Bên trong Vạn bảo các Ngọc Mị nữa nằm nữa ngồi trên giường, bộ dáng lười biếng nhìn quyển đan thư trong tay, ánh mắt nàng thỉnh thoảng lóe lên, vẻ mặt mơ màng lúc vui lúc hờn.
- Tiểu thư có thư của các chủ.
- Đưa ta xem.
Ngọc Mị nhận bức thư, ngọc thủ khẽ điểm, từng chữ viết dần dần hiện lên, sao khi xem qua nội dung bên trong vẻ mặt yêu mị trở nên lạnh lùng, bên trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa hàn quan lạnh đến thấu xương.
- Hàn gia từ bao giờ lại lớn gan đến như vậy?
- Tiểu thư có chuyện gì sao?
- Lão xem đi.
Tống Tiền cung kính nhận lấy bức thư, lão vừa xem xong vẻ mặt cũng trở nên kinh ngạc, bên trong ghi rõ lần trước Ngọc Mị bị ám sát là do Hàn gia đứng phía sao chủ mưu.
- Tống lão chuyện này lão thấy thế nào?
- Chuyện lần này quan hệ không nhỏ Hàn gia dù sao cũng là đại gia tộc ở đế đô, lão nô nghĩ nên để các chủ giải quyết mọi chuyện.
- Chỉ là một đại gia tộc mà thôi, đợi người ở Đông hoang đến ta sẽ cho bọn chúng biết động vào vạn bảo các là sai lầm ngu xuẩn đến mức nào.
- Tiểu thư lão nô thấy chuyện này có chút không ổn, Hàn Kiếm mặt dù là thiên tài hiếm có nhưng Hàn lão đầu sẽ không vì một tiểu bối mà động vào chúng ta, hơn nữa cái chết của Hàn Kiếm lại không liên quan đến chúng ta.
- Ý lão muốn nói có người nhân cơ hội giá họa cho Hàn gia?
- Đây chỉ là xuy đoán của lão nô, tiểu thư nên đợi các chủ tra xét rõ ràng hãy hành động.
- Ta biết phải làm sao.
Ngọc Mị nhìn về phía đế đô, ánh mắt liên tục biến đổi hàn quan bên trong đôi mắt đã thu lại vài phần.
- Chuyện Lý Thiên Hành nhờ lão đã làm đến đâu rồi?
- Lão nô đã chọn được một biệt viện thích hợp ở gần hoàng gia học viện.
- Vậy còn chỗ của ta?
- Biệt viện của tiểu thư ở đối diện với Lý công tử.
- Lão phái người mua hết toàn bộ biệt viện xung quanh trong vòng 10 dặm, trưng thu làm phân nhánh của vạn bảo các.
- Tiểu thư làm vậy lỡ như bị sư tôn của hắn nghi ngờ thì sao?
- Cho dù lão đầu đó biết thì đã sao? đệ tử của lão ở đây sớm muộn gì lão cũng phải ló mặt.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
- Tống lão Lý công tử có chuyện muốn gặp ngài.
- Các người tiếp đãi hắn cho thật tốt, ta sẽ lập tức ra ngay.
Ngọc Mị vừa nghe tin vẻ mặt thoáng hiện vui mừng, liền cầm lấy quyển đan thư rời đi, nàng vừa đi tới cửa phòng đột nhiên ngừng lại, đôi mắt đảo một vòng qua cơ thể, mày ngọc khẽ nhíu.
- Tống lão dẫn hắn đi tới đổ thạch phường trước sao đó hãy đưa tới đan thất.
- Lão nô tuân lệnh.
Lý Thiên Hành ngồi đợi một lúc thì nhìn thấy Tống hồ li xuất hiện vẻ mặt tươi cười đi tới.
- Tống lão ca hôm nay có chuyện vui sao?
- Đúng vậy, đúng vậy nhìn thấy đệ lão ca thật sự rất vui mừng.
