Từng trận cuồng phong khủng khiếp trong Man Hoang Vực mang theo một cái khí thế mênh mông, tựa hồ muốn đem vạn vật ném vào con sông lịch sử của thời đại hoang dã. Tiết trời về chiều lạnh đến thấu xương, mặt trời lấp ló phía xa đang tỏa ra những tia sáng đỏ chói như máu tươi chảy tràn trên mặt đất lạnh lẽo. Đoàn người Tề Bắc đang từ phía xa đi tới, trên người mùi máu tanh nồng không sao tiêu tán được. Con đường mà họ đi tới đây ngày càng nhiều ma thú hung dữ, đẳng cấp ngày càng cao hơn. Bọn họ hầu như ngày nào cũng vừa đi vừa giết chóc điên cuồng, ngay cả Huyễn Ảnh cũng bị sát tính làm ảnh hưởng. Giờ đây, sâu trong đôi mắt nàng thi thoảng cũng lấp lóe những tia sát khí lạnh lẽo làm người ta lạnh cả xương sống. Giết chóc chính là một loại độc dược làm người ta phát nghiện, cho nên sau mỗi cuộc giết chóc điên cuồng thì Tề Bắc lại để cho Huyễn Ảnh và Kim Cương ngồi cạnh hắn để hắn dùng chánh khí của Thần Long quyết và chí dương khí hóa giải lệ khí trong lòng bọn họ. Lệ khí trên người có thế chấn nhiếp kẻ địch, cũng có thể tăng mạnh thực lực bản thân, nhưng mà lệ khí trong lòng sẽ làm cho con người sa đọa, trầm mê trong giết chóc mà mất đi tính người.
“Phịch” một tiếng, một cánh tay đã bị đông cứng thành băng rơi ra từ trong đống tuyết, Tiểu Hắc Muội sợ hãi hét lên một tiếng. Tề Bắc bước tới xem xét, thì ra đó là thi thể của một Mạo Hiểm Giả bị đông cứng trong tuyết. Tiểu Hắc Muội vô ý quẹt phải làm cho cánh tay đã bị đông cứng lâu ngày nên rất dễ bị gãy rời ra như bánh tráng. Tiểu Hắc Muội lè lưỡi rụt cổ vì biết mình hơi thất thố, cảm thấy có chút xấu hổ. Tề Bắc tiến lên, dậm mạnh chân một cái, băng tuyết xung quanh mấy chục thước bị quét bay, dưới đất nhất thời lộ ra mười mấy thi thể. Thi thể mặc dù đã bị đông cứng rồi nhưng mà những vết thương rất thể thảm thương trên người làm người ta phải ớn lạnh rùng mình. Mỗi thi thể đều bị moi ruột, lấy mất trái tim.
- Thực Tâm Viên!
Con ngươi Tề Bắc co rút lại. Những mạo hiểm giả này cơ hồ không kịp phản kháng đã bị giết chết, những vết xé xác kia là do móng vuốt tạo thành, hơn nữa trái tim bọn họ cũng bị moi mất, suy ra hung thủ rất có thể chính là Thực Tâm Viên. Đó là một loài Ma Thú cao cấp, nó có thực lực của cường giả Địa phẩm, chuyên moi tim để thưởng thức, bất kể là ma thú hay con người thì nó cũng không hề bỏ qua.
- Tăng cường cảnh giới. Rất có thể Thực Tâm Viên đang rình mò quanh đây.
Tề Bắc trầm giọng nói. Vừa nói, hắn vẫy tay một cái đem lấy toàn bộ trang bị của đám Mạo Hiểm Giả này cất hết vào giới chỉ. Dù sao bọn họ cũng đã chết giữ lại cũng chẳng để làm gì, chi bằng lấy làm tiện nghi cho hắn vậy. Đồ đạc của đám Mạo Hiểm Giả rất lỉnh kỉnh nhưng cũng có vài món bảo bối không tệ lắm. Thực ra thì ngoài việc vào Man Hoang vực để săn bắt ma thú, tìm kiếm thiên tài địa bảo thì một số bộ phận Mạo Hiểm Giả cũng kiếm ăn bằng cách lột đồ của những người khác gặp nạn trên đường. Đoàn người bước đi càng thêm cẩn thận, dù sao thì bọn họ cũng đã vào sâu trong Man Hoang vực đến hai ngàn dặm, hơn nữa Thực Tâm Viên là một thứ Ma Thú nổi danh hung dữ, nếu không chịu khó đề phòng thì rất có thể sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục.
