Bóng dêm dần buông xuống thành Tây Linh lộ ra vẻ tiêu điều, trên phố lác đác vài người qua lại, các cửa tiệm đều đã buông rèm đóng cửa. Không ai nguyện ý đi ra ngoài vào thời đểm tuyết rơi dày đặc như lúc này, bất quá, tại các tửu quán trong các tửu điếm thì không khí có vẻ trái ngược, các tân khách ngồi đầy các bàn trong bầu không khí nóng ấm. Đoàn người Tề Bắc xuyên qua màn tuyết hướng về phía tổng bộ Huyết Lang phía tây thành, dựa theo lời của ba tên thương nhân Ca Đặc thì chỉ cần trong tay họ có khế ước giao dịch là sẽ được Huyết Lang khoản đãi một cách nhiệt tình. Tại thời đểm tuyết rơi dày đặc như thế này chỉ sợ các lữ điếm đều đã chật ních người, nếu như đi tới tổng bộ Huyết Lang thì chắc chắn sẽ có người an bài tốt tất cả cho bọn họ. Tổng bộ Huyết Lang là một tòa nhà cao năm tầng, toàn bộ từ trên xuống dười đều được sơn màu huyết hồng, ở ngay trung ương là một bức tượng Lang Đầu với cái hàm mở to lộ ra hàm răng bén nhọn cùng với ánh mắt hung tàn tràn ngập huyết quang làm cho người ta khi nhìn thấy không rét mà run
Tề Bắc nắm bàn tay nhỏ bé của Huyễn Ảnh, mang theo Hỏa Liệt và Thiết Đầu đi vào tổng bộ Huyết Lang. Tầng thứ nhất của tổng bộ Huyết Lang là đại sảnh tiếp đãi khách, bất quá nó chứa đầy các hình vẽ Đồ Đằng vặn vẹo làm cho người khác có cảm giác bị đè nén. Trong đại sảnh có các Lang Vệ khoác áo choàng Huyết Lang đi qua đi lại, đại bộ phận đều làngười sói, mặc dù đều có hình dạng giống người nhưng các đặc điểm trên đầu của người sói đều thể hiện hết sức rõ ràng, tỷ như cái miệng rộng cùng với hàm răng bén nhọn, bộ mặt thô cứng với đầy lông sói thể hiện ra đây là những người sói cấp thấp. Thật ra thì đều này cũng là bình thường, Huyết Lang Vương tại Huyết Lang chính là thủ lĩnh của bộ tộc Huyết Lang thuộc thú nhân tộc, dưới trướng hắn tự nhiên có rất nhiều bộ tộc người sói. Những tên Lang Vệ này nhìn tướng mạo có vẻ hung ác nhưng đối đãi với mọi người lại rất hiền hòa, Tề Bắc vừa đưa ra khế ước giao dịch với Huyết Lang liền có một gã Lang Vệ chạy lên lầu báo cáo. Không bao lâu, một gã người sói thân hình cao lớn đi xuống. Tên người sói này vừa nhìn thì biết là người sói cao cấp, bộ mặt căn bản không khác gì nhân loại, cổ thô dài được bao phủ một vòng bởi lớp lông màu đỏ lửa.
- Ta là Hỏa Lang, các ngươi tới thật không đúng lúc, mười lăm tửu lâu của Huyết Lang ta ở thành Tây Linh đều đã đầy người. Như vậy đi, một thuộc hạ của ta có một khoảng sân tương đối rộng rãi, ta sẽ cho người dẫn đường, các ngươi cứ tạm thời đặt chân ở đó.
Giọng nói Hỏa Lang tràn ngập hòa khí, nhưng một đôi mắt sói đang cẩn thận đánh giá Tề Bắc và với Huyễn Ảnh đang hóa trang thành vợ chồng người Ca Đặc.
- Làm phiền rồi, trong cái thời tiết chết tiệt này thì có một chỗ đặt chân cũng đã khiến chúng ta rất hài lòng rồi.
Tề Bắc bất động thanh sắc cười nói.
…
…
- Linh Linh nhẹ một chút, nhẹ một chút.
Đỗ Thọ đang kêu đau liên tục, trước mặt hắn là một cô gái có tướng mạo khá xinh đẹp đang thay hắn bôi thuốc.
- Biết đau rùi à? Biết đau sao lại đi gây chuyện khắp nơi, tựu có một ngày cả cái mạng nhỏ cũng không còn.
Thiếu nữ mặc dù lắm mồm, nhưng trong ánh mắt không ngừng toát lên vẻ đau lòng. Một hồi lâu sau, thiếu nữ đã bôi thuốc cho Đỗ Thọ xong, định bưng bồn thuốc lên xoay người ra ngoài.
