Hắc Giáp quân liền bắn những mũi tên ma pháp thẳng vào trong phủ thành chủ, tiếng kêu thảm thiên vang lên liên tục. Mà Trọng Giáp binh lính nhanh chóng thẳng tiến, cộng thêm hai ảnh vệ Tiểu Cửu cùng Thập Tam áp chế. Cơ hồ không tốn nhiều sức đã hoàn toàn chiếm được phủ.
Hậu viện, bang chủ bang Hắc Sát Hắc diện Lý Lục đang lộ ra vẻ hoảng sợ, khàn giọng quát:
- Tám trăm Hắc Sát Vệ trong bang đâu?
- Bang chủ, Hắc Sát Vệ hôm qua đã bị Huyết Lang Vương đưa năm vạn kim tệ mượn đi.
Một gã tâm phúc run giọng nói. Hôm qua bang chủ nhận tiền, mặt cười như nở hoa. Ai ngờ hôm nay tai hoạ liền tới.
Lý Lục ở trong phòng đi qua đi lại vài bước, chán nản thở dài nói:
- Nhanh phân phó, chúng ta đầu hàng.
- Bang chủ, đầu hàng?
Một gã tâm phúc khác nói, mang vẻ cực kỳ không cam lòng. Hắc Sát bang ở Tây Linh thành có địa vị như hôm nay, kết quả này là biết bao tính mạng của huynh đệ bỏ ra.
Lý Lục chỉ lộ ra vẻ sầu thảm cười một tiếng, nói:
- Các ngươi vẫn chưa rõ sao? Huyết Lang vốn có mấy ngàn lang vệ còn cần tám trăm Hắc Sát Vệ của chúng ta sao? Hiện tại Nặc Đức Tề Bắc vào thành lâu như vậy mà động tĩnh của tam đại thế lực như thế nào?
- Ý của bang chủ là tam đại thế lực đã thần phục Nặc Đức Tề Bắc?
Tên tâm phúc này sợ hãi nói.
- Bất kể là thần phục hay đã đạt thành hiệp nghị gì, dù sao ở Tây Linh thành này đã thay đổi rồi. Đầu hàng đi.
Lý Lục chỉ nói.
Sau khi Lý Lục vừa ra quyết định, chiến đấu trong phủ thành chủ nhất thời dừng lại.
Vô số cỗ thi thể bị ném ra ngoài, mà một đội nhân viên vệ sinh không biết đến từ nới nào bắt đầu nhanh chóng thanh tẩy vết máu loang lỗ ở phủ thành chủ.
Không lâu lắm, phủ thành chủ đã được thu dọn hoàn hảo. Vốn là trên cửa phủ còn treo một tấm bảng Hắc Sát bang đã bị nện nát bấy, đã thay bằng tấm bảng phủ thành chủ.
Tề Bắc dùng thủ đoạn lôi đình diệt Hắc Sát bang, nhất thời hù doạ toàn bộ các thế lực vừa và nhỏ khiến chúng không dám vọng động. Hơn nữa, bọn chúng cũng đang đợi hành động của tam đại thế lực Tây Linh thành.
Nhưng bọn họ đã thất vọng. Tam đại thế lực thuỷ chung không có động tĩnh gì, cũng ko có tỏ vẻ một chút gì.
Mà lúc chạng vạng tối, pháp luật lãnh địa đã được quy định và in thành sách, không chỉ dán ở trong thành, chỗ đông người mà còn phát miễn phí cho bọn người.
Điều thứ nhất của pháp luật lãnh địa đã nói rõ. Cả Tây Linh thành cùng với các trấn nhỏ xung quanh như đều nằm trong phạm vi lãnh địa của Tử Tước đại nhân Nặc Đức Tề Bắc. Đây là mảnh thổ địa của Tử Tước đại nhân Nặc Đức Tề Bắc, dù ngươi là ai, đã tiến vào thì phải tuân thủ pháp luật lãnh địa của Tử Tước đại nhân. Nếu không, thì chấp pháp đội sẽ không nương tay.
Thật ra thì, pháp luật lãnh địa đã quy định, từ ngày hôm nay, hết thảy giao dịch ở Tây Linh thành đều được miễn thuế. Tất cả thương nhân cùng cư dân được pháp luật lãnh địa bảo vệ.
Còn nữa, bên trong Tây Linh cấm kèo bè kết phái, võ trang tư nhân. Pháp luật lãnh địa cũng ban bố, tất cả bang phái phải giải tán, nếu không giết không tha.
Một điểm trọng yếu khác là bên trong Tây Linh thành cấm đánh nhau. Người vi phạm giết không tha.
