Sau khi hoàn thành Thần Long đệ nhất biến, vòng xoáy đấu khí trong đan điền Tề Bắc đã hoàn toàn chuyển từ khí thành đan, đạt tới cảnh giới Chiến sĩ Vương phẩm. Chiến sĩ Vương phẩm là một bước ngoặt bởi chỉ khi tiến vào đẳng cấp Vương phẩm, mới bắt đầu có khả năng công kích từ xa, đan đấu khí có thể tăng cường đấu khí khải giáp thậm chí cả đấu khí chi dực, tất cả mọi kỹ năng từ phòng ngự, công kích cho đến tốc độ công kích đều vượt xa Chiến sĩ cao cấp. Tề Bắc vung tay một chút, ý niệm khẽ động, thu hồi trạng thái Long hóa lại. Chẳng qua hắn không biết mình đã có đấu khí đan, vì khi đó toàn bộ tinh lực của hắn đều không tập trung vào đan điền, thậm chí còn không biết đã từng có mười vòng xoáy đấu khí tồn trong người mình. Lúc này, hắc trường kiếm hấp thu hơn mười khối Tử Vong Chi Tâm, kiếm thể lóe lên ánh sáng âm u nhàn nhạt, những ký hiệu thần bí trên đó cũng đang lóe lên, từng tia từng tia tử khí kinh khủng tỏa ra từ đó. Tề Bắc vẫy tay một cái, hắc trường kiếm liền bay vào tay hắn. Bỗng hắn sửng sốt một chút, đột nhiên có một cảm giác trường kiếm dường như đang rơi vào trạng thái ngủ say. Tế Bắc đem đống Tử Vong Chi Tâm và Sinh Mệnh Chi Tâm cho vào trong Không Gian giới chỉ, cho đến khi không còn viên nào thì mới dừng tay.
“Cũng không biết mình đã ở chỗ này được bao lâu rồi, hay là trở về một chuyến xem sao.” Trong lòng Tề Bắc thầm nghĩ, chuyến đi vào chiến trường cổ này có thể nói là bội thu, được hơn mấy chục viên Thánh Linh châu, Vong Linh châu cùng với hơn mấy ngàn khối Tử Vong Chi Tâm và Sinh Mệnh Chi Tâm, mấy thứ này một viên cũng giá trị liên thành. Tề Bắc nhảy xuống huyệt động bắt đầu trở về. Bức tường áp lực lúc trở về vẫn tồn tại, nhưng lấy thực lực Tề Bắc hiện tại thì việc đi xuyên qua lại vô cùng dễ dàng. Hắn dùng Hắc Ám độn thuật trở lại trướng bồng, vừa đi ra khỏi, liền bị một luồng không khí tươi mát phả vào người.
“Trên mặt đất vẫn là thoải mái nhất.” Tề Bắc tham lam hít thở mạnh để cảm nhận luồng không khí này, lòng thầm nghĩ. Lúc này từ phương xa trên bầu trời, từng ánh nắng mặt trời chiếu xuống, sắc trời bắt đầu hừng sáng.
- Chủ nhân.
Thập Tam vẫn thủ hộ ở đây, thân hình hiện ra.
- Thập Tam, ta ở trong đây được bao lâu rồi?
Tề Bắc hỏi.
- Đã mười ngày.
Thập tam đáp.
- Mười ngày? Đã lâu như vậy?
Tề Bắc lầm bầm nói, cảm thấy thời gian ở chiến trường cổ dưới đất dường như trôi rất nhanh. Tề Bắc dùng nước suối lau mặt một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó hỏi:
- Thập Tam, Tiểu Cửu đi vào Man Hoang vực đã một tháng rồi sao?
- Thưa chủ nhân, đã ba mươi lăm ngày rồi.
