Lúc này, trong doanh trướng chính xa hoa, một đôi vợ chồng trẻ tuổi người Ca Đặc đi ra. Phụ nhân có cái bụng phình ra nhất định là đang mang thai. Nam tử trẻ tuổi mang theo nụ cười đi tới trước mặt Tề Bắc, dùng lễ tiết quý tộc của Kim Diệp hoàng triều nói:
- Ta chính là quản sự của thương đội này. Chuyện vừa phát sinh ta thật cảm thấy thật có lỗi. Nếu địa phương này được các ngươi coi trọng, vậy chúng ta đi.
Tề Bắc suy nghĩ đánh giá đôi vợ chồng Ca Đặc Nhân trước mắt này. Hai người mang theo vẻ mặt hiểu chuyện, chắc cũng là người dễ nói chuyện.
- Địa phương này tương đối rộng rãi. Các ngươi cũng không cần đi, cứ dồn vào là được.
Tề Bắc nói.
- Không cần, cảm tạ đai nân không toan tính, chúng ta nên đi.
Thanh niên người Ca Đặc nói xong liền ra lệnh cho cả đội nhổ trại rời đi.
“Đại nhân?” Con mắt Tề Bắc quang mang loé lên, nghĩ đến vừa rồi Thiết Đầu gọi hắn là Tước gia chắc đã bị bọn họ nghe được. “Chỉ bởi vì mình là quý tộc nên bọn họ mới ăn nói khép nép nhượng bộ như vậy hay sao?”
- Tước gia, thương đội này tựa hồ có chút vấn đề.
Hoả Liệt thấp giọng nói bên tai Tề Bắc.
- Mặc kệ, cứ để huynh đệ trông chừng bọn họ.
Tề Bắc thản nhiên nói.
- Rõ, Tước gia.
Hoả Liệt gật đầu. Rất nhanh, thương đội của người Ca Đặc đã rút lui đến hạ du dòng sông nhỏ. Đoàn người Tề Bắc cũng hạ bồng trú đóng.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn bao phủ bởi màu đen. Từng đống lửa, và những chiếc ma pháp đăng khiến nơi này giống như một thôn xóm nhỏ. Tề Bắc nằm ở trong doanh trướng, người dựa vào ghế, ngón tay liên tục gõ gõ mặt bàn, lâm vào trầm tư.
- Tiểu Cửu, Thập Tam.
Tề Bắc đột nhiên ngẩng đầu kêu. Hai bóng đen quỷ mị trong phút chốc xuất hiện trước mặt Tề Bắc, cung kính nói:
- Chủ nhân có gì phân phó?
- Các ngươi lẻn vào thương đội của người Ca Đặc thăm dò xem có gì kì quặc không? Vô luận có phát hiện gì cũng không được đả thảo kinh xà.
Tề Bắc nói.
- Rõ, chủ nhân.
Thân ảnh Tiểu Cửu và Thập Tam như quỷ mị biến mất vào hư vô không thấy gì nữa. Tề Bắc đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, lẩm bẩm:
- Sắp đến giờ rồi. Lên đường thôi.
…
…
Trấn Lam Hà, là một trấn rất giàu có và đông đúc. Trong trấn có một con sông nhỏ xuyên qua, bởi vì đáy sông có cát màu xanh lam làm cho nước sông xanh thẳm và nhờ đó mà nổi tiếng.
Nửa đêm, cả trấn Lam Hà đã lâm vào ngủ say. Dù sao trấn nhỏ vẫn không thể so sánh với thủ phủ lớn được. Những trò tiêu khiển ban đêm không có mọc lên như nấm, trừ mấy sòng bạc và kỹ viện vẫn sáng đèn ra thì còn lại những nơi khác đều chìm vào bóng đêm. Tại cửa vào đền thờ trước trấn Lam Hà, Lan Lăng hầu đang lo lắng đợi chờ,trong lòng bất ổn. Một mặt, Lan Lăng hầu hy vọng có thể nhờ cậy cường giả này, từ đó thì sẽ thăng tiến như diều gặp gió. Mặt khác, Lan Lăng Hầu sợ suy đoán của mình sai lầm, bị cường giả này trực tiếp giết. Đúng lúc này, Lan Lăng hầu đột nhiên có cảm ứng, ngẩng đấu lên, thấy phía trước không xa có một hắc y nhân thần bí tựa như u linh đứng ở nơi đó.
