Dưới sự chỉ dẫn của con Băng Nguyên Tuyết Ly, Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ tiến lên đẩy mạnh vách đá ra. Mấy ngày qua, căn cứ vào thời gian sinh hoạt và nghỉ ngơi của con quái thú khủng long này, Tiểu Cửu có thể cơ bản xác định được việc nàng chỉ cần ra ngoài vào đúng hai canh giờ mà nó nghỉ ngơi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Mặc dù bên dưới vách đá này còn có khá nhiều ma thú khó chơi, bất quá con Băng Nguyên Tuyết Ly này lại khá mẫn cảm, nó có thể tránh được hầu hết khu vực các loại ma thú khó nhằn không chống lại được. Hi vọng duy nhất của Tiểu Cửu là ở phía dưới vách đá bên kia có thể không bị áp lực kì quái của chỗ này ảnh hưởng, do đó có thể tìm cách ra khỏi đây được. Bên dưới vách đá đều là loạn thạch, cỏ dại, quái thụ ẩm nóng, đồng thời phảng phất còn có một cỗ khí tức làm cho người ta cảm thấy bị đè nén.
- Chít…
Băng Nguyên Tuyết Ly đột nhiên hét lên một tiếng cảnh bào rồi nhanh như chớp chui vào trong ngực Diêm Phương Phỉ. Đúng lúc này một con quái thú xấu xí cả người toàn là bướu thịt nhảy ra từ sau một cây đại thụ. Con quái thú này có ba mắt nằm bất qui tắc, hai con ngươi hướng xéo lên trời lộ ra hung quang, bên dưới hai cái lỗ mũi to là một cái miệng rộng với những chiếc răng sắc bén lập, nước miếng nhỉu ra lòng thòng.
- Lại Lỵ thú! Không phải loài ma thú này đã bị tuyệt chủng rồi sao?
Diêm Phương Phỉ cả kinh nói, làm đệ tử hạch tâm của Ngự Thú Sơn Trang, nàng có kiến thức rất sâu đối với hàng trăm chủng loại ma thú, con ma thú xấu xí trước mặt nàng là một con Lại Lỵ thú đã sớm tuyệt chủng ở bên ngoài.
- Cẩn thận, con ma thú xấu xí này có thực lực ngang với cường giả Vương phẩm.
Diêm Phương Phỉ nhắc nhở. Thân hình Tiểu Cửu đột ngột biến mất, một giây sau, nàng hiện ra phía sau của con Lại Lỵ thú này, vung pháp trượng trong tay lên, một cây thạch thương nháy mắt từ dưới đất đâm hậu thẳng tới hậu môn của con quái thú. Thạch thương đâm qua hậu môn của quái thú, Tiểu Cửu liền nhận ra có điều không đúng, thì ra đây chỉ là tàn ảnh của quái thú. Bên tai truyền đến tiếng xé gió kịch liệt, cùng với đó là một cỗ lực lượng cuồng bạo kèm theo một mùi tanh hôi.
- Cẩn thận.
Diêm Phương Phỉ cả kinh kêu lên. Quang mang chợt loé trên người Tiểu Cửu, cả người nhanh chóng bay ra ngoài. Lại Lỵ thú tấn công vào khoảng không, cái miệng rộng của nó tạp vào không khí, đúng chỗ mà Tiểu Cửu đứng trước đó. Tiểu Cửu cả kinh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tốc độ của con quái thú này quả thực rất nhanh. Ý niệm trong đầu còn chưa kịp xoay chuyển thì Lại Lỵ thú đã công kích lần nữa với tốc độ nhanh hơn tia chớp. Tiểu Cửu lại tránh sang một bên lần nữa, tảng đá lớn phía sau liền bị con quái thú tông nát nhưng nó lại không hề gì, có thể tưởng tưởng ra rằng da con ma thú này dày tới mức nào.
- Grào…
Hai lần công kích thất bại, Lại Lỵ thú đã hoàn toàn bị chọc giận, các bướu thịt trên người đột nhiên phình lên, chuyển dần sang màu hồng, khí tức đột nhiên trở nên hung hãn hơn hẳn.
