“Lạnh! Lạnh thấu xương!” Chỉ mới nhìn lướt qua nam tử tóc trắng, hai mắt Tề Bắc như đã sắp bị đóng băng. Bỗng nhiên, nam tử tóc trắng ngẩng đầu, con ngươi của hắn cũng là màu trắng. Nó làm cho người đối diện nhìn vào như đi tới thế giới băng tuyết vô hạn. Từ đầu đến chân nam tử này, cho dù chỉ là một cọng lông tựa hồ cũng tạo ra cảm giác lạnh lẽo, quỷ dị vô cùng. Khi ánh mắt Tề Bắc và ánh mắt nam tử chạm nhau, hắn chỉ cảm thấy trái tim trầm xuống, máu lưu động toàn thân cũng bắt đầu trở nên trì trệ, giống như đã bị đông lại.
- Grào... Chết đi!
Kim Cương hét lớn một tiếng, cả người giống như pháo đài di động phóng thẳng đến nam tử tóc trắng. Mỗi một bước đạp xuống, mặt đất bị mãnh liệt chấn động, mặt đường lát đá xanh cứng rắn bị chấn thành nát bấy, lưu lại một cái dấu chân cực lớn. Đến khi cách nam tử tóc trắng còn chừng mười trượng khoảng cách, Kim Cương bắn lên như một quả đạn pháo, vươn tay tung một quả đấm mang theo tiếng xé gió gào rít, đánh thẳng đến đầu của nam tử tóc trắng. Nam tử tóc trắng không hề tỏ ra sợ hãi, nhẹ nhàng khoát tay, đánh ra một chưởng mang theo sương băng.
- Ầm
Quả đấm của Kim Cương tiếp xúc với một chưởng trong suốt đó, cả người bỗng dừng lại, lơ lửng giữa không trung. Tay nam tử tóc trắng khẽ bị cong ra sau một chút, con ngươi băng lãnh thoáng hiện lên một tia kinh ngạc. Đột nhiên tay hắn chấn động một cái, lập tức mảng băng bao quanh quả đấm của Kim Cương nhanh chóng theo tay tràn ngập cơ thể hắn, nháy mắt đã đóng băng hoàn toàn cơ thể. Chỉ là ngay khi Kim Cương bị đóng băng, hai cánh liền phát ra những tia sáng chói lóa, nhanh chóng phá nát tầng băng.
- Grào…
Kim Cương điên cuồng gào thét, lập tức đánh ra một quyền khác đến đầu nam tử tóc trắng, quyền ảnh cực nhanh, khí thế mơ hồ lóe ra hình ảnh mãnh thú.
- Hàn Băng Băng Quyền.
Nam tử tóc trắng lạnh lùng quát, cũng đánh thẳng một quyền khác đến quyền của Kim Cương. Thoạt thì có vẻ hắn chỉ đánh ra một quyền nhưng thực chấn hắn đã đánh ra mấy chục quyền. Hai quyền chạm nhau, khẽ bóp méo cả không gian.
- Ầm!
Mặt Kim Cương đầy vẻ dữ tợn, trên cánh tay lộ ra mạch máu đang thình thịch đập. Bỗng nhiên, Kim Cương kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu, thân thể gã bị chấn ngã bay ra ngoài. Trong mắt Tề Bắc hiện lên một tia kim quang, lao tới lên, đỡ lấy Kim Cương. Hiện tại, ánh mắt Kim Cương đã gần như điên cuồng, Tề Bắc có thể cảm giác được lực lượng thần bí khổng lồ trong cơ thể hắn đang hoàn toàn hồi phục.
- Nghe lời của ta, không nên cuồng hóa.
