Thằng lính quèn thú nhân này mới kêu đươc một nửa, thanh âm đột nhiên im bặt kèm theo tiếng ào ào như nước chảy, thân thể đổ gục xuống.
Đội binh lính thú nhân tuần tra giật mình khiếp sợ.
- U… U Linh….
Miêu Nhãn run giọng kêu, cố gắng lấy lại tinh thần hét lớn:
- Mau, mau thổi kèn lệnh!
Một gã thú nhân vừa mới cầm lấy kèn lệnh định thổi, đột nhiên từ lồng ngực hiện ra một khúc xương nhọn ngăm đen. Hắn quay đầu lại liền thấy một khô lâu đứng ngay phía sau, trong hốc mắt đen kịt thiêu đốt bởi hai luồng hồng mang hỏa diễm.
Rất nhiều vong linh đột nhiên hiện ra trên tường thành Tiêm Giác, trong chớp mắt đội thú nhân tuần tra bị chúng giết sạch sẽ, sau đó xông vào trong thành.
U Linh, Khô Lâu, Cương Thi, thậm chí còn có Vong Linh kỵ sĩ, U Minh tướng lãnh.
- Không xong! Cuồng Phong Ma Nữ bạo động… A…
Từng tiếng kêu thảm thiết từ trong Tiêm Giác thành vang lên, vong linh đang tiến hành đồ sát thú nhân chiến sĩ.
Mặc dù binh lính thú nhân có ba ngàn người nhưng vì không kịp thời báo động, lại là lúc đêm khuya, đại bộ phận đang say ngủ căn bản không thể phản kháng.
Hơn nữa lần tập kích này đại bộ phận đều là cao cấp cùng trung cấp vong linh, binh lính thú nhân chỉ cần đối mặt đều bị nhanh chóng giết chết.
Hiện tại, vong linh trong quan niệm của rất nhiều chủng tộc có trí tuệ đều là dạng tồn tại tà ác cùng thần bí, hầu hết đều cho rằng chúng là sinh mệnh hắc ám.
Rạng sáng ngày hôm sau, thảm kịch vong linh tàn sát bừa bãi mới từ từ kết thúc.
Toàn bộ Tiêm Giác thành khắp nơi bốc lên mùi huyết tinh, nơi nơi đều là thi thể mở ngực rách bụng. Nhiều thi thể thê thảm đến nỗi không dám nhìn thẳng, toàn thành lâm vào sự yên tĩnh chết chóc.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hơn mười binh lính thú nhân may mắn sống sót từ trong chỗ ẩn núp run rẩy đi ra, thấy cảnh tượng trước mắt tất cả đều gào thét chạy ra khỏi Tiêm Giác thành.
Lúc này, trên ngọn núi hoang cách Tiêm Giác thành mười dặm, Tề Bắc gác tay vẻ mặt lãnh khốc nhìn Tiêm Giác thành. Trước mặt cắm một thanh trường kiếm màu đen, trên thân kiếm đang có những phù văn thần bí lấp lánh.
- Việc này giờ mới bắt đầu
Tề Bắc lẩm bẩm.
Trong cảnh nội đế quốc đang xảy ra từng đợt hắc ám bạo động, lần lượt từng thành trì một bị đại quân vong linh tấn công làm lòng người bàng hoàng.
Tin tức nhanh chóng được truyền đi, để đề phòng nên đại quân Kim Diệp hoàng triều đã tiếp cận biên cảnh.
Trường hợp này làm cho thống soái biên quân Bỉ Mông Lạp Lý vô cùng đau đầu, cả đêm triệu tập tâm phúc thương nghị.
Thú nhân tộc không có nhiều thủ đoạn đối phó với vong linh, không có quang minh mục sư, không có sinh mệnh tế tự nếu gặp phải vong linh đại quân nhất định sẽ tử vong thảm trọng.
- Đại soái, chúng ta có cần đem phòng tuyến co rút lại không? Nếu không từng dũng sĩ dưới tay chúng ta sẽ bị nuốt sạch!
Một tướng lĩnh Giao nhân phát biểu.
- Đúng vậy, đại soái, bây giờ lòng quân bàng hoàng, chỉ cần tụ tập một chỗ mới có thể làm họ an định lại.
Một tướng lĩnh khác nói.
