Tiêu Phàm ôm Tiểu Ma Nữ trong ngực, nước mắt xen lẫn máu tươi rơi trên khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Ma Nữ.
Nam nhân đổ máu không đổ lệ, chỉ là chưa đến lúc thương tâm mà thôi!
Từng hình ảnh nàng và hắn như cuốn phim chạy qua trong đầu Tiêu Phàm, hắn lúc này mới phát hiện, Tiểu Ma Nữ nghịch ngợm, linh động đáng yêu đã sớm chiếm lấy trái tim hắn, chỉ là hắn một mực không có phát hiện mà thôi.
Cho tới thời khắc sắp mất đi này, Tiêu Phàm mới cảm thấy lòng mình quặng đau.
Lần trước bên trong Sát Thần Thí Luyện, Tiểu Ma Nữ cũng vì hắn mà ngăn trở một kích, nhưng đó chỉ là Huyễn Cảnh đặc thù, Tiêu Phàm cũng chưa xác định địa vị chân chính của Tiểu Ma Nữ trong lòng hắn.
- Tiểu Ma Nữ, ngươi làm sao ngốc như vậy, mạng của Tiêu Phàm ta có đáng gì!
Tiêu Phàm run giọng nói, trong hốc mắt có nước đảo quanh.
- Bởi vì ta không muốn ngươi chết.
Âm thanh Tiểu Ma Nữ rất yếu, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ lẫn vui mừng.
Toàn thân Tiêu Phàm run lên, gắt gao ôm lấy Tiểu Ma Nữ, Lăng Phong nơi xa hai mắt đỏ bừng, giống như một đầu dã thú khát máu, con ngươi vô cùng băng lãnh.
Oanh một tiếng, một cỗ hỏa diễm ngập trời từ trên người hắn bộc phát ra, Cửu Phẩm Chiến Hồn: Liệt Ngục Yêu Phượng xuất hiện, sát khí bành trướng.
Thể nội hắn phát ra từng đợt tiếng oanh minh, Hồn Lực bàng bạc tản ra, trong nháy mắt, hắn dường như được thăng hoa đến cực điểm, vậy mà lại xuyên phá cái cảnh cửa kia, cũng bước vào Chiến Tông cảnh.
- Hay cho một đôi uyên ương đồng mệnh, hôm nay ta liền tiễn các ngươi một đoạn đường.
Hoàng Trùng Tiêu không để Lăng Phong vào mắt, hắn từ trên cao kích xạ xuống, trường kiếm đâm về sau lưng Tiêu Phàm.
- Cút ngay!
Lăng Phong gào thét, giống như điên cuồng đánh tới Hoàng Trùng Thiên.
Bàn Tử cũng cũng giống như thế, trường đao cầm trong tay hung hăng bổ ra, Hồn Lực bàng bạc xuất hiện.
- Hừ!
Hoàng Trùng Tiêu hừ lạnh một tiếng, liên tục đánh ra hai chưởng, Hồn Lực hóa thành hai đạo chưởng cương đánh vào trước người Lăng Phong và Bàn Tử, hai người bay ngược ra, toàn thân xương cốt đứt gãy, trong miệng máu tươi cuồng phún.
Tốc độ Hoàng Trùng Tiêu không giảm, trường kiếm chỉ cách Tiêu Phàm ba thước.
Phốc phốc!
Trường kiếm nhập thể, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ hư không, tràng diện trong nháy mắt dừng lại ở một khắc đó.
Đám người hít vào ngụm khí lạnh, toàn trường lặng ngắt như tờ nhìn về nơi trung ương.
- Làm sao có thể?
Hoàng Trùng Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống, cúi đầu xuống nhìn trước ngực mình, nơi có có một thanh trường kiếm đang xuyên qua lồng ngực hắn, hàn khí lạnh thấu xượng.
Hoàng Trùng Tiêu chậm rãi quay người nhìn về phía sau, hắn phát hiện phía sau có một đạo thân ảnh mặc áo bào trắng, là một thanh niên đang đeo một chiếc mặt nạ màu trắng.
