Tiểu Ngọc bỗng nhiên cười thảm một tiếng. Nàng khinh miệt lườm Ly Đông Lai một cái rồi nói:
- Cái con heo mập như ngươi đúng là vô dụng. Lão nương mười ba tuổi đã không còn là chim non rồi. Cái thứ của ngươi như con giun mà cũng đòi làm lão nương thỏa mãn. Lão nương chỉ rên có hai tiếng, ngươi tự cho là mình rất dũng mãnh sao?
Cái mặt phì nộn của Ly Đông Lai run run vì tức giận. Tôn nghiêm của một thành chủ ở trước mặt Tề Bắc bị nàng cào nát tơi bời. “Sao có thể nhẫn đây!” Ly Đông Lai bước đến hai bước, vung tay hết tốc lực hướng đến gương mặt của Tiểu Ngọc. Chẳng qua cái tát của hắn cũng không đến được địa chỉ bởi tay của hắn đã bị Kim Cương đứng phía sau Tề Bắc giữ lấy làm hắn không thể nào phát tiết được.
- Nặc Đức Ngũ Thiếu, ngươi thật là không đơn giản a. Có thể ngủ cùng ngươi một đêm thật tốt biết bao.
Tiểu Ngọc hơi tiếc nuối. Đôi mắt đẹp dần dần ảm đạm. Tề Bắc nhướng mày, dùng tay cậy môi Tiểu Ngọc ra, một dòng máu đen từ từ chảy ra ngoài miệng của nàng. Ly Đông Lai vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. “Làm sao mà yến hội đang vui vẻ lại thành ra như vậy?” Tề Bắc lấy vòng tay của Tiểu Ngọc xuống nhìn kỹ, rồi nói với Ly Đông Lai:
- Đông Lai, cho bọn họ giải tán, bổn thiếu gia có chuyện muốn hỏi ngươi.
Yến hội tàn cuộc, chỉ còn lại ba người là Tề Bắc, Kim Cương và Ly Đông Lai. Tề Bắc nghe xong lai lịch của Tiểu Ngọc từ miệng Ly Đông Lai, hắn lúc này mới hỏi:
- Ban đầu Tiểu Ngọc là ở kỹ viện nào?
- Đã… đóng cửa mất rồi.
Ly Đông Lai lắp bắp nói, dù hắn mập như heo nhưng hắn lại không ngu như heo, hắn đã sớm đoán được Tiểu Ngọc tiếp cận hắn là có mục đích khác.
- Ngươi có biết trên thân thể ngươi có khí tức hắc ám nguyên nhân là do chiếc vòng tay này.
Tề Bắc nói. Ly Đông Lai sợ đến run rẩy tất cả mảng thịt trên người. “Khí tức hắc ám?” Gần đây, chỉ cần liên quan đến hai chữ Hắc Ám chính là đại họa mất đầu.
- Ngũ Thiếu, cứu hạ quan.
Cái thân thể như núi thịt của hắn rầm một cái quỳ xuống trước mặt Tề Bắc, nước mắt, nước mũi chảy ra tèm lem đầy mặt.
- Khí tức hắc ám trên người của ngươi cũng không đậm lắm, chỉ cần đi Quang Minh thần điện tịnh hóa một chút là được. Nếu chậm trễ thêm một thời gian nữa là ngươi vô phương cứu chữa rồi.
Tề Bắc nhẹ nhàng đỡ Ly Đông Lai đứng lên.
- Đúng! Đúng! Hạ quan phải đi ngay lập tức Quang Minh thần điện.
Ly Đông Lai gật đầu như bổ củi nói.
- Đợi một chút. Ngươi tập trung toàn bộ gia nhân lại một chỗ. Sau đó báo cho Quang Minh kỵ sĩ và Tế Tự của Quang Minh thần điện đến đây.
Tề Bắc nói. Ly Đông Lai nghe vậy vội vàng đồng ý rồi chạy đi, trong lòng hắn hiểu được Tề Bắc đang muốn bắt người của binh đoàn Hắc Ám đang trà trộn.
- Thập Tam.
Tề Bắc khẽ gọi.
