Y quán của Mộ Dung Tinh Thần vẫn còn mở cửa nhưng bệnh nhân đã vắng đi rất nhiều. Cơ mà trong lúc bão tuyết hoành hành như thế này thì bằng đó người đã là khá lắm rồi. Một phần cũng phải cảm ơn Tề Bắc đã lo cho vì tính mạng người dân nghèo mà xây dựng thêm nhiều phòng ốc rất lớn. Trước kia người ta e ngại ngày đông lạnh lẽo phải xếp hàng khám bệnh nhưng nay thì vấn đề đó đã được giải quyết ổn thỏa. Lúc này, Tề Bắc đang cắn răng chịu đựng bão tuyết quật vào người tới tấp để đi đến trước cửa y quán. Hắn vừa ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp Mộ Dung Tinh Thần ngồi ở bên cửa sổ lầu hai đang nhìn hắn. Tề Bắc nhìn nàng cười một cái rồi phóng mình lên trên lầu. Hắn khẽ gõ vào khung cửa sổ mấy cái. Mộ Dung Tinh Thần thuận tay, khẽ đẩy nhẹ cửa một cái, Tề Bắc lập tức mang theo cái giá lạnh nhảy vào trong phòng.
- Tinh Thần, hai ngày không gặp nàng làm ta rất đau khổ.
Tề Bắc bước đến trước mặt Mộ Dung Tinh Thần. Nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của nàng, thủ thỉ nói. Nhưng Mộ Dung Tinh Thần lại rút tay lại, thản nhiên nói:
- Ngươi còn nói những lời không đứng đắn thì xin mời bước ra ngoài … từ trên này nhảy xuống đi.
“Nhảy ra ngoài á?” Tề Bắc cười hềnh hệch, tựa hồ hắn đang nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy.
- Ngươi…ngươi cười cái gì?
Ánh mắt Mộ Dung Tinh Thần thoáng có chút sầu thương. Tề Bắc liền ngậm miệng, hắn khom lưng, cúi nhìn đôi mắt linh lung của Tinh Thần. Con ngươi của Mộ Dung Tinh Thần bỗng nhiên co rút lại, bởi vì nàng chợt cảm nhận được sự nóng bỏng trong đôi mắt Tề Bắc. Nàng khẽ lui xe lăn lại một chút, thâm tâm muốn tránh né cái nhìn đầy cuồng nhiệt kia nhưng dường như nàng đã bị đôi mắt đầy ma lực kia chế trụ.
- Ha ha…Tinh Thần. Nàng xấu hổ rồi, thật sự xấu hổ rồi..
Tề Bắc lại nở nụ cười thật rạng rỡ. Hiển nhiên hắn đã phát hiện ra biểu hiện bất thường của Tinh Thần rồi. Mộ Dung Tinh Thần thẹn quá hóa giận, liền ném ra một cái không gian tiểu ma pháp chui tọt vào mồm Tề Bắc. Tề Bắc đang hí hửng bỗng nhiên miệng hắn bị không gian lực làm cho vặn vẹo biến hình khiến những tiếng nói cười hắn phát ra như băng cát sét nhão vậy, âm thanh nghe thật quái dị nhưng lại làm cho người đối diện hả dạ. Tề Bắc lấy hai tay chụp lấy miệng, ra sức xoa bóp để cho mọi thứ trở về vị trí cũ. “Nha đầu này đúng là thiên tài, không gian ma pháp cũng có thể chỉnh người ta như vậy.”
- Mộ Dung Tinh Thần! Nàng chọc giận đại gia rồi.
Tề Bắc nhe nanh múa vốt, nhào về phía Tinh Thần. Nhưng thân hình Mộ Dung Tinh Thần lóe lên một cái, đã thuấn di qua một bên.
- Có thể thoát khỏi tay Phật Như Lai à?
Tề Bắc cũng lóe lên một cái, xuất hiện bên cạnh xe lăn. Hắn ôm bổng Tinh Thần từ xe lăn lên. Mộ Dung Tinh Thần bị làm cho giật mình, nổi giận nói:
- Buông ta ra.
- Không buông.
Tề Bắc chỏn lỏn đáp lại. Hắn vừa nói vừa ôm Tinh Thần, định ghé đít ngồi vào xe lăn. Nhưng mông Tề Bắc vừa chạm mép xe lăn thì chiếc xe đã trượt về sau một chút thành ra cái mông phải chào hỏi thân mật với mặt đất. Mộ Dung Tinh Thần bị cảnh đó chọc cười thành tiếng, tiếng cười của nàng trong trẻo như tiếng chuông bạc, đôi mắt xinh đẹp khép lại như vầng trăng khuyết.
