Tề Bắc thăm dò vách đá, nhưng không có cách nào nhìn xuyên qua đám sương mù xuống được phía dưới. Bất quá theo dấu vết xung quanh để lại thì nơi này nhất định là địa phương mà Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu rơi xuống.
- Thiếu gia, để muội xuống thăm dò.
Huyển Ảnh mở miệng nói.
- Ừ, cẩn thận một chút.
Tề Bắc gật đầu, Huyễn Ảnh thân pháp linh hoạt, tốc độ nhanh nhạy, để nàng đi dò xét là hợp nhất. Thân hình Huyễn Ảnh chợt lóe, đi xuống vách đá tựa như đi trên đất bằng, nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của đám người Tề Bắc.
- Nơi này chính là Ma Quỷ Nhai (Răng nanh ma quỷ) trong truyền thuyết sao?
Tát Linh Linh nhìn bốn phía kinh ngạc nói.
- Ma Quỷ Nhai? Ngươi biết nơi này sao?
Tề Bắc ngạc nhiên hỏi, hắn đối với chỗ này không hề biết gì.
- Ta chỉ nghe từ miệng của đám mạo hiểm giả mà thôi. Sâu dưới vách đá này không có ánh nắng mặt trời, bên dưới chính là thiên đường của đám ma quỷ, người bình thường không vào được chỉ khi được ma quỷ chọn trúng thì mới có thể đi vào, mà nếu người đó đi vào thì sẽ mãi mãi phải ở lại, sẽ thành ma quỷ.
Tát Linh Linh nói. Tề Bắc nghe vậy tiếp tục nhìn xuống vách đá, nơi đây cao như vậy, mà phía dưới mặt trời không chiếu đến được thì thực sự có chút quái dị. Không lâu sau, thân hình Huyễn Ảnh tựa như tia sét, chạy lên nói:
- Thiếu gia, thực ra hai đệ tử của Ngự Thú trang lúc trước cũng có nói như vậy, phía dưới dường như có một lực lượng vô hình ngăn cản, muội dùng hết toàn lực cũng không thể đi xuống.
Tề Bắc trầm tư “Không thể đi xuống? Vậy Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu đã xuống như thế nào? Chẳng lẽ là bị ma quỷ kéo xuống? Phì…Bậy nào.”
Lúc này Tề Bắc mới nhìn thấy một phần vách đá bị vỡ, theo Tiểu Hắc Muội nói thì Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu bị Băng Nguyên Tuyết Ly đẩy lùi đến vách đá rồi phá cả vách đá rơi xuống dưới.
“Rơi!” Ý niệm trong lòng Tề Bắc vừa động liền mở miệng nói:
- Ta sẽ nhảy xuống từ đây này, không sử dụng đấu khí cũng như thân pháp, nếu như ta không đi lên được thì mọi người cứ tiếp tục làm như vậy để nhảy xuống, Huyễn Ảnh chịu trách nhiệm kèm Tát Linh Linh, Thập Tam kèm Kim Cương, khi nhìn thấy đáy vực thì chậm rãi tiếp đất.
- Rõ.