- Còn nữa, đại quân Kim Diệp hoàng triều đang đóng quân tại ngoại cảnh. Tuy nói là để đề phòng Hắc Ám trận doanh nhưng nói không chừng bọ họ thừa dịp loạn lạc tấn công vào, chuyện như thế không phải chưa từng xảy ra.
Một vị tướng lĩnh báo nhân nói tiếp.
Lạp Lý trầm ngâm, trong lòng phiền não, cảm thấy có chỗ không hợp lý nhưng nghĩ mãi không ra.
Hơn nữa, chúng tướng nói xác thực rất có đạo lý, biên quân bây giờ cũng không cần tấn công Độc Giác Tê Nhân, nếu kéo dài phòng tuyến như vậy là muốn tăng cường khống chế đối với khu vực này.
Nhưng hiện tại Kim Diệp hoàng triều đóng quân tại biên cảnh, hắn không thể không cảnh giác.
- Truyền soái lệnh, co rút phòng tuyến, bày trận ngoài Mông Thành, cảnh giác với đại quân Kim Diệp hoàng triều.
Lạp Lý hạ lệnh.
Mông Thành là thành trú binh của Kim Diệp hoàng triều, bày trận ngoài Mông Thành để canh chừng đại quân Kim Diệp hoàng triều thừa nước đục thả câu.
……………………
…………………….
- Tước gia, quân đội Thú nhân co rút phòng tuyến rồi!
Hỏa Liệt hưng phấn báo cáo với Tề Bắc.
- Rất tốt, Thần Long quân điều động thế nào rồi?
Tề Bắc hỏi.
- Đã thần không biết quỷ không hay đi ra, bây giờ dong binh đang ở trong doanh địa phong bế huấn luyện.
Hỏa Liệt nói.
Tề Bắt đứng vọt dậy:
- Còn chờ gì nữa! Lập tức theo kế hoạch đi ngang qua khu vực sa mạc hoang vu, thẳng đến lãnh địa Thiết Bối thú nhân tộc.
Trong đêm đen, năm vạn Thần Long quân từ năm vạn dặm lặng im không một tiếng động hướng về lãnh địa Thiết Bối thú nhân tộc.
Với tốc độ hành quân của Thần Long quân, hai ngàn dặm chỉ đi mất khoảng bốn năm ngày.
Để giấu kín thân phận, năm vạn Thần Long quân đều mặc thường phục, đeo khôi giáp vũ khí cùng lương khô trên lưng.
Để không làm bại lộ hành tung, Tề Bắc phái ra năm ngàn binh mã chia làm mười tổ tản ra xung quanh. Một khi thấy người khác, vô luận phải dùng thủ đoạn nào cũng phải đảm bảo chủ lực Thần Long quân không bị bại lộ.
Tề Bắc khuôn mặt tuấn tú, mặc bì giáp, trên miệng có cặp ria chữ bát, vác trên lưng cặp phủ lớn.
Vừa nhìn cảm thấy đây là một tên đạo phỉ cấp thấp, nhưng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú cùng ánh mắt trong trẻo lại khiến người khác muốn ôm bụng cười, thật sự có chút ngô không ra ngô khoai không ra khoai.
Kim Cương cùng Huyễn Ảnh an tĩnh đi bên người Tề Bắc.
Mà sau Tề Bắc không xa, Lãnh Tùy Phong thân khoác áo choàng, ôm hàn ngọc kiếm cũng trầm mặc đi theo, khí tức lạnh như băng trên người đã hoàn toàn thu liễm.
Áo choàng này là Tề Bắc yêu cầu Lãnh Tùy Phong phải mặc vào, nếu không lấy một thân hàn khí lạnh như băng của hắn muốn làm người khác không chú ý cũng khó. Nếu có cường giả trùng hợp đi qua cảm ứng được khí tức của hắn không phải là hỏng chuyện sao.
Một đường đi qua, hơn năm ngàn binh mã không ngừng truyền tin tức về, hết thảy đều hết sức thuận lợi.
Lúc này, Dịch Thập Bát dẫn một doanh binh mã đi sâu vào phía nam được hơn trăm dặm. Trong lúc đi đường bọn họ có gặp một vài thú nhân, liền trực tiếp giả trang thành đạo phỉ đoàn, ngay cả quần lót cũng cướp hết. Dọa cho những thú nhân bình dân tè ra quần không dám đi về phía trước nữa.
- Thủ lĩnh, nhìn kìa, phía trước có người!