- Linh Linh, việc kia.... việc kia, muội nghĩ như thế nào?
Đỗ Thọ rụt cổ lại hỏi, hai chân co lại làm ra động tác tùy thời chạy trốn. Quả thật, thiếu nữ gọi là Linh Linh không nói hai lời, cầm bồn thuốc trong tay trực tiếp đập tới, mắt ứa lệ.
- Đỗ Thọ, huynh trả lời cho muội, huynh có còn là người không? Muội có phải là thân muội muội của huynh không? Trên đời sao có ca ca nào mà lại nhẫn tâm đẩy muội muội mình vào hố lửa như huynh?
Đỗ Linh vừa nói vừa cầm lấy tất cả những gì vớ được mà quăng vào Đỗ Thọ.
- Linh Linh, muội nghe ca ca nói nha, ca ca cũng chỉ là muốn tốt cho muội thôi, muội có biết Hỏa Lang tướng quân ở Huyết Lang có địa vị gì không? Tướng mạo lại không tồi, lại có hảo cảm đối với muội, muội đi theo hắn sẽ an nhàn mà hưởng lạc, đại ca của muội cũng sẽ nhờ vậy mà thăng quan tiến chức, điều đó có gì mà không tốt?
Đỗ Thọ một bên né tránh, một bên khuyên nhủ.
- A...
Đỗ Linh thét một tiếng chói tai, làm cho Đỗ Thọ sợ hết hồn, động tác né tránh hơi chậm lại, nhất thời bị một cái bình hoa đập trúng đầu.
- Muội không muốn! Nếu huynh mà ép muội nữa, muội sẽ tự sát trước mặt huynh ngay.
Đỗ Linh gằn từng chữ, trên gương mặt thanh thuần tràn đầy vẻ quyết liệt.
- Đừng...Linh Linh, ca không nói nữa, ca không nói nữa không được sao?
Đỗ Thọ sợ hết hồn hết vía, hắn biết rõ sự bướng bỉnh trong lòng của muội muội. Chẳng qua là hắn vẫn không rõ, một việc tốt đẹp vẹn toàn cả hai bên như vậy tại sao nang lại không muốn chứ. Đúng lúc này thì cửa nhà của Đỗ Thọ lại bị đạp văng ra đánh cái “Rầm” một tiếng.
- Khốn khiếp, kẻ nào dám đạp cửa nhà lão tử...
Đỗ Thọ vừa mắng vừa xông ra ngoài. Bất quá, đến khi hắn thấy rõ người cầm đầu thì lờ nói liền bị nén trở về, cúi đầu khom lưng nói:
- Hỏa Lang đại nhân sao ngài có thời gian rảnh mà viếng thăm hàn xá.
- Tránh ra tránh ra, nhà ngươi rộng rãi như vậy liền cho bổn đại gia mượn dùng vài ngày.
Hỏa Lang không hề để ý đến Đỗ Thọ, phất phất tay đuổi hắn tránh ra. Khi thấy đoàn người Tề Bắc lục tục đi vào, hơn nữa lại là thương đội đã phát sinh xung đột với hắn, vẻ mặt Đỗ Thọ liền dại ra. Lúc này, Đỗ Linh lại đi ra, nàng muốn nhìn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra, bất quá khi vừa nhìn thấy Hỏa Lang thì nụ cười trên mặt liền trở nên lạnh lẽo, nàng liền xoay người hướng hậu viện mà đi. Hỏa Lang móc ra hai kim tệ, ném cho Đỗ Thọ rồi nói;
- Cầm lấy, đi tới tửu lâu phụ cận mua chút rượu cùng thức ăn lại đây, để ta chiêu đãi khách quý của Huyết Lang chúng ta.
- Này...
Đỗ Thọ há hốc mồm cứng lưỡi, nhất thời không biết nói gì cho tốt.
- Còn không mau đi.
Ánh mắt Hỏa Lang trở nên lạnh lẽo, lớn tiếng quát.
- Dạ, dạ, tiểu nhân đi tiểu nhân đi liền.
Ánh mắt Đỗ Thọ có chút lo lắng nhìn về phía hậu viện một cái liền vội vã chạy ra ngoài.
- Các người cứ tự nhiên như ở nhà mình là được, Huyết Lang chúng ta không bao giờ bạc đãi đối với bằng hữu.
Hỏa Lang cười cười nói vời Tề Bắc, rồi xoay người bước vào hậu viện. Tề Bắc nhướng mày, hắn tất nhiên nhìn ra Hỏa Lang có ý đồ không tốt đối với cô gái lúc nãy.
