Thập Tam chính là người khi Tề Bắc vừa mới trở về Nặc Đức gia tộc đã đánh một trận với hắn, đây là một Chiến sĩ Vương phẩm. Mà Tiểu Cửu thì Tề Bắc chưa từng gặp qua, nhưng hắn cũng cho rằng người đó là một trong những thành viên của Ảnh vệ trong gia tộc Nặc Đức.
- Tề Bắc, cháu đừng nghĩ rằng cháu cân sức ngang tài với Thập Tam. Ngày đó hắn chỉ dùng nhiều lắm là năm thành thực lực, hơn nữa thứ mà Ảnh vệ am hiểu nhất là ẩn nấp, ám sát. Tiểu Cửu là Song hệ Ma Pháp Sư, Thổ hệ Vương phẩm và phong hệ cao cấp. Sau này bọn họ sẽ là Ảnh vệ của cháu, tuân theo bất cứ mệnh lệnh gì của cháu.
Nặc Đức Kha Đế nói.
- Gia gia...
Trong lòng Tề Bắc dâng lên một chút cảm động. Hắn vừa ở ngoài trở về gia tộc, cảm giác của hắn với gia gia hắn giống như người xa lạ, không có một chút tình thân máu mủ. Nhưng hiện tại hắn có thể cảm nhận được lão nhân được xưng là ‘lão cáo già Nặc Đức’ thật sự quan tâm hắn. Nặc Đức Kha Đế khoát tay áo, nói:
- Nói nhảm thì không cần nói nữa. Lôi Mông, Hoài An, giờ các ngươi dẫn nó đến Hắc giáp quân doanh chọn người. Trong vòng một canh giờ nhất định phải lên đường xuất phát.
Nhìn ba người phụ tử nối đuôi nhau rời khỏi từ đường, Nặc Đức Kha Đế đến trước bài vị tổ tông, thấp giọng nói:
- Các vị lão tổ tông, Kha Đế sợ rằng mình chỉ có thể chống đỡ được ba năm nữa. Hãn Mạc Tư bố trí đại cục, đem gia tộc Nặc Đức vây trong trùng trùng nguy khốn, muốn diệt gia tộc ta. Có lẽ Tề Bắc chính là lỗ hổng duy nhất, thằng nhóc con chết bầm này từ Vong Linh Sơn trở về mang theo thật nhiều điều thú vị. Hy vọng rằng lúc ta còn sống hắn có thể mang về cho gia tộc Nặc Đức vui mừng lớn hơn nữa.
Nặc Đức Kha Đế nói chuyện một mình, dần dần âm thanh hạ xuống tới mức độ không thể nghe thấy, tới mức chính hắn cũng không nghe thấy mình nói gì.
….
….
Vầng trăng như một lưỡi liềm treo trên cao, ẩn hiện giữa những tầng mây, lặng lẽ quan sát thế giới này, giống như hoàng hoa khuê nữ, e thẹn nấp sau rèm nhìn ra quan sát các chàng trai để tìm kiếm tình quân trong lòng. Khi vầng trăng đã ngủ yên trên bầu trời, không gian tĩnh mịch bỗng vang lên những tiếng vang:
Kẽo Kẹt..! Kẽo kẹt.
Một chiếc võng treo trên cái giá cao lớn, được móc lên giá bằng những dây mây rắn chắc. Minh Nguyệt công chúa ôm một con ấu thú độc giác đang ngủ say trong lòng. Theo nhịp đu đưa lên xuống của chiếc võng, một mái tóc dài tung bay nhảy múa trong gió, giống như nội tâm của nàng, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt điềm tĩnh được biểu hiện ra ngoài.
- Ngươi nói xem, có phải ta coi thường hắn hay không?
Minh Nguyệt công chúa lẩm bẩm nói một mình.
- Vâng!
Một âm thanh mơ hồ vang lên từ hư không. Tựa như xa cuối chân trời, nhưng cũng tựa như ngay trước mắt.
- Hắn có thực lực ngang ngửa với cường giả cấp bậc Vương phẩm sao?
Minh Nguyệt công chúa nhẹ giọng hỏi.