Pháp luật lãnh địa vừa ban bố, Tây Linh thành nhất thời sôi trào lên, có người mắng nhưng cũng có người vui mừng.
Các thế lực ở Tây Linh thành người nào mà không có võ trang tư nhân. Nếu một khi bị giải trừ thì bọn họ sẽ mặc cho Tề Bắc chém giết như súc vật. Dĩ nhiên đám này là có phản ứng lớn nhất rồi.
Mà thương nhân và cư dân bình thường thì vui mừng khôn xiết. Thuế giao dịch được miễn lại vừa được bảo vệ. Bên trong thành không được gây chuyện, đánh nhau, như vậy bọn họ có thể an an ổn ổn làm ăn buôn bán. Tây Linh thành này một khối bảo địa, chỉ cần chịu cố gắng và không bị các thế lực xã hội đen chèn ép thì cuộc sống sẽ rất tốt.
Luật pháp lãnh địa vừa được ban ra, chiêu hiền bố cáo của Tề Bắc cũng được dán lên cùng lúc. Những đãi ngộ được hứa hẹn làm nhiều người tim đập thình thịch. Hơn nữa, chỉ trừ những người đã phạm tội, hoặc là những kẻ phạm tội bên ngoài, chỉ cần có bản lãnh đều có thể hưởng ứng lệnh triệu tập.
Ngay từ đầu, không ai dám đi hưởng ứng lại chiêu hiền bố cáo của Tề Bắc.
Nhưng là ở Tây Linh thành này thì loại người không thiếu nhất là loại liều mạng. Bọn họ chỉ cần đầu óc linh hoạt chút sẽ nhận ra hướng gió đã khác biệt. Pháp luật lãnh địa của Tây Linh thành nghiêm khắc như vậy, đám người hung ác bọn họ đã không còn chốn dung thân. Không bằng gia nhập phủ thành chủ, vì thành chủ mà làm tuỳ tùng quét dọn những trở ngại. Vinh hoa phú quý không phải là vấn đề.
Mà chỉ cần có người mở đầu, những người khác đều nối đuôi nhau gia nhập vào.
Ở một gian phòng âm u, mười người toàn thân bao phủ áo bào màu bạc ngồi ở trong. Bọn họ ngồi xung quanh một thần bí nhân mặc áo bào vàng.
- Ảnh chủ, Nặc Đức tiểu nhi kia ngông cuồng như thế, Mị Ảnh chúng ta không thể trơ mắt nhìn hắn như tằm ăn rỗi cướp mất lợi ích của chúng ta.
Một gã áo bào bạc lạnh lùng lên tiếng.
Thần bí nhân áo bào vàng giơ tay lên, dùng một loại thanh âm có kì dị giống như kim loại cọ xát vào nhau, mở miệng nói:
- Không thể động vào hắn. Huyết Lang cùng Tinh Thần không có bất cứ động tĩnh gì, ta cuối cùng cũng cảm thấy có chút không ổn.
- Ảnh chủ, bọn họ sợ là đang kiêng kỵ thế lực của Nặc Đức gia tộc. Người nào cũng không chịu là người đầu tiên động thủ thôi.
Một gã áo bào bạc khác nói.
- Cũng có khả năng này.
Thần bí nhân áo bào vàng gật đầu.
- Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Hiện tại căn cơ hắn chưa ổn định, chính là cơ hội đuổi hắn đi tốt nhất. Nếu chờ hắn chiêu binh mãi mã cường đại lên, sợ là lập tức hạ thủ với chúng ta.
- Các ngươi có phương pháp xử lý nào tốt?
Thần bí nhân áo bào màu vàng hỏi.
- Có lẽ chúng ta nên đi tìm Huyết Lang cùng Tinh Thần thương lương một chút về vấn đề liên hợp lại đối phó với Nặc Đức Tề Bắc.
Một gã áo bào bạc nói.
Đám còn lại cũng thấy hợp lý, rối rít đồng ý.
…………………………….
Tề Bắc lững thững đi dạo trong sân viện lớn của phủ thành chủ. Phủ thành chủ này cũng không tệ lắm, bất quá so với toà thành kia của Huyết Lang vương thì thiếu một chút phóng khoáng. Khó trách tam đại thế lực không ai để ý tới nới này.
Hậu viện của phủ thành chủ có một dòng suối nhỏ. Dòng suối nhỏ này do bảy, tám còn suối ngầm phun ra tự nhiên, vờn quanh hậu viện. Bên trong con suối còn có vài con cá bơi trong đó, cảnh trí quả thực không tệ.
Lúc này, Huyễn Ảnh đã cởi giầy ra,vén ống quần lên, nhảy vào con suối bắt cá.