Mặt nạ màu trắng che khuất nửa gương mặt thanh niên, nhưng nửa còn lại lại lộ ra trước thế nhân, khí chất siêu phàm thoát tục, con ngươi băng lãnh, thanh thúy giống như vũ trụ mênh mông.
Mái tóc xõa dài ở sau lưng, bạch y không gió mà bay, cảm giác mà hắn mang đến cho người khác chính là lạnh, hoàn toàn không có một chút cảm tình nào.
Sự tình xảy ra bất ngờ làm mọi người nín thở, khí thế mà thanh niên áo trắng phát ra làm người khác cảm thấy tuyệt vọng.
Cho dù là Phúc bá, Quách Sĩ Thần đang chiến đấu cũng phải dừng lại, kinh ngạc nhìn thanh niên áo trắng.
Bọn hắn đều không biết thanh niên áo trắng kia làm thế nào xuất hiện, tốc độ kia quá quỷ dị.
Hoàng Trùng Tiêu càng là vạn phần hoảng sợ, người chết không phải là Tiêu Phàm sao? Tại sao lúc này lại là mình?
- Diệp Lâm Trần, cái đồ khốn kiếp, ngươi vừa rồi ở đâu!
Lăng Phong phẫn nộ gào thét, cơ hồ trở nên điên cuồng.
- Ngươi, ngươi không thể giết ta.
Trong mắt Hoàng Trùng Tiêu tràn ngập sợ hãi.
Phốc!
Vừa dứt lời, thanh niên áo trắng nhấc trường kiếm lên, từng đạo kiếm khí trong nháy mắt xuyên thủng thân thể Hoàng Trùng Tiêu, trực tiếp làm thân thể hắn nổ tung hóa thành một vũng máu.
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh, tất cả đều bị sự cường thế của thanh niên áo trắng làm cho chấn kinh, hơn nữa càng thêm rung động đối với thực lực của hắn.
Đường đường Chiến Vương cường giả lại bị một kiếm chém chết, phóng nhãn toàn bộ Đại Yên Vương Triều có mấy người có thể àm được như thế?
Huống chi, nhìn qua hắn chỉ chưa đến hai mươi tuổi.
Diệp Lâm Trần?
Tất cả mọi người trong nháy mắt nhớ kỹ cái tên này, đắc tội ai cũng không thể đắc tội người này.
Diệp Lâm Trần híp mắt, nhìn Tiểu Ma Nữ chỉ còn lại một hơi, tay lắc một cái liền xuất hiện một viên thuốc màu xanh, mùi thuốc nồng nặc tràn ngập tản ra.
- Đan Dược?
Trong đám người có không ít Luyện Dược Sư, vừa thấy viên đan dược màu xanh kia liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Bọn hắn rất rõ ràng, chỉ có Luyện Dược Sư Thất Phẩm trở lên mới có thể luyện chế ra đan dược, hơn nữa còn nhất định phải có đan phương, phóng nhãn toàn bộ Chiến Hồn Đại Lục, đoán chừng cũng chỉ có những siêu cấp thế lực kia mới có khả năng có được.
Đám người Lâm lão, Tôn Đình nghe được hai chữ Đan Dược liền lập tức đại biến, ánh mắt lấp lóe không ngừng, Tôn Đình chuẩn bị lặng lẽ lui ra khỏi chiến trường.
- Ai động, người đó chết!
Diệp Lâm Trần nhàn nhạt phun ra mấy chữ, ngay cả đầu cũng không quay lại, ngữ khí băng lãnh đến cực điểm.
Tôn Đình vội vàng dừng bước, toàn thân run lẩy bẩy, ngay cả Hoàng Trùng Tiêu đều bị một kiếm chém chết, vậy hắn thì sao?
Diệp Lâm Trần đi đến bên cạnh Tiểu Ma Nữ, ánh mắt Tiểu Ma Nữ rung động lại nói không lên lời, Tiêu Phàm nhìn thấy có người tới gần, mắt lộ ra hung quang.