- Tiểu đệ cũng vậy, vừa nhìn thấy lão ca bình cảnh như muốn đột phá thật sự quá thần kì.
- Đi, chúng ta đến đỗ thạch phường lão ca đã chọn riêng cho đệ mấy khối đổ thạch đảm bảo sẽ làm đệ hài lòng.
Lý Thiên Hành nhìn lão rời đi liền ngăn lại.
- Lão ca khoang đi đã, chuyện hôm trước đệ nhờ không biết như thế nào rồi?
- Chuyện gì?
- Chính là chuyện mua nhà không lẽ lão ca quên rồi sao?
Tống Tiền nghe hắn nói khẽ vỗ đầu một cái, bộ dáng giống như vừa mới nhớ ra điều gì.
- Mấy hôm nay ta lo chuẩn bị cho đấu giá hội nên quên mất.
- Nếu lão ca đã bận như vậy hay là để tiểu đệ tự mình tìm cũng được.
Nếu không phải hắn sợ cò nhà chặt chém thì cũng không nhờ lão hồ li làm gì.
Tống lão nhìn vẻ mặt của hắn liền mỉm cười vỗ vai.
- Chuyện của đệ nhờ lão ca làm sao có thể quên được, biệt viện của tiểu đệ ta đã giải quyết xong đợi lát nữa lão ca sẽ cho người dẫn đệ đi xem thử.
- Vậy tiểu đệ xin đa tạ lão ca.
Lý Thiên Hành giải quyết xong chuyện nhà ở tâm tình trở nên thoải mái, theo Tống Tiền đi đến đổ thạch phường, hắn đi vài vòng bên trong chỉ chọn được vài khối đổ thạch, vẻ mặt có chút thất vọng.
- Xem ra lần này không có hàng nóng, không lẽ nhân phẩm của ta bị lão đầu tử ảnh hưởng sao?
Hắn nhớ lại tính cách vô sỉ, bất chấp, chuyên thả thính của lão sư phụ trong lòng càng khẳng định nhất định là bị lão ảnh hưởng.
Tống Tiền cầm lấy túi trữ vật thần thức đảo qua một lần sắc mặt có chút kinh ngạc.
- Tiểu Lý chỉ có nhiêu đây thôi sao?
Lý Thiên Hành nghe lão hỏi miễn cưỡng gật đầu, khuôn mặt cố nở một nụ cười.
- Có lẽ số của đệ hôm nay không được tốt, không thể tìm được thứ gì cho sư tôn.
- Nếu ở đây không có lão ca sẽ dẫn đệ đi chỗ khác tìm.
Hắn theo lão tiến vào bên trong nhà kho, Lý Thiên Hành vừa đảo mắt qua liền nhìn thấy có mấy khối đổ thạch nằm ở một góc riêng biệt, hình thù kì lạ, có to có nhỏ, có tròn có méo.
- Tiểu Lý đây là mấy khối đổ thạch lão ca đã lựa chọn theo yêu cầu của đệ, không biết có được không?
Lý Thiên Hành nhìn mấy chục khối đổ thạch trước mắt trong lòng khẽ động.
- Lão hồ li này ngay từ đầu đã chuẩn bị đổ thạch ở đây, sao còn dẫn lão tử tới thạch phường?
Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng liền dùng thần thư quét qua mấy lần nhưng không phát hiện được gì.
- Sư phụ có cảm nhận được gì không?
- Tiểu tử yên tâm đi chỉ cần có bổn tọa ở bên cạnh, không ai có thể làm gì được người.
Biết ngay là lão già này không dùng được, chỉ còn cách tự lực cánh sinh vậy, Lý Thiên Hành bắt đầu dùng tử sắc linh khí cảm ứng xung quanh rất nhanh phát hiện được một tiêu.
- Tiểu tử thứ này không tệ có thể mua được, còn thứ này, thứ này nữa…
Hắn dựa theo lời chỉ dẫn của lão bắt đầu chạy đông chạy tây, chạy loạn khắp phòng đổ thạch nơi nào cũng có dấu chân của hắn.