Thập Tam hồi đáp. Tề Bắc đứng dậy, nhíu mày, Diêm Phương Phỉ kia nói là một tháng mà đến hiện tại vữa chưa gặp, vậy có lẽ đã không phải là gặp phiền toái gì rồi, đợi các nàng trở lại, thế nào cũng phải tăng giá. Lúc này, Tề Bắc nghe được tiếng bước chân chạy chỉnh tề đồng nhịp ngoài phủ thành chủ, hắn khẽ nhún chân, người bay lên trời. Bên ngoài phủ thành chủ, từng đội Thần Long Quân trang bị võ trang đầy đủ, đeo hành lý cá nhân nặng nề đang chạy chỉnh tề, hướng tới cửa thành. Đây là yêu cầu mà Tề Bắc thêm vào hạng mục huấn luyện, mang nặng chạy thật nhanh một đoạn đường dài, bởi ở thế giới này, hắn biết là bất luận thể loại quân đội gì đều không có bất cứ hạng mục huấn luyện này, chạy thật nhanh một đoạn đường dài tất nhiên là chuyện của kỵ binh. Nhưng Tề Bắc muốn phá vỡ cái nhận thức này, ai nói bộ binh không thể chạy nhanh một đoạn đường dài?
- Ồ, đó là Dịch Thập Bát…
Tề Bắc thấy được một thân ảnh quen thuộc, người này gọi là Dịch Thập Bát từng là chiến sĩ Đao Phong của Đao Phong quân trong liên minh Thánh Á Na, hắn vẫn có ấn tượng tương đối sâu với người này, người có thực lực cá nhân đã vượt qua đại đa số Hắc giáp quân. Thập Tam nhưng đang đứng phía dưới nhìn lên thân ảnh của Tề Bắc, lúc mà Tề Bắc nhún mình bay lên, khí tức phát ra làm cho tim hắn run rẩy không dứt trong nháy mắt, có cảm giác như nếu chủ nhân muốn giết hắn có lẽ chỉ như trở bàn tay mà thôi.
…
…
Tề Bắc mặc áo ngủ mềm mại, đầu tựa vào bộ ngực sữa êm ái của Huyễn Ảnh, hưởng thụ ngón tay ngọc ngà của nàng xoa bóp.
- Thiếu gia, Yên Linh đã tới tìm huynh mấy lần rồi.
Huyễn Ảnh nói.
- Thật sao? Nàng ta có nói là tìm huynh làm gì không?
Tề Bắc nhắm mắt hỏi lại.
- Chưa, chỉ có điều muội cảm thấy dường như nàng lén lén lút lút là tới tìm huynh. Thiếu gia, muội thấy hình như nàng động lòng xuân đối với huynh rồi.
Huyễn Ảnh hì hì cười nói.
- Thường thôi! Bổn thiếu gia anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, thu hút ong bướm cũng là tự nhiên thôi.
Tề Bắc cười nói.
- Chỉ sợ đến lại là toàn cá sấu với khủng long bâu lấy ca thôi.
Huyễn Ảnh cười duyên. Tề Bắc khẽ vươn tay, kéo bàn tay nhỏ bé của Huyễn Ảnh đang xoa bóp trên đầu hắn xuống, tung mình một cái trực tiếp đem nàng đặt dưới thân.
- Thiếu… thiếu gia…
Huyễn Ảnh xinh đẹp đỏ mặt, trong đôi mắt đep kiều mị ý nhôn nhạo như sóng nước.
- Bổn thiếu gia phải bâu muội trước. Ủa? Sao muội lại giấu hai cái bánh bao lớn như vậy?
Hai tay Tề Bắc đặt trên ngực cao vút của Huyễn Ảnh, cười xấu xa nói.
- Đáng ghét…
Huyễn Ảnh vừa giận vừa xấu hổ, hay chân thẳng tắp thon dài đá về phía Tề Bắc. Hắn giơ tay lên bắt lấy hai chân của Huyễn Ảnh. Đôi chân trần trụi ấy tinh tế, trắng noãn, tinh sảo như ngọc bích được tạc ra bởi nghệ nhân vĩ đại nhất. Tay Tề Bắc từ trên mắt cá trên trượt dần xuống, cầm hẳn luôn cả một bàn chân ngọc. Bàn tay có chút thô ráp vuốt ve Huyễn Ảnh, đủ để làm cho gót ngọc như ngũ căn xanh nhạt tê tê dại dại co lại, thật giống như một đoán hoa sen sắp nở.