Bốn người cùng đáp lại. Tề Bắc hít sâu một hơi nhảu về phía trước, sau đó để thân thể tự do rơi xuống. Tiếng gió gào thét bên tai, tốc độ rơi của Tề Bắc mỗi lúc một nhanh. Bỗng Tề Bắc đột nhiên cảm thấy dường như mình đã đột phá qua một tầng ngăn cách nào đó. Sau đó Tề Bắc nhanh chóng nhìn thấy cây cối cỏ dại dưới đáy vực, cùng lúc đó có một cỗ khí nóng rực phả lên người hắn. Phía trên là thế giới băng tuyết, dưới này lại rất nóng, tựa như đang ở trong một lò lửa. Tề Bắc hít một hơi, vận nội lực giảm tốc độ rơi, mặc dù không cần đấu khí nhưng thân thể vẫn nhẹ nhàng vững vàng tiếp đất. Tề Bắc theo bản năng nhận thấy được nơi này vô cùng nguy hiểm, chung quanh hắn vô số hài cốt cùng với những dấu chân khổng lồ, điều đó đủ để nói nên nơi này có vô số thú dữ hay lui tới. Đúng lúc này Tề Bắc quét mắt nhìn chung quanh phát hiện ra trong bụi cỏ dại có một chiếc khuyên tai màu lam, hắn vừa nhìn đã nhận ngay ra đây chính là vật mà Diêm Phương Phỉ vẫn luôn đeo. Bên cạnh khuyên tai cũng có dấu chân và một vài vết máu, bất quá cũng không có dấu vết của ma pháp công kích. Tề Bắc nhẹ nhõm thở phào trong lòng, chỉ cần Tiểu Cửu còn sống là tốt rồi. Tề Bắc suy nghĩ một chút, tung người một cái muốn lao lên, nhưng đến chỗ mà khi rơi xuống hắn cảm thấy đột phá qua một phân cách thì hắn không thể nào tiếp tục tiến lên nữa. Nói cách khác nơi này chỉ có thể xuống chứ không thể lên, đây cũng là lý do vì sao Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu mặc dù không chết nhưng cũng không thể lên trên. Tề Bắc đi xuống đáy vực một lẫn nữa, chờ bốn người Kim Cương đi xuống. Bất chợt, Tề Bắc cảm thấy cả vùng đất chấn động từng hồi, mang đến một cỗ khí tức khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Tề Bắc vội vàng ẩn vào sau một tảng đá lớn, dán cả người và tảng đá, dường như đã hòa vào cùng tảng đá. Gần như ngay lập tức có một cái đầu to lớn xuất hiện, vừa đi vừa dò xét, lỗ mũi mỗi khi thở ra đều mang theo một làn khói mờ.
- Khủng long…
Tề Bắc kinh hãi, đoán đây chính là một loài khủng long biết phun lửa. Thật ra thì đây không phải khủng long mà là một con Thiết Giáp Long, thuộc về loài Á Long (1 nửa rồng), cũng là một ma thú cấp bảy. Nhưng chẳng hiểu tại sao ở đây lại biến thành Thiết Giáp Hỏa Long, đạt đến ma thú cấp tám có thực lực ngang với với cường giả Thiên phẩm. Tề Bắc ngẩng đầu nhìn lên đình núi thầm nhủ: “Bốn người Kim Cương lát nữa nhảy xuống liệu có bị trở thành miếng mồi cho nó không?”
Nghĩ xong hắn liền huy kiếm, khắc lên vách đá dựng đứng hai chữ “ Đợi ta.” Ngay sau đó Tề Bắc nhảy lên nhanh như tia chớp, đáp một cục đá thẳng tới mũi Thiết Giáp Hỏa Long. Con hung thú tức thời bị chọc giận, trong mắt nó thì Tề Bắc chỉ như một con bò sát nhỏ nhoi, vậy mà cũng dám khiêu khích tôn nghiêm của nó.
- Grào…
Thiết Giáp Hỏa Long gầm lên một tiếng giận dữ, đuổi theo Tề Bắc, đồng thời từ trong miệng của nó phun ra một ngọn lửa tựa như một mũi tên phóng tới. Tề Bắc quay đầu nhìn lại, mắng to một tiếng, nội lực Thần long quyết trong cơ thể mạnh mẽ phát ra, phía sau lưng cũng xuất hiện đôi cánh màu vàng, tốc độ tức thì tăng lên gấp mấy lần, xuyên trái ngoặt phải tránh né. Nhưng hỏa diễm của Hỏa Long phun ra dường như có linh tính, cho dù Tề Bắc có luồn lách thế nào thì nó vẫn đuổi sát ở phía sau khiến cho Tề Bắc không khỏi đến tên lửa tầm nhiệt của kiếp trước. Mỗi nơi hỏa diễm này đi qua, đại thụ hay cự thạch cũng đều bị nổ tung.