- A, không tốt, đây không phải là Lại Lỵ thú thường mà đây là Lại Lỵ thú Vương.
Diêm Phương Phỉ biến sắc, Lại Lỵ thú bình thường thì các bướu thịt trên người chỉ có tác dụng chống lại lực công kích vật lý bình thường nhưng các bướu thịt trên người Lại Lỵ thú vương lại có thể chứa đựng năng lượng, khi bị chọc giận hoặc lâm vào tình cảnh sinh tử tồn vong, Lại Lỵ thú vương có thể sử dụng năng lượng bộc phát từ các bướu thịt làm cho phạm vi phòng ngự và công kích tăng lên. Tiểu Cửu cảm giác được nguy hiểm liền vội lắc mình tới trước người Diêm Phương Phỉ, vận khởi thổ độn trốn vào lòng đất.
- Grào...
Lại Lỵ thú hét lên một tiếng điên cuồng, nhảy lên dùng bốn chân hung hang dẫm mạnh xuống mặt đất. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ nhất thời chấn động, tràn ngập vào lòng đất.
‘Ầm..’ một tiếng, các lớp bùn đất đều bị chấn nổ, Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ cũng bị chấn văng từ dưới lòng đất lên. Lại Lỵ thú vừa thấy thân ảnh hai nàng lập tức lao đến.
- Địa Địa chi thuẫn
Tiểu Cửu vung ma trượng lên trước mặt, lập tức xuất hiện một tấm chắn ma pháp thổ hệ liền. Lại Lỵ thú vương hung hăng đâm thẳng vào, cả tấm chắn rung lên kịch liệt sau đó nứt ra như mạng nhện rồi vỡ tan tành, Tiều Cửu và Diêm Phương Phỉ tranh thủ tránh né ra ngoài. Lúc này, Băng Nguyên Tuyết Ly đột nhiên nhảy ra nhanh như chớp, bắn ra hai đạo quang mang trong mắt hướng về phía con mắt ở giữa của Lại Lỵ thú. Lại Lỵ thú vương phải di chuyển tránh sang một bên, do vậy, tốc độ truy kích đã chậm lại. Khi nó vừa chậm lại, đáng lý Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ có thể tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi một chút. Chỉ có điều, đúng lúc này thì các bướu thịt trên người Lại Lỵ thú đột nhiên nổ ra, năng lượng cuồng bạo ập tới người Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu, xem ra nó thật sự muốn tiêu diệt hai người bằng mọi giá. Nếu vận dụng toàn bộ sức lực thì Tiểu Cửu nắm chắc có thể tránh thoát công kích này, nhưng Chiến sĩ cao cấp Diêm Phương Phỉ bên cạnh sẽ hương tiêu ngọc vẫn, chủ nhân ra lệnh cho nàng phải bảo vệ Diêm Phương Phỉ, nàng không thể không cứu. Trong nội tâm Tiểu Cửu than nhẹ một tiếng liền chắn trước mặt Diêm Phương Phỉ. Trong lòng Diêm Phương Phỉ chấn động, cũng không suy nghĩ nhiều, ý niệm vừa động, ngự thú giới liền lóe lên mơ hồ bắn ra một đạo thú ảnh, trực tiếp đánh tan dạo năng lượng cuồng bạo đồng thời còn tiếp tục phóng tới hướng Lại Lỵ thú. Lúc thú ảnh này va chạm với Lại Lỵ thú, thân thể Lại Lỵ thú vương dường như đã không thể nhúc nhích được nữa. Tiểu Cửu sao có thể bỏ qua cơ hội này, vung ma trượng trong tay lên, trong miệng nhanh chóng niệm chú ngữ, tạo lên một đạo năng lượng thổ hệ như quần long vũ dũng đánh tới miệng của Lại Lỵ thú vương.