- Thật xinh đẹp!
Tề Bắc trầm thấp nói, tay cởi vạt áo Huyễn Ảnh ra, một đôi meo meo dễ thương to bự nhảy ra ngoài, kiêu ngạo mà đứng thẳng, hai đỉnh hàn mai như nụ hoa chớm nở. Tế Bắc cúi người xuống, hôn lên miệng nhỏ nhắn của Huyễn Ảnh. Khi chạm nhẹ vào đôi môi, lửa dục đã hừng hực bùng cháy. Hai người ra sức triều miên, thân thể lăn lộn trên giường lớn, từng âm thanh yêu kiều đánh động nội tâm của con người vang lên.
- Tề Bắc, ngươi đi ra đây.
Đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên lại truyền vào tiếng của Yên Linh. Hai người cứng đờ, hứng tình đang vui tự nhiên bị cắt đứt.
- Thiếu gia, huynh…
Khuôn mặt Huyễn Ảnh ửng hồng, nở nụ cười, muốn mở miệng ra nói để Tề Bắc trước tiên đi ra ngoài gặp Yên Linh đã.
- Mặc kệ nàng ta, chúng ta tiếp tục.
Tề Bắc nói, bỏ qua chuyện tốt chắc chắn vào địa ngục, lúc này mới tiến hành được một nửa, hắn cũng chẳng muốn quan tâm đến nàng ta. Cho nên, bắt đầu tiền công lần nữa.
- Tề Bắc, ta biết ngươi đã về rồi.
Yên Linh ở ngoài kêu.
- Thiếu gia… A…
Khi Yên Linh vừa mới hét lên cũng là lúc hai người đang sắp đế đỉnh rồi.
- Mặc kệ nàng ta, coi như nàng ta đang đứng một bên xem là được.
Tề Bắc nói khẽ vào ta Huyễn Ảnh.
“Đang đứng xem…” Huyễn Ảnh tưởng tượng Yên Linh đang đứng bên giường xem nàng và thiếu gia hoan ái, đột nhiên toàn thân trở nên cực kỳ nhạy cảm, tiếng rên rỉ không thể tự chủ dần lớn lên. Bên ngoài Yên linh dựa vào gian phòng Tề Bắc, liền nghe được bên trong âm thanh yêu kiều, dần một lớn hơn, giống như mưa bão kéo về khiến mặt nàng càng ngày càng hồng, tim đập thình thịch, thiếu chút nữa là xoay người bỏ chạy.
“Vô sỉ, khốn khiếp, ban ngày ban mặt vậy mà…” Yên Linh trong lòng mắng to, nhưng vẫn là tò mò làm cho nàng không thể không kê lỗ tai nghe lỏm, muốn nghe được rõ ràng hơn chút, nam nữ đang lúc giao tranh, đối với người chưa từng trải mà nói là một thứ bí ẩn cần được khám phá.
“Cũng không biết mình đã ở chỗ này được bao lâu rồi, hay là trở về một chuyến xem sao.” Trong lòng Tề Bắc thầm nghĩ, chuyến đi vào chiến trường cổ này có thể nói là bội thu, được hơn mấy chục viên Thánh Linh châu, Vong Linh châu cùng với hơn mấy ngàn khối Tử Vong Chi Tâm và Sinh Mệnh Chi Tâm, mấy thứ này một viên cũng giá trị liên thành. Tề Bắc nhảy xuống huyệt động bắt đầu trở về. Bức tường áp lực lúc trở về vẫn tồn tại, nhưng lấy thực lực Tề Bắc hiện tại thì việc đi xuyên qua lại vô cùng dễ dàng. Hắn dùng Hắc Ám độn thuật trở lại trướng bồng, vừa đi ra khỏi, liền bị một luồng không khí tươi mát phả vào người.
“Trên mặt đất vẫn là thoải mái nhất.” Tề Bắc tham lam hít thở mạnh để cảm nhận luồng không khí này, lòng thầm nghĩ. Lúc này từ phương xa trên bầu trời, từng ánh nắng mặt trời chiếu xuống, sắc trời bắt đầu hừng sáng.