- Chủ nhân có gì phân phó?
Thập Tam quỷ dị xuất hiện.
- Viết một lá thư, đem tình huống trong thành Tạp Kỳ, rồi cho người nhanh chóng gửi về tay gia chủ.
Tề Bắc ra lệnh. Thập Tam lĩnh mệnh, biến mất. Tề Bắc sau một hồi suy nghĩ. Hắn lại mở miệng gọi:
- Tiểu Cửu.
- Chủ nhân.
Tiểu Cửu hiện ra trước mặt Tề Bắc.
- Thương thế của ngươi đã hồi phục hoàn toàn chưa?
Tề Bắc cười hỏi. Thân thể Tiểu Cửu khẽ khựng lại một chút, đáp:
- Đã không việc gì rồi. Đa tạ chủ nhân quan tâm.
- Vậy thì tốt! Ngươi đi về thành kiểm tra các huynh đệ đã tập trung đông đủ chưa.
Tề Bắc nói.
- Vâng.
Tiểu Cửu như trút được gánh nặng. Thân hình liền biến mất.
…
…
Trong một cánh rừng nhỏ ngoài thành Tạp Kỳ đã tụ tập hơn hai trăm người, đó chính là Hắc Giáp quân đi theo Tề Bắc. Hỏa Liệt, Thiết Đầu, Huyễn Ảnh cũng có trong đó, bất quá sắc mặt của họ không được tốt lắm. Đúng lúc này thì Tề Bắc và Kim Cương đi tới.
- Tham kiến Tước gia.
Hơn hai trăm người sắc mặt kích động, khom người hành lễ. Nếu như là lúc trước Hắc Giáp quân theo hắn là do phân phó, nhưng khi mà bọn họ cùng trải qua việc đồng sinh cộng tử ở thành Thanh Diệp thì Tề Bắc đã chiếm được hoàn toàn lòng tin của bọn họ.
- Thiếu gia.
Huyễn Ảnh kích động đi đến bên hắn, cố gắng kìm chế lòng mình vì ở chỗ này không thích hợp cho việc tâm tình với Tề Bắc về chuyện sinh ly tử biệt. Tề Bắc nhìn lướt qua một lượt rồi hỏi:
- Đã tập hợp đông đủ chưa?
Hỏa Liệt tiến lên một bước, quỳ xuống nói:
- Thưa Tước gia, thuộc hạ vô dụng. Hai mươi huynh đệ đã tử trận tại thành Thanh Diệp.
Cho dù tại thành Thanh Diệp, Tề Bắc đã hấp dẫn phần lớn sự chú ý của Long Giáp quân, nhưng vẫn có một số huynh đệ Hắc Giáp quân không thoát thân được. Gương mặt tuấn tú của Tề Bắc thoáng cái âm trầm, hai mắt lờ mờ tỏa ra sát cơ. Hai mươi huynh đệ Hắc Giáp quân còn chưa cùng hắn xông pha thành Tây Linh mà đã phải ra đi như vậy. Thù này không báo, hắn nuốt không trôi.
- Bổn Tước biết được lần này chúng ta bị vây khốn là do bọn người Ca Đặc làm trò quỷ. Các ngươi có muốn cùng ta báo thù không?
Tề Bắc lạnh lung nói.
- Sát! Sát! Sát!
Hơn hai trăm người đồng thanh hét vang, cừu hận thiêu đốt hừng hực trong lòng.
- Tốt! Toàn quân lên đường, truy sát thương đội người Ca Đặc, lấy máu chúng tế vong hồn các huynh đệ.
Tề Bắc hạ lệnh. Ha trăm ba mươi Hắc Giáp quân còn lại mang theo lửa hận ngập trời, điên cuồng lên đường báo thù.
…
…
Kim Diệp hoàng đô, Hãn Mạc Tư Đại Đế nghe thống lĩnh Long Giáp Quân hồi báo, sắc mặt hắn không chút biểu tình. Cả người Lãnh Tùy Phong như một khối băng đứng dựa vào cửa điện, dường như hắn không để cả thế gian vào trong mắt. Nghe xong thống lĩnh Long Giáp quân báo cáo, Hãn Mặc Tư Đại Đế đã biết rằng hắn không thể ngăn cản được Tề Bắc.