- Cút!
Diệp Lâm Trần quát một tiếng như sấm, một cỗ sóng từ xung kích xuất ra, thân thể Tiêu Phàm đột nhiên bay ngược ra bảy tám mét mới dừng lại.
Đám người câm như hến, ai cũng không dám mở miệng, thực lực nam tử này quá kinh khủng.
Tiêu Phàm phẫn nộ nhìn Diệp Lâm Trần, sát cơ dày đặc nhưng lại bị Lăng Phong ngăn lại.
Diệp Lâm Trần cúi đầu xuống đỡ Tiểu Ma Nữ dậy, đem Thanh Sắc Đan Dược nhét vào trong miệng nàng, tay phải áp vào lưng nàng, truyền vào từng đợt Hồn Lực để luyện hóa dược liệu.
Khuôn mặt chỉ khi nhìn về phía Tiểu Ma Nữ mới nở nụ cười nhu hòa, dường như trong thiên hạ cũng
chỉ có Tiểu Ma Nữ mới có thể hòa tan tòa băng sơn vạn năm hắn.
Ròng rã thời gian nửa chén trà nhỏ, tràng diện một mảnh yên tĩnh, không ai dám thở mạnh một cái.
Đột nhiên, Diệp Lâm Trần dùng sức chấn động, trường kiếm phía sau lưng Diệp Thi Vũ bay ngược ra, Diệp Lâm Trần vội vàng tiếp tục chữa thương cho Tiểu Ma Nữ, như thế lại qua mười mấy tức thời gian, Diệp Lâm Trần lúc này mới đứng dậy.
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn đảo qua Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không biết làm sao, nếu như không phải Lăng Phong kéo hắn lại thì cho dù biết không phải đối thủ của Diệp Lâm Trần thì hắn vẫn lao lên liều mạng một phen.
Khi ánh mắt Diệp Lâm Trần quét về phía Tôn Đình, Tôn Đình phù phù quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin tha mạng nói:
- Thiếu hiệp tha mạng, Diệp Thi Vũ không phải do ta tổn thương, không liên quan đến ta.
Diệp Lâm Trần không nói, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, Tôn Đình sớm đã mồ hôi đầm đìa, sau mấy tức, Tôn Đình rốt cục chịu không nổi áp lực, nhấc chân bỏ chạy.
Trong mắt Diệp Lâm Trần lóe lên một tia khinh thường, thân hình lóe lên biến mất tại chỗ, gần như đồng thời, hư không truyền đến một tiếng hét thảm.
Khi mọi người lấy lại tinh thần thì thi thể Tôn Đình đã biến thành hai đoạn rơi trên mặt đất, hiển nhiên đã chết đến không thể chết lại.
- Tê!
Đám người mãnh liệt rung động.
Mạnh! Mạnh đến biến thái!
Trong đầu Đám người nhanh chóng lục soát cái tên Diệp Lâm Trần này, từ lúc nào Đại Yên Vương Triều lại xuất hiện một nhân vật khủng bố như vậy?
Nhưng cho dù bọn họ suy nghĩ đến nát óc thì vẫn không tìm được cái tên này.
- Là ai động thủ trước?
Diệp Lâm Trần rốt cục nói chuyện, thanh âm rất có từ tính, bên trong lời nói có sự bá đạo truyền thẳng vào trong lòng mọi người.
Sắc mặt Lâm lão trên bầu trời biến hóa, trầm ngâm chốc lát, chắp tay nói: - Vị tiểu huynh đệ này, ta...
- Là ngươi?
Ánh mắt Diệp Lâm Trần lạnh lẽo, không khỏi làm Lâm lão run run, vẻn vẹn một cái ánh mắt liền đáng sợ như thế.
- Người này giết đồ nhi ta, ta giết hắn thì có làm sao?
Lâm lão lấy dũng khí nói, hắn biết rõ chuyện hôm nay không có cách nào hóa giải nữa, chỉ có thể cường thế đến cùng.
- Ngươi tự sát đi.