- Ha ha, lão tử không chơi với ngươi nữa.
Tề Bắc hiển nhiên biết được con Hỏa Long này sẽ ko buông tha, hắn liền hét lớn một tiếng, trên người chợt lóe hắc mang, dùng Hắc ám độn thuật trốn vào lòng đất. Thiết Giáp Hỏa Long nổi giận gầm lên một tiếng, bàn chân khổng lồ hướng mặt đất dẫm xuống khiến cả vùng đất rung lên kịch liệt, bùn cùng đất tựa như bị một cái máy trộn bê tông làm đảo lộn.
“Ầm” một tiếng, từ trong đất hé ra một lỗ hổng, bùn đất từ đó phun ra như suốt, tuy nhiên cả Tề Bắc cũng bị đánh bay ra.
- Mẹ nó, có cần phải làm vậy ko? Ta chỉ nặng gần trăm cân, còn chưa đủ nhét kẽ răng ngươi.
Tề Bắc tung mình lên một gốc cổ thụ hét lớn. Thiết Giáp Hỏa Long tựa hồ như hiểu những gì Tề Bắc nói, đôi mắt vĩ đại của nó chăm chú nhìn, lỗ mũi vẫn phun ra những luồng khói nóng bỏng. Tề Bắc sờ sờ cái đầu trọc của mình, lúc trước tóc hắn đã bị Ma Pháp Sư Địa phẩm của Mộng Huyễn Hải dùng Lôi Ngục thiêu cháy nham nhở, sau đó hắn liền dứt khoát cạo trọc, đầu hắn lúc này còn sáng bóng hơn cả Thiết Đầu.
“Nhìn như vậy mà cũng hiểu sao?” Tề Bắc thầm nghĩ, đang muốn nói gì thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Thiết Giáp Hỏa Long thay đổi khiến cả người hắn sởn gai ốc, lập tức chạy đi như tia chớp. Phía sau, Thiết Giáp Hỏa Long há cái miệng rộng cắn vào khoảng không, không ngờ ngay cả khủng long cũng biết đánh lén.
- Thiếu gia, để muội xuống thăm dò.
Huyển Ảnh mở miệng nói.
- Ừ, cẩn thận một chút.
Tề Bắc gật đầu, Huyễn Ảnh thân pháp linh hoạt, tốc độ nhanh nhạy, để nàng đi dò xét là hợp nhất. Thân hình Huyễn Ảnh chợt lóe, đi xuống vách đá tựa như đi trên đất bằng, nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của đám người Tề Bắc.
- Nơi này chính là Ma Quỷ Nhai (Răng nanh ma quỷ) trong truyền thuyết sao?
Tát Linh Linh nhìn bốn phía kinh ngạc nói.
- Ma Quỷ Nhai? Ngươi biết nơi này sao?
Tề Bắc ngạc nhiên hỏi, hắn đối với chỗ này không hề biết gì.
- Ta chỉ nghe từ miệng của đám mạo hiểm giả mà thôi. Sâu dưới vách đá này không có ánh nắng mặt trời, bên dưới chính là thiên đường của đám ma quỷ, người bình thường không vào được chỉ khi được ma quỷ chọn trúng thì mới có thể đi vào, mà nếu người đó đi vào thì sẽ mãi mãi phải ở lại, sẽ thành ma quỷ.
Tát Linh Linh nói. Tề Bắc nghe vậy tiếp tục nhìn xuống vách đá, nơi đây cao như vậy, mà phía dưới mặt trời không chiếu đến được thì thực sự có chút quái dị. Không lâu sau, thân hình Huyễn Ảnh tựa như tia sét, chạy lên nói:
- Thiếu gia, thực ra hai đệ tử của Ngự Thú trang lúc trước cũng có nói như vậy, phía dưới dường như có một lực lượng vô hình ngăn cản, muội dùng hết toàn lực cũng không thể đi xuống.