Thanh âm kia trầm mặc một lúc lâu rồi nói.
- Có lẽ có, mà có lẽ không.
- Ngươi cũng không thể nhìn thấu hắn hay sao?
- Nhìn không thấu.
- Cũng có người mà ngươi nhìn không thấu?
- Ta không phải là thần.
- Ngươi nói xem, phụ hoàng có để cho hắn đi hay không?
- Không biết.
- Ta không đoán được!
Âm thanh từ từ biến mất, không khí trở nên trầm mặc. Gió đêm vẫn ôn nhu xoa dịu lòng người cùng vạn vật, vầng trăng lưỡi liềm đã hoàn toàn trốn trong những đám mây lững lờ trôi, chỉ còn một quầng trăng nhạt nhạt tóa ra ánh sáng, xuyên qua làn mây đưa ánh sáng mờ ảo xuống dưới. Trong bóng đêm chiếc võng vẫn đang nhẹ nhàng đu đưa, nhưng người ngọc nằm ở trên không biết đã đi đâu, bóng dáng giống như tiêu thất trong màn đêm tăm tối.
…
…
Một chiếc xe ngựa bình thường, lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi thành. Trên xe ngựa, ba người phụ tử Tề Bắc đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
- Phụ thân, đại ca! Xảy ra biến cố gì hay sao? Tại sao lại muốn con nửa đêm canh ba xuất hành?
Tề Bắc hỏi.
- Biến cố ở trong nghi thức đính hôn của con chính là một thùng thuốc nổ. Tên tiểu tử thúi này con nói xem, con thích làm anh hùng lắm sao? Con đả thương đệ tử của Thông Thiên Sơn, chẳng khác nào con cầm loa công bố cho toàn thế giới rằng, con có thực lực ngang với cường giả Vương Phẩm. Vậy tới lúc con trưởng thành thì sẽ lợi hại đến mức nào nữa? Vốn trước đây bệ hạ đã ngầm đồng ý phong đất thành Tây Linh cho con. Nhưng khi xảy ra sự việc như thế này, thả con ra ngoài thì hắn khó mà có được cuộc sống an nhàn.
Phụ thân của Tề Bắc là Nặc Đức Lôi Mông vừa tự hào vừa lo lắng nói.
- Con trở nên quan trọng như vậy từ lúc nào thế?
Tề Bắc nhún vai.
- Thành Tây Linh mặc dù hỗ loạn, nhưng đó cũng là cơ hội. Nơi đó ngoài tầm tay với của hoàng thất, ở bên đó dù con có náo động thế nào thì cũng không có người quản. Bây giờ con đã lộ ra thực lực, sợ rằng ngay sáng ngày mai, bệ hạ sẽ gặp mặt con, đem con lưu lại đây hoặc là sẽ điều con đến nơi mà hắn có thể giám thị được. Vì vậy con phải xuất phát trước hừng đông.
Nặc Đức Lôi Mông nói.
- Một buổi tối con cũng không thể đi được quá xa được. Liệu Hãn Mạc Tư có cho người chặn đường con lại không?
Tề Bắc nhíu mày hỏi.
- Đây là lộ trình đã được tính toán sẵn cho con đi. Gia tộc đã bố trí một đội nhân mã khác để làm rối loạn quan sát. Cho dù có tìm đúng phương hướng lộ tuyến của con, gia tộc cũng sẽ phái tử sĩ xuất hiện để chặn lại. Chỉ cần vào tới tỉnh Tây Lộc, bệ hạ cũng chỉ còn nước bỏ qua.
Nặc Đức Lôi mông đưa cho Tề Bắc một tờ bản đồ bằng da dê. Tề Bắc vừa mở bản đồ ra nhìn, không khỏi sửng sốt, lộ tuyến hắn muốn đi cũng là con đường lớn người ta vẫn đi. Nhưng nhưng ngay sau đó, Tề Bắc vỗ đùi, bội phục nghĩ: "Lão đầu tử không hổ là Nặc Đức chi hồ, (Cáo già Nặc Đức, đã nói ở đoạn trên, giờ để Nặc Đức chi hồ nghe cho hay),thật thật giả giả, giả giả thật thật. Các đội nhân mã tứ tán khắp nơi, nếu Hãn Mạc Tư có phát hiện được sợ rằng cũng sẽ cho đội ngũ trên đường lớn này là giả.