Tề Bắc thấp giọng nói. Phàm là còn có một tia cơ hội, hắn cũng không muốn Kim Cương cuồng hóa, bị bại lộ năng lực ra trước mắt kẻ khác. Đây là con bài tẩy của Kim Cương, cũng là lá bài tẩy của hắn. Nếu như vẫn chưa xuất toàn lực thì cũng không nên dễ dàng lập tẩy, một khi đã lập thì trừ phi đã đến bước đường cùng, hoặc là đã dùng thì phải phải giết tất cả những người đã chứng kiến. Kim Cương nghe vậy, thân thể run lên, tia điên cuồng trong mắt dần thu liễm. Hai người vừa rơi xuống đất, Tề Bắc liền xông lên lần nữa, đánh thẳng về phóa nam tử tóc trắng, nhìn qua thì không giống như công kích, mà giống như tự đi tìm chết hơn.
Nam tử Tóc trắng không lộ chút biểu tình, bỗng bay lên đánh một chưởng, trong không khí xuất hiện từng gợn sóng năng lượng. Ngực Tề Bắc bị đánh trúng, cả người bị đánh bay ra sau, chạm xuống đất phải lui vài bước mới vững, khóe miệng trà ra một dòng máu. Bất quá, Tề Bắc vừa mới đứng vững lập tức bay thẳng đến nam tử tóc trắng. Nam tử tóc trắng cũng đánh ra một chiêu, Tề Bắc lại văng về phía sau, lần này hắn ôm ngực ho khan vài tiếng, hộc ra hai hụm máu, sau đó lại bay tới. Nam tử tóc trắng khẽ cau mày, lần này hắn dung năng lượng Hàn Băng đấu khí lớn hơn. Nếu không phải Hãn Mạc Tư Đại Đế để bắt hắn không được làm tổn thương tên thiếu niên đầu óc bất thường này, hắn đã cho tên thiếu niên đáng ghét đầu lìa khỏi thân rồi. Tề Bắc lại bị đánh trúng lần nữa, hắn kêu thảm thiết một tiếng, phụt máu vào nam tử tóc trắng. Nam tử tóc trắng phản ứng cực nhanh, khoát tay một cái, hàn khí đập vào đám máu kia đẩy lại. Mà cùng lúc đó, Tề Bắc bị đánh trúng cũng cố giữ mình lại không để người văng ra sau, bỗng cả người hóa thành một đường huyễn ảnh lao thẳng đến nam tử tóc trắng với tốc độ rất nhanh. Nam tử tóc trắng vừa phản ứng, Tề Bắc đã sáp lại gần, cả người muốn như sắp đập vào ngực của hắn.
- Tường băng!
Tóc trắng nam tử lạnh lùng quát, trước mặt nhất thời ngưng tụ thành rồi một bức tường băng. Nhưng nam tử tóc trắng chợt nhanh chóng lui lại. Chỉ thấy có hai cánh tay từ từ đâm xuyên qua tường băng, hướng thẳng tới ngực hắn. Theo bản năng, trên người nam tử tóc trắng hiện ra đấu khí băng giáp.
“Phụt” Một tiếng, hai cánh tay đâm thẳng vào đấu khí băng giáp, một luồng lực lượng quỷ dị nhanh chóng xuyên vào trong áo giáp. Nam tử tóc trắng cảm thấy từ ngực truyền đến một cơn đau làm hắn chút nữa hộc máu.
- Thiếu chút nữa, đáng tiếc!
Tề Bắc thở dài tiếc nuối trong lòng. Hắn mới vừa dùng nội lực Thần Long quyết, muốn phá vỡ tim mạch nam tử này. “Đáng tiếc năng lượng đấu khí của hắn quá mạnh mẻ, hơn nữa hắn tối thiểu là đấu khí đẳng cấp Vương phẩm, làm cho mình hao tổn tâm cơ mới có cơ hội thi triển thủ đoan mà lại trở thành công cốc.”
- Các ngươi, đều phải chết!
Tóc trắng nam tử nổi giận, toàn thân hắn dần hiện ra một luồng sóng băng diễm. Băng Ngọc trường kiếm cắm trên mặt đất bỗng nhiên rung động, tự bay về trong tay của hắn.
- Lãnh Tùy Phong! Không được giết Nặc Đức Tề Bắc. Ngươi đã quên bệ hạ dặn dò sao?
