Mễ Kỳ nhìn sắc mặt khó coi của Tề Bắc, cười hì hì một tiếng nói:
- Đây là khải giáp Phá Thiên thượng phẩm nên phải cần vật liệu trân quý. Sau trăm vạn năm biến đổi, nhiều vật liệu trở nên trân quý là chuyện bình thường. Có nhiều vật liệu hiện tại rất trân quý, thậm chí đã biến mất.
- Vậy phải làm sao đây? Dù sao ta cũng không có năng lực gom đủ những vật liệu này.
Tề Bắc nhún nhún vai nói.
- Ta không phải đã nói rồi sao? Đây là khải giáp Phá Thiên thượng phẩm nên phải cần vật liệu tốt. Vật liệu làm trung phẩm cũng khá khó tìm vật liệu. Bất quá vật liệu của khải giáp Phá Thiên hạ phẩm chắc cũng dễ dàng tìm đủ.
Mễ Kỳ giảo hoạt cười một tiếng. Ánh mắt Tề Bắc sáng lên, khải giáp Phá Thiên hạ phẩm, dù công kích hay phòng ngự đều đạt đẳng cấp Chiến sĩ trung cấp. Trang bị có khả năng tấn công và phòng ngự kết hợp với khả năng công kích binh lính để chiến đấu thì sức mạnh thật khủng khiếp. Nếu chế tạo ra một đội quân như vậy thì thực lực chiến đấu còn mạnh hơn cả Hắc Giáp Quân rất nhiều. Mễ Kỳ đem danh sách những vật liệu của cho khải giáp Phá Thiên hạ phẩm và trung phẩm đưa cho Tề Bắc.
- Sắt luyện, Tử Kiêm Sa hạ phẩm, Bí Kim, Huyền Thiết Mộc, hoa Hướng Dương …
Tề Bắc nhìn thoáng quá vật liệu của khải giáp Phá Thiên hạ phẩm. Quả nhiên, những vật liệu này phần lớn đều khá tầm thường, có một ít là thực vật. Nhưng không có ai khác có thể rèn vũ khí với giáp từ thực vật. Tề Bắc tính toán một chút, chế tạo một chiếc khôi giáp Phá Thiên cần vật liệu ước chừng một vạn kim tệ, cộng thêm Ma Tinh Thạch hạ phẩm để gắn vào, ước chừng hai vạn kim tệ, tính ra sẽ cần hai ức kim tệ cho một vạn người, Hơn nữa Ma Tinh Thạch này đều là hạ phẩm. Nói cách khác, một đội quân như vậy nếu chuẩn bị chiến đấu, thì cần có Ma Tinh Thạch tay đổi luân phiên, hết một vòng là một ức kim tệ. Năm lần luân phiên là năm ức kim tệ, cộng thêm chi phí lúc đầu là hai ức. Tổng cộng cần bảy ức kim tệ. Hiện tại, thành Tây Linh một tháng thu được sáu ngàn vạn kim tệ, trừ đi chi tiêu thì còn dư lại một ngàn vạn kim tệ, một năm cũng chỉ mới làm ra được bảy ức kim tệ, vậy quả thực có chút tùng thiếu.
- Mễ Kỳ, ngươi chế tạo một chiếc tốn bao nhiêu thời gian?
Tề Bắc hỏi.
- Ta cần một nhóm thợ rèn, điêu khắc sư, tách ra chế tạo đơn lẻ từng phần. Sau đó ta mới tiến hành bước lắp ráp cuối cùng. Theo tính toán thì khi lắp ráp sẽ tốn mười ngày, cộng thêm thời gian chế tạo khoảng một hai tháng. Vậy thì hai tháng là có thể làm ra mười chiếc.
Mễ Kỳ nói. Tề Bắc gật đầu, hai tháng mười món không tín là chậm, hắn trước tiên đành từ từ tiến hành trang bị vậy.
- Thành chủ đại nhân …
Mễ Kỳ lên tiếng lần nữa, muốn nói lại thôi, lộ ra vẻ do dự.
- Có chuyện gì? Ngươi nói đi.