Bên ngoài doanh trướng của Hắc giáp quân đóng ba đội nhân mã. Ba đội nhân mã này theo Nặc Đức Hoài An đến đây báo cáo công tác, mấy ngày nữa cũng phải nhổ trại hành quân. Lúc này, ba đội, một ngàn hai trăm người giống như một ngàn hai trăm cây tùng. Xếp thành phương trận thẳng đứng, sát khí như đập vào mặt. Nặc Đức Hoài An thân mặc một bộ hổ giáp màu đen, đứng phía trên cùng, hướng tay về phía Hắc giáp quân sĩ lớn tiếng nói:
- Trong các ngươi sẽ chọn lựa ra hai trăm năm mươi người, theo đệ đệ của ta là Nặc Đức Tề Bắc Tử tước, đi đến vùng đất hắn được phong chính là thành Tây Linh. Huynh đệ nào được chọn, sẽ ly khai khỏi Hắc Giáp quân, trở thành tư binh của Nặc Đức Tề Bắc Tử tước, theo hắn chinh chiến nơi thành Tây Linh hỗn loạn.
Rất nhiều binh lính sau khi giải ngũ, có một số gia nhập vào đội ngũ tư binh của quý tộc. Nhưng Hắc giáp quân nổi tiếng thiên hạ thì lại ngoại lệ, bởi vì mỗi thành viên của Hắc giáp quân đều muốn đối mặt với tàn khốc của chiến tranh. Và cũng chỉ có Hắc giáp quân mới thà chết trên sa trường còn hơn là đào ngũ. Nhìn chung mà nói thì bọn họ là bề ngoài là quân đội của Kim Diệp hoàng triều, nhưng trên thực tế thì bọn họ thật ra là quân đội của Nặc Đức gia tộc, có thể xem như là tư binh của Nặc Đức gia tộc. Cho nên đi theo Nặc Đức Tề Bắc, đối với bọn họ cũng không sinh ra phản kháng. Hơn nữa, Nặc Đức Tề Bắc danh tiếng như mặt trời ban trưa. Sống sót trong Vong Linh Sơn tám tháng, một mình một kiếm chống lại Vong Linh đại quân, giải cứu quân sĩ Hắc giáp quân. Trong buổi đính ước hôm qua, đánh bại đệ tử của Thánh Địa là một Ma Pháp Sư Vương phẩm. Ở trong quân đội sùng bái nhất là cường giả, mà điều này ở trong Hắc giáp quân thì lại càng nồng đậm. Nặc Đức Hoài An vừa nói xong, trong ánh mắt nhiều binh sĩ đã lộ ra vẻ nóng rực. Tề Bắc tiến lên trước, ánh mắt quét qua Hắc giáp quân sĩ đứng thẳng tắp theo theo từng hàng, mở miệng nói:
- Ta nói thật với các ngươi, ở mảnh đất thành Tây Linh ta được phong cực kỳ vô cùng hỗn loạn, hỗn loạn đến mức không thể kiểm soát nổi. Các thế lực lớn nhỏ chiếm cứ, chỉ cần ở lại đó một ngày là cũng có thể thấy máu. Không cẩn thận thì chính mình sẽ phải bỏ mạng bất cứ lúc nào. Nhưng bồn thiếu gia có thể đảm bảo cho các ngươi một điều, chỉ cần Tề Bắc ta không chết, nhất định mỗi người theo ta sẽ được quang tông diệu tổ(1).
- Hỏa Liệt, Thiết Đầu, các ngươi có nguyện theo ta hay không?
Ánh mắt Tề Bắc dừng trên người Hỏa liệt và Thiết Đầu.
- Nguyện vì Tử tước đại nhân quên tính mạng phục vụ.
Hỏa Liệt cùng Thiết Đầu cất bước đi ra, mạng của bọn họ là do Tề Bắc cứu , đi theo Tề Bắc đi, bọn họ không có ý kiến gì.