- Chủ nhân.
Thập Tam vẫn thủ hộ ở đây, thân hình hiện ra.
- Thập Tam, ta ở trong đây được bao lâu rồi?
Tề Bắc hỏi.
- Đã mười ngày.
Thập tam đáp.
- Mười ngày? Đã lâu như vậy?
Tề Bắc lầm bầm nói, cảm thấy thời gian ở chiến trường cổ dưới đất dường như trôi rất nhanh. Tề Bắc dùng nước suối lau mặt một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó hỏi:
- Thập Tam, Tiểu Cửu đi vào Man Hoang vực đã một tháng rồi sao?
- Thưa chủ nhân, đã ba mươi lăm ngày rồi.
Thập Tam hồi đáp. Tề Bắc đứng dậy, nhíu mày, Diêm Phương Phỉ kia nói là một tháng mà đến hiện tại vữa chưa gặp, vậy có lẽ đã không phải là gặp phiền toái gì rồi, đợi các nàng trở lại, thế nào cũng phải tăng giá. Lúc này, Tề Bắc nghe được tiếng bước chân chạy chỉnh tề đồng nhịp ngoài phủ thành chủ, hắn khẽ nhún chân, người bay lên trời. Bên ngoài phủ thành chủ, từng đội Thần Long Quân trang bị võ trang đầy đủ, đeo hành lý cá nhân nặng nề đang chạy chỉnh tề, hướng tới cửa thành. Đây là yêu cầu mà Tề Bắc thêm vào hạng mục huấn luyện, mang nặng chạy thật nhanh một đoạn đường dài, bởi ở thế giới này, hắn biết là bất luận thể loại quân đội gì đều không có bất cứ hạng mục huấn luyện này, chạy thật nhanh một đoạn đường dài tất nhiên là chuyện của kỵ binh. Nhưng Tề Bắc muốn phá vỡ cái nhận thức này, ai nói bộ binh không thể chạy nhanh một đoạn đường dài?
- Ồ, đó là Dịch Thập Bát…
Tề Bắc thấy được một thân ảnh quen thuộc, người này gọi là Dịch Thập Bát từng là chiến sĩ Đao Phong của Đao Phong quân trong liên minh Thánh Á Na, hắn vẫn có ấn tượng tương đối sâu với người này, người có thực lực cá nhân đã vượt qua đại đa số Hắc giáp quân. Thập Tam nhưng đang đứng phía dưới nhìn lên thân ảnh của Tề Bắc, lúc mà Tề Bắc nhún mình bay lên, khí tức phát ra làm cho tim hắn run rẩy không dứt trong nháy mắt, có cảm giác như nếu chủ nhân muốn giết hắn có lẽ chỉ như trở bàn tay mà thôi.
…
…
Tề Bắc mặc áo ngủ mềm mại, đầu tựa vào bộ ngực sữa êm ái của Huyễn Ảnh, hưởng thụ ngón tay ngọc ngà của nàng xoa bóp.
- Thiếu gia, Yên Linh đã tới tìm huynh mấy lần rồi.
Huyễn Ảnh nói.
- Thật sao? Nàng ta có nói là tìm huynh làm gì không?
Tề Bắc nhắm mắt hỏi lại.
- Chưa, chỉ có điều muội cảm thấy dường như nàng lén lén lút lút là tới tìm huynh. Thiếu gia, muội thấy hình như nàng động lòng xuân đối với huynh rồi.
Huyễn Ảnh hì hì cười nói.
- Thường thôi! Bổn thiếu gia anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, thu hút ong bướm cũng là tự nhiên thôi.
Tề Bắc cười nói.
- Chỉ sợ đến lại là toàn cá sấu với khủng long bâu lấy ca thôi.
Huyễn Ảnh cười duyên. Tề Bắc khẽ vươn tay, kéo bàn tay nhỏ bé của Huyễn Ảnh đang xoa bóp trên đầu hắn xuống, tung mình một cái trực tiếp đem nàng đặt dưới thân.