Diệp Lâm Trần nhàn nhạt nói ra một câu, một câu quyết định sinh tử của Lâm lão.
Nam nhân đổ máu không đổ lệ, chỉ là chưa đến lúc thương tâm mà thôi!
Từng hình ảnh nàng và hắn như cuốn phim chạy qua trong đầu Tiêu Phàm, hắn lúc này mới phát hiện, Tiểu Ma Nữ nghịch ngợm, linh động đáng yêu đã sớm chiếm lấy trái tim hắn, chỉ là hắn một mực không có phát hiện mà thôi.
Cho tới thời khắc sắp mất đi này, Tiêu Phàm mới cảm thấy lòng mình quặng đau.
Lần trước bên trong Sát Thần Thí Luyện, Tiểu Ma Nữ cũng vì hắn mà ngăn trở một kích, nhưng đó chỉ là Huyễn Cảnh đặc thù, Tiêu Phàm cũng chưa xác định địa vị chân chính của Tiểu Ma Nữ trong lòng hắn.
- Tiểu Ma Nữ, ngươi làm sao ngốc như vậy, mạng của Tiêu Phàm ta có đáng gì!
Tiêu Phàm run giọng nói, trong hốc mắt có nước đảo quanh.
- Bởi vì ta không muốn ngươi chết.
Âm thanh Tiểu Ma Nữ rất yếu, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ lẫn vui mừng.
Toàn thân Tiêu Phàm run lên, gắt gao ôm lấy Tiểu Ma Nữ, Lăng Phong nơi xa hai mắt đỏ bừng, giống như một đầu dã thú khát máu, con ngươi vô cùng băng lãnh.
Oanh một tiếng, một cỗ hỏa diễm ngập trời từ trên người hắn bộc phát ra, Cửu Phẩm Chiến Hồn: Liệt Ngục Yêu Phượng xuất hiện, sát khí bành trướng.
Thể nội hắn phát ra từng đợt tiếng oanh minh, Hồn Lực bàng bạc tản ra, trong nháy mắt, hắn dường như được thăng hoa đến cực điểm, vậy mà lại xuyên phá cái cảnh cửa kia, cũng bước vào Chiến Tông cảnh.
- Hay cho một đôi uyên ương đồng mệnh, hôm nay ta liền tiễn các ngươi một đoạn đường.
Hoàng Trùng Tiêu không để Lăng Phong vào mắt, hắn từ trên cao kích xạ xuống, trường kiếm đâm về sau lưng Tiêu Phàm.
- Cút ngay!
Lăng Phong gào thét, giống như điên cuồng đánh tới Hoàng Trùng Thiên.
Bàn Tử cũng cũng giống như thế, trường đao cầm trong tay hung hăng bổ ra, Hồn Lực bàng bạc xuất hiện.
- Hừ!
Hoàng Trùng Tiêu hừ lạnh một tiếng, liên tục đánh ra hai chưởng, Hồn Lực hóa thành hai đạo chưởng cương đánh vào trước người Lăng Phong và Bàn Tử, hai người bay ngược ra, toàn thân xương cốt đứt gãy, trong miệng máu tươi cuồng phún.
Tốc độ Hoàng Trùng Tiêu không giảm, trường kiếm chỉ cách Tiêu Phàm ba thước.
Phốc phốc!
Trường kiếm nhập thể, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ hư không, tràng diện trong nháy mắt dừng lại ở một khắc đó.
Đám người hít vào ngụm khí lạnh, toàn trường lặng ngắt như tờ nhìn về nơi trung ương.
- Làm sao có thể?
Hoàng Trùng Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống, cúi đầu xuống nhìn trước ngực mình, nơi có có một thanh trường kiếm đang xuyên qua lồng ngực hắn, hàn khí lạnh thấu xượng.
Hoàng Trùng Tiêu chậm rãi quay người nhìn về phía sau, hắn phát hiện phía sau có một đạo thân ảnh mặc áo bào trắng, là một thanh niên đang đeo một chiếc mặt nạ màu trắng.