- Những người còn lại, hai người các ngươi hãy chọn đi. Sau nửa canh giờ cả đội lên đường.
Tề Bắc nói.
-------------------------------------------------------------
(1) Làm rạng rỡ tổ tông
- Tề Bắc, cháu đừng nghĩ rằng cháu cân sức ngang tài với Thập Tam. Ngày đó hắn chỉ dùng nhiều lắm là năm thành thực lực, hơn nữa thứ mà Ảnh vệ am hiểu nhất là ẩn nấp, ám sát. Tiểu Cửu là Song hệ Ma Pháp Sư, Thổ hệ Vương phẩm và phong hệ cao cấp. Sau này bọn họ sẽ là Ảnh vệ của cháu, tuân theo bất cứ mệnh lệnh gì của cháu.
Nặc Đức Kha Đế nói.
- Gia gia...
Trong lòng Tề Bắc dâng lên một chút cảm động. Hắn vừa ở ngoài trở về gia tộc, cảm giác của hắn với gia gia hắn giống như người xa lạ, không có một chút tình thân máu mủ. Nhưng hiện tại hắn có thể cảm nhận được lão nhân được xưng là ‘lão cáo già Nặc Đức’ thật sự quan tâm hắn. Nặc Đức Kha Đế khoát tay áo, nói:
- Nói nhảm thì không cần nói nữa. Lôi Mông, Hoài An, giờ các ngươi dẫn nó đến Hắc giáp quân doanh chọn người. Trong vòng một canh giờ nhất định phải lên đường xuất phát.
Nhìn ba người phụ tử nối đuôi nhau rời khỏi từ đường, Nặc Đức Kha Đế đến trước bài vị tổ tông, thấp giọng nói:
- Các vị lão tổ tông, Kha Đế sợ rằng mình chỉ có thể chống đỡ được ba năm nữa. Hãn Mạc Tư bố trí đại cục, đem gia tộc Nặc Đức vây trong trùng trùng nguy khốn, muốn diệt gia tộc ta. Có lẽ Tề Bắc chính là lỗ hổng duy nhất, thằng nhóc con chết bầm này từ Vong Linh Sơn trở về mang theo thật nhiều điều thú vị. Hy vọng rằng lúc ta còn sống hắn có thể mang về cho gia tộc Nặc Đức vui mừng lớn hơn nữa.
Nặc Đức Kha Đế nói chuyện một mình, dần dần âm thanh hạ xuống tới mức độ không thể nghe thấy, tới mức chính hắn cũng không nghe thấy mình nói gì.
….
….
Vầng trăng như một lưỡi liềm treo trên cao, ẩn hiện giữa những tầng mây, lặng lẽ quan sát thế giới này, giống như hoàng hoa khuê nữ, e thẹn nấp sau rèm nhìn ra quan sát các chàng trai để tìm kiếm tình quân trong lòng. Khi vầng trăng đã ngủ yên trên bầu trời, không gian tĩnh mịch bỗng vang lên những tiếng vang:
Kẽo Kẹt..! Kẽo kẹt.
Một chiếc võng treo trên cái giá cao lớn, được móc lên giá bằng những dây mây rắn chắc. Minh Nguyệt công chúa ôm một con ấu thú độc giác đang ngủ say trong lòng. Theo nhịp đu đưa lên xuống của chiếc võng, một mái tóc dài tung bay nhảy múa trong gió, giống như nội tâm của nàng, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt điềm tĩnh được biểu hiện ra ngoài.
- Ngươi nói xem, có phải ta coi thường hắn hay không?
Minh Nguyệt công chúa lẩm bẩm nói một mình.
- Vâng!
Một âm thanh mơ hồ vang lên từ hư không. Tựa như xa cuối chân trời, nhưng cũng tựa như ngay trước mắt.
- Hắn có thực lực ngang ngửa với cường giả cấp bậc Vương phẩm sao?
Minh Nguyệt công chúa nhẹ giọng hỏi.
Thanh âm kia trầm mặc một lúc lâu rồi nói.
- Có lẽ có, mà có lẽ không.
- Ngươi cũng không thể nhìn thấu hắn hay sao?
- Nhìn không thấu.