- Thì ra trên đời này không chỉ có nữ nhân mới thích mua sắm.
Lý Thiên Hành chạy được một lúc trong túi trữ vật của hắn đã hơn 200 khối đổ thạch, hắn đi tới chỗ của Tống Tiền thì linh lực bên trong cơ thể chỉ còn hơn 3 phần.
- Tiểu Lý chọn xong rồi sao?
Tống Tiền nhận lấy túi trữ vật, lão vừa đưa thần thức vào sắc mặt có chút kinh ngạc.
- Đệ muốn mua hết bao nhiêu đây sao?
- Đúng vậy, đây là ý của sư phụ đệ.
- Được rồi đợi ta cho người tính toán xong sẽ thông báo cho đệ, bây giờ chúng ta đi thôi.
- Đi đâu?
- Đan thất, trong lúc đệ đang chọn lựa đổ thạch, Ngọc Mị tiểu thư đã cho người đến mời.
Hắn nghe lão nói mơ hồ đoán ra được chân tướng, lão đầu này chắc là cố ý đưa hắn đi lòng vòng để yêu nữ kia có thời gian chuẩn bị.
Lý Thiên Hành vừa tiến vào đan thất, ánh mắt liếc nhìn bốn phía, thần thư quét khắp tứ phương.
- Lý công tử.
Ngọc Mị vừa thấy hắn tiến vào liền đứng lên chào đón, nàng nhìn hắn đứng ngoài cửa quan sát, giọng nói mang chút hơn dỗi.
- Công tử đang nhìn thứ gì vậy?
- Không có, ta…
Lý Thiên Hành cứng họng nhìn nữ nhân trước mặt, nàng vận một bộ tử sắc y phục ôm sát người hiện lên đường cong mền mại, vấy xẻ hơn đùi, ngực lộ hơn nữa, tóc thả hơn vai phiêu dật trong gió, môi mỏng má hồng, mắt phượng mi cong, vừa kín vừa hở, vừa quyến rủ lại còn thanh nhã không hiểu sao trên đời lại có mỹ nữ bật này.
- Tên ngốc nào lại đem yêu nữ này vào tứ đại mỹ nữ vương thành vậy? đúng là không biết nhìn hàng.
Dưới ánh mắt lành nghề của hắn nữ nhân trước mặt này hoàn toàn vượt hơn so với hai vị lão sư Hàn Tuyết, Như Nguyệt.
Ngọc Mị nhìn vẻ mặt thất thần của hắn, đôi môi khẽ cong lên, gương mặt quyến rũ hiện lên nụ cười yêu mị, ánh mắt ẩn hiện kiêu ngạo, cho dù là đế đô hay Kim tước không ai có thể so với Ngọc Mị nàng.
- Lý công tử không sao chứ?
- À, ta không sao, chỉ là có chút không kiềm chế được… à ý của ta là hôm nay Ngọc Mị tiểu thư giống như tiên nữ trên tiên giới.
Lý Thiên Hành càng nói càng loạn, hắn phải lập tức vận tử hà thần công để ổn định lại tiểu huynh đệ.
- Chẳng lẽ ngày thường Ngọc mị không xin đẹp sao?
Nàng vừa nói vừa tiến lại bên cạnh hắn, mỗi bước chân đều làm cho thân thể đung đưa, kiều đồn ẩn hiện, ngọc phong nhảy múa.
- Ngọc Mị tiểu thư như minh nguyệt giữa đêm cho dù là ngàn vạn lưu tinh cùng lúc tỏa sáng cũng sẽ bị tiểu thư làm cho phai mờ.
- Thật sao?
- Tất nhiên, tại hạ trước nay chưa từng lừa gạt người khác mỗi lời mỗi chữ đều có thiên địa chứng giám.
Lần này hắn thật sự không nói xạo, cho dù toàn bộ nữ nhân bên trong vương thành xếp hàng cho hắn chọn thì hắn nhất định chọn nàng đầu tiên, tất nhiên là không tín mấy vị thê tử tương lai trong đó.