‘Ầm’ một tiếng, thân thể Lại Lỵ thú vương đột nhiên bành trướng sau đó nổ tung, thịt vụn văng ra tứ phía. Tiểu Cửu thở phào nhẹ nhõm. “Bên dưới vách đá này thật đúng là một nơi nguy hiểm.”
- Phụt.
Đúng lúc này, Diêm Phương Phỉ liền phun ra một ngụm máu, khuôn mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy. Cái bóng thú ảnh mà nàng thả ra thoáng ảm đạm sau đó hóa thành một luồng khói nhẹ chậm rãi chui vào trong ngự thú giới của nàng. Ngự Thú Sơn Trang là một trong Ngũ Đại thánh địa, chỉ cần nghe danh tự cũng có thể đoán ra sở trường của đệ tử Ngự Thú Sơn Trang, võ lực của dệ tử Ngự Thú Sơn Trang không cao nhưng sở trường lại là không chế ma thú chiến đấu. Mỗi một đệ tử Ngự Thú Sơn Trang đều có một bổn mạng Thú Linh, là cơ sở trọng tâm của mỗi người. Đạo thú ảnh vừa rồi là bổn mạng Thú Linh của Diêm Phương Phỉ, bổn mạng Thú Linh một khi bị thương tổn cũng sẽ làm thương tổn đến linh hồn của người sở hữu, nó bị thương nặng bao nhiêu thì linh hồn chủ nhân cũng sẽ bị thương tổn bấy nhiêu. Thông thường thì đệ tử Ngự Thú Sơn Trang tuyệt đối sẽ không dùng đến bổn mạng Linh Thú. Diêm Phương Phỉ có hai con ma thú, một con chủ yếu để công kích và một con chủ để phòng ngự. Công kích dĩ nhiên chính là con Hoàng Kim Sư Tử Vương cấp sáu, con còn lại là Đại Địa Chi Hùng, bất quá hiện tại nó đang trong quá trình tiến hóa lên cấp bảy nên lâm vào tình trạng ngủ say. Khiến cho nàng bất đắc dĩ phải dùng tới bổn mạng thú linh trong lúc nguy cấp ấy. Bổn mạng thú linh bị nhạt đi nhiều đồng nghĩa với việc nàng sẽ bị thương khá nặng.
- Ô…
Băng Nguyên Tuyết Ly rên lên một tiếng, nó vốn từng sống cùng với đệ tử Ngự Thú Sơn Trang, mặc dù thân là hoang thú, trong cơ thể có nội đan, bản lĩnh chạy trốn cũng thuộc hàng siêu cấp nhưng công kích lại thuộc hàng siêu cùi.
- Chít…
Băng Nguyên Tuyết Ly đột nhiên hét lên một tiếng cảnh bào rồi nhanh như chớp chui vào trong ngực Diêm Phương Phỉ. Đúng lúc này một con quái thú xấu xí cả người toàn là bướu thịt nhảy ra từ sau một cây đại thụ. Con quái thú này có ba mắt nằm bất qui tắc, hai con ngươi hướng xéo lên trời lộ ra hung quang, bên dưới hai cái lỗ mũi to là một cái miệng rộng với những chiếc răng sắc bén lập, nước miếng nhỉu ra lòng thòng.
- Lại Lỵ thú! Không phải loài ma thú này đã bị tuyệt chủng rồi sao?
Diêm Phương Phỉ cả kinh nói, làm đệ tử hạch tâm của Ngự Thú Sơn Trang, nàng có kiến thức rất sâu đối với hàng trăm chủng loại ma thú, con ma thú xấu xí trước mặt nàng là một con Lại Lỵ thú đã sớm tuyệt chủng ở bên ngoài.
- Cẩn thận, con ma thú xấu xí này có thực lực ngang với cường giả Vương phẩm.