- Cũng có người mà ngươi nhìn không thấu?
- Ta không phải là thần.
- Ngươi nói xem, phụ hoàng có để cho hắn đi hay không?
- Không biết.
- Ta không đoán được!
Âm thanh từ từ biến mất, không khí trở nên trầm mặc. Gió đêm vẫn ôn nhu xoa dịu lòng người cùng vạn vật, vầng trăng lưỡi liềm đã hoàn toàn trốn trong những đám mây lững lờ trôi, chỉ còn một quầng trăng nhạt nhạt tóa ra ánh sáng, xuyên qua làn mây đưa ánh sáng mờ ảo xuống dưới. Trong bóng đêm chiếc võng vẫn đang nhẹ nhàng đu đưa, nhưng người ngọc nằm ở trên không biết đã đi đâu, bóng dáng giống như tiêu thất trong màn đêm tăm tối.
…
…
Một chiếc xe ngựa bình thường, lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi thành. Trên xe ngựa, ba người phụ tử Tề Bắc đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
- Phụ thân, đại ca! Xảy ra biến cố gì hay sao? Tại sao lại muốn con nửa đêm canh ba xuất hành?
Tề Bắc hỏi.
- Biến cố ở trong nghi thức đính hôn của con chính là một thùng thuốc nổ. Tên tiểu tử thúi này con nói xem, con thích làm anh hùng lắm sao? Con đả thương đệ tử của Thông Thiên Sơn, chẳng khác nào con cầm loa công bố cho toàn thế giới rằng, con có thực lực ngang với cường giả Vương Phẩm. Vậy tới lúc con trưởng thành thì sẽ lợi hại đến mức nào nữa? Vốn trước đây bệ hạ đã ngầm đồng ý phong đất thành Tây Linh cho con. Nhưng khi xảy ra sự việc như thế này, thả con ra ngoài thì hắn khó mà có được cuộc sống an nhàn.
Phụ thân của Tề Bắc là Nặc Đức Lôi Mông vừa tự hào vừa lo lắng nói.
- Con trở nên quan trọng như vậy từ lúc nào thế?
Tề Bắc nhún vai.
- Thành Tây Linh mặc dù hỗ loạn, nhưng đó cũng là cơ hội. Nơi đó ngoài tầm tay với của hoàng thất, ở bên đó dù con có náo động thế nào thì cũng không có người quản. Bây giờ con đã lộ ra thực lực, sợ rằng ngay sáng ngày mai, bệ hạ sẽ gặp mặt con, đem con lưu lại đây hoặc là sẽ điều con đến nơi mà hắn có thể giám thị được. Vì vậy con phải xuất phát trước hừng đông.
Nặc Đức Lôi Mông nói.
- Một buổi tối con cũng không thể đi được quá xa được. Liệu Hãn Mạc Tư có cho người chặn đường con lại không?
Tề Bắc nhíu mày hỏi.
- Đây là lộ trình đã được tính toán sẵn cho con đi. Gia tộc đã bố trí một đội nhân mã khác để làm rối loạn quan sát. Cho dù có tìm đúng phương hướng lộ tuyến của con, gia tộc cũng sẽ phái tử sĩ xuất hiện để chặn lại. Chỉ cần vào tới tỉnh Tây Lộc, bệ hạ cũng chỉ còn nước bỏ qua.
Nặc Đức Lôi mông đưa cho Tề Bắc một tờ bản đồ bằng da dê. Tề Bắc vừa mở bản đồ ra nhìn, không khỏi sửng sốt, lộ tuyến hắn muốn đi cũng là con đường lớn người ta vẫn đi. Nhưng nhưng ngay sau đó, Tề Bắc vỗ đùi, bội phục nghĩ: "Lão đầu tử không hổ là Nặc Đức chi hồ, (Cáo già Nặc Đức, đã nói ở đoạn trên, giờ để Nặc Đức chi hồ nghe cho hay),thật thật giả giả, giả giả thật thật. Các đội nhân mã tứ tán khắp nơi, nếu Hãn Mạc Tư có phát hiện được sợ rằng cũng sẽ cho đội ngũ trên đường lớn này là giả.