Một thần long quân sĩ báo cáo với Dịch Thập Bát.
Dịch Thập Bát nhìn về phía trước, quả nhiên phía trước có một đội chừng hai mươi thú nhân cưỡi thiết đề mã không nhanh không chậm đi tới, ở giữa bọn họ còn có một chiếc xe ngựa bọc da thú.
Xem ra là người có chút thân phận trong Thú Nhân tộc, hai mươi thú nhân kia rất cao to, trên tay cầm hoàn đao, nhìn cực kỳ dũng mãnh.
- Bao vây bọn họ, cướp sạch!
Dịch Thập Bát quyết định.
Năm trăm kỵ binh hét lớn xông tới, nỗ cung thủ phía xa bắt đầu xạ kích, mũi tên bay thẳng về hướng tọa kỵ của những thú nhân kia.
Thiết đề mã hí lên từng hồi, ngã xuống đất mà chết.
- Cuồng phong sở quá, thốn thảo bất lưu. Đội quân Nòng Nọc do Cường đại ka dẫn đầu đây, giao hết đồ vật trên người các ngươi ra.
Dịch Thập Bát hung hăng hét lớn.
Một thú nhân lão giả từ trong xe ngựa đi ra, hắn tuyệt vọng nhìn thoáng qua những “đạo phỉ” này, run giọng nói:
- Đại đội Cuồng Phong thảo phỉ đã ghê sợ, lại còn lấy danh đội quân Nòng Nọc bá đạo, các ngươi muốn chém tận giết tuyệt thật sao?
Dịch Thập bát sửng sốt, mình gặp phải loại tình huống gì đây?
- Giao hết ra đây!
Dịch Thập Bát trong lòng mặc dù nghi ngờ nhưng không lộ trên mặt, vẫn lạnh lùng quát.
Lão giả do dự một chút, đành cam chịu số phận thở dài một tiếng, lấy ra một cái rương nhỏ tinh xảo cỡ lòng bàn tay.
Một người lính lập tức tiến lên, cầm cái rương này đưa cho Dịch Thập Bát.
- Còn những thứ trên người các ngươi nữa, chú ý, là tất cả, bao gồm cả y phục cũng để trên mặt đất, rồi cút đi!
Dịch Thập Bát quát.
Lão giả sửng sốt, lúng ta lúng túng nói:
- Ngươi thả chúng ta đi thật sao?
- Dài dòng cái gì? Lập tức làm theo!
Dịch Thập Bát hung thần ác sát quát to.
Hơn hai mươi tên thú nhân hộ vệ cùng lão giả này mang theo vè mặt hưng phấn, đem tất cả những vật trên người lấy ra hết, bắt đầu trần truồng chạy đi.
- Kỳ quái!
Dịch Thập Bát nhíu mày.
Nhưng vào lúc này, trên không trung thổi qua một trận cuồng phong, thanh sắc kiếm quang hạ xuống như mưa. Thú nhân lão giả cùng hộ vệ kêu lên thảm thiết, bị phanh thây ngay lập tức.
Con ngươi Dịch Thập Bát co rụt lại, trong lòng dâng lên cảm giác cực độ nguy hiểm.
- Rút lui!
Dịch Thập Bát hô lớn.
Nhưng đúng lúc này, từng đạo kiếm quang cực lớn nổ tung ở bốn phía xung quanh năm trăm nhân mã này, khí lãng sinh ra đánh sâu vào trong bọn họ.
- Cuồng phong sở quá, thốn thảo bất lưu!
Giữa không trung xuất hiện một cô gái dáng người có lồi có lõm, mang mặt nạ ác quỷ, thanh âm có một tia khàn khàn mị hoặc khác thường.
- Cuồng phong sở quá, thốn thảo bất lưu!
Cùng lúc, chung quanh vang lên thanh âm như sóng biển ngợp trời, hơn hai ngàn người hiện ra, vòng vây co rút lại.
Cô gái giữa không trung quét mắt nhìn nhóm người Dịch Thập Bát một lúc mới lên tiếng quát lớn:
- Các ngươi thật to gan, dám giả mạo Cuồng Phong đạo phỉ đoàn chúng ta, cướp đoạt đồ đạc của chúng ta, là ai phái các ngươi đến?
Cuồng Phong đạo phỉ đoàn?