- Nếu có thể chọn hết thì càng tốt.
- Tiểu thư có thư của các chủ.
- Đưa ta xem.
Ngọc Mị nhận bức thư, ngọc thủ khẽ điểm, từng chữ viết dần dần hiện lên, sao khi xem qua nội dung bên trong vẻ mặt yêu mị trở nên lạnh lùng, bên trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa hàn quan lạnh đến thấu xương.
- Hàn gia từ bao giờ lại lớn gan đến như vậy?
- Tiểu thư có chuyện gì sao?
- Lão xem đi.
Tống Tiền cung kính nhận lấy bức thư, lão vừa xem xong vẻ mặt cũng trở nên kinh ngạc, bên trong ghi rõ lần trước Ngọc Mị bị ám sát là do Hàn gia đứng phía sao chủ mưu.
- Tống lão chuyện này lão thấy thế nào?
- Chuyện lần này quan hệ không nhỏ Hàn gia dù sao cũng là đại gia tộc ở đế đô, lão nô nghĩ nên để các chủ giải quyết mọi chuyện.
- Chỉ là một đại gia tộc mà thôi, đợi người ở Đông hoang đến ta sẽ cho bọn chúng biết động vào vạn bảo các là sai lầm ngu xuẩn đến mức nào.
- Tiểu thư lão nô thấy chuyện này có chút không ổn, Hàn Kiếm mặt dù là thiên tài hiếm có nhưng Hàn lão đầu sẽ không vì một tiểu bối mà động vào chúng ta, hơn nữa cái chết của Hàn Kiếm lại không liên quan đến chúng ta.
- Ý lão muốn nói có người nhân cơ hội giá họa cho Hàn gia?
- Đây chỉ là xuy đoán của lão nô, tiểu thư nên đợi các chủ tra xét rõ ràng hãy hành động.
- Ta biết phải làm sao.
Ngọc Mị nhìn về phía đế đô, ánh mắt liên tục biến đổi hàn quan bên trong đôi mắt đã thu lại vài phần.
- Chuyện Lý Thiên Hành nhờ lão đã làm đến đâu rồi?
- Lão nô đã chọn được một biệt viện thích hợp ở gần hoàng gia học viện.
- Vậy còn chỗ của ta?
- Biệt viện của tiểu thư ở đối diện với Lý công tử.
- Lão phái người mua hết toàn bộ biệt viện xung quanh trong vòng 10 dặm, trưng thu làm phân nhánh của vạn bảo các.
- Tiểu thư làm vậy lỡ như bị sư tôn của hắn nghi ngờ thì sao?
- Cho dù lão đầu đó biết thì đã sao? đệ tử của lão ở đây sớm muộn gì lão cũng phải ló mặt.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
- Tống lão Lý công tử có chuyện muốn gặp ngài.
- Các người tiếp đãi hắn cho thật tốt, ta sẽ lập tức ra ngay.
Ngọc Mị vừa nghe tin vẻ mặt thoáng hiện vui mừng, liền cầm lấy quyển đan thư rời đi, nàng vừa đi tới cửa phòng đột nhiên ngừng lại, đôi mắt đảo một vòng qua cơ thể, mày ngọc khẽ nhíu.
- Tống lão dẫn hắn đi tới đổ thạch phường trước sao đó hãy đưa tới đan thất.
- Lão nô tuân lệnh.
Lý Thiên Hành ngồi đợi một lúc thì nhìn thấy Tống hồ li xuất hiện vẻ mặt tươi cười đi tới.
- Tống lão ca hôm nay có chuyện vui sao?
- Đúng vậy, đúng vậy nhìn thấy đệ lão ca thật sự rất vui mừng.
- Tiểu đệ cũng vậy, vừa nhìn thấy lão ca bình cảnh như muốn đột phá thật sự quá thần kì.