- Nàng cười rồi…
Tề Bắc đang ôm Mộ Dung Tinh Thần ngồi dậy thì bị nàng làm cho sững sờ. Tiếng cười của Mộ Dung Tinh Thần bỗng dưng ngừng bặt. Chính bản thân nàng cũng bất ngờ vì mình cười thành tiếng.
- Á! Ta chưa có nói gì hết! Nàng cứ tiếp tục cười nữa đi…
Tề Bắc vội vàng lấp liếm. Hắn cảm thấy có thể làm cho nàng cười vui vẻ cũng là một thành tựu lớn rồi. Mộ Dung Tinh Thần nhìn chằm chằm Tề Bắc một chút, trong đôi mắt đẹp bỗng xuất hiện một màng nước trong suốt.
“Chuyện quái gì thế này, vừa khóc vừa cười ăn mười cục…sao? Không phải vừa nãy mới vui vẻ à?” Cho dù Tề Bắc rất tự tin với kinh nghiệm câu nữ nhân của mình nhưng hắn cũng phải công nhận tâm tư nữ nhân luôn là thứ khó dò nhất.
- Đừng khóc, Tinh Thần ngoan nào, là ta không đúng…
Tề Bắc luống cuống tay chân. Lần đầu gặp mặt hắn đã chọc nàng phát khóc, lần này hắn khổ sở lắm mới làm cho nàng cười một tiếng bất quá cuối cùng thì sao nàng vẫn khóc. Mộ Dung Tinh Thần ngăn nước mắt chảy xuống, hỏi:
- Ngươi không đúng chỗ nào?
- Ta…Ta không nên chọc nàng cười.
Tề Bắc bày ra bộ mặt thành khẩn. Nắm đấm nhỏ của Mộ Dung Tinh Thần nhẹ nhàng đập một cái vào ngực Tề Bắc. Nàng rúc mặt vào lồng ngực của hắn như một chú mèo nhỏ tìm sự che chở. Lồng ngực Tề Bắc rất rộng, từng nhịp đập mạnh mẽ và trầm ổn của trái tim làm cho nàng cảm thấy vô cùng an toàn và yên ổn. Có một người chọc cho nàng khóc, cũng có thể làm cho nàng cười vui vẻ. Người đó cũng có một lồng ngực to lớn, ấm áp cho nàng dựa vào, những điều này chẳng phải là những thứ mà nàng từng khao khát trong mơ sao?
- Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Một lúc lâu sau Mộ Dung Tinh Thần mới mở mắt ra, dường như mới vừa rồi nàng cũng chỉ nằm mộng mà thôi.
- Phải có chuyện ta mới tới tìm nàng hay sao?
Tề Bắc có chút chột dạ chống chế. Thân hình Mộ Dung Tinh Thần nhoáng lên một cái đã từ trong ngực Tề Bắc trở lại trên ghế xe lăn. Nàng cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm như chờ câu trả lời. Tề Bắc đành chịu thua. Hắn nhún vai nói:
- Được rồi! Ta thua. Ta muốn nhờ nàng giúp đỡ chút việc nhưng mà ta thật sự muốn gặp nàng.
- Nói nhanh đi.
Mộ Dung Tinh Thần thản nhiên nói. Thấy Mộ Dung Tinh Thần lại bày ra bộ dạng lạnh lùng, Tề Bắc có chút khổ sở.
- Ta muốn mượn nàng mấy sợi tóc dùng một chút.
Tề Bắc nói. Mộ Dung Tinh Thần sửng sốt, đưa tay kéo khăn quấn đầu xuống, nhất thời mái tóc bạc trắng đổ xuống bờ vai. Nàng dùng dao cắt nhẹ qua mái tóc một cái, một lọn tóc bạc nhẹ nhàng rơi xuống tay nàng. Nàng bỏ lọn tóc đó vào trong bình nhỏ, đậy lại cẩn thận rồi đưa cho Tề Bắc.
- Không còn chuyện gì nữa thì ngươi hãy đi đi. Ta cần phải nghỉ ngơi một chút.