Tề Bắc nói.
- Không có…không có gì!
Mễ Kỳ lắc đầu. Tề Bắc cũng không muốn truy theo hỏi. Hắn gọi Độc Nhãn, đem danh sách vật liệu khôi giáp Phá Thiên hạ phẩm đưa cho hắn, ra lệnh phải kiếm đủ những vật liệu này.
…
…
Khi đại quân Thú Nhân rút lui, lão Thiên tựa hồ vì thành Tây Linh thoát được tai kiếp mà cao hứng. Gió dừng, tuyết cũng lui. Ánh mặt trời chiếu khắp vùng đất. Liên tục có các thương đội vào thành đề giao dịch, các đoàn Mạo Hiểm Giả vì vậy mà bắt đầu dư dật kinh tế. Tề Bắc đang rất cao hứng. Hoạt động thương nghiệp của thành Tây Linh một khi tăng lên đại biểu cho sản nghiệp sinh rất nhiều lợi nhuận, cũng có nghĩa là kim tệ sẽ ùn ùn vào túi hớn. Hiện tại hắn đang thiếu tiền để chế tạo khải giáp Phá Thiên hạ phẩm. Quân đội mấy vạn người cũng cần kim tệ đệ nuôi dưỡng. Mặc dù thành Tây Linh mô phỏng vương quốc buôn bán nhỏ nhưng địa bàn lại rất lớn. Sản nghiệp tuy nhiều nhưng nếu hắn muốn phát tài, phải kiếm thêm từ các con đường khác nữa. Tề Bắc trầm tư đi dạo đường phố thành Tây Linh vào buổi tối. Bất tri bất giác, Tề Bắc đã tới trước y quán của Mộ Dung Tinh Thần. Nhưng cái làm Tề Bắc kinh ngạc là trước y quán đó không có ánh đèn nào.
“Kỳ quái, họ đi đâu?” Tề Bắc thầm nghĩ. Hắn tung người bay lên cửa sổ lầu hai, đẩy cửa sổ mà vào. Nhưng trong khuê phòng của Mộ Dung Tinh Thần cũng không có một bóng người. Tề Bắc ngồi ở đầu giường của Mộ Dung Tinh Thần, khẽ cau mày. “Nàng đang tránh mặt mình sao?”
Lúc này, ánh mắt Tề Bắc quét qua phòng. Đột nhiên tiến lại một tủ gỗ, phía trên có khắc hai chữ xốc xếch rồi lại bị xoá đi một cách sơ sài, nhưng loáng thoáng có thể nhận ra đó là hai chữ Tề và Bắc. Khoé miệng Tề Bắc nhếch lên một nụ cười, hắn tự tay chạm tới, tựa hồ có thể thấy lúc Mộ Dung Tinh Thần nằm trên giường lăn qua lộn lại, suy nghĩ lung tung. Sau đó dùng không gian lực vô ý mà khắc lên chỗ này nhưng khi khắc được một nửa, nàng đột nhiên phản ứng lại nên xoá đi.
“Tại sao nàng lại muốn tránh mình? Bởi vì hai chân và độc thể sao?”Tề Bắc thầm nghĩ. Hiển nhiên, Mộ Dung Tinh Thần không phải là không có cảm giác với hắn. Chỉ là nàng một mực trốn không thừa nhận nó, hơn nữa trên lưng mang nhiều trách nhiệm. Nguyệt Tinh Linh, vốn là hoàng tộc của Tinh Linh tộc. Nhưng nàng chỉ mang theo ba nha đầu Yên Linh, Như Phong và Phiêu Tuyết tới thành Tây Linh hỗn loạn này lập lên thế lực Tinh Thần, chuyện này tất nhiên không đơn giản như vậy. Tề Bắc cũng hiểu rất rõ, nhưng quan trọng là nàng không chịu để cho hắn hiểu. Lúc này, ánh mắt Tề Bắc bỗng sáng lên. Lần trước, Yên Linh tìm tới hắn, nói tốt chuyện của Mộ Dung Tinh Thần với hắn, điều này nói rõ ba nha đầu kia rất tán thành việc mình cùng Mộ Dung Tinh Thần ở chung một chỗ. Như vậy, có thể hạ thủ từ các nàng được. Tâm tình Tề Bắc nhất thời thoải mái, hai tay hắn chống xuống giường, định rời đi. Nhưng vào lúc này, thân thể Tề Bắc cứng đờ, đưa mắt nhìn xuống cái giường gỗ đơn sơ của Mộ Dung Tinh Thần. Khi nãy, Thần Long ấn ký trong tay nóng rực lên, hơn nữa Thần Long quyết trong người cũng bị một lực lượng dẫn động.