Thống lĩnh Long giáp quân quát lên. Bọn họ chỉ tới chặn Nặc Đức Tề Bắc lại, buộc hắn trở về Hoàng đô. Nếu là hắn đã chết, e rằng Nặc Đức gia tộc sẽ làm cho cả Kim Diệp hoàng triều chao đảo. Chẳng qua tên Lãnh Tùy Phong chẳng thèm nghe, hắn đường đường Chiến sĩ Địa phẩm, chủ yếu tu luyện Hàn Tâm đấu khí quyết đến đấu khí Thánh phẩm mà lại bị tên tiểu tử kia làm cho bị thương. Không giết chết được tên tiểu tử đó, hắn khó có thể hả cơn giận. Hơn nữa, hắn cũng không phải là thủ hạ của Hãn Mạc Tư Đại Đế, mà do năm năm trước hắn thiếu Hãn Mạc Tư Đại Đế một nhân tình, nên hiện tại hắn chỉ đáp trả nhân tình đó thôi. Lúc đầu, Lãnh Tùy Phong không cần kiếm là bởi vì hắn khinh thường không thèm sử dụng kiếm. Hắn nghĩ việc dùng kiếm để đối phó với loại kiến hôi, đó là làm ô nhục thanh kiếm. Nhưng một khi bị chọc giận thì Lãnh Tùy Phong không thể kiềm chế nổi nữa, hai tay hắn chỉ huy kiếm chém xuống. Nhất thời, một đạo Hàn Băng kiếm quang dài hàng chục trượng chém về phía Tề Bắc và Kim Cương. Kiếm quang lướt qua đến đâu, tất cả mặt đất dưới đó đều bị chẻ nứt đôi, nhưng khe nứt nhanh chóng bị hàn băng bao trùm đông cứng lại. Hai tay Tề Bắc ẩn dưới áo bào, lực lượng bên trong đan điền sôi trào cuồn cuộn, nhanh chóng Long hóa hai cánh tay. Bỗng đột nhiên xảy ra một chuyện.
- Ngăn hắn lại!
Thống lĩnh Long giáp quân đột nhiên hét lớn một tiếng, đáp đại kích trong tay hóa thành đạo hàn quang về phía Lãnh Tùy Phong. Rồi sau đó cung thủ thủ bắn ra từng hàng tên, đem ma pháp lưới tên để vây khốn Lãnh Tùy Phong.
- Grào... Chết đi!
Kim Cương hét lớn một tiếng, cả người giống như pháo đài di động phóng thẳng đến nam tử tóc trắng. Mỗi một bước đạp xuống, mặt đất bị mãnh liệt chấn động, mặt đường lát đá xanh cứng rắn bị chấn thành nát bấy, lưu lại một cái dấu chân cực lớn. Đến khi cách nam tử tóc trắng còn chừng mười trượng khoảng cách, Kim Cương bắn lên như một quả đạn pháo, vươn tay tung một quả đấm mang theo tiếng xé gió gào rít, đánh thẳng đến đầu của nam tử tóc trắng. Nam tử tóc trắng không hề tỏ ra sợ hãi, nhẹ nhàng khoát tay, đánh ra một chưởng mang theo sương băng.
- Ầm
Quả đấm của Kim Cương tiếp xúc với một chưởng trong suốt đó, cả người bỗng dừng lại, lơ lửng giữa không trung. Tay nam tử tóc trắng khẽ bị cong ra sau một chút, con ngươi băng lãnh thoáng hiện lên một tia kinh ngạc. Đột nhiên tay hắn chấn động một cái, lập tức mảng băng bao quanh quả đấm của Kim Cương nhanh chóng theo tay tràn ngập cơ thể hắn, nháy mắt đã đóng băng hoàn toàn cơ thể. Chỉ là ngay khi Kim Cương bị đóng băng, hai cánh liền phát ra những tia sáng chói lóa, nhanh chóng phá nát tầng băng.