- Thiếu… thiếu gia…
Huyễn Ảnh xinh đẹp đỏ mặt, trong đôi mắt đep kiều mị ý nhôn nhạo như sóng nước.
- Bổn thiếu gia phải bâu muội trước. Ủa? Sao muội lại giấu hai cái bánh bao lớn như vậy?
Hai tay Tề Bắc đặt trên ngực cao vút của Huyễn Ảnh, cười xấu xa nói.
- Đáng ghét…
Huyễn Ảnh vừa giận vừa xấu hổ, hay chân thẳng tắp thon dài đá về phía Tề Bắc. Hắn giơ tay lên bắt lấy hai chân của Huyễn Ảnh. Đôi chân trần trụi ấy tinh tế, trắng noãn, tinh sảo như ngọc bích được tạc ra bởi nghệ nhân vĩ đại nhất. Tay Tề Bắc từ trên mắt cá trên trượt dần xuống, cầm hẳn luôn cả một bàn chân ngọc. Bàn tay có chút thô ráp vuốt ve Huyễn Ảnh, đủ để làm cho gót ngọc như ngũ căn xanh nhạt tê tê dại dại co lại, thật giống như một đoán hoa sen sắp nở.
- Thật xinh đẹp!
Tề Bắc trầm thấp nói, tay cởi vạt áo Huyễn Ảnh ra, một đôi meo meo dễ thương to bự nhảy ra ngoài, kiêu ngạo mà đứng thẳng, hai đỉnh hàn mai như nụ hoa chớm nở. Tế Bắc cúi người xuống, hôn lên miệng nhỏ nhắn của Huyễn Ảnh. Khi chạm nhẹ vào đôi môi, lửa dục đã hừng hực bùng cháy. Hai người ra sức triều miên, thân thể lăn lộn trên giường lớn, từng âm thanh yêu kiều đánh động nội tâm của con người vang lên.
- Tề Bắc, ngươi đi ra đây.
Đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên lại truyền vào tiếng của Yên Linh. Hai người cứng đờ, hứng tình đang vui tự nhiên bị cắt đứt.
- Thiếu gia, huynh…
Khuôn mặt Huyễn Ảnh ửng hồng, nở nụ cười, muốn mở miệng ra nói để Tề Bắc trước tiên đi ra ngoài gặp Yên Linh đã.
- Mặc kệ nàng ta, chúng ta tiếp tục.
Tề Bắc nói, bỏ qua chuyện tốt chắc chắn vào địa ngục, lúc này mới tiến hành được một nửa, hắn cũng chẳng muốn quan tâm đến nàng ta. Cho nên, bắt đầu tiền công lần nữa.
- Tề Bắc, ta biết ngươi đã về rồi.
Yên Linh ở ngoài kêu.
- Thiếu gia… A…
Khi Yên Linh vừa mới hét lên cũng là lúc hai người đang sắp đế đỉnh rồi.
- Mặc kệ nàng ta, coi như nàng ta đang đứng một bên xem là được.
Tề Bắc nói khẽ vào ta Huyễn Ảnh.
“Đang đứng xem…” Huyễn Ảnh tưởng tượng Yên Linh đang đứng bên giường xem nàng và thiếu gia hoan ái, đột nhiên toàn thân trở nên cực kỳ nhạy cảm, tiếng rên rỉ không thể tự chủ dần lớn lên. Bên ngoài Yên linh dựa vào gian phòng Tề Bắc, liền nghe được bên trong âm thanh yêu kiều, dần một lớn hơn, giống như mưa bão kéo về khiến mặt nàng càng ngày càng hồng, tim đập thình thịch, thiếu chút nữa là xoay người bỏ chạy.
“Vô sỉ, khốn khiếp, ban ngày ban mặt vậy mà…” Yên Linh trong lòng mắng to, nhưng vẫn là tò mò làm cho nàng không thể không kê lỗ tai nghe lỏm, muốn nghe được rõ ràng hơn chút, nam nữ đang lúc giao tranh, đối với người chưa từng trải mà nói là một thứ bí ẩn cần được khám phá.
/149
|