Tề Bắc trầm tư “Không thể đi xuống? Vậy Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu đã xuống như thế nào? Chẳng lẽ là bị ma quỷ kéo xuống? Phì…Bậy nào.”
Lúc này Tề Bắc mới nhìn thấy một phần vách đá bị vỡ, theo Tiểu Hắc Muội nói thì Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu bị Băng Nguyên Tuyết Ly đẩy lùi đến vách đá rồi phá cả vách đá rơi xuống dưới.
“Rơi!” Ý niệm trong lòng Tề Bắc vừa động liền mở miệng nói:
- Ta sẽ nhảy xuống từ đây này, không sử dụng đấu khí cũng như thân pháp, nếu như ta không đi lên được thì mọi người cứ tiếp tục làm như vậy để nhảy xuống, Huyễn Ảnh chịu trách nhiệm kèm Tát Linh Linh, Thập Tam kèm Kim Cương, khi nhìn thấy đáy vực thì chậm rãi tiếp đất.
- Rõ.
Bốn người cùng đáp lại. Tề Bắc hít sâu một hơi nhảu về phía trước, sau đó để thân thể tự do rơi xuống. Tiếng gió gào thét bên tai, tốc độ rơi của Tề Bắc mỗi lúc một nhanh. Bỗng Tề Bắc đột nhiên cảm thấy dường như mình đã đột phá qua một tầng ngăn cách nào đó. Sau đó Tề Bắc nhanh chóng nhìn thấy cây cối cỏ dại dưới đáy vực, cùng lúc đó có một cỗ khí nóng rực phả lên người hắn. Phía trên là thế giới băng tuyết, dưới này lại rất nóng, tựa như đang ở trong một lò lửa. Tề Bắc hít một hơi, vận nội lực giảm tốc độ rơi, mặc dù không cần đấu khí nhưng thân thể vẫn nhẹ nhàng vững vàng tiếp đất. Tề Bắc theo bản năng nhận thấy được nơi này vô cùng nguy hiểm, chung quanh hắn vô số hài cốt cùng với những dấu chân khổng lồ, điều đó đủ để nói nên nơi này có vô số thú dữ hay lui tới. Đúng lúc này Tề Bắc quét mắt nhìn chung quanh phát hiện ra trong bụi cỏ dại có một chiếc khuyên tai màu lam, hắn vừa nhìn đã nhận ngay ra đây chính là vật mà Diêm Phương Phỉ vẫn luôn đeo. Bên cạnh khuyên tai cũng có dấu chân và một vài vết máu, bất quá cũng không có dấu vết của ma pháp công kích. Tề Bắc nhẹ nhõm thở phào trong lòng, chỉ cần Tiểu Cửu còn sống là tốt rồi. Tề Bắc suy nghĩ một chút, tung người một cái muốn lao lên, nhưng đến chỗ mà khi rơi xuống hắn cảm thấy đột phá qua một phân cách thì hắn không thể nào tiếp tục tiến lên nữa. Nói cách khác nơi này chỉ có thể xuống chứ không thể lên, đây cũng là lý do vì sao Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu mặc dù không chết nhưng cũng không thể lên trên. Tề Bắc đi xuống đáy vực một lẫn nữa, chờ bốn người Kim Cương đi xuống. Bất chợt, Tề Bắc cảm thấy cả vùng đất chấn động từng hồi, mang đến một cỗ khí tức khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Tề Bắc vội vàng ẩn vào sau một tảng đá lớn, dán cả người và tảng đá, dường như đã hòa vào cùng tảng đá. Gần như ngay lập tức có một cái đầu to lớn xuất hiện, vừa đi vừa dò xét, lỗ mũi mỗi khi thở ra đều mang theo một làn khói mờ.