- Ngươi chính là Lan Lăng hầu?
Người thần bí này mở miệng trầm trầm nói.Lan Lăng hầu chấn động toàn thân, cảm giác được một cỗ khí thế vô cùng lạnh lẽo làm hắn cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Hắn vốn ấn tượng với việc người thần bí này giết chết Vô Thiên Tôn Giả, cứu đi Nam Vô Nhai nên luôn nghĩ ngườ này chắc chắn phải là tuyệt đỉnh cường giả. Hắn làm gì còn tâm tư phản kháng, lập tức cực kỳ cung kính cúi người, run giọng nói:
- Tạp Tây Phu tham kiến tiền bối, không biết tiền bối có chuyện gì triệu kiến vãn bối.
Khi giả trang thành người thần bí, Tề Bắc hết sức hài lòng với biểu hiện của Lan Lăng hầu. Hắn cố ý không nói tiếp mà thúc dục Thần Long Biến tạo ra một ít long khí. Không khí tĩnh lặng đầy lạnh lẽo, trán của Lan Lăng hầu toát ra từng tia mồ hôi mịn. Bởi vì ý chí của hắn đã sắp không chịu nổi nữa, lại thêm dưới uy áp long khí của Tề Bắc, hắn cảm thấy hô hấp cũng hết sức khó khăn. “Phụt” một tiếng, Lan Lăng hầu không thể chịu nổi nữa, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, run giọng nói:
- Tiền bối, Tạp Tây Phu nguyện ý làm một con chó, mà tiền bối muốn tiểu bối làm gì tiểu bối sẽ làm cái đó.
- Mua Ha Ha Ha! Phải không? Lão phu muốn giết ngươi. Bất quá thấy ngươi còn chút giá trị lợi dụng nên thu ngươi làm một con chó vậy.
Tề Bắc cười quái dị lên rồi bước tới trước mặt Tạp Tây Phu.
- Đa tạ tiền bối .. Không, đa tạ chủ nhân.
Lan Lăng Hầu không dám làm ra cử động nhỏ nào.
- Nhắm mắt lại.
Tề Bắc ra lệnh. Lan Lăng Hầu nghe lời, nhắm mắt. Hắn sợ nếu để mắt hé ra chút xiu sẽ chết không có chỗ chôn. Tề Bắc dùng Thần Long biến hoá bàn tay thành Long trảo, điểm vào mi tâm của Lan Lăng hầu. Một tia nội lực màu vàng ào ào xông vào mi tâm của hắn, tụ lại ỏ huyệt Thiên Khiếu. Lan Lăng hầu chỉ cảm thấy một chiếc móng vuốt nhọn và băng lạnh băngchạm vào trán của hắn. Rồi sau đó có một tia năng lượng cổ quái chui vào trong óc hắn rồi cứ như vậy quanh quẩn trong đó. Hắn biết, đây chính là thủ đoạn khống chế hắn của cường giả này. Không lâu sau, Tề Bắc rút long trảo ra. Ở cái thế giới này, không có định nghĩa về huyệt đạo và kinh mạch. Có thể nói đây là thủ đoạn đặc thù của hắn, chắc chắn là cho dù là thực lực đạt tới cường giả Thiên phẩm, Thánh phẩm cũng không biết cách phá giải thủ đoạn này của hắn.
- Đứng lên đi.
Tề Bắc thản nhiên nói. Lan Lăng hầu nghe lời mà đứng lên, mổ hôi đầy mặt mà cũng không dám lau.
- Lão gia hoả Vô Thiên Tôn Giả trốn tại Kim Diệp hoàng triều rốt cuộc có mưu kế gì?
Tề Bắc hỏi.
- Chủ nhân, cái này tiểu nhân thật không biết. Tiểu nhân chỉ biết lão đang tìm một món đồ gì đó trên người Nam Vô Nhai.