- Thiếu gia, nước ở đây khá ấm.
Huyễn Ảnh kinh ngạc nhìn Tề Bắc hô lên.
Tề Bắc nở nụ cười. Hiện tại trời đông giá rét, nước ngầm vì độ chêch lệch nhiệt độ trong ngày nên cảm giác hơi âm ấm là tất nhiên.
Huyễn Ảnh hăng hái dạt dào đi bắt cá. Khoan hãy nói là đám cá nhỏ kia dù linh hoạt thế nào, một trảo của nàng luôn bắt được một con nhưng lại ném trở về suối. Thỉnh thoảng nàng lại phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Tề Bắc cũng ngồi xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn Huyễn Ảnh. Nàng đang đưa lưng về phía hắn, khom lưng cầm cá, cái mông nhếch lên, tạo thành cái hình tròn mê người. Làm cho Tề Bắc bắt đầu nhỏ rãi.
- Thiếu gia, ngươi cũng tới đây.
Huyễn Ảnh hướng Tề Bắc phất phất tay.
Tề Bắc đứng lên, đá rơi giày ra rồi đi tới phía sau Huyễn Ảnh.
Lúc này Huyễn Ảnh đang khom lưng lui về sau một bước. Cái mông vun cao nhất thời đụng vào hạ thân của Tề Bắc.
- A…
Huyễn Ảnh cả kinh một tiếng, xoay người nhìn Tề Bắc đang nở nụ cười xấu xa. Nàng không khỏi nhớ lại cảnh đầu tiên gặp mặt hắn ở Phồn Tinh thành, cũng không phải như thế này sao?
Chỉ là, khi đó cảm giác của nàng là tức giận. Còn bây giờ thì, xấu hổ.
- Thiếu gia, người thật là xấu.
Huyễn Ảnh đỏ mặt hờn dỗi. Đột nhiên cúi người, đem nước suối vẩy qua người của Tề Bắc.
Tề Bắc cũng nổi lên tính trẻ còn, cũng lấy nước suối mà dội lại. Hai người ở trên con suối nhỏ mà chơi đùa náo nhiệt, thỉnh thoảng lại truyền đến tiềng kêu sợ hãi cùng cười duyên của Huyễn Ảnh.
Không lâu sau, thân thể hai ngươi đã ướt đẫm. Tề Bắc nhìn những đường cong lộ ra từ thân thể mềm mại của Huyễn Ảnh. Ánh mắt không khỏi nóng rực lên.
Hậu viện, bang chủ bang Hắc Sát Hắc diện Lý Lục đang lộ ra vẻ hoảng sợ, khàn giọng quát:
- Tám trăm Hắc Sát Vệ trong bang đâu?
- Bang chủ, Hắc Sát Vệ hôm qua đã bị Huyết Lang Vương đưa năm vạn kim tệ mượn đi.
Một gã tâm phúc run giọng nói. Hôm qua bang chủ nhận tiền, mặt cười như nở hoa. Ai ngờ hôm nay tai hoạ liền tới.
Lý Lục ở trong phòng đi qua đi lại vài bước, chán nản thở dài nói:
- Nhanh phân phó, chúng ta đầu hàng.
- Bang chủ, đầu hàng?
Một gã tâm phúc khác nói, mang vẻ cực kỳ không cam lòng. Hắc Sát bang ở Tây Linh thành có địa vị như hôm nay, kết quả này là biết bao tính mạng của huynh đệ bỏ ra.
Lý Lục chỉ lộ ra vẻ sầu thảm cười một tiếng, nói:
- Các ngươi vẫn chưa rõ sao? Huyết Lang vốn có mấy ngàn lang vệ còn cần tám trăm Hắc Sát Vệ của chúng ta sao? Hiện tại Nặc Đức Tề Bắc vào thành lâu như vậy mà động tĩnh của tam đại thế lực như thế nào?
- Ý của bang chủ là tam đại thế lực đã thần phục Nặc Đức Tề Bắc?
Tên tâm phúc này sợ hãi nói.
- Bất kể là thần phục hay đã đạt thành hiệp nghị gì, dù sao ở Tây Linh thành này đã thay đổi rồi. Đầu hàng đi.
Lý Lục chỉ nói.
Sau khi Lý Lục vừa ra quyết định, chiến đấu trong phủ thành chủ nhất thời dừng lại.
Vô số cỗ thi thể bị ném ra ngoài, mà một đội nhân viên vệ sinh không biết đến từ nới nào bắt đầu nhanh chóng thanh tẩy vết máu loang lỗ ở phủ thành chủ.