Mặt trời cũng dần dần biến mất, cảnh vật trở nên âm u thâm trầm.
- Tiểu Hắc Muội, nơi này còn cách vách đá xa không?
Tề Bắc hỏi.
- Không còn xa nữa đâu. Với tốc độ này thì hai ngày nữa là có thể tới nơi.
Tiểu Hắc Muội hồi đáp.
- Trời tối rồi, chúng ta phải kiếm nơi nghỉ chân thôi.
Tề Bắc nói. Qua đêm ở trong Man Hoang Vực mà hạ trại lộ liễu thì chẳng khác nào việc tự sát, cho nên muốn nghỉ ngơi và để muốn sống sót qua đêm thì phải chịu khó đào hầm băng hoặc khoét thân cây cổ thụ mà làm ổ. Man Hoan Vực đầy đại thụ cho nên tìm một cái cây thích hợp cho cả đoàn cũng không khó. Đi thêm một đoạn không xa, đoàn người đã tìm được một cái cây thích hợp, từ đám rễ của đại thụ khoét ra một khoảng trống là đã có một cái hang nhỏ ấm áp để trú ngụ rồi. Bởi vì đại thụ có tính mạng nên nó phát ra khí tức sinh mệnh, có thể che dấu khí thức con người. Đây chính là ưu thế của việc làm ổ trong thân cây mà hầm băng và hang đá không có được. Đó cũng là lý do tại sao mà phần lớn Mạo Hiểm Giả đều lựa chọn việc làm ổ trong thân cây. Trước khi trời hoàn toàn tối mịt, mọi người đã làm xong nơi trú ngụ rồi. Trong hốc cây mới đào, họ thả ra một viên Dạ Minh Châu để chiếu sáng là vừa đủ. Không có ai nói chuyện gì cả, mỗi người đều làm việc riêng của mình, hoặc tu luyện hoặc suy tư hay lăn quay ra ngủ luôn.
Nửa đêm, gió thê lương rít gào, những tiếng thú gầm xa xa vọng đến. Chỉ là nơi đây gió thổi điên cuồng từ bốn phương tám hướng nên cũng không thể xác định được âm thanh đến từ nơi nào, bất quá đám người Tề Bắc đã rất quen thuộc với chuyện này rồi, hơn nữa bọn họ cũng không hơi đâu mà đi quản, chỉ chuyên tâm nghỉ ngơi hoặc tu luyện. Bất chợt, Tề Bắc đang ngồi xếp bằng tu luyện, vành tai hắn bỗng giật giật mấy cái, vội mở choàng mắt ra.
- Thiếu gia làm sao vậy?
Huyễn Ảnh nhạy cảm lập tức nhận ra cái gì đó khác lạ, thấp giọng hỏi.
- Âm thanh này không bình thường, là tiếng người đang kêu thảm thiết.
Tề Bắc nói. Nghe Tề Bắc nói như vậy, Địch Á, Tiểu Hắc Muội và Kim Cương đều mở mắt, cẩn thận lắng nghe. Quả nhiên theo tiếng gió vọng đến có tiếng người kêu la thảm thiết cùng với đó là tiếng gầm cuồng bạo của hung thú, hơn nữa âm thanh kia càng lúc càng gần. Tiếng hét kia càng lúc càng thảm thiết xem ra người kia đã hoảng sợ đến cực độ xen lẫn là tiếng thú gầm gào làm cho thâm tâm mọi người nhộn nhạo vô cùng.
- Có phải là Thực Tâm Viên không? Nghe rất giống như tiếng vượn.
Tiểu Hắc Muội khẽ nói. Ngự Thú Trang đệ tử luôn luôn nhạy cảm đối với âm thanh các loài thú. Mà đúng lúc này, một tiếng tuyệt vọng của nữ nhân vang lên chói tai:
- Có ai không? Cứu ta với, ta nguyện trả thù lao năm trăm vạn kim tệ.