- Phế vât! Chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong.
Hắn tức giận, tung chưởng vào ngực thống lĩnh Long Giáp Quân, làm thống linh Long Giáp Quân đập thẳng vào cái cột trê đại điện, rồ rụng xuống như một con chó đã chết, phải nửa ngày sau mới tỉnh lại được. Lúc này, Lãnh Tùy Phong mới đi đến, lạnh lùng nói:
- Hãn Mạc Tư, nhân tình ta thiếu của ngươi, ta đã trả lại. Từ nay về sau ta cùng ngươi không quan hệ.
Hãn Mạc Tư Đại Đế mặc dù phẫn hận nhưng vẫn phải nở nụ cười khó coi:
- Dĩ nhiên ta đã nói qua, dù thành hay bại cũng tính là ngươi đã giúp ta.
- Cáo từ!
Lãnh Tùy Phong nói xong liền muốn rời đi.
- Đợi một chút! Ta có chút thắc mắc, Lãnh công tử có thể giải thích?
Hãn Mạc Tư Đại Đế mở miệng nói.
- Ngươi nói đi.
Lãnh Tùy Phong nói.
- Ngươi bị Tề Bắc làm cho bị thương nên muốn diệt hắn. Nhưng tại sao lại ngăn người muốn bắt hắn?
Hãn Mạc Tư Đại Đế hỏi. Hắn thật không thể hiểu được con người này.
- Bởi vì mối thù của ta sẽ chính do ta báo.
Lãnh Tùy Phong nói xong liền lắc mình biến mất khỏi đại điện. Ánh mắt Hãn Mạc Tư Đại Đế lập lòe quang mang, thầm nghĩ: “Như vậy thì còn gì bằng. Nếu Lãnh Tùy Phong giết được tên Tề Bắc kia thì người Nặc Đức gia tộc không thể đổ tội lên đầu ta. Đến lúc đó các ngươi đi mà tìm Băng Tuyết Cốc của Ngũ Đại Thánh Địa mà báo thù.”
- Cái con heo mập như ngươi đúng là vô dụng. Lão nương mười ba tuổi đã không còn là chim non rồi. Cái thứ của ngươi như con giun mà cũng đòi làm lão nương thỏa mãn. Lão nương chỉ rên có hai tiếng, ngươi tự cho là mình rất dũng mãnh sao?
Cái mặt phì nộn của Ly Đông Lai run run vì tức giận. Tôn nghiêm của một thành chủ ở trước mặt Tề Bắc bị nàng cào nát tơi bời. “Sao có thể nhẫn đây!” Ly Đông Lai bước đến hai bước, vung tay hết tốc lực hướng đến gương mặt của Tiểu Ngọc. Chẳng qua cái tát của hắn cũng không đến được địa chỉ bởi tay của hắn đã bị Kim Cương đứng phía sau Tề Bắc giữ lấy làm hắn không thể nào phát tiết được.
- Nặc Đức Ngũ Thiếu, ngươi thật là không đơn giản a. Có thể ngủ cùng ngươi một đêm thật tốt biết bao.
Tiểu Ngọc hơi tiếc nuối. Đôi mắt đẹp dần dần ảm đạm. Tề Bắc nhướng mày, dùng tay cậy môi Tiểu Ngọc ra, một dòng máu đen từ từ chảy ra ngoài miệng của nàng. Ly Đông Lai vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. “Làm sao mà yến hội đang vui vẻ lại thành ra như vậy?” Tề Bắc lấy vòng tay của Tiểu Ngọc xuống nhìn kỹ, rồi nói với Ly Đông Lai:
- Đông Lai, cho bọn họ giải tán, bổn thiếu gia có chuyện muốn hỏi ngươi.
Yến hội tàn cuộc, chỉ còn lại ba người là Tề Bắc, Kim Cương và Ly Đông Lai. Tề Bắc nghe xong lai lịch của Tiểu Ngọc từ miệng Ly Đông Lai, hắn lúc này mới hỏi:
- Ban đầu Tiểu Ngọc là ở kỹ viện nào?