Lan Lăng hầu rất thành thật trả lời. Tâm niệm Tề Bắc khẽ chuyển, cái mà Vô Thiên Tôn Giả tìm chính là Cửu U Chi Chương. Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn biết được Lan Lăng hầu là đệ tử ký danh của Mỗng Huyễn Hải, cho nên mới lợi dụng hắn dụ ra Nam Vô Nhai? Như vậy, trong hoàng cung, tên Vong Linh Pháp Sư ép buộc Minh Nguyệt công chúa và với thị nữ tiểu Thanh bên người Thụy Tuyết công chúa là do ai?
- Lần trước hoàng đô có sôi sục chuyện Vong Linh Pháp Sư là là do ai? Có phải do Vô Thiên Tôn Giả hay không?
Tề Bắc hỏi.
- Tiểu nhân không biết. Chủ nhân, có thể thủ hạ khác của Vô Thiên Tôn Giả làm.
Lan Lăng hầu nói. Tề Bắc nhíu mày, uy áp trên người chợt bùng thêm. Thân thể Lan Lăng hầu run lên, chỉ cảm thấy tia năng lượng trong đầu bắt đầu bạo động, làm cho hắn đau như muốn vỡ tung.
- Như vậy, trong Hoàng đô, những người bị Vô Thiên Tôn giả khống chế còn ai nữa?
Tề Bắc hỏi. Lan Lăng hầu thở phào nhẹ nhõm. Cái này thì hắn biết rõ, vội vàng nói ra một chuỗi danh sách, hắn sợ hắn nói không hết, Tề Bắc sẽ kết liễu hắn. Danh sách bào gồm: trưởng lão Duy Nhĩ của hội đồng Ma Pháp Sư, gia chủ gia tộc Phúc Khắc Tư, phó thống lĩnh cấm vệ quân Hoàng cung, …
Tề Bắc yên lặng nhớ kỹ những cái tên này. Những người này quyền thế cũng không nhỏ, tương lai rất đáng để lợi dụng. Chỉ là, trong lòng Tề Bắc vẫn tồn tại như cũ một chút lo lắng. Nếu chuyện Vong Linh Pháp Sư và với thị nữ Tiểu Thanh không phải là con cờ của Vô Thiên Tôn Giả bày ra. “Như vậy ở Kim Diệp hoàng đô rất có thể đang che giấu một thế lực hắc ám khác. Bọn họ bắt cóc Minh Nguyệt công chúa, là vì chuyện gì?” Những đầu mối trước mắt của Tề Bắc vẫn còn mù mờ, cần phải đi sâu để tìm hiểu rõ hơn.
- Ta chính là quản sự của thương đội này. Chuyện vừa phát sinh ta thật cảm thấy thật có lỗi. Nếu địa phương này được các ngươi coi trọng, vậy chúng ta đi.
Tề Bắc suy nghĩ đánh giá đôi vợ chồng Ca Đặc Nhân trước mắt này. Hai người mang theo vẻ mặt hiểu chuyện, chắc cũng là người dễ nói chuyện.
- Địa phương này tương đối rộng rãi. Các ngươi cũng không cần đi, cứ dồn vào là được.
Tề Bắc nói.
- Không cần, cảm tạ đai nân không toan tính, chúng ta nên đi.
Thanh niên người Ca Đặc nói xong liền ra lệnh cho cả đội nhổ trại rời đi.
“Đại nhân?” Con mắt Tề Bắc quang mang loé lên, nghĩ đến vừa rồi Thiết Đầu gọi hắn là Tước gia chắc đã bị bọn họ nghe được. “Chỉ bởi vì mình là quý tộc nên bọn họ mới ăn nói khép nép nhượng bộ như vậy hay sao?”
- Tước gia, thương đội này tựa hồ có chút vấn đề.
Hoả Liệt thấp giọng nói bên tai Tề Bắc.
- Mặc kệ, cứ để huynh đệ trông chừng bọn họ.
Tề Bắc thản nhiên nói.
- Rõ, Tước gia.
Hoả Liệt gật đầu. Rất nhanh, thương đội của người Ca Đặc đã rút lui đến hạ du dòng sông nhỏ. Đoàn người Tề Bắc cũng hạ bồng trú đóng.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn bao phủ bởi màu đen. Từng đống lửa, và những chiếc ma pháp đăng khiến nơi này giống như một thôn xóm nhỏ. Tề Bắc nằm ở trong doanh trướng, người dựa vào ghế, ngón tay liên tục gõ gõ mặt bàn, lâm vào trầm tư.