Có thể đi đến đây không có ai là một tay mơ cả, tự nhiên cũng biết cách thức ẩn náu, cho nên nàng hướng đến đám đại thụ, ôm hy vọng một phần vạn, gào hét cầu cứu. Tề Bắc quan sát bên ngoài qua một cái lỗ nhỏ, hắn thấy được một cô gái tóc tai bù xù đang mặc trên người khôi giáp của nữ quân nhân loang lổ máu, bộ dáng vô cùng chật vật, dường như đã sắp hết sức rồi. Mà cách đó không xa, có một con khỉ rất lớn, toàn thân phủ một lớp lông dài đen nhánh đang lao tới vun vút. Trên trán con khỉ lớn đó là đôi con ngươi như hai cục máu đỏ lòm lòm, tựa như máu tanh đến từ địa ngục. Nó nhếch cái miệng đầy răng sắc bén cùng với hai cánh tay đầy móng vuốt bén như dao, dư sức xé nát thây bất kỳ con mồi nào.
Thực Tâm Viên, quả thực là Thực Tâm Viên!
Bất quá con Thực Tâm Viên này khắp người cũng đầy vết thương, trong đó vết thương ở ngực xem ra nghiêm trọng nhất, vết thương đó là một cái lỗ thủng to như miệng chén, máu tươi theo đó đang ồ ồ chảy ra.
- Tiểu Hắc Muội, Thực Tâm Viên này đáng giá bao tiền?
Tề Bắc trong lòng có chút tham lam. Nếu như con Thực Tâm Viên đang bị thương như vậy mà không chiếm tiện nghi thì thực là một thằng ngu.
- Thi thể Thực Tâm Viên giá chừng trăm vạn kim tệ. Nhưng quý nhất chính là thú đan trên đầu nó, giá trị ít nhất là một ngàn vạn kim tệ.
Tiểu Hắc Muội nói.
“Một ngàn vạn kim tệ! cộng với năm trăm vạn kim tệ mà nữ nhân này lấy chuộc mạng thì bằng một ngàn năm trăm vạn kim tệ đó.” Tề Bắc nổi lên cơn tham mất, dạo này hắn cũng rất thiếu tiền cho nên hắn nhanh chóng hạ quyết tâm. Lúc này, Thực Tâm Viên kia điên cuồng hét lên một tiếng, lao đến nữ nhân kia, móng vuốt của nó xé gió lóe lên từng tia sáng đầy tử vong. Nữ quân nhân tuyệt vọng nhắm mắt lại, nàng đã hết sạch sức lực kháng cự. Nhưng ngay lúc này, một quyền ảnh màu vàng từ trong đất đập thẳng vào Thực Tâm Viên đang điên cuồng kia.
“Phịch” một tiếng, một cánh tay đã bị đông cứng thành băng rơi ra từ trong đống tuyết, Tiểu Hắc Muội sợ hãi hét lên một tiếng. Tề Bắc bước tới xem xét, thì ra đó là thi thể của một Mạo Hiểm Giả bị đông cứng trong tuyết. Tiểu Hắc Muội vô ý quẹt phải làm cho cánh tay đã bị đông cứng lâu ngày nên rất dễ bị gãy rời ra như bánh tráng. Tiểu Hắc Muội lè lưỡi rụt cổ vì biết mình hơi thất thố, cảm thấy có chút xấu hổ. Tề Bắc tiến lên, dậm mạnh chân một cái, băng tuyết xung quanh mấy chục thước bị quét bay, dưới đất nhất thời lộ ra mười mấy thi thể. Thi thể mặc dù đã bị đông cứng rồi nhưng mà những vết thương rất thể thảm thương trên người làm người ta phải ớn lạnh rùng mình. Mỗi thi thể đều bị moi ruột, lấy mất trái tim.
- Thực Tâm Viên!