Mặt nạ màu trắng che khuất nửa gương mặt thanh niên, nhưng nửa còn lại lại lộ ra trước thế nhân, khí chất siêu phàm thoát tục, con ngươi băng lãnh, thanh thúy giống như vũ trụ mênh mông.
Mái tóc xõa dài ở sau lưng, bạch y không gió mà bay, cảm giác mà hắn mang đến cho người khác chính là lạnh, hoàn toàn không có một chút cảm tình nào.
Sự tình xảy ra bất ngờ làm mọi người nín thở, khí thế mà thanh niên áo trắng phát ra làm người khác cảm thấy tuyệt vọng.
Cho dù là Phúc bá, Quách Sĩ Thần đang chiến đấu cũng phải dừng lại, kinh ngạc nhìn thanh niên áo trắng.
Bọn hắn đều không biết thanh niên áo trắng kia làm thế nào xuất hiện, tốc độ kia quá quỷ dị.
Hoàng Trùng Tiêu càng là vạn phần hoảng sợ, người chết không phải là Tiêu Phàm sao? Tại sao lúc này lại là mình?
- Diệp Lâm Trần, cái đồ khốn kiếp, ngươi vừa rồi ở đâu!
Lăng Phong phẫn nộ gào thét, cơ hồ trở nên điên cuồng.
- Ngươi, ngươi không thể giết ta.
Trong mắt Hoàng Trùng Tiêu tràn ngập sợ hãi.
Phốc!
Vừa dứt lời, thanh niên áo trắng nhấc trường kiếm lên, từng đạo kiếm khí trong nháy mắt xuyên thủng thân thể Hoàng Trùng Tiêu, trực tiếp làm thân thể hắn nổ tung hóa thành một vũng máu.
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh, tất cả đều bị sự cường thế của thanh niên áo trắng làm cho chấn kinh, hơn nữa càng thêm rung động đối với thực lực của hắn.
Đường đường Chiến Vương cường giả lại bị một kiếm chém chết, phóng nhãn toàn bộ Đại Yên Vương Triều có mấy người có thể àm được như thế?
Huống chi, nhìn qua hắn chỉ chưa đến hai mươi tuổi.
Diệp Lâm Trần?
Tất cả mọi người trong nháy mắt nhớ kỹ cái tên này, đắc tội ai cũng không thể đắc tội người này.
Diệp Lâm Trần híp mắt, nhìn Tiểu Ma Nữ chỉ còn lại một hơi, tay lắc một cái liền xuất hiện một viên thuốc màu xanh, mùi thuốc nồng nặc tràn ngập tản ra.
- Đan Dược?
Trong đám người có không ít Luyện Dược Sư, vừa thấy viên đan dược màu xanh kia liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Bọn hắn rất rõ ràng, chỉ có Luyện Dược Sư Thất Phẩm trở lên mới có thể luyện chế ra đan dược, hơn nữa còn nhất định phải có đan phương, phóng nhãn toàn bộ Chiến Hồn Đại Lục, đoán chừng cũng chỉ có những siêu cấp thế lực kia mới có khả năng có được.
Đám người Lâm lão, Tôn Đình nghe được hai chữ Đan Dược liền lập tức đại biến, ánh mắt lấp lóe không ngừng, Tôn Đình chuẩn bị lặng lẽ lui ra khỏi chiến trường.
- Ai động, người đó chết!
Diệp Lâm Trần nhàn nhạt phun ra mấy chữ, ngay cả đầu cũng không quay lại, ngữ khí băng lãnh đến cực điểm.
Tôn Đình vội vàng dừng bước, toàn thân run lẩy bẩy, ngay cả Hoàng Trùng Tiêu đều bị một kiếm chém chết, vậy hắn thì sao?
Diệp Lâm Trần đi đến bên cạnh Tiểu Ma Nữ, ánh mắt Tiểu Ma Nữ rung động lại nói không lên lời, Tiêu Phàm nhìn thấy có người tới gần, mắt lộ ra hung quang.
- Cút!