- Grào…
Kim Cương điên cuồng gào thét, lập tức đánh ra một quyền khác đến đầu nam tử tóc trắng, quyền ảnh cực nhanh, khí thế mơ hồ lóe ra hình ảnh mãnh thú.
- Hàn Băng Băng Quyền.
Nam tử tóc trắng lạnh lùng quát, cũng đánh thẳng một quyền khác đến quyền của Kim Cương. Thoạt thì có vẻ hắn chỉ đánh ra một quyền nhưng thực chấn hắn đã đánh ra mấy chục quyền. Hai quyền chạm nhau, khẽ bóp méo cả không gian.
- Ầm!
Mặt Kim Cương đầy vẻ dữ tợn, trên cánh tay lộ ra mạch máu đang thình thịch đập. Bỗng nhiên, Kim Cương kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu, thân thể gã bị chấn ngã bay ra ngoài. Trong mắt Tề Bắc hiện lên một tia kim quang, lao tới lên, đỡ lấy Kim Cương. Hiện tại, ánh mắt Kim Cương đã gần như điên cuồng, Tề Bắc có thể cảm giác được lực lượng thần bí khổng lồ trong cơ thể hắn đang hoàn toàn hồi phục.
- Nghe lời của ta, không nên cuồng hóa.
Tề Bắc thấp giọng nói. Phàm là còn có một tia cơ hội, hắn cũng không muốn Kim Cương cuồng hóa, bị bại lộ năng lực ra trước mắt kẻ khác. Đây là con bài tẩy của Kim Cương, cũng là lá bài tẩy của hắn. Nếu như vẫn chưa xuất toàn lực thì cũng không nên dễ dàng lập tẩy, một khi đã lập thì trừ phi đã đến bước đường cùng, hoặc là đã dùng thì phải phải giết tất cả những người đã chứng kiến. Kim Cương nghe vậy, thân thể run lên, tia điên cuồng trong mắt dần thu liễm. Hai người vừa rơi xuống đất, Tề Bắc liền xông lên lần nữa, đánh thẳng về phóa nam tử tóc trắng, nhìn qua thì không giống như công kích, mà giống như tự đi tìm chết hơn.
Nam tử Tóc trắng không lộ chút biểu tình, bỗng bay lên đánh một chưởng, trong không khí xuất hiện từng gợn sóng năng lượng. Ngực Tề Bắc bị đánh trúng, cả người bị đánh bay ra sau, chạm xuống đất phải lui vài bước mới vững, khóe miệng trà ra một dòng máu. Bất quá, Tề Bắc vừa mới đứng vững lập tức bay thẳng đến nam tử tóc trắng. Nam tử tóc trắng cũng đánh ra một chiêu, Tề Bắc lại văng về phía sau, lần này hắn ôm ngực ho khan vài tiếng, hộc ra hai hụm máu, sau đó lại bay tới. Nam tử tóc trắng khẽ cau mày, lần này hắn dung năng lượng Hàn Băng đấu khí lớn hơn. Nếu không phải Hãn Mạc Tư Đại Đế để bắt hắn không được làm tổn thương tên thiếu niên đầu óc bất thường này, hắn đã cho tên thiếu niên đáng ghét đầu lìa khỏi thân rồi. Tề Bắc lại bị đánh trúng lần nữa, hắn kêu thảm thiết một tiếng, phụt máu vào nam tử tóc trắng. Nam tử tóc trắng phản ứng cực nhanh, khoát tay một cái, hàn khí đập vào đám máu kia đẩy lại. Mà cùng lúc đó, Tề Bắc bị đánh trúng cũng cố giữ mình lại không để người văng ra sau, bỗng cả người hóa thành một đường huyễn ảnh lao thẳng đến nam tử tóc trắng với tốc độ rất nhanh. Nam tử tóc trắng vừa phản ứng, Tề Bắc đã sáp lại gần, cả người muốn như sắp đập vào ngực của hắn.
- Tường băng!