- Tiểu Cửu, Thập Tam.
Tề Bắc đột nhiên ngẩng đầu kêu. Hai bóng đen quỷ mị trong phút chốc xuất hiện trước mặt Tề Bắc, cung kính nói:
- Chủ nhân có gì phân phó?
- Các ngươi lẻn vào thương đội của người Ca Đặc thăm dò xem có gì kì quặc không? Vô luận có phát hiện gì cũng không được đả thảo kinh xà.
Tề Bắc nói.
- Rõ, chủ nhân.
Thân ảnh Tiểu Cửu và Thập Tam như quỷ mị biến mất vào hư vô không thấy gì nữa. Tề Bắc đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, lẩm bẩm:
- Sắp đến giờ rồi. Lên đường thôi.
…
…
Trấn Lam Hà, là một trấn rất giàu có và đông đúc. Trong trấn có một con sông nhỏ xuyên qua, bởi vì đáy sông có cát màu xanh lam làm cho nước sông xanh thẳm và nhờ đó mà nổi tiếng.
Nửa đêm, cả trấn Lam Hà đã lâm vào ngủ say. Dù sao trấn nhỏ vẫn không thể so sánh với thủ phủ lớn được. Những trò tiêu khiển ban đêm không có mọc lên như nấm, trừ mấy sòng bạc và kỹ viện vẫn sáng đèn ra thì còn lại những nơi khác đều chìm vào bóng đêm. Tại cửa vào đền thờ trước trấn Lam Hà, Lan Lăng hầu đang lo lắng đợi chờ,trong lòng bất ổn. Một mặt, Lan Lăng hầu hy vọng có thể nhờ cậy cường giả này, từ đó thì sẽ thăng tiến như diều gặp gió. Mặt khác, Lan Lăng Hầu sợ suy đoán của mình sai lầm, bị cường giả này trực tiếp giết. Đúng lúc này, Lan Lăng hầu đột nhiên có cảm ứng, ngẩng đấu lên, thấy phía trước không xa có một hắc y nhân thần bí tựa như u linh đứng ở nơi đó.
- Ngươi chính là Lan Lăng hầu?
Người thần bí này mở miệng trầm trầm nói.Lan Lăng hầu chấn động toàn thân, cảm giác được một cỗ khí thế vô cùng lạnh lẽo làm hắn cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Hắn vốn ấn tượng với việc người thần bí này giết chết Vô Thiên Tôn Giả, cứu đi Nam Vô Nhai nên luôn nghĩ ngườ này chắc chắn phải là tuyệt đỉnh cường giả. Hắn làm gì còn tâm tư phản kháng, lập tức cực kỳ cung kính cúi người, run giọng nói:
- Tạp Tây Phu tham kiến tiền bối, không biết tiền bối có chuyện gì triệu kiến vãn bối.
Khi giả trang thành người thần bí, Tề Bắc hết sức hài lòng với biểu hiện của Lan Lăng hầu. Hắn cố ý không nói tiếp mà thúc dục Thần Long Biến tạo ra một ít long khí. Không khí tĩnh lặng đầy lạnh lẽo, trán của Lan Lăng hầu toát ra từng tia mồ hôi mịn. Bởi vì ý chí của hắn đã sắp không chịu nổi nữa, lại thêm dưới uy áp long khí của Tề Bắc, hắn cảm thấy hô hấp cũng hết sức khó khăn. “Phụt” một tiếng, Lan Lăng hầu không thể chịu nổi nữa, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, run giọng nói:
- Tiền bối, Tạp Tây Phu nguyện ý làm một con chó, mà tiền bối muốn tiểu bối làm gì tiểu bối sẽ làm cái đó.
- Mua Ha Ha Ha! Phải không? Lão phu muốn giết ngươi. Bất quá thấy ngươi còn chút giá trị lợi dụng nên thu ngươi làm một con chó vậy.
Tề Bắc cười quái dị lên rồi bước tới trước mặt Tạp Tây Phu.
- Đa tạ tiền bối .. Không, đa tạ chủ nhân.
Lan Lăng Hầu không dám làm ra cử động nhỏ nào.
- Nhắm mắt lại.