- Khủng long…
Tề Bắc kinh hãi, đoán đây chính là một loài khủng long biết phun lửa. Thật ra thì đây không phải khủng long mà là một con Thiết Giáp Long, thuộc về loài Á Long (1 nửa rồng), cũng là một ma thú cấp bảy. Nhưng chẳng hiểu tại sao ở đây lại biến thành Thiết Giáp Hỏa Long, đạt đến ma thú cấp tám có thực lực ngang với với cường giả Thiên phẩm. Tề Bắc ngẩng đầu nhìn lên đình núi thầm nhủ: “Bốn người Kim Cương lát nữa nhảy xuống liệu có bị trở thành miếng mồi cho nó không?”
Nghĩ xong hắn liền huy kiếm, khắc lên vách đá dựng đứng hai chữ “ Đợi ta.” Ngay sau đó Tề Bắc nhảy lên nhanh như tia chớp, đáp một cục đá thẳng tới mũi Thiết Giáp Hỏa Long. Con hung thú tức thời bị chọc giận, trong mắt nó thì Tề Bắc chỉ như một con bò sát nhỏ nhoi, vậy mà cũng dám khiêu khích tôn nghiêm của nó.
- Grào…
Thiết Giáp Hỏa Long gầm lên một tiếng giận dữ, đuổi theo Tề Bắc, đồng thời từ trong miệng của nó phun ra một ngọn lửa tựa như một mũi tên phóng tới. Tề Bắc quay đầu nhìn lại, mắng to một tiếng, nội lực Thần long quyết trong cơ thể mạnh mẽ phát ra, phía sau lưng cũng xuất hiện đôi cánh màu vàng, tốc độ tức thì tăng lên gấp mấy lần, xuyên trái ngoặt phải tránh né. Nhưng hỏa diễm của Hỏa Long phun ra dường như có linh tính, cho dù Tề Bắc có luồn lách thế nào thì nó vẫn đuổi sát ở phía sau khiến cho Tề Bắc không khỏi đến tên lửa tầm nhiệt của kiếp trước. Mỗi nơi hỏa diễm này đi qua, đại thụ hay cự thạch cũng đều bị nổ tung.
- Ha ha, lão tử không chơi với ngươi nữa.
Tề Bắc hiển nhiên biết được con Hỏa Long này sẽ ko buông tha, hắn liền hét lớn một tiếng, trên người chợt lóe hắc mang, dùng Hắc ám độn thuật trốn vào lòng đất. Thiết Giáp Hỏa Long nổi giận gầm lên một tiếng, bàn chân khổng lồ hướng mặt đất dẫm xuống khiến cả vùng đất rung lên kịch liệt, bùn cùng đất tựa như bị một cái máy trộn bê tông làm đảo lộn.
“Ầm” một tiếng, từ trong đất hé ra một lỗ hổng, bùn đất từ đó phun ra như suốt, tuy nhiên cả Tề Bắc cũng bị đánh bay ra.
- Mẹ nó, có cần phải làm vậy ko? Ta chỉ nặng gần trăm cân, còn chưa đủ nhét kẽ răng ngươi.
Tề Bắc tung mình lên một gốc cổ thụ hét lớn. Thiết Giáp Hỏa Long tựa hồ như hiểu những gì Tề Bắc nói, đôi mắt vĩ đại của nó chăm chú nhìn, lỗ mũi vẫn phun ra những luồng khói nóng bỏng. Tề Bắc sờ sờ cái đầu trọc của mình, lúc trước tóc hắn đã bị Ma Pháp Sư Địa phẩm của Mộng Huyễn Hải dùng Lôi Ngục thiêu cháy nham nhở, sau đó hắn liền dứt khoát cạo trọc, đầu hắn lúc này còn sáng bóng hơn cả Thiết Đầu.
“Nhìn như vậy mà cũng hiểu sao?” Tề Bắc thầm nghĩ, đang muốn nói gì thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Thiết Giáp Hỏa Long thay đổi khiến cả người hắn sởn gai ốc, lập tức chạy đi như tia chớp. Phía sau, Thiết Giáp Hỏa Long há cái miệng rộng cắn vào khoảng không, không ngờ ngay cả khủng long cũng biết đánh lén.
/149
|