Trong lòng Dịch Thập Bát không khỏi cười khổ, người giả gặp người thiệt, Tây Bắc lớn như vậy cũng gặp được, thật đúng là quá xui xẻo.
- Nguyên lai là Cuồng Phong Ma Nữ các hạ, chúng ta chỉ là kiếm miếng cơm cho nên mới giả dạng chiêu bài các ngươi. Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cần gì thì cứ việc cầm đi nhưng hãy bỏ qua cho chúng ta được không?
Dịch Thập Bát tiến lên phía trước nói, lời của hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất đúng mực.
Cuồng Phong Ma Nữ chính là thủ lĩnh của Cuồng Phong đại phỉ đoàn, một cô gái thần bí, thân thủ sắc bén, đã coi trọng thứ gì thì nhất định phải lấy được.
Nghe nói nàng đã đạt tới vương phẩm chiến sĩ đỉnh phong, thậm chí còn có sát chiêu có thể chống lại địa phẩm cường giả.
Trong năm năm ngắn ngủi, Cuồng Phong đạo phỉ đoàn trở thành một trong những đạo phỉ đoàn mạnh nhất Tây Bắc, nhân mã thủ hạ có hơn vạn.
Cuồng Phong Ma Nữ vẫy tay một cái, một trận cuồng phong đem cái rương nhỏ trong tay Dịch Thập Bát nhiếp tới.
- Bắt bọn họ lại, thẩm vấn cho tốt!
Cuồng Phong Ma Nữ vừa nói, thân hình chợt lóe liền biến mất giữa không trung.
…………………
…………………
- Tước gia, bên Dịch Thập Bát đã một canh giờ không truyền tin tức về!
Hỏa Liệt cau mày nói với Tề Bắc.
Dựa theo quy củ, mỗi một doanh nhân mã trong mười doanh, mỗi nửa canh giờ đều phải dùng tín hiệu chỉ phương vị cùng với tình huống trước mắt.
Loại tín hiệu này là Mễ Kỳ phát minh ra, khi phát tín hiệu mắt thường nhìn không thấy, chỉ có cảm ứng ma thạch riêng mới cảm ứng được.
Một canh giờ không truyền tin tức về, xem ra đã gặp chuyện ngoài ý muốn. Tề Bắc rùng mình, chỉ mong là không bị Bỉ Mông quân đội phát hiện.
Đội binh lính thú nhân tuần tra giật mình khiếp sợ.
- U… U Linh….
Miêu Nhãn run giọng kêu, cố gắng lấy lại tinh thần hét lớn:
- Mau, mau thổi kèn lệnh!
Một gã thú nhân vừa mới cầm lấy kèn lệnh định thổi, đột nhiên từ lồng ngực hiện ra một khúc xương nhọn ngăm đen. Hắn quay đầu lại liền thấy một khô lâu đứng ngay phía sau, trong hốc mắt đen kịt thiêu đốt bởi hai luồng hồng mang hỏa diễm.
Rất nhiều vong linh đột nhiên hiện ra trên tường thành Tiêm Giác, trong chớp mắt đội thú nhân tuần tra bị chúng giết sạch sẽ, sau đó xông vào trong thành.
U Linh, Khô Lâu, Cương Thi, thậm chí còn có Vong Linh kỵ sĩ, U Minh tướng lãnh.
- Không xong! Cuồng Phong Ma Nữ bạo động… A…
Từng tiếng kêu thảm thiết từ trong Tiêm Giác thành vang lên, vong linh đang tiến hành đồ sát thú nhân chiến sĩ.
Mặc dù binh lính thú nhân có ba ngàn người nhưng vì không kịp thời báo động, lại là lúc đêm khuya, đại bộ phận đang say ngủ căn bản không thể phản kháng.
Hơn nữa lần tập kích này đại bộ phận đều là cao cấp cùng trung cấp vong linh, binh lính thú nhân chỉ cần đối mặt đều bị nhanh chóng giết chết.
Hiện tại, vong linh trong quan niệm của rất nhiều chủng tộc có trí tuệ đều là dạng tồn tại tà ác cùng thần bí, hầu hết đều cho rằng chúng là sinh mệnh hắc ám.
Rạng sáng ngày hôm sau, thảm kịch vong linh tàn sát bừa bãi mới từ từ kết thúc.