- Thiếu gia, chúng ta giúp nàng một chút có được không?
Huyễn Ảnh tóm lấy chéo áo của Tề Bắc, ánh mắt mang theo một tia khẩn cầu. Nghe vây, trong lòng Tề Bắc không khỏi rối loạn, bây giờ bọn họ đang phải ngụy trang thành thương đội người Ca Đặc cùng tiến hành giao dịch với Huyết Lang, nếu như tùy tiện xuất thủ, chỉ sợ là sẽ đả thảo kinh xà. Chỉ là đứng trước việc một thiếu nữ sắp sửa bị làm nhục, nếu bảo hắn khoanh tay bỏ mặc, hắn thật sự không làm được Cùng lúc đó thì Đỗ Thọ vừa ra ngoài liền vội vàng trở lại, xông thẳng vào hậu viện. Tề Bắc cũng đứng dậy đi vào hậu viện.
- Đừng... ngươi buông...
Trong một gian phòng gần đó truyền đến tiếng thét tức gian65 chói tai của Đỗ Linh.
- Haha, lang đại gia ta hôm nay coi trọng ngươi, sẽ cho ngươi nếm thử hương vị dục tiên dục tử.
Hỏa Lang cuồng cười sau đó xé quần áo nàng ra.
- Không....A...Ca ca cứu muội, cứu muội.....
Thanh âm kêu khóc thảm thiết của Đỗ Linh truyền ra. Đỗ Thọ đang đứng ở ngoài phòng, vẻ mặt tràn đầy phức tạp, vài lần hắn muốn xông vào nhưng lại thiếu một tia dũng khí.
- Tiểu Cửu, vào xem một chút, đừng để tên súc sinh chà đạp cô nương kia.
Tề Bắc nhẹ giọng nói.
- Vâng, chủ nhân.
Tiểu Cửu đáp lại một tiếng rồi lặng yên không tiếng động.
- Ca...ca
Đỗ Linh kêu khóc tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Cả người Đỗ Thọ run rẩy, hắn nhớ lại cuộc sống nương tựa lẫn nhau của hai huynh muội những năm gần đây, Đỗ Linh vẫn luôn là người chiếu cố hắn, thay hắn thu thập những vụ rối rắm mà hắn tạo nên.
- A....Con mẹ thằng Hỏa Lang khốn kiếp, buông muội muội ta ra.
Đỗ Thọ điên cuồng hét lên một tiếng liền xông thẳng cửa phòng mà vào. Bất quá, Đỗ Thọ lại bị văng ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn. Sau đó, Hỏa Lang hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài, muốn một cước đạp nát đầu Đỗ Thọ. Đúng lúc đó, Hỏa Lang cảm giác được nguy hiểm, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tề Bắc đang đứng đó nhìn hắn cười cười. Hỏa Lang vừa muốn mở miệng cười theo liền cảm giác có một trận đau nhức trong đầu, sau đó cả thân thể khôi ngô liền ầm ầm ngã xuống.
Tề Bắc nắm bàn tay nhỏ bé của Huyễn Ảnh, mang theo Hỏa Liệt và Thiết Đầu đi vào tổng bộ Huyết Lang. Tầng thứ nhất của tổng bộ Huyết Lang là đại sảnh tiếp đãi khách, bất quá nó chứa đầy các hình vẽ Đồ Đằng vặn vẹo làm cho người khác có cảm giác bị đè nén. Trong đại sảnh có các Lang Vệ khoác áo choàng Huyết Lang đi qua đi lại, đại bộ phận đều làngười sói, mặc dù đều có hình dạng giống người nhưng các đặc điểm trên đầu của người sói đều thể hiện hết sức rõ ràng, tỷ như cái miệng rộng cùng với hàm răng bén nhọn, bộ mặt thô cứng với đầy lông sói thể hiện ra đây là những người sói cấp thấp. Thật ra thì đều này cũng là bình thường, Huyết Lang Vương tại Huyết Lang chính là thủ lĩnh của bộ tộc Huyết Lang thuộc thú nhân tộc, dưới trướng hắn tự nhiên có rất nhiều bộ tộc người sói. Những tên Lang Vệ này nhìn tướng mạo có vẻ hung ác nhưng đối đãi với mọi người lại rất hiền hòa, Tề Bắc vừa đưa ra khế ước giao dịch với Huyết Lang liền có một gã Lang Vệ chạy lên lầu báo cáo. Không bao lâu, một gã người sói thân hình cao lớn đi xuống. Tên người sói này vừa nhìn thì biết là người sói cao cấp, bộ mặt căn bản không khác gì nhân loại, cổ thô dài được bao phủ một vòng bởi lớp lông màu đỏ lửa.