Bên ngoài doanh trướng của Hắc giáp quân đóng ba đội nhân mã. Ba đội nhân mã này theo Nặc Đức Hoài An đến đây báo cáo công tác, mấy ngày nữa cũng phải nhổ trại hành quân. Lúc này, ba đội, một ngàn hai trăm người giống như một ngàn hai trăm cây tùng. Xếp thành phương trận thẳng đứng, sát khí như đập vào mặt. Nặc Đức Hoài An thân mặc một bộ hổ giáp màu đen, đứng phía trên cùng, hướng tay về phía Hắc giáp quân sĩ lớn tiếng nói:
- Trong các ngươi sẽ chọn lựa ra hai trăm năm mươi người, theo đệ đệ của ta là Nặc Đức Tề Bắc Tử tước, đi đến vùng đất hắn được phong chính là thành Tây Linh. Huynh đệ nào được chọn, sẽ ly khai khỏi Hắc Giáp quân, trở thành tư binh của Nặc Đức Tề Bắc Tử tước, theo hắn chinh chiến nơi thành Tây Linh hỗn loạn.
Rất nhiều binh lính sau khi giải ngũ, có một số gia nhập vào đội ngũ tư binh của quý tộc. Nhưng Hắc giáp quân nổi tiếng thiên hạ thì lại ngoại lệ, bởi vì mỗi thành viên của Hắc giáp quân đều muốn đối mặt với tàn khốc của chiến tranh. Và cũng chỉ có Hắc giáp quân mới thà chết trên sa trường còn hơn là đào ngũ. Nhìn chung mà nói thì bọn họ là bề ngoài là quân đội của Kim Diệp hoàng triều, nhưng trên thực tế thì bọn họ thật ra là quân đội của Nặc Đức gia tộc, có thể xem như là tư binh của Nặc Đức gia tộc. Cho nên đi theo Nặc Đức Tề Bắc, đối với bọn họ cũng không sinh ra phản kháng. Hơn nữa, Nặc Đức Tề Bắc danh tiếng như mặt trời ban trưa. Sống sót trong Vong Linh Sơn tám tháng, một mình một kiếm chống lại Vong Linh đại quân, giải cứu quân sĩ Hắc giáp quân. Trong buổi đính ước hôm qua, đánh bại đệ tử của Thánh Địa là một Ma Pháp Sư Vương phẩm. Ở trong quân đội sùng bái nhất là cường giả, mà điều này ở trong Hắc giáp quân thì lại càng nồng đậm. Nặc Đức Hoài An vừa nói xong, trong ánh mắt nhiều binh sĩ đã lộ ra vẻ nóng rực. Tề Bắc tiến lên trước, ánh mắt quét qua Hắc giáp quân sĩ đứng thẳng tắp theo theo từng hàng, mở miệng nói:
- Ta nói thật với các ngươi, ở mảnh đất thành Tây Linh ta được phong cực kỳ vô cùng hỗn loạn, hỗn loạn đến mức không thể kiểm soát nổi. Các thế lực lớn nhỏ chiếm cứ, chỉ cần ở lại đó một ngày là cũng có thể thấy máu. Không cẩn thận thì chính mình sẽ phải bỏ mạng bất cứ lúc nào. Nhưng bồn thiếu gia có thể đảm bảo cho các ngươi một điều, chỉ cần Tề Bắc ta không chết, nhất định mỗi người theo ta sẽ được quang tông diệu tổ(1).
- Hỏa Liệt, Thiết Đầu, các ngươi có nguyện theo ta hay không?
Ánh mắt Tề Bắc dừng trên người Hỏa liệt và Thiết Đầu.
- Nguyện vì Tử tước đại nhân quên tính mạng phục vụ.
Hỏa Liệt cùng Thiết Đầu cất bước đi ra, mạng của bọn họ là do Tề Bắc cứu , đi theo Tề Bắc đi, bọn họ không có ý kiến gì.
- Những người còn lại, hai người các ngươi hãy chọn đi. Sau nửa canh giờ cả đội lên đường.
Tề Bắc nói.
-------------------------------------------------------------
(1) Làm rạng rỡ tổ tông
/149
|