Mộ Dung Tinh Thần quay lưng về phía Tề Bắc, hạ lệnh trục khách. Tề Bắc há miệng định nói gì đó nhưng mà lại thôi. Hắn lại phi người ra khỏi cửa sổ để xuống dưới đường. Người hắn vừa ra khỏi cửa, cánh cửa liền lập tức đóng sập vào nhưng tấm rèm cửa lại được vén lên. Tề Bắc đứng ngẩn ngơ trước cửa nhà một chút rồi mới xoay người biến mất trong gió tuyết. Sau khi tấm rèm cửa được vén lên, Mộ Dung Tinh Thần mới xoay người nhìn chăm chú vào bóng lưng đã dần mờ xa của Tề Bắc. Tề Bắc trở lại phủ thành chủ. Hắn đã nhận ra ba nữ Tinh Linh là Yên linh, Như Phong và Phiêu Tuyết cũng đã có mặt.
- Nghe nói ngươi muốn tập kích thành Giao Nhân, chúng ta cũng phải có phần chứ?
Yên Linh nói.
- Các ngươi không lưu lại chiếu cố Tinh Chủ sao? Nàng phải xoay sở sao nếu thiếu các ngươi?
Tề Bắc nhăn nhó nói.
- Vậy thì Như Phong với Phiêu Tuyết ở lại, ta đi với các ngươi.
Yên Linh cố chấp nói. Tề Bắc suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.
- Lôi Minh nói ngươi vừa mới đi tìm Tinh Chủ để nhờ nàng giúp đỡ, ngươi nhờ nàng làm cái gì?
Như Phong hỏi. Tề Bắc lấy ra cái bình nhỏ trong suốt mà Mộ Dung Tinh Thần cho, có thể thấy bên trong một lọn tóc bạc.
- Cái này là tóc của Tinh Chủ?
Sắc mặt ba nữ Tinh Linh trở nên kỳ quái.
- Tóc của Tinh Chủ các ngươi là chất kịch độc khủng khiếp. Chỉ cần bổn thiếu gia đem cho pha vào nước rồi sau đó lấy nước đó đổ vào lương thảo tiếp tế của bọn Thú Nhân thì…
Tề Bắc nham hiểm cười hắc hắc, tự cho mình thông minh. Hắn không chỉ hủy đi nguồn lương thực tiếp viện của địch quân hơn nữa nếu may mắn có thể tiêu diệt sạch bọn chúng mà không tốn chút sức lực nào.
- Ý tưởng rất sáng tạo…Bất quá ngươi có biết ý nghĩa của việc một cô gái Tinh Thần tộc trao tóc cho một người đàn ông không?
Yên Linh nói.
- À! Vậy ý nghĩa gì vậy?
Tề Bắc hỏi.
- Tượng trưng cho người con gái đã đem linh hồn trao cho nam nhân. Trong Tinh Linh tộc cho dù nam nữ có yêu nhau nhưng cũng rất ít cô gái làm điều này.
Yên Linh gằn từng chữ một. Tề Bắc ngây người như phỗng. Sau khi hồn vía từ tứ phía trở về, hắn vội vàng đem chiếc bình cất vào giới chỉ. “Cái quái gì kịch độc khó tìm? Cần gì phải dùng dao mổ trâu giết gà?” Hắn đã quyết định cả đời phải bảo đảm tín vật này thật tốt.
- Tinh Thần, hai ngày không gặp nàng làm ta rất đau khổ.
Tề Bắc bước đến trước mặt Mộ Dung Tinh Thần. Nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của nàng, thủ thỉ nói. Nhưng Mộ Dung Tinh Thần lại rút tay lại, thản nhiên nói:
- Ngươi còn nói những lời không đứng đắn thì xin mời bước ra ngoài … từ trên này nhảy xuống đi.
“Nhảy ra ngoài á?” Tề Bắc cười hềnh hệch, tựa hồ hắn đang nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy.
- Ngươi…ngươi cười cái gì?
Ánh mắt Mộ Dung Tinh Thần thoáng có chút sầu thương. Tề Bắc liền ngậm miệng, hắn khom lưng, cúi nhìn đôi mắt linh lung của Tinh Thần. Con ngươi của Mộ Dung Tinh Thần bỗng nhiên co rút lại, bởi vì nàng chợt cảm nhận được sự nóng bỏng trong đôi mắt Tề Bắc. Nàng khẽ lui xe lăn lại một chút, thâm tâm muốn tránh né cái nhìn đầy cuồng nhiệt kia nhưng dường như nàng đã bị đôi mắt đầy ma lực kia chế trụ.
- Ha ha…Tinh Thần. Nàng xấu hổ rồi, thật sự xấu hổ rồi..