- Long khí…
Con ngươi Tề Bắc co lại. Đây là lần đầu tiên ở thế giới này hắn cảm ứng được Long khí khác ngoài mình, hơn nữa còn là Chân Long khí. Mặc dù rất yếu ớt, nhưng nó chính xác là Chân Long khí. Tề Bắc đi tới trước giường Mộ Dung Tinh Thần lần nữa, vươn tay sờ sờ một chút, sau đó vén chăn lên. Ở dưới giường gỗ, Tề Bắc phát hiện ra một đường vân nhạt cỡ bằng bàn tay. Tề Bắc đặt bàn tay trái lên, Thần Long ấn ký lập tức có phản ứng.
- Chẳng lẽ đó là Long Lân?
Tề Bắc lẩm bẩm nói. Chân Long tại thế giới này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Lân Long lưu truyền xuống cũng rất hiếm như Phượng Mao và Lân Giác. Mộ Dung Tinh Thần thân là Nguyệt Tinh Linh cao quý, có được Long Lân cũng có thể lý giải. Chỉ là sao nàng lại đem lân phiến Chân Long đặt dưới chăn đệm? Nhìn những vệt sâu tự nhiên này, hơn nữa Chân Long khí ngưng tụ không tiêu tan, hẳn là đã được đặt ở đây một thời gian dài. Tề Bắc phục hồi tinh thần, nhưng vẫn mang theo nỗi nghi hoặc rời khỏi đây.
- Đây là khải giáp Phá Thiên thượng phẩm nên phải cần vật liệu trân quý. Sau trăm vạn năm biến đổi, nhiều vật liệu trở nên trân quý là chuyện bình thường. Có nhiều vật liệu hiện tại rất trân quý, thậm chí đã biến mất.
- Vậy phải làm sao đây? Dù sao ta cũng không có năng lực gom đủ những vật liệu này.
Tề Bắc nhún nhún vai nói.
- Ta không phải đã nói rồi sao? Đây là khải giáp Phá Thiên thượng phẩm nên phải cần vật liệu tốt. Vật liệu làm trung phẩm cũng khá khó tìm vật liệu. Bất quá vật liệu của khải giáp Phá Thiên hạ phẩm chắc cũng dễ dàng tìm đủ.
Mễ Kỳ giảo hoạt cười một tiếng. Ánh mắt Tề Bắc sáng lên, khải giáp Phá Thiên hạ phẩm, dù công kích hay phòng ngự đều đạt đẳng cấp Chiến sĩ trung cấp. Trang bị có khả năng tấn công và phòng ngự kết hợp với khả năng công kích binh lính để chiến đấu thì sức mạnh thật khủng khiếp. Nếu chế tạo ra một đội quân như vậy thì thực lực chiến đấu còn mạnh hơn cả Hắc Giáp Quân rất nhiều. Mễ Kỳ đem danh sách những vật liệu của cho khải giáp Phá Thiên hạ phẩm và trung phẩm đưa cho Tề Bắc.