- Đi, chúng ta đến đỗ thạch phường lão ca đã chọn riêng cho đệ mấy khối đổ thạch đảm bảo sẽ làm đệ hài lòng.
Lý Thiên Hành nhìn lão rời đi liền ngăn lại.
- Lão ca khoang đi đã, chuyện hôm trước đệ nhờ không biết như thế nào rồi?
- Chuyện gì?
- Chính là chuyện mua nhà không lẽ lão ca quên rồi sao?
Tống Tiền nghe hắn nói khẽ vỗ đầu một cái, bộ dáng giống như vừa mới nhớ ra điều gì.
- Mấy hôm nay ta lo chuẩn bị cho đấu giá hội nên quên mất.
- Nếu lão ca đã bận như vậy hay là để tiểu đệ tự mình tìm cũng được.
Nếu không phải hắn sợ cò nhà chặt chém thì cũng không nhờ lão hồ li làm gì.
Tống lão nhìn vẻ mặt của hắn liền mỉm cười vỗ vai.
- Chuyện của đệ nhờ lão ca làm sao có thể quên được, biệt viện của tiểu đệ ta đã giải quyết xong đợi lát nữa lão ca sẽ cho người dẫn đệ đi xem thử.
- Vậy tiểu đệ xin đa tạ lão ca.
Lý Thiên Hành giải quyết xong chuyện nhà ở tâm tình trở nên thoải mái, theo Tống Tiền đi đến đổ thạch phường, hắn đi vài vòng bên trong chỉ chọn được vài khối đổ thạch, vẻ mặt có chút thất vọng.
- Xem ra lần này không có hàng nóng, không lẽ nhân phẩm của ta bị lão đầu tử ảnh hưởng sao?
Hắn nhớ lại tính cách vô sỉ, bất chấp, chuyên thả thính của lão sư phụ trong lòng càng khẳng định nhất định là bị lão ảnh hưởng.
Tống Tiền cầm lấy túi trữ vật thần thức đảo qua một lần sắc mặt có chút kinh ngạc.
- Tiểu Lý chỉ có nhiêu đây thôi sao?
Lý Thiên Hành nghe lão hỏi miễn cưỡng gật đầu, khuôn mặt cố nở một nụ cười.
- Có lẽ số của đệ hôm nay không được tốt, không thể tìm được thứ gì cho sư tôn.
- Nếu ở đây không có lão ca sẽ dẫn đệ đi chỗ khác tìm.
Hắn theo lão tiến vào bên trong nhà kho, Lý Thiên Hành vừa đảo mắt qua liền nhìn thấy có mấy khối đổ thạch nằm ở một góc riêng biệt, hình thù kì lạ, có to có nhỏ, có tròn có méo.
- Tiểu Lý đây là mấy khối đổ thạch lão ca đã lựa chọn theo yêu cầu của đệ, không biết có được không?
Lý Thiên Hành nhìn mấy chục khối đổ thạch trước mắt trong lòng khẽ động.
- Lão hồ li này ngay từ đầu đã chuẩn bị đổ thạch ở đây, sao còn dẫn lão tử tới thạch phường?
Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng liền dùng thần thư quét qua mấy lần nhưng không phát hiện được gì.
- Sư phụ có cảm nhận được gì không?
- Tiểu tử yên tâm đi chỉ cần có bổn tọa ở bên cạnh, không ai có thể làm gì được người.
Biết ngay là lão già này không dùng được, chỉ còn cách tự lực cánh sinh vậy, Lý Thiên Hành bắt đầu dùng tử sắc linh khí cảm ứng xung quanh rất nhanh phát hiện được một tiêu.
- Tiểu tử thứ này không tệ có thể mua được, còn thứ này, thứ này nữa…
Hắn dựa theo lời chỉ dẫn của lão bắt đầu chạy đông chạy tây, chạy loạn khắp phòng đổ thạch nơi nào cũng có dấu chân của hắn.
- Thì ra trên đời này không chỉ có nữ nhân mới thích mua sắm.