- Ta là Hỏa Lang, các ngươi tới thật không đúng lúc, mười lăm tửu lâu của Huyết Lang ta ở thành Tây Linh đều đã đầy người. Như vậy đi, một thuộc hạ của ta có một khoảng sân tương đối rộng rãi, ta sẽ cho người dẫn đường, các ngươi cứ tạm thời đặt chân ở đó.
Giọng nói Hỏa Lang tràn ngập hòa khí, nhưng một đôi mắt sói đang cẩn thận đánh giá Tề Bắc và với Huyễn Ảnh đang hóa trang thành vợ chồng người Ca Đặc.
- Làm phiền rồi, trong cái thời tiết chết tiệt này thì có một chỗ đặt chân cũng đã khiến chúng ta rất hài lòng rồi.
Tề Bắc bất động thanh sắc cười nói.
…
…
- Linh Linh nhẹ một chút, nhẹ một chút.
Đỗ Thọ đang kêu đau liên tục, trước mặt hắn là một cô gái có tướng mạo khá xinh đẹp đang thay hắn bôi thuốc.
- Biết đau rùi à? Biết đau sao lại đi gây chuyện khắp nơi, tựu có một ngày cả cái mạng nhỏ cũng không còn.
Thiếu nữ mặc dù lắm mồm, nhưng trong ánh mắt không ngừng toát lên vẻ đau lòng. Một hồi lâu sau, thiếu nữ đã bôi thuốc cho Đỗ Thọ xong, định bưng bồn thuốc lên xoay người ra ngoài.
- Linh Linh, việc kia.... việc kia, muội nghĩ như thế nào?
Đỗ Thọ rụt cổ lại hỏi, hai chân co lại làm ra động tác tùy thời chạy trốn. Quả thật, thiếu nữ gọi là Linh Linh không nói hai lời, cầm bồn thuốc trong tay trực tiếp đập tới, mắt ứa lệ.
- Đỗ Thọ, huynh trả lời cho muội, huynh có còn là người không? Muội có phải là thân muội muội của huynh không? Trên đời sao có ca ca nào mà lại nhẫn tâm đẩy muội muội mình vào hố lửa như huynh?
Đỗ Linh vừa nói vừa cầm lấy tất cả những gì vớ được mà quăng vào Đỗ Thọ.
- Linh Linh, muội nghe ca ca nói nha, ca ca cũng chỉ là muốn tốt cho muội thôi, muội có biết Hỏa Lang tướng quân ở Huyết Lang có địa vị gì không? Tướng mạo lại không tồi, lại có hảo cảm đối với muội, muội đi theo hắn sẽ an nhàn mà hưởng lạc, đại ca của muội cũng sẽ nhờ vậy mà thăng quan tiến chức, điều đó có gì mà không tốt?
Đỗ Thọ một bên né tránh, một bên khuyên nhủ.
- A...
Đỗ Linh thét một tiếng chói tai, làm cho Đỗ Thọ sợ hết hồn, động tác né tránh hơi chậm lại, nhất thời bị một cái bình hoa đập trúng đầu.
- Muội không muốn! Nếu huynh mà ép muội nữa, muội sẽ tự sát trước mặt huynh ngay.
Đỗ Linh gằn từng chữ, trên gương mặt thanh thuần tràn đầy vẻ quyết liệt.
- Đừng...Linh Linh, ca không nói nữa, ca không nói nữa không được sao?
Đỗ Thọ sợ hết hồn hết vía, hắn biết rõ sự bướng bỉnh trong lòng của muội muội. Chẳng qua là hắn vẫn không rõ, một việc tốt đẹp vẹn toàn cả hai bên như vậy tại sao nang lại không muốn chứ. Đúng lúc này thì cửa nhà của Đỗ Thọ lại bị đạp văng ra đánh cái “Rầm” một tiếng.
- Khốn khiếp, kẻ nào dám đạp cửa nhà lão tử...
Đỗ Thọ vừa mắng vừa xông ra ngoài. Bất quá, đến khi hắn thấy rõ người cầm đầu thì lờ nói liền bị nén trở về, cúi đầu khom lưng nói:
- Hỏa Lang đại nhân sao ngài có thời gian rảnh mà viếng thăm hàn xá.
- Tránh ra tránh ra, nhà ngươi rộng rãi như vậy liền cho bổn đại gia mượn dùng vài ngày.