- Đã… đóng cửa mất rồi.
Ly Đông Lai lắp bắp nói, dù hắn mập như heo nhưng hắn lại không ngu như heo, hắn đã sớm đoán được Tiểu Ngọc tiếp cận hắn là có mục đích khác.
- Ngươi có biết trên thân thể ngươi có khí tức hắc ám nguyên nhân là do chiếc vòng tay này.
Tề Bắc nói. Ly Đông Lai sợ đến run rẩy tất cả mảng thịt trên người. “Khí tức hắc ám?” Gần đây, chỉ cần liên quan đến hai chữ Hắc Ám chính là đại họa mất đầu.
- Ngũ Thiếu, cứu hạ quan.
Cái thân thể như núi thịt của hắn rầm một cái quỳ xuống trước mặt Tề Bắc, nước mắt, nước mũi chảy ra tèm lem đầy mặt.
- Khí tức hắc ám trên người của ngươi cũng không đậm lắm, chỉ cần đi Quang Minh thần điện tịnh hóa một chút là được. Nếu chậm trễ thêm một thời gian nữa là ngươi vô phương cứu chữa rồi.
Tề Bắc nhẹ nhàng đỡ Ly Đông Lai đứng lên.
- Đúng! Đúng! Hạ quan phải đi ngay lập tức Quang Minh thần điện.
Ly Đông Lai gật đầu như bổ củi nói.
- Đợi một chút. Ngươi tập trung toàn bộ gia nhân lại một chỗ. Sau đó báo cho Quang Minh kỵ sĩ và Tế Tự của Quang Minh thần điện đến đây.
Tề Bắc nói. Ly Đông Lai nghe vậy vội vàng đồng ý rồi chạy đi, trong lòng hắn hiểu được Tề Bắc đang muốn bắt người của binh đoàn Hắc Ám đang trà trộn.
- Thập Tam.
Tề Bắc khẽ gọi.
- Chủ nhân có gì phân phó?
Thập Tam quỷ dị xuất hiện.
- Viết một lá thư, đem tình huống trong thành Tạp Kỳ, rồi cho người nhanh chóng gửi về tay gia chủ.
Tề Bắc ra lệnh. Thập Tam lĩnh mệnh, biến mất. Tề Bắc sau một hồi suy nghĩ. Hắn lại mở miệng gọi:
- Tiểu Cửu.
- Chủ nhân.
Tiểu Cửu hiện ra trước mặt Tề Bắc.
- Thương thế của ngươi đã hồi phục hoàn toàn chưa?
Tề Bắc cười hỏi. Thân thể Tiểu Cửu khẽ khựng lại một chút, đáp:
- Đã không việc gì rồi. Đa tạ chủ nhân quan tâm.
- Vậy thì tốt! Ngươi đi về thành kiểm tra các huynh đệ đã tập trung đông đủ chưa.
Tề Bắc nói.
- Vâng.
Tiểu Cửu như trút được gánh nặng. Thân hình liền biến mất.
…
…
Trong một cánh rừng nhỏ ngoài thành Tạp Kỳ đã tụ tập hơn hai trăm người, đó chính là Hắc Giáp quân đi theo Tề Bắc. Hỏa Liệt, Thiết Đầu, Huyễn Ảnh cũng có trong đó, bất quá sắc mặt của họ không được tốt lắm. Đúng lúc này thì Tề Bắc và Kim Cương đi tới.
- Tham kiến Tước gia.
Hơn hai trăm người sắc mặt kích động, khom người hành lễ. Nếu như là lúc trước Hắc Giáp quân theo hắn là do phân phó, nhưng khi mà bọn họ cùng trải qua việc đồng sinh cộng tử ở thành Thanh Diệp thì Tề Bắc đã chiếm được hoàn toàn lòng tin của bọn họ.
- Thiếu gia.
Huyễn Ảnh kích động đi đến bên hắn, cố gắng kìm chế lòng mình vì ở chỗ này không thích hợp cho việc tâm tình với Tề Bắc về chuyện sinh ly tử biệt. Tề Bắc nhìn lướt qua một lượt rồi hỏi:
- Đã tập hợp đông đủ chưa?