Không lâu lắm, phủ thành chủ đã được thu dọn hoàn hảo. Vốn là trên cửa phủ còn treo một tấm bảng Hắc Sát bang đã bị nện nát bấy, đã thay bằng tấm bảng phủ thành chủ.
Tề Bắc dùng thủ đoạn lôi đình diệt Hắc Sát bang, nhất thời hù doạ toàn bộ các thế lực vừa và nhỏ khiến chúng không dám vọng động. Hơn nữa, bọn chúng cũng đang đợi hành động của tam đại thế lực Tây Linh thành.
Nhưng bọn họ đã thất vọng. Tam đại thế lực thuỷ chung không có động tĩnh gì, cũng ko có tỏ vẻ một chút gì.
Mà lúc chạng vạng tối, pháp luật lãnh địa đã được quy định và in thành sách, không chỉ dán ở trong thành, chỗ đông người mà còn phát miễn phí cho bọn người.
Điều thứ nhất của pháp luật lãnh địa đã nói rõ. Cả Tây Linh thành cùng với các trấn nhỏ xung quanh như đều nằm trong phạm vi lãnh địa của Tử Tước đại nhân Nặc Đức Tề Bắc. Đây là mảnh thổ địa của Tử Tước đại nhân Nặc Đức Tề Bắc, dù ngươi là ai, đã tiến vào thì phải tuân thủ pháp luật lãnh địa của Tử Tước đại nhân. Nếu không, thì chấp pháp đội sẽ không nương tay.
Thật ra thì, pháp luật lãnh địa đã quy định, từ ngày hôm nay, hết thảy giao dịch ở Tây Linh thành đều được miễn thuế. Tất cả thương nhân cùng cư dân được pháp luật lãnh địa bảo vệ.
Còn nữa, bên trong Tây Linh cấm kèo bè kết phái, võ trang tư nhân. Pháp luật lãnh địa cũng ban bố, tất cả bang phái phải giải tán, nếu không giết không tha.
Một điểm trọng yếu khác là bên trong Tây Linh thành cấm đánh nhau. Người vi phạm giết không tha.
Pháp luật lãnh địa vừa ban bố, Tây Linh thành nhất thời sôi trào lên, có người mắng nhưng cũng có người vui mừng.
Các thế lực ở Tây Linh thành người nào mà không có võ trang tư nhân. Nếu một khi bị giải trừ thì bọn họ sẽ mặc cho Tề Bắc chém giết như súc vật. Dĩ nhiên đám này là có phản ứng lớn nhất rồi.
Mà thương nhân và cư dân bình thường thì vui mừng khôn xiết. Thuế giao dịch được miễn lại vừa được bảo vệ. Bên trong thành không được gây chuyện, đánh nhau, như vậy bọn họ có thể an an ổn ổn làm ăn buôn bán. Tây Linh thành này một khối bảo địa, chỉ cần chịu cố gắng và không bị các thế lực xã hội đen chèn ép thì cuộc sống sẽ rất tốt.
Luật pháp lãnh địa vừa được ban ra, chiêu hiền bố cáo của Tề Bắc cũng được dán lên cùng lúc. Những đãi ngộ được hứa hẹn làm nhiều người tim đập thình thịch. Hơn nữa, chỉ trừ những người đã phạm tội, hoặc là những kẻ phạm tội bên ngoài, chỉ cần có bản lãnh đều có thể hưởng ứng lệnh triệu tập.
Ngay từ đầu, không ai dám đi hưởng ứng lại chiêu hiền bố cáo của Tề Bắc.
Nhưng là ở Tây Linh thành này thì loại người không thiếu nhất là loại liều mạng. Bọn họ chỉ cần đầu óc linh hoạt chút sẽ nhận ra hướng gió đã khác biệt. Pháp luật lãnh địa của Tây Linh thành nghiêm khắc như vậy, đám người hung ác bọn họ đã không còn chốn dung thân. Không bằng gia nhập phủ thành chủ, vì thành chủ mà làm tuỳ tùng quét dọn những trở ngại. Vinh hoa phú quý không phải là vấn đề.
Mà chỉ cần có người mở đầu, những người khác đều nối đuôi nhau gia nhập vào.
Ở một gian phòng âm u, mười người toàn thân bao phủ áo bào màu bạc ngồi ở trong. Bọn họ ngồi xung quanh một thần bí nhân mặc áo bào vàng.
- Ảnh chủ, Nặc Đức tiểu nhi kia ngông cuồng như thế, Mị Ảnh chúng ta không thể trơ mắt nhìn hắn như tằm ăn rỗi cướp mất lợi ích của chúng ta.