Tóc trắng nam tử lạnh lùng quát, trước mặt nhất thời ngưng tụ thành rồi một bức tường băng. Nhưng nam tử tóc trắng chợt nhanh chóng lui lại. Chỉ thấy có hai cánh tay từ từ đâm xuyên qua tường băng, hướng thẳng tới ngực hắn. Theo bản năng, trên người nam tử tóc trắng hiện ra đấu khí băng giáp.
“Phụt” Một tiếng, hai cánh tay đâm thẳng vào đấu khí băng giáp, một luồng lực lượng quỷ dị nhanh chóng xuyên vào trong áo giáp. Nam tử tóc trắng cảm thấy từ ngực truyền đến một cơn đau làm hắn chút nữa hộc máu.
- Thiếu chút nữa, đáng tiếc!
Tề Bắc thở dài tiếc nuối trong lòng. Hắn mới vừa dùng nội lực Thần Long quyết, muốn phá vỡ tim mạch nam tử này. “Đáng tiếc năng lượng đấu khí của hắn quá mạnh mẻ, hơn nữa hắn tối thiểu là đấu khí đẳng cấp Vương phẩm, làm cho mình hao tổn tâm cơ mới có cơ hội thi triển thủ đoan mà lại trở thành công cốc.”
- Các ngươi, đều phải chết!
Tóc trắng nam tử nổi giận, toàn thân hắn dần hiện ra một luồng sóng băng diễm. Băng Ngọc trường kiếm cắm trên mặt đất bỗng nhiên rung động, tự bay về trong tay của hắn.
- Lãnh Tùy Phong! Không được giết Nặc Đức Tề Bắc. Ngươi đã quên bệ hạ dặn dò sao?
Thống lĩnh Long giáp quân quát lên. Bọn họ chỉ tới chặn Nặc Đức Tề Bắc lại, buộc hắn trở về Hoàng đô. Nếu là hắn đã chết, e rằng Nặc Đức gia tộc sẽ làm cho cả Kim Diệp hoàng triều chao đảo. Chẳng qua tên Lãnh Tùy Phong chẳng thèm nghe, hắn đường đường Chiến sĩ Địa phẩm, chủ yếu tu luyện Hàn Tâm đấu khí quyết đến đấu khí Thánh phẩm mà lại bị tên tiểu tử kia làm cho bị thương. Không giết chết được tên tiểu tử đó, hắn khó có thể hả cơn giận. Hơn nữa, hắn cũng không phải là thủ hạ của Hãn Mạc Tư Đại Đế, mà do năm năm trước hắn thiếu Hãn Mạc Tư Đại Đế một nhân tình, nên hiện tại hắn chỉ đáp trả nhân tình đó thôi. Lúc đầu, Lãnh Tùy Phong không cần kiếm là bởi vì hắn khinh thường không thèm sử dụng kiếm. Hắn nghĩ việc dùng kiếm để đối phó với loại kiến hôi, đó là làm ô nhục thanh kiếm. Nhưng một khi bị chọc giận thì Lãnh Tùy Phong không thể kiềm chế nổi nữa, hai tay hắn chỉ huy kiếm chém xuống. Nhất thời, một đạo Hàn Băng kiếm quang dài hàng chục trượng chém về phía Tề Bắc và Kim Cương. Kiếm quang lướt qua đến đâu, tất cả mặt đất dưới đó đều bị chẻ nứt đôi, nhưng khe nứt nhanh chóng bị hàn băng bao trùm đông cứng lại. Hai tay Tề Bắc ẩn dưới áo bào, lực lượng bên trong đan điền sôi trào cuồn cuộn, nhanh chóng Long hóa hai cánh tay. Bỗng đột nhiên xảy ra một chuyện.
- Ngăn hắn lại!
Thống lĩnh Long giáp quân đột nhiên hét lớn một tiếng, đáp đại kích trong tay hóa thành đạo hàn quang về phía Lãnh Tùy Phong. Rồi sau đó cung thủ thủ bắn ra từng hàng tên, đem ma pháp lưới tên để vây khốn Lãnh Tùy Phong.
/149
|