- Sắt luyện, Tử Kiêm Sa hạ phẩm, Bí Kim, Huyền Thiết Mộc, hoa Hướng Dương …
Tề Bắc nhìn thoáng quá vật liệu của khải giáp Phá Thiên hạ phẩm. Quả nhiên, những vật liệu này phần lớn đều khá tầm thường, có một ít là thực vật. Nhưng không có ai khác có thể rèn vũ khí với giáp từ thực vật. Tề Bắc tính toán một chút, chế tạo một chiếc khôi giáp Phá Thiên cần vật liệu ước chừng một vạn kim tệ, cộng thêm Ma Tinh Thạch hạ phẩm để gắn vào, ước chừng hai vạn kim tệ, tính ra sẽ cần hai ức kim tệ cho một vạn người, Hơn nữa Ma Tinh Thạch này đều là hạ phẩm. Nói cách khác, một đội quân như vậy nếu chuẩn bị chiến đấu, thì cần có Ma Tinh Thạch tay đổi luân phiên, hết một vòng là một ức kim tệ. Năm lần luân phiên là năm ức kim tệ, cộng thêm chi phí lúc đầu là hai ức. Tổng cộng cần bảy ức kim tệ. Hiện tại, thành Tây Linh một tháng thu được sáu ngàn vạn kim tệ, trừ đi chi tiêu thì còn dư lại một ngàn vạn kim tệ, một năm cũng chỉ mới làm ra được bảy ức kim tệ, vậy quả thực có chút tùng thiếu.
- Mễ Kỳ, ngươi chế tạo một chiếc tốn bao nhiêu thời gian?
Tề Bắc hỏi.
- Ta cần một nhóm thợ rèn, điêu khắc sư, tách ra chế tạo đơn lẻ từng phần. Sau đó ta mới tiến hành bước lắp ráp cuối cùng. Theo tính toán thì khi lắp ráp sẽ tốn mười ngày, cộng thêm thời gian chế tạo khoảng một hai tháng. Vậy thì hai tháng là có thể làm ra mười chiếc.
Mễ Kỳ nói. Tề Bắc gật đầu, hai tháng mười món không tín là chậm, hắn trước tiên đành từ từ tiến hành trang bị vậy.
- Thành chủ đại nhân …
Mễ Kỳ lên tiếng lần nữa, muốn nói lại thôi, lộ ra vẻ do dự.
- Có chuyện gì? Ngươi nói đi.
Tề Bắc nói.
- Không có…không có gì!
Mễ Kỳ lắc đầu. Tề Bắc cũng không muốn truy theo hỏi. Hắn gọi Độc Nhãn, đem danh sách vật liệu khôi giáp Phá Thiên hạ phẩm đưa cho hắn, ra lệnh phải kiếm đủ những vật liệu này.
…
…
Khi đại quân Thú Nhân rút lui, lão Thiên tựa hồ vì thành Tây Linh thoát được tai kiếp mà cao hứng. Gió dừng, tuyết cũng lui. Ánh mặt trời chiếu khắp vùng đất. Liên tục có các thương đội vào thành đề giao dịch, các đoàn Mạo Hiểm Giả vì vậy mà bắt đầu dư dật kinh tế. Tề Bắc đang rất cao hứng. Hoạt động thương nghiệp của thành Tây Linh một khi tăng lên đại biểu cho sản nghiệp sinh rất nhiều lợi nhuận, cũng có nghĩa là kim tệ sẽ ùn ùn vào túi hớn. Hiện tại hắn đang thiếu tiền để chế tạo khải giáp Phá Thiên hạ phẩm. Quân đội mấy vạn người cũng cần kim tệ đệ nuôi dưỡng. Mặc dù thành Tây Linh mô phỏng vương quốc buôn bán nhỏ nhưng địa bàn lại rất lớn. Sản nghiệp tuy nhiều nhưng nếu hắn muốn phát tài, phải kiếm thêm từ các con đường khác nữa. Tề Bắc trầm tư đi dạo đường phố thành Tây Linh vào buổi tối. Bất tri bất giác, Tề Bắc đã tới trước y quán của Mộ Dung Tinh Thần. Nhưng cái làm Tề Bắc kinh ngạc là trước y quán đó không có ánh đèn nào.
“Kỳ quái, họ đi đâu?” Tề Bắc thầm nghĩ. Hắn tung người bay lên cửa sổ lầu hai, đẩy cửa sổ mà vào. Nhưng trong khuê phòng của Mộ Dung Tinh Thần cũng không có một bóng người. Tề Bắc ngồi ở đầu giường của Mộ Dung Tinh Thần, khẽ cau mày. “Nàng đang tránh mặt mình sao?”