Một gã áo bào bạc lạnh lùng lên tiếng.
Thần bí nhân áo bào vàng giơ tay lên, dùng một loại thanh âm có kì dị giống như kim loại cọ xát vào nhau, mở miệng nói:
- Không thể động vào hắn. Huyết Lang cùng Tinh Thần không có bất cứ động tĩnh gì, ta cuối cùng cũng cảm thấy có chút không ổn.
- Ảnh chủ, bọn họ sợ là đang kiêng kỵ thế lực của Nặc Đức gia tộc. Người nào cũng không chịu là người đầu tiên động thủ thôi.
Một gã áo bào bạc khác nói.
- Cũng có khả năng này.
Thần bí nhân áo bào vàng gật đầu.
- Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Hiện tại căn cơ hắn chưa ổn định, chính là cơ hội đuổi hắn đi tốt nhất. Nếu chờ hắn chiêu binh mãi mã cường đại lên, sợ là lập tức hạ thủ với chúng ta.
- Các ngươi có phương pháp xử lý nào tốt?
Thần bí nhân áo bào màu vàng hỏi.
- Có lẽ chúng ta nên đi tìm Huyết Lang cùng Tinh Thần thương lương một chút về vấn đề liên hợp lại đối phó với Nặc Đức Tề Bắc.
Một gã áo bào bạc nói.
Đám còn lại cũng thấy hợp lý, rối rít đồng ý.
…………………………….
Tề Bắc lững thững đi dạo trong sân viện lớn của phủ thành chủ. Phủ thành chủ này cũng không tệ lắm, bất quá so với toà thành kia của Huyết Lang vương thì thiếu một chút phóng khoáng. Khó trách tam đại thế lực không ai để ý tới nới này.
Hậu viện của phủ thành chủ có một dòng suối nhỏ. Dòng suối nhỏ này do bảy, tám còn suối ngầm phun ra tự nhiên, vờn quanh hậu viện. Bên trong con suối còn có vài con cá bơi trong đó, cảnh trí quả thực không tệ.
Lúc này, Huyễn Ảnh đã cởi giầy ra,vén ống quần lên, nhảy vào con suối bắt cá.
- Thiếu gia, nước ở đây khá ấm.
Huyễn Ảnh kinh ngạc nhìn Tề Bắc hô lên.
Tề Bắc nở nụ cười. Hiện tại trời đông giá rét, nước ngầm vì độ chêch lệch nhiệt độ trong ngày nên cảm giác hơi âm ấm là tất nhiên.
Huyễn Ảnh hăng hái dạt dào đi bắt cá. Khoan hãy nói là đám cá nhỏ kia dù linh hoạt thế nào, một trảo của nàng luôn bắt được một con nhưng lại ném trở về suối. Thỉnh thoảng nàng lại phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Tề Bắc cũng ngồi xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn Huyễn Ảnh. Nàng đang đưa lưng về phía hắn, khom lưng cầm cá, cái mông nhếch lên, tạo thành cái hình tròn mê người. Làm cho Tề Bắc bắt đầu nhỏ rãi.
- Thiếu gia, ngươi cũng tới đây.
Huyễn Ảnh hướng Tề Bắc phất phất tay.
Tề Bắc đứng lên, đá rơi giày ra rồi đi tới phía sau Huyễn Ảnh.
Lúc này Huyễn Ảnh đang khom lưng lui về sau một bước. Cái mông vun cao nhất thời đụng vào hạ thân của Tề Bắc.
- A…
Huyễn Ảnh cả kinh một tiếng, xoay người nhìn Tề Bắc đang nở nụ cười xấu xa. Nàng không khỏi nhớ lại cảnh đầu tiên gặp mặt hắn ở Phồn Tinh thành, cũng không phải như thế này sao?
Chỉ là, khi đó cảm giác của nàng là tức giận. Còn bây giờ thì, xấu hổ.
- Thiếu gia, người thật là xấu.
Huyễn Ảnh đỏ mặt hờn dỗi. Đột nhiên cúi người, đem nước suối vẩy qua người của Tề Bắc.
Tề Bắc cũng nổi lên tính trẻ còn, cũng lấy nước suối mà dội lại. Hai người ở trên con suối nhỏ mà chơi đùa náo nhiệt, thỉnh thoảng lại truyền đến tiềng kêu sợ hãi cùng cười duyên của Huyễn Ảnh.
Không lâu sau, thân thể hai ngươi đã ướt đẫm. Tề Bắc nhìn những đường cong lộ ra từ thân thể mềm mại của Huyễn Ảnh. Ánh mắt không khỏi nóng rực lên.
/149
|