Tề Bắc lại nở nụ cười thật rạng rỡ. Hiển nhiên hắn đã phát hiện ra biểu hiện bất thường của Tinh Thần rồi. Mộ Dung Tinh Thần thẹn quá hóa giận, liền ném ra một cái không gian tiểu ma pháp chui tọt vào mồm Tề Bắc. Tề Bắc đang hí hửng bỗng nhiên miệng hắn bị không gian lực làm cho vặn vẹo biến hình khiến những tiếng nói cười hắn phát ra như băng cát sét nhão vậy, âm thanh nghe thật quái dị nhưng lại làm cho người đối diện hả dạ. Tề Bắc lấy hai tay chụp lấy miệng, ra sức xoa bóp để cho mọi thứ trở về vị trí cũ. “Nha đầu này đúng là thiên tài, không gian ma pháp cũng có thể chỉnh người ta như vậy.”
- Mộ Dung Tinh Thần! Nàng chọc giận đại gia rồi.
Tề Bắc nhe nanh múa vốt, nhào về phía Tinh Thần. Nhưng thân hình Mộ Dung Tinh Thần lóe lên một cái, đã thuấn di qua một bên.
- Có thể thoát khỏi tay Phật Như Lai à?
Tề Bắc cũng lóe lên một cái, xuất hiện bên cạnh xe lăn. Hắn ôm bổng Tinh Thần từ xe lăn lên. Mộ Dung Tinh Thần bị làm cho giật mình, nổi giận nói:
- Buông ta ra.
- Không buông.
Tề Bắc chỏn lỏn đáp lại. Hắn vừa nói vừa ôm Tinh Thần, định ghé đít ngồi vào xe lăn. Nhưng mông Tề Bắc vừa chạm mép xe lăn thì chiếc xe đã trượt về sau một chút thành ra cái mông phải chào hỏi thân mật với mặt đất. Mộ Dung Tinh Thần bị cảnh đó chọc cười thành tiếng, tiếng cười của nàng trong trẻo như tiếng chuông bạc, đôi mắt xinh đẹp khép lại như vầng trăng khuyết.
- Nàng cười rồi…
Tề Bắc đang ôm Mộ Dung Tinh Thần ngồi dậy thì bị nàng làm cho sững sờ. Tiếng cười của Mộ Dung Tinh Thần bỗng dưng ngừng bặt. Chính bản thân nàng cũng bất ngờ vì mình cười thành tiếng.
- Á! Ta chưa có nói gì hết! Nàng cứ tiếp tục cười nữa đi…
Tề Bắc vội vàng lấp liếm. Hắn cảm thấy có thể làm cho nàng cười vui vẻ cũng là một thành tựu lớn rồi. Mộ Dung Tinh Thần nhìn chằm chằm Tề Bắc một chút, trong đôi mắt đẹp bỗng xuất hiện một màng nước trong suốt.
“Chuyện quái gì thế này, vừa khóc vừa cười ăn mười cục…sao? Không phải vừa nãy mới vui vẻ à?” Cho dù Tề Bắc rất tự tin với kinh nghiệm câu nữ nhân của mình nhưng hắn cũng phải công nhận tâm tư nữ nhân luôn là thứ khó dò nhất.
- Đừng khóc, Tinh Thần ngoan nào, là ta không đúng…
Tề Bắc luống cuống tay chân. Lần đầu gặp mặt hắn đã chọc nàng phát khóc, lần này hắn khổ sở lắm mới làm cho nàng cười một tiếng bất quá cuối cùng thì sao nàng vẫn khóc. Mộ Dung Tinh Thần ngăn nước mắt chảy xuống, hỏi:
- Ngươi không đúng chỗ nào?
- Ta…Ta không nên chọc nàng cười.
Tề Bắc bày ra bộ mặt thành khẩn. Nắm đấm nhỏ của Mộ Dung Tinh Thần nhẹ nhàng đập một cái vào ngực Tề Bắc. Nàng rúc mặt vào lồng ngực của hắn như một chú mèo nhỏ tìm sự che chở. Lồng ngực Tề Bắc rất rộng, từng nhịp đập mạnh mẽ và trầm ổn của trái tim làm cho nàng cảm thấy vô cùng an toàn và yên ổn. Có một người chọc cho nàng khóc, cũng có thể làm cho nàng cười vui vẻ. Người đó cũng có một lồng ngực to lớn, ấm áp cho nàng dựa vào, những điều này chẳng phải là những thứ mà nàng từng khao khát trong mơ sao?
- Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Một lúc lâu sau Mộ Dung Tinh Thần mới mở mắt ra, dường như mới vừa rồi nàng cũng chỉ nằm mộng mà thôi.
- Phải có chuyện ta mới tới tìm nàng hay sao?