Toàn bộ Tiêm Giác thành khắp nơi bốc lên mùi huyết tinh, nơi nơi đều là thi thể mở ngực rách bụng. Nhiều thi thể thê thảm đến nỗi không dám nhìn thẳng, toàn thành lâm vào sự yên tĩnh chết chóc.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hơn mười binh lính thú nhân may mắn sống sót từ trong chỗ ẩn núp run rẩy đi ra, thấy cảnh tượng trước mắt tất cả đều gào thét chạy ra khỏi Tiêm Giác thành.
Lúc này, trên ngọn núi hoang cách Tiêm Giác thành mười dặm, Tề Bắc gác tay vẻ mặt lãnh khốc nhìn Tiêm Giác thành. Trước mặt cắm một thanh trường kiếm màu đen, trên thân kiếm đang có những phù văn thần bí lấp lánh.
- Việc này giờ mới bắt đầu
Tề Bắc lẩm bẩm.
Trong cảnh nội đế quốc đang xảy ra từng đợt hắc ám bạo động, lần lượt từng thành trì một bị đại quân vong linh tấn công làm lòng người bàng hoàng.
Tin tức nhanh chóng được truyền đi, để đề phòng nên đại quân Kim Diệp hoàng triều đã tiếp cận biên cảnh.
Trường hợp này làm cho thống soái biên quân Bỉ Mông Lạp Lý vô cùng đau đầu, cả đêm triệu tập tâm phúc thương nghị.
Thú nhân tộc không có nhiều thủ đoạn đối phó với vong linh, không có quang minh mục sư, không có sinh mệnh tế tự nếu gặp phải vong linh đại quân nhất định sẽ tử vong thảm trọng.
- Đại soái, chúng ta có cần đem phòng tuyến co rút lại không? Nếu không từng dũng sĩ dưới tay chúng ta sẽ bị nuốt sạch!
Một tướng lĩnh Giao nhân phát biểu.
- Đúng vậy, đại soái, bây giờ lòng quân bàng hoàng, chỉ cần tụ tập một chỗ mới có thể làm họ an định lại.
Một tướng lĩnh khác nói.
- Còn nữa, đại quân Kim Diệp hoàng triều đang đóng quân tại ngoại cảnh. Tuy nói là để đề phòng Hắc Ám trận doanh nhưng nói không chừng bọ họ thừa dịp loạn lạc tấn công vào, chuyện như thế không phải chưa từng xảy ra.
Một vị tướng lĩnh báo nhân nói tiếp.
Lạp Lý trầm ngâm, trong lòng phiền não, cảm thấy có chỗ không hợp lý nhưng nghĩ mãi không ra.
Hơn nữa, chúng tướng nói xác thực rất có đạo lý, biên quân bây giờ cũng không cần tấn công Độc Giác Tê Nhân, nếu kéo dài phòng tuyến như vậy là muốn tăng cường khống chế đối với khu vực này.
Nhưng hiện tại Kim Diệp hoàng triều đóng quân tại biên cảnh, hắn không thể không cảnh giác.
- Truyền soái lệnh, co rút phòng tuyến, bày trận ngoài Mông Thành, cảnh giác với đại quân Kim Diệp hoàng triều.
Lạp Lý hạ lệnh.
Mông Thành là thành trú binh của Kim Diệp hoàng triều, bày trận ngoài Mông Thành để canh chừng đại quân Kim Diệp hoàng triều thừa nước đục thả câu.
……………………
…………………….
- Tước gia, quân đội Thú nhân co rút phòng tuyến rồi!
Hỏa Liệt hưng phấn báo cáo với Tề Bắc.
- Rất tốt, Thần Long quân điều động thế nào rồi?
Tề Bắc hỏi.
- Đã thần không biết quỷ không hay đi ra, bây giờ dong binh đang ở trong doanh địa phong bế huấn luyện.
Hỏa Liệt nói.
Tề Bắt đứng vọt dậy:
- Còn chờ gì nữa! Lập tức theo kế hoạch đi ngang qua khu vực sa mạc hoang vu, thẳng đến lãnh địa Thiết Bối thú nhân tộc.
Trong đêm đen, năm vạn Thần Long quân từ năm vạn dặm lặng im không một tiếng động hướng về lãnh địa Thiết Bối thú nhân tộc.
Với tốc độ hành quân của Thần Long quân, hai ngàn dặm chỉ đi mất khoảng bốn năm ngày.
Để giấu kín thân phận, năm vạn Thần Long quân đều mặc thường phục, đeo khôi giáp vũ khí cùng lương khô trên lưng.