Con ngươi Tề Bắc co rút lại. Những mạo hiểm giả này cơ hồ không kịp phản kháng đã bị giết chết, những vết xé xác kia là do móng vuốt tạo thành, hơn nữa trái tim bọn họ cũng bị moi mất, suy ra hung thủ rất có thể chính là Thực Tâm Viên. Đó là một loài Ma Thú cao cấp, nó có thực lực của cường giả Địa phẩm, chuyên moi tim để thưởng thức, bất kể là ma thú hay con người thì nó cũng không hề bỏ qua.
- Tăng cường cảnh giới. Rất có thể Thực Tâm Viên đang rình mò quanh đây.
Tề Bắc trầm giọng nói. Vừa nói, hắn vẫy tay một cái đem lấy toàn bộ trang bị của đám Mạo Hiểm Giả này cất hết vào giới chỉ. Dù sao bọn họ cũng đã chết giữ lại cũng chẳng để làm gì, chi bằng lấy làm tiện nghi cho hắn vậy. Đồ đạc của đám Mạo Hiểm Giả rất lỉnh kỉnh nhưng cũng có vài món bảo bối không tệ lắm. Thực ra thì ngoài việc vào Man Hoang vực để săn bắt ma thú, tìm kiếm thiên tài địa bảo thì một số bộ phận Mạo Hiểm Giả cũng kiếm ăn bằng cách lột đồ của những người khác gặp nạn trên đường. Đoàn người bước đi càng thêm cẩn thận, dù sao thì bọn họ cũng đã vào sâu trong Man Hoang vực đến hai ngàn dặm, hơn nữa Thực Tâm Viên là một thứ Ma Thú nổi danh hung dữ, nếu không chịu khó đề phòng thì rất có thể sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục.
Mặt trời cũng dần dần biến mất, cảnh vật trở nên âm u thâm trầm.
- Tiểu Hắc Muội, nơi này còn cách vách đá xa không?
Tề Bắc hỏi.
- Không còn xa nữa đâu. Với tốc độ này thì hai ngày nữa là có thể tới nơi.
Tiểu Hắc Muội hồi đáp.
- Trời tối rồi, chúng ta phải kiếm nơi nghỉ chân thôi.
Tề Bắc nói. Qua đêm ở trong Man Hoang Vực mà hạ trại lộ liễu thì chẳng khác nào việc tự sát, cho nên muốn nghỉ ngơi và để muốn sống sót qua đêm thì phải chịu khó đào hầm băng hoặc khoét thân cây cổ thụ mà làm ổ. Man Hoan Vực đầy đại thụ cho nên tìm một cái cây thích hợp cho cả đoàn cũng không khó. Đi thêm một đoạn không xa, đoàn người đã tìm được một cái cây thích hợp, từ đám rễ của đại thụ khoét ra một khoảng trống là đã có một cái hang nhỏ ấm áp để trú ngụ rồi. Bởi vì đại thụ có tính mạng nên nó phát ra khí tức sinh mệnh, có thể che dấu khí thức con người. Đây chính là ưu thế của việc làm ổ trong thân cây mà hầm băng và hang đá không có được. Đó cũng là lý do tại sao mà phần lớn Mạo Hiểm Giả đều lựa chọn việc làm ổ trong thân cây. Trước khi trời hoàn toàn tối mịt, mọi người đã làm xong nơi trú ngụ rồi. Trong hốc cây mới đào, họ thả ra một viên Dạ Minh Châu để chiếu sáng là vừa đủ. Không có ai nói chuyện gì cả, mỗi người đều làm việc riêng của mình, hoặc tu luyện hoặc suy tư hay lăn quay ra ngủ luôn.
Nửa đêm, gió thê lương rít gào, những tiếng thú gầm xa xa vọng đến. Chỉ là nơi đây gió thổi điên cuồng từ bốn phương tám hướng nên cũng không thể xác định được âm thanh đến từ nơi nào, bất quá đám người Tề Bắc đã rất quen thuộc với chuyện này rồi, hơn nữa bọn họ cũng không hơi đâu mà đi quản, chỉ chuyên tâm nghỉ ngơi hoặc tu luyện. Bất chợt, Tề Bắc đang ngồi xếp bằng tu luyện, vành tai hắn bỗng giật giật mấy cái, vội mở choàng mắt ra.