Tề Bắc có chút chột dạ chống chế. Thân hình Mộ Dung Tinh Thần nhoáng lên một cái đã từ trong ngực Tề Bắc trở lại trên ghế xe lăn. Nàng cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm như chờ câu trả lời. Tề Bắc đành chịu thua. Hắn nhún vai nói:
- Được rồi! Ta thua. Ta muốn nhờ nàng giúp đỡ chút việc nhưng mà ta thật sự muốn gặp nàng.
- Nói nhanh đi.
Mộ Dung Tinh Thần thản nhiên nói. Thấy Mộ Dung Tinh Thần lại bày ra bộ dạng lạnh lùng, Tề Bắc có chút khổ sở.
- Ta muốn mượn nàng mấy sợi tóc dùng một chút.
Tề Bắc nói. Mộ Dung Tinh Thần sửng sốt, đưa tay kéo khăn quấn đầu xuống, nhất thời mái tóc bạc trắng đổ xuống bờ vai. Nàng dùng dao cắt nhẹ qua mái tóc một cái, một lọn tóc bạc nhẹ nhàng rơi xuống tay nàng. Nàng bỏ lọn tóc đó vào trong bình nhỏ, đậy lại cẩn thận rồi đưa cho Tề Bắc.
- Không còn chuyện gì nữa thì ngươi hãy đi đi. Ta cần phải nghỉ ngơi một chút.
Mộ Dung Tinh Thần quay lưng về phía Tề Bắc, hạ lệnh trục khách. Tề Bắc há miệng định nói gì đó nhưng mà lại thôi. Hắn lại phi người ra khỏi cửa sổ để xuống dưới đường. Người hắn vừa ra khỏi cửa, cánh cửa liền lập tức đóng sập vào nhưng tấm rèm cửa lại được vén lên. Tề Bắc đứng ngẩn ngơ trước cửa nhà một chút rồi mới xoay người biến mất trong gió tuyết. Sau khi tấm rèm cửa được vén lên, Mộ Dung Tinh Thần mới xoay người nhìn chăm chú vào bóng lưng đã dần mờ xa của Tề Bắc. Tề Bắc trở lại phủ thành chủ. Hắn đã nhận ra ba nữ Tinh Linh là Yên linh, Như Phong và Phiêu Tuyết cũng đã có mặt.
- Nghe nói ngươi muốn tập kích thành Giao Nhân, chúng ta cũng phải có phần chứ?
Yên Linh nói.
- Các ngươi không lưu lại chiếu cố Tinh Chủ sao? Nàng phải xoay sở sao nếu thiếu các ngươi?
Tề Bắc nhăn nhó nói.
- Vậy thì Như Phong với Phiêu Tuyết ở lại, ta đi với các ngươi.
Yên Linh cố chấp nói. Tề Bắc suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.
- Lôi Minh nói ngươi vừa mới đi tìm Tinh Chủ để nhờ nàng giúp đỡ, ngươi nhờ nàng làm cái gì?
Như Phong hỏi. Tề Bắc lấy ra cái bình nhỏ trong suốt mà Mộ Dung Tinh Thần cho, có thể thấy bên trong một lọn tóc bạc.
- Cái này là tóc của Tinh Chủ?
Sắc mặt ba nữ Tinh Linh trở nên kỳ quái.
- Tóc của Tinh Chủ các ngươi là chất kịch độc khủng khiếp. Chỉ cần bổn thiếu gia đem cho pha vào nước rồi sau đó lấy nước đó đổ vào lương thảo tiếp tế của bọn Thú Nhân thì…
Tề Bắc nham hiểm cười hắc hắc, tự cho mình thông minh. Hắn không chỉ hủy đi nguồn lương thực tiếp viện của địch quân hơn nữa nếu may mắn có thể tiêu diệt sạch bọn chúng mà không tốn chút sức lực nào.
- Ý tưởng rất sáng tạo…Bất quá ngươi có biết ý nghĩa của việc một cô gái Tinh Thần tộc trao tóc cho một người đàn ông không?
Yên Linh nói.
- À! Vậy ý nghĩa gì vậy?
Tề Bắc hỏi.
- Tượng trưng cho người con gái đã đem linh hồn trao cho nam nhân. Trong Tinh Linh tộc cho dù nam nữ có yêu nhau nhưng cũng rất ít cô gái làm điều này.
Yên Linh gằn từng chữ một. Tề Bắc ngây người như phỗng. Sau khi hồn vía từ tứ phía trở về, hắn vội vàng đem chiếc bình cất vào giới chỉ. “Cái quái gì kịch độc khó tìm? Cần gì phải dùng dao mổ trâu giết gà?” Hắn đã quyết định cả đời phải bảo đảm tín vật này thật tốt.
/149
|