Lúc này, ánh mắt Tề Bắc quét qua phòng. Đột nhiên tiến lại một tủ gỗ, phía trên có khắc hai chữ xốc xếch rồi lại bị xoá đi một cách sơ sài, nhưng loáng thoáng có thể nhận ra đó là hai chữ Tề và Bắc. Khoé miệng Tề Bắc nhếch lên một nụ cười, hắn tự tay chạm tới, tựa hồ có thể thấy lúc Mộ Dung Tinh Thần nằm trên giường lăn qua lộn lại, suy nghĩ lung tung. Sau đó dùng không gian lực vô ý mà khắc lên chỗ này nhưng khi khắc được một nửa, nàng đột nhiên phản ứng lại nên xoá đi.
“Tại sao nàng lại muốn tránh mình? Bởi vì hai chân và độc thể sao?”Tề Bắc thầm nghĩ. Hiển nhiên, Mộ Dung Tinh Thần không phải là không có cảm giác với hắn. Chỉ là nàng một mực trốn không thừa nhận nó, hơn nữa trên lưng mang nhiều trách nhiệm. Nguyệt Tinh Linh, vốn là hoàng tộc của Tinh Linh tộc. Nhưng nàng chỉ mang theo ba nha đầu Yên Linh, Như Phong và Phiêu Tuyết tới thành Tây Linh hỗn loạn này lập lên thế lực Tinh Thần, chuyện này tất nhiên không đơn giản như vậy. Tề Bắc cũng hiểu rất rõ, nhưng quan trọng là nàng không chịu để cho hắn hiểu. Lúc này, ánh mắt Tề Bắc bỗng sáng lên. Lần trước, Yên Linh tìm tới hắn, nói tốt chuyện của Mộ Dung Tinh Thần với hắn, điều này nói rõ ba nha đầu kia rất tán thành việc mình cùng Mộ Dung Tinh Thần ở chung một chỗ. Như vậy, có thể hạ thủ từ các nàng được. Tâm tình Tề Bắc nhất thời thoải mái, hai tay hắn chống xuống giường, định rời đi. Nhưng vào lúc này, thân thể Tề Bắc cứng đờ, đưa mắt nhìn xuống cái giường gỗ đơn sơ của Mộ Dung Tinh Thần. Khi nãy, Thần Long ấn ký trong tay nóng rực lên, hơn nữa Thần Long quyết trong người cũng bị một lực lượng dẫn động.
- Long khí…
Con ngươi Tề Bắc co lại. Đây là lần đầu tiên ở thế giới này hắn cảm ứng được Long khí khác ngoài mình, hơn nữa còn là Chân Long khí. Mặc dù rất yếu ớt, nhưng nó chính xác là Chân Long khí. Tề Bắc đi tới trước giường Mộ Dung Tinh Thần lần nữa, vươn tay sờ sờ một chút, sau đó vén chăn lên. Ở dưới giường gỗ, Tề Bắc phát hiện ra một đường vân nhạt cỡ bằng bàn tay. Tề Bắc đặt bàn tay trái lên, Thần Long ấn ký lập tức có phản ứng.
- Chẳng lẽ đó là Long Lân?
Tề Bắc lẩm bẩm nói. Chân Long tại thế giới này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Lân Long lưu truyền xuống cũng rất hiếm như Phượng Mao và Lân Giác. Mộ Dung Tinh Thần thân là Nguyệt Tinh Linh cao quý, có được Long Lân cũng có thể lý giải. Chỉ là sao nàng lại đem lân phiến Chân Long đặt dưới chăn đệm? Nhìn những vệt sâu tự nhiên này, hơn nữa Chân Long khí ngưng tụ không tiêu tan, hẳn là đã được đặt ở đây một thời gian dài. Tề Bắc phục hồi tinh thần, nhưng vẫn mang theo nỗi nghi hoặc rời khỏi đây.
/149
|