Hỏa Lang không hề để ý đến Đỗ Thọ, phất phất tay đuổi hắn tránh ra. Khi thấy đoàn người Tề Bắc lục tục đi vào, hơn nữa lại là thương đội đã phát sinh xung đột với hắn, vẻ mặt Đỗ Thọ liền dại ra. Lúc này, Đỗ Linh lại đi ra, nàng muốn nhìn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra, bất quá khi vừa nhìn thấy Hỏa Lang thì nụ cười trên mặt liền trở nên lạnh lẽo, nàng liền xoay người hướng hậu viện mà đi. Hỏa Lang móc ra hai kim tệ, ném cho Đỗ Thọ rồi nói;
- Cầm lấy, đi tới tửu lâu phụ cận mua chút rượu cùng thức ăn lại đây, để ta chiêu đãi khách quý của Huyết Lang chúng ta.
- Này...
Đỗ Thọ há hốc mồm cứng lưỡi, nhất thời không biết nói gì cho tốt.
- Còn không mau đi.
Ánh mắt Hỏa Lang trở nên lạnh lẽo, lớn tiếng quát.
- Dạ, dạ, tiểu nhân đi tiểu nhân đi liền.
Ánh mắt Đỗ Thọ có chút lo lắng nhìn về phía hậu viện một cái liền vội vã chạy ra ngoài.
- Các người cứ tự nhiên như ở nhà mình là được, Huyết Lang chúng ta không bao giờ bạc đãi đối với bằng hữu.
Hỏa Lang cười cười nói vời Tề Bắc, rồi xoay người bước vào hậu viện. Tề Bắc nhướng mày, hắn tất nhiên nhìn ra Hỏa Lang có ý đồ không tốt đối với cô gái lúc nãy.
- Thiếu gia, chúng ta giúp nàng một chút có được không?
Huyễn Ảnh tóm lấy chéo áo của Tề Bắc, ánh mắt mang theo một tia khẩn cầu. Nghe vây, trong lòng Tề Bắc không khỏi rối loạn, bây giờ bọn họ đang phải ngụy trang thành thương đội người Ca Đặc cùng tiến hành giao dịch với Huyết Lang, nếu như tùy tiện xuất thủ, chỉ sợ là sẽ đả thảo kinh xà. Chỉ là đứng trước việc một thiếu nữ sắp sửa bị làm nhục, nếu bảo hắn khoanh tay bỏ mặc, hắn thật sự không làm được Cùng lúc đó thì Đỗ Thọ vừa ra ngoài liền vội vàng trở lại, xông thẳng vào hậu viện. Tề Bắc cũng đứng dậy đi vào hậu viện.
- Đừng... ngươi buông...
Trong một gian phòng gần đó truyền đến tiếng thét tức gian65 chói tai của Đỗ Linh.
- Haha, lang đại gia ta hôm nay coi trọng ngươi, sẽ cho ngươi nếm thử hương vị dục tiên dục tử.
Hỏa Lang cuồng cười sau đó xé quần áo nàng ra.
- Không....A...Ca ca cứu muội, cứu muội.....
Thanh âm kêu khóc thảm thiết của Đỗ Linh truyền ra. Đỗ Thọ đang đứng ở ngoài phòng, vẻ mặt tràn đầy phức tạp, vài lần hắn muốn xông vào nhưng lại thiếu một tia dũng khí.
- Tiểu Cửu, vào xem một chút, đừng để tên súc sinh chà đạp cô nương kia.
Tề Bắc nhẹ giọng nói.
- Vâng, chủ nhân.
Tiểu Cửu đáp lại một tiếng rồi lặng yên không tiếng động.
- Ca...ca
Đỗ Linh kêu khóc tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Cả người Đỗ Thọ run rẩy, hắn nhớ lại cuộc sống nương tựa lẫn nhau của hai huynh muội những năm gần đây, Đỗ Linh vẫn luôn là người chiếu cố hắn, thay hắn thu thập những vụ rối rắm mà hắn tạo nên.
- A....Con mẹ thằng Hỏa Lang khốn kiếp, buông muội muội ta ra.
Đỗ Thọ điên cuồng hét lên một tiếng liền xông thẳng cửa phòng mà vào. Bất quá, Đỗ Thọ lại bị văng ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn. Sau đó, Hỏa Lang hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài, muốn một cước đạp nát đầu Đỗ Thọ. Đúng lúc đó, Hỏa Lang cảm giác được nguy hiểm, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tề Bắc đang đứng đó nhìn hắn cười cười. Hỏa Lang vừa muốn mở miệng cười theo liền cảm giác có một trận đau nhức trong đầu, sau đó cả thân thể khôi ngô liền ầm ầm ngã xuống.
/149
|