Tề Bắc ra lệnh. Lan Lăng Hầu nghe lời, nhắm mắt. Hắn sợ nếu để mắt hé ra chút xiu sẽ chết không có chỗ chôn. Tề Bắc dùng Thần Long biến hoá bàn tay thành Long trảo, điểm vào mi tâm của Lan Lăng hầu. Một tia nội lực màu vàng ào ào xông vào mi tâm của hắn, tụ lại ỏ huyệt Thiên Khiếu. Lan Lăng hầu chỉ cảm thấy một chiếc móng vuốt nhọn và băng lạnh băngchạm vào trán của hắn. Rồi sau đó có một tia năng lượng cổ quái chui vào trong óc hắn rồi cứ như vậy quanh quẩn trong đó. Hắn biết, đây chính là thủ đoạn khống chế hắn của cường giả này. Không lâu sau, Tề Bắc rút long trảo ra. Ở cái thế giới này, không có định nghĩa về huyệt đạo và kinh mạch. Có thể nói đây là thủ đoạn đặc thù của hắn, chắc chắn là cho dù là thực lực đạt tới cường giả Thiên phẩm, Thánh phẩm cũng không biết cách phá giải thủ đoạn này của hắn.
- Đứng lên đi.
Tề Bắc thản nhiên nói. Lan Lăng hầu nghe lời mà đứng lên, mổ hôi đầy mặt mà cũng không dám lau.
- Lão gia hoả Vô Thiên Tôn Giả trốn tại Kim Diệp hoàng triều rốt cuộc có mưu kế gì?
Tề Bắc hỏi.
- Chủ nhân, cái này tiểu nhân thật không biết. Tiểu nhân chỉ biết lão đang tìm một món đồ gì đó trên người Nam Vô Nhai.
Lan Lăng hầu rất thành thật trả lời. Tâm niệm Tề Bắc khẽ chuyển, cái mà Vô Thiên Tôn Giả tìm chính là Cửu U Chi Chương. Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn biết được Lan Lăng hầu là đệ tử ký danh của Mỗng Huyễn Hải, cho nên mới lợi dụng hắn dụ ra Nam Vô Nhai? Như vậy, trong hoàng cung, tên Vong Linh Pháp Sư ép buộc Minh Nguyệt công chúa và với thị nữ tiểu Thanh bên người Thụy Tuyết công chúa là do ai?
- Lần trước hoàng đô có sôi sục chuyện Vong Linh Pháp Sư là là do ai? Có phải do Vô Thiên Tôn Giả hay không?
Tề Bắc hỏi.
- Tiểu nhân không biết. Chủ nhân, có thể thủ hạ khác của Vô Thiên Tôn Giả làm.
Lan Lăng hầu nói. Tề Bắc nhíu mày, uy áp trên người chợt bùng thêm. Thân thể Lan Lăng hầu run lên, chỉ cảm thấy tia năng lượng trong đầu bắt đầu bạo động, làm cho hắn đau như muốn vỡ tung.
- Như vậy, trong Hoàng đô, những người bị Vô Thiên Tôn giả khống chế còn ai nữa?
Tề Bắc hỏi. Lan Lăng hầu thở phào nhẹ nhõm. Cái này thì hắn biết rõ, vội vàng nói ra một chuỗi danh sách, hắn sợ hắn nói không hết, Tề Bắc sẽ kết liễu hắn. Danh sách bào gồm: trưởng lão Duy Nhĩ của hội đồng Ma Pháp Sư, gia chủ gia tộc Phúc Khắc Tư, phó thống lĩnh cấm vệ quân Hoàng cung, …
Tề Bắc yên lặng nhớ kỹ những cái tên này. Những người này quyền thế cũng không nhỏ, tương lai rất đáng để lợi dụng. Chỉ là, trong lòng Tề Bắc vẫn tồn tại như cũ một chút lo lắng. Nếu chuyện Vong Linh Pháp Sư và với thị nữ Tiểu Thanh không phải là con cờ của Vô Thiên Tôn Giả bày ra. “Như vậy ở Kim Diệp hoàng đô rất có thể đang che giấu một thế lực hắc ám khác. Bọn họ bắt cóc Minh Nguyệt công chúa, là vì chuyện gì?” Những đầu mối trước mắt của Tề Bắc vẫn còn mù mờ, cần phải đi sâu để tìm hiểu rõ hơn.
/149
|