Diêm Phương Phỉ nhắc nhở. Thân hình Tiểu Cửu đột ngột biến mất, một giây sau, nàng hiện ra phía sau của con Lại Lỵ thú này, vung pháp trượng trong tay lên, một cây thạch thương nháy mắt từ dưới đất đâm hậu thẳng tới hậu môn của con quái thú. Thạch thương đâm qua hậu môn của quái thú, Tiểu Cửu liền nhận ra có điều không đúng, thì ra đây chỉ là tàn ảnh của quái thú. Bên tai truyền đến tiếng xé gió kịch liệt, cùng với đó là một cỗ lực lượng cuồng bạo kèm theo một mùi tanh hôi.
- Cẩn thận.
Diêm Phương Phỉ cả kinh kêu lên. Quang mang chợt loé trên người Tiểu Cửu, cả người nhanh chóng bay ra ngoài. Lại Lỵ thú tấn công vào khoảng không, cái miệng rộng của nó tạp vào không khí, đúng chỗ mà Tiểu Cửu đứng trước đó. Tiểu Cửu cả kinh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tốc độ của con quái thú này quả thực rất nhanh. Ý niệm trong đầu còn chưa kịp xoay chuyển thì Lại Lỵ thú đã công kích lần nữa với tốc độ nhanh hơn tia chớp. Tiểu Cửu lại tránh sang một bên lần nữa, tảng đá lớn phía sau liền bị con quái thú tông nát nhưng nó lại không hề gì, có thể tưởng tưởng ra rằng da con ma thú này dày tới mức nào.
- Grào…
Hai lần công kích thất bại, Lại Lỵ thú đã hoàn toàn bị chọc giận, các bướu thịt trên người đột nhiên phình lên, chuyển dần sang màu hồng, khí tức đột nhiên trở nên hung hãn hơn hẳn.
- A, không tốt, đây không phải là Lại Lỵ thú thường mà đây là Lại Lỵ thú Vương.
Diêm Phương Phỉ biến sắc, Lại Lỵ thú bình thường thì các bướu thịt trên người chỉ có tác dụng chống lại lực công kích vật lý bình thường nhưng các bướu thịt trên người Lại Lỵ thú vương lại có thể chứa đựng năng lượng, khi bị chọc giận hoặc lâm vào tình cảnh sinh tử tồn vong, Lại Lỵ thú vương có thể sử dụng năng lượng bộc phát từ các bướu thịt làm cho phạm vi phòng ngự và công kích tăng lên. Tiểu Cửu cảm giác được nguy hiểm liền vội lắc mình tới trước người Diêm Phương Phỉ, vận khởi thổ độn trốn vào lòng đất.
- Grào...
Lại Lỵ thú hét lên một tiếng điên cuồng, nhảy lên dùng bốn chân hung hang dẫm mạnh xuống mặt đất. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ nhất thời chấn động, tràn ngập vào lòng đất.
‘Ầm..’ một tiếng, các lớp bùn đất đều bị chấn nổ, Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ cũng bị chấn văng từ dưới lòng đất lên. Lại Lỵ thú vừa thấy thân ảnh hai nàng lập tức lao đến.
