt của Mục Phi Nhiên khẽ đổi, cho dù sớm biết Quân Tử Duy này rất bênh vực người của mình, không nghĩ đến bênh vực người mình đến loại trình độ này, rõ ràng chính là trợn tròn mắt nói dối.
“Quân gia chủ, ngươi thật sự định hoàn toàn đối địch với Mục gia ta? Mục Phi Nhiên ta thật sự không bằng Quân Tử Duy ngươi, nhưng nếu Mục gia chúng ta để cho cá chết lưới rách, trước khi ta chết cũng có thể hung hăng cắn ngươi một ngụm!”
Sắc mặt của ông ta xanh mét, giọng nói khó tránh khỏi đề cao mấy độ.
“Tự nhiên.” Vẻ mặt của Quân Tử Duy vẫn lãnh khốc, không để uy hiếp của Mục Phi Nhiên vào mắt chút nào.
Cho dù như thế nào, ông đều không thể vì một uy hiếp mà từ bỏ con rối ông định bồi dưỡng.
“Được! Được! Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ khiến các ngươi hối hận! Người đâu, nâng thiếu gia trở về cho ta!” Hung tợn trừng mắt nhìn Quân Tử Duy, Mục Phi Nhiên
/34
|