Diệp Lâm Trần quát một tiếng như sấm, một cỗ sóng từ xung kích xuất ra, thân thể Tiêu Phàm đột nhiên bay ngược ra bảy tám mét mới dừng lại.
Đám người câm như hến, ai cũng không dám mở miệng, thực lực nam tử này quá kinh khủng.
Tiêu Phàm phẫn nộ nhìn Diệp Lâm Trần, sát cơ dày đặc nhưng lại bị Lăng Phong ngăn lại.
Diệp Lâm Trần cúi đầu xuống đỡ Tiểu Ma Nữ dậy, đem Thanh Sắc Đan Dược nhét vào trong miệng nàng, tay phải áp vào lưng nàng, truyền vào từng đợt Hồn Lực để luyện hóa dược liệu.
Khuôn mặt chỉ khi nhìn về phía Tiểu Ma Nữ mới nở nụ cười nhu hòa, dường như trong thiên hạ cũng
chỉ có Tiểu Ma Nữ mới có thể hòa tan tòa băng sơn vạn năm hắn.
Ròng rã thời gian nửa chén trà nhỏ, tràng diện một mảnh yên tĩnh, không ai dám thở mạnh một cái.
Đột nhiên, Diệp Lâm Trần dùng sức chấn động, trường kiếm phía sau lưng Diệp Thi Vũ bay ngược ra, Diệp Lâm Trần vội vàng tiếp tục chữa thương cho Tiểu Ma Nữ, như thế lại qua mười mấy tức thời gian, Diệp Lâm Trần lúc này mới đứng dậy.
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn đảo qua Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không biết làm sao, nếu như không phải Lăng Phong kéo hắn lại thì cho dù biết không phải đối thủ của Diệp Lâm Trần thì hắn vẫn lao lên liều mạng một phen.
Khi ánh mắt Diệp Lâm Trần quét về phía Tôn Đình, Tôn Đình phù phù quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin tha mạng nói:
- Thiếu hiệp tha mạng, Diệp Thi Vũ không phải do ta tổn thương, không liên quan đến ta.
Diệp Lâm Trần không nói, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, Tôn Đình sớm đã mồ hôi đầm đìa, sau mấy tức, Tôn Đình rốt cục chịu không nổi áp lực, nhấc chân bỏ chạy.
Trong mắt Diệp Lâm Trần lóe lên một tia khinh thường, thân hình lóe lên biến mất tại chỗ, gần như đồng thời, hư không truyền đến một tiếng hét thảm.
Khi mọi người lấy lại tinh thần thì thi thể Tôn Đình đã biến thành hai đoạn rơi trên mặt đất, hiển nhiên đã chết đến không thể chết lại.
- Tê!
Đám người mãnh liệt rung động.
Mạnh! Mạnh đến biến thái!
Trong đầu Đám người nhanh chóng lục soát cái tên Diệp Lâm Trần này, từ lúc nào Đại Yên Vương Triều lại xuất hiện một nhân vật khủng bố như vậy?
Nhưng cho dù bọn họ suy nghĩ đến nát óc thì vẫn không tìm được cái tên này.
- Là ai động thủ trước?
Diệp Lâm Trần rốt cục nói chuyện, thanh âm rất có từ tính, bên trong lời nói có sự bá đạo truyền thẳng vào trong lòng mọi người.
Sắc mặt Lâm lão trên bầu trời biến hóa, trầm ngâm chốc lát, chắp tay nói: - Vị tiểu huynh đệ này, ta...
- Là ngươi?
Ánh mắt Diệp Lâm Trần lạnh lẽo, không khỏi làm Lâm lão run run, vẻn vẹn một cái ánh mắt liền đáng sợ như thế.
- Người này giết đồ nhi ta, ta giết hắn thì có làm sao?
Lâm lão lấy dũng khí nói, hắn biết rõ chuyện hôm nay không có cách nào hóa giải nữa, chỉ có thể cường thế đến cùng.
- Ngươi tự sát đi.
Diệp Lâm Trần nhàn nhạt nói ra một câu, một câu quyết định sinh tử của Lâm lão.
/3257
|