Để không làm bại lộ hành tung, Tề Bắc phái ra năm ngàn binh mã chia làm mười tổ tản ra xung quanh. Một khi thấy người khác, vô luận phải dùng thủ đoạn nào cũng phải đảm bảo chủ lực Thần Long quân không bị bại lộ.
Tề Bắc khuôn mặt tuấn tú, mặc bì giáp, trên miệng có cặp ria chữ bát, vác trên lưng cặp phủ lớn.
Vừa nhìn cảm thấy đây là một tên đạo phỉ cấp thấp, nhưng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú cùng ánh mắt trong trẻo lại khiến người khác muốn ôm bụng cười, thật sự có chút ngô không ra ngô khoai không ra khoai.
Kim Cương cùng Huyễn Ảnh an tĩnh đi bên người Tề Bắc.
Mà sau Tề Bắc không xa, Lãnh Tùy Phong thân khoác áo choàng, ôm hàn ngọc kiếm cũng trầm mặc đi theo, khí tức lạnh như băng trên người đã hoàn toàn thu liễm.
Áo choàng này là Tề Bắc yêu cầu Lãnh Tùy Phong phải mặc vào, nếu không lấy một thân hàn khí lạnh như băng của hắn muốn làm người khác không chú ý cũng khó. Nếu có cường giả trùng hợp đi qua cảm ứng được khí tức của hắn không phải là hỏng chuyện sao.
Một đường đi qua, hơn năm ngàn binh mã không ngừng truyền tin tức về, hết thảy đều hết sức thuận lợi.
Lúc này, Dịch Thập Bát dẫn một doanh binh mã đi sâu vào phía nam được hơn trăm dặm. Trong lúc đi đường bọn họ có gặp một vài thú nhân, liền trực tiếp giả trang thành đạo phỉ đoàn, ngay cả quần lót cũng cướp hết. Dọa cho những thú nhân bình dân tè ra quần không dám đi về phía trước nữa.
- Thủ lĩnh, nhìn kìa, phía trước có người!
Một thần long quân sĩ báo cáo với Dịch Thập Bát.
Dịch Thập Bát nhìn về phía trước, quả nhiên phía trước có một đội chừng hai mươi thú nhân cưỡi thiết đề mã không nhanh không chậm đi tới, ở giữa bọn họ còn có một chiếc xe ngựa bọc da thú.
Xem ra là người có chút thân phận trong Thú Nhân tộc, hai mươi thú nhân kia rất cao to, trên tay cầm hoàn đao, nhìn cực kỳ dũng mãnh.
- Bao vây bọn họ, cướp sạch!
Dịch Thập Bát quyết định.
Năm trăm kỵ binh hét lớn xông tới, nỗ cung thủ phía xa bắt đầu xạ kích, mũi tên bay thẳng về hướng tọa kỵ của những thú nhân kia.
Thiết đề mã hí lên từng hồi, ngã xuống đất mà chết.
- Cuồng phong sở quá, thốn thảo bất lưu. Đội quân Nòng Nọc do Cường đại ka dẫn đầu đây, giao hết đồ vật trên người các ngươi ra.
Dịch Thập Bát hung hăng hét lớn.
Một thú nhân lão giả từ trong xe ngựa đi ra, hắn tuyệt vọng nhìn thoáng qua những “đạo phỉ” này, run giọng nói:
- Đại đội Cuồng Phong thảo phỉ đã ghê sợ, lại còn lấy danh đội quân Nòng Nọc bá đạo, các ngươi muốn chém tận giết tuyệt thật sao?
Dịch Thập bát sửng sốt, mình gặp phải loại tình huống gì đây?
- Giao hết ra đây!
Dịch Thập Bát trong lòng mặc dù nghi ngờ nhưng không lộ trên mặt, vẫn lạnh lùng quát.
Lão giả do dự một chút, đành cam chịu số phận thở dài một tiếng, lấy ra một cái rương nhỏ tinh xảo cỡ lòng bàn tay.
Một người lính lập tức tiến lên, cầm cái rương này đưa cho Dịch Thập Bát.
- Còn những thứ trên người các ngươi nữa, chú ý, là tất cả, bao gồm cả y phục cũng để trên mặt đất, rồi cút đi!
Dịch Thập Bát quát.