Hỏa Liệt tiến lên một bước, quỳ xuống nói:
- Thưa Tước gia, thuộc hạ vô dụng. Hai mươi huynh đệ đã tử trận tại thành Thanh Diệp.
Cho dù tại thành Thanh Diệp, Tề Bắc đã hấp dẫn phần lớn sự chú ý của Long Giáp quân, nhưng vẫn có một số huynh đệ Hắc Giáp quân không thoát thân được. Gương mặt tuấn tú của Tề Bắc thoáng cái âm trầm, hai mắt lờ mờ tỏa ra sát cơ. Hai mươi huynh đệ Hắc Giáp quân còn chưa cùng hắn xông pha thành Tây Linh mà đã phải ra đi như vậy. Thù này không báo, hắn nuốt không trôi.
- Bổn Tước biết được lần này chúng ta bị vây khốn là do bọn người Ca Đặc làm trò quỷ. Các ngươi có muốn cùng ta báo thù không?
Tề Bắc lạnh lung nói.
- Sát! Sát! Sát!
Hơn hai trăm người đồng thanh hét vang, cừu hận thiêu đốt hừng hực trong lòng.
- Tốt! Toàn quân lên đường, truy sát thương đội người Ca Đặc, lấy máu chúng tế vong hồn các huynh đệ.
Tề Bắc hạ lệnh. Ha trăm ba mươi Hắc Giáp quân còn lại mang theo lửa hận ngập trời, điên cuồng lên đường báo thù.
…
…
Kim Diệp hoàng đô, Hãn Mạc Tư Đại Đế nghe thống lĩnh Long Giáp Quân hồi báo, sắc mặt hắn không chút biểu tình. Cả người Lãnh Tùy Phong như một khối băng đứng dựa vào cửa điện, dường như hắn không để cả thế gian vào trong mắt. Nghe xong thống lĩnh Long Giáp quân báo cáo, Hãn Mặc Tư Đại Đế đã biết rằng hắn không thể ngăn cản được Tề Bắc.
- Phế vât! Chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong.
Hắn tức giận, tung chưởng vào ngực thống lĩnh Long Giáp Quân, làm thống linh Long Giáp Quân đập thẳng vào cái cột trê đại điện, rồ rụng xuống như một con chó đã chết, phải nửa ngày sau mới tỉnh lại được. Lúc này, Lãnh Tùy Phong mới đi đến, lạnh lùng nói:
- Hãn Mạc Tư, nhân tình ta thiếu của ngươi, ta đã trả lại. Từ nay về sau ta cùng ngươi không quan hệ.
Hãn Mạc Tư Đại Đế mặc dù phẫn hận nhưng vẫn phải nở nụ cười khó coi:
- Dĩ nhiên ta đã nói qua, dù thành hay bại cũng tính là ngươi đã giúp ta.
- Cáo từ!
Lãnh Tùy Phong nói xong liền muốn rời đi.
- Đợi một chút! Ta có chút thắc mắc, Lãnh công tử có thể giải thích?
Hãn Mạc Tư Đại Đế mở miệng nói.
- Ngươi nói đi.
Lãnh Tùy Phong nói.
- Ngươi bị Tề Bắc làm cho bị thương nên muốn diệt hắn. Nhưng tại sao lại ngăn người muốn bắt hắn?
Hãn Mạc Tư Đại Đế hỏi. Hắn thật không thể hiểu được con người này.
- Bởi vì mối thù của ta sẽ chính do ta báo.
Lãnh Tùy Phong nói xong liền lắc mình biến mất khỏi đại điện. Ánh mắt Hãn Mạc Tư Đại Đế lập lòe quang mang, thầm nghĩ: “Như vậy thì còn gì bằng. Nếu Lãnh Tùy Phong giết được tên Tề Bắc kia thì người Nặc Đức gia tộc không thể đổ tội lên đầu ta. Đến lúc đó các ngươi đi mà tìm Băng Tuyết Cốc của Ngũ Đại Thánh Địa mà báo thù.”
/149
|