Lý Thiên Hành chạy được một lúc trong túi trữ vật của hắn đã hơn 200 khối đổ thạch, hắn đi tới chỗ của Tống Tiền thì linh lực bên trong cơ thể chỉ còn hơn 3 phần.
- Tiểu Lý chọn xong rồi sao?
Tống Tiền nhận lấy túi trữ vật, lão vừa đưa thần thức vào sắc mặt có chút kinh ngạc.
- Đệ muốn mua hết bao nhiêu đây sao?
- Đúng vậy, đây là ý của sư phụ đệ.
- Được rồi đợi ta cho người tính toán xong sẽ thông báo cho đệ, bây giờ chúng ta đi thôi.
- Đi đâu?
- Đan thất, trong lúc đệ đang chọn lựa đổ thạch, Ngọc Mị tiểu thư đã cho người đến mời.
Hắn nghe lão nói mơ hồ đoán ra được chân tướng, lão đầu này chắc là cố ý đưa hắn đi lòng vòng để yêu nữ kia có thời gian chuẩn bị.
Lý Thiên Hành vừa tiến vào đan thất, ánh mắt liếc nhìn bốn phía, thần thư quét khắp tứ phương.
- Lý công tử.
Ngọc Mị vừa thấy hắn tiến vào liền đứng lên chào đón, nàng nhìn hắn đứng ngoài cửa quan sát, giọng nói mang chút hơn dỗi.
- Công tử đang nhìn thứ gì vậy?
- Không có, ta…
Lý Thiên Hành cứng họng nhìn nữ nhân trước mặt, nàng vận một bộ tử sắc y phục ôm sát người hiện lên đường cong mền mại, vấy xẻ hơn đùi, ngực lộ hơn nữa, tóc thả hơn vai phiêu dật trong gió, môi mỏng má hồng, mắt phượng mi cong, vừa kín vừa hở, vừa quyến rủ lại còn thanh nhã không hiểu sao trên đời lại có mỹ nữ bật này.
- Tên ngốc nào lại đem yêu nữ này vào tứ đại mỹ nữ vương thành vậy? đúng là không biết nhìn hàng.
Dưới ánh mắt lành nghề của hắn nữ nhân trước mặt này hoàn toàn vượt hơn so với hai vị lão sư Hàn Tuyết, Như Nguyệt.
Ngọc Mị nhìn vẻ mặt thất thần của hắn, đôi môi khẽ cong lên, gương mặt quyến rũ hiện lên nụ cười yêu mị, ánh mắt ẩn hiện kiêu ngạo, cho dù là đế đô hay Kim tước không ai có thể so với Ngọc Mị nàng.
- Lý công tử không sao chứ?
- À, ta không sao, chỉ là có chút không kiềm chế được… à ý của ta là hôm nay Ngọc Mị tiểu thư giống như tiên nữ trên tiên giới.
Lý Thiên Hành càng nói càng loạn, hắn phải lập tức vận tử hà thần công để ổn định lại tiểu huynh đệ.
- Chẳng lẽ ngày thường Ngọc mị không xin đẹp sao?
Nàng vừa nói vừa tiến lại bên cạnh hắn, mỗi bước chân đều làm cho thân thể đung đưa, kiều đồn ẩn hiện, ngọc phong nhảy múa.
- Ngọc Mị tiểu thư như minh nguyệt giữa đêm cho dù là ngàn vạn lưu tinh cùng lúc tỏa sáng cũng sẽ bị tiểu thư làm cho phai mờ.
- Thật sao?
- Tất nhiên, tại hạ trước nay chưa từng lừa gạt người khác mỗi lời mỗi chữ đều có thiên địa chứng giám.
Lần này hắn thật sự không nói xạo, cho dù toàn bộ nữ nhân bên trong vương thành xếp hàng cho hắn chọn thì hắn nhất định chọn nàng đầu tiên, tất nhiên là không tín mấy vị thê tử tương lai trong đó.
- Nếu có thể chọn hết thì càng tốt.
/119
|