Lão giả sửng sốt, lúng ta lúng túng nói:
- Ngươi thả chúng ta đi thật sao?
- Dài dòng cái gì? Lập tức làm theo!
Dịch Thập Bát hung thần ác sát quát to.
Hơn hai mươi tên thú nhân hộ vệ cùng lão giả này mang theo vè mặt hưng phấn, đem tất cả những vật trên người lấy ra hết, bắt đầu trần truồng chạy đi.
- Kỳ quái!
Dịch Thập Bát nhíu mày.
Nhưng vào lúc này, trên không trung thổi qua một trận cuồng phong, thanh sắc kiếm quang hạ xuống như mưa. Thú nhân lão giả cùng hộ vệ kêu lên thảm thiết, bị phanh thây ngay lập tức.
Con ngươi Dịch Thập Bát co rụt lại, trong lòng dâng lên cảm giác cực độ nguy hiểm.
- Rút lui!
Dịch Thập Bát hô lớn.
Nhưng đúng lúc này, từng đạo kiếm quang cực lớn nổ tung ở bốn phía xung quanh năm trăm nhân mã này, khí lãng sinh ra đánh sâu vào trong bọn họ.
- Cuồng phong sở quá, thốn thảo bất lưu!
Giữa không trung xuất hiện một cô gái dáng người có lồi có lõm, mang mặt nạ ác quỷ, thanh âm có một tia khàn khàn mị hoặc khác thường.
- Cuồng phong sở quá, thốn thảo bất lưu!
Cùng lúc, chung quanh vang lên thanh âm như sóng biển ngợp trời, hơn hai ngàn người hiện ra, vòng vây co rút lại.
Cô gái giữa không trung quét mắt nhìn nhóm người Dịch Thập Bát một lúc mới lên tiếng quát lớn:
- Các ngươi thật to gan, dám giả mạo Cuồng Phong đạo phỉ đoàn chúng ta, cướp đoạt đồ đạc của chúng ta, là ai phái các ngươi đến?
Cuồng Phong đạo phỉ đoàn?
Trong lòng Dịch Thập Bát không khỏi cười khổ, người giả gặp người thiệt, Tây Bắc lớn như vậy cũng gặp được, thật đúng là quá xui xẻo.
- Nguyên lai là Cuồng Phong Ma Nữ các hạ, chúng ta chỉ là kiếm miếng cơm cho nên mới giả dạng chiêu bài các ngươi. Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cần gì thì cứ việc cầm đi nhưng hãy bỏ qua cho chúng ta được không?
Dịch Thập Bát tiến lên phía trước nói, lời của hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất đúng mực.
Cuồng Phong Ma Nữ chính là thủ lĩnh của Cuồng Phong đại phỉ đoàn, một cô gái thần bí, thân thủ sắc bén, đã coi trọng thứ gì thì nhất định phải lấy được.
Nghe nói nàng đã đạt tới vương phẩm chiến sĩ đỉnh phong, thậm chí còn có sát chiêu có thể chống lại địa phẩm cường giả.
Trong năm năm ngắn ngủi, Cuồng Phong đạo phỉ đoàn trở thành một trong những đạo phỉ đoàn mạnh nhất Tây Bắc, nhân mã thủ hạ có hơn vạn.
Cuồng Phong Ma Nữ vẫy tay một cái, một trận cuồng phong đem cái rương nhỏ trong tay Dịch Thập Bát nhiếp tới.
- Bắt bọn họ lại, thẩm vấn cho tốt!
Cuồng Phong Ma Nữ vừa nói, thân hình chợt lóe liền biến mất giữa không trung.
…………………
…………………
- Tước gia, bên Dịch Thập Bát đã một canh giờ không truyền tin tức về!
Hỏa Liệt cau mày nói với Tề Bắc.
Dựa theo quy củ, mỗi một doanh nhân mã trong mười doanh, mỗi nửa canh giờ đều phải dùng tín hiệu chỉ phương vị cùng với tình huống trước mắt.
Loại tín hiệu này là Mễ Kỳ phát minh ra, khi phát tín hiệu mắt thường nhìn không thấy, chỉ có cảm ứng ma thạch riêng mới cảm ứng được.
Một canh giờ không truyền tin tức về, xem ra đã gặp chuyện ngoài ý muốn. Tề Bắc rùng mình, chỉ mong là không bị Bỉ Mông quân đội phát hiện.
/149
|