- Địa Địa chi thuẫn
Tiểu Cửu vung ma trượng lên trước mặt, lập tức xuất hiện một tấm chắn ma pháp thổ hệ liền. Lại Lỵ thú vương hung hăng đâm thẳng vào, cả tấm chắn rung lên kịch liệt sau đó nứt ra như mạng nhện rồi vỡ tan tành, Tiều Cửu và Diêm Phương Phỉ tranh thủ tránh né ra ngoài. Lúc này, Băng Nguyên Tuyết Ly đột nhiên nhảy ra nhanh như chớp, bắn ra hai đạo quang mang trong mắt hướng về phía con mắt ở giữa của Lại Lỵ thú. Lại Lỵ thú vương phải di chuyển tránh sang một bên, do vậy, tốc độ truy kích đã chậm lại. Khi nó vừa chậm lại, đáng lý Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ có thể tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi một chút. Chỉ có điều, đúng lúc này thì các bướu thịt trên người Lại Lỵ thú đột nhiên nổ ra, năng lượng cuồng bạo ập tới người Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu, xem ra nó thật sự muốn tiêu diệt hai người bằng mọi giá. Nếu vận dụng toàn bộ sức lực thì Tiểu Cửu nắm chắc có thể tránh thoát công kích này, nhưng Chiến sĩ cao cấp Diêm Phương Phỉ bên cạnh sẽ hương tiêu ngọc vẫn, chủ nhân ra lệnh cho nàng phải bảo vệ Diêm Phương Phỉ, nàng không thể không cứu. Trong nội tâm Tiểu Cửu than nhẹ một tiếng liền chắn trước mặt Diêm Phương Phỉ. Trong lòng Diêm Phương Phỉ chấn động, cũng không suy nghĩ nhiều, ý niệm vừa động, ngự thú giới liền lóe lên mơ hồ bắn ra một đạo thú ảnh, trực tiếp đánh tan dạo năng lượng cuồng bạo đồng thời còn tiếp tục phóng tới hướng Lại Lỵ thú. Lúc thú ảnh này va chạm với Lại Lỵ thú, thân thể Lại Lỵ thú vương dường như đã không thể nhúc nhích được nữa. Tiểu Cửu sao có thể bỏ qua cơ hội này, vung ma trượng trong tay lên, trong miệng nhanh chóng niệm chú ngữ, tạo lên một đạo năng lượng thổ hệ như quần long vũ dũng đánh tới miệng của Lại Lỵ thú vương.
‘Ầm’ một tiếng, thân thể Lại Lỵ thú vương đột nhiên bành trướng sau đó nổ tung, thịt vụn văng ra tứ phía. Tiểu Cửu thở phào nhẹ nhõm. “Bên dưới vách đá này thật đúng là một nơi nguy hiểm.”
- Phụt.
Đúng lúc này, Diêm Phương Phỉ liền phun ra một ngụm máu, khuôn mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy. Cái bóng thú ảnh mà nàng thả ra thoáng ảm đạm sau đó hóa thành một luồng khói nhẹ chậm rãi chui vào trong ngự thú giới của nàng. Ngự Thú Sơn Trang là một trong Ngũ Đại thánh địa, chỉ cần nghe danh tự cũng có thể đoán ra sở trường của đệ tử Ngự Thú Sơn Trang, võ lực của dệ tử Ngự Thú Sơn Trang không cao nhưng sở trường lại là không chế ma thú chiến đấu. Mỗi một đệ tử Ngự Thú Sơn Trang đều có một bổn mạng Thú Linh, là cơ sở trọng tâm của mỗi người. Đạo thú ảnh vừa rồi là bổn mạng Thú Linh của Diêm Phương Phỉ, bổn mạng Thú Linh một khi bị thương tổn cũng sẽ làm thương tổn đến linh hồn của người sở hữu, nó bị thương nặng bao nhiêu thì linh hồn chủ nhân cũng sẽ bị thương tổn bấy nhiêu. Thông thường thì đệ tử Ngự Thú Sơn Trang tuyệt đối sẽ không dùng đến bổn mạng Linh Thú. Diêm Phương Phỉ có hai con ma thú, một con chủ yếu để công kích và một con chủ để phòng ngự. Công kích dĩ nhiên chính là con Hoàng Kim Sư Tử Vương cấp sáu, con còn lại là Đại Địa Chi Hùng, bất quá hiện tại nó đang trong quá trình tiến hóa lên cấp bảy nên lâm vào tình trạng ngủ say. Khiến cho nàng bất đắc dĩ phải dùng tới bổn mạng thú linh trong lúc nguy cấp ấy. Bổn mạng thú linh bị nhạt đi nhiều đồng nghĩa với việc nàng sẽ bị thương khá nặng.
- Ô…
Băng Nguyên Tuyết Ly rên lên một tiếng, nó vốn từng sống cùng với đệ tử Ngự Thú Sơn Trang, mặc dù thân là hoang thú, trong cơ thể có nội đan, bản lĩnh chạy trốn cũng thuộc hàng siêu cấp nhưng công kích lại thuộc hàng siêu cùi.
/149
|