- Thiếu gia làm sao vậy?
Huyễn Ảnh nhạy cảm lập tức nhận ra cái gì đó khác lạ, thấp giọng hỏi.
- Âm thanh này không bình thường, là tiếng người đang kêu thảm thiết.
Tề Bắc nói. Nghe Tề Bắc nói như vậy, Địch Á, Tiểu Hắc Muội và Kim Cương đều mở mắt, cẩn thận lắng nghe. Quả nhiên theo tiếng gió vọng đến có tiếng người kêu la thảm thiết cùng với đó là tiếng gầm cuồng bạo của hung thú, hơn nữa âm thanh kia càng lúc càng gần. Tiếng hét kia càng lúc càng thảm thiết xem ra người kia đã hoảng sợ đến cực độ xen lẫn là tiếng thú gầm gào làm cho thâm tâm mọi người nhộn nhạo vô cùng.
- Có phải là Thực Tâm Viên không? Nghe rất giống như tiếng vượn.
Tiểu Hắc Muội khẽ nói. Ngự Thú Trang đệ tử luôn luôn nhạy cảm đối với âm thanh các loài thú. Mà đúng lúc này, một tiếng tuyệt vọng của nữ nhân vang lên chói tai:
- Có ai không? Cứu ta với, ta nguyện trả thù lao năm trăm vạn kim tệ.
Có thể đi đến đây không có ai là một tay mơ cả, tự nhiên cũng biết cách thức ẩn náu, cho nên nàng hướng đến đám đại thụ, ôm hy vọng một phần vạn, gào hét cầu cứu. Tề Bắc quan sát bên ngoài qua một cái lỗ nhỏ, hắn thấy được một cô gái tóc tai bù xù đang mặc trên người khôi giáp của nữ quân nhân loang lổ máu, bộ dáng vô cùng chật vật, dường như đã sắp hết sức rồi. Mà cách đó không xa, có một con khỉ rất lớn, toàn thân phủ một lớp lông dài đen nhánh đang lao tới vun vút. Trên trán con khỉ lớn đó là đôi con ngươi như hai cục máu đỏ lòm lòm, tựa như máu tanh đến từ địa ngục. Nó nhếch cái miệng đầy răng sắc bén cùng với hai cánh tay đầy móng vuốt bén như dao, dư sức xé nát thây bất kỳ con mồi nào.
Thực Tâm Viên, quả thực là Thực Tâm Viên!
Bất quá con Thực Tâm Viên này khắp người cũng đầy vết thương, trong đó vết thương ở ngực xem ra nghiêm trọng nhất, vết thương đó là một cái lỗ thủng to như miệng chén, máu tươi theo đó đang ồ ồ chảy ra.
- Tiểu Hắc Muội, Thực Tâm Viên này đáng giá bao tiền?
Tề Bắc trong lòng có chút tham lam. Nếu như con Thực Tâm Viên đang bị thương như vậy mà không chiếm tiện nghi thì thực là một thằng ngu.
- Thi thể Thực Tâm Viên giá chừng trăm vạn kim tệ. Nhưng quý nhất chính là thú đan trên đầu nó, giá trị ít nhất là một ngàn vạn kim tệ.
Tiểu Hắc Muội nói.
“Một ngàn vạn kim tệ! cộng với năm trăm vạn kim tệ mà nữ nhân này lấy chuộc mạng thì bằng một ngàn năm trăm vạn kim tệ đó.” Tề Bắc nổi lên cơn tham mất, dạo này hắn cũng rất thiếu tiền cho nên hắn nhanh chóng hạ quyết tâm. Lúc này, Thực Tâm Viên kia điên cuồng hét lên một tiếng, lao đến nữ nhân kia, móng vuốt của nó xé gió lóe lên từng tia sáng đầy tử vong. Nữ quân nhân tuyệt vọng nhắm mắt lại, nàng đã hết sạch sức lực kháng cự. Nhưng ngay lúc này, một quyền ảnh màu vàng từ trong đất đập thẳng vào Thực Tâm Viên đang điên cuồng kia.
/149
|